Chương 3: Thích Cậu Từ Trước
Vịt♡Han (Tường Vy)
14/04/2024
Từ khi Trần Hoàng Thiên chuyển sang ngồi sau Nguyễn Nhật Minh tuy là anh ta vẫn rất kiệm lời nhưng nhìn chung cũng là hoạt ngôn hơn lúc trước. Đặc biệt là rất thích chọc ghẹo Nhật Minh đến mức cậu ấy phải gào thét.
"Mày thò cái tay lên bóp cái bụng tao một cái nữa là tao bóp nát cái đầu mày đấy."
"Dữ vậy sao? Hmmm...". Hoàng Thiên căn bản là không để tâm, còn tỏ ra thái độ khiêu khích đấy?
"Áissssss... nghiệp gì vậy nè trời, đã học mệt còn gặp thứ cô hồn tháng 7."
"Cô hồn sống vẫn hơn cô hồn chết nhiều lắm."
"......". Nhật Minh lại lườm nữa mắt với Hoàng Thiên.
Bị chửi riết chai 100% là để nói cái tên Trần Hoàng Thiên, đừng thấy vẻ lạnh lùng thì nghĩ là boy nghiêm túc, thật chất là mặt dày. Nhưng phải công nhận một điều là nhìn lúc Nhật Minh tức giận rất đáng yêu, má núng nính đanh đá như mèo. Em bé béo tròn trắng trẻo ai nhìn lại không mê mệt?
Hôm nay có bài kiểm tra đánh giá kĩ năng làm đề, ngày thường Nhật Minh đi học không ngủ cũng lo cười mệt, một chữ trong đầu cũng không có làm đề cái quỷ gì đây? Quay ra phía sau, cậu bạn kia chưa gì đã làm đến câu 28, quái vật... không không, là cứu tinh mới đúng.
Nhật Minh đã bước vào ngõ cụt rồi, không còn lựa chọn nào khác chỉ đành hạ xuống một bước lấy bộ mặt dễ thương như em bé đó năng nỉ nịnh nọt người ta.
"Hì hì... đại ca à, đệ mã đề 135 đại ca mã đề gì vậy?"
"135."
Đây gọi là gì... ánh sáng cuộc đời, định mệnh sắp đặt sẵn.
"Cùng đề, bạn chỉ mình 20 câu đi à không 15 câu thôi cũng được..."
"1B, 2C,....."
Trần Hoàng Thiên vậy mà chỉ toàn bộ luôn 32 câu cho Nhật Minh. Còn nhiệt tình sợ cậu ta bị cận không thấy rõ mà nhìn nhầm đáp án bài giải tự luận nên đã lén tráo đề làm giúp luôn cho cậu ấy.
Chưa kể mấy lúc Nhật Minh làm bài không kịp Hoàng Thiên còn đi chỗ khác thu bài trước nén thời gian cho Minh, còn rất nhiều lần sửa đáp án phút cuối cho cậu ấy. Tuy Trần Hoàng Thiên không nói nhưng anh ta dùng hành động, âm thầm quan sát để tâm đến từng chi tiết nhỏ nhặt về Nhật Minh.
Đừng tưởng Nhật Minh im lặng thì cho là cậu ấy không biết gì hết, cậu ấy biết chứ, vả lại còn biết rất rõ. Chỉ là Hoàng Thiên quá đúng gu Nhật Minh, cả ngoại hình lẫn giọng nói, cứ thế này Nhật Minh sợ bản thân không thể kiềm được tình cảm mà thật lòng đơn phương anh ta.
"Sao lại đứng một mình ngoài lang can vậy? Sao? Chuyện gì nói chế nghe xem."
"Chế... thật ra cả tuần nay em có một chuyện giấu chế, em... em không dám nói..."
Đôi mắt Nhật Minh cụp xuống có hơi ngấn lệ đỏ ửng, giọng u uất lo lắng hỗn tạp không biết phải nên mở lời thế nào mới được đây?
"Thật ra em đã để ý Hoàng Thiên từ đầu học kỳ 1, nhưng thấy nó lạnh lùng trầm tính quá nên em ngại bắt chuyện... Bây giờ nó lại ngồi phía sau em, lại tỏ ra ân cần... em sợ..."
