Thanh Xuân Trở Lại! Cp Tôi Ship Real Rồi
Chương 12: Biển quảng cáo
Hồ Lô Tương
30/04/2024
Edit: Ốc sên lười biếng
- --------------------------------------------
Trên đường vẫn nhộn nhịp xe cộ qua lại, sắc trời dần tối đen, Phó Tinh Huy không quay lại 《 Quán trọ Đông Li 》vào giờ ăn tối.
Ở vùng ngoại thành không có nhiều hàng quán cho lắm, nên mấy món điểm tâm Quảng Đông mà Kỷ Lãng có lòng dùng hộp giữ nhiệt mang về quán trọ nhận được rất nhiều lời khen ngợi từ mọi người.
(*Điểm tâm Quảng Đông)
So với cơm hộp ngày hôm qua, bữa tối hôm nay có vẻ phong phú hơn rất nhiều. Đôi mắt Cao Nguyễn sáng lên: “Thế mà có cả điểm tâm ăn nữa à. Trong số các cô cậu ai biết pha trà, chị mới thấy trong quán trọ của chúng ta có dụng cụ pha trà.”
“Em từng học qua kỹ thuật pha trà hồi quay phim, nhưng chỉ học sương sương thôi ạ.” Lộ Sóc tiếp lời.
Kỷ Lãng cười cười, lấy từ trong hộp giữ nhiệt ra một bình trà: “Em nhờ ông chủ tiệm pha cho một ít rồi đây.”
Cao Nguyễn rõ ràng có chút thất vọng vì không được uống trà mới pha, Kỷ Lãng an ủi nói: “Thật ra thì hương vị đều giống nhau mà.”
Cao Nguyễn nhận lấy tách trà trong tay hắn, thoả hiệp: “Thôi thì cũng được.”
Ăn bánh thưởng trà, thoải mái lại yên bình, các khách mời vừa thưởng trà vừa thảo luận về những hoạt động sắp tới được sắp xếp.
“Em nghe nói đồng đội là ngẫu nhiên, nhiệm vụ cũng thế.” Lộ Sóc nói.
“Đúng vậy, trước mấy mùa trước đều như vậy.” Rõ ràng Cố Diệc Du đã nghiên cứu rất chương trình này rất nhiều lần. “Hoạt động đầu tiên của chúng ta chắc là bán hàng, em nghe Tiểu Trịnh nói đã liên hệ được địa điểm rồi ạ.”
“Bán hàng ấy hả?”
“Đừng nói là bán đồ ăn đấy nhá?!” Cao Nguyễn nói: “Chị nói trước nhé, chị không biết nấu ăn đâu đấy.”
“Anh Tinh Huy biết nấu mà chị.” Cố Diệc Du lại lôi kéo Tiết Hàn: “Chị Tiết Hàn cũng biết nữa đó ạ.”
Tiết Hàn khẽ cười, nghe lời Cố Diệc Du nói mới nhớ ra: “Sao hôm nay muộn vậy rồi mà Tinh Huy vẫn chưa về nhỉ? Lộ Sóc, em có biết anh ấy đi đâu không?”
“Anh ấy ạ......” Lộ Sóc trả lời lấp lửng: “Chắc là có việc cần làm.”
Lộ Sóc giúp Kỷ Lãng bày bánh hắn mang về lên bàn: “Mọi người không cần chờ anh ấy đâu, cứ ăn trước đi ạ.”
Ngày hôm qua Phó Tinh Huy nói với cậu là muốn rời khỏi chương trình, thế nên hôm nay anh ấy ra ngoài có lẽ là để nói chuyện lại với người quản lý hoặc nhóm sản xuất chương trình về việc này. Nếu cuộc thương lượng diễn ra suôn sẻ, không chừng anh ấy sẽ không quay lại nữa. Còn hành lý của anh ấy, vài ngày nữa tự khắc có trợ lý đến đem đi.
Chỉ là bây giờ vẫn chưa có tin chính xác, cậu cũng không dám nói với những người khác.
“Vậy thì để phần anh ấy chút đồ ăn đi.” Tiết Hàn quan tâm nói: “Đừng để đến lúc chúng ta ăn hết rồi, đến tối anh ấy về lại nhịn đói.”
“Không sao đâu.” Kỷ Lãng nói: “Mọi người cứ ăn thoải mái đi, em đã mua riêng cho anh ấy một phần để trong tủ lạnh rồi.”
Cao Nguyễn như bừng tỉnh nói: “Bảo sao há cảo tôm với xíu mại nhìn đi nhìn lại cứ thấy giống như thiếu mất mấy cái lận.”
“Em là chiếc áo bông nhỏ của Phó Tinh Huy hả?” Tiết Hàn trêu chọc.
(* áo bông nhỏ: thường để ví von cho tình cảm thân mật, ấm áp, gần gũi, yêu thương lúc nào cũng khoác trên người như chiếc áo bông giữa người với người, chủ yếu giữa cha mẹ và con cái. Giống như từ “con gái rượu” ở Việt Nam)
Sau một ngày sống chung, cô và mọi người đều đã thân thiết hơn nhiều, không còn dè dặt với nhau như trước nữa.
“Chị cũng muốn có một cái áo bông nhỏ như vậy.” Cao Nguyễn bên cạnh cũng ồn ào hùa theo: “Diệc Du, em phải nhớ kỹ cái này. Chị dị ứng xoài, hồng, rau mùi, không thích ăn nội tạng động vật, thích ăn nhất là cherry giữa tháng 5.”
Cố Diệc Du phì cười: “Vâng ~ Em nhớ kỹ rồi!”
Bên cạnh, Lộ Sóc có chút chột dạ, ánh mắt lảng tránh, nói với Kỷ Lãng: “Em không cần phiền hà như vậy, không chừng chưa chắc buổi tối anh ấy đã quay lại.”
Kỷ Lãng nhìn cậu, vẻ mặt ngây thơ vô hại: “Anh ấy nói với em là anh ấy sẽ quay lại. Hay là..... anh ấy nhân lúc em không có mặt, đã nói riêng với anh Lộ Sóc gì sao? “
“Không hề! Hoàn toàn không có gì hết!”
Lộ Sóc hít một hơi thật sâu, cảm giác như đang mang trong mình một bí mật vô cùng to lớn giống như đang ôm quả bom trong lòng. Hơn nữa, cậu cũng không hiểu nổi, rõ ràng thoạt nhìn Kỷ Lãng trông không có gì là hung hãn, hoàn toàn vô hại, nhưng trong số những người đang ở trong quán trọ này, người cậu không dám nói thẳng ra sự thật nhất lại chính là Kỷ Lãng.
Quả nhiên, cho đến tận đêm khuya, Phó Tinh Huy vẫn chưa quay lại.
Lộ Sóc rửa mặt xong thấy Kỷ Lãng vẫn còn ăn mặc chỉnh tề ngồi ở phòng bếp, cậu bước đến, có chút do dự khuyên nhủ: “Lên đi ngủ đi em.”
