Thanh Xuân Tạo Ấm

Quyển 1 - Chương 18: TRONG MẮT ĐỀU LÀ LỬA

Tây Tử Tình

17/01/2017

Nhân viên đến quét dọn mảnh vỡ của ly rượu trên mặt sàn, Hứa Viên có phần không phục hồi tinh thần lại được.

Sao đến đâu cũng có Tô Huyền vậy?

Nếu anh ta ở đây, vậy cô càng cần phải đi.

Hứa Viên cầm túi, cúi mình với mấy người, “Xin lỗi, tôi phải đi đây.” Dứt lời, cô nhấc chân rời đi.

Lâm Thâm hơi kinh ngạc, gọi một tiếng: “Hứa Viên!”

Hứa Viên hơi dừng bước, nhưng chỉ một chút, cô bỗng không muốn chiều theo ý anh nữa, cũng không muốn nghe anh nói thêm gì, không quay đầu lại đi ra ngoài. Cô tự thấy ba năm nay, mình không nợ gì Lâm Thâm.

“Cô Hứa! Đừng đi mà!” Trần tổng sửng sốt, vội vàng bước nhanh ngăn cô lại, “Có phải chúng tôi đột ngột đến đây, làm phiền cô không?”

“Không phải, là tôi chợt nhớ ra còn có việc chưa làm, muốn về sớm một chút.” Hứa Viên lắc đầu.

“Chuyện rất quan trọng à?” Trần tổng nhìn Hứa Viên, “Khu V còn có mấy người bạn nghe bọn tôi nói đến cô, cũng muốn gặp cô nữa. Tôi còn tự hào khoe, nói cô Hứa rất đẹp, tuyệt đối xứng với Tô thiếu. Nếu cô ở đây rồi, đừng vội rời đi, qua chào hỏi một tiếng nhé!”

Hứa Viên đau đầu, “Thật ngại quá, lần sau được không! Tôi thực sự…”

“Không phải Tô thiếu là bạn trai của Viên Viên sao? Cho dù cậu muốn rời đi, cũng nên nói với anh ta một tiếng chứ? Cậu cứ rời đi mà không nói tiếng nào như vậy, cậu đã tới cùng Tô thiếu rồi, lát nữa anh ta không tìm thấy cậu, không lo lắng được sao?” Trình Nghiên Nghiên bỗng nói.

Hứa Viên chậm rãi quay đầu nhìn về phía Trình Nghiên Nghiên.

Viên Viên?

Từ khi nào cô và cô ta thân thiết đến mức đó?

“Đúng đó, cô Hứa, dù cô muốn rời đi, cũng nên báo với Tô thiếu một tiếng chứ! Tránh cho cậu ấy phải lo lắng cho cô. Tôi vẫn nhớ rõ hôm đó cô uống nhiều, ngay cả hơn mười người bọn tôi Tô thiếu cũng vứt lại ở nhà hàng, tự mình lái xe đưa cô rời đi mà.” Trần tổng lập tức nói.

“Đúng đó, nếu không phải chuyện quá gấp, hiếm có cơ hội như hôm nay mà. Có mấy người bạn cũ trong nghề, nghe bọn tôi nói, quả thật rất muốn được chiêm ngưỡng dung nhan thực sự của cô Hứa đấy.” Dương tổng cười ha hả, “Mấy hôm nay, mấy tên đó đều ôm di động vào xem ảnh chụp trên báo, nói già rồi mắt kém, không nhìn rõ lắm, hôm khác nhìn được người thật thì tốt. Hôm nay còn tưởng không nhìn thấy được, có phần tiếc nuối đó.”

“Còn không phải à, Tô thiếu thế mà giấu giếm không hé nửa lời, chẳng nói cô cũng đến đây nữa.” Trần tổng bất mãn, “Tô thiếu thật không có đạo đức mà.”

Hai người đó anh một câu tôi một câu, phá luôn con đường rời đi của Hứa Viên, nhiệt tình mời, khiến Hứa Viên không có mặt mũi nào mà rời đi nữa.

