Chương 85: Tỏ Tình
Kiều lê
20/02/2023
Minh Hiểu Khê mơ mơ màng ăn cháo rồi uống thuốc, lại ngủ.
Đến buổi chiều cuối cùng cô cũng hết sốt. Ôm cái đầu nặng trịch của mình xuống giường.
Dạo gần đây Minh Hiểu Khê cảm thấy chính mình sắp thành con ma bệnh mất rồi, hai ngày ba bận ốm.
Nhưng cô vừa mở cửa đã giật mình hoảng hốt thu chân trở về.
Trong phòng khách rèm cửa đóng kín tối om, giữa phòng là một hình trái tim xếp bằng nến đang cháy lung linh, giữa trái tim kia là những cánh hoa hồng đỏ thắm.
Còn có bóng bay xếp thành một hàng chữ I Love You.
"Mình bị xuyên qua hả?"
Không trách Minh Hiểu Khê hiểu lầm, bởi vì dạo gần đây cô rất thích những bộ truyện ngôn tình xuyên sách.
Cũng đang cày một bộ đến quên ăn quên ngủ, quên cả chơi game.
Đoàn Trường Sinh nghe tiếng cô gái lầm bầm nói thì xém chút nữa là hộc máu.
Anh cố gắng hít vào một hơi, trong lòng thầm nhủ, làm đại sự trước, tiểu sự tính toán sau.
Ngày hôm qua sau khi trở về anh đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng quyết định, chính thức tỏ tình, thể hiện rõ thành ý của mình...
Anh ôm một bó hoa hồng lớn, bước chân nhẹ nhàng đi tới.
Một đoạn nhạc được anh bấm nút bắt đầu chạy, giai điệu du dương đong đầy tình ý.
Minh Hiểu Khê chớp chớp mắt, khi nhìn rõ người đang đi tới trước mặt mình là Đoàn Trường Sinh, biết mình không có xuyên qua, trong lòng khẽ thở phào một cái.
"Hiểu Khê! Anh thích em.
Làm bạn gái anh nhé..."
Đoàn Trường Sinh đưa tới bó hoa hồng đỏ thắm, trên tay còn có một chiếc hộp nhung đỏ.
Minh Hiểu Khê nhất thời trái tim bùm bụp đập mạnh, khuôn mặt đỏ ửng, ánh mắt có chút mơ màng.
"Em..."
"Ưm..."
Đoàn Trường Sinh chỉ nghe đến chữ em, đã trực tiếp hạ xuống một nụ hôn trên môi cô.
Cô gái hai mắt mở lớn nhìn anh.
Anh hôn một chút lại tách rời, giọng nói ấm áp đầy dụ hoặc.
"Em có chán ghét anh không?"
Minh Hiểu Khê lắc lắc đầu.
Đoàn Trường Sinh khoé môi hơi cong nhẹ nhàng, tiếp tục hỏi.
"Khi ở bên anh em có cảm thấy ngột ngạt không?"
Minh Hiểu Khê lại lắc đầu.
Đoàn Trường Sinh trên môi nụ cười càng rõ ràng hơn.
"Vậy anh hôn em, em có bài xích không?"
Chưa đợi cô trả lời, anh lại vội bổ sung.
"Như bây giờ, chỉ có hai chúng ta, chứ không phải nơi đông người."
Lần này Minh Hiểu Khê vô cùng nghiêm túc suy nghĩ.
Đoàn Trường Sinh yên lặng chờ đợi, trái tim như muốn vọt lên cổ.
Minh Hiểu Khê nghĩ một chút, cảm thấy hình như cô đối với anh, hay nụ hôn của anh đều không có bài xích.
Cô lại lắc đầu.
Đoàn Trường Sinh nhìn cô vui sướng lại hôn xuống một cái.
Cái hôn này như chuồn chuồn lướt nước, chỉ khẽ chạm vào rồi lại nhanh chóng tách ra.
"Nếu đã là như vậy, chứng minh em đối với anh cũng là có tình cảm.
Vậy nếu em muốn kết giao bạn trai có thể ưu tiên anh hay không?"
Minh Hiểu Khê chớp chớp mắt, lại một lần nữa nghiêm túc suy nghĩ.