“Anh cứ đi ngủ trước đi” Kỷ Lãng bỗng nhiên đứng dậy: “Em ra ngoài đi dạo chút, buổi tối không tắc đường, thoải mái hóng gió.”
“Hả? Không phải em định đến nhà anh Tinh Huy bắt.... tìm anh ấy chứ?”
Kỷ Lãng bị cậu chọc cười: “Anh Lộ, anh yên tâm đi. Em đâu biết nhà anh ấy ở đâu đâu.”
“Ồ......” Lộ Sóc thở phào nhẹ nhõm, nhìn bóng lưng Kỷ Lãng cầm theo chìa khoá xe đi xa rồi mới đột nhiên tỉnh táo lại: “Vậy em muốn đi đâu thế? Muộn lắm rồi đi đường cẩn thận đấy!”
Kỷ Lãng vẫy tay với cậu, đầu vẫn không ngoảnh lại. Hắn vòng vào gara, mở cửa ngồi vào trong xe, cắm chìa khoá vào ổ, ngồi thừ ra một lát rồi đột nhiên thở dài.
Thật ra hắn cũng không biết mình muốn đi đâu.
Bảo là đi ra ngoài hóng gió, nhưng gió đêm đông vẫn quá lạnh, hắn đóng cửa sổ xe lại, chỉnh âm lượng nhạc lên cao nhất, cứ như vậy lái xe lang thang ở thành phố A không có mục tiêu.
Làm diễn viên, thức đêm chủ động hay bị động cũng là chuyện thường tình. Cơ thể Kỷ Lãng đã sớm quen thuộc với đồng hồ sinh học như vậy, dường như cũng chẳng buồn ngủ là bao.
Chắc chắn trên đời này còn rất nhiều người cũng giống như hắn. Cho dù đêm đã khuya nhưng thành phố A vẫn tấp nập xe cộ, rất nhiều toà nhà cao tầng vẫn còn sáng đèn, những chiếc xe giao đồ ăn đêm vẫn lao vun vút trong đêm tối.
Kỷ Lãng đi không được bao xa thì gặp một người giao hàng bị tai nạn ven đường, cũng may người đó không có việc gì, chỉ là xe bị hỏng. Nhưng đơn mà người này giao lại là đơn hoả tốc, điểm giao hàng lại rất xa, nên hắn liền bảo shipper mang theo hộp cơm lên xe hắn chở đi.
Shipper vô cùng biết ơn ngồi lên xe, cẩn thận hỏi: “Sẽ không trì hoãn chuyện của anh chứ?!”
“Em cũng không bận gì cả.” Kỷ Lãng cười cười: “Anh nhìn lớn tuổi hơn em nhiều, không cần khách khí vậy đâu ạ.”
Shipper bật cười: “Nhìn cậu thế này, chắc vẫn còn là sinh viên hả?”
Trong xe không bật đèn, Kỷ Lãng lại đeo khẩu trang, nên shipper không nhận ra hắn, Kỷ Lãng vui vẻ thuận theo thân phận là sinh viên nói: “Em tốt nghiệp được mấy năm rồi ạ.”
“Vậy hả, tôi còn tưởng cậu vẫn còn đang đi học đấy. Nói chung sinh viên bây giờ đều có tố chất tốt. Tôi thích nhất là nhận đơn từ mấy trường học. Mỗi lần gọi điện qua đều nói một câu “Cảm ơn”, có việc gì xảy ra cũng liên hệ báo trước, không mắng chửi người khác. Vốn dĩ hôm nay tưởng toang rồi, không ngờ gặp được cậu. Muộn thế này rồi mà mới tan làm hả?”
Anh shipper này là điển hình cho kiểu người thân thiện, có thể dễ dàng nói chuyện được. Kỷ Lãng đang định trả lời thì điện thoại của hắn đột nhiên vang lên. Hắn nói nói xin lỗi một câu với anh shipper kia rồi ấn tai nghe Bluetooth nhận cuộc gọi.
“Anh Lãng!”
Người gọi điện đến chính là trợ lý của Kỷ Lãng, giọng cô ấy có vẻ khá gấp gáp.
“Lại sao nữa thế Đào Đào?”
“Bên sản xuất chương trình mua hot search cho anh với Phó Tinh Huy, anh biết không?”
“Anh thấy rồi.”
“Hiện tại xu hướng dư luận chưa có vấn đề gì lớn, nhưng nếu bên kia lại rút lui khỏi chương trình thì không biết sẽ thế nào. Nếu danh tiếng của anh bị ảnh hưởng bởi chuyện này, em sợ sẽ ảnh hưởng đến việc anh thương lượng điều kiện hợp đồng với các công ty khác.”
Đào Đào che miệng nói nhỏ: “Em vừa mới nghe lén được cuộc họp của bọn họ, nói là công ty bên này đã sẵn sàng huỷ bỏ các nguồn lực PR đã cung cấp và phân bổ cho anh từ trước đến nay. Có nghĩa là bọn họ sẽ không xử lý giúp anh tình hình trên mạng nữa. Anh Lãng, nếu anh gặp Phó Tinh Huy, anh có thể hỏi coi anh ta định làm như nào để còn tính.”
Kỷ Lãng cười nói: “Đào Đào, chúng ta sắp không còn là đồng nghiệp nữa rồi mà em lại còn mật báo cho anh. Em là người một nơi lòng dạ một nẻo đó hả?.”
(* Nguyên văn là “身在曹营心在汉 - thân tại Tào doanh, tâm tại Hán, có nguồn gốc từ tác phẩm Tam Quốc diễn nghĩa. Quan Công vì tình thế bức bánh mới phải ở lại trong doanh trại của Tào Tháo. Tào Tháo biết ông là tướng tài nên tìm mọi cách lôi kéo, mua chuộc, nhưng Quan Công một mực mong ngóng về đất Thục - nơi có Lưu Bị và các anh em kết nghĩa. Không lung lạc được lòng ông nên Tào Tháo đành phải để ông đi. Câu thành ngữ này để chỉ tấm lòng trung thành khó bị chi phối, lung lạc dù cơ thể có bị giam hãm, cầm tù.)
“Giờ là lúc nào rồi mà anh còn cười được nữa!” Đào Đào cả giận: “Anh đã nghĩ ra mình sẽ đầu quân về công ty nào chưa? Bây giờ anh không có đoàn đội, không có trợ thủ, cứ như thế đơn phương chấm dứt hợp đồng, anh định rút lui khỏi giới giải trí phỏng?”
“Đi được bước nào hay bước ấy vậy. Nghĩ nhiều làm gì cho điên đầu.” Kỷ Lãng nói: “Dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì trời cũng không sụp được. Tốt nhất là cứ làm những gì mình muốn thôi.”
“Thế bây giờ anh đang làm gì?”
“Đi ship cơm.”
“Hả?!” Đầu dây bên kia sửng sốt: “Cái gì cơ?”
