Chương 51: Khóa tâm
Diệp Thất Nhĩ
16/04/2015
Edit: August97
Cố Ngự Lâm không để Tống Hàng Hàng đưa, tự mình trở về Đại học M.
Cô đưa mắt nhìn anh rời đi, cảm giác đau lòng dần dần khuếch tán, nhưng phải làm sao bây giờ, cô không thể mở miệng giải thích được. Cô muốn làm một người phụ nữ mạnh mẽ, kinh nghiệm của kiếp trước nói cho cô biết, một người phụ nữ mạnh mẽ, là người khiến người đàn ông thưởng thức, chứ không phải là người mà người đàn ông yêu.
Trước kia khi trò chuyện với Cố Ngự Lâm, cô đã xác định điểm này, anh không thích cô làm loại chuyện này, anh cho rằng phụ nữ thì không nên vất vả như thế.
Anh cũng đã nói, anh sẽ chăm sóc cô thật tốt, không cần cô vất vả.
Cô nên tin tưởng sao? Cô nên tin tưởng. Nhưng, sự lo lắng của cô, buộc cô phải tin rằng, cô nên dựa vào chính bản thân chính mình.
Loại mâu thuẫn kỳ quái này cứ cố chấp tồn tại trong lòng cô, kể từ khi đón nhận lời đề nghị của Hứa Nghiêu Thực, không tới một ngày, nó đã biến mất khỏi đầu óc cô.
Tống Hàng Hàng nhìn về bầu trời dần tối, thở dài thật sâu.
Một năm! Cho em một năm! Cố Ngự Lâm, em mặc kệ anh đang suy nghĩ gì, cũng không quản nguyện vọng cuối cùng của em là gì, cho em một năm, nếu như đến sang năm, chúng ta vẫn còn yêu nhau. Cuối năm sau, em sẽ rút lui, em sẽ buông tha để đổi lấy cuộc sống thanh nhàn sau này!
Cô cúi đầu, lấy ra cái điện thoại hôm nay đã gây họa, từng chữ từng chữ ấn xuống…
“Cố Ngự Lâm, ăn chưa? Thật xin lỗi, hôm nay đã để anh chờ lâu như vậy, đều là sai lầm của em. Nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai em sẽ đi chơi với anh.”
Đợi thật lâu, điện thoại di động của cô mới xuất hiện tin nhắn:
“Được.” D@Đ@.L@Q@Đ
Khóe miệng nở nụ cười khổ sở, cô gọi tắc xi ở cổng đại học A, quyết định cả đêm quay về ký túc xá .
Mới vừa đi tới phòng trọ, điện thoại di động đã vang lên rồi.
Là… anh sao? Trong lòng Tống Hàng Hàng hốt hoảng, lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
Không phải là anh, trái tim lơ lửng dần dần hạ xuống, không biết là may mắn, hay là loại tình cảm phức tạp gì.
“Hứa Nghiêu Thực.”
“Em đang ở đâu?”
“Mới vừa tới cửa nhà, sao vậy?”
“Một mình? Đi ăn cơm à?”
“... Tôi có chút chuyện, nếu không, đợi lát nữa?”
“Được, tôi đưa em đi.”
“Tốt.”
Cứ kìm nén trong lòng, nếu có trò chuyện với Hứa Nghiêu Thực... cũng tốt.
Cô muốn nghiêm túc hỏi Hứa Nghiêu Thực một phen, với cái thằng cháu bất trị của anh, phải làm như thế nào mới tốt, cô muốn nghiêm túc hỏi anh, cô, phải làm gì?
Sắc trời đã tối, Hứa Nghiêu Thực nói, trước tiên cô sẽ ở đây chờ anh, anh sẽ tới đây.
Tống Hàng Hàng đứng giữa ăn phòng, ngắm nhìn bốn phía, đồ dùng hằng ngày nguyên bản đã có, những thứ thuộc về cô, chỉ có mấy bộ quần áo treo trong tủ, laptop trên bàn, cùng ít tài liệu linh tinh và chìa khóa… D@Đ@.L@Q@Đ
Thật ra căn bản cũng không có gì phải dọn dẹp, lại nói, nơi này, không chừng cô còn sẽ trở lại.
Vì vậy tùy tiện nhét đồ vào trong túi, một thân đơn giản, chờ Hứa Nghiêu Thực, cơm nước xong sẽ thuận đường ngồi xe anh về trường học.
Nhưng mới 20 phút sau, cô vừa mới dọn xong đồ, xe của anh đã vừa vừa lúc đến cửa.
Thấy cô mang theo một túi lớn, Hứa Nghiêu Thực cũng không nói gì, trực tiếp hỏi cô muốn đi nơi nào, Tống Hàng Hàng hỏi ngược lại, kết quả hai người ăn nhịp với nhau, quyết định đi ăn cá chần.
Xe dừng ở một nhà hàng chuyên món cay Tứ Xuyên nào đó ở Thành phố K.
Tống Hàng Hàng vừa muốn mở cửa xe, Hứa Nghiêu Thực ngồi ở ghế lái chợt nở nụ cười, “Còn nhớ rõ lần kia không, em bị tôi dọa sợ đến ngây người.”
Tống Hàng Hàng hơi sững sờ, ngẩng đầu lên, mới ý thức được.
Nơi này, là Phù Dung Cư.
Một lần kia, ngày đầu tiên tựu trường, Hứa Nghiêu Thực ở nơi này, ở trước mặt cô tiết lộ thân phận của mình, lúc ấy cô rất kinh hãi.
Nhưng cô vẫn không hỏi qua anh, tới cùng là chuyện gì xảy ra? D@Đ@.L@Q@Đ
Nhìn vẻ nghi hoặc trên khuôn mặt Tống Hàng Hàng, khuôn mặt Hứa Nghiêu Thực không khỏi tốt lên.
Sau đó mở ra hai tay, “Người Trung Quốc vẫn là người Trung Quốc, thật sự không thích ứng được cuộc sống của người nước ngoài. Em xem, ở nước ngoài tôi mắc chứng uất ức (*một chứng bệnh về tâm lý), bất đắc dĩ chạy về nước, trốn vào Trường Thanh nghỉ ngơi một thời gian, kết quả khi khôi phục lại hù người ta giật mình, thật là xin lỗi!”
Anh rất nghiêm túc, nhưng lại giống như đang nói chuyện của người khác, Tống Hàng Hàng nhất thời không rõ thật giả.
Trong xe yên lặng mười giây, bỗng nhiên anh bất ngờ giơ tay lên vỗ vỗ tay lái, cười đùa:
“Tôi nói nhé Tống Hàng Hàng, em đừng lộ ra bộ mặt ngu ngốc ấy được không? Nói chuyện cười mà em cũng không có chút phản ứng?”
Đầu của anh hơi cúi, che giấu vẻ mặt trong bóng tối.