Hình như anh nói cũng có lý, nghe nói anh là người yêu cũ của cô, tình cảm khi đó cũng không tệ, nếu kết giao lại.
Ừm... Xem như gương vỡ lại lành nhỉ. Cũng không đến nỗi nào...
Nếu Đoàn Trường Sinh nếu biết cô gái đang suy nghĩ cái gì, nhất định sẽ phản bác lại.
Bọn họ khi nào là gương vỡ chứ, căn bản là chưa thành gương, cũng chưa từng vỡ mà.
Minh Hiểu Khê trầm mặc một chút, nói.
"Vậy em ưu tiên anh vị trí số một, xem biểu hiện của anh đã..."
Đoàn Trường Sinh cười lớn, cúi người hôn đến.
Nụ hôn này rất dài, anh còn công thành đoạt đất, muốn lấy hết dưỡng khí vị ngọt ngào nơi cô.
Minh Hiểu Khê bị anh hôn đến mơ hồ, sau khi kết thúc còn phải dựa vào ngực anh.
"Này, mới cho anh cơ hội, sao anh dám làm càn thế hả?
Lưu manh..."
Đoàn Trường Sinh cười, cười vô cùng chân thành nói.
"Em phải cho anh cùng em giao lưu tình cảm lứa đôi, thì mới tạo cơ hội để anh phát huy, thể hiện tình cảm chứ..."
Minh Hiểu Khê liếc mắt, có cái gì đó sai sai, lại như có chút đúng...
Cô nghĩ có lẽ mình mới khỏi sốt lên đầu óc chưa được tỉnh táo cho lắm thì phải.
Đoàn Trường Sinh tặng cô bó hoa, Minh Hiểu Khê nhận, sau đó anh mở hộp gấm.
Bên trong hộp gấm đỏ là một sợi dây chuyền được chế tác vô cùng tinh xảo.
Mặt đây chuyền là một hình ngôi sao nhỏ năm cánh, trên năm cánh của ngôi sao có thể nhìn thấy mấy chữ nhỏ.
Là tên của hai người, Trường Sinh, Hiểu Khê một cánh sao liên kết là hình trái tim.
Đây là dây chuyền do chính Đoàn Trường Sinh tự mình thiết kế, anh muốn dùng nó làm quà tặng định tình cho tình yêu của hai người.
Minh Hiểu Khê nhìn mặt dây chuyền có chút ngơ ngẩn, trái tim mới bình ổn lại một lần nữa giao động.
Lớp băng mỏng bao phủ trái tim lại bị hoà tan một chút nữa, hiện tại đã vô cùng trong suốt.
Đoàn Trường Sinh thành công giành vị trí ưu tiên, hạ quyết tâm nhanh chóng trở thành chính thức.
Nhưng ngay ngày hôm sau, thực tế đã đánh cho anh về nguyên hình.
Công ty anh cùng mấy người bạn mở gặp trục trặc.
Đoàn Trường Sinh cho dù muốn có thời gian bồi đắp tình cảm để nhanh tấn vị, cũng phải chấp nhận tạm thời để sang một bên.
Anh đến công ty điên cuồng tăng ca.
"Mẹ nó cái bọn kia là đang bắt nạt chúng ta đây mà."
Vũ Duy Mạnh đập bàn mà mắng chửi.
Đoàn Trường Sinh day day huyệt thái dương.
"Thương trường là chiến trường, bọn họ không đè đầu chúng ta thì sẽ bị chúng ta đè đầu mà thôi.
Thay vì mắng chửi, hãy chú ý vào đề án, làm thật tốt, dùng thực lực mà nghiền ép bọn họ đi."
Vũ Duy Mạnh ngồi phịch xuống ghế, nghiến răng nói.
"Nếu bọn họ dùng thực lực, chúng ta thua cũng không dám oán thán cái gì.
Tài không bằng người thì phải câm miệng. Nhưng mà bọn chúng chơi đểu, chúng ăn cắp..."
"Ăn cắp được như vậy cũng là người ta có năng lực.
Tiên trách kỷ, hậu trách nhân, là do chúng ta không làm tốt để người ta chen lỗ hổng chui vào đoạt đồ..."
Một cô gái ngồi bên trái Đoàn Trường Sinh lên tiếng.
Đoàn Trường Sinh nhìn cô ta, gật đầu.
