Chương 83: Dược Bà
Kiều lê
20/02/2023
Phiên toà tiếp tục, trước mắt lợi thế đang nghiêng về bên Nguyễn Mỹ Nhân.
Đoàn Trường Sinh tay gõ gõ trên đùi theo nhịp.
Đúng lúc này cửa phòng xử án được mở ra. Hai người một già một trẻ tiến vào.
Vừa nhìn thấy hai người này xuất hiện, Nguyễn Mỹ Nhân gần như là phải bỏng lập tức đứng lên.
Ánh mắt trợn to như muốn ăn tươi nuốt sống hai người nọ.
Người đàn ông trung niên ngoài sáu mươi lên tiếng.
"Thưa quý toà, tôi là Triệu Quý Liêm, có mặt theo lệnh triệu tập nhân chứng của quý toà."
Người thanh niên trẻ tuổi ở bên cạnh Triệu Quý Liêm cũng lên tiếng.
"Thưa quý toà, tôi là Diệp Mặc, có mặt theo lệnh triệu tập nhân chứng của quý toà."
Đoàn Trường Sinh nhìn hai người một cái, lại hướng bên luật sư khẽ gật đầu.
Luật sư nhận được chỉ thị, lập tức đưa lên chủ toạ phiên toà một sấp tài liệu.
"Thưa quý toà, chúng tôi xin trình lên quý toà tài liệu, chứng cứ liên quan đến quá trình thân chủ của tôi nghiên cứu..."
Chủ toạ phiên toà xem xét tài liệu chứng cứ, khẽ gật đầu.
"Tài liệu chứng cứ bên nguyên đơn truyền lên được chấp nhận..."
Luật sư sắc mặt lạnh lùng, biểu cảm không thay đổi, nhìn hai người Triệu Quý Liêm.
"Hai nhân chứng, xin nói rõ họ và tên, chức vụ và nghề nghiệp đang công tác..."
Triệu Quý Liêm đứng thẳng, ánh mắt hơi mờ, giọng nói mang theo chút khàn khàn.
"Tôi là Triệu Quý Liêm, là giáo sư khoa ung bướu bệnh viện Nhân Dân, kiêm giảng viên trường đại học Thủ Đô."
Diệp Mặc hai nắm tay run run siết chặt, giọng nói có phần cứng ngắc.
"Tôi là Diệp Mặc là trợ lý của giáo sư Liêm."
Nguyễn Văn Cừ híp ánh mắt nhìn hai người Triệu Quý Liêm, nhẹ nhàng đi ra bên ngoài gọi điện thoại.
"Tút... tút..."
"Chuyện gì?"
Đầu bên kia truyền đến một giọng nói đàn ông trầm khàn vô cùng không vui.
"Anh Phi... Là tôi... Cừ đây..."
"Biết... Có chuyện gì?"
Giọng nói của Phi Râu vô cùng khó chịu, vẫn còn đang ngái ngủ.
Nguyễn Văn Cừ gấp đến dậm chân, hai hàm răng nghiến chặt.
"Anh Phi... Hôm trước không phải anh nói đã xử lý ổn thoả mấy kẻ không an phận bên chỗ dự án rồi hay sao?"
"Ông mày làm việc là tuyệt đối ổn thoả, mày hỏi như vậy là có ý gì hả?"
Nguyễn Văn Cừ trợn mắt, hắn hiện tại rất muốn chửi bậy.
Ổn thoả cái con mẹ nhà nó chứ mà ổn thoả.
Ổn thoả rồi thì hai thằng bỏ mẹ kia ở đâu mà chui ra.
Nhưng bản lĩnh không bằng người ta, ông ta cũng không dám lộn xộn, vội vàng nói.
"Không phải em có ý gì, mà là hai thằng khốn Triệu Quý Liêm và trợ lý của nó vừa đến toà làm chứng rồi.
Tình hình đang chuyển xấu..."
"Mày nói cái gì hả? Hai thằng đấy làm sao lại đến toà hả?"
Nguyễn Văn Cừ muốn ngất, điều ông ta muốn hỏi chính là cái này đấy, tại sao hai thằng kia lại đến toà làm chứng chứ.
"Mày chờ đó, để tao xử lý..."
Nói rồi Phi Râu đã tắt phụt máy đi. Nguyễn Văn Cừ sốt ruột đi đi lại lại trên hành lang.