Vậy sao? Là chuyện cười thôi? Nhưng, tại sao khi anh cười, trong ánh mắt lại lộ ra sự bi thương rõ ràng như vậy?
Được rồi, nếu đối phương không muốn nói, cô cũng hưởng ứng mà cười hai tiếng, bầu không khí này, thật là quỷ dị.
Anh cúi người, mở cửa xe bên cạnh Tống Hàng Hàng ra.
“Xuống xe đi, hôm nay tôi mời khách! Muốn ăn cái gì cứ việc gọi!”
Chờ toàn bộ món ăn được bày lên, cô lại tức cười hết ý kiến, cô chỉ muốn một phần cá chần cùng một phần cháo, trước mắt nhiều món ngon như vậy, còn có một bình rượu đỏ, là ai gọi?
“Hai người chúng ta, không ăn hết nhiều như vậy chứ?”
“Có thể ăn được bao nhiều thì ăn bấy nhiêu, ăn không hết thì gói mang về.”
Một khắc kia, dường như cô lại gặp được một Hứa Nghiêu Thực hô to trên giảng đài “Hôm nay Hứa Nghiêu Thực tôi mời khách, mọi người không cần khách khí, cứ ăn hết mình!” Đã là phụ đạo viên. Nhưng khi định thần nhìn lại, hình như lại có gì đó không đúng... D@Đ@.L@Q@Đ
Cô lặng lẽ nâng đũa lên, than thở hôm nay lúc rời giường quên xem Hoàng Lịch trước khi ra ngoài rồi.
“Hôm nay Tiểu Lâm trở lại?”
“Khụ!” Đột ngột hỏi dọa cô giật mình, một miếng cá chần thuận thế nuốt xuống, cũng may nó đã được cô thổi nguội.
Hứa Nghiêu Thực trái lại trầm mặc nhìn cô ho xong, chỉ lẳng lẽ đưa cho cô một bọc khăn giấy.
Điều này thật không giống anh.
“Khụ khụ... Sao anh biết? Tiểu Lâm gọi điện thoại cho anh rồi hả ?”
Anh không trả lời ngay, giơ đũa lên gắp một miếng sủi cảo tôm tinh xảo trước mặt, chậm rãi nhai, nuốt xuống.
Sau đó mới mở miệng, “Tôi không nhận.”
“A?” Tống Hàng Hàng không hiểu.
“Tôi không nhận điện thoại của cậu ấy.” Hứa Nghiêu Thực quay đầu lại, yên lặng nhìn cô nói, “Điện thoại của Tiểu Lâm, tôi cố ý không nhận.” D@Đ@.L@Q@Đ
“Tại sao?” Cô bật thốt lên, lại thấy ánh mắt đối phương thì có điều gì đó xẹt qua trong đầu, thoáng qua rồi biến mất.
“Tại sao?” Cô lại lặp lại một lần nữa, nhưng lại giống như đang tự hỏi mình.
Anh lại không trả lời, chỉ rót một ly rượu đỏ, đặt ly rượu bên môi, từ tốn nhấp một ngụm, “Hôm nay chở em trở về túc xá? Đã sắp xếp đủ đồ đạc rồi chứ?”
“Cũng đủ rồi, lát nữa ăn xong, tôi, tôi vẫn nên tự mình gọi tắc xi trở về thôi...” Anh đều đoán trúng toàn bộ chuyện tình, cô đột nhiên cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên.
“Ha ha, Tống Hàng Hàng, em còn khách khí với tôi? Hôm nay tôi cũng phải trở về Đại học A, thuận đường.”
Bầu không khí vốn đình trệ, lại bị giọng điệu quen thuộc này thổi tan, Tống Hàng Hàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Hứa Nghiêu Thực anh, cuối cùng cũng bình thường!
“Giúp em hủy thuê phòng?” D@Đ@.L@Q@Đ
“Không cần!” Cô vội vàng đứng lên, “Chỗ kia không tệ, sau này bận công việc, khi quá muộn còn có thể mượn nơi nghỉ chân. Tạm thời cứ mướn thôi.”
“Ừ” Tống Hàng Hàng cúi đầu lấy chìa khóa ra, “Dù sao tôi cũng hiếm khi ở đó, hai cái chìa khóa, anh một cái, lúc quá muộn anh vẫn nên nghỉ chân lại đây.”
Bữa cơm này rất quỷ dị, cũng may cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường, Tống Hàng Hàng cũng không kịp hỏi anh về chuyện tình Cố Ngự Lâm.
Đưa cô đến cửa nhà trọ, Hứa Nghiêu Thực khẽ mỉm cười, “Tắm nước nóng xong thì nghỉ ngơi, ngày kia đi học, ngày mai chính em cứ nghỉ đi.”
“Ừ!” Cô gật đầu, vốn cô cũng có ý này, thỉnh thoảng lười chút cũng không sao.
“Vậy ngày kia gặp.” Anh dừng một chút, “Ngày mai cứ bồi Tiểu Lâm đi.”
Nghe thấy anh chủ động nhắc tới, cô có chút không được tự nhiên, gật đầu không trả lời.
“Tôi đi, ngày kia lên khóa gặp.”
“Hẹn gặp lại.”
“Ngày mai, muốn đi nơi nào chơi?” Vừa mới vào cửa, cô không kịp chờ đợi mà nhắn tin cho Cố Ngự Lâm.
Hứa Nghiêu Thực nói đúng, ngày mai, cô nhất định phải bồi tên nhóc chết tiệt kia!
“Đồ ngốc, tùy em vậy.” Lần này tin nhắn không để cô đợi quá lâu, cô kích động, nhảy đến trên giường. D@Đ@.L@Q@Đ
“Vậy ngày mai em đến tìm anh, anh phải theo sát em, ngàn vạn lần không được lạc nhau! Chín giờ, không gặp không về!”
Khi ánh nắng sáng sớm xuyên qua rèm cửa sổ rọi vào trong phòng, Tống Hàng Hàng nằm trên giường trở mình một cái, hơi híp mắt tỉnh lại từ một giấc mộng đẹp.
Ánh mặt trời tựa như kim tuyến, và những hạt bụi lấp lánh xinh đẹp là tinh linh nhảy nhót, hôm nay trời nắng đẹp, hưởng ứng tâm tình tốt đẹp của cô.
“Đã tỉnh lại chưa? Đồ ngốc.” Cô lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường, mở ra, tin nhắn đầu tiên là của anh.
Nhìn thời gian, đã tám giờ rưỡi rồi. August97(/&)die(&n)n.d)a&n(.l&e.q)u&u(y.do&)n
“Mới vừa tỉnh lại, đợi chút, lập tức xong đây. Chín giờ gặp ở cổng trường Đại học M.”
Khoảng cách hai trường cũng không xa, cô vội vàng thu thập một chút, mang theo túi nhỏ thường dùng đi ra cửa.