"Mai Anh nói đúng, chuyện đến nước này cũng chỉ có thể trách chúng ta không cẩn thận mà thôi."
Vũ Duy Mạnh hậm hực ngồi đó thở phì phì.
"Đừng để ông đây bắt được đứa nào làm nội dán, bán bí mật của ông đây ra ngoài, nếu không..."
"Rắc rắc..."
Anh hung hăng bẻ ngón tay, hung ác, nói tiếp.
"Ông đây nhất định sẽ cho nó biết thế nào là mùi vị của sự phản bội..."
"Trước khi đánh người cậu vẫn nên nghĩ cách nhanh chóng làm ra một bản thiết kế mới đi..."
Một người đàn ông đeo kính cận vẫn luôn im lặng lúc này mới lên tiếng.
Vũ Duy Mạnh liếc nhìn anh ta một cái, nói.
"Cái đó là chuyên môn của cậu mà, sao lại bảo tôi làm."
Trần Hải Triểu đẩy đẩy gọng kính, nói.
"Tôi muốn nói là cậu quá ồn ào, mau im miệng lại để tôi làm việc..."
Vũ Duy Mạnh muốn đánh người, anh rất rất bực bội...
Anh bị bạn mình ghét bỏ...
Đoàn Trường Sinh gõ gõ tay trên mặt bàn, nói.
"Chúng ta phải nghiêm túc bàn ra kế sách, để đối phó và nhanh chóng bắt được nội gián, giải quyết tận gốc vấn đề."
Đoàn Trường Sinh họp một lần này dài vô cùng, đến tận mười giờ đêm mới cơ bản thống nhất bàn bạc xong các vấn đề.
Công ty của bọn họ làm về công nghệ, hiện tại bọn họ chuẩn bị cho ra mắt thị trường một game mới.
Nhưng trong đội ngũ của bọn họ đã có kẻ phản bội, người nọ đã trộm thiết kế đồ hoạ của công ty đưa cho đối thủ cạnh tranh.
Mà bên này Minh Hiểu Khê cũng không có nhàn rỗi, thời gian trôi quá nhanh, vậy mà đã đến kỳ thi cuối năm học thứ nhất của đời sinh viên của cô.
(còn tiếp)
Đến buổi chiều cuối cùng cô cũng hết sốt. Ôm cái đầu nặng trịch của mình xuống giường.
Dạo gần đây Minh Hiểu Khê cảm thấy chính mình sắp thành con ma bệnh mất rồi, hai ngày ba bận ốm.
Nhưng cô vừa mở cửa đã giật mình hoảng hốt thu chân trở về.
Trong phòng khách rèm cửa đóng kín tối om, giữa phòng là một hình trái tim xếp bằng nến đang cháy lung linh, giữa trái tim kia là những cánh hoa hồng đỏ thắm.
Còn có bóng bay xếp thành một hàng chữ I Love You.
"Mình bị xuyên qua hả?"
Không trách Minh Hiểu Khê hiểu lầm, bởi vì dạo gần đây cô rất thích những bộ truyện ngôn tình xuyên sách.
Cũng đang cày một bộ đến quên ăn quên ngủ, quên cả chơi game.
Đoàn Trường Sinh nghe tiếng cô gái lầm bầm nói thì xém chút nữa là hộc máu.
Anh cố gắng hít vào một hơi, trong lòng thầm nhủ, làm đại sự trước, tiểu sự tính toán sau.
Ngày hôm qua sau khi trở về anh đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng quyết định, chính thức tỏ tình, thể hiện rõ thành ý của mình...
Anh ôm một bó hoa hồng lớn, bước chân nhẹ nhàng đi tới.
Một đoạn nhạc được anh bấm nút bắt đầu chạy, giai điệu du dương đong đầy tình ý.
Minh Hiểu Khê chớp chớp mắt, khi nhìn rõ người đang đi tới trước mặt mình là Đoàn Trường Sinh, biết mình không có xuyên qua, trong lòng khẽ thở phào một cái.
"Hiểu Khê! Anh thích em.
Làm bạn gái anh nhé..."
Đoàn Trường Sinh đưa tới bó hoa hồng đỏ thắm, trên tay còn có một chiếc hộp nhung đỏ.
