Chương 4: Thay đổi suy nghĩ
Ly Marie
18/07/2023
Mọi người ăn uống với nhau mặt ai nấy đều vui vẻ chỉ riêng cô và tên mặt lạnh là không có biểu cảm gì?. Cô cảm thấy không còn được vui như lúc đầu nữa là vì gặp lại người mình không muốn gặp. Và sau cuộc nói chuyện đó cô cũng biết được một chuyện rằng là Thái Lăng lớn hơn cô một tuổi tức là 18. Nhưng vì hồi bé gia đình gặp một số chuyện nên anh phải học trễ 1 năm. *Thế nên mới có vụ anh học ở trong lớp cô.*
Sau bữa cơm tối hôm ấy, mọi chuyện cũng trở lại bình thường, chỉ có điều là Lục Nhiên vì không muốn chạm mặt Thái Lăng nên ngoại trừ việc gặp trên lớp thì hầu như lúc nào cô cũng đi sớm về trễ để tránh khỏi phải gặp nhau trong lúc trên đường về.
Nhưng đâu có ai biết trước được điều gì.Vì tối qua học bài để ngày mai kiểm tra nên cô đã ngủ trễ, làm cho hôm nay Lục Nhiên dậy trễ hơn so với thường ngày, vừa thay đồ đi học xong là chạy ra ngoài mang giày liền.
- Con không ăn sáng hả Nhiên Nhiên?
Vừa mang giày cô vừa trả lời mẹ mình:
- Dạ để tý trên đường đi con mua đồ ăn luôn mẹ à!
Nói xong cô quay lại vãy tay chào ba mẹ mình rồi đi học. Lúc đi không để ý thời gian của chuyến xe nên đâm ra khi cô đi ra tới trạm thì chuyến xe đến trường đã hết, thế là Lục Nhiên phải đi bộ đến trường. Vừa đi cô vừa hưởng thụ những không khí trong lành và làn gió của buổi sáng.
Đang đi thì Lục nhiên thấy ngay giữa ngã ba đường có một bé gái đang đi mà cột giao thông đường dành cho người đi thì là màu đỏ, bé gái bước rất vô tư nhưng có vẻ bé đang không thấy từ phía xa xa có một chiếc xe tải đang lao đến với tốc độ khá nhanh.
Lục Nhiên thấy vậy thì chết chân tại chỗ, đến lúc bừng tỉnh lại thì cô đã thấy chiếc xe cách cô bé chỉ vài mét, chưa kịp lao ra thì:
…Ầm!!!!!
Cô bé đã được một người cứu giúp, Lục Nhiên thấy vậy chạy tới chỗ cô bé để xem tình hình, vừa đỡ bé dậy vừa hỏi:
- Bé à! Em có sao không?
Chưa để cô bé trả lời thì:
- Trời ơi! con gái của mẹ. Con có sao không vậy mà con đi đâu vậy chứ? Làm mẹ tìm con nãy giờ.
Mẹ bé gái nhớ lúc nãy dẫn con mình ra công viên chơi vừa quay qua nói chuyện với mấy người mẹ cũng dẫn con mình ra đây, nói được mấy câu quay lại thì đã không còn thấy con gái mình đâu nữa. Đến lúc tìm bà thấy con đã thấy nó đi ra giữa lộ rồi, chân tay bà cứng ngắc, mặt cắt không còn giọt máu. Bà cứ nghĩ sẽ có chuyện xấu sắp xảy ra với con mình, nhưng thật may khi bà thấy đã có chàng trai không sợ nguy hiểm lao ra cứu con bà.
Bà cảm ơn chàng trai và hỏi thăm cậu có sao không, sau khi có câu trả lời thì bà bế đứa bé đi. Lục Nhiên lúc này mới để ý chàng trai bên cạnh. Vì là chàng trai này đứng phía lưng cậu ấy đối mặt cô nên cô không thể nào nhìn thấy được.
- Cho hỏi cậu có sao không?
Lúc này chàng trai đó từ từ quay mặt lại.
ĐOÀNG!!!!!!
Cô bất động tại chỗ, người con trai đó có phải ai xa lạ gì đâu. Chính là người bạn cùng lớp, hàng xóm đối diện nhà, tên mặt lạnh THÁI LĂNG!!!!
Cậu ta thấy cô hỏi thế thì chỉ lắc đầu nhẹ, cúi xuống nhặt cái cặp của mình lên rồi đi tiếp. Còn cô bên này thì không khỏi bàng hoàng vì cô đâu nghỉ rằng một tên lạnh lùng như hắn ta cũng có thể cứu người sao?
Và cũng sau ngày hôm đó Lục Nhiên đã có một cái nhìn khác về Thái Lăng. Nói chính xác hơn cậu ấy là một người *ngoài lạnh trong nóng* chăng?
- Lymarie-
Sau bữa cơm tối hôm ấy, mọi chuyện cũng trở lại bình thường, chỉ có điều là Lục Nhiên vì không muốn chạm mặt Thái Lăng nên ngoại trừ việc gặp trên lớp thì hầu như lúc nào cô cũng đi sớm về trễ để tránh khỏi phải gặp nhau trong lúc trên đường về.
Nhưng đâu có ai biết trước được điều gì.Vì tối qua học bài để ngày mai kiểm tra nên cô đã ngủ trễ, làm cho hôm nay Lục Nhiên dậy trễ hơn so với thường ngày, vừa thay đồ đi học xong là chạy ra ngoài mang giày liền.
- Con không ăn sáng hả Nhiên Nhiên?
Vừa mang giày cô vừa trả lời mẹ mình:
- Dạ để tý trên đường đi con mua đồ ăn luôn mẹ à!
Nói xong cô quay lại vãy tay chào ba mẹ mình rồi đi học. Lúc đi không để ý thời gian của chuyến xe nên đâm ra khi cô đi ra tới trạm thì chuyến xe đến trường đã hết, thế là Lục Nhiên phải đi bộ đến trường. Vừa đi cô vừa hưởng thụ những không khí trong lành và làn gió của buổi sáng.
Đang đi thì Lục nhiên thấy ngay giữa ngã ba đường có một bé gái đang đi mà cột giao thông đường dành cho người đi thì là màu đỏ, bé gái bước rất vô tư nhưng có vẻ bé đang không thấy từ phía xa xa có một chiếc xe tải đang lao đến với tốc độ khá nhanh.
Lục Nhiên thấy vậy thì chết chân tại chỗ, đến lúc bừng tỉnh lại thì cô đã thấy chiếc xe cách cô bé chỉ vài mét, chưa kịp lao ra thì:
…Ầm!!!!!
Cô bé đã được một người cứu giúp, Lục Nhiên thấy vậy chạy tới chỗ cô bé để xem tình hình, vừa đỡ bé dậy vừa hỏi:
- Bé à! Em có sao không?
Chưa để cô bé trả lời thì:
- Trời ơi! con gái của mẹ. Con có sao không vậy mà con đi đâu vậy chứ? Làm mẹ tìm con nãy giờ.
Mẹ bé gái nhớ lúc nãy dẫn con mình ra công viên chơi vừa quay qua nói chuyện với mấy người mẹ cũng dẫn con mình ra đây, nói được mấy câu quay lại thì đã không còn thấy con gái mình đâu nữa. Đến lúc tìm bà thấy con đã thấy nó đi ra giữa lộ rồi, chân tay bà cứng ngắc, mặt cắt không còn giọt máu. Bà cứ nghĩ sẽ có chuyện xấu sắp xảy ra với con mình, nhưng thật may khi bà thấy đã có chàng trai không sợ nguy hiểm lao ra cứu con bà.
Bà cảm ơn chàng trai và hỏi thăm cậu có sao không, sau khi có câu trả lời thì bà bế đứa bé đi. Lục Nhiên lúc này mới để ý chàng trai bên cạnh. Vì là chàng trai này đứng phía lưng cậu ấy đối mặt cô nên cô không thể nào nhìn thấy được.
- Cho hỏi cậu có sao không?
Lúc này chàng trai đó từ từ quay mặt lại.
ĐOÀNG!!!!!!
Cô bất động tại chỗ, người con trai đó có phải ai xa lạ gì đâu. Chính là người bạn cùng lớp, hàng xóm đối diện nhà, tên mặt lạnh THÁI LĂNG!!!!
Cậu ta thấy cô hỏi thế thì chỉ lắc đầu nhẹ, cúi xuống nhặt cái cặp của mình lên rồi đi tiếp. Còn cô bên này thì không khỏi bàng hoàng vì cô đâu nghỉ rằng một tên lạnh lùng như hắn ta cũng có thể cứu người sao?
Và cũng sau ngày hôm đó Lục Nhiên đã có một cái nhìn khác về Thái Lăng. Nói chính xác hơn cậu ấy là một người *ngoài lạnh trong nóng* chăng?
- Lymarie-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.