Hẹn ở Đại học M, là bởi vì lần trước Cố Ngự Lâm vấn khảo, cô còn chưa tham quan trường học, giờ muốn tham quan một chút, Cố Ngự Lâm này sẽ phải sống ba năm ở đây, sau này cô cũng sẽ thường xuyên qua lại nơi này.
Xa xa, đã thấy anh đứng cửa trường học, trên người mặc một cái áo sơ mi trắng viền màu xám tro, kèm theo một quần dài màu đen, trang phục thật đơn giản, vừa vặn trên người anh, ánh mặt trời dịu dàng chiếu lên, dát nên một vòng sáng vàng nhạt.
Không giống với bộ dáng long đong mệt mỏi tối hôm qua, giờ phút này, nơi đó giống như thế giới của riêng anh, chỉ có anh thống trị trong thế giới đó.
Bản lĩnh như vậy Tống Hàng Hàng chưa từng thấy qua, hoặc là nói chưa từng nghĩ đến, Cố Ngự Lâm, thì ra lại đẹp mắt như vậy...
Khuôn mặt cô hơi đỏ lên, tim đập nhanh, chỉ vì chàng trai trước mắt này, người anh chờ đợi, là cô. D☆Đ☆L☆Q☆Đ
Tống Hàng Hàng lại không biết, đêm qua, Cố Ngự Lâm đã trải qua sự dằn vặt như thế nào, lăn lộn khó ngủ cả đêm, cuối cùng cũng kết thúc với tiếng lòng kiên định: “Em là của anh.”
Vô luận Tống Hàng Hàng chuyện gì, vô luận vì điều gì mà cô gạt anh.
“Em là của anh”, cái ý niệm này, từ khi mới bắt đầu, sẽ không hề dừng lại.
Nếu như cô không tin anh, như vậy, nhất định là anh làm không đủ, như vậy, anh phải không ngừng cố gắng, chờ đợi ngày đó, ngày mà cô toàn tâm tin tưởng.
Cố Ngự Lâm anh, cho tới bây giờ chỉ hèn mọn trước Tống Hàng Hàng.
Nhưng, cũng bởi vì hèn mọn trước cô, anh mới có tự tin tỏa sáng đến vậy…
“Em, chỉ có thể là của anh.”
Phong thái chói sáng như vậy, đứng ở trước cổng trường Đại học M – trường công nghệ kỹ thuật nổi tiếng với nhiều soái ca, tạo nên một quang cảnh độc đáo.
Lúc tám giờ rưỡi Cố Ngự Lâm đã đến, thong thả bước đi trong trường học, sau đó lẳng lặng đứng ở nơi đó, như bạch dương thẳng tắp, không hề động.
Đã từng bị chê cười bởi gương mặt trẻ con, qua thời gian cũng đã lắng đọng lại, trở nên tuấn lãng, tư thế chờ đợi trầm tĩnh đến thế, đã sớm khiến nam nữ đi qua phải động dung, rối rít suy đoán: nam sinh lạ mắt trước mặt này rốt cuộc là ai? Người khiến anh chờ đợi lâu như vậy, là ai? August97(/&)die(&n)n.d)a&n(.l&e.q)u&u(y.do&)n
Tống Hàng Hàng đứng ở sau lưng anh, lẳng lặng nhìn anh, sau khi kinh ngạc qua đi, không ngờ trong lòng của cô lại sinh ra loại cảm giác vui mừng: “Ngô gia có Tử Sơ trưởng thành”.
Tên ngốc này! Cô cười thầm trong lòng: Này! Anh nhìn nhầm hướng rồi, có biết không!
Cô lặng lẽ tiến tới sau lưng anh, sau đó mày liễu vừa nhăn, đôi mắt giảo hoạt, một tay từ từ vươn ra từ phía sau, muốn lại gần chụp vào bả vai anh, để anh ứng phó không kịp.
Nhưng không nghĩ tới, cô vừa mới đến gần, Cố Ngự Lâm lại nhanh như chớp xoay người lại, sau đó cúi đầu, trên môi là nụ cười như có như không:
“Em tới rồi?”
Ưm! Chuyện gì xảy ra? Tống Hàng Hàng bị anh dọa sợ, trở tay không kịp, hai tay dừng giữa không trung không thu về được, trong khoảng thời gian ngắn, vô cùng xấu hổ .
“Muốn làm gì đây?” Anh mỉm cười nhìn cô, lại cúi đầu nhìn tay cô.
“A! Không có gì không có gì...” Tống Hàng Hàng vội vàng rụt tay về, dấu lại sau lưng, giống như như vậy có thể giấu giếm ý định bất chính của mình.
Cảm giác hôm nay cậu nhóc không giống trước, cô thầm nói trong lòng.
Trái lại anh lại vươn tay ra, bắt được cái tay ẩn núp phía sau của cô. D☆Đ☆L☆Q☆Đ
Trái tim của cô lại bắt đầu đập loạn. Vừa thầm nói: sắc đẹp trước mặt, không phải cô kém tự chủ, quả thật là hôm nay Cố Ngự Lâm quá mức hấp dẫn!
Cố Ngự Lâm lại rất tự nhiên nắm lấy tay cô, kéo cô lại gần mình, “Hôm nay có muốn đi dạo nơi nào không?”
“Tùy tiện...” Cô còn chưa lấy lại tinh thần, chỉ thuận miệng lên tiếng, chốc lát sau mới ý thức tới anh đang hỏi cái gì, “A, không đúng, Cố Ngự Lâm, hôm nay chúng ta đi tham quan Đại học M trước nhé, được không?”
Cố Ngự Lâm đưa ra một tay khác, che giấu vui sướng trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô, nói: “Được.”
Hôm nay cô mặc một chiếc váy không vai màu xanh nhạt, bên hông là một chiếc đai lưng màu xanh dương, tôn lên làn da trắng nõn của cô, thuần khiết như bông sen trắng, khiến hai mắt anh tỏa sáng.
Bàn tay kia vô ý thức di chuyển xuống, dừng trên chóp mũi cô, sau đó nhẹ nhàng ma sát.
Khuôn mặt Tống Hàng Hàng không khỏi hiện lên phấn hồng nhàn nhạt.
Động tác tiêu chuẩn của Cố Ngự Lâm, ha ha, thật khiến cô hoài niệm…
Hai người cùng nhau đứng đó, ai cũng không ý thức được, bọn họ đã trở thành một màn xuân sắc trong mắt đám người xung quanh.
Nhưng là có quan hệ gì đâu, giờ khắc này, trong mắt bọn họ, đối phương đã là cảnh sắc đẹp nhất trên đời rồi.
Cảm thấy bàn tay Cố Ngự Lâm đang nắm chặt tay mình, Tống Hàng Hàng mới hồi hồn lại, nhìn chung quanh một chút, ngượng ngùng mỉm cười, nói: “Chúng ta đi vào thôi, tiếp tục đứng đây sẽ khiến mọi người chê cười…” August97(/&)die(&n)n.d)a&n(.l&e.q)u&u(y.do&)n
Anh gật đầu, dắt tay cô vào cổng trường.
