Chương 74: Tự tìm ngược.
Thất Tịch
10/10/2019
Chớp mắt ngày diễn ra buổi tổng duyệt chương
trình của khoa cô cũng tới. Chiều hôm ấy, anh cùng cô đến khán phòng.
Căn phòng này rất lớn, sân khấu chiếm một nửa, còn lại là hơn chục hàng
ghế trải dài khắp nơi. Lúc này, mọi người đang tập trung ở đây khá đông
đúc, người thì trang trí, chỉnh sửa lại sân khấu, người thì cầm kịch bản để nhẩm lại lời thoại trong vở kịch của mình, người thì cầm trang phục
biểu diễn ngắm qua ngắm lại,… tất cả đều rất chú tâm vào công việc của
mình, tiếng cười nói, bàn luận vang lên khắp nơi khiến căn phòng này
tràn ngập trong không khí vui vẻ, sôi nổi.
Cô vừa bước vào phòng liền nhìn thấy Andrea, đừng tưởng Andrea không có tài năng gì, cô ấy là người nhảy rất đẹp đó nha. Khi mới biết chuyện này, cô còn không tin, nhưng khi chính mắt nhìn thấy Andrea nhảy một điệu ừm khá là sexy cô liền cảm thán không nguôi. Haiz, cô sợ rằng nếu cô chưa có một người bạn trai tuyệt vời như anh, lại thêm việc suốt ngày ở bên cạnh Andrea, cô đã bị cô ấy bẻ cong từ lâu rồi.
Andrea bước nhanh đến chỗ cô và anh đứng, không chút nể mặt mà nói: “Cầu xin hai người, bớt bớt ngược cẩu những con người độc thân vui tính đi nhé.” Cô nghiêng đầu nhìn anh, rồi nhìn xuống hai bàn tay đang nắm chặt, mỉm cười nói với Andrea: “Chúng tôi còn chưa kịp làm gì mà? Cậu có ý gì vậy?”
Andrea lườm cô, lẩm bẩm: “Không làm gì mà các người đã ngược chết tôi rồi, đợi làm gì nữa thì còn như nào?” Dù Andrea nói nhỏ nhưng cũng đủ để lọt vào tai của anh và cô. Nhưng chưa xong, Andrea lại tiếp tục nói, lần này giọng đã lớn hơn hẳn: “Đừng tưởng tôi không nhìn thấy ban nãy hai người vừa làm gì.” Nói xong còn dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô từ đầu tới chân. Lúc này, cô mới chợt hiểu ra, mặt nóng ran, đỏ ửng. Anh cảm thấy đặc biệt khó chịu với ánh mắt đó của Andrea, cảm giác cứ như là cô cùng cô ấy mới là một cặp tình nhân, còn anh là kẻ thứ ba xen vào tình cảm giữa hai người họ, đã vậy trong khi hẹn hò còn bị bắt gian tại trận nữa chứ.
Anh ôm cô vào lòng, để mặt cô vùi trong lồng ngực anh, giọng nói bình thường, nhưng chẳng có gì là thân thiện cho lắm: “Lý tiểu thư, tôi không hiểu ý cô cho lắm.” Andrea xua xua tay: “Đừng gọi tôi là Lý tiểu thư này Lý tiểu thư kia nữa, dù sao chúng ta cũng có quen biết, tôi lại là bạn thân của Tiểu Tịch, cứ gọi thẳng tên là được rồi. Đừng khách sáo. Còn về chuyện kia ấy, sao cậu lại không hiểu ý tôi được chứ, cái chuyện ở nhà vệ sinh đó, tôi nhìn thấy rồi, xin lỗi nhé.” Rõ ràng là nói xin lỗi mà vẻ mặt lại không đồng nhất, miệng còn tạo thành một nụ cười âm hiểm nữa chứ.
