Chương 2: Được bạn học giúp đỡ
Liên Tuyết
24/05/2023
Nơi Hạ Vũ ngồi chính là cái hẻm nhỏ, nơi đây là chỗ bí mật của cậu và Giai
Thụy. Vì ít người qua lại nên chọn chỗ này làm nơi tâm sự, sẽ không ai
nghe thấy.
Nhưng Hạ Vũ không biết rằng từ nãy đến giờ, câu chuyện cậu kể đều bị một người nghe thấy hết. Thấy Hạ Vũ khóc cậu ta cuối cùng cũng bước ra ngoài, đứng trước mặt Hạ Vũ chìa khăn ra nói.
"Hạ Vũ cậu yếu đuối như con gái vậy, nhìn thật bực mình."
Bị phát hiện Hạ Vũ hoảng hồn ngã ngửa về sau, Lăng Đằng liền cúi xuống ôm Hạ Vũ vào người.
Hạ Vũ bị hoảng hồn nên miệng còn lắp bắp nói không xong một câu: "Cậu... cậu!!! Cậu nghe lén chúng tôi nói chuyện sao, biết hết rồi sao?"
Hạ Vũ được Lăng Đằng ôm trọn vào lồng ngực, cậu lấy cánh tay mình làm điểm dựa để Hạ Vũ không bị ngã đau. Sau khi Hạ Vũ hoàn hồn trở lại, bàn tay ra sức đẩy Lăng Đằng nhưng không tài nào đẩy ra được đành bất đắc dĩ kêu lên.
"Cậu buông tôi ra được không? Tôi thấy tư thế này hơi kì!".
"Ừ."
Bạn học này thật kì lạ, nói mới nhớ nhìn rất quen hình như bạn học mới chuyển trường học cùng lớp thì phải: "Cậu là học sinh mới chuyển trường sao? Mới sáng nay nè có phải không?"
"Ừm"
"Vậy sao cậu lại ở đây? Chỗ này rất ít người lui tới mà?"
"Bố mẹ tôi mua nhà gần đây."
"À..."
Lăng Đằng trả lời rất ngắn gọn, khiến Hạ Vũ không biết hỏi gì thêm không khí trở nên ngại ngùng hơn. Lăng Đằng thấy vậy bèn phá vỡ bầu không khí ấy.
"Cậu có thể lợi dụng tôi!".
Hạ Vũ ngơ ngác không hiểu gì mà lợi dụng, cậu đâu phải người tham tiền này kia, mà lợi dụng cậu ta để làm gì chứ đúng là người kì lạ.
Thấy Hạ Vũ không hiểu, Lăng Đằng giải thích thêm lần nữa: "Không phải cậu thích cậu ta sao? Lợi dụng tôi, để xem cậu ta có thích cậu không."
Hạ Vũ một lần nữa từ bất ngờ này rồi chuyển sang bất ngờ khác, cậu đỏ mặt nghĩ chắc lúc nãy cuộc trò chuyện giữa cậu và Giai Thụy bị cậu ấy nghe thấy, còn cả việc cậu khóc nữa chắc là do thương hại cậu cũng nên.
Hạ Vũ lắc đầu ánh mắt buồn bã nói: "Tôi không cần cậu thương hại đâu, cậu cứ mặc kệ tôi đi dù gì không nói ra cũng đâu có chết."
Lăng Đằng thở dài đúng là người cố chấp, cậu nắm chặt tay Hạ Vũ kéo về phía mình ánh mắt kiên định: "Tôi không thương hại cậu, nhìn cậu quá nhu nhược được không? Hãy lợi dụng tôi để xem tình cảm của cậu ta, nếu không xảy ra vấn đề gì thì cậu cứ giấu mãi ở trong lòng đi. Còn nếu cậu ta có phản ứng, thì hãy tiến tới."
"Như vậy có được không? Tôi không có gì cho cậu hết."
"Nếu cậu ta không phản ứng với cậu, vậy thì hãy hẹn hò với tôi. Đó chính là yêu cầu, vậy được chưa?"
Mình không nghe lầm chứ, ở đâu ra trên trời lại có bánh ngọt rơi trúng đầu mình vậy nè. Được lợi dụng xong còn được hẹn hò, cậu có phải đang mơ không đây?
Hạ Vũ lấy tay nhéo Lăng Đằng, khiến cho Lăng Đằng nheo mặt lại một đống. Thấy cậu ta la lên, cậu liền nhe răng ra cười với vẻ mặt vô tội.