So sánh với phong cách cổ xưa đầy hoài niệm của Đại học A, Đại học M mang hơi hướng hiện đại khiến người ta tán thưởng. Mặc dù Tống Hàng Hàng đã tới Thành phố K được một năm rồi, đối với nơi này vẫn mù mờ, cẩn thận tra cứu bằng tài liệu sống mang tên Cố Ngự Lâm.
Dọc theo đường đi, Cố Ngự Lâm giải thích kiến trúc hai bên đường cho Tống Hàng Hàng, vẻ mặt đắc chí thỏa mãn.
Khi bọn họ đi tới bia trụ lập thể mang đậm phong cách châu Âu thì âm điệu của anh càng trở nên tự hào.
Anh nói với cô: “Tòa bia trụ này, do toàn thể 84 cựu sinh viên khoa máy tính của trường quyên góp.”
Anh lại đi vòng qua sau bia trụ, chỉ vào một màn ảnh hình vuông: “Đây là toàn bộ hệ thống mô hình năng lượng mặt trời tự động, có thể tự động hiển thị lịch sử Đại học M, thông qua dấu tay và mật mã, có thể liên kết, tra cứu hồ sơ của mình.”
Cô cũng tới gần phía trước, nhìn kỹ màn ảnh kia, dưới màn hình mới có một dòng điêu khắc nhỏ, nhìn kỹ mới phát hiện phía trên viết “84 cựu sinh viên, Tần XX thiết kế”.
Cố Ngự Lâm giải thích: “Hệ thống này là thầy giáo Tần chỉ đạo thiết kế, thỉnh thoảng anh ấy còn trở về Đại học M dẫn dắt đội thi, năm ngoái có hai sinh viên Đại học M, dưới sự hướng dẫn của anh ấy mà đoạt giải đặc biệt của cuộc thi thiết kế phần mềm máy tính cả nước.”
Thầy giáo Tần mà anh nói, chính là chuyên gia lập trình máy tính vang danh cả nước, Tống Hàng Hàng không hiểu về máy tính, cũng chưa nghe nói qua cái tên này, nhưng cô không để ý, cô chỉ quan tâm sự tự hào trong giọng nói của Cố Ngự Lâm.
Anh không phải chỉ vì cô mới đến thành phố K, anh cũng có ước mơ muốn theo đuổi, mà Đại học M, có thể đưa ước mơ của anh tới gần hiện thực. D☆Đ☆L☆Q☆Đ
Như thế, trong lòng cô mới dần an tĩnh lại, bởi vì Đại học M vốn nổi tiếng hơn nhiều so với trường đại học trước kia của Cố Ngự Lâm, Cố Ngự Lâm vì tới Đại học M, đã phải nỗ lực học tiếng Anh thật lâu.
Ngoại trừ cảm động ban đầu ra, cô một mực tự trách, cho tới bây giờ, nhìn sự vui sướng lóe lên trong mắt Cố Ngự Lâm khi nói chuyện, cô cũng vui mừng cho anh, hạnh phúc thay anh.
Cô hi vọng, giấc mộng của cô và anh, có thể cùng nhau đơm hoa kết trái.
Tiếp tục đi về phía trước, là sân bóng rổ Đại học M, sáng nay là một buổi dáng đẹp trời nên có không ít người.
Trên trận bóng rổ có hai đội bóng đang thi đấu, người xem rất đông, nghe thấy tiếng cổ động của bọn họ, hình như là cuộc tranh tài của hai phòng ký túc xá.
Cố Ngự Lâm kéo cô ngồi xuống khán đài, bàn tay ấm áp rất tự nhiên bao lấy tay cô.
Anh trầm thấp mở miệng: “Sao tay lại lạnh như vậy?”
“Ừ...” Cô cúi đầu, nhìn hai bàn tay đang nắm chặt nhau, đôi tay cô, vẫn luôn như vậy, làm thế nào cũng không ấm lên được. August97(/&)die(&n)n.d)a&n(.l&e.q)u&u(y.do&)n
Người ta thường nói, người có tay lạnh sẽ có người thương? Hay là không có người thương nhỉ? Cô đã không nhớ rõ rồi.
Tóm lại, cô biết, chỉ cần mình có anh thương, cái này đủ rồi, đã đủ lắm rồi.
Gió hơi lớn, cô khẽ rụt người, anh ôm chặt cô.
“Rất lạnh sao? Em mặc quá ít.” Cố Ngự Lâm nói nhỏ.
Nhẹ nhàng lắc đầu, có lẽ, cô chỉ là đang muốn cái ôm ấm áp.
“Phòng ký túc xá của anh ở nơi nào?” Tống Hàng Hàng chợt ngẩng đầu lên hỏi anh.
“Sao vậy? Em muốn đi thăm à?” Anh lên tiếng đáp, trong giọng nói có vẻ vui mừng.
“Mới không phải!”
Có quỷ mới muốn đi thăm phòng ký túc xá của anh, nhìn mấy nam sinh trên sân bóng rổ, cũng biết nhất định ký túc xá nam sinh Đại học M vừa bẩn vừa thối, cô mới không thích đi.
“Vậy thì vì sao?”
“Em, em sợ anh ở không quen, mới ngày đầu tiên…”
Thật ra cũng không phải vậy, chính là sợ những người khác trong ký túc xá…, anh vừa mới tới, nếu như người ta ma cũ bắt nạt ma mới, hơn nữa tuổi anh còn nhỏ…
Giống như nhìn thấu lòng cô, Cố Ngự Lâm nói: “Mọi người đối với anh cũng rất tốt, ngày hôm qua nói chuyện với nhau, còn hàn huyên cả một đêm đấy.”
“Vậy à...” Vậy thì, cô an tâm.
Nghiêng đầu, cô tựa vào vai anh.
“Cố Ngự Lâm, nếu như... Nếu như em làm chuyện khiến anh không vui, anh có thể hay không...”
Trên sân bóng chợt vang lên tiếng hoan hô, thì ra đã gần kết thúc, trong đó một đội vừa giành được điểm nhờ một cú móc hiểm hóc.
Cố Ngự Lâm dựa lại gần, hỏi: “Em mới vừa nói gì?”
“Không có... Không có gì...”
Anh không hỏi nữa, cái mũi cọ xát trên đầu cô, “Đồ ngốc...”
Anh không biết, cô tựa trong lòng anh, mắt đầy lệ.
Cô cũng không biết, anh cũng đã nghe thấy lời nói của cô.
Đồ ngốc, nếu như, nếu như em làm chuyện khiến anh không vui, không sao cả, anh vẫn luôn ở đây…
Nhưng cũng không có ai nói, ai cũng không có nói. D☆Đ☆L☆Q☆Đ
Kinh Thi nói, nắm tay nhau cả đời, bên nhau đến già, lại quên mất một chữ trong đó.