Rất nhanh Phi Râu đã gọi lại cho ông ta.
Giọng nói mang theo bực tức.
"Mẹ nó, người nhà của hai thằng kia bị người của tao khống chế và cả chúng nó đều được cứu đi rồi...
Hiện tại tao đã gọi cho Ả Đào, cô ấy sẽ đến bên đó giúp cho mày..."
"Vâng ạ..."
Nguyễn Văn Cừ lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng chạy xuống bên dưới tầng một chờ người.
Nhưng mãi đến khi phiên toà kết thúc, phán quyết đề tài nghiên cứu là của Dương Mai Hoà.
Nguyễn Mỹ Nhân bị kết tội ăn cắp chất xám, lừa dối chiếm đoạt lòng tin, tài nguyên, gây hậu quả nghiêm trọng...
Phán quyết cuối cùng dành cho một kẻ ăn cắp như cô ta, là bị cục sở hữu trí tuệ thu hồi chứng nhận sở hữu trí tuệ đối với nghiên cứu ứng dụng khoa học trong y học, chuẩn đoán phát hiện và hỗ trợ can thiệp trong điều trị ung thư.
Tổ chức Nhân Tài Thế Giới lập tức phát ra thông báo thu hồi toàn bộ giải thưởng của Nguyễn Mỹ Nhân và ghi tên cô ta vào danh sách đen của họ.
Bên cạnh đó cô ta còn phải công khai đăng bài xin lỗi và đính chính thông tin. Cùng với phải đền bù tổn thất cho người bị hại...
Tin tức của vụ án vừa được đưa lên, lập tức trên các trang báo điện tử, trang mạng xã hội liền sôi trào.
Nguyễn Mộng Điệp ôm ngực ngồi thừ ở trên ghế.
Nguyễn Mỹ Nhân gào lên lao đến chỗ của Dương Mai Hoà.
"Con khốn, con ma bệnh chết bầm này...
Mày cũng không sống được lâu nữa, không thể học hành thêm cái gì, mày cứ nhường cơ hội cho tao không được hay sao.
Chúng ta là bạn mà, đây coi như là một món quà trước khi chết mày cho ta đi, mày cũng có mang xuống mồ được đâu hả..."
Minh Hiểu Khê sợ cô ta làm tổn thương đến Dương Mai Hoà liền đứng lên chắn ở phía trước.
"Mày tránh ra..."
Nguyễn Mỹ Nhân gần như phát điên muốn đẩy Minh Hiểu Khê ra.
Đoàn Trường Sinh đang cùng luật sư nói chuyện, nhưng anh vẫn luôn chú ý đến bên này, vừa thấy hành động của cô ta anh đã nhanh chóng đi tới, bắt lấy tay người mà hất ra.
"Á..."
Nguyễn Mỹ Nhân ngã sõng xoài trên đất, ánh mắt hung hăng trừng Đoàn Trường Sinh.
"Anh... Đánh tôi... Tôi sẽ kiện anh..."
Đoàn Trường Sinh lạnh lùng nhìn cô ta, áp suất trên người giảm mạnh, giọng nói như băng.
"Cô muốn kiện tôi không cản, nhưng còn chờ cô ra khỏi tù cái đã..."
"Cái gì mà tù với tội... Anh..."
Cô ra còn chưa nói xong đã có hai nhân viên cảnh sát tiến vào.
Bọn họ mặc đồng phục cảnh sát, đưa ra thẻ nghành.
"Cô Nguyễn Mỹ Nhân, mời cô theo chúng tôi về trụ sở điều tra, làm rõ một số sự việc, có người tố cáo cô tội bắt giữ và uy hiếp người trái pháp luật..."
"Không... Tôi không làm gì hết... Tôi không làm gì hết...
Các người không thể bắt tôi...
Là bố tôi làm...
Là mẹ tôi làm...
Tôi không làm gì hết...
Các người đi mà bắt bọn họ đi..."
Minh Hiểu Khê nhìn Nguyễn Mỹ Nhân bị mang đi đang không ngừng ka hét, không khỏi ngơ ngẩn.
"Đây là một con báo rất lợi hại..."
Mà Nguyễn Văn Cừ cùng Nguyễn Mộng Điệp lúc này cũng bị cảnh sát mang đi.
Khi bọn họ nghe con gái mình la hét như vậy thì vô cùng tức giận, thậm chí ở khoé miệng Nguyễn Mộng Điệp còn trào ra một ít máu.
Khi Nguyễn Văn Cừ chuẩn bị lên xe cảnh sát, ánh mắt ông ta vô tình nhìn thấy một người phụ nữ đang che ô đứng cách đó không xa.
Bước chân ông ta chợt khựng lại, lảo đảo quỳ xuống, hô lên.
"Vợ ơi! Cứu anh..."
Người phụ nữ kia nhìn ông ta một cái cũng không nói cái gì, chỉ là yên lặng nhìn ông ta.
Nguyễn Văn Cừ sau đó bị cảnh sát cứng rắn lôi lên xe mang đi.
Lúc này, một cô gái mặc váy body đỏ rực uốn thân mình uyển chuyển đến bên cạnh người phụ nữ.
"Thế nào? Hài lòng chứ?"
Nếu Nguyễn Văn Cừ nhìn thấy, chắc chắn sẽ nhận ra đây chính là Ả Đào mà ông ta đang mong chờ.
Người phụ nữ nhìn Ả Đào, giọng nói lạnh đến thấu xương.
"Phản bội tôi, thứ mà ông ta phải nhận đó chính là sống không bằng chết..."
Ả Đào múa múa bàn tay, tùy ý mà nói.
"Đó còn không phải do chị tạo cơ hội hay sao? Tự mình cắm sừng lên đầu mình có vui không?"
Người phụ nữ liếc cô ta một cái, hờ hững.
"Đó gọi là khảo nghiệm..."
"À!!!"
Ả Đào cười lên một tiếng. Người phụ nữ cũng không muốn để ý đến cô ta nữa liền xoay người mà rời đi.
"Này...Chị còn chưa đưa thuốc mà..."
Ả Đào vội gọi.
Người phụ nữ lấy ở trong túi xách ra một lọ thuốc ném cho cô ta.
"Bảo với hắn, muốn sống lâu một chút thì đừng có uống quá liều."
"Ok... Cảm ơn Dược Bà..."
"Câm mồm. Cút..."
Người phụ nữ như bị chọc cho tức giận hung hăng quay lại quát lên.
Ả Đào cười cười vẫy vẫy tay sau đó chân như bôi mỡ chạy đi.
(còn tiếp)
Đoàn Trường Sinh tay gõ gõ trên đùi theo nhịp.
Đúng lúc này cửa phòng xử án được mở ra. Hai người một già một trẻ tiến vào.
Vừa nhìn thấy hai người này xuất hiện, Nguyễn Mỹ Nhân gần như là phải bỏng lập tức đứng lên.
Ánh mắt trợn to như muốn ăn tươi nuốt sống hai người nọ.
Người đàn ông trung niên ngoài sáu mươi lên tiếng.
"Thưa quý toà, tôi là Triệu Quý Liêm, có mặt theo lệnh triệu tập nhân chứng của quý toà."
Người thanh niên trẻ tuổi ở bên cạnh Triệu Quý Liêm cũng lên tiếng.
"Thưa quý toà, tôi là Diệp Mặc, có mặt theo lệnh triệu tập nhân chứng của quý toà."
Đoàn Trường Sinh nhìn hai người một cái, lại hướng bên luật sư khẽ gật đầu.
Luật sư nhận được chỉ thị, lập tức đưa lên chủ toạ phiên toà một sấp tài liệu.
"Thưa quý toà, chúng tôi xin trình lên quý toà tài liệu, chứng cứ liên quan đến quá trình thân chủ của tôi nghiên cứu..."
Chủ toạ phiên toà xem xét tài liệu chứng cứ, khẽ gật đầu.
"Tài liệu chứng cứ bên nguyên đơn truyền lên được chấp nhận..."
Luật sư sắc mặt lạnh lùng, biểu cảm không thay đổi, nhìn hai người Triệu Quý Liêm.
"Hai nhân chứng, xin nói rõ họ và tên, chức vụ và nghề nghiệp đang công tác..."
Triệu Quý Liêm đứng thẳng, ánh mắt hơi mờ, giọng nói mang theo chút khàn khàn.
"Tôi là Triệu Quý Liêm, là giáo sư khoa ung bướu bệnh viện Nhân Dân, kiêm giảng viên trường đại học Thủ Đô."
Diệp Mặc hai nắm tay run run siết chặt, giọng nói có phần cứng ngắc.