"Aizz đau!!! cậu làm gì vậy?"
"Hì! Mình thử xem là đầu cậu có dây thần kinh nào bị chập mạch không ấy mà! Không ai như cậu hết á, nên tớ mới phải kiểm tra."
Lăng Đằng bị Hạ Vũ chọc ghẹo, sắc mặt liền thay đổi cậu dùng sức kéo tay Hạ Vũ lại bên mình cúi mặt xuống.
Nụ hôn của Lăng Đằng rơi xuống trên môi Hạ Vũ, như con chuồn chuồn lướt qua, vậy mà Hạ Vũ lại có cảm giác với nó, mát mẻ kì lạ làm bản thân cũng có chút tiếc nuối.
Bị hôn một cách bất ngờ Hạ Vũ chỉ biết trợn mắt lên nhìn đối phương, như không thể tin vào chính bản thân mình, một người vẻ ngoài điềm tĩnh nho nhã như Lăng Đằng lại hành động như vậy, lời nói của cậu ta lại càng làm Hạ Vũ thêm hoang mang.
"Vì từ khi tôi thấy cậu đã rất thích, nhưng cậu lại thích người khác rồi. Nên khiến cậu triệt để quên cậu ta, đây chính là bước đi của tôi, khá nguy hiểm nhưng tôi thích vậy."
Khi chuyển trường được xếp vào lớp học có Hạ Vũ, Lăng Đằng liền để ý từ lúc đó từ ánh mắt cho đến nụ cười đều vô cùng bắt mắt. Nụ cười và cả khuôn mặt này đã lâu lắm rồi cậu mới có cơ hội gặp lại, nhưng tiếc là cậu là người ôm tương tư người ta lại không nhớ gì về cậu cả.
...
Quá khứ là gì? Mà lại khiến ta cứ hoài mong nhớ.
Kí ức là gì? Mà nhiều người lại muốn quên lãng nó đi.
Những thứ ta dường như tưởng bở nó sẽ ở bên ta suốt cuộc đời, lại một ngày rời xa ta không một dấu vết. Vậy nên thứ gì thuộc về mình hãy luôn giữ gìn thật kĩ, nâng niu chăm sóc vun đắp tình cảm.
Cuộc đời như một ván cờ vậy đi sai một bước quên vun đắp một ngày thì tất cả sẽ trở về điểm xuất phát, mọi thứ sẽ trở thành dã tràng xe cát biển đông không thể vãn hồi được nữa.
Nhưng Hạ Vũ không biết rằng từ nãy đến giờ, câu chuyện cậu kể đều bị một người nghe thấy hết. Thấy Hạ Vũ khóc cậu ta cuối cùng cũng bước ra ngoài, đứng trước mặt Hạ Vũ chìa khăn ra nói.
"Hạ Vũ cậu yếu đuối như con gái vậy, nhìn thật bực mình."
Bị phát hiện Hạ Vũ hoảng hồn ngã ngửa về sau, Lăng Đằng liền cúi xuống ôm Hạ Vũ vào người.
Hạ Vũ bị hoảng hồn nên miệng còn lắp bắp nói không xong một câu: "Cậu... cậu!!! Cậu nghe lén chúng tôi nói chuyện sao, biết hết rồi sao?"
Hạ Vũ được Lăng Đằng ôm trọn vào lồng ngực, cậu lấy cánh tay mình làm điểm dựa để Hạ Vũ không bị ngã đau. Sau khi Hạ Vũ hoàn hồn trở lại, bàn tay ra sức đẩy Lăng Đằng nhưng không tài nào đẩy ra được đành bất đắc dĩ kêu lên.
"Cậu buông tôi ra được không? Tôi thấy tư thế này hơi kì!".
"Ừ."
Bạn học này thật kì lạ, nói mới nhớ nhìn rất quen hình như bạn học mới chuyển trường học cùng lớp thì phải: "Cậu là học sinh mới chuyển trường sao? Mới sáng nay nè có phải không?"
"Ừm"
"Vậy sao cậu lại ở đây? Chỗ này rất ít người lui tới mà?"
"Bố mẹ tôi mua nhà gần đây."
"À..."
Lăng Đằng trả lời rất ngắn gọn, khiến Hạ Vũ không biết hỏi gì thêm không khí trở nên ngại ngùng hơn. Lăng Đằng thấy vậy bèn phá vỡ bầu không khí ấy.
"Cậu có thể lợi dụng tôi!".
Hạ Vũ ngơ ngác không hiểu gì mà lợi dụng, cậu đâu phải người tham tiền này kia, mà lợi dụng cậu ta để làm gì chứ đúng là người kì lạ.
Thấy Hạ Vũ không hiểu, Lăng Đằng giải thích thêm lần nữa: "Không phải cậu thích cậu ta sao? Lợi dụng tôi, để xem cậu ta có thích cậu không."
Hạ Vũ một lần nữa từ bất ngờ này rồi chuyển sang bất ngờ khác, cậu đỏ mặt nghĩ chắc lúc nãy cuộc trò chuyện giữa cậu và Giai Thụy bị cậu ấy nghe thấy, còn cả việc cậu khóc nữa chắc là do thương hại cậu cũng nên.
Hạ Vũ lắc đầu ánh mắt buồn bã nói: "Tôi không cần cậu thương hại đâu, cậu cứ mặc kệ tôi đi dù gì không nói ra cũng đâu có chết."
Lăng Đằng thở dài đúng là người cố chấp, cậu nắm chặt tay Hạ Vũ kéo về phía mình ánh mắt kiên định: "Tôi không thương hại cậu, nhìn cậu quá nhu nhược được không? Hãy lợi dụng tôi để xem tình cảm của cậu ta, nếu không xảy ra vấn đề gì thì cậu cứ giấu mãi ở trong lòng đi. Còn nếu cậu ta có phản ứng, thì hãy tiến tới."
"Như vậy có được không? Tôi không có gì cho cậu hết."
"Nếu cậu ta không phản ứng với cậu, vậy thì hãy hẹn hò với tôi. Đó chính là yêu cầu, vậy được chưa?"
Mình không nghe lầm chứ, ở đâu ra trên trời lại có bánh ngọt rơi trúng đầu mình vậy nè. Được lợi dụng xong còn được hẹn hò, cậu có phải đang mơ không đây?
Hạ Vũ lấy tay nhéo Lăng Đằng, khiến cho Lăng Đằng nheo mặt lại một đống. Thấy cậu ta la lên, cậu liền nhe răng ra cười với vẻ mặt vô tội.
"Aizz đau!!! cậu làm gì vậy?"
"Hì! Mình thử xem là đầu cậu có dây thần kinh nào bị chập mạch không ấy mà! Không ai như cậu hết á, nên tớ mới phải kiểm tra."
Lăng Đằng bị Hạ Vũ chọc ghẹo, sắc mặt liền thay đổi cậu dùng sức kéo tay Hạ Vũ lại bên mình cúi mặt xuống.
Nụ hôn của Lăng Đằng rơi xuống trên môi Hạ Vũ, như con chuồn chuồn lướt qua, vậy mà Hạ Vũ lại có cảm giác với nó, mát mẻ kì lạ làm bản thân cũng có chút tiếc nuối.
Bị hôn một cách bất ngờ Hạ Vũ chỉ biết trợn mắt lên nhìn đối phương, như không thể tin vào chính bản thân mình, một người vẻ ngoài điềm tĩnh nho nhã như Lăng Đằng lại hành động như vậy, lời nói của cậu ta lại càng làm Hạ Vũ thêm hoang mang.
"Vì từ khi tôi thấy cậu đã rất thích, nhưng cậu lại thích người khác rồi. Nên khiến cậu triệt để quên cậu ta, đây chính là bước đi của tôi, khá nguy hiểm nhưng tôi thích vậy."
Khi chuyển trường được xếp vào lớp học có Hạ Vũ, Lăng Đằng liền để ý từ lúc đó từ ánh mắt cho đến nụ cười đều vô cùng bắt mắt. Nụ cười và cả khuôn mặt này đã lâu lắm rồi cậu mới có cơ hội gặp lại, nhưng tiếc là cậu là người ôm tương tư người ta lại không nhớ gì về cậu cả.
...
Quá khứ là gì? Mà lại khiến ta cứ hoài mong nhớ.
Kí ức là gì? Mà nhiều người lại muốn quên lãng nó đi.
Những thứ ta dường như tưởng bở nó sẽ ở bên ta suốt cuộc đời, lại một ngày rời xa ta không một dấu vết. Vậy nên thứ gì thuộc về mình hãy luôn giữ gìn thật kĩ, nâng niu chăm sóc vun đắp tình cảm.
Cuộc đời như một ván cờ vậy đi sai một bước quên vun đắp một ngày thì tất cả sẽ trở về điểm xuất phát, mọi thứ sẽ trở thành dã tràng xe cát biển đông không thể vãn hồi được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.