Nắm tay nhau cả đời, sẻ chia với nhau đến già.
Cố Ngự Lâm không để Tống Hàng Hàng đưa, tự mình trở về Đại học M.
Cô đưa mắt nhìn anh rời đi, cảm giác đau lòng dần dần khuếch tán, nhưng phải làm sao bây giờ, cô không thể mở miệng giải thích được. Cô muốn làm một người phụ nữ mạnh mẽ, kinh nghiệm của kiếp trước nói cho cô biết, một người phụ nữ mạnh mẽ, là người khiến người đàn ông thưởng thức, chứ không phải là người mà người đàn ông yêu.
Trước kia khi trò chuyện với Cố Ngự Lâm, cô đã xác định điểm này, anh không thích cô làm loại chuyện này, anh cho rằng phụ nữ thì không nên vất vả như thế.
Anh cũng đã nói, anh sẽ chăm sóc cô thật tốt, không cần cô vất vả.
Cô nên tin tưởng sao? Cô nên tin tưởng. Nhưng, sự lo lắng của cô, buộc cô phải tin rằng, cô nên dựa vào chính bản thân chính mình.
Loại mâu thuẫn kỳ quái này cứ cố chấp tồn tại trong lòng cô, kể từ khi đón nhận lời đề nghị của Hứa Nghiêu Thực, không tới một ngày, nó đã biến mất khỏi đầu óc cô.
Tống Hàng Hàng nhìn về bầu trời dần tối, thở dài thật sâu.
Một năm! Cho em một năm! Cố Ngự Lâm, em mặc kệ anh đang suy nghĩ gì, cũng không quản nguyện vọng cuối cùng của em là gì, cho em một năm, nếu như đến sang năm, chúng ta vẫn còn yêu nhau. Cuối năm sau, em sẽ rút lui, em sẽ buông tha để đổi lấy cuộc sống thanh nhàn sau này!
Cô cúi đầu, lấy ra cái điện thoại hôm nay đã gây họa, từng chữ từng chữ ấn xuống…
“Cố Ngự Lâm, ăn chưa? Thật xin lỗi, hôm nay đã để anh chờ lâu như vậy, đều là sai lầm của em. Nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai em sẽ đi chơi với anh.”
Đợi thật lâu, điện thoại di động của cô mới xuất hiện tin nhắn:
“Được.” D@Đ@.L@Q@Đ
Khóe miệng nở nụ cười khổ sở, cô gọi tắc xi ở cổng đại học A, quyết định cả đêm quay về ký túc xá .
Mới vừa đi tới phòng trọ, điện thoại di động đã vang lên rồi.
Là… anh sao? Trong lòng Tống Hàng Hàng hốt hoảng, lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
Không phải là anh, trái tim lơ lửng dần dần hạ xuống, không biết là may mắn, hay là loại tình cảm phức tạp gì.
“Hứa Nghiêu Thực.”
“Em đang ở đâu?”
“Mới vừa tới cửa nhà, sao vậy?”
“Một mình? Đi ăn cơm à?”
“... Tôi có chút chuyện, nếu không, đợi lát nữa?”
“Được, tôi đưa em đi.”
“Tốt.”
Cứ kìm nén trong lòng, nếu có trò chuyện với Hứa Nghiêu Thực... cũng tốt.
Cô muốn nghiêm túc hỏi Hứa Nghiêu Thực một phen, với cái thằng cháu bất trị của anh, phải làm như thế nào mới tốt, cô muốn nghiêm túc hỏi anh, cô, phải làm gì?
Sắc trời đã tối, Hứa Nghiêu Thực nói, trước tiên cô sẽ ở đây chờ anh, anh sẽ tới đây.
Tống Hàng Hàng đứng giữa ăn phòng, ngắm nhìn bốn phía, đồ dùng hằng ngày nguyên bản đã có, những thứ thuộc về cô, chỉ có mấy bộ quần áo treo trong tủ, laptop trên bàn, cùng ít tài liệu linh tinh và chìa khóa… D@Đ@.L@Q@Đ
Thật ra căn bản cũng không có gì phải dọn dẹp, lại nói, nơi này, không chừng cô còn sẽ trở lại.
Vì vậy tùy tiện nhét đồ vào trong túi, một thân đơn giản, chờ Hứa Nghiêu Thực, cơm nước xong sẽ thuận đường ngồi xe anh về trường học.
Nhưng mới 20 phút sau, cô vừa mới dọn xong đồ, xe của anh đã vừa vừa lúc đến cửa.
Thấy cô mang theo một túi lớn, Hứa Nghiêu Thực cũng không nói gì, trực tiếp hỏi cô muốn đi nơi nào, Tống Hàng Hàng hỏi ngược lại, kết quả hai người ăn nhịp với nhau, quyết định đi ăn cá chần.
Xe dừng ở một nhà hàng chuyên món cay Tứ Xuyên nào đó ở Thành phố K.
Tống Hàng Hàng vừa muốn mở cửa xe, Hứa Nghiêu Thực ngồi ở ghế lái chợt nở nụ cười, “Còn nhớ rõ lần kia không, em bị tôi dọa sợ đến ngây người.”
Tống Hàng Hàng hơi sững sờ, ngẩng đầu lên, mới ý thức được.
Nơi này, là Phù Dung Cư.
Một lần kia, ngày đầu tiên tựu trường, Hứa Nghiêu Thực ở nơi này, ở trước mặt cô tiết lộ thân phận của mình, lúc ấy cô rất kinh hãi.
Nhưng cô vẫn không hỏi qua anh, tới cùng là chuyện gì xảy ra? D@Đ@.L@Q@Đ
Nhìn vẻ nghi hoặc trên khuôn mặt Tống Hàng Hàng, khuôn mặt Hứa Nghiêu Thực không khỏi tốt lên.
Sau đó mở ra hai tay, “Người Trung Quốc vẫn là người Trung Quốc, thật sự không thích ứng được cuộc sống của người nước ngoài. Em xem, ở nước ngoài tôi mắc chứng uất ức (*một chứng bệnh về tâm lý), bất đắc dĩ chạy về nước, trốn vào Trường Thanh nghỉ ngơi một thời gian, kết quả khi khôi phục lại hù người ta giật mình, thật là xin lỗi!”
Anh rất nghiêm túc, nhưng lại giống như đang nói chuyện của người khác, Tống Hàng Hàng nhất thời không rõ thật giả.
Trong xe yên lặng mười giây, bỗng nhiên anh bất ngờ giơ tay lên vỗ vỗ tay lái, cười đùa:
“Tôi nói nhé Tống Hàng Hàng, em đừng lộ ra bộ mặt ngu ngốc ấy được không? Nói chuyện cười mà em cũng không có chút phản ứng?”
Đầu của anh hơi cúi, che giấu vẻ mặt trong bóng tối.
Vậy sao? Là chuyện cười thôi? Nhưng, tại sao khi anh cười, trong ánh mắt lại lộ ra sự bi thương rõ ràng như vậy?
Được rồi, nếu đối phương không muốn nói, cô cũng hưởng ứng mà cười hai tiếng, bầu không khí này, thật là quỷ dị.
Anh cúi người, mở cửa xe bên cạnh Tống Hàng Hàng ra.
“Xuống xe đi, hôm nay tôi mời khách! Muốn ăn cái gì cứ việc gọi!”
Chờ toàn bộ món ăn được bày lên, cô lại tức cười hết ý kiến, cô chỉ muốn một phần cá chần cùng một phần cháo, trước mắt nhiều món ngon như vậy, còn có một bình rượu đỏ, là ai gọi?
“Hai người chúng ta, không ăn hết nhiều như vậy chứ?”
“Có thể ăn được bao nhiều thì ăn bấy nhiêu, ăn không hết thì gói mang về.”
Một khắc kia, dường như cô lại gặp được một Hứa Nghiêu Thực hô to trên giảng đài “Hôm nay Hứa Nghiêu Thực tôi mời khách, mọi người không cần khách khí, cứ ăn hết mình!” Đã là phụ đạo viên. Nhưng khi định thần nhìn lại, hình như lại có gì đó không đúng... D@Đ@.L@Q@Đ
Cô lặng lẽ nâng đũa lên, than thở hôm nay lúc rời giường quên xem Hoàng Lịch trước khi ra ngoài rồi.
“Hôm nay Tiểu Lâm trở lại?”
“Khụ!” Đột ngột hỏi dọa cô giật mình, một miếng cá chần thuận thế nuốt xuống, cũng may nó đã được cô thổi nguội.
Hứa Nghiêu Thực trái lại trầm mặc nhìn cô ho xong, chỉ lẳng lẽ đưa cho cô một bọc khăn giấy.
Điều này thật không giống anh.
“Khụ khụ... Sao anh biết? Tiểu Lâm gọi điện thoại cho anh rồi hả ?”
Anh không trả lời ngay, giơ đũa lên gắp một miếng sủi cảo tôm tinh xảo trước mặt, chậm rãi nhai, nuốt xuống.
Sau đó mới mở miệng, “Tôi không nhận.”
“A?” Tống Hàng Hàng không hiểu.
“Tôi không nhận điện thoại của cậu ấy.” Hứa Nghiêu Thực quay đầu lại, yên lặng nhìn cô nói, “Điện thoại của Tiểu Lâm, tôi cố ý không nhận.” D@Đ@.L@Q@Đ
“Tại sao?” Cô bật thốt lên, lại thấy ánh mắt đối phương thì có điều gì đó xẹt qua trong đầu, thoáng qua rồi biến mất.
“Tại sao?” Cô lại lặp lại một lần nữa, nhưng lại giống như đang tự hỏi mình.
Anh lại không trả lời, chỉ rót một ly rượu đỏ, đặt ly rượu bên môi, từ tốn nhấp một ngụm, “Hôm nay chở em trở về túc xá? Đã sắp xếp đủ đồ đạc rồi chứ?”
“Cũng đủ rồi, lát nữa ăn xong, tôi, tôi vẫn nên tự mình gọi tắc xi trở về thôi...” Anh đều đoán trúng toàn bộ chuyện tình, cô đột nhiên cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên.
“Ha ha, Tống Hàng Hàng, em còn khách khí với tôi? Hôm nay tôi cũng phải trở về Đại học A, thuận đường.”
Bầu không khí vốn đình trệ, lại bị giọng điệu quen thuộc này thổi tan, Tống Hàng Hàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Hứa Nghiêu Thực anh, cuối cùng cũng bình thường!
“Giúp em hủy thuê phòng?” D@Đ@.L@Q@Đ
“Không cần!” Cô vội vàng đứng lên, “Chỗ kia không tệ, sau này bận công việc, khi quá muộn còn có thể mượn nơi nghỉ chân. Tạm thời cứ mướn thôi.”
“Ừ” Tống Hàng Hàng cúi đầu lấy chìa khóa ra, “Dù sao tôi cũng hiếm khi ở đó, hai cái chìa khóa, anh một cái, lúc quá muộn anh vẫn nên nghỉ chân lại đây.”
Bữa cơm này rất quỷ dị, cũng may cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường, Tống Hàng Hàng cũng không kịp hỏi anh về chuyện tình Cố Ngự Lâm.
Đưa cô đến cửa nhà trọ, Hứa Nghiêu Thực khẽ mỉm cười, “Tắm nước nóng xong thì nghỉ ngơi, ngày kia đi học, ngày mai chính em cứ nghỉ đi.”
“Ừ!” Cô gật đầu, vốn cô cũng có ý này, thỉnh thoảng lười chút cũng không sao.
“Vậy ngày kia gặp.” Anh dừng một chút, “Ngày mai cứ bồi Tiểu Lâm đi.”
Nghe thấy anh chủ động nhắc tới, cô có chút không được tự nhiên, gật đầu không trả lời.
“Tôi đi, ngày kia lên khóa gặp.”
“Hẹn gặp lại.”
“Ngày mai, muốn đi nơi nào chơi?” Vừa mới vào cửa, cô không kịp chờ đợi mà nhắn tin cho Cố Ngự Lâm.
Hứa Nghiêu Thực nói đúng, ngày mai, cô nhất định phải bồi tên nhóc chết tiệt kia!
“Đồ ngốc, tùy em vậy.” Lần này tin nhắn không để cô đợi quá lâu, cô kích động, nhảy đến trên giường. D@Đ@.L@Q@Đ
“Vậy ngày mai em đến tìm anh, anh phải theo sát em, ngàn vạn lần không được lạc nhau! Chín giờ, không gặp không về!”
Khi ánh nắng sáng sớm xuyên qua rèm cửa sổ rọi vào trong phòng, Tống Hàng Hàng nằm trên giường trở mình một cái, hơi híp mắt tỉnh lại từ một giấc mộng đẹp.
Ánh mặt trời tựa như kim tuyến, và những hạt bụi lấp lánh xinh đẹp là tinh linh nhảy nhót, hôm nay trời nắng đẹp, hưởng ứng tâm tình tốt đẹp của cô.
“Đã tỉnh lại chưa? Đồ ngốc.” Cô lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường, mở ra, tin nhắn đầu tiên là của anh.
Nhìn thời gian, đã tám giờ rưỡi rồi. August97(/&)die(&n)n.d)a&n(.l&e.q)u&u(y.do&)n
“Mới vừa tỉnh lại, đợi chút, lập tức xong đây. Chín giờ gặp ở cổng trường Đại học M.”
Khoảng cách hai trường cũng không xa, cô vội vàng thu thập một chút, mang theo túi nhỏ thường dùng đi ra cửa.
Hẹn ở Đại học M, là bởi vì lần trước Cố Ngự Lâm vấn khảo, cô còn chưa tham quan trường học, giờ muốn tham quan một chút, Cố Ngự Lâm này sẽ phải sống ba năm ở đây, sau này cô cũng sẽ thường xuyên qua lại nơi này.
Xa xa, đã thấy anh đứng cửa trường học, trên người mặc một cái áo sơ mi trắng viền màu xám tro, kèm theo một quần dài màu đen, trang phục thật đơn giản, vừa vặn trên người anh, ánh mặt trời dịu dàng chiếu lên, dát nên một vòng sáng vàng nhạt.
Không giống với bộ dáng long đong mệt mỏi tối hôm qua, giờ phút này, nơi đó giống như thế giới của riêng anh, chỉ có anh thống trị trong thế giới đó.
Bản lĩnh như vậy Tống Hàng Hàng chưa từng thấy qua, hoặc là nói chưa từng nghĩ đến, Cố Ngự Lâm, thì ra lại đẹp mắt như vậy...
Khuôn mặt cô hơi đỏ lên, tim đập nhanh, chỉ vì chàng trai trước mắt này, người anh chờ đợi, là cô. D☆Đ☆L☆Q☆Đ
Tống Hàng Hàng lại không biết, đêm qua, Cố Ngự Lâm đã trải qua sự dằn vặt như thế nào, lăn lộn khó ngủ cả đêm, cuối cùng cũng kết thúc với tiếng lòng kiên định: “Em là của anh.”
Vô luận Tống Hàng Hàng chuyện gì, vô luận vì điều gì mà cô gạt anh.
“Em là của anh”, cái ý niệm này, từ khi mới bắt đầu, sẽ không hề dừng lại.
Nếu như cô không tin anh, như vậy, nhất định là anh làm không đủ, như vậy, anh phải không ngừng cố gắng, chờ đợi ngày đó, ngày mà cô toàn tâm tin tưởng.
Cố Ngự Lâm anh, cho tới bây giờ chỉ hèn mọn trước Tống Hàng Hàng.
Nhưng, cũng bởi vì hèn mọn trước cô, anh mới có tự tin tỏa sáng đến vậy…
“Em, chỉ có thể là của anh.”
Phong thái chói sáng như vậy, đứng ở trước cổng trường Đại học M – trường công nghệ kỹ thuật nổi tiếng với nhiều soái ca, tạo nên một quang cảnh độc đáo.
Lúc tám giờ rưỡi Cố Ngự Lâm đã đến, thong thả bước đi trong trường học, sau đó lẳng lặng đứng ở nơi đó, như bạch dương thẳng tắp, không hề động.
Đã từng bị chê cười bởi gương mặt trẻ con, qua thời gian cũng đã lắng đọng lại, trở nên tuấn lãng, tư thế chờ đợi trầm tĩnh đến thế, đã sớm khiến nam nữ đi qua phải động dung, rối rít suy đoán: nam sinh lạ mắt trước mặt này rốt cuộc là ai? Người khiến anh chờ đợi lâu như vậy, là ai? August97(/&)die(&n)n.d)a&n(.l&e.q)u&u(y.do&)n
Tống Hàng Hàng đứng ở sau lưng anh, lẳng lặng nhìn anh, sau khi kinh ngạc qua đi, không ngờ trong lòng của cô lại sinh ra loại cảm giác vui mừng: “Ngô gia có Tử Sơ trưởng thành”.
Tên ngốc này! Cô cười thầm trong lòng: Này! Anh nhìn nhầm hướng rồi, có biết không!
Cô lặng lẽ tiến tới sau lưng anh, sau đó mày liễu vừa nhăn, đôi mắt giảo hoạt, một tay từ từ vươn ra từ phía sau, muốn lại gần chụp vào bả vai anh, để anh ứng phó không kịp.
Nhưng không nghĩ tới, cô vừa mới đến gần, Cố Ngự Lâm lại nhanh như chớp xoay người lại, sau đó cúi đầu, trên môi là nụ cười như có như không:
“Em tới rồi?”
Ưm! Chuyện gì xảy ra? Tống Hàng Hàng bị anh dọa sợ, trở tay không kịp, hai tay dừng giữa không trung không thu về được, trong khoảng thời gian ngắn, vô cùng xấu hổ .
“Muốn làm gì đây?” Anh mỉm cười nhìn cô, lại cúi đầu nhìn tay cô.
“A! Không có gì không có gì...” Tống Hàng Hàng vội vàng rụt tay về, dấu lại sau lưng, giống như như vậy có thể giấu giếm ý định bất chính của mình.
Cảm giác hôm nay cậu nhóc không giống trước, cô thầm nói trong lòng.
Trái lại anh lại vươn tay ra, bắt được cái tay ẩn núp phía sau của cô. D☆Đ☆L☆Q☆Đ
Trái tim của cô lại bắt đầu đập loạn. Vừa thầm nói: sắc đẹp trước mặt, không phải cô kém tự chủ, quả thật là hôm nay Cố Ngự Lâm quá mức hấp dẫn!
Cố Ngự Lâm lại rất tự nhiên nắm lấy tay cô, kéo cô lại gần mình, “Hôm nay có muốn đi dạo nơi nào không?”
“Tùy tiện...” Cô còn chưa lấy lại tinh thần, chỉ thuận miệng lên tiếng, chốc lát sau mới ý thức tới anh đang hỏi cái gì, “A, không đúng, Cố Ngự Lâm, hôm nay chúng ta đi tham quan Đại học M trước nhé, được không?”
Cố Ngự Lâm đưa ra một tay khác, che giấu vui sướng trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô, nói: “Được.”
Hôm nay cô mặc một chiếc váy không vai màu xanh nhạt, bên hông là một chiếc đai lưng màu xanh dương, tôn lên làn da trắng nõn của cô, thuần khiết như bông sen trắng, khiến hai mắt anh tỏa sáng.
Bàn tay kia vô ý thức di chuyển xuống, dừng trên chóp mũi cô, sau đó nhẹ nhàng ma sát.
Khuôn mặt Tống Hàng Hàng không khỏi hiện lên phấn hồng nhàn nhạt.
Động tác tiêu chuẩn của Cố Ngự Lâm, ha ha, thật khiến cô hoài niệm…
Hai người cùng nhau đứng đó, ai cũng không ý thức được, bọn họ đã trở thành một màn xuân sắc trong mắt đám người xung quanh.
Nhưng là có quan hệ gì đâu, giờ khắc này, trong mắt bọn họ, đối phương đã là cảnh sắc đẹp nhất trên đời rồi.
Cảm thấy bàn tay Cố Ngự Lâm đang nắm chặt tay mình, Tống Hàng Hàng mới hồi hồn lại, nhìn chung quanh một chút, ngượng ngùng mỉm cười, nói: “Chúng ta đi vào thôi, tiếp tục đứng đây sẽ khiến mọi người chê cười…” August97(/&)die(&n)n.d)a&n(.l&e.q)u&u(y.do&)n
Anh gật đầu, dắt tay cô vào cổng trường.
