Thanh Xuân Nở Hoa Vừa Lúc Yêu Anh
Chương 70: Mỗi ngày chào nhau buổi sáng, chúc nhau ngủ ngon
Tử Yên
12/08/2023
Ăn sáng xong, Lâm Phong đưa Di Giai đến trường.
Gần đây anh đã được một công ty chuyên về điện và điện tử nhận vào làm. Là do một khách hàng quen đã giới thiệu cho anh công việc này vì thấy tay nghề anh rất giỏi.
Công việc này cũng coi như là bước đệm cho anh để học hỏi thêm, tích lũy thêm kinh nghiệm để tự mình mở công ty riêng.
Mà quan trọng là, anh cũng có thể thoải mái sắp xếp thời gian để đưa đón cô mỗi ngày.
Cho nên, với anh mà nói, đây chính là khởi đầu tốt nhất.
Di Giai sau khi chương trình giao lưu kết thúc đã tiễn được các hoa đào về nước, duy có hoa đào Tiêu Lãm là vẫn dai như đỉa. Cô mới vào trường đã lại chạm mặt anh ta.
“Chào buổi sáng Di Giai. Em ăn sáng chưa?” Tiêu Lãm thấy Di Giai liền đến bắt chuyện.
Di Giai tuy rất phiền nhưng vẫn giữ lịch sự: “Chào đàn anh, bữa sáng nay bạn trai em chính tay làm cho em, em đã ăn rồi, còn ăn rất ngon miệng.” Di Giai cố ý nhấn mạnh việc bạn trai nhà cô làm bữa sáng tình yêu cho cô.
Tiêu Lãm nghe vậy có hơi mất tự nhiên: “À bạn trai em chu đáo quá… Nhưng mà hai người ở chung sao?”
Di Giai trước sự tò mò của Tiêu Lãm đã bắt đầu khó chịu: “Đây là chuyện riêng tư của bọn em. Em nghĩ không cần thiết nói ra. Em còn có việc, đi trước ạ.” Nói rồi Di Giai nhanh chóng đi khỏi, sợ dây dưa thêm chút cô sẽ mắng Tiêu Lãm kia là đồ nhiều chuyện. Cũng thật là, sao mà cái người này cứ dày mặt như vậy? Cô đã từ chối thẳng thừng rất nhiều lần, mà vẫn cứ muốn dây dưa?
Hiểu Tâm cũng đã đến lớp, nhìn thấy Di Giai liền không nhịn được mà trêu: “Chậc chậc… qua đêm ở nhà bạn trai… Nói mau, tối qua hai người có phải… không hả?”
Di Giai đỏ mặt, xấu hổ chỉ biết mắng người: “Mày càng ngày càng bị Hàn Tuấn dạy hư rồi. Mấy chuyện này mày cũng nói được hả?”
Hiểu Tâm cũng thấy mình dạo này có vẻ bạo dạn hơn trước nhiều, không lẽ cô thật sự đang bị tha hóa vào con đường đen tối?
Nghĩ vậy, cô liền lắc lắc đầu cho tỉnh táo: “Tao chưa nói gì cả. Tao vẫn rất trong sáng.” Nói rồi cô nghiêm túc lấy sách ra nghiên cứu.
Di Giai thở phào, cũng may không bị gặn hỏi thêm. Hiểu Tâm dễ đối phó, chứ nếu gặp con bé Giai Ý kia thì thể nào cô cũng bị nói đến không còn đường thoát thân.
Tan học, Lâm Phong như hẹn đến đón Di Giai. Tiêu Lãm nhìn thấy hai người ân ân ái ái thì vô cùng khó chịu. Anh ta siết chặt nắm đấm rồi xoay người rời đi.
“Em muốn đi ăn ngoài hay về nhà nấu?” Lâm Phong hỏi.
Di Giai nghĩ ngợi: “Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn đi. Em đột nhiên muốn ăn thức ăn ở chợ đêm. Sẵn tiện chúng ta đi dạo.”
Lâm Phong không do dự đáp ứng: “Được.”
Hai người đi đến chợ đêm. Dù còn sớm nhưng nơi này đã tấp nập người, đồ ăn thức uống cũng được dọn lên ê hề.