“Thế nên em cứ yên tâm đi Đào Đào. Anh không chết đói được. Thế nhé!”
Hắn vừa cúp điện thoại, anh shipper ngồi bên ghế phụ nghe được một nửa cuộc nói chuyện của hắn, không khỏi quan tâm: “Cậu.... mất việc rồi?”
“Cũng không hẳn vậy.” Kỷ Lãng nói: “Coi như là từ chức thôi anh.”
Anh Shipper nhớ lại biển số xe con Chery QQ của Kỷ Lãng, đột nhiên giơ ngón cái thả like cho hắn: “Đỉnh đấy.”
(Biển số xe Chery QQ: Hãng xe Chery QQ này ở bên Trung chuyển sản xuất những con ô tô kiểu mini, bé bé. Dòng xe này khá phổ biến ở Trung Quốc, quan trọng hơn hết là những con xe này sở hữu những biển rất đẹp, thậm chí ngũ quý, nên nhiều khi giá trị của con xe này còn đắt hơn cả các siêu xe hạng sang)
Kỷ Lãng mỉm cười, không nhắc lại chuyện công việc của mình nữa. Hắn và anh chàng giao hàng kia tiếp tục nói chuyện phiếm trên đường. Sau khoảng 2 tiếng lái xe theo chỉ dẫn của người giao hàng, cuối cùng cũng đến nơi.
Người giao hàng nói lời cảm ơn với hắn rồi mới xuống xe, Kỷ Lãng vẫy tay tỏ vẻ không có gì, sau đó mở điện thoại tra thử Baidu xem muốn trở thành shipper thì đăng ký như thế nào.
Gió đêm tràn vào xe lúc người giao hàng mở cửa bước xuống, đột nhiên Kỷ Lãng nghe thấy được một câu “Phó Tinh Huy” quyện trong tiếng gió đêm hỗn tạp.
Chàng thanh niên trầm tĩnh mới nãy còn phô ra bộ dạng 'Trời có sập xuống cũng không liên quan gì đến tôi' bỗng nhiên ngồi thẳng lưng. Hắn quay đầu lại nhìn, nhưng anh giao hàng đã đóng cửa lại, toàn bộ âm thanh đã bị chặn lại bên ngoài.
Kỷ Lãng vội vàng hạ cửa sổ xe xuống thấp nhất, nhưng ngoài tiếng gió đêm rào rào bên ngoài thì chẳng nghe được gì nữa. Bên ngoài, mọi thứ vẫn rộn ràng như nhốn nháo như cũ, người đi cứ đi, người nói chuyện cứ bàn tán. Giống như chẳng có gì thay đổi, dường như cái tên mà hắn vừa nghe được chỉ là ảo giác.
Kỷ Lãng vỗ nhẹ vào đầu mình, tự nhủ có lẽ mình đã nghe lầm.
Nhưng khi hắn cất điện thoại, khởi động xe chuẩn bị quay về thì âm thanh đó lại vang lên một lần nữa. Rõ ràng là tiếng người cười, người nói rất ồn ào nhưng cái tên kia lại rõ ràng đến vậy.
Lần này Kỷ Lãng không do dự nữa, hắn kéo cửa xe rồi khoá xe lại, sau đó lao theo hướng âm thanh kia.
Trên quảng trường vang lên tiếng nhạc ầm ĩ, trộn lẫn với những bước chân vội vàng của người con trai, ồn ào đến độ khiến trái tim người ta phải phiền lòng. Âm thanh ngắn ngủi kia cứ vang lên trong đầu Kỷ Lãng nhưng hắn lại tìm không thấy. Hắn đi đi lại lại dọc con đường này mấy lần, trên đường người rất nhiều nhưng lại không có người hắn muốn gặp.
Hy vọng trong đôi mắt hắn dần tan biến, bước chân của hắn cũng trở nên nặng nề hơn.
Cuối cùng Kỷ Lãng thở phì phò, đôi tay chống lên đầu gối, dừng lại giữa con đường
Gió đêm lạnh buốt như vậy, nhưng hắn lại cảm thấy người mình giờ đang rất nóng.
Chạy đi chạy lại khiến thể lực của hắn dần cạn kiệt, hắn kéo khẩu trang xuống, trong lòng cảm thấy vô cùng chán nản.
Kỷ Lãng nhìn dòng lướt qua hắn, hắn nhắm mắt lại, mệt mỏi, thất vọng đứng thẳng người dậy.
Ánh mắt hắn cũng tự nhiên hướng lên trên, nhưng khoảnh khắc ấy, Kỷ Lãng bỗng nhiên ngừng thở.
Trước mặt hắn, là một tấm biển quảng cáo ngoài trời cỡ lớn, to bằng màn chiếu trong mấy rạp phim.
Dưới ánh đèn rực rỡ, là khuôn mặt hiền hoà, nụ cười dịu dàng, gương mặt góc cạnh rõ ràng của Phó Tinh Huy được in trên tấm biển quảng cáo.
Anh không có động tác gì đặc biệt, chỉ đơn giản là nhìn vào ống kính, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy sự tồn tại của anh ở đây như hoá thân cho sự phồn thịnh của thành phố này.
Dường như chẳng cần bất cứ hiệu ứng nào, anh ấy và cảnh đêm lộng lẫy của thành phố này có thể tự nhiên hoà vào một thể.
Mặc dù bị phóng hình to đến mức như vậy, nhưng gương mặt của người đàn ông này vẫn tinh xảo đến mức hoàn mỹ, hoàn toàn không thể tìm ra bất cứ lỗi nào. Ngược lại hiệu quả thị giác mạnh mẽ khiến người đối diện, chỉ cần chạm mắt thôi cũng có thể khiến trái tim đập lỡ một nhịp.
Kỷ Lãng bỗng nhiên nghĩ đến, Phó Tinh Huy sinh ra để làm diễn viên.
Nếu gương mặt này không được xuất hiện trên màn ảnh lớn thì quả thật là điều đáng tiếc.
Đây là khu vực đắt đỏ nhất thành phố A - các toà cao ốc chọc trời, những trung tâm thương mại rực rỡ ánh đèn, lúc nào cũng tấp nập người qua lại...... Ước tính dòng tiền lưu động tại đây phải lên đến cả trăm tỷ.
Và tấm biển quảng cáo nằm ở vị trí trung tâm của quảng trường này cũng đại biểu cho giá trị thương mại khó diễn đạt được.
Có người đi đường dừng lại nghỉ chân, có người chụp ảnh thảo luận, cái tên “Phó Tinh Huy” liên tục vang lên bên tai Kỷ Lãng. Kỷ Lãng nhìn người đàn ông trên tấm biển quảng cáo, bỗng nhiên hắn nhớ đến hồi đang là sinh viên năm ba, bạn bè đồng trang lứa, các thầy cô giáo của hắn cũng thường xuyên nhắc đến cái tên này.
