Thanh Xuân: Nam Thần Của Riêng Em
Chương 35: Không quên được
Phạm Đào
16/07/2024
Hôm nay Nghê Thi bán không được chai nào hết,sắc mặt của cô vẫn tươi vui,cô không dám buồn, không dám khóc bởi vì cô sợ Nghê Thi sẽ lo lắng cho mình …
Về đến nhà cô liền đi vào trong tắm rửa,Nghê Thi đã về nhà từ sớm và cũng đã nấu cơm..
Lúc trước Nghê Thi không hề biết nấu cơm, nhưng từ khi lên đại học thì cô đã tập tành nấu ăn và bây giờ cũng đã thành thạo mọi thứ rồi.
Lúc trước cô sống ỷ vào gia đình rất nhiều, nhưng từ khi ba mất và chỉ còn 1 mình mẹ thì cô đã cô gắng rất nhiều,cô muốn mẹ an tâm về cô hơn …
“ Yến Tư,ăn cơm thôi.“.
“ Được, mình ra ngay.“.
“ Ừm.“.
Nghê Thi dọn cơm lên và bây giờ chỉ cần đợi Yến Tư ra là có thể ăn cơm được rồi.
“ Cơm của cậu đây.“.
“ Ừm, mình cảm ơn.“.
“ Cậu đừng cảm ơn mình nữa,cậu đã nói rất nhiều lần rồi.“.
“ Nghê Thi cậu rất tốt với mình,đã cho mình ở chung rồi mà còn làm việc nhà rồi nấu ăn nữa chứ. “.
“ Yến Tư bởi vì cậu là bạn của mình mà,vậy cho nên mình sẽ chăm sóc cậu đến suốt cuộc đời luôn …Sau này cậu chỉ cần ở đây bầu bạn với mình là được rồi.“.
“ Ừm.,cậu là tri kỉ của mình …’””
“ Đây, mình cho cậu cái đùi gà bự nhất.” Nghê Thi gắp vào chén cho bạn của mình.
“ Ừm.“.
“ À mà mình thấy cậu bán nước hoa hơi chậm,hay là mình đem vào chỗ làm của mình rồi bán giúp cậu, không chừng là sẽ bán hết đấy.Với lại ở đó mọi người đi làm ai nấy cũng dùng hết.“.
“ Ừm,vậy cũng được.” Yến Tư gật đầu. Phải nói là cô cực kỳ may mắn khi có Nghê Thi là bạn thân,cô ấy luôn giúp cô trong mọi việc luôn.
Ăn cơm xong thì Nghê Thi rửa chén còn Yến Tư thi lao bàn,mấy cái này cô có thể tự mò mẫm rồi làm được,với lại quét nhà và lao nhà cũng được.Và giặt đồ cũng như thế,cô chỉ cần đem đồ bỏ vào trong máy giặt là xong.
Sau khi làm việc xong thì cả 2 ra phòng khách xem tivi,tuy Yến Tư không thể nhìn thấy gì hết nhưng mà cô có thể nghe được,bộ phim này cũng quá là bi đát đi, đến cuối cùng nam chính và nữ chính không thể đến được với nhau,1 phần là vì gia đình nam chính ngăn cản.
Nghe qua sao giống như chuyện tình của cô và Diệp Chính Hàm quá đi,tầm 7 năm về trước 2 người cũng đã như vậy,Vu Tầm mẹ của anh ấy cũng đã đến tìm cô như thế này đây.
Đúng là phim có gì thì ngoài đời cũng có như thế đấy, chỉ trách là ở trên phim nó đau 1 thì ở ngoài đời sẽ đau đến 10.
Tình đầu của cô nó trải qua quá là đau đớn rồi,đôi mắt cũng không thể nhìn thấy được nữa,vậy cho nên cô chẳng còn chút tự tin gì cả, chuyện cũ thì chẳng thể nào mà quên được,vậy cho nên cũng chỉ biết chôn vùi quá khứ lại mà thôi.
Bây giờ cô cũng đã 25 tuổi rồi nhưng mà chẳng có gì ở trong tay,học hành không đến nơi đến chốn đã vậy còn bị mù nữa chứ.
Khi cô đi bán thì cũng có người thương xót, người thì nói ra nói vào.Cô là con người,vậy cho nên cũng biết buồn chứ,nhưng mà bọn họ nói đúng,cô bị mù là gánh nặng của cả gia đình.
“ Yến Tư cậu đang nghĩ cái gì vậy.“.
“ Ờ đâu có đâu, chỉ thấy phim hơi buồn thôi.“.
