Thanh Xuân Tươi Đẹp - Doris Domic
Chương 24: CHƯƠNG 24
Doris Domic
22/10/2024
Hôm nay là ngày Lương An Huy về nước, An Đình ra sân bay đón anh ta.
Hiện tại chuyện của cô và Doãn Tư Thành đang là tâm điểm của sự chú ý vì thế khi có mặt ở sân bay cô đã ngụy trang rất kỹ.
Từ đầu đến cuối hoàn toàn không lộ ra một tí da thịt nào. Mái tóc màu đen dài được uốn gợn sóng cùng với những light màu bạch kim cũng được cô quấn gọn lên giấu trong chiếc mũ của mình.
Chắc chắn một điều rằng chỉ cô nhìn ra Lương An Huy chứ anh ta sẽ không thể phát hiện ra Lương An Đình cô trước được.
Đợi tầm 15 phút vẫn không thấy Lương An Huy ra An Đình có chút bực mình trong người. Vì vốn dĩ cô không thích chờ đợi cộng thêm thời tiết nóng bức làm cô khó chịu trong người.
Lại xem bảng thông báo các chuyến bay cô mới biết chuyển bay của Lương An Huy bị delay, khoảng 30 phút nữa chuyến bay mới hạ cánh.
Lương An Đình đi ra phía quán nước định vừa uống nước vừa ngồi đợi "tên điên" Lương An Huy kia.
Vừa định ngồi xuống thì bị một người va vào làm rớt túi xách của An Đình xuống chân. Người đó vội nhặt lên và đưa lại cho cô.
"Xin lỗi cô. Tôi quay lại vội quá nên va vào cô ."
Nghe giọng nói cũng khá quen thuộc. An Đình di chuyển tầm mắt hướng thẳng vào người đó.
Không ai khác đó chính là Thẩm Tuyết. Người mà khi xưa vào những năm cấp 3 đã gamh ghét cô, muốn dành
Doãn Tư Thành với cô, còn ra tay với cô.
Nhưng cô ta cũng đã trả cái giá khá đắt rồi. Đó chính là từ một tiểu thư được nuông chiều, được mọi người nể trọng dù có bằng mặt không bằng lòng lại trở thành một người lúc nào cũng bị đem ra làm tiêu điểm đề bàn tán.
Gia đình rơi vào bể tắc chính là cái giá mà cô ta phải trả.
" Là cô à, tôi không sao ." An Đình nhìn ra Thẩm Tuyết nên cũng trả lời lại.
Với An Đình mà nói những ân oán ngày xưa không cần nhắc đến huống chi cô ta cũng đã trả giá cho việc mình làm rồi.
"Cô là..." Thẩm Tuyết nhìn người trước mặt mình được bịt kín bưng không tài nào nhìn ra được là ai.
Là bạn, là người quen hay là kẻ thù.
Ngồi xuống bàn, An Đình từ tốn tháo khăn che mặt của mình ra và nói:
" Tôi, Lương An Đình, cô quên rồi sao ."
" Là cô thật sao ?" Thẩm Tuyết thắc mắc hỏi lại
"Đúng vậy".
Thật ra từ sự việc ngày hôm đó Thẩm Tuyết đã thấy hối hận với những việc bản thân đã làm.
Neu duc tro lai qua khi co khong muon lam nhung viec ton hai den An Dinh Iลn ทนัล.
Giờ đây Thẩm Tuyết rất muốn làm bạn với Lương An Đình một phần vì thêm một người bạn bớt đi một kẻ thù, một phần là thấy có lồi với cô ở quá khứ rất nhiều.
Kể từ khi Thẩm gia rơi vào bờ vực phá sản Thẩm Tuyết cũng biết suy nghĩ đến tương lai của mình nhiều hơn. Cô chăm chỉ học hành, chăm chỉ làm việc chỉ vì muốn tự đứng lên bằng đôi chân của mình.
Có lòng sẽ được trời thương. Quả thật là câu nói dành cho Thẩm Tuyết. Cô biết mình thích mảng thời trang nên chú tâm vào đấy, dồn hết toàn bộ chất xám vào thiết kế.
Khi còn ở những năm đại học Thầm Tuyết phải vừa học vừa làm để trang trải cuộc sống.
Sau một thời gian tích góp được chút ít và cũng được sự trợ giúp của bạn trai cô đã mở một cửa hàng thời trang mang thương hiệu CiCi.
Về sau thương hiệu của Thẩm Tuyết được nhiều người biết đến và cô được mời về Tập đoàn T đảm nhận chức vụ giám đốc thiết kế
Mặc dù bản thân đang làm giám đốc nhưng song song đó Thẩm Tuyết vẫn kinh doanh cửa hàng của mình vì đó chính là đứa con tinh thần của cô.