Bên cạnh, Trình Nghiên Nghiên bị Hứa Viên nhìn, cười tỏa nắng, giống như những người bạn giao tình vô cùng tốt, gọi Viên Viên ngọt sớt, đồng thời cười phụ họa, “Đi thôi nào, đến khu V, tớ còn chưa thấy Tô thiếu bao giờ đấy, tớ vừa đến thôi, biết Lâm Thâm cũng đến, liền chạy tới tìm anh ấy.”

Hứa Viên nhìn về phía Lâm Thâm.

Lâm Thâm hơi mím môi, mặt không chút thay đổi, không nói chuyện.

Hứa Viên thấy anh và Trình Nghiên Nghiên đứng cạnh nhau, bỗng cảm thấy, cho dù cô đến khu V tìm Tô Huyền thì có thể thế nào? Tô Huyền nhiều lắm là bắt nạt cô, cũng không phải là ăn cô. Hơn nữa ở trước mặt Tô Huyền, cô không cần phải đối mặt với sự khó chịu khi thấy Lâm Thâm và Trình Nghiên Nghiên đứng bên nhau.

Quả nhiên, khi có lựa chọn, người ta mới có thể biết cái gì gọi là tìm lợi tránh hại.

Vì thế, cô cười gật đầu, “Vậy được thôi!”

Trần tổng Dương tổng thấy cô đồng ý, hai người đều rất vui, nâng tay mời cô đi cùng đến khu V.

Ngược lại, Hứa Viên bị hai người họ khiêm nhường mời thì đi ở phía trước họ, như khách quý vậy.

Trình Nghiên vươn tay kéo Lâm Thâm đang đứng bất động, giọng nói vui vẻ, “Đi thôi, bố em chắc chắn cũng sẽ vô cùng vui khi thấy anh đấy.”

Lâm Thâm né tay cô ta, gật đầu.

Trình Nghiên Nghiên thấy anh tránh, cũng không giận, cười như trước, đi cùng anh đến khu V, đồng thời còn nói khẽ: “Thật không ngờ bạn trai của Viên Viên thật sự là Tô Huyền của Vân Thiên đấy, mới đầu em thật sự không tin nữa cơ.”

Lâm Thâm không đáp lời, giống như không nghe thấy.

Trình Nghiên Nghiên lại nói nhỏ: “Đúng là không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài được mà! Thế nào em cũng không nghĩ ra được dáng vẻ hai người họ ở bên nhau sẽ ra sao. Anh đã từng thấy hai người họ ở bên nhau chưa?”

Lâm Thâm bỗng nghiêng đầu nhìn cô ta.

Trình Nghiên Nghiêng hơi dừng bước, lập tức cười với anh, nói: “Em chỉ tò mò thôi, không có ý gì khác. Chúng ta đi nhanh lên, họ đã đi vào rồi kìa. Chẳng lẽ anh không tò mò sao?”

Lâm Thâm quay đầu, bước chầm chậm, đi vào.

Trình Nghiên lau mồ hôi trong lòng bàn tay, đi vào theo.

Khu V quả thực ít người hơn khu họ vừa đứng, nhưng liếc mắt nhìn thì đã biết nơi này mới thực sự là nơi của những nhân vật giàu có nổi tiếng ở bậc trên.

So sánh với khu náo nhiệt mấy trăm người vừa rồi, nơi này chỉ có mười mấy người, ngồi thành mấy nhóm.

Trần tổng và Dương tổng dẫn Hứa Viên qua hai vách ngăn, đi tới một nơi bị ngăn cách đèn đóm hơi lờ mờ, người còn chưa tới, mà giọng nói của Trần tổng đã truyền tới sang sảng, “Ha ha, Tô thiếu, cậu đoán xem tôi và Dương tổng tìm ai đến đây này? Người cậu giấu đi, vẫn không giấu qua được ánh mắt của bọn tôi đâu.”

Hứa Viên có phần á khẩu dừng bước.