Mặt cô ngày càng nóng hơn, nói về chuyện ở trong nhà vệ sinh, thật là mất mặt quá đi. Trước đấy, cô trêu chọc anh có một chút thôi, thế mà lại bị anh kéo một cái đến nhà vệ sinh, cứ nghĩ không có ia ở đó nên cô cũng mặc kệ anh muốn làm gì cũng được. Mà mẹ nó thật không ngờ cái người không nên nhìn thấy nhất lại chứng kiến từ đầu đến cuối cái cảnh tượng ấy. Cô dám chắc rằng sau này sẽ bị Andrea trêu cho suốt ngày, cô ấy sẽ lấy cô ra làm trò cười cả tháng cho mà xem. Lại nói tiếp chuyện kia một chút nhé. Cô chỉ nói rằng mấy anh trai ở Pháp thật sự khá đẹp trai, dáng cao, cơ bắp, múi nào ra múi nấy mà thôi. Sau đó thì đấy, mặt anh đen đi một chút rồi lôi lôi kéo kéo nhau đến nhà vệ sinh nữ. Anh cúi xuống hôn cô, rồi nói, giọng điệu đầy mùi chua của giấm: “Đẹp trai sao? Múi nào ra múi nấy? Thì ra em thích mẫu người như vậy sao?” Cô cười thành tiếng vì câu nói của anh. Thái độ này của cô càng khiến mặt anh đen hơn, nhắm đúng môi cô, hung hăng hôn mạnh. Bàn tay cũng không yên phận lần vào trong áo vuốt ve cái eo thon nhỏ của cô, khiến cơ thể cô run rẩy. Dưới sự trêu đùa của anh, cô đành buông tay đầu hàng, miệng nhỏ nũng nịu: “Em sai rồi, mà anh hiểu sai ý của em, em đâu nói đó là hình mẫu lý tưởng của em. Em nói khá đẹp trai thôi, chứ đâu phải rất đẹp trai như anh, hơn nữa anh là tường thành nhan sắc trong lòng em rồi, anh nghĩ còn có người nào phá đổ được nó sao? Anh không tự tin vào mình thế cơ à? Bạn học Hạ Thiên Vũ, anh ngày càng tựu ti hơn rồi nha.” Câu cuối cô còn cố ý trêu đùa anh một chút, và đương nhiên đổi lại lại là một nụ hôn cuồng nhiệt, mạnh mẽ cũng không kém phần ngọt ngào. Mà thế nào cái cảnh tình cảm như một tấn đường ấy lại lọt vào mắt của cái con người kia chứ. Đừng nói là do duyên phận bắt ép nhé, đấy người ta gọi là tự đi tìm ngược thôi. Bởi vì lúc đó Andrea có đầy đủ thời gian và không gian để tránh khỏi màn cẩu lương từ trên trời rơi xuống kia cơ mà. Bạn học Lý Vân Ca đừng tự lừa mình dối người nữa, bạn rất thích xem trộm người ta show ân ái thì cứ nhận đi, ngại ngùng gì nữa!
Cô vừa bước vào phòng liền nhìn thấy Andrea, đừng tưởng Andrea không có tài năng gì, cô ấy là người nhảy rất đẹp đó nha. Khi mới biết chuyện này, cô còn không tin, nhưng khi chính mắt nhìn thấy Andrea nhảy một điệu ừm khá là sexy cô liền cảm thán không nguôi. Haiz, cô sợ rằng nếu cô chưa có một người bạn trai tuyệt vời như anh, lại thêm việc suốt ngày ở bên cạnh Andrea, cô đã bị cô ấy bẻ cong từ lâu rồi.
Andrea bước nhanh đến chỗ cô và anh đứng, không chút nể mặt mà nói: “Cầu xin hai người, bớt bớt ngược cẩu những con người độc thân vui tính đi nhé.” Cô nghiêng đầu nhìn anh, rồi nhìn xuống hai bàn tay đang nắm chặt, mỉm cười nói với Andrea: “Chúng tôi còn chưa kịp làm gì mà? Cậu có ý gì vậy?”
Andrea lườm cô, lẩm bẩm: “Không làm gì mà các người đã ngược chết tôi rồi, đợi làm gì nữa thì còn như nào?” Dù Andrea nói nhỏ nhưng cũng đủ để lọt vào tai của anh và cô. Nhưng chưa xong, Andrea lại tiếp tục nói, lần này giọng đã lớn hơn hẳn: “Đừng tưởng tôi không nhìn thấy ban nãy hai người vừa làm gì.” Nói xong còn dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô từ đầu tới chân. Lúc này, cô mới chợt hiểu ra, mặt nóng ran, đỏ ửng. Anh cảm thấy đặc biệt khó chịu với ánh mắt đó của Andrea, cảm giác cứ như là cô cùng cô ấy mới là một cặp tình nhân, còn anh là kẻ thứ ba xen vào tình cảm giữa hai người họ, đã vậy trong khi hẹn hò còn bị bắt gian tại trận nữa chứ.