Hiện tại chuyện của cô và Doãn Tư Thành đang là tâm điểm của sự chú ý vì thế khi có mặt ở sân bay cô đã ngụy trang rất kỹ.
Từ đầu đến cuối hoàn toàn không lộ ra một tí da thịt nào. Mái tóc màu đen dài được uốn gợn sóng cùng với những light màu bạch kim cũng được cô quấn gọn lên giấu trong chiếc mũ của mình.
Chắc chắn một điều rằng chỉ cô nhìn ra Lương An Huy chứ anh ta sẽ không thể phát hiện ra Lương An Đình cô trước được.
Đợi tầm 15 phút vẫn không thấy Lương An Huy ra An Đình có chút bực mình trong người. Vì vốn dĩ cô không thích chờ đợi cộng thêm thời tiết nóng bức làm cô khó chịu trong người.
Lại xem bảng thông báo các chuyến bay cô mới biết chuyển bay của Lương An Huy bị delay, khoảng 30 phút nữa chuyến bay mới hạ cánh.
Lương An Đình đi ra phía quán nước định vừa uống nước vừa ngồi đợi "tên điên" Lương An Huy kia.
Vừa định ngồi xuống thì bị một người va vào làm rớt túi xách của An Đình xuống chân. Người đó vội nhặt lên và đưa lại cho cô.
"Xin lỗi cô. Tôi quay lại vội quá nên va vào cô ."
Nghe giọng nói cũng khá quen thuộc. An Đình di chuyển tầm mắt hướng thẳng vào người đó.
Không ai khác đó chính là Thẩm Tuyết. Người mà khi xưa vào những năm cấp 3 đã gamh ghét cô, muốn dành
Doãn Tư Thành với cô, còn ra tay với cô.
Nhưng cô ta cũng đã trả cái giá khá đắt rồi. Đó chính là từ một tiểu thư được nuông chiều, được mọi người nể trọng dù có bằng mặt không bằng lòng lại trở thành một người lúc nào cũng bị đem ra làm tiêu điểm đề bàn tán.
Gia đình rơi vào bể tắc chính là cái giá mà cô ta phải trả.
" Là cô à, tôi không sao ." An Đình nhìn ra Thẩm Tuyết nên cũng trả lời lại.
Với An Đình mà nói những ân oán ngày xưa không cần nhắc đến huống chi cô ta cũng đã trả giá cho việc mình làm rồi.
"Cô là..." Thẩm Tuyết nhìn người trước mặt mình được bịt kín bưng không tài nào nhìn ra được là ai.
Là bạn, là người quen hay là kẻ thù.
Ngồi xuống bàn, An Đình từ tốn tháo khăn che mặt của mình ra và nói:
" Tôi, Lương An Đình, cô quên rồi sao ."
" Là cô thật sao ?" Thẩm Tuyết thắc mắc hỏi lại
"Đúng vậy".
Thật ra từ sự việc ngày hôm đó Thẩm Tuyết đã thấy hối hận với những việc bản thân đã làm.
Neu duc tro lai qua khi co khong muon lam nhung viec ton hai den An Dinh Iลn ทนัล.
Giờ đây Thẩm Tuyết rất muốn làm bạn với Lương An Đình một phần vì thêm một người bạn bớt đi một kẻ thù, một phần là thấy có lồi với cô ở quá khứ rất nhiều.
Kể từ khi Thẩm gia rơi vào bờ vực phá sản Thẩm Tuyết cũng biết suy nghĩ đến tương lai của mình nhiều hơn. Cô chăm chỉ học hành, chăm chỉ làm việc chỉ vì muốn tự đứng lên bằng đôi chân của mình.
Có lòng sẽ được trời thương. Quả thật là câu nói dành cho Thẩm Tuyết. Cô biết mình thích mảng thời trang nên chú tâm vào đấy, dồn hết toàn bộ chất xám vào thiết kế.
Khi còn ở những năm đại học Thầm Tuyết phải vừa học vừa làm để trang trải cuộc sống.
Sau một thời gian tích góp được chút ít và cũng được sự trợ giúp của bạn trai cô đã mở một cửa hàng thời trang mang thương hiệu CiCi.
Về sau thương hiệu của Thẩm Tuyết được nhiều người biết đến và cô được mời về Tập đoàn T đảm nhận chức vụ giám đốc thiết kế
Mặc dù bản thân đang làm giám đốc nhưng song song đó Thẩm Tuyết vẫn kinh doanh cửa hàng của mình vì đó chính là đứa con tinh thần của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.