“Ơ? Cô Hứa, mời!” Trần tổng đã bước vào, không thấy Hứa Viên vào theo, quay đầu lại cười gọi cô.

Hứa Viên chỉ có thể hít sâu một hơi, làm tốt chuẩn bị trong lòng, bước vào.



Ở trong dù ánh sáng hơi tối, nhưng không gian không nhỏ, bốn phía bảy tám người ngồi tùy ý. Trong đó một thân ảnh trẻ tuổi tuấn nhã ngồi trên ghế sô pha gần cửa sổ, anh ta mặc một bộ trang phục thoải mái, lười nhác nửa nằm nửa dựa vào sô pha, trong tay bưng ly rượu. Như đang ở nhà mình, ung dung tự tại.

Không phải Tô Huyền thì là ai?

Cũng chỉ có anh, ở bữa tiệc thế này, vô cùng độc nhất mặc một bộ quần áo thoải mái, mà còn mặc đến thanh tao lịch sự nữa.

Lại nhìn thấy chiếc sô pha mình anh độc chiếm, mà xung quanh thì sáu bảy người túm tụm ngồi chung với nhau, tuy cũng nhàn nhạ, nhưng không dễ chịu bằng anh. Hơn nữa mỗi người đều mặc vest trang trọng, đeo cà vạt, tóc chải chuốt cẩn thận, chỉ một mình anh là khác.

Nhưng dù anh không trang trọng như vậy, nhưng trên người anh có một thứ phong thái, không ai sẽ coi thường anh, dù là gạt bỏ thân phận của anh.

Hứa Viên gặp anh hai lần trong một ngày, buổi tối lại nhìn thấy anh, mặc dù đã đã bố trí phòng ngự tốt trong lòng, nhưng sau khi thấy anh, cô vẫn khó tránh khỏi bực mình.

Dáng vẻ này của anh, cô lại muốn đánh người!

“Tô thiếu, cậu nhìn xem, có phải cô Hứa đây không?” Trần tổng cười nhìn Tô Huyền, sau đó tranh công với những người xung quanh, “Mấy cậu ai nói chưa từng thấy cô Hứa ngoài đời? Tôi tìm đến cho các cậu rồi đây này, hôm nào phải mời tôi uống rượu đó.”

“Đây là bạn gái của Tô thiếu à?” Một người bỗng đứng lên.

“Đương nhiên rồi!” Trần tổng hếch mặt, “Thế nào? Cô Hứa thật sự còn xinh đẹp hơn trên ảnh chứ?”

“Ừ, quả thực là người thật còn xinh hơn!” Người nọ đi tới, vươn tay với Hứa Viên, tự giới thiệu, “Cô Hứa, chào cô, tôi là Viên Cường của Khoa học Kĩ thuật Vũ Minh.”

“Chào anh!” Hứa Viên chỉ có thể bắt tay với anh ta.

Lại có người đứng lên, tiến lên vươn tay giới thiệu với Hứa Viên, “Cô Hứa, chào cô, tôi là Chu Tiêu Bách của Gia Dịch.”

“Chào anh!”

Lại có người tiến lên, “Cô Hứa, chào cô, không ngờ rằng nhanh vậy đã được gặp cô rồi, tôi là…”

“Được rồi, các anh từng người từng người một, vây quanh bạn gái tôi, choáng đến mắt tôi cũng hoa lên rồi, cô ấy không nhớ được nhiều như vậy ngay lập tức đâu.” Giọng nói chầm chậm dễ nghe của Tô Huyền bỗng vang lên.

“Tô thiếu, đừng chứ, có phải bạn gái quá xinh đẹp hay không? Không muốn bọn tôi bắt tay hả! Chúng tôi đã già cả rồi, cậu yên tâm, không đoạt đi được người của cậu đâu.” Một người cười nói.

“Không phải lo lắng các anh cướp đi, mà là ở đây toàn là người một nhà cả, sớm muộn gì cô ấy sẽ quen hết thôi, hà cớ phải khách khí như thế.” Tô Huyền buông ly rượu, vẫy vẫy Hứa Viên, “Lại đây.”

