Thanh Xuân Ngông Cuồng Của Những Kẻ Phản Diện
Chương 36: Ích kỷ chút thôi
Ruby
09/02/2023
Buổi tối vừa học về là Bảo Bình và Sư Tử đã đợi nhau để đến nhà Thiên Yết, cũng chính là nhà của Thiên Bình.
Lúc đến căn biệt thự này rộng rãi nhưng thật lạnh lẽo giờ nó còn...lạnh hơn.
"Hai người đến rồi"
Thiên Yết đang ngồi uống trà đợi người tới, ngước mắt đã thấy hai người thì bĩnh tĩnh đặt tách trà xuống.
"Rồi giờ thì có vụ gì nói nhanh gọn lẹ đi ông anh, chúng ta phải lục phòng Thiên Bình sao, điều đó rất là vô duyên và khiếm nhã đấy"
Thiên Yết nhíu mày nhìn Sư Tử.
"Vô duyên khiếm nhã? Thế mày có muốn tìm ra manh mối không?"
"À thì...vậy thì tìm, ông anh làm gì mặt căng vậy"
Sư tử bị gương mặt cùng hai quầng mắt thâm to tướng của Thiên Yết doạ. Tâm trạng tên này đang không ổn rồi đây.
"Bắt tay vào việc đi, hôm nay mà muộn thì hai người trọ tại đây, dãy phòng ở đấy thích phòng nào thì chọn" Nói xong thì anh mệt mỏi đi lên tầng, hướng về phòng Thiên Bình.
Sư tử xì một tiếng:"Thật là tùy tiện"
Bảo Bình không chen vào cuộc nói chuyện của hai người được đành phải cười gượng theo chân hai con người ngang ngược này. Lúc vào phòng mọi đồ đạc đều được xếp rất gọn gàng ngăn nắp, đúng là phòng Thiên Bình mà.
"Giờ thì chúng ta nên tìm gì giờ?"
Thiên Yết không lạnh không nhạt nói:"Cuốn nhật ký"
"Hả?"
"Thiên Bình có một thói quen khó bỏ là dù có là chuyện gì em ấy cũng đều viết nó ra nhật ký và đem giấu nó đi, bằng mọi giá hôm nay phải tìm được nó"
Bảo Bình thắc mắc:"Sao không nhìn lịch sử tin nhắn trong điện thoại cho dễ"
"Dễ như vậy tôi đã không bảo hai người đến. Điện thoại đã bị đập nát rồi, khôi phục không được, đăng nhập xang điện thoại khác thì tin nhắn và những người nhắn đều bị xóa đi"
Sư tử bấu móng tay, chưa bao giờ cô nóng giận như lúc này:"Tụi nó thật thâm độc"
"Vậy là chắc chắn bọn nó có kẻ chống sau rồi"__Bảo Bình.
Thiên Yết lạnh mặt, bầu không khí xung quanh như phủ một tầng tầng lớp băng lạnh giá:"Chống hay không chống tôi cũng phải lôi đầu được tên đấy ra"
Thiên Yết vừa dứt lời thì tiếng đèn điện rè rè rồi cúp luôn. Ngoài trời còn đang mưa nữa, không khác gì hiện trường vụ án kinh dị, tiếng nước mưa làm người bình thường cũng rùng mình lạnh gáy nhưng ba đứa này cũng đâu phải người bình thường.
"Chết tiệt! Mất điện à!?" Sư tử là đứa đầu tiên rống lên
"Tao nhớ hôm nay có báo trời mưa đâu"__ Bảo Bình
"Cậu chủ, đèn pin đây vừa nãy cầu dao bị hỏng rồi" Bảo mẫu mang hai chiếc đèn pin cho họ.
"Cảm ơn Dì, hai tụi bay chú tâm tìm đi" Thiên Yết nhận lấy nó từ tay của Dì ấy rồi bảo hai đứa đang đứng đực ra đấy.
Tụi nó tìm gần tiếng đồng hồ, trong mọi ngăn tủ ngõ ngách rồi mà vẫn không thấy cuốn nhật ký đó đâu, có mấy cuốn nhật ký nhỏ nhưng hoàn toàn chả có nội dung chính nào cả.
"Làm sao mà chúng ta biết cậu ấy cất giấu nó ở đâu được kia chứ, Thiên Bình nổi tiếng là đứa giữ của nhất trong đám đấy!"
"Không được dừng, chúng ta phải nhanh chóng tìm cho ra" Thiên Yết lục trong ngăn kệ đựng sách nhưng mọi nơi có nguy cơ cao để dấu đồ thì hoàn toàn không có.
"Mọi người tìm gì sao?" Dì bảo mẫu đứng soi đèn cho họ nãy giờ cũng không nhịn được hỏi một câu. Dù Dì biết chuyện này không liên quan đến mình và mình không có phận sự hỏi tới.
"Cháu muốn tìm cuốn nhật ký của Thiên Bình, cuốn mà con bé thường giấu kỹ nhất" Thiên Yết mệt mỏi, trán anh cũng vã mồ hôi dù hiện tại đang là mùa đông.
"Hay thôi vậy, chúng ta còn nhiều cách khác mà" Sư Tử cũng bỏ cuộc, cô nàng ngồi phịch hẳn xuống chán nản.
Bảo mẫu nhớ ra gì đó liền nói:
"Nhật ký sao? Đúng là cô chủ thường đem theo một cuốn nhật ký"
Bảo Bình bất ngờ anh vội hỏi:"Dì biết gì sao? Hãy nói cho bọn cháu biết!"