"Sợ sẽ yêu nó đúng không? Haizzz... trước giờ chỉ cần là vướng vào mấy chuyện tình cảm là cưng cứ luôn như vậy, yếu đuối dễ lụy."
"Lần này em thật sự có cảm giác đó chế, với cả mấy lúc nó quan tâm em, em cũng cảm nhận được là nó cũng có ý gì với em."
"Vậy thì cứ tiến thêm đi, thà là cứ thử một lần còn hơn là cứ đứng đây mà tiếc.". Còn chưa kịp nói xong mà, Nhật Minh nó lại bỏ đi đâu mất vậy chứ. Không biết trong lòng nó đang nghĩ cái quái gì nữa.
Chế đẹp này phục nó rồi, ngay cả dũng khí bước tiếp thử yêu cũng không có thì nói gì đến cơ hội. Với cả Trần Hoàng Thiên nhìn anh ta cũng không phải loại trapboy, còn thẳng hay không thì không thể dám chắc chắn. Nhưng dù sao cũng phải thử.
"Nhật Minh, đi đâu vậy? Tìm nãy giờ?"
"Tìm làm gì?". Cậu ấy lạnh lùng cúi mặt né tránh ánh mắt Hoàng Thiên.
Đôi mày nghiêm túc của Trần Hoàng Thiên cau nhíu lại, anh ấy bước gần đến Nhật Minh tự ý đưa tay bóp lấy hai chiếc má của cậu ấy ngẩn lên trước mặt. Giọng hạ trầm xuống tức giận tra hỏi cậu.
"Khóc sao? Là ai ức hiếp mày hửa? Nói đi... câm hay gì?"
Nhật Minh ghét bỏ phũ tay anh ta ra khỏi người mình, cậu ấy lau đi mấy giọt nước mắt, giọng điệu hùm hổ với anh.
"Bộ rảnh lắm hay gì? Sao cứ lãng vãn trước mặt tao hoài vậy?"
"......."
Lần đầu tiên thấy Nhật Minh tức giận như thế, xem ra đối với Trần Hoàng Thiên lần này nó là thật lòng thích anh ta. Không được Nhật Minh quá yếu đuối chuyện này chế không thể đứng bên ngoài lề nhìn thuyền của chế cứ vậy mà chìm được.
"Nếu Thiên không thật lòng thích Nhật Minh thì đừng tiếp tục đối với nó như thế nữa, dễ gây hiểu lầm lắm."
"Chế? Ý chế là gì?"
"Mày thò cái tay lên bóp cái bụng tao một cái nữa là tao bóp nát cái đầu mày đấy."
"Dữ vậy sao? Hmmm...". Hoàng Thiên căn bản là không để tâm, còn tỏ ra thái độ khiêu khích đấy?
"Áissssss... nghiệp gì vậy nè trời, đã học mệt còn gặp thứ cô hồn tháng 7."
"Cô hồn sống vẫn hơn cô hồn chết nhiều lắm."
"......". Nhật Minh lại lườm nữa mắt với Hoàng Thiên.
Bị chửi riết chai 100% là để nói cái tên Trần Hoàng Thiên, đừng thấy vẻ lạnh lùng thì nghĩ là boy nghiêm túc, thật chất là mặt dày. Nhưng phải công nhận một điều là nhìn lúc Nhật Minh tức giận rất đáng yêu, má núng nính đanh đá như mèo. Em bé béo tròn trắng trẻo ai nhìn lại không mê mệt?
Hôm nay có bài kiểm tra đánh giá kĩ năng làm đề, ngày thường Nhật Minh đi học không ngủ cũng lo cười mệt, một chữ trong đầu cũng không có làm đề cái quỷ gì đây? Quay ra phía sau, cậu bạn kia chưa gì đã làm đến câu 28, quái vật... không không, là cứu tinh mới đúng.
Nhật Minh đã bước vào ngõ cụt rồi, không còn lựa chọn nào khác chỉ đành hạ xuống một bước lấy bộ mặt dễ thương như em bé đó năng nỉ nịnh nọt người ta.
"Hì hì... đại ca à, đệ mã đề 135 đại ca mã đề gì vậy?"
"135."
Đây gọi là gì... ánh sáng cuộc đời, định mệnh sắp đặt sẵn.
"Cùng đề, bạn chỉ mình 20 câu đi à không 15 câu thôi cũng được..."
"1B, 2C,....."