Di Giai đặc biệt thích ăn món nướng, liền kéo Lâm Phong vào một tiệm nướng nhỏ bên đường. Nơi này tuy nhỏ nhưng nhìn rất sạch sẽ, đồ ăn cũng ngon mắt.
Di Giai từ đầu đến cuối chỉ ngồi yên một chỗ, việc nướng thức ăn là do Lâm Phong đảm nhiệm.
Nhìn cô ăn ngon lành không màng đến hình tượng mà anh bật cười. Có điều, anh càng thích cô như vậy. Ở trước mặt anh cô cứ việc vui vẻ thoải mái, không cần phiền phức để ý đến điều này điều kia làm gì.
Cũng thật là, đồ nướng có sức hút lớn vậy sao? Cô ăn đến nỗi khóe miệng dính nước sốt mà cũng không hay.
Anh lấy khăn giấy, nhẹ nhàng lau miệng cho cô, không quên trêu: “Xem em kìa, nước sốt dính miệng cũng không hay, vậy mà không chịu mình là trẻ con.”
Di Giai không quan tâm anh trêu mình, vẫn đắm chìm trong thức ăn ngon. Một lúc sau mồ hôi bắt đầu thấm ra khiến cô khó chịu.
“Anh cột tóc giúp em với. Nóng quá.” Cô nói.
Lâm Phong lau sạch tay, rồi lấy thun buộc tóc đeo sẵn trên cánh tay mình, cẩn thận cột gọn gàng cho cô.
Mấy cử chỉ chăm sóc dịu dàng tinh tế này, khiến cho mấy em học sinh bên cạnh không khỏi trầm trồ ngưỡng mộ.
“Chị gì ơi, bạn trai chị chu đáo quá.”
“Còn rất đẹp trai nữa hì hì.”
Di Giai ra vẻ nghiêm túc: “Ừm nhưng mà mấy đứa đừng có mơ tưởng, anh ấy đã là của chị rồi.”
Lâm Phong khẽ cười, nụ cười vô cùng dịu dàng: “Ừ chỉ là của em thôi.”
Di Giai chỉ là đùa với mấy em gái một chút, không ngờ Lâm Phong lại phối hớp rải đường cùng cô như vậy, chính mình cũng thấy ngọt như ăn kẹo.
Mấy em gái bên cạnh tự dưng bị dồn một đống cẩu lương đến nghẹn họng, cảm giác nói không nên lời.
Haizz trai xinh gái đẹp, lại còn ngọt ngào tan chảy thế kia ai mà chịu cho nổi!
Ăn xong, cả hai cùng nhau tay trong tay đi dạo phố. Di Giai nhìn thấy cái gì cũng muốn ăn thử, kết quả cô chỉ ăn một miếng, lại đưa hết cho Lâm Phong.
Lâm Phong không hề khó chịu, ngược lại còn bảo cô thích ăn gì cứ mua, nếu ăn không hết anh sẽ ăn giúp cô. Anh không ngại phải ăn lại đồ thừa của cô.
Ăn chơi dạo phố xong, cả hai trở về nhà đã gần chín giờ tối. Lâm Phong hôm nay không còn lý do để giữ người nữa, đành phải đưa cô về nhà mình dù trong lòng rất không cam lòng.
Di Giai vừa vào nhà đã bị Giai Ý trêu: “Chậc chậc bây giờ muốn gặp mày khó thật đấy. Còn tưởng tối nay lại bỏ nhà theo trai chứ, ai ngờ cũng biết đường về nhỉ?”
Di Giai lấy chiếc gối ném vào người Giai Ý: “Con bé kia, mày nói nhăng nói cuội gì đó?” Cái gì mà bỏ nhà theo trai chứ! Nghe cứ tưởng cô hư hỏng lắm cơ!
Giai Ý vẫn không dừng lại: “Tao chỉ nói đúng sự thật thôi mà. Mày đấy, đừng có dễ bị dụ dỗ bởi sắc đẹp biết chưa?”
Hà Nhi cũng xen vào: “Hì hì, rất khó để cưỡng lại sắc đẹp nha!”
“Đúng, đã vậy Di Giai nhà ta lại còn mắc bệnh mê trai nặng ha ha.” Hiểu Tâm cũng không chịu thua kém góp chuyện.
Di Giai bị ba cô bạn trêu đến đỏ mặt tía tai: “Bọn mày hùa nhau ăn hiếp tao!” Nói rồi cô vờ giận dỗi đi thẳng về phòng, không thèm để ý mấy đứa đang cười như điên kia nữa.
Tắm rửa xong, cô lên giường nằm thì Lâm Phong gọi đến.
Cô kể lại việc bị ba con bé kia trêu chọc cho anh nghe, rồi lại trút hết dỗi hờn lên anh: “Tại anh hết, hại em bị trêu!”
Lâm Phong dỗ dành: “Được rồi, đừng tức giận. Là do bọn họ ngưỡng mộ chúng ta thôi.”
“Ngưỡng mộ cái gì chứ? Bọn nó cũng có bạn trai còn gì.”
Lâm Phong cười: “Nhưng mà chưa chắc bạn trai bọn họ chịu đựng giỏi bằng anh. Cho nên bọn họ mới không dám qua đêm cùng nhau.”
Di Giai: “…” Anh chịu đựng giỏi? Là ai cứ đòi hỏi rồi chiếm tiện nghi của cô vậy nhỉ?
Lâm Phong lại nói: “Sau này bọn họ quen rồi sẽ không trêu em nữa.”
Di Giai: “Anh hay quá nhỉ? Cái gì mà quen với không quen? Xem ra anh luôn có ý định để em qua đêm cùng anh đúng không? Anh càng ngày càng lưu manh!”
Lâm Phong vẫn thản nhiên: “Nếu anh không có ý nghĩ đó, thì phải xem lại anh có yêu em không? Hoặc là anh có phải đàn ông không?” Là đàn ông, không ai lại không nghĩ đến những chuyện đó khi ở cạnh bạn gái mình cả.
Di Giai rất muốn vỗ tay cho lý luận sắc bén của Lâm Phong.
“Sao ngày xưa học Văn anh không phát huy tốt như vậy đi.”
“Anh chỉ phát huy tốt những chuyện liên quan đến em thôi.”
Di Giai càng ngày càng hoài nghi rằng bạn trai nhà cô bị ai đó đánh tráo rồi, nếu không sao anh lại dẻo miệng như vậy?
Người lúc trước còn từng mở miệng nói một câu lạnh lùng “tôi chỉ dỗ bạn gái mình thôi”, sao bây giờ lại như đọc hết bảy bảy bốn chín cuốn ngôn tình vậy?
Cuối cùng cô cũng là không nhịn được mà bật cười: “Em phục anh rồi. Nói thật đi, anh lén đọc mấy quyển tiểu thuyết của em đúng không?”
Lâm Phong lắc đầu: “Cần gì phải đọc, anh tự có năng lực dỗ dành bạn gái nhà mình.”
Di Giai thật sự sắp ngọt đến tiểu đường luôn rồi. Còn bạn gái nhà mình nữa chứ? Trình dỗ người của anh quả thật đã đạt đến cảnh giới rồi.
Nói chuyện thêm một lát thì Di Giai cảm thấy buồn ngủ, cô nói chúc anh ngủ ngon rồi đặt điện thoại lên tủ đầu giường.
Nghĩ đến anh, lòng cô lại ấm áp, khẽ cười một cái rồi nhắm mắt lại. Gương mặt anh lại hiện ra trong tâm trí cô. Người ta nói, người đầu tiên xuất hiện trong đầu khi nhắm mắt lại chính là người mà ta yêu nhất. Đúng vậy, Lâm Phong là người mà cô yêu nhất, muốn dành cả đời này để ở bên anh.
Bên này, Lâm Phong sau khi tắt điện thoại thì lại nằm nghĩ ngợi. Xa cô mới một chút thôi mà anh đã cảm thấy nhớ cô rồi.
Anh lại quay người qua bên cạnh, chỗ cô nằm ngủ tối qua dường như vẫn còn hơi ấm.
Anh tự biết bây giờ vẫn còn quá sớm, nhưng anh thực lòng muốn mau chóng cùng cô sống cuộc sống hai người, sáng thức dậy chúc nhau buổi sáng vui vẻ, buổi tối nói chúc ngủ ngon rồi ôm nhau ngủ.
Cuộc sống hạnh phúc ngọt ngào như vậy anh đã mơ thấy không biết bao nhiêu đêm rồi. Thật mong mau chóng thành sự thật!
Gần đây anh đã được một công ty chuyên về điện và điện tử nhận vào làm. Là do một khách hàng quen đã giới thiệu cho anh công việc này vì thấy tay nghề anh rất giỏi.
Công việc này cũng coi như là bước đệm cho anh để học hỏi thêm, tích lũy thêm kinh nghiệm để tự mình mở công ty riêng.
Mà quan trọng là, anh cũng có thể thoải mái sắp xếp thời gian để đưa đón cô mỗi ngày.
Cho nên, với anh mà nói, đây chính là khởi đầu tốt nhất.
Di Giai sau khi chương trình giao lưu kết thúc đã tiễn được các hoa đào về nước, duy có hoa đào Tiêu Lãm là vẫn dai như đỉa. Cô mới vào trường đã lại chạm mặt anh ta.
“Chào buổi sáng Di Giai. Em ăn sáng chưa?” Tiêu Lãm thấy Di Giai liền đến bắt chuyện.
Di Giai tuy rất phiền nhưng vẫn giữ lịch sự: “Chào đàn anh, bữa sáng nay bạn trai em chính tay làm cho em, em đã ăn rồi, còn ăn rất ngon miệng.” Di Giai cố ý nhấn mạnh việc bạn trai nhà cô làm bữa sáng tình yêu cho cô.
Tiêu Lãm nghe vậy có hơi mất tự nhiên: “À bạn trai em chu đáo quá… Nhưng mà hai người ở chung sao?”
Di Giai trước sự tò mò của Tiêu Lãm đã bắt đầu khó chịu: “Đây là chuyện riêng tư của bọn em. Em nghĩ không cần thiết nói ra. Em còn có việc, đi trước ạ.” Nói rồi Di Giai nhanh chóng đi khỏi, sợ dây dưa thêm chút cô sẽ mắng Tiêu Lãm kia là đồ nhiều chuyện. Cũng thật là, sao mà cái người này cứ dày mặt như vậy? Cô đã từ chối thẳng thừng rất nhiều lần, mà vẫn cứ muốn dây dưa?
Hiểu Tâm cũng đã đến lớp, nhìn thấy Di Giai liền không nhịn được mà trêu: “Chậc chậc… qua đêm ở nhà bạn trai… Nói mau, tối qua hai người có phải… không hả?”
Di Giai đỏ mặt, xấu hổ chỉ biết mắng người: “Mày càng ngày càng bị Hàn Tuấn dạy hư rồi. Mấy chuyện này mày cũng nói được hả?”
Hiểu Tâm cũng thấy mình dạo này có vẻ bạo dạn hơn trước nhiều, không lẽ cô thật sự đang bị tha hóa vào con đường đen tối?
Nghĩ vậy, cô liền lắc lắc đầu cho tỉnh táo: “Tao chưa nói gì cả. Tao vẫn rất trong sáng.” Nói rồi cô nghiêm túc lấy sách ra nghiên cứu.
Di Giai thở phào, cũng may không bị gặn hỏi thêm. Hiểu Tâm dễ đối phó, chứ nếu gặp con bé Giai Ý kia thì thể nào cô cũng bị nói đến không còn đường thoát thân.
Tan học, Lâm Phong như hẹn đến đón Di Giai. Tiêu Lãm nhìn thấy hai người ân ân ái ái thì vô cùng khó chịu. Anh ta siết chặt nắm đấm rồi xoay người rời đi.
“Em muốn đi ăn ngoài hay về nhà nấu?” Lâm Phong hỏi.
Di Giai nghĩ ngợi: “Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn đi. Em đột nhiên muốn ăn thức ăn ở chợ đêm. Sẵn tiện chúng ta đi dạo.”
Lâm Phong không do dự đáp ứng: “Được.”
Hai người đi đến chợ đêm. Dù còn sớm nhưng nơi này đã tấp nập người, đồ ăn thức uống cũng được dọn lên ê hề.
Di Giai đặc biệt thích ăn món nướng, liền kéo Lâm Phong vào một tiệm nướng nhỏ bên đường. Nơi này tuy nhỏ nhưng nhìn rất sạch sẽ, đồ ăn cũng ngon mắt.
Di Giai từ đầu đến cuối chỉ ngồi yên một chỗ, việc nướng thức ăn là do Lâm Phong đảm nhiệm.
Nhìn cô ăn ngon lành không màng đến hình tượng mà anh bật cười. Có điều, anh càng thích cô như vậy. Ở trước mặt anh cô cứ việc vui vẻ thoải mái, không cần phiền phức để ý đến điều này điều kia làm gì.
Cũng thật là, đồ nướng có sức hút lớn vậy sao? Cô ăn đến nỗi khóe miệng dính nước sốt mà cũng không hay.
Anh lấy khăn giấy, nhẹ nhàng lau miệng cho cô, không quên trêu: “Xem em kìa, nước sốt dính miệng cũng không hay, vậy mà không chịu mình là trẻ con.”
Di Giai không quan tâm anh trêu mình, vẫn đắm chìm trong thức ăn ngon. Một lúc sau mồ hôi bắt đầu thấm ra khiến cô khó chịu.
“Anh cột tóc giúp em với. Nóng quá.” Cô nói.
Lâm Phong lau sạch tay, rồi lấy thun buộc tóc đeo sẵn trên cánh tay mình, cẩn thận cột gọn gàng cho cô.
Mấy cử chỉ chăm sóc dịu dàng tinh tế này, khiến cho mấy em học sinh bên cạnh không khỏi trầm trồ ngưỡng mộ.
“Chị gì ơi, bạn trai chị chu đáo quá.”
“Còn rất đẹp trai nữa hì hì.”
Di Giai ra vẻ nghiêm túc: “Ừm nhưng mà mấy đứa đừng có mơ tưởng, anh ấy đã là của chị rồi.”
Lâm Phong khẽ cười, nụ cười vô cùng dịu dàng: “Ừ chỉ là của em thôi.”
Di Giai chỉ là đùa với mấy em gái một chút, không ngờ Lâm Phong lại phối hớp rải đường cùng cô như vậy, chính mình cũng thấy ngọt như ăn kẹo.
Mấy em gái bên cạnh tự dưng bị dồn một đống cẩu lương đến nghẹn họng, cảm giác nói không nên lời.
Haizz trai xinh gái đẹp, lại còn ngọt ngào tan chảy thế kia ai mà chịu cho nổi!
Ăn xong, cả hai cùng nhau tay trong tay đi dạo phố. Di Giai nhìn thấy cái gì cũng muốn ăn thử, kết quả cô chỉ ăn một miếng, lại đưa hết cho Lâm Phong.
Lâm Phong không hề khó chịu, ngược lại còn bảo cô thích ăn gì cứ mua, nếu ăn không hết anh sẽ ăn giúp cô. Anh không ngại phải ăn lại đồ thừa của cô.
Ăn chơi dạo phố xong, cả hai trở về nhà đã gần chín giờ tối. Lâm Phong hôm nay không còn lý do để giữ người nữa, đành phải đưa cô về nhà mình dù trong lòng rất không cam lòng.
Di Giai vừa vào nhà đã bị Giai Ý trêu: “Chậc chậc bây giờ muốn gặp mày khó thật đấy. Còn tưởng tối nay lại bỏ nhà theo trai chứ, ai ngờ cũng biết đường về nhỉ?”
Di Giai lấy chiếc gối ném vào người Giai Ý: “Con bé kia, mày nói nhăng nói cuội gì đó?” Cái gì mà bỏ nhà theo trai chứ! Nghe cứ tưởng cô hư hỏng lắm cơ!
Giai Ý vẫn không dừng lại: “Tao chỉ nói đúng sự thật thôi mà. Mày đấy, đừng có dễ bị dụ dỗ bởi sắc đẹp biết chưa?”
Hà Nhi cũng xen vào: “Hì hì, rất khó để cưỡng lại sắc đẹp nha!”
“Đúng, đã vậy Di Giai nhà ta lại còn mắc bệnh mê trai nặng ha ha.” Hiểu Tâm cũng không chịu thua kém góp chuyện.
Di Giai bị ba cô bạn trêu đến đỏ mặt tía tai: “Bọn mày hùa nhau ăn hiếp tao!” Nói rồi cô vờ giận dỗi đi thẳng về phòng, không thèm để ý mấy đứa đang cười như điên kia nữa.