Bảo mẫu bị giọng Bảo Bình doạ cho đơ luôn nhưng vẫn nhanh chấn tĩnh lại nói:"Tôi thường thấy cô chủ mang nó đi ra ngoài rồi lúc về ko thấy nó nhưng hôm sau lại thấy cô ấy đem nó từ bên ngoài về, chuyện đó lặp đi lặp lại rất nhiều lần nên có lần tôi đã tò mò đi theo và thấy cô ấy để nó vào trong một chiếc hộp và chôn nó trong bụi hoa hồng trong vườn, nhưng mỗi lần cô ấy đều đổi một bụi hồng nên chính xác thì tôi không rõ nó nằm ở đâu nữa"
Thiên Yết đanh mày lại:"Chính là nó, giờ chúng ta phải đào từng bụi nên"
"Điên rồi à ông anh! Trời thì đang mưa như trút nước bắt bọn tao ra ngoài đào đất, hơn nữa cái vườn của khu biệt thự này có phải nhỏ đâu!" Tính giết người à!
Thiên Yết mệt mỏi phản bác, trong giọng anh còn khàn khàn như có gì mắc lại, không nói rõ được.
"Nhưng đó là vật quan trọng chúng ta phải càng nhanh có nó càng tốt"
Bảo Bình nhíu mày:"Mày ốm rồi, vào nghỉ đi với thời tiết thế này không ai vào nhà này đâu với lại ai biết cậu ấy lại chôn nó chứ, người bình thường chả có ai có suy nghĩ đấy cả" Chôn nó xuống rồi lại đào lên vô cùng phiền phức nên thường người ta sẽ giấu một nơi khó thấy trong nhà, vậy nên họ hoàn toàn không lo nó sẽ bị lấy mất.
"Không cần"
"Bớt ra vẻ đi, ngủ thì không đủ giấc ăn thì chả thèm ăn còn căng thẳng nhiều nếu giờ ra dầm mưa nữa thì có mà cảm nặng, nếu mày mà cảm nữa thì sao bọn tao có thể tìm ra chân tướng đây" Bảo Bình khuyên nhủ nhưng không biết cái tên cứng đầu này có thèm nghe anh không đây.
Thiên Yết nghĩ cũng thấy Bảo Bình nói có lý. Đúng lúc cơn đau ập tới, nó như muốn xé toạc đầu anh ra vậy.
Thiên Yết trong sự mất sức mà ngất đi, may mà có Bảo Bình đỡ kịp không đã ngã dập mặt rồi.
"Sư tử, giúp tao đưa nó lên giường đi, nó nặng quá!" Bảo Bình chật vật đỡ Thiên Yết. Nếu là kiếp trước thì anh đỡ tên này thừa sức nhưng giờ cái thân thể này của anh còn thấp hơn nó một cái đầu đấy! Anh mới đến vai nó thôi đấy!
"Dì, dẫn cháu đến chỗ camera ở vườn đi, đêm nay cháu gác có ai vào trộm sẽ bắt tại trận luôn, phòng bị sẽ an toàn hơn" Sư Tử lảng tránh câu nói của Bảo Bình.
"Cháu cứ đi nghỉ đi, ta làm được rồi"
Bảo mẫu thấy Sư Tử còn là học sinh, còn ăn còn ngủ vẫn là nên đi nghỉ đi.
"Dạ thôi ạ, nếu cuốn nhật ký đó mà sảy ra chuyện gì người gánh chịu cơn tức giận của Thiên Yết là bọn cháu, cứ để cháu làm đi ạ"
"Vậy cũng được nhưng...cậu trai đó cần giúp không vậy?"
Sư tử bán đứng Bảo Bình nói:"Không cần đâu ạ, tên đó cũng là con trai hắn tự lo được, Thiên Yết cứ để cậu ấy đi ạ, bà đi nghỉ ngơi đi ạ"
"....!!"__Bảo Bình trợn mắt nhìn Sư Tử.
Sư tử khéo léo để bảo mẫu đi nghỉ ngơi, trước khi đóng cửa còn không quên nói:"Cơ hội nha, tao giúp hết sức rồi đấy"
Bảo Bình muốn cầm chai nước ve thẳng vào mặt nhỏ Sư Tử nhưng vướng Thiên Yết nên không làm được, anh nghiến răng ken két thể hiện sự tức giận:" Vương Sư Tử mày điên rồi!!!"
Gào mồm xong thì anh cũng chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa, không thấy động tĩnh gì nữa. Tức chết anh!
Không còn cách nào khác anh đành bất lực dùng hết sức bình sinh kéo Thiên Yết đã ngất đi lên giường.
Mệt mỏi xong anh còn cầm đèn pin vào nhà tắm thấm khăn ướt để vào trán Thiên Yết cho hạ nhiệt.
Cơ thể cậu ta đang nóng dần, thật đáng lo:"Cứ như vậy thì ai mà yên tâm cho nổi"
"Xin lỗi" Thiên Yết đột nhiên mở miệng mất máy môi nói làm Bảo Bình giật thót.
"Mày tỉnh à?" Anh tưởng nó ngất rồi chứ!
"Xin lỗi vì đã làm phiền mày rồi, lúc nào cũng để tụi mày lo lắng chỉ vì cái tính thất thường của tao"
Bảo Bình nhận ra Thiên Yết đang nói thật những suy nghĩ của bản thân ra, anh tròn mắt nhìn:"Mày có phải Thiên Yết không vậy?"
Thiên Yết liếc ánh mắt sắc lạnh nhìn Bảo Bình làm anh rén ngậm miệng lại.
"Thiên Bình là gia đình của tao, chỉ có em ấy thôi, những người trong nhà không đểu thì cũng giả tạo. Tính cách của tao một phần cũng là do họ tạo nên, tao không thích thể hiện những cảm xúc ấy ra ngoài vì tao nghĩ rằng chỉ có những kẻ yếu đuối mới làm điều đó chỉ là...lúc Thiên Bình đến bên tao, tao nghĩ rằng bản thân cần thay đổi, tao cần bảo vệ đứa cháu nhỏ này, là con bé cho tao cảm xúc"
Bảo Bình ngạc nhiên vì lần đầu tiên anh thấy Thiên Yết nói nhiều như vậy, bình thường cậu ta kiệm lời lắm không thì là im lặng.
"Con người ai chả có cảm xúc, không có cảm xúc thì muốn làm cái xác à, chỉ là mình nhận ra nó sớm hay muộn mà thôi"
"Nhưng tao không bảo vệ được em ấy, tao lúc ấy đứng ngay đó mà lại không thể làm gì được, ánh mắt sợ hãi ấy là nỗi ám ảnh khiến tao ngày đêm ngủ không nổi" Không giải quyết được vụ này, không được nhìn thấy em ấy mở mắt anh không ngủ nổi.
"Này nhá, một mình mày có cảm xúc đấy chắc, thế mày thử nghĩ đến bọn tao chưa? Nhất là Song Ngư khi cậu ấy vừa bị tra tấn về mặt tinh thần, thể xác còn mệt mỏi đến cạn kiệt sức lực, cậu ấy vẫn kiên nhẫn và đợi Bình mở mắt, hôm nay cậu ấy vẫn túc trực bên Thiên Bình đấy" Thiên Yết không phải người đáng thương nhất nhưng xét cho cùng thì ai cũng khổ, không thể so sánh ai với ai được.
"Vậy tao phải làm thế nào? Nếu em ấy tình trạng càng tệ, không chuyển biến được gì? Tao sợ cảm giác sẽ mất đi người thân của mình một lần nữa"
Bảo Bình không biết hoàn cảnh sảy đến với Yết là như thế nào nhưng anh biết nó không hề tốt đẹp. Kể cả đến với thế giới này rồi Thiên Yết vẫn gánh theo trách nhiệm gia tộc và đối mặt với những con người cứng ngắc. Nhưng Yết vẫn chịu đựng, có lẽ Thiên Bình là giới hạn cuối cùng của cậu ấy.
Yết có thể chịu đựng được tất cả những sự bất công nhưng nếu Thiên Bình - lý trí cuối cùng của cậu ấy biến mất thì cậu ấy sẽ rơi vào khoảng không và mù tịt những điều trước mắt, mọi sự bất công ấy sẽ nhấn chìm và ăn mòn cậu ấy.
"Thiên..." Bảo Bình vừa ngẩng đầu lên thì bị cảnh tượng trước mặt làm sốc tới tận não!
Má ơi! Thiên Yết khóc! Tảng băng ngàn năm khóc rồi! Mà anh là người chứng kiến sự kiện lịch sử ấy!
"Thiên... Thiên Yết mày bình tĩnh đã sao lại khóc rồi!"
"Tao không có khóc, đây là cảm xúc, cảm xúc đấy!"
Thiên Yết chối bay chối biến. Không biết tại sao nhưng nhìn cậu ta như vậy lại có chút dễ thương.
Bảo Bình tự đấm vào đầu mình. Trời ơi mày đang nghĩ cái gì vậy chứ. Dễ thương? Từ đó mà dùng cho Thiên Yết được sao? Nếu anh nói ra thảo nào cũng bị nó bẻ răng a.
"Mày nên nghỉ ngơi đi" Bây giờ tên này đang mất lý trí, không biết sáng hôm sau nó có hối hận hay không đây Haizz.
Thiên Yết nhìn chằm chằm Bảo Bình. Gương mặt trở lên bối rối như bị lạc trong suy nghĩ của bản thân anh rồi như đã chốt được quyết định thì anh liền cầm tay Bảo Bình kéo anh xuống.
Bảo Bình bị kéo liền ngã vào người Thiên Yết. Bảo Bình sốc!
"Mày làm gì đấy Thiên Yết!"
Thiên Yết ôm chặt Bảo Bình vào lòng, không cho anh nhúc nhích được cái gì cả. Lý trí làm cho Yết tỉnh táo đôi chút:"Bảo Bình...mày là bạn thân tao đúng không?"
Bảo Bình không hiểu sao Thiên Yết lại hỏi vậy nhưng anh vẫn trả lời:"Tất nhiên nhưng mà sao mày tự dưng hỏi vậy?" Nó ôm muốn ngạt chết anh rồi, nhưng chết kiểu này cũng được.
"Cho tao ôm đi, ở lại với tao đừng đi, lúc này tao không muốn ở một mình, mày bảo mày là bạn thân tao mà"
"Hai thằng con trai mà ôm ấp cái gì hả! Mày đi mà kiếm người yêu mà ôm" Mà từ khi nào bạn thân là được ôm nhau kiểu thân mật này rồi?
Bảo Bình cũng không muốn tránh đâu, nhưng mà...anh là con trai. Trớ trêu nhỉ...
"Có Bình ở đây tao ôm là được rồi" Thiên Yết bình thản nói trong mơ hồ rồi ngủ luôn.
Bảo Bình nghĩ Yết đang nói tới Thiên Bình thì cười khổ:"Tao biết mà, mày chỉ đang mất bình tĩnh bị cơn sốt làm ấm đầu mà thôi, sao mà mày có thể nói là tao được chứ, tao ghen tị với Bình thật đấy"
Nhưng thực chất câu Thiên Yết vừa nói không phải "Bình" trong Thiên Bình mà là "Bình" trong Bảo Bình.
Bảo Bình hiểu sai rồi.
Nhưng Bảo Bình không còn phản kháng nữa, anh nhìn bàn tay của Thiên Yết nắm chặt tay mình thì thở dài:"Mai không biết mày còn nhớ những chuyện này không"
Mà nếu nhớ thì một là nó tránh anh hai là nó bóp chết anh!
