Chương 69: Dằn vặt lương tâm
Liên Tuyết
14/06/2023
Cuộc đời ta sẽ đôi lần xảy ra biến cố, nhưng khi đã trải qua và ta nhìn lại quá khứ, lại không ngờ chuyện đó là sự thật.
...
Bàn tay Lăng Đằng dính đầy máu của Hạ Vũ, cậu ôm người con trai thân thể mảnh mai ấy vào lòng. Cậu chỉ muốn bảo vệ người mình yêu nhưng lại không làm được điều đó, cậu muốn hạnh phúc bên Hạ Vũ nhận nuôi một đứa con. Hai người sẽ cùng nhau có gì ăn đó, cố gắng để vun đắp tình cảm của mình.
Nhưng ông trời không nghe tiếng cầu nguyện hàng đêm của cậu, chỉ muốn bảo vệ người mình yêu thôi lại khó đến vậy sao?
Lăng Đằng ôm thân thể đầy máu của Hạ Vũ vào bệnh viện, mọi người xung quanh đều chỉ trỏ sợ hãi không dám đến gần. Khi nhìn thấy bóng hình Hạ Vũ dần lấp sau cánh cửa cấp cứu, bỗng nhiên có thứ gì đó đang cố gắng đè nén trái tim cậu lại.
Nó giống như muốn nói rằng sau cánh cửa này cậu sẽ mất đi người mình yêu vậy, cậu nhớ vài ngày trước Hạ Vũ từng nói sẽ cùng mình kết hôn rồi nhận nuôi một đứa bé. Vậy mà giờ đây cơ hội kết hôn cũng không còn rồi, Lăng Đằng ngồi ở ghế chờ trước cửa phòng cấp cứu. Cậu chắp hai tay mình lại cố gắng cầu xin, cầu xin cho Hạ Vũ không có hề gì, cầu xin ông trời đừng hành hạ hai người nữa.
"Cầu xin em đó Hạ Vũ, em hãy cố gắng vượt qua. Anh sẽ ở đây cầu nguyện cho em bình an vượt qua cuộc phẫu thuật."
...
Giai Thụy lo hết thủ tục xong chạy đến nơi mà Hạ Vũ đang phẫu thuật, cậu nhìn thấy Lăng Đằng đang quỳ gối trước cửa phòng chắp tay cầu nguyện. Thâm tâm Giai Thụy đang rất cắn rứt, đều là do cậu không tìm hiểu rõ sự việc cứ vậy mà đem tình yêu thành thù hận mà trả thù không chủ đích.
Để rồi đến lúc đạt được ước muốn thì nhìn lại bản thân đã quá ngu si, tự mình đánh đổ đi hạnh phúc của bản thân. Đến cả người xung quanh cũng vì vậy mà bị vạ lây xảy ra sự việc đáng tiếc, Giai Thụy không biết có nên đếm đó nhận sự trách mắng từ Lăng Đằng. Nếu làm như vậy cậu sẽ đỡ phần nào tội lỗi của bản thân, nhưng đôi chân lại không dám bước tiếp.
Nó dường như bị sự tội lỗi bấu víu lấy vô cùng nặng nề làm cho đôi chân Giai Thụy cứng đơ không nhấc lên nổi, cậu cứ đứng đó nhìn dòng người ra vào bên trong phòng phẫu thuật. Nhìn thấy ai đó đang dùng hết tấm lòng mà cầu xin, cậu cũng muốn cầu xin. Cầu cho Hạ Vũ qua khỏi cơn nguy kịch, chỉ cần thấy Hạ Vũ tĩnh lại bình thường thôi cậu sẽ rời xa em ấy không bao giờ quay lại nữa.
"Chỉ cần em không sao, tôi hứa sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa. Vũ, hãy nghe lời cầu nguyện của tôi."
...
Sau mấy tiếng đồng hồ phẫu thuật, cuối cùng cánh cửa ấy cũng đã mở ra, vị bác sĩ đi ra với khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc nói:
"Ai là người nhà của bệnh nhân Lâm Hạ Vũ!!!"
"Là tôi!!!" Lăng Đằng nghe tiếng gọi của bác sĩ liền loạng choạng đứng dậy.
"Cậu là anh trai hay sao?"
"Tôi là người yêu của em ấy!" Lăng Đằng không thích bị gọi là anh trai, cho dù có dị nghị như nào thì cậu vẫn muốn đính chính với người khác, mình chính là người yêu của Hạ Vũ.
"Chúc mừng anh nhé, cuộc phẫu thuật rất thành công. Chỉ là bệnh nhân cần được hồi sức, anh đi chuẩn bị đồ đạc của mình, để sáu tiếng sau vào thăm bệnh nhân nhé."