Năm ấy, người đã yên ắng vài năm - Phó Tinh Huy - bỗng hot trở lại với vai chính trong bộ phim điện ảnh 《 Du Điểu 》đóng cùng với Ảnh hậu Cao Nguyễn. Một lần nữa debut trước hàng triệu khán giả.
Cùng năm ấy, một lần nữa Phó Tinh Huy tham gia chuyến lưu diễn của Pluto với tư cách thành viên nhóm. Sau 3 năm debut với tư cách là diễn viên độc lập cuối cùng Pluto cũng chờ được nhóm trưởng của họ trở về. Vé buổi biểu diễn được hàng nghìn người săn đón, bọn đầu cơ vé thi nhau đẩy giá lên trời. Tuy nhiều lần Thịnh Tiệp và Phó Tinh huy kêu gọi người hâm mộ không nên mua vé qua bên đầu cơ, nhưng không thể cấm xuể.
Mà chàng trai ngoan ngoãn nghe lời năm nào - Kỷ Lãng - săn vé từ năm ba đại học đến tận năm tư đại học, ngay cả buổi biểu diễn cuối cùng khi Pluto tuyên bố giải tán - hắn cũng không săn nổi một tấm vé nào.
Buổi biểu diễn cuối cùng kia được ấn định vào mùa đông, nhưng không ai ngờ được ngay lúc buổi biểu diễn bắt đầu, khán đài đã kín người thì thành phố A, vốn nắng cả ngày, đột nhiên có tuyết rơi.
Kỷ Lãng không mua được vé, nên chỉ có thể ngồi ngoài bàng thính.
(*bàng thính: ngồi ngoài nghe)
Hắn không nhìn thấy bên trong như thế nào, chỉ nghe nói là Thịnh Tiệp đang sắp xếp phát mũ và ô nhỏ cho khán giả. Nghe nói sân khấu lộ thiên phủ ngập tuyết trắng.
Nhiều người suy đoán có thể buổi biểu diễn sẽ bị huỷ bỏ vì thời tiết xấu, lúc ấy rất nhiều người đang đợi bên ngoài giống như hắn lục tục bỏ đi. Vì dù sao bọn họ cũng chỉ ngồi ngoài, chỉ nghe được cũng không thấy được. Ngồi đợi bên ngoài cũng chưa chắc đã đợi được gì, với cả đêm đông lạnh giá lại có tuyết rơi, bọn họ không được phát công cụ chống lạnh giống như khán giả bên trong.
Nhưng khi tiếng chuông đúng 7h tối vang lên, sân khấu âm nhạc bên trong vẫn diễn ra đúng giờ.
Điều làm bọn họ ngạc nhiên hơn cả, chính là chẳng bao lâu sau có staff ra phát cho bọn họ ô, mũ và các đồ như găng tay, khăn quàng giữ ấm.
Từ trước đến nay, danh tiếng của Thịnh Tiệp cũng chẳng tốt lành gì, thậm chí còn nổi tiếng keo kiệt trong giới fans. Có thể phát đồ cho khán giả xem buổi biểu diễn bên trong đã là rất hiếm có rồi, rất nhiều người tò mò tại sao bọn họ không mua được vé, đứng bên ngoài này mà vẫn được phát nhiều đồ giữa ấm, tránh tuyết như vậy. Hỏi ra mới biết, Phó Tinh Huy đoán được bên ngoài sẽ có fans đứng đợi, nên đã tự bỏ tiền túi ra mua để phát cho mọi người.
Vừa nhìn là biết những món đồ này là mua vội nên không được đẹp cho lắm, nhưng sau khi biết được sự thật, Kỷ Lãng nắm chặt gói găng tay màu xanh nước biển xấu xí kia, không nỡ xé ra dùng.
Hôm đó, tới khuya buổi biểu diễn mới kết thúc, Kỷ Lãng gọi mãi không được xe, phải đứng lại đó rất lâu. Đột nhiên đám đông trở nên nhốn nháo, đến khi hắn nghe thấy có người hét lên “Phó Tinh Huy” thì chiếc xe chở Phó Tinh Huy đã lướt qua mặt hắn. Hắn chỉ kịp nhìn thoáng qua cửa kính xe bảo mẫu đen sì một cái, thậm chí còn chẳng thấy rõ Phó Tinh Huy đang ngồi ở vị trí nào, chiếc xe đã vụt lướt qua người hắn.
Sau đó hắn làm một việc vô cùng ngu ngốc, nhưng hoàn toàn xuất phát từ bản năng, đó là hắn không chút do dự, chạy đuổi theo chiếc xe kia trong đêm tuyết lạnh.
Nhưng sức người thì không thể đuổi kịp tốc độ chạy của xe được.
Đã 5 năm trôi qua kể từ khi《 Thịnh Niên 》 được chiếu.
Hắn cũng không còn là chàng thiếu niên 16 - 17 tuổi năm nào nữa.
Hắn của ngày hôm ấy chỉ là một “kẻ nghiệp dư” không thể nghiệp dư hơn, mà người hắn yêu đã trở thành ngôi sao nổi tiếng hàng đầu, rạng rỡ dưới ánh đèn sân khấu, được hàng ngàn người yêu thích.
Hắn không đuổi kịp anh, cũng chẳng thể nhìn thấy anh nữa.
Đêm tuyết đó là buổi biểu diễn hoàn mỹ cuối cùng của Pluto, đặt dấu chấm câu cho 8 năm hoạt động của nhóm nhạc thần tượng này.
Mà người định đặt dấu chấm hết cho mối tình đơn phương suốt mấy năm liền - Kỷ Lãng, đứng lặng giữa đêm tuyết rơi trắng trời, nhìn theo hướng chiếc xe bảo mẫu đã khuất xa, ngón tay hắn đông cứng gõ lá thư xin lỗi vì đã từ chối lời đề nghị ký hợp đồng làm nghệ sĩ.
Cuối cùng Kỷ Lãng không gọi xe nữa, đi bộ suốt bảy, tám cây số trong đêm tuyết lạnh giá quay về trường học. Hắn ngồi ở sân thể dục, nói chuyện điện thoại suốt nửa tiếng đồng hồ với giáo sư nước ngoài bị hắn cho leo cây tối nay, sau đó coi đi coi lại bảy, tám lần 《 Thịnh Niên 》, cuối cùng cũng hiểu ra một điều:
Mối tình đầu thời niên thiếu - dù có nghĩ đến việc muốn từ bỏ bao nhiêu lần đi chăng nữa, cũng chẳng thể thực sự buông tay được.
- ----------------------------------------------------
Sắp xếp độ tuổi để hiểu rõ hơn về cách xưng hô nhé:
Cao Nguyễn > Phó Tinh Huy, Tiết Hàn > Lộ Sóc > Kỷ Lãng > Cố Diệc Du
Tôi đã trở lại sau thời gian bận bịu rồi đây. Sẽ cố gắng hoàn thành bộ này nha. Dù chỉ có mấy chục chương thôi nhưng các chương có độ dài không giống nhau nên sẽ mất thời gian với những chương dài hơn hẳn xíu nha.