“ Có phải cậu đã nhớ lại chuyện cũ không? để mình mở phim khác cho cậu.” …
“ Không… không cần đâu.“.
“'Chỉ là thấy mình và cô gái đó hơi giống nhau mà thôi …”’
“ Ừm, mình cũng thấy vậy. Nhưng mà cậu đừng buồn,đợi sau khi kiếm đủ tiền thì cậu có thể đi phẫu thuật được,và khi đó thì có thể nhìn thấy ánh sáng rồi …Và cái tên Diệp Chính Hàm sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của cậu nữa.“.
“ Yến Tư,cậu đã quên anh ta chưa,hay là vẫn còn nhớ.“.
“ Hình như là vẫn còn nhớ.“.
“ Hức …hức.” …
Tội nghiệp quá,tại sao cô gái này lại phải chịu khổ như vậy chứ. Người như Yến Tư đáng lẽ phải xứng đáng với những điều tốt hơn,chứ không thể sống khổ như thế này được.
Đã 7 năm trôi qua rồi, nhưng cuộc sống vẫn cứ tăm tối như thế này,hàng ngày phải vật lộn với cuộc sống mưu sinh,Nghê Thi cô nhìn thấy đường đi làm mà còn muốn mệt xỉu chứ nói gì mà không nhìn thấy.
7 năm qua Yến Tư cũng đã rất kiên cường rồi,ba mẹ của cô ấy cũng đã lớn tuổi rồi bây giờ cũng phải tự lo cho cuộc sống của mình, chứ không thể lo cho Yến Tư mãi được,đúng là đã khổ mà còn lại khổ hơn nữa. …
“ Đừng khóc. …có mình ở đây rồi, mình sẽ ở bên cạnh của cậu mà. “”..
“ Hức …hức …Nghê Thi, mình đau quá,rất muốn quên nhưng lại không quên được“.
“ Mình hiểu, mình hiểu rồi …Yến Tư cậu ráng vượt qua đi, mình sẽ ở bên cạnh cậu.” Nghê Thi vuốt lưng của cô.
Dường như cậu ấy đã ấm ức quá nhiều,sau đó thì liền kể hết cho cô bạn của mình nghe..Cảm xúc hay là trái tim gì thì cũng nói cho Nghê Thi nghe hết,khi nghe xong thì cô bạn của mình cũng muốn khóc luôn,khóc vì sự đau khổ mà Yến Tư phải chịu suốt 7 năm qua.
Về đến nhà cô liền đi vào trong tắm rửa,Nghê Thi đã về nhà từ sớm và cũng đã nấu cơm..
Lúc trước Nghê Thi không hề biết nấu cơm, nhưng từ khi lên đại học thì cô đã tập tành nấu ăn và bây giờ cũng đã thành thạo mọi thứ rồi.
Lúc trước cô sống ỷ vào gia đình rất nhiều, nhưng từ khi ba mất và chỉ còn 1 mình mẹ thì cô đã cô gắng rất nhiều,cô muốn mẹ an tâm về cô hơn …
“ Yến Tư,ăn cơm thôi.“.
“ Được, mình ra ngay.“.
“ Ừm.“.
Nghê Thi dọn cơm lên và bây giờ chỉ cần đợi Yến Tư ra là có thể ăn cơm được rồi.
“ Cơm của cậu đây.“.
“ Ừm, mình cảm ơn.“.
“ Cậu đừng cảm ơn mình nữa,cậu đã nói rất nhiều lần rồi.“.
“ Nghê Thi cậu rất tốt với mình,đã cho mình ở chung rồi mà còn làm việc nhà rồi nấu ăn nữa chứ. “.
“ Yến Tư bởi vì cậu là bạn của mình mà,vậy cho nên mình sẽ chăm sóc cậu đến suốt cuộc đời luôn …Sau này cậu chỉ cần ở đây bầu bạn với mình là được rồi.“.
“ Ừm.,cậu là tri kỉ của mình …’””
“ Đây, mình cho cậu cái đùi gà bự nhất.” Nghê Thi gắp vào chén cho bạn của mình.
“ Ừm.“.
“ À mà mình thấy cậu bán nước hoa hơi chậm,hay là mình đem vào chỗ làm của mình rồi bán giúp cậu, không chừng là sẽ bán hết đấy.Với lại ở đó mọi người đi làm ai nấy cũng dùng hết.“.
“ Ừm,vậy cũng được.” Yến Tư gật đầu. Phải nói là cô cực kỳ may mắn khi có Nghê Thi là bạn thân,cô ấy luôn giúp cô trong mọi việc luôn.