So sánh với phong cách cổ xưa đầy hoài niệm của Đại học A, Đại học M mang hơi hướng hiện đại khiến người ta tán thưởng. Mặc dù Tống Hàng Hàng đã tới Thành phố K được một năm rồi, đối với nơi này vẫn mù mờ, cẩn thận tra cứu bằng tài liệu sống mang tên Cố Ngự Lâm.
Dọc theo đường đi, Cố Ngự Lâm giải thích kiến trúc hai bên đường cho Tống Hàng Hàng, vẻ mặt đắc chí thỏa mãn.
Khi bọn họ đi tới bia trụ lập thể mang đậm phong cách châu Âu thì âm điệu của anh càng trở nên tự hào.
Anh nói với cô: “Tòa bia trụ này, do toàn thể 84 cựu sinh viên khoa máy tính của trường quyên góp.”
Anh lại đi vòng qua sau bia trụ, chỉ vào một màn ảnh hình vuông: “Đây là toàn bộ hệ thống mô hình năng lượng mặt trời tự động, có thể tự động hiển thị lịch sử Đại học M, thông qua dấu tay và mật mã, có thể liên kết, tra cứu hồ sơ của mình.”
Cô cũng tới gần phía trước, nhìn kỹ màn ảnh kia, dưới màn hình mới có một dòng điêu khắc nhỏ, nhìn kỹ mới phát hiện phía trên viết “84 cựu sinh viên, Tần XX thiết kế”.
Cố Ngự Lâm giải thích: “Hệ thống này là thầy giáo Tần chỉ đạo thiết kế, thỉnh thoảng anh ấy còn trở về Đại học M dẫn dắt đội thi, năm ngoái có hai sinh viên Đại học M, dưới sự hướng dẫn của anh ấy mà đoạt giải đặc biệt của cuộc thi thiết kế phần mềm máy tính cả nước.”
Thầy giáo Tần mà anh nói, chính là chuyên gia lập trình máy tính vang danh cả nước, Tống Hàng Hàng không hiểu về máy tính, cũng chưa nghe nói qua cái tên này, nhưng cô không để ý, cô chỉ quan tâm sự tự hào trong giọng nói của Cố Ngự Lâm.
Anh không phải chỉ vì cô mới đến thành phố K, anh cũng có ước mơ muốn theo đuổi, mà Đại học M, có thể đưa ước mơ của anh tới gần hiện thực. D☆Đ☆L☆Q☆Đ
Như thế, trong lòng cô mới dần an tĩnh lại, bởi vì Đại học M vốn nổi tiếng hơn nhiều so với trường đại học trước kia của Cố Ngự Lâm, Cố Ngự Lâm vì tới Đại học M, đã phải nỗ lực học tiếng Anh thật lâu.
Ngoại trừ cảm động ban đầu ra, cô một mực tự trách, cho tới bây giờ, nhìn sự vui sướng lóe lên trong mắt Cố Ngự Lâm khi nói chuyện, cô cũng vui mừng cho anh, hạnh phúc thay anh.
Cô hi vọng, giấc mộng của cô và anh, có thể cùng nhau đơm hoa kết trái.
Tiếp tục đi về phía trước, là sân bóng rổ Đại học M, sáng nay là một buổi dáng đẹp trời nên có không ít người.
Trên trận bóng rổ có hai đội bóng đang thi đấu, người xem rất đông, nghe thấy tiếng cổ động của bọn họ, hình như là cuộc tranh tài của hai phòng ký túc xá.
Cố Ngự Lâm kéo cô ngồi xuống khán đài, bàn tay ấm áp rất tự nhiên bao lấy tay cô.
Anh trầm thấp mở miệng: “Sao tay lại lạnh như vậy?”
“Ừ...” Cô cúi đầu, nhìn hai bàn tay đang nắm chặt nhau, đôi tay cô, vẫn luôn như vậy, làm thế nào cũng không ấm lên được. August97(/&)die(&n)n.d)a&n(.l&e.q)u&u(y.do&)n
Người ta thường nói, người có tay lạnh sẽ có người thương? Hay là không có người thương nhỉ? Cô đã không nhớ rõ rồi.
Tóm lại, cô biết, chỉ cần mình có anh thương, cái này đủ rồi, đã đủ lắm rồi.
Gió hơi lớn, cô khẽ rụt người, anh ôm chặt cô.
“Rất lạnh sao? Em mặc quá ít.” Cố Ngự Lâm nói nhỏ.
Nhẹ nhàng lắc đầu, có lẽ, cô chỉ là đang muốn cái ôm ấm áp.
“Phòng ký túc xá của anh ở nơi nào?” Tống Hàng Hàng chợt ngẩng đầu lên hỏi anh.
“Sao vậy? Em muốn đi thăm à?” Anh lên tiếng đáp, trong giọng nói có vẻ vui mừng.
“Mới không phải!”
Có quỷ mới muốn đi thăm phòng ký túc xá của anh, nhìn mấy nam sinh trên sân bóng rổ, cũng biết nhất định ký túc xá nam sinh Đại học M vừa bẩn vừa thối, cô mới không thích đi.
“Vậy thì vì sao?”
“Em, em sợ anh ở không quen, mới ngày đầu tiên…”
Thật ra cũng không phải vậy, chính là sợ những người khác trong ký túc xá…, anh vừa mới tới, nếu như người ta ma cũ bắt nạt ma mới, hơn nữa tuổi anh còn nhỏ…
Giống như nhìn thấu lòng cô, Cố Ngự Lâm nói: “Mọi người đối với anh cũng rất tốt, ngày hôm qua nói chuyện với nhau, còn hàn huyên cả một đêm đấy.”
“Vậy à...” Vậy thì, cô an tâm.
Nghiêng đầu, cô tựa vào vai anh.
“Cố Ngự Lâm, nếu như... Nếu như em làm chuyện khiến anh không vui, anh có thể hay không...”
Trên sân bóng chợt vang lên tiếng hoan hô, thì ra đã gần kết thúc, trong đó một đội vừa giành được điểm nhờ một cú móc hiểm hóc.
Cố Ngự Lâm dựa lại gần, hỏi: “Em mới vừa nói gì?”
“Không có... Không có gì...”
Anh không hỏi nữa, cái mũi cọ xát trên đầu cô, “Đồ ngốc...”
Anh không biết, cô tựa trong lòng anh, mắt đầy lệ.
Cô cũng không biết, anh cũng đã nghe thấy lời nói của cô.
Đồ ngốc, nếu như, nếu như em làm chuyện khiến anh không vui, không sao cả, anh vẫn luôn ở đây…
Nhưng cũng không có ai nói, ai cũng không có nói. D☆Đ☆L☆Q☆Đ
Kinh Thi nói, nắm tay nhau cả đời, bên nhau đến già, lại quên mất một chữ trong đó.
Nắm tay nhau cả đời, sẻ chia với nhau đến già.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.