Cứ như, cô là do anh đưa tới vậy.

“Cũng đúng!” Một người cười to, nhìn Tô Huyền nói: “Cậu đã ngăn bọn tôi giới thiệu, vậy sau này cậu phải giới thiệu chúng tôi tỉ mỉ cho cô Hứa biết đấy. Không thể lần sau đi trên đường, bọn tôi nhận ra cô Hứa, nhưng cô ấy lại không nhận ra bọn tôi đâu.”

“Được!” Tô Huyền cười gật đầu.

Hứa Viên đứng im, nghĩ gặp cũng gặp rồi, có thể tìm cớ rời đi không.

“Lại đây!” Tô Huyền mỉm cười nhìn Hứa Viên, “Em đứng chắn ở cửa, em không tiến vào, người phía sau sao vào được?”

Hứa Viên quay đầu nhìn qua, lúc này mới nhớ ra Lâm Thâm và Trình Nghiên Nghiên còn ở phía sau cô, cô không tự chủ được bước về phía Tô Huyền.

Còn chưa tới bên cạnh anh, Tô Huyền đã vươn tay cầm tay cô, kéo cô đến bên người mình, ngồi gần bên anh, giọng nói nhẹ nhàng, hỏi khẽ: “Muốn uống gì?”

Hứa Viên nghiêng đầu nhìn anh, muốn tách ra, nhưng thấy Trình Nghiên Nghiên bỗng kéo Lâm Thâm đi về phía một người đàn ông trung niên cách đó không xa, cô từ tốn hỏi: “Có gì uống?”

Tô Huyền mỉm cười, “Rượu cay, muốn uống không?”

Hứa Viên nhất thời trừng mắt nhìn anh, ý là anh không nói không ai bảo anh câm đâu, lắc đầu, “Không.”

“Vậy uống nước lọc giống anh nhé!” Tô Huyền cầm bình nước trên bàn, rót cho cô một ly nước lọc.

Lúc này Hứa Viên mới chú ý tới ly rượu anh vừa cầm bên trong không phải rượu, mà là nước, cô không phản đối gật đầu.

Ở tiệc rượu uống nước lọc, cũng chỉ anh có thể thôi!

Trình Nghiên Nghiên bên kia đã kéo Lam Thâm tới trước mặt Trình tổng, vui mừng nói: “Bố, bố xem, con đưa ai đến này?”

“Ha ha, Lâm Thâm đó à! Lâu rồi không gặp cháu nhỉ.” Trình tổng hòa nhã nhìn Lâm Thâm, cười nhạo Trình Nghiên Nghiên, “Bác còn thắc mắc sao Nghiên Nghiên vào đây rồi chẳng thấy bóng dáng đâu, thì ra là đi tìm cháu. Con bé này thường xuyên nhắc đến cháu trước mặt bác đấy, lâu vậy rồi, sao cháu không đến nhà bác chơi?”

Lâm Thâm nhìn Trình tổng, mặc Trình Nghiên Nghiên túm chặt anh, chào một tiếng: “Bác Trình ạ.”

“Sức khỏe mẹ cháu có ổn không?” Trình tổng cười bảo hai người họ ngồi xuống, hỏi thăm.

“Vẫn ổn ạ!” Lâm Thâm ngồi một bên.

Trình Nghiên Nghiên ngồi sát bên cạnh Lâm Thâm.

Trình tổng lại hỏi mấy câu quan tâm, Lâm Thâm đều đáp lại từng câu một, không câu nệ máy móc, có vài phần tùy ý, khác với bình thường.

Hứa Viên cầm ly nước, uống chậm từng ngụm từng ngụm, lỗ tai muốn không nghe bên đó nói chuyện, nhưng giọng nói của Trình tổng, Lâm Thâm và Trình Nghiên Nghiên thỉnh thoảng vẫn vô tình tiến vào tai cô.