- --------------------------------------------
Trên đường vẫn nhộn nhịp xe cộ qua lại, sắc trời dần tối đen, Phó Tinh Huy không quay lại 《 Quán trọ Đông Li 》vào giờ ăn tối.
Ở vùng ngoại thành không có nhiều hàng quán cho lắm, nên mấy món điểm tâm Quảng Đông mà Kỷ Lãng có lòng dùng hộp giữ nhiệt mang về quán trọ nhận được rất nhiều lời khen ngợi từ mọi người.
(*Điểm tâm Quảng Đông)
So với cơm hộp ngày hôm qua, bữa tối hôm nay có vẻ phong phú hơn rất nhiều. Đôi mắt Cao Nguyễn sáng lên: “Thế mà có cả điểm tâm ăn nữa à. Trong số các cô cậu ai biết pha trà, chị mới thấy trong quán trọ của chúng ta có dụng cụ pha trà.”
“Em từng học qua kỹ thuật pha trà hồi quay phim, nhưng chỉ học sương sương thôi ạ.” Lộ Sóc tiếp lời.
Kỷ Lãng cười cười, lấy từ trong hộp giữ nhiệt ra một bình trà: “Em nhờ ông chủ tiệm pha cho một ít rồi đây.”
Cao Nguyễn rõ ràng có chút thất vọng vì không được uống trà mới pha, Kỷ Lãng an ủi nói: “Thật ra thì hương vị đều giống nhau mà.”
Cao Nguyễn nhận lấy tách trà trong tay hắn, thoả hiệp: “Thôi thì cũng được.”
Ăn bánh thưởng trà, thoải mái lại yên bình, các khách mời vừa thưởng trà vừa thảo luận về những hoạt động sắp tới được sắp xếp.
“Em nghe nói đồng đội là ngẫu nhiên, nhiệm vụ cũng thế.” Lộ Sóc nói.
“Đúng vậy, trước mấy mùa trước đều như vậy.” Rõ ràng Cố Diệc Du đã nghiên cứu rất chương trình này rất nhiều lần. “Hoạt động đầu tiên của chúng ta chắc là bán hàng, em nghe Tiểu Trịnh nói đã liên hệ được địa điểm rồi ạ.”
“Bán hàng ấy hả?”
“Đừng nói là bán đồ ăn đấy nhá?!” Cao Nguyễn nói: “Chị nói trước nhé, chị không biết nấu ăn đâu đấy.”
“Anh Tinh Huy biết nấu mà chị.” Cố Diệc Du lại lôi kéo Tiết Hàn: “Chị Tiết Hàn cũng biết nữa đó ạ.”
Tiết Hàn khẽ cười, nghe lời Cố Diệc Du nói mới nhớ ra: “Sao hôm nay muộn vậy rồi mà Tinh Huy vẫn chưa về nhỉ? Lộ Sóc, em có biết anh ấy đi đâu không?”
“Anh ấy ạ......” Lộ Sóc trả lời lấp lửng: “Chắc là có việc cần làm.”
Lộ Sóc giúp Kỷ Lãng bày bánh hắn mang về lên bàn: “Mọi người không cần chờ anh ấy đâu, cứ ăn trước đi ạ.”
Ngày hôm qua Phó Tinh Huy nói với cậu là muốn rời khỏi chương trình, thế nên hôm nay anh ấy ra ngoài có lẽ là để nói chuyện lại với người quản lý hoặc nhóm sản xuất chương trình về việc này. Nếu cuộc thương lượng diễn ra suôn sẻ, không chừng anh ấy sẽ không quay lại nữa. Còn hành lý của anh ấy, vài ngày nữa tự khắc có trợ lý đến đem đi.
Chỉ là bây giờ vẫn chưa có tin chính xác, cậu cũng không dám nói với những người khác.
“Vậy thì để phần anh ấy chút đồ ăn đi.” Tiết Hàn quan tâm nói: “Đừng để đến lúc chúng ta ăn hết rồi, đến tối anh ấy về lại nhịn đói.”
“Không sao đâu.” Kỷ Lãng nói: “Mọi người cứ ăn thoải mái đi, em đã mua riêng cho anh ấy một phần để trong tủ lạnh rồi.”
Cao Nguyễn như bừng tỉnh nói: “Bảo sao há cảo tôm với xíu mại nhìn đi nhìn lại cứ thấy giống như thiếu mất mấy cái lận.”
“Em là chiếc áo bông nhỏ của Phó Tinh Huy hả?” Tiết Hàn trêu chọc.
(* áo bông nhỏ: thường để ví von cho tình cảm thân mật, ấm áp, gần gũi, yêu thương lúc nào cũng khoác trên người như chiếc áo bông giữa người với người, chủ yếu giữa cha mẹ và con cái. Giống như từ “con gái rượu” ở Việt Nam)
Sau một ngày sống chung, cô và mọi người đều đã thân thiết hơn nhiều, không còn dè dặt với nhau như trước nữa.
“Chị cũng muốn có một cái áo bông nhỏ như vậy.” Cao Nguyễn bên cạnh cũng ồn ào hùa theo: “Diệc Du, em phải nhớ kỹ cái này. Chị dị ứng xoài, hồng, rau mùi, không thích ăn nội tạng động vật, thích ăn nhất là cherry giữa tháng 5.”
Cố Diệc Du phì cười: “Vâng ~ Em nhớ kỹ rồi!”
Bên cạnh, Lộ Sóc có chút chột dạ, ánh mắt lảng tránh, nói với Kỷ Lãng: “Em không cần phiền hà như vậy, không chừng chưa chắc buổi tối anh ấy đã quay lại.”
Kỷ Lãng nhìn cậu, vẻ mặt ngây thơ vô hại: “Anh ấy nói với em là anh ấy sẽ quay lại. Hay là..... anh ấy nhân lúc em không có mặt, đã nói riêng với anh Lộ Sóc gì sao? “
“Không hề! Hoàn toàn không có gì hết!”
Lộ Sóc hít một hơi thật sâu, cảm giác như đang mang trong mình một bí mật vô cùng to lớn giống như đang ôm quả bom trong lòng. Hơn nữa, cậu cũng không hiểu nổi, rõ ràng thoạt nhìn Kỷ Lãng trông không có gì là hung hãn, hoàn toàn vô hại, nhưng trong số những người đang ở trong quán trọ này, người cậu không dám nói thẳng ra sự thật nhất lại chính là Kỷ Lãng.
Quả nhiên, cho đến tận đêm khuya, Phó Tinh Huy vẫn chưa quay lại.
Lộ Sóc rửa mặt xong thấy Kỷ Lãng vẫn còn ăn mặc chỉnh tề ngồi ở phòng bếp, cậu bước đến, có chút do dự khuyên nhủ: “Lên đi ngủ đi em.”
“Anh cứ đi ngủ trước đi” Kỷ Lãng bỗng nhiên đứng dậy: “Em ra ngoài đi dạo chút, buổi tối không tắc đường, thoải mái hóng gió.”
“Hả? Không phải em định đến nhà anh Tinh Huy bắt.... tìm anh ấy chứ?”
Kỷ Lãng bị cậu chọc cười: “Anh Lộ, anh yên tâm đi. Em đâu biết nhà anh ấy ở đâu đâu.”
“Ồ......” Lộ Sóc thở phào nhẹ nhõm, nhìn bóng lưng Kỷ Lãng cầm theo chìa khoá xe đi xa rồi mới đột nhiên tỉnh táo lại: “Vậy em muốn đi đâu thế? Muộn lắm rồi đi đường cẩn thận đấy!”
Kỷ Lãng vẫy tay với cậu, đầu vẫn không ngoảnh lại. Hắn vòng vào gara, mở cửa ngồi vào trong xe, cắm chìa khoá vào ổ, ngồi thừ ra một lát rồi đột nhiên thở dài.
Thật ra hắn cũng không biết mình muốn đi đâu.
Bảo là đi ra ngoài hóng gió, nhưng gió đêm đông vẫn quá lạnh, hắn đóng cửa sổ xe lại, chỉnh âm lượng nhạc lên cao nhất, cứ như vậy lái xe lang thang ở thành phố A không có mục tiêu.
Làm diễn viên, thức đêm chủ động hay bị động cũng là chuyện thường tình. Cơ thể Kỷ Lãng đã sớm quen thuộc với đồng hồ sinh học như vậy, dường như cũng chẳng buồn ngủ là bao.
Chắc chắn trên đời này còn rất nhiều người cũng giống như hắn. Cho dù đêm đã khuya nhưng thành phố A vẫn tấp nập xe cộ, rất nhiều toà nhà cao tầng vẫn còn sáng đèn, những chiếc xe giao đồ ăn đêm vẫn lao vun vút trong đêm tối.
Kỷ Lãng đi không được bao xa thì gặp một người giao hàng bị tai nạn ven đường, cũng may người đó không có việc gì, chỉ là xe bị hỏng. Nhưng đơn mà người này giao lại là đơn hoả tốc, điểm giao hàng lại rất xa, nên hắn liền bảo shipper mang theo hộp cơm lên xe hắn chở đi.
Shipper vô cùng biết ơn ngồi lên xe, cẩn thận hỏi: “Sẽ không trì hoãn chuyện của anh chứ?!”
“Em cũng không bận gì cả.” Kỷ Lãng cười cười: “Anh nhìn lớn tuổi hơn em nhiều, không cần khách khí vậy đâu ạ.”
Shipper bật cười: “Nhìn cậu thế này, chắc vẫn còn là sinh viên hả?”
Trong xe không bật đèn, Kỷ Lãng lại đeo khẩu trang, nên shipper không nhận ra hắn, Kỷ Lãng vui vẻ thuận theo thân phận là sinh viên nói: “Em tốt nghiệp được mấy năm rồi ạ.”
“Vậy hả, tôi còn tưởng cậu vẫn còn đang đi học đấy. Nói chung sinh viên bây giờ đều có tố chất tốt. Tôi thích nhất là nhận đơn từ mấy trường học. Mỗi lần gọi điện qua đều nói một câu “Cảm ơn”, có việc gì xảy ra cũng liên hệ báo trước, không mắng chửi người khác. Vốn dĩ hôm nay tưởng toang rồi, không ngờ gặp được cậu. Muộn thế này rồi mà mới tan làm hả?”
Anh shipper này là điển hình cho kiểu người thân thiện, có thể dễ dàng nói chuyện được. Kỷ Lãng đang định trả lời thì điện thoại của hắn đột nhiên vang lên. Hắn nói nói xin lỗi một câu với anh shipper kia rồi ấn tai nghe Bluetooth nhận cuộc gọi.
“Anh Lãng!”
Người gọi điện đến chính là trợ lý của Kỷ Lãng, giọng cô ấy có vẻ khá gấp gáp.
“Lại sao nữa thế Đào Đào?”
“Bên sản xuất chương trình mua hot search cho anh với Phó Tinh Huy, anh biết không?”
“Anh thấy rồi.”
“Hiện tại xu hướng dư luận chưa có vấn đề gì lớn, nhưng nếu bên kia lại rút lui khỏi chương trình thì không biết sẽ thế nào. Nếu danh tiếng của anh bị ảnh hưởng bởi chuyện này, em sợ sẽ ảnh hưởng đến việc anh thương lượng điều kiện hợp đồng với các công ty khác.”
Đào Đào che miệng nói nhỏ: “Em vừa mới nghe lén được cuộc họp của bọn họ, nói là công ty bên này đã sẵn sàng huỷ bỏ các nguồn lực PR đã cung cấp và phân bổ cho anh từ trước đến nay. Có nghĩa là bọn họ sẽ không xử lý giúp anh tình hình trên mạng nữa. Anh Lãng, nếu anh gặp Phó Tinh Huy, anh có thể hỏi coi anh ta định làm như nào để còn tính.”
Kỷ Lãng cười nói: “Đào Đào, chúng ta sắp không còn là đồng nghiệp nữa rồi mà em lại còn mật báo cho anh. Em là người một nơi lòng dạ một nẻo đó hả?.”
(* Nguyên văn là “身在曹营心在汉 - thân tại Tào doanh, tâm tại Hán, có nguồn gốc từ tác phẩm Tam Quốc diễn nghĩa. Quan Công vì tình thế bức bánh mới phải ở lại trong doanh trại của Tào Tháo. Tào Tháo biết ông là tướng tài nên tìm mọi cách lôi kéo, mua chuộc, nhưng Quan Công một mực mong ngóng về đất Thục - nơi có Lưu Bị và các anh em kết nghĩa. Không lung lạc được lòng ông nên Tào Tháo đành phải để ông đi. Câu thành ngữ này để chỉ tấm lòng trung thành khó bị chi phối, lung lạc dù cơ thể có bị giam hãm, cầm tù.)
“Giờ là lúc nào rồi mà anh còn cười được nữa!” Đào Đào cả giận: “Anh đã nghĩ ra mình sẽ đầu quân về công ty nào chưa? Bây giờ anh không có đoàn đội, không có trợ thủ, cứ như thế đơn phương chấm dứt hợp đồng, anh định rút lui khỏi giới giải trí phỏng?”
“Đi được bước nào hay bước ấy vậy. Nghĩ nhiều làm gì cho điên đầu.” Kỷ Lãng nói: “Dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì trời cũng không sụp được. Tốt nhất là cứ làm những gì mình muốn thôi.”
“Thế bây giờ anh đang làm gì?”
“Đi ship cơm.”
“Hả?!” Đầu dây bên kia sửng sốt: “Cái gì cơ?”
“Thế nên em cứ yên tâm đi Đào Đào. Anh không chết đói được. Thế nhé!”
Hắn vừa cúp điện thoại, anh shipper ngồi bên ghế phụ nghe được một nửa cuộc nói chuyện của hắn, không khỏi quan tâm: “Cậu.... mất việc rồi?”
“Cũng không hẳn vậy.” Kỷ Lãng nói: “Coi như là từ chức thôi anh.”
Anh Shipper nhớ lại biển số xe con Chery QQ của Kỷ Lãng, đột nhiên giơ ngón cái thả like cho hắn: “Đỉnh đấy.”
(Biển số xe Chery QQ: Hãng xe Chery QQ này ở bên Trung chuyển sản xuất những con ô tô kiểu mini, bé bé. Dòng xe này khá phổ biến ở Trung Quốc, quan trọng hơn hết là những con xe này sở hữu những biển rất đẹp, thậm chí ngũ quý, nên nhiều khi giá trị của con xe này còn đắt hơn cả các siêu xe hạng sang)
Kỷ Lãng mỉm cười, không nhắc lại chuyện công việc của mình nữa. Hắn và anh chàng giao hàng kia tiếp tục nói chuyện phiếm trên đường. Sau khoảng 2 tiếng lái xe theo chỉ dẫn của người giao hàng, cuối cùng cũng đến nơi.
Người giao hàng nói lời cảm ơn với hắn rồi mới xuống xe, Kỷ Lãng vẫy tay tỏ vẻ không có gì, sau đó mở điện thoại tra thử Baidu xem muốn trở thành shipper thì đăng ký như thế nào.
Gió đêm tràn vào xe lúc người giao hàng mở cửa bước xuống, đột nhiên Kỷ Lãng nghe thấy được một câu “Phó Tinh Huy” quyện trong tiếng gió đêm hỗn tạp.
Chàng thanh niên trầm tĩnh mới nãy còn phô ra bộ dạng 'Trời có sập xuống cũng không liên quan gì đến tôi' bỗng nhiên ngồi thẳng lưng. Hắn quay đầu lại nhìn, nhưng anh giao hàng đã đóng cửa lại, toàn bộ âm thanh đã bị chặn lại bên ngoài.
Kỷ Lãng vội vàng hạ cửa sổ xe xuống thấp nhất, nhưng ngoài tiếng gió đêm rào rào bên ngoài thì chẳng nghe được gì nữa. Bên ngoài, mọi thứ vẫn rộn ràng như nhốn nháo như cũ, người đi cứ đi, người nói chuyện cứ bàn tán. Giống như chẳng có gì thay đổi, dường như cái tên mà hắn vừa nghe được chỉ là ảo giác.
Kỷ Lãng vỗ nhẹ vào đầu mình, tự nhủ có lẽ mình đã nghe lầm.
Nhưng khi hắn cất điện thoại, khởi động xe chuẩn bị quay về thì âm thanh đó lại vang lên một lần nữa. Rõ ràng là tiếng người cười, người nói rất ồn ào nhưng cái tên kia lại rõ ràng đến vậy.
Lần này Kỷ Lãng không do dự nữa, hắn kéo cửa xe rồi khoá xe lại, sau đó lao theo hướng âm thanh kia.
Trên quảng trường vang lên tiếng nhạc ầm ĩ, trộn lẫn với những bước chân vội vàng của người con trai, ồn ào đến độ khiến trái tim người ta phải phiền lòng. Âm thanh ngắn ngủi kia cứ vang lên trong đầu Kỷ Lãng nhưng hắn lại tìm không thấy. Hắn đi đi lại lại dọc con đường này mấy lần, trên đường người rất nhiều nhưng lại không có người hắn muốn gặp.
Hy vọng trong đôi mắt hắn dần tan biến, bước chân của hắn cũng trở nên nặng nề hơn.
Cuối cùng Kỷ Lãng thở phì phò, đôi tay chống lên đầu gối, dừng lại giữa con đường
Gió đêm lạnh buốt như vậy, nhưng hắn lại cảm thấy người mình giờ đang rất nóng.
Chạy đi chạy lại khiến thể lực của hắn dần cạn kiệt, hắn kéo khẩu trang xuống, trong lòng cảm thấy vô cùng chán nản.
Kỷ Lãng nhìn dòng lướt qua hắn, hắn nhắm mắt lại, mệt mỏi, thất vọng đứng thẳng người dậy.
Ánh mắt hắn cũng tự nhiên hướng lên trên, nhưng khoảnh khắc ấy, Kỷ Lãng bỗng nhiên ngừng thở.
Trước mặt hắn, là một tấm biển quảng cáo ngoài trời cỡ lớn, to bằng màn chiếu trong mấy rạp phim.
Dưới ánh đèn rực rỡ, là khuôn mặt hiền hoà, nụ cười dịu dàng, gương mặt góc cạnh rõ ràng của Phó Tinh Huy được in trên tấm biển quảng cáo.
Anh không có động tác gì đặc biệt, chỉ đơn giản là nhìn vào ống kính, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy sự tồn tại của anh ở đây như hoá thân cho sự phồn thịnh của thành phố này.
Dường như chẳng cần bất cứ hiệu ứng nào, anh ấy và cảnh đêm lộng lẫy của thành phố này có thể tự nhiên hoà vào một thể.
Mặc dù bị phóng hình to đến mức như vậy, nhưng gương mặt của người đàn ông này vẫn tinh xảo đến mức hoàn mỹ, hoàn toàn không thể tìm ra bất cứ lỗi nào. Ngược lại hiệu quả thị giác mạnh mẽ khiến người đối diện, chỉ cần chạm mắt thôi cũng có thể khiến trái tim đập lỡ một nhịp.
Kỷ Lãng bỗng nhiên nghĩ đến, Phó Tinh Huy sinh ra để làm diễn viên.
Nếu gương mặt này không được xuất hiện trên màn ảnh lớn thì quả thật là điều đáng tiếc.
Đây là khu vực đắt đỏ nhất thành phố A - các toà cao ốc chọc trời, những trung tâm thương mại rực rỡ ánh đèn, lúc nào cũng tấp nập người qua lại...... Ước tính dòng tiền lưu động tại đây phải lên đến cả trăm tỷ.
Và tấm biển quảng cáo nằm ở vị trí trung tâm của quảng trường này cũng đại biểu cho giá trị thương mại khó diễn đạt được.
Có người đi đường dừng lại nghỉ chân, có người chụp ảnh thảo luận, cái tên “Phó Tinh Huy” liên tục vang lên bên tai Kỷ Lãng. Kỷ Lãng nhìn người đàn ông trên tấm biển quảng cáo, bỗng nhiên hắn nhớ đến hồi đang là sinh viên năm ba, bạn bè đồng trang lứa, các thầy cô giáo của hắn cũng thường xuyên nhắc đến cái tên này.
Năm ấy, người đã yên ắng vài năm - Phó Tinh Huy - bỗng hot trở lại với vai chính trong bộ phim điện ảnh 《 Du Điểu 》đóng cùng với Ảnh hậu Cao Nguyễn. Một lần nữa debut trước hàng triệu khán giả.
Cùng năm ấy, một lần nữa Phó Tinh Huy tham gia chuyến lưu diễn của Pluto với tư cách thành viên nhóm. Sau 3 năm debut với tư cách là diễn viên độc lập cuối cùng Pluto cũng chờ được nhóm trưởng của họ trở về. Vé buổi biểu diễn được hàng nghìn người săn đón, bọn đầu cơ vé thi nhau đẩy giá lên trời. Tuy nhiều lần Thịnh Tiệp và Phó Tinh huy kêu gọi người hâm mộ không nên mua vé qua bên đầu cơ, nhưng không thể cấm xuể.
Mà chàng trai ngoan ngoãn nghe lời năm nào - Kỷ Lãng - săn vé từ năm ba đại học đến tận năm tư đại học, ngay cả buổi biểu diễn cuối cùng khi Pluto tuyên bố giải tán - hắn cũng không săn nổi một tấm vé nào.
Buổi biểu diễn cuối cùng kia được ấn định vào mùa đông, nhưng không ai ngờ được ngay lúc buổi biểu diễn bắt đầu, khán đài đã kín người thì thành phố A, vốn nắng cả ngày, đột nhiên có tuyết rơi.
Kỷ Lãng không mua được vé, nên chỉ có thể ngồi ngoài bàng thính.
(*bàng thính: ngồi ngoài nghe)
Hắn không nhìn thấy bên trong như thế nào, chỉ nghe nói là Thịnh Tiệp đang sắp xếp phát mũ và ô nhỏ cho khán giả. Nghe nói sân khấu lộ thiên phủ ngập tuyết trắng.
Nhiều người suy đoán có thể buổi biểu diễn sẽ bị huỷ bỏ vì thời tiết xấu, lúc ấy rất nhiều người đang đợi bên ngoài giống như hắn lục tục bỏ đi. Vì dù sao bọn họ cũng chỉ ngồi ngoài, chỉ nghe được cũng không thấy được. Ngồi đợi bên ngoài cũng chưa chắc đã đợi được gì, với cả đêm đông lạnh giá lại có tuyết rơi, bọn họ không được phát công cụ chống lạnh giống như khán giả bên trong.
Nhưng khi tiếng chuông đúng 7h tối vang lên, sân khấu âm nhạc bên trong vẫn diễn ra đúng giờ.
Điều làm bọn họ ngạc nhiên hơn cả, chính là chẳng bao lâu sau có staff ra phát cho bọn họ ô, mũ và các đồ như găng tay, khăn quàng giữ ấm.
Từ trước đến nay, danh tiếng của Thịnh Tiệp cũng chẳng tốt lành gì, thậm chí còn nổi tiếng keo kiệt trong giới fans. Có thể phát đồ cho khán giả xem buổi biểu diễn bên trong đã là rất hiếm có rồi, rất nhiều người tò mò tại sao bọn họ không mua được vé, đứng bên ngoài này mà vẫn được phát nhiều đồ giữa ấm, tránh tuyết như vậy. Hỏi ra mới biết, Phó Tinh Huy đoán được bên ngoài sẽ có fans đứng đợi, nên đã tự bỏ tiền túi ra mua để phát cho mọi người.
Vừa nhìn là biết những món đồ này là mua vội nên không được đẹp cho lắm, nhưng sau khi biết được sự thật, Kỷ Lãng nắm chặt gói găng tay màu xanh nước biển xấu xí kia, không nỡ xé ra dùng.
Hôm đó, tới khuya buổi biểu diễn mới kết thúc, Kỷ Lãng gọi mãi không được xe, phải đứng lại đó rất lâu. Đột nhiên đám đông trở nên nhốn nháo, đến khi hắn nghe thấy có người hét lên “Phó Tinh Huy” thì chiếc xe chở Phó Tinh Huy đã lướt qua mặt hắn. Hắn chỉ kịp nhìn thoáng qua cửa kính xe bảo mẫu đen sì một cái, thậm chí còn chẳng thấy rõ Phó Tinh Huy đang ngồi ở vị trí nào, chiếc xe đã vụt lướt qua người hắn.
Sau đó hắn làm một việc vô cùng ngu ngốc, nhưng hoàn toàn xuất phát từ bản năng, đó là hắn không chút do dự, chạy đuổi theo chiếc xe kia trong đêm tuyết lạnh.
Nhưng sức người thì không thể đuổi kịp tốc độ chạy của xe được.
Đã 5 năm trôi qua kể từ khi《 Thịnh Niên 》 được chiếu.
Hắn cũng không còn là chàng thiếu niên 16 - 17 tuổi năm nào nữa.
Hắn của ngày hôm ấy chỉ là một “kẻ nghiệp dư” không thể nghiệp dư hơn, mà người hắn yêu đã trở thành ngôi sao nổi tiếng hàng đầu, rạng rỡ dưới ánh đèn sân khấu, được hàng ngàn người yêu thích.
Hắn không đuổi kịp anh, cũng chẳng thể nhìn thấy anh nữa.
Đêm tuyết đó là buổi biểu diễn hoàn mỹ cuối cùng của Pluto, đặt dấu chấm câu cho 8 năm hoạt động của nhóm nhạc thần tượng này.
Mà người định đặt dấu chấm hết cho mối tình đơn phương suốt mấy năm liền - Kỷ Lãng, đứng lặng giữa đêm tuyết rơi trắng trời, nhìn theo hướng chiếc xe bảo mẫu đã khuất xa, ngón tay hắn đông cứng gõ lá thư xin lỗi vì đã từ chối lời đề nghị ký hợp đồng làm nghệ sĩ.
Cuối cùng Kỷ Lãng không gọi xe nữa, đi bộ suốt bảy, tám cây số trong đêm tuyết lạnh giá quay về trường học. Hắn ngồi ở sân thể dục, nói chuyện điện thoại suốt nửa tiếng đồng hồ với giáo sư nước ngoài bị hắn cho leo cây tối nay, sau đó coi đi coi lại bảy, tám lần 《 Thịnh Niên 》, cuối cùng cũng hiểu ra một điều:
Mối tình đầu thời niên thiếu - dù có nghĩ đến việc muốn từ bỏ bao nhiêu lần đi chăng nữa, cũng chẳng thể thực sự buông tay được.
- ----------------------------------------------------
Sắp xếp độ tuổi để hiểu rõ hơn về cách xưng hô nhé:
Cao Nguyễn > Phó Tinh Huy, Tiết Hàn > Lộ Sóc > Kỷ Lãng > Cố Diệc Du
Tôi đã trở lại sau thời gian bận bịu rồi đây. Sẽ cố gắng hoàn thành bộ này nha. Dù chỉ có mấy chục chương thôi nhưng các chương có độ dài không giống nhau nên sẽ mất thời gian với những chương dài hơn hẳn xíu nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.