Trần Hoàng Thiên vậy mà chỉ toàn bộ luôn 32 câu cho Nhật Minh. Còn nhiệt tình sợ cậu ta bị cận không thấy rõ mà nhìn nhầm đáp án bài giải tự luận nên đã lén tráo đề làm giúp luôn cho cậu ấy.
Chưa kể mấy lúc Nhật Minh làm bài không kịp Hoàng Thiên còn đi chỗ khác thu bài trước nén thời gian cho Minh, còn rất nhiều lần sửa đáp án phút cuối cho cậu ấy. Tuy Trần Hoàng Thiên không nói nhưng anh ta dùng hành động, âm thầm quan sát để tâm đến từng chi tiết nhỏ nhặt về Nhật Minh.
Đừng tưởng Nhật Minh im lặng thì cho là cậu ấy không biết gì hết, cậu ấy biết chứ, vả lại còn biết rất rõ. Chỉ là Hoàng Thiên quá đúng gu Nhật Minh, cả ngoại hình lẫn giọng nói, cứ thế này Nhật Minh sợ bản thân không thể kiềm được tình cảm mà thật lòng đơn phương anh ta.
"Sao lại đứng một mình ngoài lang can vậy? Sao? Chuyện gì nói chế nghe xem."
"Chế... thật ra cả tuần nay em có một chuyện giấu chế, em... em không dám nói..."
Đôi mắt Nhật Minh cụp xuống có hơi ngấn lệ đỏ ửng, giọng u uất lo lắng hỗn tạp không biết phải nên mở lời thế nào mới được đây?
"Thật ra em đã để ý Hoàng Thiên từ đầu học kỳ 1, nhưng thấy nó lạnh lùng trầm tính quá nên em ngại bắt chuyện... Bây giờ nó lại ngồi phía sau em, lại tỏ ra ân cần... em sợ..."
"Sợ sẽ yêu nó đúng không? Haizzz... trước giờ chỉ cần là vướng vào mấy chuyện tình cảm là cưng cứ luôn như vậy, yếu đuối dễ lụy."
"Lần này em thật sự có cảm giác đó chế, với cả mấy lúc nó quan tâm em, em cũng cảm nhận được là nó cũng có ý gì với em."
"Vậy thì cứ tiến thêm đi, thà là cứ thử một lần còn hơn là cứ đứng đây mà tiếc.". Còn chưa kịp nói xong mà, Nhật Minh nó lại bỏ đi đâu mất vậy chứ. Không biết trong lòng nó đang nghĩ cái quái gì nữa.
Chế đẹp này phục nó rồi, ngay cả dũng khí bước tiếp thử yêu cũng không có thì nói gì đến cơ hội. Với cả Trần Hoàng Thiên nhìn anh ta cũng không phải loại trapboy, còn thẳng hay không thì không thể dám chắc chắn. Nhưng dù sao cũng phải thử.
"Nhật Minh, đi đâu vậy? Tìm nãy giờ?"
"Tìm làm gì?". Cậu ấy lạnh lùng cúi mặt né tránh ánh mắt Hoàng Thiên.
Đôi mày nghiêm túc của Trần Hoàng Thiên cau nhíu lại, anh ấy bước gần đến Nhật Minh tự ý đưa tay bóp lấy hai chiếc má của cậu ấy ngẩn lên trước mặt. Giọng hạ trầm xuống tức giận tra hỏi cậu.
"Khóc sao? Là ai ức hiếp mày hửa? Nói đi... câm hay gì?"
Nhật Minh ghét bỏ phũ tay anh ta ra khỏi người mình, cậu ấy lau đi mấy giọt nước mắt, giọng điệu hùm hổ với anh.
"Bộ rảnh lắm hay gì? Sao cứ lãng vãn trước mặt tao hoài vậy?"
"......."
Lần đầu tiên thấy Nhật Minh tức giận như thế, xem ra đối với Trần Hoàng Thiên lần này nó là thật lòng thích anh ta. Không được Nhật Minh quá yếu đuối chuyện này chế không thể đứng bên ngoài lề nhìn thuyền của chế cứ vậy mà chìm được.
"Nếu Thiên không thật lòng thích Nhật Minh thì đừng tiếp tục đối với nó như thế nữa, dễ gây hiểu lầm lắm."
"Chế? Ý chế là gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.