Minh Hiểu Khê nhất thời trái tim bùm bụp đập mạnh, khuôn mặt đỏ ửng, ánh mắt có chút mơ màng.
"Em..."
"Ưm..."
Đoàn Trường Sinh chỉ nghe đến chữ em, đã trực tiếp hạ xuống một nụ hôn trên môi cô.
Cô gái hai mắt mở lớn nhìn anh.
Anh hôn một chút lại tách rời, giọng nói ấm áp đầy dụ hoặc.
"Em có chán ghét anh không?"
Minh Hiểu Khê lắc lắc đầu.
Đoàn Trường Sinh khoé môi hơi cong nhẹ nhàng, tiếp tục hỏi.
"Khi ở bên anh em có cảm thấy ngột ngạt không?"
Minh Hiểu Khê lại lắc đầu.
Đoàn Trường Sinh trên môi nụ cười càng rõ ràng hơn.
"Vậy anh hôn em, em có bài xích không?"
Chưa đợi cô trả lời, anh lại vội bổ sung.
"Như bây giờ, chỉ có hai chúng ta, chứ không phải nơi đông người."
Lần này Minh Hiểu Khê vô cùng nghiêm túc suy nghĩ.
Đoàn Trường Sinh yên lặng chờ đợi, trái tim như muốn vọt lên cổ.
Minh Hiểu Khê nghĩ một chút, cảm thấy hình như cô đối với anh, hay nụ hôn của anh đều không có bài xích.
Cô lại lắc đầu.
Đoàn Trường Sinh nhìn cô vui sướng lại hôn xuống một cái.
Cái hôn này như chuồn chuồn lướt nước, chỉ khẽ chạm vào rồi lại nhanh chóng tách ra.
"Nếu đã là như vậy, chứng minh em đối với anh cũng là có tình cảm.
Vậy nếu em muốn kết giao bạn trai có thể ưu tiên anh hay không?"
Minh Hiểu Khê chớp chớp mắt, lại một lần nữa nghiêm túc suy nghĩ.
Hình như anh nói cũng có lý, nghe nói anh là người yêu cũ của cô, tình cảm khi đó cũng không tệ, nếu kết giao lại.
Ừm... Xem như gương vỡ lại lành nhỉ. Cũng không đến nỗi nào...
Nếu Đoàn Trường Sinh nếu biết cô gái đang suy nghĩ cái gì, nhất định sẽ phản bác lại.
Bọn họ khi nào là gương vỡ chứ, căn bản là chưa thành gương, cũng chưa từng vỡ mà.
Minh Hiểu Khê trầm mặc một chút, nói.
"Vậy em ưu tiên anh vị trí số một, xem biểu hiện của anh đã..."
Đoàn Trường Sinh cười lớn, cúi người hôn đến.
Nụ hôn này rất dài, anh còn công thành đoạt đất, muốn lấy hết dưỡng khí vị ngọt ngào nơi cô.
Minh Hiểu Khê bị anh hôn đến mơ hồ, sau khi kết thúc còn phải dựa vào ngực anh.
"Này, mới cho anh cơ hội, sao anh dám làm càn thế hả?
Lưu manh..."
Đoàn Trường Sinh cười, cười vô cùng chân thành nói.
"Em phải cho anh cùng em giao lưu tình cảm lứa đôi, thì mới tạo cơ hội để anh phát huy, thể hiện tình cảm chứ..."
Minh Hiểu Khê liếc mắt, có cái gì đó sai sai, lại như có chút đúng...
Cô nghĩ có lẽ mình mới khỏi sốt lên đầu óc chưa được tỉnh táo cho lắm thì phải.
Đoàn Trường Sinh tặng cô bó hoa, Minh Hiểu Khê nhận, sau đó anh mở hộp gấm.
Bên trong hộp gấm đỏ là một sợi dây chuyền được chế tác vô cùng tinh xảo.
Mặt đây chuyền là một hình ngôi sao nhỏ năm cánh, trên năm cánh của ngôi sao có thể nhìn thấy mấy chữ nhỏ.
Là tên của hai người, Trường Sinh, Hiểu Khê một cánh sao liên kết là hình trái tim.
Đây là dây chuyền do chính Đoàn Trường Sinh tự mình thiết kế, anh muốn dùng nó làm quà tặng định tình cho tình yêu của hai người.
