Thanh Xuân Nở Hoa Vừa Lúc Yêu Anh
Chương 72: Chỉ cần có anh
Tử Yên
12/08/2023
Hà Linh nhìn thấy hình ảnh của mình và Tiêu Lãm, vội lên tiếng: “Cậu đừng vì bạn gái mình mà vu oan giá họa cho người khác. Chắc chắn đây là ảnh ghép rồi!”
Lâm Phong lắc đầu: “Xem ra vẫn còn ngoan cố.” Anh lại quay sang Hiểu Tâm: “Giúp tôi xem trên ngón tay cô ta có phải có một vết sẹo không?”
Hiểu Tâm nhanh như cắt tiến đến nắm lấy tay của Hà Linh lên xem mặc cô ta vùng vẫy, xác nhận: “Đúng vậy, có vết sẹo ở ngón trỏ.”
Lâm Phong gật gù: “Vậy thì rõ rồi. Người trên hình cũng có vết sẹo ở ngón tay cái, mà bạn gái nhà tôi lại hoàn toàn không có vết sẹo nào.” Anh vừa nói vừa giơ tay Di Giai lên, lại nói tiếp: “Điều đó có nghĩa là ảnh mọi người đang nhìn thấy trên màn hình kia mới chính là ảnh gốc. Bạn gái tôi hoàn toàn trong sạch.”
Mọi người lúc này mới vỡ lẽ ra, quay sang chỉ trích Tiêu Lãm và Hà Linh.
“Sao lại có thể bày mưu chia rẽ người ta như vậy?”
“Có biết xấu hổ không thế?”
“Xấu mặt TH chúng ta quá!”
Tiêu Lãm và Hà Linh lúc này cứng họng, không dám ngẩng mặt lên.
Đây đúng là mưu kế của Tiêu Lãm, và người tiếp tay là Hà Linh. Biết cô ta thích mình, Tiêu Lãm đã bảo rằng chỉ cần cô ta đăng những tấm hình này lên, rồi đồn đãi khắp nơi để làm xấu mặt Di Giai thì anh ta sẽ chấp nhận ở bên cô ta. Chỉ vì anh ta không cam lòng khi thấy Di Giai và Lâm Phong hạnh phúc bên nhau nên mới muốn ăn không được thì phá cho hôi.
Thật không ngờ, Lâm Phong trước sau một mực tin tưởng Di Giai, còn âm thầm điều tra mọi việc để vạch trần anh ta.
Lâm Phong chẳng những đến đây minh oan cho Di Giai, mà còn đến để khiến Tiêu Lãm và Hà Linh trả giá. Anh đã đem hết bằng chứng gửi cho hiệu trưởng trường, yêu cầu phải có hành động xử lý thỏa đáng, đòi lại công bằng cho bạn gái anh.
Mọi việc đã ngả ngũ, Lâm Phong không phí lời thêm, một đường dẫn Di Giai đi thẳng. Hàn Tuấn và Hiểu Tâm cũng hả hê đi theo sau.
Di Giai từ nãy giờ vẫn luôn im lặng, nhưng trong lòng chính là đang ấm áp như có suối nước nóng chảy qua. Không ngờ bạn trai cô lại vô điều kiện tin tưởng cô như vậy, còn bất chấp tất cả mà bảo vệ cô.
Ngồi phía sau xe anh, cô vòng tay ôm anh thật chặt, đầu tựa sát vào vai anh.
Yên bình của cô, chính là anh.
Lâm Phong đưa Di Giai về nhà mình.
Anh không nói một tiếng nào, chỉ bế cô đi vào nhà.
Di Giai cảm thấy anh có hơi lạ, hình như là anh đang giận cô? Nếu không sao anh không thèm nói gì với cô nữa rồi.
“Anh… anh giận sao?”
Lâm Phong cố kiềm chế cảm xúc: “Em không xem anh là bạn trai nữa?”
Di Giai vội xua xua tay: “Không có mà. Sao anh lại hỏi vậy?”
“Nếu không sao gặp chuyện lớn như vậy mà em còn muốn giấu anh? Nếu không phải Hàn Tuấn nói với anh, có phải em muốn giấu nhẹm đi luôn không?”
Di Giai lắc đầu: “Không phải em định giấu anh… em chỉ cảm thấy không cần phải khiến anh bận lòng đến những chuyện không đâu này.”
Lâm Phong thở dài, nghiêm túc nói: “Giai Giai, sau này dù có chuyện gì cũng phải nói với anh. Anh là bạn trai em, là người sẽ giải quyết khó khăn rắc rối cho em. Anh sẽ không để ai làm tổn thương em.”
Di Giai thấy Lâm Phong tức giận như vậy, ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi. Lần sau sẽ không vậy nữa. Anh đừng giận mà…”
Lâm Phong không thể nào tức giận nổi trước dáng vẻ như trẻ con mắc lỗi của Di Giai. Mẹ kiếp, anh đúng là không có tiền đồ!
“Có đau không?” Anh xoa xoa lưng cô hỏi.
Di Giai thấy anh không giận mình nữa, liền làm nũng: “Đau… hic…”
“Lát nữa anh sẽ xem có sưng không, sau đó sẽ bôi thuốc cho em.”
Di Giai trêu: “Đúng ý anh quá còn gì, được công khai chiếm tiện nghi của em.”
Lâm Phong nhếch môi: “Em còn dám nói, lát nữa xem anh xử lý em thế nào.”
Di Giai bĩu môi: “Em đang bị thương mà anh cũng hung dữ với em…”
Lâm Phong búng lên chóp mũi Di Giai: “Lúc nãy không phải em mạnh miệng nói không sao hả?” Nếu không phải Hiểu Tâm nói, cô lại định tiếp tục giấu anh. Anh cảm thấy, là mình đã quá dễ dãi với cô rồi. Cho nên cô mới dám học cách lén lút giấu anh những chuyện quan trọng thế này.
Di Giai biết lỗi, ra sức lấy lòng Lâm Phong: “Phong ca, em biết sai rồi…” Cô vừa nói vừa ôm lấy cánh tay anh nũng nịu.
Lâm Phong làm sao có thể chịu nổi dáng vẻ làm nũng này của bạn gái nhà mình.
Anh kéo cô vào lòng mình: “Anh muốn em hiểu rằng, chỉ cần có anh ở đây, nhất định không để ai bắt nạt em.”
Di Giai trong lòng ngọt ngào: “Phong ca của em là tốt nhất hì hì… cơ mà làm sao anh tìm được ảnh gốc thế?”
“Anh nhờ người bạn làm cùng công ty, anh ấy là dân IT chuyên nghiệp, mấy chuyện này chỉ là chuyện nhỏ.” Khi nghe Hàn Tuấn nói lại chuyện của cô, anh đã vô cùng lo lắng cô sẽ không chịu nổi đả kích, nên đã thúc giục anh bạn kia tìm lại ảnh gốc nhanh nhất có thể để minh oan cho cô.
“Em hỏi thật… lúc anh nhìn thấy bức ảnh, có từng nghi ngờ em không?”
Lâm Phong không do dự mà đáp: “Nếu anh nghi ngờ em nghĩa là anh chưa tin tưởng em. Anh chỉ thấy hơi khó chịu khi gương mặt em bị cắt ghép cạnh tên khốn kia.”
Di Giai mỉm cười: “Cảm ơn anh đã tin tưởng em.”
Lâm Phong xoa đầu cô: “Anh làm sao có thể dễ dàng để người khác chi phối cảm xúc của mình rồi nghi oan cho em.”
Tình cảm của cô và anh không phải chỉ mấy chuyện thế này có thể làm lung lay được. Yêu nhau thì phải tin tưởng. Hơn hết là anh hiểu cô, cho nên càng thêm tin tưởng cô tuyệt đối. Anh biết cho dù là ai đi nữa, thì cũng không thể là cô phản bội anh.
Di Giai chống cằm nhìn Lâm Phong với ảnh mắt mê mẩn, “Kiếp trước có phải em giải cứu cả hệ ngân hà không nhỉ? Nếu không sao em có thể có người bạn trai tuyệt vời như anh?”
Lâm Phong lắc đầu: “Là anh may mắn có được em mới đúng.” Nếu không có cô dù thế nào cũng không rời bỏ anh, chưa biết bây giờ anh sẽ ra sao, sẽ phí hoài cuộc đời mình đến thế nào.
Di Giai không tranh cãi, kết luận: “Cả hai chúng ta đều may mắn.”
Lâm Phong: “Được rồi, anh đưa em lên lầu tắm rửa rồi thoa thuốc, sau đó anh sẽ đưa em ra ngoài ăn.”
Di Giai gật đầu: “Được ạ”, cô lại dang hai tay ra đòi hỏi: “Anh bế em.”
Lâm Phong khẽ cười, cúi người bế bổng cô bạn gái nhỏ nhà mình lên.
Cô tắm xong nằm sấp xuống giường để anh xem vết thương. Đã ở bên nhau bao lâu, thân mật đến mức cái gì cũng nhìn thấy, cũng từng làm qua, chỉ thiếu mỗi bước cuối cùng, nên Di Giai không còn ngại khi Lâm Phong nhìn thấy cơ thể mình nữa.
Lâm Phong cẩn thận kiểm tra vết thương trên lưng của Di Giai, phát hiện có một vết bầm dài hằn theo chỗ lưng cô bị cấn vào cạnh bàn.
Anh vừa thoa thuốc cho cô vừa đau lòng: “Đau lắm đúng không?” Đã bầm thế này mà.
“Không sao. Anh thổi cho em đi.” Giống như lúc trước, mỗi lần cô bị thương anh đều thổi cho cô. Như vậy sẽ không đau nữa.
Lâm Phong nghe theo ý Di Giai, vừa thoa thuốc vừa thổi thổi cho cô.
Di Giai bắt đầu cảm thấy hối hận. Hơi thở của anh phả vào da thịt cô, cộng thêm bàn tay anh đang di chuyển trên người cô, khiến cô nhột nhạt, cả người nóng lên như lửa đốt.
Nhưng mà đã lỡ đòi hỏi rồi, cô đành phải cắn răng chịu đựng. Cũng may mặt cô vùi vào gối, cho nên anh không thấy được nó đang đỏ ửng.
Thoa thuốc cho cô xong, anh còn giúp cô mặc quần áo vào.
Xong xuôi, cả hai cùng nhau ra ngoài ăn. Hôm nay, Lâm Phong đưa Di Giai đến một quán ăn Hàn ở gần công ty anh đang làm. Nghe đồng nghiệp anh nói, thức ăn ở đây rất ngon, mà cô cũng thích đồ ăn Hàn, cho nên anh muốn đưa cô đến thưởng thức.
Theo như đánh giá của Di Giai, thức ăn ở đây thật sự ngon, giá cũng vừa phải. Chắc chắn cô và anh sẽ là khách ruột ở đây rồi.
Ăn xong, cả hai trở về nhà. Lâm Phong hôm nay dù có thế nào cũng quyết giữ người lại.
Mà Di Giai thật ra, cũng không có ý định về. Trải qua mọi việc vừa rồi, cô muốn có anh ở bên cạnh.
Cả hai nằm trên giường, cô rúc trong lồng ngực của anh, còn anh dang tay làm gối cho cô, tay còn lại ôm chặt lấy cô.
Tối nay anh thành thực chỉ muốn ôm cô ngủ, không hề có ý làm loạn với cô như thường ngày. Anh biết, cả ngày nay cô đã mệt mỏi nhiều rồi, cho nên chỉ muốn cho cô cảm giác an toàn để có giấc ngủ ngon.
Cô được anh ôm chặt, cảm nhận hơi ấm da thịt của anh, trong lòng vô cùng yên bình, từ từ thiếp đi lúc nào không hay.
Nghe hơi thở đều đều của cô, anh biết cô đã ngủ rồi. Anh khẽ vuốt tóc cô đầy cưng chiều, rồi hôn lên trán cô. Nhìn cô bình yên trong vòng tay mình, anh cảm thấy thật may vì đã có thể nhanh chóng minh oan cho cô, nếu không cô cứ bị mang tiếng xấu rồi bị mắng chửi, anh làm sao chịu nổi. Cô gái của anh, không ai được phép làm tổn thương.