Cô chưa từng nghĩ tới sẽ có một cảnh tượng như vậy, Lâm Thâm mang theo bạn gái anh gặp mặt thoải mái nói chuyện với bố của bạn gái anh. Mà cô thì ngồi ở một bên, cách anh không xa, giống như một người xa lạ không có quan hệ gì, nhìn màn gặp phụ huynh này của họ.



Cô bỗng cảm thấy, cô lớn như vậy, chuyện hoang đường nhất cô trải qua là cảnh tượng tối hôm nay.

Dù dính dáng đến Tô Huyền, cũng không mang lại cảm giác hoang đường như chuyện này mang lại cho cô.

Dường như ông trời thấy cuộc sống trước đây của cô quá tốt, phái một Lâm Thâm tới, trở thành kiếp nạn mà cô bước không qua.

“Nhìn kìa, họ còn tán gẫu về chuyện nhà nữa!” Trần tổng cười chỉ vào ba người Lâm Thâm, giống như nói đùa với Trình tổng, “Trình tổng, cậu chàng Lâm tổng này, không phải là con rể tương lai của anh chứ!”

Hứa Viên nhìn Lâm Thâm, Lâm Thâm ngồi, vẻ mặt chưa thay đổi.

Trình tổng cười to, “Ha ha, nếu con gái tôi sau này có thể lấy được Lâm Thâm, là phúc của nó đấy.”

Đây là không phản đối!

“Bố!” Trình Nghiên Nghiên bỗng thẹn thùng gọi một tiếng, giống như làm nũng, bất mãn trừng mắt nhìn Trình tổng, “Bố nói gì thế!”

“Không phải ngày nào con cũng nói Lâm Thâm thế này Lâm Thâm thế kia trước mặt bố à? Bây giờ còn ngượng ngùng nữa?” Trình tổng cười nhìn Lâm Thâm, “Trước giờ bố vẫn luôn thích Lâm Thâm, thấy thằng bé này lớn lên từ nhỏ, càng ngày càng ưu tú.”

Lâm Thâm khẽ cúi đầu, giọng nói không nghe ra cảm xúc gì, “Bác Trình cất nhắc rồi ạ!”

“Cái thằng này, vẫn khách khí như vậy!” Trình tổng cười lắc đầu, nói với mọi người: “Hai đứa nó học cùng trường. Năm nay Lâm Thâm tốt nghiệp rồi nhỉ! Nghiên Nghiên mới năm ba, còn một năm nữa mới có thể tốt nghiệp được.”

Mọi người gật đầu.

Có người khen, “Cô Trình và Lâm tổng nhìn rất xứng đôi.”

Có người cảm khái, “Tuổi trẻ tốt thật đó! Chúng ta đều già cả rồi!”

Có người thở dài, “Đúng vậy, nhớ lại hồi chúng ta còn trẻ, rồi lại nhìn mấy người họ. Ơ? Tô thiếu, sao cậu lại cho cô Hứa uống nước lọc thế! Không phải mấy cô gái đều không thích nhất là thứ đó sao?”

Tô Huyền mỉm cười, “Uống nước lọc hạ hỏa!”

“Giờ là mùa hè, có thể có hỏa gì?” Người nọ phản bác Tô Huyền.

Một người bỗng nói: “Chuyện này anh không hiểu được đâu, Tô Thiếu ở gần bạn gái, nóng trong người, lửa tràn đầy.”

Mọi người lập tức cười ha hả.

Mặt Hứa Viên không khỏi đỏ, mấy người này là kiểu gì vậy! Cô sắp ngồi không yên nữa.

Tô Huyền nghiêng đầu nhìn Hứa Viên, tối nay cô mặc một chiếc váy dài màu lam ngọc, nửa hở vai, váy vô cùng vừa người, cắt cực kì khéo, làn váy thêu mấy đóa hoa hồng, khiến cả người cô nhìn vừa xinh đẹp tươi sáng, nhưng lại không tầm thường, lịch sự mà tao nhã hấp dẫn lòng người. Hơn nữa dưới ánh đèn mờ, khuôn mặt ửng đỏ của cô, kết hợp với đóa hoa trên làn váy cô lại càng bổ sung cho nhau. Anh bỗng cười.