"Tôi là Diệp Mặc là trợ lý của giáo sư Liêm."
Nguyễn Văn Cừ híp ánh mắt nhìn hai người Triệu Quý Liêm, nhẹ nhàng đi ra bên ngoài gọi điện thoại.
"Tút... tút..."
"Chuyện gì?"
Đầu bên kia truyền đến một giọng nói đàn ông trầm khàn vô cùng không vui.
"Anh Phi... Là tôi... Cừ đây..."
"Biết... Có chuyện gì?"
Giọng nói của Phi Râu vô cùng khó chịu, vẫn còn đang ngái ngủ.
Nguyễn Văn Cừ gấp đến dậm chân, hai hàm răng nghiến chặt.
"Anh Phi... Hôm trước không phải anh nói đã xử lý ổn thoả mấy kẻ không an phận bên chỗ dự án rồi hay sao?"
"Ông mày làm việc là tuyệt đối ổn thoả, mày hỏi như vậy là có ý gì hả?"
Nguyễn Văn Cừ trợn mắt, hắn hiện tại rất muốn chửi bậy.
Ổn thoả cái con mẹ nhà nó chứ mà ổn thoả.
Ổn thoả rồi thì hai thằng bỏ mẹ kia ở đâu mà chui ra.
Nhưng bản lĩnh không bằng người ta, ông ta cũng không dám lộn xộn, vội vàng nói.
"Không phải em có ý gì, mà là hai thằng khốn Triệu Quý Liêm và trợ lý của nó vừa đến toà làm chứng rồi.
Tình hình đang chuyển xấu..."
"Mày nói cái gì hả? Hai thằng đấy làm sao lại đến toà hả?"
Nguyễn Văn Cừ muốn ngất, điều ông ta muốn hỏi chính là cái này đấy, tại sao hai thằng kia lại đến toà làm chứng chứ.
"Mày chờ đó, để tao xử lý..."
Nói rồi Phi Râu đã tắt phụt máy đi. Nguyễn Văn Cừ sốt ruột đi đi lại lại trên hành lang.
Rất nhanh Phi Râu đã gọi lại cho ông ta.
Giọng nói mang theo bực tức.
"Mẹ nó, người nhà của hai thằng kia bị người của tao khống chế và cả chúng nó đều được cứu đi rồi...
Hiện tại tao đã gọi cho Ả Đào, cô ấy sẽ đến bên đó giúp cho mày..."
"Vâng ạ..."
Nguyễn Văn Cừ lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng chạy xuống bên dưới tầng một chờ người.
Nhưng mãi đến khi phiên toà kết thúc, phán quyết đề tài nghiên cứu là của Dương Mai Hoà.
Nguyễn Mỹ Nhân bị kết tội ăn cắp chất xám, lừa dối chiếm đoạt lòng tin, tài nguyên, gây hậu quả nghiêm trọng...
Phán quyết cuối cùng dành cho một kẻ ăn cắp như cô ta, là bị cục sở hữu trí tuệ thu hồi chứng nhận sở hữu trí tuệ đối với nghiên cứu ứng dụng khoa học trong y học, chuẩn đoán phát hiện và hỗ trợ can thiệp trong điều trị ung thư.
Tổ chức Nhân Tài Thế Giới lập tức phát ra thông báo thu hồi toàn bộ giải thưởng của Nguyễn Mỹ Nhân và ghi tên cô ta vào danh sách đen của họ.
Bên cạnh đó cô ta còn phải công khai đăng bài xin lỗi và đính chính thông tin. Cùng với phải đền bù tổn thất cho người bị hại...
Tin tức của vụ án vừa được đưa lên, lập tức trên các trang báo điện tử, trang mạng xã hội liền sôi trào.
Nguyễn Mộng Điệp ôm ngực ngồi thừ ở trên ghế.
Nguyễn Mỹ Nhân gào lên lao đến chỗ của Dương Mai Hoà.
"Con khốn, con ma bệnh chết bầm này...
Mày cũng không sống được lâu nữa, không thể học hành thêm cái gì, mày cứ nhường cơ hội cho tao không được hay sao.
Chúng ta là bạn mà, đây coi như là một món quà trước khi chết mày cho ta đi, mày cũng có mang xuống mồ được đâu hả..."
Minh Hiểu Khê sợ cô ta làm tổn thương đến Dương Mai Hoà liền đứng lên chắn ở phía trước.
"Mày tránh ra..."
Nguyễn Mỹ Nhân gần như phát điên muốn đẩy Minh Hiểu Khê ra.
Đoàn Trường Sinh đang cùng luật sư nói chuyện, nhưng anh vẫn luôn chú ý đến bên này, vừa thấy hành động của cô ta anh đã nhanh chóng đi tới, bắt lấy tay người mà hất ra.
"Á..."
Nguyễn Mỹ Nhân ngã sõng xoài trên đất, ánh mắt hung hăng trừng Đoàn Trường Sinh.
"Anh... Đánh tôi... Tôi sẽ kiện anh..."
Đoàn Trường Sinh lạnh lùng nhìn cô ta, áp suất trên người giảm mạnh, giọng nói như băng.
"Cô muốn kiện tôi không cản, nhưng còn chờ cô ra khỏi tù cái đã..."
"Cái gì mà tù với tội... Anh..."
Cô ra còn chưa nói xong đã có hai nhân viên cảnh sát tiến vào.
Bọn họ mặc đồng phục cảnh sát, đưa ra thẻ nghành.
"Cô Nguyễn Mỹ Nhân, mời cô theo chúng tôi về trụ sở điều tra, làm rõ một số sự việc, có người tố cáo cô tội bắt giữ và uy hiếp người trái pháp luật..."
"Không... Tôi không làm gì hết... Tôi không làm gì hết...
Các người không thể bắt tôi...
Là bố tôi làm...
Là mẹ tôi làm...
Tôi không làm gì hết...
Các người đi mà bắt bọn họ đi..."
Minh Hiểu Khê nhìn Nguyễn Mỹ Nhân bị mang đi đang không ngừng ka hét, không khỏi ngơ ngẩn.
"Đây là một con báo rất lợi hại..."
Mà Nguyễn Văn Cừ cùng Nguyễn Mộng Điệp lúc này cũng bị cảnh sát mang đi.
Khi bọn họ nghe con gái mình la hét như vậy thì vô cùng tức giận, thậm chí ở khoé miệng Nguyễn Mộng Điệp còn trào ra một ít máu.
Khi Nguyễn Văn Cừ chuẩn bị lên xe cảnh sát, ánh mắt ông ta vô tình nhìn thấy một người phụ nữ đang che ô đứng cách đó không xa.
Bước chân ông ta chợt khựng lại, lảo đảo quỳ xuống, hô lên.
"Vợ ơi! Cứu anh..."
Người phụ nữ kia nhìn ông ta một cái cũng không nói cái gì, chỉ là yên lặng nhìn ông ta.
Nguyễn Văn Cừ sau đó bị cảnh sát cứng rắn lôi lên xe mang đi.
Lúc này, một cô gái mặc váy body đỏ rực uốn thân mình uyển chuyển đến bên cạnh người phụ nữ.
"Thế nào? Hài lòng chứ?"
Nếu Nguyễn Văn Cừ nhìn thấy, chắc chắn sẽ nhận ra đây chính là Ả Đào mà ông ta đang mong chờ.
Người phụ nữ nhìn Ả Đào, giọng nói lạnh đến thấu xương.
"Phản bội tôi, thứ mà ông ta phải nhận đó chính là sống không bằng chết..."
Ả Đào múa múa bàn tay, tùy ý mà nói.
"Đó còn không phải do chị tạo cơ hội hay sao? Tự mình cắm sừng lên đầu mình có vui không?"
Người phụ nữ liếc cô ta một cái, hờ hững.
"Đó gọi là khảo nghiệm..."
"À!!!"
Ả Đào cười lên một tiếng. Người phụ nữ cũng không muốn để ý đến cô ta nữa liền xoay người mà rời đi.
"Này...Chị còn chưa đưa thuốc mà..."
Ả Đào vội gọi.
Người phụ nữ lấy ở trong túi xách ra một lọ thuốc ném cho cô ta.
"Bảo với hắn, muốn sống lâu một chút thì đừng có uống quá liều."
"Ok... Cảm ơn Dược Bà..."
"Câm mồm. Cút..."
Người phụ nữ như bị chọc cho tức giận hung hăng quay lại quát lên.
Ả Đào cười cười vẫy vẫy tay sau đó chân như bôi mỡ chạy đi.
(còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.