Tắm rửa xong, cô lên giường nằm thì Lâm Phong gọi đến.
Cô kể lại việc bị ba con bé kia trêu chọc cho anh nghe, rồi lại trút hết dỗi hờn lên anh: “Tại anh hết, hại em bị trêu!”
Lâm Phong dỗ dành: “Được rồi, đừng tức giận. Là do bọn họ ngưỡng mộ chúng ta thôi.”
“Ngưỡng mộ cái gì chứ? Bọn nó cũng có bạn trai còn gì.”
Lâm Phong cười: “Nhưng mà chưa chắc bạn trai bọn họ chịu đựng giỏi bằng anh. Cho nên bọn họ mới không dám qua đêm cùng nhau.”
Di Giai: “…” Anh chịu đựng giỏi? Là ai cứ đòi hỏi rồi chiếm tiện nghi của cô vậy nhỉ?
Lâm Phong lại nói: “Sau này bọn họ quen rồi sẽ không trêu em nữa.”
Di Giai: “Anh hay quá nhỉ? Cái gì mà quen với không quen? Xem ra anh luôn có ý định để em qua đêm cùng anh đúng không? Anh càng ngày càng lưu manh!”
Lâm Phong vẫn thản nhiên: “Nếu anh không có ý nghĩ đó, thì phải xem lại anh có yêu em không? Hoặc là anh có phải đàn ông không?” Là đàn ông, không ai lại không nghĩ đến những chuyện đó khi ở cạnh bạn gái mình cả.
Di Giai rất muốn vỗ tay cho lý luận sắc bén của Lâm Phong.
“Sao ngày xưa học Văn anh không phát huy tốt như vậy đi.”
“Anh chỉ phát huy tốt những chuyện liên quan đến em thôi.”
Di Giai càng ngày càng hoài nghi rằng bạn trai nhà cô bị ai đó đánh tráo rồi, nếu không sao anh lại dẻo miệng như vậy?
Người lúc trước còn từng mở miệng nói một câu lạnh lùng “tôi chỉ dỗ bạn gái mình thôi”, sao bây giờ lại như đọc hết bảy bảy bốn chín cuốn ngôn tình vậy?
Cuối cùng cô cũng là không nhịn được mà bật cười: “Em phục anh rồi. Nói thật đi, anh lén đọc mấy quyển tiểu thuyết của em đúng không?”
Lâm Phong lắc đầu: “Cần gì phải đọc, anh tự có năng lực dỗ dành bạn gái nhà mình.”
Di Giai thật sự sắp ngọt đến tiểu đường luôn rồi. Còn bạn gái nhà mình nữa chứ? Trình dỗ người của anh quả thật đã đạt đến cảnh giới rồi.
Nói chuyện thêm một lát thì Di Giai cảm thấy buồn ngủ, cô nói chúc anh ngủ ngon rồi đặt điện thoại lên tủ đầu giường.
Nghĩ đến anh, lòng cô lại ấm áp, khẽ cười một cái rồi nhắm mắt lại. Gương mặt anh lại hiện ra trong tâm trí cô. Người ta nói, người đầu tiên xuất hiện trong đầu khi nhắm mắt lại chính là người mà ta yêu nhất. Đúng vậy, Lâm Phong là người mà cô yêu nhất, muốn dành cả đời này để ở bên anh.
Bên này, Lâm Phong sau khi tắt điện thoại thì lại nằm nghĩ ngợi. Xa cô mới một chút thôi mà anh đã cảm thấy nhớ cô rồi.
Anh lại quay người qua bên cạnh, chỗ cô nằm ngủ tối qua dường như vẫn còn hơi ấm.
Anh tự biết bây giờ vẫn còn quá sớm, nhưng anh thực lòng muốn mau chóng cùng cô sống cuộc sống hai người, sáng thức dậy chúc nhau buổi sáng vui vẻ, buổi tối nói chúc ngủ ngon rồi ôm nhau ngủ.
Cuộc sống hạnh phúc ngọt ngào như vậy anh đã mơ thấy không biết bao nhiêu đêm rồi. Thật mong mau chóng thành sự thật!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.