“Nhìn xem, tôi nói đúng chưa kìa! Trong mắt Tô thiếu đều là lửa đó.” Người nọ lại nói.

Tất cả mọi người nhìn về phía Tô Huyền, lại cười to lần nữa.

Hứa Viên bị nhiều người nhìn như vậy, hơn nữa còn có một ánh nhìn khiến cô hận không thể vươn tay lên chắn được, nhịn không được buông ly rượu muốn đứng lên bỏ chạy.

Tô Huyền túm cô một phen, nhìn mọi người, giọng nói hòa nhã êm tai bất đắc dĩ cười, “Các anh đừng chuyện gì cũng nói nữa, da mặt tôi dày, nhưng da mặt cô ấy mỏng, nếu dọa cô ấy chạy, tôi cũng không ở đây tiếp với các anh được nữa đâu.”

“Đừng chứ, nếu da mặt cô Hứa mỏng, vậy chúng tôi không nói nữa là được.” Người nọ vội vàng cam đoan.

“Cô Hứa cũng không thể đi được đâu, nếu cô đi, Tô thiếu chắc chắn sẽ bỏ lại chúng tôi mà đi đó.” Trần tổng bỗng nhớ tới điều gì, cười nói: “Các anh còn chưa biết đúng không? Hôm nay Tô thiếu lại có một hành động vĩ đại rồi, vẫn là có liên quan đến cô Hứa.”

“Hai tháng Tô thiếu về nước còn ít hành động vĩ đại hử?” Một người tiếp lời, “Nói mau lên, hôm nay Tô thiếu lại có hành động vĩ đại gì? Có phải ngày mai chúng ta có thể đọc tin được không?”

“Ừ, nói không chừng thật đó, dù sao đây cũng là một chuyện lớn chấn động mà.” Trần tổng cố ý thắt nút, nhìn về phía Tô Huyền, “Cậu nói có phải không? Tô thiếu?”

Tô Huyền mỉm cười nhìn Trần tổng, “Anh nắm bắt thông tin nhanh thật!”

“Đương nhiên rồi, dù sao thì tôi cũng làm việc dưới trướng của Tô Vân mà! Không có chút bản lĩnh nắm bắt tin tức, chẳng phải là nhịn đói hay sao?” Trần tổng cười to.

“Nói mau! Nói mau!” Có người giục.

Trần tổng cầm ly rượu, uống một ngụm, dưới ánh mắt rọi tới của mọi người, bắt đầu giải thích nghi hoặc: “Hôm nay đó, nghe nói Tô thiếu vì cô Hứa, đã cho Ức Dương leo cây. Bên Ức Dương giận, hợp đồng mấy tỉ, cứ vậy mà bay mất.”

“Hả? Thật à?” Có người kinh ngạc.

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Tô Huyền.

Hứa Viên ngẩn ra, cũng nhìn Tô Huyền, hôm nay anh ta thật sự đi cùng cô. Ức Dương thì cô biết, là một tập đoàn đa quốc gia. Vậy mà anh ta…

Không phải chứ?

Cô thế nào cũng không tin vì cô mà anh ta lỡ hẹn với Ức Dương đâu. Dù sao hôm nay lúc cô gặp anh ta, thoạt nhìn anh ta có vẻ nhàn nhã không có việc gì làm mà.

Trần tổng thấy vẻ mặt ngây ngẩn của Hứa Viên, kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ cô Hứa không biết à?”

Hứa Viên nghĩ cô biết ở đâu được? Cô lắc đầu, “Trần tổng, có thể anh hiểu lầm rồi, hôm nay anh ta…”

“Hôm nay anh đi cùng em và bà nội đến bệnh viện thăm người bệnh, sau đó, lại đi ăn cơm cùng em và các bà.” Tô Huyền chậm rãi chặn lời cô, “Em còn nổi nóng với anh nữa, chê anh làm không tốt, đẩy anh vào tường, vẫn là bà nội thương anh, sau đó…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Xuân Tạo Ấm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook