Chương 48: Hà Hiểu Lam và Hà Hồng Vân
Kiều lê
20/02/2023
Minh Hiểu Khê chậm rãi vừa rửa tay vừa hóng chuyện.
Hà Hiểu Lam cũng không để ai trong mắt, lời nói mỗi lúc càng thêm cay nghiệt.
Mà Hà Hồng Vân lại quá cam chịu mà cúi đầu.
Minh Hiểu Khê khẽ chép miệng, cô cảm thấy khó chịu với Hà Hiểu Lam, nhưng càng khó chịu hơn với sự cam chịu đến mức ngu dốt, không dám phản kháng của Hà Hồng Vân.
Minh Hiểu Khê lau khô tay, đi ra ngoài, khi đi qua Hà Hồng Vân thì khẽ nói.
"Làm người nếu như chính bản thân mình cũng không thể tự coi trọng.
Bị người ta sỉ nhục cũng không dám nên tiếng. Vậy thì quá thất bại.
Người sống trên đời phải biết ít nhất là coi trọng, tự bảo vệ mình chính là tự vệ."
Nói xong liền rảo bước rời đi. Cô mệt mỏi muốn trở về nghỉ ngơi.
Nhưng ông trời hình như đã ban cho cô cái số bát quái hay sao.
Chân còn chưa ra khỏi nhà vệ sinh đã nghe thấy một tiếng hét thất thanh vang lên.
Ngay sau đó là âm thanh va chạm gây lộn. Tiếng la hét chửi mắng của Hà Hiểu Lam.
"Con chó này, hôm nay lại dám cắn chủ à! Tao đánh chết mày."
"Không cho cô sỉ nhục tôi..."
"Này! Đây là chuyện gì vậy?"
Minh Hiểu Khê có chút hoang mang mà quay lại.
Cô không hề ý thức được, chính những lời nói kia của mình đã kích động đến Hà Hồng Vân.
Khiến cô ấy có dũng khí bật lại Hà Hiểu Lam.
Minh Hiểu Khê đi vào bên trong, thấy Hà Hồng Vân đang túm tóc Hà Hiểu Lam.
Trên mặt của Hà Hồng Vân đỏ bừng có mấy nốt móng tay cào xước xát, hơi thở dồn dập cho thấy một sự tức giận bùng nổ.
Hà Hiểu Lam sức yếu hơn, đánh không lại người, nhưng mồm miệng cũng không ngừng chửi bới.
Hà Hồng Lam bị chửi, không nể nang vả bôm bốp mấy cái vào miệng cô ta.
Hà Hiểu Lam bị Hà Hồng Lam vả đến rướm máu. Trên khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt in rõ năm đầu ngón tay.
Minh Hiểu Khê cảm thấy hai người đã đánh đủ, bên ngoài có người đến vệ sinh phát hiện tình huống đã chạy đi gọi người.
Minh Hiểu Khê thở dài một tiếng, xắn lên tay áo đi đến tách hai người ra.
"Đủ rồi! Đừng đánh nữa..."
Hà Hiểu Lam thấy có người can thì lập tức dừng đánh nhau, yếu đuối thả người ngã xuống.
"Huhu...Xin chị đừng đánh em mà. Em sai rồi..."
Thái độ đột ngột thay đổi 180° khiến người ta không kịp phản ứng.
Hà Hồng Vân ở bên cạnh như đã quá quen với tình hình, môi mỏng mím chặt, cũng không đánh nữa, nhìn chằm chằm vào Hà Hiểu Lam.
Mấy người Đoàn Trường Sinh nhận được tin tức Hà Hiểu Lam và Hà Hồng Vân đánh nhau thì vội vàng chạy đến.
Vừa thấy người đến Hà Hiểu Lam đã yếu đuối, nấc nên nghẹn ngào, nói.
"Là lỗi của em hết, các anh các chị đừng trách chị Vân. Chị ấy chỉ hơi nóng tính một chút mà thôi.
Em có thể có ngày hôm nay đều là chị ấy cho em. Là em sai rồi, em không nên cãi lại chọc giận chị ấy."
Minh Hiểu Khê nghe những lời này thì trợn mắt há mồm.
Đây có phải chính là thể loại bạch liên hoa trong truyền thuyết hay không.
Cô thật muốn cho Hà Hiểu Lam này một tràng pháo tay thật vang đó.
Còn muốn để Phạm Hoàng Long đến đào người, với trình độ diễn xuất này sẽ nhanh chóng nổi tiếng thôi.
"Hà Hồng Vân... Tại sao chị suốt ngày bắt nạt Hiểu Lam vậy.
Biết rằng chị vẫn cho cô ấy máu, nhưng chị không thể vì thế mà tùy ý bắt nạt người.
Nhà cô ấy nuôi chị vì cái gì?"
Người lên tiếng là Vũ Thanh Vi.
Hà Hồng Vân bị chỉ trích lúc này cả người như chẳng còn chút sức sống nào, trên mặt là một vẻ tuyệt vọng.
Khoé môi cong nhẹ một nụ cười tự giễu. Cô ấy vốn là một cô nhi.
Vì có cùng nhóm máu hiếm với con gái của một người họ hàng xa trong dòng họ. Nên đã được gia đình này nhận làm con nuôi.
Họ nói, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, ăn uống thật tốt, sau này chỉ cần cho con gái họ một chút máu, rồi cô sẽ có tất cả.
Mười mấy năm trời làm kho máu, Hà Hồng Vân vẫn luôn biết thân biết phận, chỉ là những người này càng ngày càng quá đáng.
Nhất là người cô phải cho máu kia, cô ta thật sự không coi cô là con người, tùy ý nhục mạ cô.
Nhưng chỉ cần có người đến, cô ta sẽ trở mặt, diễn làm người bị hại, một bệnh nhân yếu đuối bị người khác ức hiếp.
Mà Hà Hồng Vân cô chính là kẻ ăn nhờ ở đậu không biết điều, làm chó còn cắn ngược chủ.
"Là có chuyện gì vậy? Hồng Vân, em nói xem, sao em không thể vừa mắt Hiểu Lam, cứ gặp mặt lại có chuyện.
Cô ấy bị bệnh, em làm chị cũng nên nhường cô ấy một chút..."
Vũ Duy Mạnh nhìn Hà Hồng Vân cau chặt mày không vui nói.
Đoàn Trường Sinh vẫn một mực im lặng, ánh mắt anh đang chăm chú nhìn cô gái nhỏ ở bên kia.
Hà Hiểu Lam yếu đuối, sướt mướt, nói.
"Mọi người đừng trách chị ấy, đều tại em không tốt. Thân thể rách nát này, một mực làm tầm gửi bám nhờ thân chị."
Cô ta nói đến đây khẽ nấc lên một tiếng. Chỉ là không ai để ý thấy khoé môi cô ta nhếch nhẹ, trong mắt liếc nhanh qua Hà Hồng Vân, khinh thường.
"Chị nói đúng, cái mạng này của em là chị ban cho. Không có chị thì em chỉ có chết, em phải nghe theo lời chị.
Về nhà em lập tức nói với bố mẹ, để bọn họ mua xe cho chị...
Chỉ xin chị đừng ghét em nữa. Chị nói gì em cũng nghe theo mà..."
Minh Hiểu Khê nhìn một màn này, ấn tượng đối với những người trước mặt này, thiện cảm âm đến cực điểm.
Đã có phần chán ghét không muốn lại gần.
Bên kia Hà Hiểu Lam khóc lóc thảm thương, sắc mặt trắng bệch như tùy thời có thể ngất đi vậy.
Hà Hồng Vân vẫn yên lặng cúi đầu ở đó, không dám lên tiếng.
Minh Hiểu Khê thật sự cảm thấy không nhìn nổi nữa.
Cô đi đến bên cạnh Hà Hồng Vân, nhìn Hà Hiểu Lam, khoé môi cong lên một nụ cười trào phúng. Hai tay còn tùy ý vỗ vỗ mấy cái.
"Tôi nói chứ cô bạn này, bạn không đi làm diễn viên thật là phí phạm tài năng đó nha..."
"Này..."
Vũ Thanh Vi đang mải an ủi Hà Hiểu Lam, nghe có người châm chọc bạn thân thì ngẩng đầu muốn mắng lại.
Khi nhìn thấy người kia thì đầu lưỡi như bị đóng băng, cả người chết lặng nhìn chằm chằm người trước mắt.
"Chị... Chị Hiểu Khê..."
Minh Hiểu Khê nhìn cô gái gọi tên mình, ngón tay chỉ vào mình, nói.
"Cô biết tôi?"
Vũ Thanh Vi kích động đến nhảy cẫng lên, vội buông tay đang ôm Hà Hiểu Lam ra.
"Bụp..."
Vũ Thanh Vi vì quá kích động, bất ngờ buông tay khiến cho Hà Hiểu Lam đang yếu đuối dựa vào cô cũng bị bất ngờ mà ngã chổng vó.
"Ối! Hiểu Lam..."
Vũ Thanh Vi vội vàng đỡ người dậy, quan tâm, áy náy nói.
"Xin lỗi cậu nhé."
Hà Hiểu Lam trong lòng điên cuồng muốn hò hét mắng chửi, nhưng vẫn cố nhịn xuống, khẽ lắc đầu.
"Mình không sao."
Minh Hiểu Khê nhìn một màn này cảm thấy thật muốn cười.
"Ây ây! Bạn này, kỹ thuật diễn này quá đỉnh. Có suy nghĩ một chút, ra nhập làm diễn viên luôn không?"
"Cô bạn này? Tôi với cậu có thù oán gì hay không, tại sao cậu lại cứ châm chọc tôi như vậy?"
Hà Hiểu Lam tính tình có chút nóng nảy, bị người ta chế giễu, cho dù cô ta có muốn thảo mai cũng không nhịn nổi nữa.
Minh Hiểu Khê khẽ nhún nhún vai.
"Cậu nói cái gì thế, chỉ là tôi khi nãy mấy phút trước còn thấy cậu hùng hổ mắng chửi người, lời lẽ nhục mạ không coi người ta là người...
Cô bạn kia cãi cũng không dám cãi. Ấy vậy mà..."
Cô nhún nhún vai, mỉm cười nói tiếp.
"Ngay phút sau, khi bị cậu sỉ nhục quá đáng, bạn gái kia..."
Cô hơi nhíu mày suy nghĩ một chút.
"Ừm... nói sao nhỉ, bạn gái kia giống như thỏ nhỏ nóng nảy cắn người.
Bạn cũng đâu có vừa, vừa đánh vừa chửi người ta hăng lắm cơ."
Dừng lại một chút, cười nhạt một tiếng, cô lại nói thêm.
"Nhưng ngoảnh mặt một cái, vừa có người đến, cậu đã yếu đuối đến như thế này. Còn tội nghiệp, tốt bụng nói đỡ cho cô bạn kia như vậy"
"Aizzz...Nói thế nào nhỉ, nếu không phải tôi được chứng kiến tất cả, suýt chút nữa là tôi cũng tin luôn đó."
(còn tiếp)
Hà Hiểu Lam cũng không để ai trong mắt, lời nói mỗi lúc càng thêm cay nghiệt.
Mà Hà Hồng Vân lại quá cam chịu mà cúi đầu.
Minh Hiểu Khê khẽ chép miệng, cô cảm thấy khó chịu với Hà Hiểu Lam, nhưng càng khó chịu hơn với sự cam chịu đến mức ngu dốt, không dám phản kháng của Hà Hồng Vân.
Minh Hiểu Khê lau khô tay, đi ra ngoài, khi đi qua Hà Hồng Vân thì khẽ nói.
"Làm người nếu như chính bản thân mình cũng không thể tự coi trọng.
Bị người ta sỉ nhục cũng không dám nên tiếng. Vậy thì quá thất bại.
Người sống trên đời phải biết ít nhất là coi trọng, tự bảo vệ mình chính là tự vệ."
Nói xong liền rảo bước rời đi. Cô mệt mỏi muốn trở về nghỉ ngơi.
Nhưng ông trời hình như đã ban cho cô cái số bát quái hay sao.
Chân còn chưa ra khỏi nhà vệ sinh đã nghe thấy một tiếng hét thất thanh vang lên.
Ngay sau đó là âm thanh va chạm gây lộn. Tiếng la hét chửi mắng của Hà Hiểu Lam.
"Con chó này, hôm nay lại dám cắn chủ à! Tao đánh chết mày."
"Không cho cô sỉ nhục tôi..."
"Này! Đây là chuyện gì vậy?"
Minh Hiểu Khê có chút hoang mang mà quay lại.
Cô không hề ý thức được, chính những lời nói kia của mình đã kích động đến Hà Hồng Vân.
Khiến cô ấy có dũng khí bật lại Hà Hiểu Lam.
Minh Hiểu Khê đi vào bên trong, thấy Hà Hồng Vân đang túm tóc Hà Hiểu Lam.
Trên mặt của Hà Hồng Vân đỏ bừng có mấy nốt móng tay cào xước xát, hơi thở dồn dập cho thấy một sự tức giận bùng nổ.
Hà Hiểu Lam sức yếu hơn, đánh không lại người, nhưng mồm miệng cũng không ngừng chửi bới.
Hà Hồng Lam bị chửi, không nể nang vả bôm bốp mấy cái vào miệng cô ta.
Hà Hiểu Lam bị Hà Hồng Lam vả đến rướm máu. Trên khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt in rõ năm đầu ngón tay.
Minh Hiểu Khê cảm thấy hai người đã đánh đủ, bên ngoài có người đến vệ sinh phát hiện tình huống đã chạy đi gọi người.
Minh Hiểu Khê thở dài một tiếng, xắn lên tay áo đi đến tách hai người ra.
"Đủ rồi! Đừng đánh nữa..."
Hà Hiểu Lam thấy có người can thì lập tức dừng đánh nhau, yếu đuối thả người ngã xuống.
"Huhu...Xin chị đừng đánh em mà. Em sai rồi..."
Thái độ đột ngột thay đổi 180° khiến người ta không kịp phản ứng.
Hà Hồng Vân ở bên cạnh như đã quá quen với tình hình, môi mỏng mím chặt, cũng không đánh nữa, nhìn chằm chằm vào Hà Hiểu Lam.
Mấy người Đoàn Trường Sinh nhận được tin tức Hà Hiểu Lam và Hà Hồng Vân đánh nhau thì vội vàng chạy đến.
Vừa thấy người đến Hà Hiểu Lam đã yếu đuối, nấc nên nghẹn ngào, nói.
"Là lỗi của em hết, các anh các chị đừng trách chị Vân. Chị ấy chỉ hơi nóng tính một chút mà thôi.
Em có thể có ngày hôm nay đều là chị ấy cho em. Là em sai rồi, em không nên cãi lại chọc giận chị ấy."
Minh Hiểu Khê nghe những lời này thì trợn mắt há mồm.
Đây có phải chính là thể loại bạch liên hoa trong truyền thuyết hay không.
Cô thật muốn cho Hà Hiểu Lam này một tràng pháo tay thật vang đó.
Còn muốn để Phạm Hoàng Long đến đào người, với trình độ diễn xuất này sẽ nhanh chóng nổi tiếng thôi.
"Hà Hồng Vân... Tại sao chị suốt ngày bắt nạt Hiểu Lam vậy.
Biết rằng chị vẫn cho cô ấy máu, nhưng chị không thể vì thế mà tùy ý bắt nạt người.
Nhà cô ấy nuôi chị vì cái gì?"
Người lên tiếng là Vũ Thanh Vi.
Hà Hồng Vân bị chỉ trích lúc này cả người như chẳng còn chút sức sống nào, trên mặt là một vẻ tuyệt vọng.
Khoé môi cong nhẹ một nụ cười tự giễu. Cô ấy vốn là một cô nhi.
Vì có cùng nhóm máu hiếm với con gái của một người họ hàng xa trong dòng họ. Nên đã được gia đình này nhận làm con nuôi.
Họ nói, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, ăn uống thật tốt, sau này chỉ cần cho con gái họ một chút máu, rồi cô sẽ có tất cả.
Mười mấy năm trời làm kho máu, Hà Hồng Vân vẫn luôn biết thân biết phận, chỉ là những người này càng ngày càng quá đáng.
Nhất là người cô phải cho máu kia, cô ta thật sự không coi cô là con người, tùy ý nhục mạ cô.
Nhưng chỉ cần có người đến, cô ta sẽ trở mặt, diễn làm người bị hại, một bệnh nhân yếu đuối bị người khác ức hiếp.
Mà Hà Hồng Vân cô chính là kẻ ăn nhờ ở đậu không biết điều, làm chó còn cắn ngược chủ.
"Là có chuyện gì vậy? Hồng Vân, em nói xem, sao em không thể vừa mắt Hiểu Lam, cứ gặp mặt lại có chuyện.
Cô ấy bị bệnh, em làm chị cũng nên nhường cô ấy một chút..."
Vũ Duy Mạnh nhìn Hà Hồng Vân cau chặt mày không vui nói.
Đoàn Trường Sinh vẫn một mực im lặng, ánh mắt anh đang chăm chú nhìn cô gái nhỏ ở bên kia.
Hà Hiểu Lam yếu đuối, sướt mướt, nói.
"Mọi người đừng trách chị ấy, đều tại em không tốt. Thân thể rách nát này, một mực làm tầm gửi bám nhờ thân chị."
Cô ta nói đến đây khẽ nấc lên một tiếng. Chỉ là không ai để ý thấy khoé môi cô ta nhếch nhẹ, trong mắt liếc nhanh qua Hà Hồng Vân, khinh thường.
"Chị nói đúng, cái mạng này của em là chị ban cho. Không có chị thì em chỉ có chết, em phải nghe theo lời chị.
Về nhà em lập tức nói với bố mẹ, để bọn họ mua xe cho chị...
Chỉ xin chị đừng ghét em nữa. Chị nói gì em cũng nghe theo mà..."
Minh Hiểu Khê nhìn một màn này, ấn tượng đối với những người trước mặt này, thiện cảm âm đến cực điểm.
Đã có phần chán ghét không muốn lại gần.
Bên kia Hà Hiểu Lam khóc lóc thảm thương, sắc mặt trắng bệch như tùy thời có thể ngất đi vậy.
Hà Hồng Vân vẫn yên lặng cúi đầu ở đó, không dám lên tiếng.
Minh Hiểu Khê thật sự cảm thấy không nhìn nổi nữa.
Cô đi đến bên cạnh Hà Hồng Vân, nhìn Hà Hiểu Lam, khoé môi cong lên một nụ cười trào phúng. Hai tay còn tùy ý vỗ vỗ mấy cái.
"Tôi nói chứ cô bạn này, bạn không đi làm diễn viên thật là phí phạm tài năng đó nha..."
"Này..."
Vũ Thanh Vi đang mải an ủi Hà Hiểu Lam, nghe có người châm chọc bạn thân thì ngẩng đầu muốn mắng lại.
Khi nhìn thấy người kia thì đầu lưỡi như bị đóng băng, cả người chết lặng nhìn chằm chằm người trước mắt.
"Chị... Chị Hiểu Khê..."
Minh Hiểu Khê nhìn cô gái gọi tên mình, ngón tay chỉ vào mình, nói.
"Cô biết tôi?"
Vũ Thanh Vi kích động đến nhảy cẫng lên, vội buông tay đang ôm Hà Hiểu Lam ra.
"Bụp..."
Vũ Thanh Vi vì quá kích động, bất ngờ buông tay khiến cho Hà Hiểu Lam đang yếu đuối dựa vào cô cũng bị bất ngờ mà ngã chổng vó.
"Ối! Hiểu Lam..."
Vũ Thanh Vi vội vàng đỡ người dậy, quan tâm, áy náy nói.
"Xin lỗi cậu nhé."
Hà Hiểu Lam trong lòng điên cuồng muốn hò hét mắng chửi, nhưng vẫn cố nhịn xuống, khẽ lắc đầu.
"Mình không sao."
Minh Hiểu Khê nhìn một màn này cảm thấy thật muốn cười.
"Ây ây! Bạn này, kỹ thuật diễn này quá đỉnh. Có suy nghĩ một chút, ra nhập làm diễn viên luôn không?"
"Cô bạn này? Tôi với cậu có thù oán gì hay không, tại sao cậu lại cứ châm chọc tôi như vậy?"
Hà Hiểu Lam tính tình có chút nóng nảy, bị người ta chế giễu, cho dù cô ta có muốn thảo mai cũng không nhịn nổi nữa.
Minh Hiểu Khê khẽ nhún nhún vai.
"Cậu nói cái gì thế, chỉ là tôi khi nãy mấy phút trước còn thấy cậu hùng hổ mắng chửi người, lời lẽ nhục mạ không coi người ta là người...
Cô bạn kia cãi cũng không dám cãi. Ấy vậy mà..."
Cô nhún nhún vai, mỉm cười nói tiếp.
"Ngay phút sau, khi bị cậu sỉ nhục quá đáng, bạn gái kia..."
Cô hơi nhíu mày suy nghĩ một chút.
"Ừm... nói sao nhỉ, bạn gái kia giống như thỏ nhỏ nóng nảy cắn người.
Bạn cũng đâu có vừa, vừa đánh vừa chửi người ta hăng lắm cơ."
Dừng lại một chút, cười nhạt một tiếng, cô lại nói thêm.
"Nhưng ngoảnh mặt một cái, vừa có người đến, cậu đã yếu đuối đến như thế này. Còn tội nghiệp, tốt bụng nói đỡ cho cô bạn kia như vậy"
"Aizzz...Nói thế nào nhỉ, nếu không phải tôi được chứng kiến tất cả, suýt chút nữa là tôi cũng tin luôn đó."
(còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.