Anh ôm cô vào lòng, để mặt cô vùi trong lồng ngực anh, giọng nói bình thường, nhưng chẳng có gì là thân thiện cho lắm: “Lý tiểu thư, tôi không hiểu ý cô cho lắm.” Andrea xua xua tay: “Đừng gọi tôi là Lý tiểu thư này Lý tiểu thư kia nữa, dù sao chúng ta cũng có quen biết, tôi lại là bạn thân của Tiểu Tịch, cứ gọi thẳng tên là được rồi. Đừng khách sáo. Còn về chuyện kia ấy, sao cậu lại không hiểu ý tôi được chứ, cái chuyện ở nhà vệ sinh đó, tôi nhìn thấy rồi, xin lỗi nhé.” Rõ ràng là nói xin lỗi mà vẻ mặt lại không đồng nhất, miệng còn tạo thành một nụ cười âm hiểm nữa chứ.
Mặt cô ngày càng nóng hơn, nói về chuyện ở trong nhà vệ sinh, thật là mất mặt quá đi. Trước đấy, cô trêu chọc anh có một chút thôi, thế mà lại bị anh kéo một cái đến nhà vệ sinh, cứ nghĩ không có ia ở đó nên cô cũng mặc kệ anh muốn làm gì cũng được. Mà mẹ nó thật không ngờ cái người không nên nhìn thấy nhất lại chứng kiến từ đầu đến cuối cái cảnh tượng ấy. Cô dám chắc rằng sau này sẽ bị Andrea trêu cho suốt ngày, cô ấy sẽ lấy cô ra làm trò cười cả tháng cho mà xem. Lại nói tiếp chuyện kia một chút nhé. Cô chỉ nói rằng mấy anh trai ở Pháp thật sự khá đẹp trai, dáng cao, cơ bắp, múi nào ra múi nấy mà thôi. Sau đó thì đấy, mặt anh đen đi một chút rồi lôi lôi kéo kéo nhau đến nhà vệ sinh nữ. Anh cúi xuống hôn cô, rồi nói, giọng điệu đầy mùi chua của giấm: “Đẹp trai sao? Múi nào ra múi nấy? Thì ra em thích mẫu người như vậy sao?” Cô cười thành tiếng vì câu nói của anh. Thái độ này của cô càng khiến mặt anh đen hơn, nhắm đúng môi cô, hung hăng hôn mạnh. Bàn tay cũng không yên phận lần vào trong áo vuốt ve cái eo thon nhỏ của cô, khiến cơ thể cô run rẩy. Dưới sự trêu đùa của anh, cô đành buông tay đầu hàng, miệng nhỏ nũng nịu: “Em sai rồi, mà anh hiểu sai ý của em, em đâu nói đó là hình mẫu lý tưởng của em. Em nói khá đẹp trai thôi, chứ đâu phải rất đẹp trai như anh, hơn nữa anh là tường thành nhan sắc trong lòng em rồi, anh nghĩ còn có người nào phá đổ được nó sao? Anh không tự tin vào mình thế cơ à? Bạn học Hạ Thiên Vũ, anh ngày càng tựu ti hơn rồi nha.” Câu cuối cô còn cố ý trêu đùa anh một chút, và đương nhiên đổi lại lại là một nụ hôn cuồng nhiệt, mạnh mẽ cũng không kém phần ngọt ngào. Mà thế nào cái cảnh tình cảm như một tấn đường ấy lại lọt vào mắt của cái con người kia chứ. Đừng nói là do duyên phận bắt ép nhé, đấy người ta gọi là tự đi tìm ngược thôi. Bởi vì lúc đó Andrea có đầy đủ thời gian và không gian để tránh khỏi màn cẩu lương từ trên trời rơi xuống kia cơ mà. Bạn học Lý Vân Ca đừng tự lừa mình dối người nữa, bạn rất thích xem trộm người ta show ân ái thì cứ nhận đi, ngại ngùng gì nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.