Lâm Phong lắc đầu: “Xem ra vẫn còn ngoan cố.” Anh lại quay sang Hiểu Tâm: “Giúp tôi xem trên ngón tay cô ta có phải có một vết sẹo không?”
Hiểu Tâm nhanh như cắt tiến đến nắm lấy tay của Hà Linh lên xem mặc cô ta vùng vẫy, xác nhận: “Đúng vậy, có vết sẹo ở ngón trỏ.”
Lâm Phong gật gù: “Vậy thì rõ rồi. Người trên hình cũng có vết sẹo ở ngón tay cái, mà bạn gái nhà tôi lại hoàn toàn không có vết sẹo nào.” Anh vừa nói vừa giơ tay Di Giai lên, lại nói tiếp: “Điều đó có nghĩa là ảnh mọi người đang nhìn thấy trên màn hình kia mới chính là ảnh gốc. Bạn gái tôi hoàn toàn trong sạch.”
Mọi người lúc này mới vỡ lẽ ra, quay sang chỉ trích Tiêu Lãm và Hà Linh.
“Sao lại có thể bày mưu chia rẽ người ta như vậy?”
“Có biết xấu hổ không thế?”
“Xấu mặt TH chúng ta quá!”
Tiêu Lãm và Hà Linh lúc này cứng họng, không dám ngẩng mặt lên.
Đây đúng là mưu kế của Tiêu Lãm, và người tiếp tay là Hà Linh. Biết cô ta thích mình, Tiêu Lãm đã bảo rằng chỉ cần cô ta đăng những tấm hình này lên, rồi đồn đãi khắp nơi để làm xấu mặt Di Giai thì anh ta sẽ chấp nhận ở bên cô ta. Chỉ vì anh ta không cam lòng khi thấy Di Giai và Lâm Phong hạnh phúc bên nhau nên mới muốn ăn không được thì phá cho hôi.
Thật không ngờ, Lâm Phong trước sau một mực tin tưởng Di Giai, còn âm thầm điều tra mọi việc để vạch trần anh ta.
Lâm Phong chẳng những đến đây minh oan cho Di Giai, mà còn đến để khiến Tiêu Lãm và Hà Linh trả giá. Anh đã đem hết bằng chứng gửi cho hiệu trưởng trường, yêu cầu phải có hành động xử lý thỏa đáng, đòi lại công bằng cho bạn gái anh.
Mọi việc đã ngả ngũ, Lâm Phong không phí lời thêm, một đường dẫn Di Giai đi thẳng. Hàn Tuấn và Hiểu Tâm cũng hả hê đi theo sau.
Di Giai từ nãy giờ vẫn luôn im lặng, nhưng trong lòng chính là đang ấm áp như có suối nước nóng chảy qua. Không ngờ bạn trai cô lại vô điều kiện tin tưởng cô như vậy, còn bất chấp tất cả mà bảo vệ cô.
Ngồi phía sau xe anh, cô vòng tay ôm anh thật chặt, đầu tựa sát vào vai anh.
Yên bình của cô, chính là anh.
Lâm Phong đưa Di Giai về nhà mình.
Anh không nói một tiếng nào, chỉ bế cô đi vào nhà.
Di Giai cảm thấy anh có hơi lạ, hình như là anh đang giận cô? Nếu không sao anh không thèm nói gì với cô nữa rồi.
“Anh… anh giận sao?”
Lâm Phong cố kiềm chế cảm xúc: “Em không xem anh là bạn trai nữa?”
Di Giai vội xua xua tay: “Không có mà. Sao anh lại hỏi vậy?”
“Nếu không sao gặp chuyện lớn như vậy mà em còn muốn giấu anh? Nếu không phải Hàn Tuấn nói với anh, có phải em muốn giấu nhẹm đi luôn không?”
Di Giai lắc đầu: “Không phải em định giấu anh… em chỉ cảm thấy không cần phải khiến anh bận lòng đến những chuyện không đâu này.”
Lâm Phong thở dài, nghiêm túc nói: “Giai Giai, sau này dù có chuyện gì cũng phải nói với anh. Anh là bạn trai em, là người sẽ giải quyết khó khăn rắc rối cho em. Anh sẽ không để ai làm tổn thương em.”
Di Giai thấy Lâm Phong tức giận như vậy, ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi. Lần sau sẽ không vậy nữa. Anh đừng giận mà…”
Lâm Phong không thể nào tức giận nổi trước dáng vẻ như trẻ con mắc lỗi của Di Giai. Mẹ kiếp, anh đúng là không có tiền đồ!
“Có đau không?” Anh xoa xoa lưng cô hỏi.
Di Giai thấy anh không giận mình nữa, liền làm nũng: “Đau… hic…”
“Lát nữa anh sẽ xem có sưng không, sau đó sẽ bôi thuốc cho em.”
Di Giai trêu: “Đúng ý anh quá còn gì, được công khai chiếm tiện nghi của em.”
Lâm Phong nhếch môi: “Em còn dám nói, lát nữa xem anh xử lý em thế nào.”
Di Giai bĩu môi: “Em đang bị thương mà anh cũng hung dữ với em…”
Lâm Phong búng lên chóp mũi Di Giai: “Lúc nãy không phải em mạnh miệng nói không sao hả?” Nếu không phải Hiểu Tâm nói, cô lại định tiếp tục giấu anh. Anh cảm thấy, là mình đã quá dễ dãi với cô rồi. Cho nên cô mới dám học cách lén lút giấu anh những chuyện quan trọng thế này.
Di Giai biết lỗi, ra sức lấy lòng Lâm Phong: “Phong ca, em biết sai rồi…” Cô vừa nói vừa ôm lấy cánh tay anh nũng nịu.
Lâm Phong làm sao có thể chịu nổi dáng vẻ làm nũng này của bạn gái nhà mình.
Anh kéo cô vào lòng mình: “Anh muốn em hiểu rằng, chỉ cần có anh ở đây, nhất định không để ai bắt nạt em.”
Di Giai trong lòng ngọt ngào: “Phong ca của em là tốt nhất hì hì… cơ mà làm sao anh tìm được ảnh gốc thế?”
“Anh nhờ người bạn làm cùng công ty, anh ấy là dân IT chuyên nghiệp, mấy chuyện này chỉ là chuyện nhỏ.” Khi nghe Hàn Tuấn nói lại chuyện của cô, anh đã vô cùng lo lắng cô sẽ không chịu nổi đả kích, nên đã thúc giục anh bạn kia tìm lại ảnh gốc nhanh nhất có thể để minh oan cho cô.
“Em hỏi thật… lúc anh nhìn thấy bức ảnh, có từng nghi ngờ em không?”
Lâm Phong không do dự mà đáp: “Nếu anh nghi ngờ em nghĩa là anh chưa tin tưởng em. Anh chỉ thấy hơi khó chịu khi gương mặt em bị cắt ghép cạnh tên khốn kia.”
Di Giai mỉm cười: “Cảm ơn anh đã tin tưởng em.”
Lâm Phong xoa đầu cô: “Anh làm sao có thể dễ dàng để người khác chi phối cảm xúc của mình rồi nghi oan cho em.”
Tình cảm của cô và anh không phải chỉ mấy chuyện thế này có thể làm lung lay được. Yêu nhau thì phải tin tưởng. Hơn hết là anh hiểu cô, cho nên càng thêm tin tưởng cô tuyệt đối. Anh biết cho dù là ai đi nữa, thì cũng không thể là cô phản bội anh.
Di Giai chống cằm nhìn Lâm Phong với ảnh mắt mê mẩn, “Kiếp trước có phải em giải cứu cả hệ ngân hà không nhỉ? Nếu không sao em có thể có người bạn trai tuyệt vời như anh?”
Lâm Phong lắc đầu: “Là anh may mắn có được em mới đúng.” Nếu không có cô dù thế nào cũng không rời bỏ anh, chưa biết bây giờ anh sẽ ra sao, sẽ phí hoài cuộc đời mình đến thế nào.
Di Giai không tranh cãi, kết luận: “Cả hai chúng ta đều may mắn.”
Lâm Phong: “Được rồi, anh đưa em lên lầu tắm rửa rồi thoa thuốc, sau đó anh sẽ đưa em ra ngoài ăn.”
Di Giai gật đầu: “Được ạ”, cô lại dang hai tay ra đòi hỏi: “Anh bế em.”
Lâm Phong khẽ cười, cúi người bế bổng cô bạn gái nhỏ nhà mình lên.
Cô tắm xong nằm sấp xuống giường để anh xem vết thương. Đã ở bên nhau bao lâu, thân mật đến mức cái gì cũng nhìn thấy, cũng từng làm qua, chỉ thiếu mỗi bước cuối cùng, nên Di Giai không còn ngại khi Lâm Phong nhìn thấy cơ thể mình nữa.
Lâm Phong cẩn thận kiểm tra vết thương trên lưng của Di Giai, phát hiện có một vết bầm dài hằn theo chỗ lưng cô bị cấn vào cạnh bàn.
Anh vừa thoa thuốc cho cô vừa đau lòng: “Đau lắm đúng không?” Đã bầm thế này mà.
“Không sao. Anh thổi cho em đi.” Giống như lúc trước, mỗi lần cô bị thương anh đều thổi cho cô. Như vậy sẽ không đau nữa.
Lâm Phong nghe theo ý Di Giai, vừa thoa thuốc vừa thổi thổi cho cô.
Di Giai bắt đầu cảm thấy hối hận. Hơi thở của anh phả vào da thịt cô, cộng thêm bàn tay anh đang di chuyển trên người cô, khiến cô nhột nhạt, cả người nóng lên như lửa đốt.
Nhưng mà đã lỡ đòi hỏi rồi, cô đành phải cắn răng chịu đựng. Cũng may mặt cô vùi vào gối, cho nên anh không thấy được nó đang đỏ ửng.
Thoa thuốc cho cô xong, anh còn giúp cô mặc quần áo vào.
Xong xuôi, cả hai cùng nhau ra ngoài ăn. Hôm nay, Lâm Phong đưa Di Giai đến một quán ăn Hàn ở gần công ty anh đang làm. Nghe đồng nghiệp anh nói, thức ăn ở đây rất ngon, mà cô cũng thích đồ ăn Hàn, cho nên anh muốn đưa cô đến thưởng thức.
Theo như đánh giá của Di Giai, thức ăn ở đây thật sự ngon, giá cũng vừa phải. Chắc chắn cô và anh sẽ là khách ruột ở đây rồi.
Ăn xong, cả hai trở về nhà. Lâm Phong hôm nay dù có thế nào cũng quyết giữ người lại.
Mà Di Giai thật ra, cũng không có ý định về. Trải qua mọi việc vừa rồi, cô muốn có anh ở bên cạnh.
Cả hai nằm trên giường, cô rúc trong lồng ngực của anh, còn anh dang tay làm gối cho cô, tay còn lại ôm chặt lấy cô.
Tối nay anh thành thực chỉ muốn ôm cô ngủ, không hề có ý làm loạn với cô như thường ngày. Anh biết, cả ngày nay cô đã mệt mỏi nhiều rồi, cho nên chỉ muốn cho cô cảm giác an toàn để có giấc ngủ ngon.
Cô được anh ôm chặt, cảm nhận hơi ấm da thịt của anh, trong lòng vô cùng yên bình, từ từ thiếp đi lúc nào không hay.
Nghe hơi thở đều đều của cô, anh biết cô đã ngủ rồi. Anh khẽ vuốt tóc cô đầy cưng chiều, rồi hôn lên trán cô. Nhìn cô bình yên trong vòng tay mình, anh cảm thấy thật may vì đã có thể nhanh chóng minh oan cho cô, nếu không cô cứ bị mang tiếng xấu rồi bị mắng chửi, anh làm sao chịu nổi. Cô gái của anh, không ai được phép làm tổn thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.