"Cảm ơn bác sĩ nhiều lắm. Các anh đã cực khổ nhiều rồi, cảm tạ trời cao!!!" Lăng Đằng vui mừng nắm lấy tay vị bác sĩ đung đưa lên xuống, vậy là bao nhiêu cố gắng những lời cầu xin của anh đã được trời cao chấp thuận.
Giai Thụy đứng ở phía xa nghe được tình hình từ Hạ Vũ trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, gánh nặng tội lỗi trên người cũng vơi bớt đi phần nào.
Cậu tiến đến phía trước vỗ lên vai Lăng Đằng cười khổ nói: "Tôi chở cậu đi, cho tôi chuộc lại lỗi lầm của mình đã gây ra. Tôi sẽ đi trước khi Hạ Vũ tỉnh lại."
Lăng Đằng quay sang nhìn Giai Thụy, đến tận bây giờ cậu vẫn không biết vì sao bản thân lại có thể bình tĩnh đến như vậy. Nếu gặp người khác họ sẽ tức giận chấp vấn Giai Thụy tại sao lại phải chia rẽ bọn họ, nhưng nhìn lại hoàn cảnh bây giờ cậu không còn tâm trí để hơn thua trách mắng nữa. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười của Hạ Vũ, thây được em ấy khỏe mạnh là bao nhiêu bực tức đều tan đi.
"Được." Lăng Đằng gật đầu đồng ý, dẫn Giai Thụy ra xe.
Nếu Hạ Vũ biết được sẽ không trách cậu đâu, em ấy là người vô cùng lương thiện. Bao nhiêu năm qua vẫn vậy mà, luôn giữ lời hứa giúp đỡ người khác khi cần. Vì vậy nếu Giai Thụy thực sự muốn chuộc lại lỗi lầm, Lăng Đằng tin Hạ Vũ sẽ đồng ý.
...
Trong phòng hồi sức Hạ Vũ được đưa vào phòng cao cấp của bệnh viện, nhìn những ống thở và dây chuyền dịch quanh người vô cùng đáng thương.
Vị bác sĩ lúc nãy đi vào xem tình hình hồi sức của cậu như thế nào, tất cả đều bình thường nhưng đã qua thời gian lâu như vậy mà dấu hiệu tỉnh của cậu lại không hề có.
"Tất cả đều ổn, nhịp tim, hố hấp đều bình thường. Nhưng một dấu hiệu để tỉnh lại cũng không có."
"Vậy phải làm sao đây bác sĩ?" Cô phụ tá bên cạnh lo lắng hỏi.
"Phải xem tình hình trước đã, có lẽ do cậu ấy không muốn tỉnh lại mà thôi."
...
Bàn tay Lăng Đằng dính đầy máu của Hạ Vũ, cậu ôm người con trai thân thể mảnh mai ấy vào lòng. Cậu chỉ muốn bảo vệ người mình yêu nhưng lại không làm được điều đó, cậu muốn hạnh phúc bên Hạ Vũ nhận nuôi một đứa con. Hai người sẽ cùng nhau có gì ăn đó, cố gắng để vun đắp tình cảm của mình.
Nhưng ông trời không nghe tiếng cầu nguyện hàng đêm của cậu, chỉ muốn bảo vệ người mình yêu thôi lại khó đến vậy sao?
Lăng Đằng ôm thân thể đầy máu của Hạ Vũ vào bệnh viện, mọi người xung quanh đều chỉ trỏ sợ hãi không dám đến gần. Khi nhìn thấy bóng hình Hạ Vũ dần lấp sau cánh cửa cấp cứu, bỗng nhiên có thứ gì đó đang cố gắng đè nén trái tim cậu lại.
Nó giống như muốn nói rằng sau cánh cửa này cậu sẽ mất đi người mình yêu vậy, cậu nhớ vài ngày trước Hạ Vũ từng nói sẽ cùng mình kết hôn rồi nhận nuôi một đứa bé. Vậy mà giờ đây cơ hội kết hôn cũng không còn rồi, Lăng Đằng ngồi ở ghế chờ trước cửa phòng cấp cứu. Cậu chắp hai tay mình lại cố gắng cầu xin, cầu xin cho Hạ Vũ không có hề gì, cầu xin ông trời đừng hành hạ hai người nữa.
"Cầu xin em đó Hạ Vũ, em hãy cố gắng vượt qua. Anh sẽ ở đây cầu nguyện cho em bình an vượt qua cuộc phẫu thuật."
...
Giai Thụy lo hết thủ tục xong chạy đến nơi mà Hạ Vũ đang phẫu thuật, cậu nhìn thấy Lăng Đằng đang quỳ gối trước cửa phòng chắp tay cầu nguyện. Thâm tâm Giai Thụy đang rất cắn rứt, đều là do cậu không tìm hiểu rõ sự việc cứ vậy mà đem tình yêu thành thù hận mà trả thù không chủ đích.
Để rồi đến lúc đạt được ước muốn thì nhìn lại bản thân đã quá ngu si, tự mình đánh đổ đi hạnh phúc của bản thân. Đến cả người xung quanh cũng vì vậy mà bị vạ lây xảy ra sự việc đáng tiếc, Giai Thụy không biết có nên đếm đó nhận sự trách mắng từ Lăng Đằng. Nếu làm như vậy cậu sẽ đỡ phần nào tội lỗi của bản thân, nhưng đôi chân lại không dám bước tiếp.
Nó dường như bị sự tội lỗi bấu víu lấy vô cùng nặng nề làm cho đôi chân Giai Thụy cứng đơ không nhấc lên nổi, cậu cứ đứng đó nhìn dòng người ra vào bên trong phòng phẫu thuật. Nhìn thấy ai đó đang dùng hết tấm lòng mà cầu xin, cậu cũng muốn cầu xin. Cầu cho Hạ Vũ qua khỏi cơn nguy kịch, chỉ cần thấy Hạ Vũ tĩnh lại bình thường thôi cậu sẽ rời xa em ấy không bao giờ quay lại nữa.
"Chỉ cần em không sao, tôi hứa sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa. Vũ, hãy nghe lời cầu nguyện của tôi."
...
Sau mấy tiếng đồng hồ phẫu thuật, cuối cùng cánh cửa ấy cũng đã mở ra, vị bác sĩ đi ra với khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc nói:
"Ai là người nhà của bệnh nhân Lâm Hạ Vũ!!!"
"Là tôi!!!" Lăng Đằng nghe tiếng gọi của bác sĩ liền loạng choạng đứng dậy.
"Cậu là anh trai hay sao?"
"Tôi là người yêu của em ấy!" Lăng Đằng không thích bị gọi là anh trai, cho dù có dị nghị như nào thì cậu vẫn muốn đính chính với người khác, mình chính là người yêu của Hạ Vũ.
"Chúc mừng anh nhé, cuộc phẫu thuật rất thành công. Chỉ là bệnh nhân cần được hồi sức, anh đi chuẩn bị đồ đạc của mình, để sáu tiếng sau vào thăm bệnh nhân nhé."
"Cảm ơn bác sĩ nhiều lắm. Các anh đã cực khổ nhiều rồi, cảm tạ trời cao!!!" Lăng Đằng vui mừng nắm lấy tay vị bác sĩ đung đưa lên xuống, vậy là bao nhiêu cố gắng những lời cầu xin của anh đã được trời cao chấp thuận.
Giai Thụy đứng ở phía xa nghe được tình hình từ Hạ Vũ trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, gánh nặng tội lỗi trên người cũng vơi bớt đi phần nào.
Cậu tiến đến phía trước vỗ lên vai Lăng Đằng cười khổ nói: "Tôi chở cậu đi, cho tôi chuộc lại lỗi lầm của mình đã gây ra. Tôi sẽ đi trước khi Hạ Vũ tỉnh lại."
Lăng Đằng quay sang nhìn Giai Thụy, đến tận bây giờ cậu vẫn không biết vì sao bản thân lại có thể bình tĩnh đến như vậy. Nếu gặp người khác họ sẽ tức giận chấp vấn Giai Thụy tại sao lại phải chia rẽ bọn họ, nhưng nhìn lại hoàn cảnh bây giờ cậu không còn tâm trí để hơn thua trách mắng nữa. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười của Hạ Vũ, thây được em ấy khỏe mạnh là bao nhiêu bực tức đều tan đi.
"Được." Lăng Đằng gật đầu đồng ý, dẫn Giai Thụy ra xe.
Nếu Hạ Vũ biết được sẽ không trách cậu đâu, em ấy là người vô cùng lương thiện. Bao nhiêu năm qua vẫn vậy mà, luôn giữ lời hứa giúp đỡ người khác khi cần. Vì vậy nếu Giai Thụy thực sự muốn chuộc lại lỗi lầm, Lăng Đằng tin Hạ Vũ sẽ đồng ý.
...
Trong phòng hồi sức Hạ Vũ được đưa vào phòng cao cấp của bệnh viện, nhìn những ống thở và dây chuyền dịch quanh người vô cùng đáng thương.
Vị bác sĩ lúc nãy đi vào xem tình hình hồi sức của cậu như thế nào, tất cả đều bình thường nhưng đã qua thời gian lâu như vậy mà dấu hiệu tỉnh của cậu lại không hề có.
"Tất cả đều ổn, nhịp tim, hố hấp đều bình thường. Nhưng một dấu hiệu để tỉnh lại cũng không có."
"Vậy phải làm sao đây bác sĩ?" Cô phụ tá bên cạnh lo lắng hỏi.
"Phải xem tình hình trước đã, có lẽ do cậu ấy không muốn tỉnh lại mà thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.