Nhìn Thiên Yết thở đều trong giấc ngủ anh không ngăn được bản thân nhìn gương mặt gần mình này lâu hơn một chút. Nhìn đến đôi lông mi dài anh mím môi khẽ nghiêng người hôn lên.
Bảo Bình không tự chủ được rơi nước mắt
"Ước gì... ước gì tao không phải con trai, nếu tao là con gái có lẽ tao có thể đường đường chính chính theo đuổi mày"
Thần linh ơi cho con ích kỷ hôm nay thôi, con thật sự không muốn anh ấy nghĩ đến ai ngoài con.
Sáng hôm sau Thiên Yết ngồi dậy mà đầu đau như búa bổ. Bảo Bình từ ngoài cửa đi vào:"Mày tỉnh rồi đấy à?"
"Hôm qua tao đã ngất đi sao?" Thiên Yết hướng Bảo Bình hỏi
"À ừ, tao bảo rồi không thèm nghe không có sức còn cứ bày đặt"
Thiên Yết nghĩ một lúc rồi nói:"Hôm qua...tao có làm ra chuyện gì bất thường không?" Anh cứ cảm giác hôm qua sảy ra chuyện gì đấy mà anh không tài nào nhớ được.
Bảo Bình có chút thất vọng nhưng vẫn tươi cười nói:"Có nha, haha hôm qua mày hứa cho tao 5 triệu, không được nuốt lời đâu đấy"
Thiên Yết lườm huýt Bảo Bình:"Tin tao lấy tiền dìm chết mày luôn không"
Bảo Bình cười cợt nhả:"Được vậy thì tốt quá"
Thiên Yết phát cáu đáp gối vào mặt Bảo Bình:"Cút đi!"
Bảo Bình ôm cái gối haha rời khỏi phòng. Thiên Yết tảng băng đã quay trở lại rồi, nhưng anh thích một Thiên Yết khác như hôm qua hơn vì cảm giác dễ tiếp cận hơn nhiều.
Ba người bắt đầu công cuộc đào đất! Nguyên cái vườn rộng lớn như vậy đào đến bao giờ mới ngơi được cái tay"Này, có cách nào xác định chính xác cái hộp đấy ở đâu hay không vậy?" Sư tử thở phì phò, mệt chết cô.
Bảo Bình ánh mắt âm u nói:"Không có cách nào đâu, cứ đào đi nha"
Sư tử cười khổ giật giật khoé miệng, tên này chắc chắn đang ghim cô vụ hôm qua. Tao giúp mày mà! Sao đi giận tao?
Thiên Yết thì bình tĩnh hơn anh lại đổi nơi đào, lúc nhìn thấy cây xanh ở gần vách tường tự nhiên bước chân anh lại dừng lại.
Cái cây xanh...ký ức của anh và Thiên Bình. Anh không do dự cầm xẻng bới đất lên.
Sư tử đi ra khuyên bảo:"Dì bảo Thiên Bình thường chôn dưới những bông hoa hồng, cây này sao mà có được"
Vừa dứt lời tiếng vang dưới đất như muốn tát vào mặt Sư Tử.
"Gì? Có thật á?"
Thiên Yết lấy tay phủi đất đi:"Ừm, là chiếc hộp sắt" Giờ thì anh biết tại sao Thiên Bình lại chôn cuốn nhật ký đó đi rồi.
Thiên Bình hồi nhỏ thường hay khóc vì bị mẹ vứt hết đi những món đồ con bé yêu thích, lúc anh và em ấy ngoài vườn anh dỗ nó và bảo:"Nếu có thứ gì quan trọng em hãy để nó vào một chiếc hộp sắt rồi chôn xuống đất, mỗi lần chôn thì đổi một chỗ, sẽ không ai phát hiện ra đâu"
"Nó bị khoá rồi" Sư Tử cầm cái hộp lắc qua lắc lại.
"Để tao" Bảo Bình là chuyên gia phá khoá đấy. Anh dùng những kinh nghiệm khéo léo mình có được phá cái khoá ra, lấy được cuốn nhật ký.
Lúc mở cuốn nhật ký ra họ thấy một tấm ảnh, không mới cũng không cũ. Là tấm ảnh chụp lúc đi chơi của bọn họ.
"Thiên Bình vẫn luôn giữ nó ha, vậy bức ảnh này chính là đồ vật quan trọng rồi"
"Mở xem trang gần nhất thôi, đừng vụng trộm đọc nhật ký của cậu ấy" Bảo Bình cốc đầu Sư Tử.
Sư tử nào dám đọc trộm nhật ký của Thiên Bình, cậu ấy mà biết là cô tan xác.:"Tao có đọc đâu, tấm ảnh này xuất hiện đầu tiên mà!"
Bọn họ lật tới trang mới đây, đúng vào trước hôm vụ tai nạn sảy ra
"Câu này nghĩa là sao?"
Trong câu viết hôm nay Nhá nhắn có chuyện cần mình giúp, mình đã đồng ý, mình rất tò mò sao người ấy lại nhờ giúp vì trước giờ người ấy rất để ý mặt mũi có nhờ ai giúp bao giờ. Có lẽ đó là một chuyện quan trọng.
"'Nhá' là cái quỷ gì?"
Thật là một cái tên lạ lùng, Thiên Bình viết nhật ký thường đặt tên cho mọi người một cái tên khác lạ vậy sao?
"Thiên Yết không phải ông anh viết trinh thám sao? Mau giải mật mã đi chứ!"
"Mày nghĩ dễ ấy, sao tao biết 'Nhá' là biệt danh của ai" Đúng anh là tác giả viết tiểu thuyết trinh thám nhưng để giải luôn mà không có căn cứ lý lẽ thuyết phục thì cũng là đoán mò.
Lúc đến căn biệt thự này rộng rãi nhưng thật lạnh lẽo giờ nó còn...lạnh hơn.
"Hai người đến rồi"
Thiên Yết đang ngồi uống trà đợi người tới, ngước mắt đã thấy hai người thì bĩnh tĩnh đặt tách trà xuống.
"Rồi giờ thì có vụ gì nói nhanh gọn lẹ đi ông anh, chúng ta phải lục phòng Thiên Bình sao, điều đó rất là vô duyên và khiếm nhã đấy"
Thiên Yết nhíu mày nhìn Sư Tử.
"Vô duyên khiếm nhã? Thế mày có muốn tìm ra manh mối không?"
"À thì...vậy thì tìm, ông anh làm gì mặt căng vậy"
Sư tử bị gương mặt cùng hai quầng mắt thâm to tướng của Thiên Yết doạ. Tâm trạng tên này đang không ổn rồi đây.
"Bắt tay vào việc đi, hôm nay mà muộn thì hai người trọ tại đây, dãy phòng ở đấy thích phòng nào thì chọn" Nói xong thì anh mệt mỏi đi lên tầng, hướng về phòng Thiên Bình.
Sư tử xì một tiếng:"Thật là tùy tiện"
Bảo Bình không chen vào cuộc nói chuyện của hai người được đành phải cười gượng theo chân hai con người ngang ngược này. Lúc vào phòng mọi đồ đạc đều được xếp rất gọn gàng ngăn nắp, đúng là phòng Thiên Bình mà.
"Giờ thì chúng ta nên tìm gì giờ?"
Thiên Yết không lạnh không nhạt nói:"Cuốn nhật ký"
"Hả?"
"Thiên Bình có một thói quen khó bỏ là dù có là chuyện gì em ấy cũng đều viết nó ra nhật ký và đem giấu nó đi, bằng mọi giá hôm nay phải tìm được nó"
Bảo Bình thắc mắc:"Sao không nhìn lịch sử tin nhắn trong điện thoại cho dễ"
"Dễ như vậy tôi đã không bảo hai người đến. Điện thoại đã bị đập nát rồi, khôi phục không được, đăng nhập xang điện thoại khác thì tin nhắn và những người nhắn đều bị xóa đi"
Sư tử bấu móng tay, chưa bao giờ cô nóng giận như lúc này:"Tụi nó thật thâm độc"
"Vậy là chắc chắn bọn nó có kẻ chống sau rồi"__Bảo Bình.
Thiên Yết lạnh mặt, bầu không khí xung quanh như phủ một tầng tầng lớp băng lạnh giá:"Chống hay không chống tôi cũng phải lôi đầu được tên đấy ra"
Thiên Yết vừa dứt lời thì tiếng đèn điện rè rè rồi cúp luôn. Ngoài trời còn đang mưa nữa, không khác gì hiện trường vụ án kinh dị, tiếng nước mưa làm người bình thường cũng rùng mình lạnh gáy nhưng ba đứa này cũng đâu phải người bình thường.
"Chết tiệt! Mất điện à!?" Sư tử là đứa đầu tiên rống lên
"Tao nhớ hôm nay có báo trời mưa đâu"__ Bảo Bình
"Cậu chủ, đèn pin đây vừa nãy cầu dao bị hỏng rồi" Bảo mẫu mang hai chiếc đèn pin cho họ.
"Cảm ơn Dì, hai tụi bay chú tâm tìm đi" Thiên Yết nhận lấy nó từ tay của Dì ấy rồi bảo hai đứa đang đứng đực ra đấy.
Tụi nó tìm gần tiếng đồng hồ, trong mọi ngăn tủ ngõ ngách rồi mà vẫn không thấy cuốn nhật ký đó đâu, có mấy cuốn nhật ký nhỏ nhưng hoàn toàn chả có nội dung chính nào cả.
"Làm sao mà chúng ta biết cậu ấy cất giấu nó ở đâu được kia chứ, Thiên Bình nổi tiếng là đứa giữ của nhất trong đám đấy!"
"Không được dừng, chúng ta phải nhanh chóng tìm cho ra" Thiên Yết lục trong ngăn kệ đựng sách nhưng mọi nơi có nguy cơ cao để dấu đồ thì hoàn toàn không có.
"Mọi người tìm gì sao?" Dì bảo mẫu đứng soi đèn cho họ nãy giờ cũng không nhịn được hỏi một câu. Dù Dì biết chuyện này không liên quan đến mình và mình không có phận sự hỏi tới.
"Cháu muốn tìm cuốn nhật ký của Thiên Bình, cuốn mà con bé thường giấu kỹ nhất" Thiên Yết mệt mỏi, trán anh cũng vã mồ hôi dù hiện tại đang là mùa đông.
"Hay thôi vậy, chúng ta còn nhiều cách khác mà" Sư Tử cũng bỏ cuộc, cô nàng ngồi phịch hẳn xuống chán nản.
Bảo mẫu nhớ ra gì đó liền nói:
"Nhật ký sao? Đúng là cô chủ thường đem theo một cuốn nhật ký"
Bảo Bình bất ngờ anh vội hỏi:"Dì biết gì sao? Hãy nói cho bọn cháu biết!"
Bảo mẫu bị giọng Bảo Bình doạ cho đơ luôn nhưng vẫn nhanh chấn tĩnh lại nói:"Tôi thường thấy cô chủ mang nó đi ra ngoài rồi lúc về ko thấy nó nhưng hôm sau lại thấy cô ấy đem nó từ bên ngoài về, chuyện đó lặp đi lặp lại rất nhiều lần nên có lần tôi đã tò mò đi theo và thấy cô ấy để nó vào trong một chiếc hộp và chôn nó trong bụi hoa hồng trong vườn, nhưng mỗi lần cô ấy đều đổi một bụi hồng nên chính xác thì tôi không rõ nó nằm ở đâu nữa"
Thiên Yết đanh mày lại:"Chính là nó, giờ chúng ta phải đào từng bụi nên"
"Điên rồi à ông anh! Trời thì đang mưa như trút nước bắt bọn tao ra ngoài đào đất, hơn nữa cái vườn của khu biệt thự này có phải nhỏ đâu!" Tính giết người à!
Thiên Yết mệt mỏi phản bác, trong giọng anh còn khàn khàn như có gì mắc lại, không nói rõ được.
"Nhưng đó là vật quan trọng chúng ta phải càng nhanh có nó càng tốt"
Bảo Bình nhíu mày:"Mày ốm rồi, vào nghỉ đi với thời tiết thế này không ai vào nhà này đâu với lại ai biết cậu ấy lại chôn nó chứ, người bình thường chả có ai có suy nghĩ đấy cả" Chôn nó xuống rồi lại đào lên vô cùng phiền phức nên thường người ta sẽ giấu một nơi khó thấy trong nhà, vậy nên họ hoàn toàn không lo nó sẽ bị lấy mất.
"Không cần"
"Bớt ra vẻ đi, ngủ thì không đủ giấc ăn thì chả thèm ăn còn căng thẳng nhiều nếu giờ ra dầm mưa nữa thì có mà cảm nặng, nếu mày mà cảm nữa thì sao bọn tao có thể tìm ra chân tướng đây" Bảo Bình khuyên nhủ nhưng không biết cái tên cứng đầu này có thèm nghe anh không đây.
Thiên Yết nghĩ cũng thấy Bảo Bình nói có lý. Đúng lúc cơn đau ập tới, nó như muốn xé toạc đầu anh ra vậy.
Thiên Yết trong sự mất sức mà ngất đi, may mà có Bảo Bình đỡ kịp không đã ngã dập mặt rồi.
"Sư tử, giúp tao đưa nó lên giường đi, nó nặng quá!" Bảo Bình chật vật đỡ Thiên Yết. Nếu là kiếp trước thì anh đỡ tên này thừa sức nhưng giờ cái thân thể này của anh còn thấp hơn nó một cái đầu đấy! Anh mới đến vai nó thôi đấy!
"Dì, dẫn cháu đến chỗ camera ở vườn đi, đêm nay cháu gác có ai vào trộm sẽ bắt tại trận luôn, phòng bị sẽ an toàn hơn" Sư Tử lảng tránh câu nói của Bảo Bình.
"Cháu cứ đi nghỉ đi, ta làm được rồi"
Bảo mẫu thấy Sư Tử còn là học sinh, còn ăn còn ngủ vẫn là nên đi nghỉ đi.
"Dạ thôi ạ, nếu cuốn nhật ký đó mà sảy ra chuyện gì người gánh chịu cơn tức giận của Thiên Yết là bọn cháu, cứ để cháu làm đi ạ"
"Vậy cũng được nhưng...cậu trai đó cần giúp không vậy?"
Sư tử bán đứng Bảo Bình nói:"Không cần đâu ạ, tên đó cũng là con trai hắn tự lo được, Thiên Yết cứ để cậu ấy đi ạ, bà đi nghỉ ngơi đi ạ"
"....!!"__Bảo Bình trợn mắt nhìn Sư Tử.
Sư tử khéo léo để bảo mẫu đi nghỉ ngơi, trước khi đóng cửa còn không quên nói:"Cơ hội nha, tao giúp hết sức rồi đấy"
Bảo Bình muốn cầm chai nước ve thẳng vào mặt nhỏ Sư Tử nhưng vướng Thiên Yết nên không làm được, anh nghiến răng ken két thể hiện sự tức giận:" Vương Sư Tử mày điên rồi!!!"
Gào mồm xong thì anh cũng chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa, không thấy động tĩnh gì nữa. Tức chết anh!
Không còn cách nào khác anh đành bất lực dùng hết sức bình sinh kéo Thiên Yết đã ngất đi lên giường.
Mệt mỏi xong anh còn cầm đèn pin vào nhà tắm thấm khăn ướt để vào trán Thiên Yết cho hạ nhiệt.
Cơ thể cậu ta đang nóng dần, thật đáng lo:"Cứ như vậy thì ai mà yên tâm cho nổi"
"Xin lỗi" Thiên Yết đột nhiên mở miệng mất máy môi nói làm Bảo Bình giật thót.
"Mày tỉnh à?" Anh tưởng nó ngất rồi chứ!
"Xin lỗi vì đã làm phiền mày rồi, lúc nào cũng để tụi mày lo lắng chỉ vì cái tính thất thường của tao"
Bảo Bình nhận ra Thiên Yết đang nói thật những suy nghĩ của bản thân ra, anh tròn mắt nhìn:"Mày có phải Thiên Yết không vậy?"
Thiên Yết liếc ánh mắt sắc lạnh nhìn Bảo Bình làm anh rén ngậm miệng lại.
"Thiên Bình là gia đình của tao, chỉ có em ấy thôi, những người trong nhà không đểu thì cũng giả tạo. Tính cách của tao một phần cũng là do họ tạo nên, tao không thích thể hiện những cảm xúc ấy ra ngoài vì tao nghĩ rằng chỉ có những kẻ yếu đuối mới làm điều đó chỉ là...lúc Thiên Bình đến bên tao, tao nghĩ rằng bản thân cần thay đổi, tao cần bảo vệ đứa cháu nhỏ này, là con bé cho tao cảm xúc"
Bảo Bình ngạc nhiên vì lần đầu tiên anh thấy Thiên Yết nói nhiều như vậy, bình thường cậu ta kiệm lời lắm không thì là im lặng.
"Con người ai chả có cảm xúc, không có cảm xúc thì muốn làm cái xác à, chỉ là mình nhận ra nó sớm hay muộn mà thôi"
"Nhưng tao không bảo vệ được em ấy, tao lúc ấy đứng ngay đó mà lại không thể làm gì được, ánh mắt sợ hãi ấy là nỗi ám ảnh khiến tao ngày đêm ngủ không nổi" Không giải quyết được vụ này, không được nhìn thấy em ấy mở mắt anh không ngủ nổi.
"Này nhá, một mình mày có cảm xúc đấy chắc, thế mày thử nghĩ đến bọn tao chưa? Nhất là Song Ngư khi cậu ấy vừa bị tra tấn về mặt tinh thần, thể xác còn mệt mỏi đến cạn kiệt sức lực, cậu ấy vẫn kiên nhẫn và đợi Bình mở mắt, hôm nay cậu ấy vẫn túc trực bên Thiên Bình đấy" Thiên Yết không phải người đáng thương nhất nhưng xét cho cùng thì ai cũng khổ, không thể so sánh ai với ai được.
"Vậy tao phải làm thế nào? Nếu em ấy tình trạng càng tệ, không chuyển biến được gì? Tao sợ cảm giác sẽ mất đi người thân của mình một lần nữa"
Bảo Bình không biết hoàn cảnh sảy đến với Yết là như thế nào nhưng anh biết nó không hề tốt đẹp. Kể cả đến với thế giới này rồi Thiên Yết vẫn gánh theo trách nhiệm gia tộc và đối mặt với những con người cứng ngắc. Nhưng Yết vẫn chịu đựng, có lẽ Thiên Bình là giới hạn cuối cùng của cậu ấy.
Yết có thể chịu đựng được tất cả những sự bất công nhưng nếu Thiên Bình - lý trí cuối cùng của cậu ấy biến mất thì cậu ấy sẽ rơi vào khoảng không và mù tịt những điều trước mắt, mọi sự bất công ấy sẽ nhấn chìm và ăn mòn cậu ấy.
"Thiên..." Bảo Bình vừa ngẩng đầu lên thì bị cảnh tượng trước mặt làm sốc tới tận não!
Má ơi! Thiên Yết khóc! Tảng băng ngàn năm khóc rồi! Mà anh là người chứng kiến sự kiện lịch sử ấy!
"Thiên... Thiên Yết mày bình tĩnh đã sao lại khóc rồi!"
"Tao không có khóc, đây là cảm xúc, cảm xúc đấy!"
Thiên Yết chối bay chối biến. Không biết tại sao nhưng nhìn cậu ta như vậy lại có chút dễ thương.
Bảo Bình tự đấm vào đầu mình. Trời ơi mày đang nghĩ cái gì vậy chứ. Dễ thương? Từ đó mà dùng cho Thiên Yết được sao? Nếu anh nói ra thảo nào cũng bị nó bẻ răng a.
"Mày nên nghỉ ngơi đi" Bây giờ tên này đang mất lý trí, không biết sáng hôm sau nó có hối hận hay không đây Haizz.
Thiên Yết nhìn chằm chằm Bảo Bình. Gương mặt trở lên bối rối như bị lạc trong suy nghĩ của bản thân anh rồi như đã chốt được quyết định thì anh liền cầm tay Bảo Bình kéo anh xuống.
Bảo Bình bị kéo liền ngã vào người Thiên Yết. Bảo Bình sốc!
"Mày làm gì đấy Thiên Yết!"
Thiên Yết ôm chặt Bảo Bình vào lòng, không cho anh nhúc nhích được cái gì cả. Lý trí làm cho Yết tỉnh táo đôi chút:"Bảo Bình...mày là bạn thân tao đúng không?"
Bảo Bình không hiểu sao Thiên Yết lại hỏi vậy nhưng anh vẫn trả lời:"Tất nhiên nhưng mà sao mày tự dưng hỏi vậy?" Nó ôm muốn ngạt chết anh rồi, nhưng chết kiểu này cũng được.
"Cho tao ôm đi, ở lại với tao đừng đi, lúc này tao không muốn ở một mình, mày bảo mày là bạn thân tao mà"
"Hai thằng con trai mà ôm ấp cái gì hả! Mày đi mà kiếm người yêu mà ôm" Mà từ khi nào bạn thân là được ôm nhau kiểu thân mật này rồi?
Bảo Bình cũng không muốn tránh đâu, nhưng mà...anh là con trai. Trớ trêu nhỉ...
"Có Bình ở đây tao ôm là được rồi" Thiên Yết bình thản nói trong mơ hồ rồi ngủ luôn.
Bảo Bình nghĩ Yết đang nói tới Thiên Bình thì cười khổ:"Tao biết mà, mày chỉ đang mất bình tĩnh bị cơn sốt làm ấm đầu mà thôi, sao mà mày có thể nói là tao được chứ, tao ghen tị với Bình thật đấy"
Nhưng thực chất câu Thiên Yết vừa nói không phải "Bình" trong Thiên Bình mà là "Bình" trong Bảo Bình.
Bảo Bình hiểu sai rồi.
Nhưng Bảo Bình không còn phản kháng nữa, anh nhìn bàn tay của Thiên Yết nắm chặt tay mình thì thở dài:"Mai không biết mày còn nhớ những chuyện này không"
Mà nếu nhớ thì một là nó tránh anh hai là nó bóp chết anh!
Nhìn Thiên Yết thở đều trong giấc ngủ anh không ngăn được bản thân nhìn gương mặt gần mình này lâu hơn một chút. Nhìn đến đôi lông mi dài anh mím môi khẽ nghiêng người hôn lên.
Bảo Bình không tự chủ được rơi nước mắt
"Ước gì... ước gì tao không phải con trai, nếu tao là con gái có lẽ tao có thể đường đường chính chính theo đuổi mày"
Thần linh ơi cho con ích kỷ hôm nay thôi, con thật sự không muốn anh ấy nghĩ đến ai ngoài con.
Sáng hôm sau Thiên Yết ngồi dậy mà đầu đau như búa bổ. Bảo Bình từ ngoài cửa đi vào:"Mày tỉnh rồi đấy à?"
"Hôm qua tao đã ngất đi sao?" Thiên Yết hướng Bảo Bình hỏi
"À ừ, tao bảo rồi không thèm nghe không có sức còn cứ bày đặt"
Thiên Yết nghĩ một lúc rồi nói:"Hôm qua...tao có làm ra chuyện gì bất thường không?" Anh cứ cảm giác hôm qua sảy ra chuyện gì đấy mà anh không tài nào nhớ được.
Bảo Bình có chút thất vọng nhưng vẫn tươi cười nói:"Có nha, haha hôm qua mày hứa cho tao 5 triệu, không được nuốt lời đâu đấy"
Thiên Yết lườm huýt Bảo Bình:"Tin tao lấy tiền dìm chết mày luôn không"
Bảo Bình cười cợt nhả:"Được vậy thì tốt quá"
Thiên Yết phát cáu đáp gối vào mặt Bảo Bình:"Cút đi!"
Bảo Bình ôm cái gối haha rời khỏi phòng. Thiên Yết tảng băng đã quay trở lại rồi, nhưng anh thích một Thiên Yết khác như hôm qua hơn vì cảm giác dễ tiếp cận hơn nhiều.
Ba người bắt đầu công cuộc đào đất! Nguyên cái vườn rộng lớn như vậy đào đến bao giờ mới ngơi được cái tay"Này, có cách nào xác định chính xác cái hộp đấy ở đâu hay không vậy?" Sư tử thở phì phò, mệt chết cô.
Bảo Bình ánh mắt âm u nói:"Không có cách nào đâu, cứ đào đi nha"
Sư tử cười khổ giật giật khoé miệng, tên này chắc chắn đang ghim cô vụ hôm qua. Tao giúp mày mà! Sao đi giận tao?
Thiên Yết thì bình tĩnh hơn anh lại đổi nơi đào, lúc nhìn thấy cây xanh ở gần vách tường tự nhiên bước chân anh lại dừng lại.
Cái cây xanh...ký ức của anh và Thiên Bình. Anh không do dự cầm xẻng bới đất lên.
Sư tử đi ra khuyên bảo:"Dì bảo Thiên Bình thường chôn dưới những bông hoa hồng, cây này sao mà có được"
Vừa dứt lời tiếng vang dưới đất như muốn tát vào mặt Sư Tử.
"Gì? Có thật á?"
Thiên Yết lấy tay phủi đất đi:"Ừm, là chiếc hộp sắt" Giờ thì anh biết tại sao Thiên Bình lại chôn cuốn nhật ký đó đi rồi.
Thiên Bình hồi nhỏ thường hay khóc vì bị mẹ vứt hết đi những món đồ con bé yêu thích, lúc anh và em ấy ngoài vườn anh dỗ nó và bảo:"Nếu có thứ gì quan trọng em hãy để nó vào một chiếc hộp sắt rồi chôn xuống đất, mỗi lần chôn thì đổi một chỗ, sẽ không ai phát hiện ra đâu"
"Nó bị khoá rồi" Sư Tử cầm cái hộp lắc qua lắc lại.
"Để tao" Bảo Bình là chuyên gia phá khoá đấy. Anh dùng những kinh nghiệm khéo léo mình có được phá cái khoá ra, lấy được cuốn nhật ký.
Lúc mở cuốn nhật ký ra họ thấy một tấm ảnh, không mới cũng không cũ. Là tấm ảnh chụp lúc đi chơi của bọn họ.
"Thiên Bình vẫn luôn giữ nó ha, vậy bức ảnh này chính là đồ vật quan trọng rồi"
"Mở xem trang gần nhất thôi, đừng vụng trộm đọc nhật ký của cậu ấy" Bảo Bình cốc đầu Sư Tử.
Sư tử nào dám đọc trộm nhật ký của Thiên Bình, cậu ấy mà biết là cô tan xác.:"Tao có đọc đâu, tấm ảnh này xuất hiện đầu tiên mà!"
Bọn họ lật tới trang mới đây, đúng vào trước hôm vụ tai nạn sảy ra
"Câu này nghĩa là sao?"
Trong câu viết hôm nay Nhá nhắn có chuyện cần mình giúp, mình đã đồng ý, mình rất tò mò sao người ấy lại nhờ giúp vì trước giờ người ấy rất để ý mặt mũi có nhờ ai giúp bao giờ. Có lẽ đó là một chuyện quan trọng.
"'Nhá' là cái quỷ gì?"
Thật là một cái tên lạ lùng, Thiên Bình viết nhật ký thường đặt tên cho mọi người một cái tên khác lạ vậy sao?
"Thiên Yết không phải ông anh viết trinh thám sao? Mau giải mật mã đi chứ!"
"Mày nghĩ dễ ấy, sao tao biết 'Nhá' là biệt danh của ai" Đúng anh là tác giả viết tiểu thuyết trinh thám nhưng để giải luôn mà không có căn cứ lý lẽ thuyết phục thì cũng là đoán mò.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.