Minh Hiểu Khê nhìn mặt dây chuyền có chút ngơ ngẩn, trái tim mới bình ổn lại một lần nữa giao động.
Lớp băng mỏng bao phủ trái tim lại bị hoà tan một chút nữa, hiện tại đã vô cùng trong suốt.
Đoàn Trường Sinh thành công giành vị trí ưu tiên, hạ quyết tâm nhanh chóng trở thành chính thức.
Nhưng ngay ngày hôm sau, thực tế đã đánh cho anh về nguyên hình.
Công ty anh cùng mấy người bạn mở gặp trục trặc.
Đoàn Trường Sinh cho dù muốn có thời gian bồi đắp tình cảm để nhanh tấn vị, cũng phải chấp nhận tạm thời để sang một bên.
Anh đến công ty điên cuồng tăng ca.
"Mẹ nó cái bọn kia là đang bắt nạt chúng ta đây mà."
Vũ Duy Mạnh đập bàn mà mắng chửi.
Đoàn Trường Sinh day day huyệt thái dương.
"Thương trường là chiến trường, bọn họ không đè đầu chúng ta thì sẽ bị chúng ta đè đầu mà thôi.
Thay vì mắng chửi, hãy chú ý vào đề án, làm thật tốt, dùng thực lực mà nghiền ép bọn họ đi."
Vũ Duy Mạnh ngồi phịch xuống ghế, nghiến răng nói.
"Nếu bọn họ dùng thực lực, chúng ta thua cũng không dám oán thán cái gì.
Tài không bằng người thì phải câm miệng. Nhưng mà bọn chúng chơi đểu, chúng ăn cắp..."
"Ăn cắp được như vậy cũng là người ta có năng lực.
Tiên trách kỷ, hậu trách nhân, là do chúng ta không làm tốt để người ta chen lỗ hổng chui vào đoạt đồ..."
Một cô gái ngồi bên trái Đoàn Trường Sinh lên tiếng.
Đoàn Trường Sinh nhìn cô ta, gật đầu.
"Mai Anh nói đúng, chuyện đến nước này cũng chỉ có thể trách chúng ta không cẩn thận mà thôi."
Vũ Duy Mạnh hậm hực ngồi đó thở phì phì.
"Đừng để ông đây bắt được đứa nào làm nội dán, bán bí mật của ông đây ra ngoài, nếu không..."
"Rắc rắc..."
Anh hung hăng bẻ ngón tay, hung ác, nói tiếp.
"Ông đây nhất định sẽ cho nó biết thế nào là mùi vị của sự phản bội..."
"Trước khi đánh người cậu vẫn nên nghĩ cách nhanh chóng làm ra một bản thiết kế mới đi..."
Một người đàn ông đeo kính cận vẫn luôn im lặng lúc này mới lên tiếng.
Vũ Duy Mạnh liếc nhìn anh ta một cái, nói.
"Cái đó là chuyên môn của cậu mà, sao lại bảo tôi làm."
Trần Hải Triểu đẩy đẩy gọng kính, nói.
"Tôi muốn nói là cậu quá ồn ào, mau im miệng lại để tôi làm việc..."
Vũ Duy Mạnh muốn đánh người, anh rất rất bực bội...
Anh bị bạn mình ghét bỏ...
Đoàn Trường Sinh gõ gõ tay trên mặt bàn, nói.
"Chúng ta phải nghiêm túc bàn ra kế sách, để đối phó và nhanh chóng bắt được nội gián, giải quyết tận gốc vấn đề."
Đoàn Trường Sinh họp một lần này dài vô cùng, đến tận mười giờ đêm mới cơ bản thống nhất bàn bạc xong các vấn đề.
Công ty của bọn họ làm về công nghệ, hiện tại bọn họ chuẩn bị cho ra mắt thị trường một game mới.
Nhưng trong đội ngũ của bọn họ đã có kẻ phản bội, người nọ đã trộm thiết kế đồ hoạ của công ty đưa cho đối thủ cạnh tranh.
Mà bên này Minh Hiểu Khê cũng không có nhàn rỗi, thời gian trôi quá nhanh, vậy mà đã đến kỳ thi cuối năm học thứ nhất của đời sinh viên của cô.
(còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.