Ăn cơm xong thì Nghê Thi rửa chén còn Yến Tư thi lao bàn,mấy cái này cô có thể tự mò mẫm rồi làm được,với lại quét nhà và lao nhà cũng được.Và giặt đồ cũng như thế,cô chỉ cần đem đồ bỏ vào trong máy giặt là xong.
Sau khi làm việc xong thì cả 2 ra phòng khách xem tivi,tuy Yến Tư không thể nhìn thấy gì hết nhưng mà cô có thể nghe được,bộ phim này cũng quá là bi đát đi, đến cuối cùng nam chính và nữ chính không thể đến được với nhau,1 phần là vì gia đình nam chính ngăn cản.
Nghe qua sao giống như chuyện tình của cô và Diệp Chính Hàm quá đi,tầm 7 năm về trước 2 người cũng đã như vậy,Vu Tầm mẹ của anh ấy cũng đã đến tìm cô như thế này đây.
Đúng là phim có gì thì ngoài đời cũng có như thế đấy, chỉ trách là ở trên phim nó đau 1 thì ở ngoài đời sẽ đau đến 10.
Tình đầu của cô nó trải qua quá là đau đớn rồi,đôi mắt cũng không thể nhìn thấy được nữa,vậy cho nên cô chẳng còn chút tự tin gì cả, chuyện cũ thì chẳng thể nào mà quên được,vậy cho nên cũng chỉ biết chôn vùi quá khứ lại mà thôi.
Bây giờ cô cũng đã 25 tuổi rồi nhưng mà chẳng có gì ở trong tay,học hành không đến nơi đến chốn đã vậy còn bị mù nữa chứ.
Khi cô đi bán thì cũng có người thương xót, người thì nói ra nói vào.Cô là con người,vậy cho nên cũng biết buồn chứ,nhưng mà bọn họ nói đúng,cô bị mù là gánh nặng của cả gia đình.
“ Yến Tư cậu đang nghĩ cái gì vậy.“.
“ Ờ đâu có đâu, chỉ thấy phim hơi buồn thôi.“.
“ Có phải cậu đã nhớ lại chuyện cũ không? để mình mở phim khác cho cậu.” …
“ Không… không cần đâu.“.
“'Chỉ là thấy mình và cô gái đó hơi giống nhau mà thôi …”’
“ Ừm, mình cũng thấy vậy. Nhưng mà cậu đừng buồn,đợi sau khi kiếm đủ tiền thì cậu có thể đi phẫu thuật được,và khi đó thì có thể nhìn thấy ánh sáng rồi …Và cái tên Diệp Chính Hàm sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của cậu nữa.“.
“ Yến Tư,cậu đã quên anh ta chưa,hay là vẫn còn nhớ.“.
“ Hình như là vẫn còn nhớ.“.
“ Hức …hức.” …
Tội nghiệp quá,tại sao cô gái này lại phải chịu khổ như vậy chứ. Người như Yến Tư đáng lẽ phải xứng đáng với những điều tốt hơn,chứ không thể sống khổ như thế này được.
Đã 7 năm trôi qua rồi, nhưng cuộc sống vẫn cứ tăm tối như thế này,hàng ngày phải vật lộn với cuộc sống mưu sinh,Nghê Thi cô nhìn thấy đường đi làm mà còn muốn mệt xỉu chứ nói gì mà không nhìn thấy.
7 năm qua Yến Tư cũng đã rất kiên cường rồi,ba mẹ của cô ấy cũng đã lớn tuổi rồi bây giờ cũng phải tự lo cho cuộc sống của mình, chứ không thể lo cho Yến Tư mãi được,đúng là đã khổ mà còn lại khổ hơn nữa. …
“ Đừng khóc. …có mình ở đây rồi, mình sẽ ở bên cạnh của cậu mà. “”..
“ Hức …hức …Nghê Thi, mình đau quá,rất muốn quên nhưng lại không quên được“.
“ Mình hiểu, mình hiểu rồi …Yến Tư cậu ráng vượt qua đi, mình sẽ ở bên cạnh cậu.” Nghê Thi vuốt lưng của cô.
Dường như cậu ấy đã ấm ức quá nhiều,sau đó thì liền kể hết cho cô bạn của mình nghe..Cảm xúc hay là trái tim gì thì cũng nói cho Nghê Thi nghe hết,khi nghe xong thì cô bạn của mình cũng muốn khóc luôn,khóc vì sự đau khổ mà Yến Tư phải chịu suốt 7 năm qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.