Thanh Xuân

Chương 6: Trở lại thời thanh xuân.

Diệp Thất Nhĩ

15/12/2014

Cuối cùng cũng khai giảng.

Một lần nữa Tống Hàng Hàng bước vào nơi đã để lại cho cô những kỉ niệm yêu hận khó quên.

Trường cao trung Trường Thanh, cô đã trải qua tuổi thanh xuân ở đây, ở đây, cả thể xác và tinh thần đã từng vui vẻ cùng vui sướng, ở đây, cô gặp được mối tình đầu, trân trọng anh ấy trong suốt 14 năm.

Trường cao trung Trường Thanh, Tống Hàng Hàng cô, đã từng hủy hoại chính thanh xuân của mình.

Là ai đã nói ——

"Thanh xuân, nếu trước kia không dám làm, về sau càng không dám làm."

Tống Hàng Hàng Cô, từng có trước kia, từng có về sau, hiện tại, cô muốn một thanh xuân chân chính.

Đặt chân đến nơi này, cảnh sắc trước mắt rất đẹp: cây xanh núi xanh, nhà cao tầng nghỉ mát, đúng vậy, ngoài việc nghiêm khắc quản lý cùng đội ngũ giảng dạy ưu tú, trường cao trung này còn có cảnh quan đẹp mắt. Nằm ở ngoại ô, tất nhiên quang cảnh rất xuất chúng.

Đứng trong sân trường mĩ lệ, Tống Hàng Hàng hít một hơi thật sâu, trong lòng hô to: cao trung, từ hôm nay trở đi, ngay tại nơi này, tôi sẽ làm lại thanh xuân của mình, trải qua ba năm hoàn toàn mới!

Đứng trước bảng tin của trường tìm kiếm hồi lâu, Tống Hàng Hàng mới nhìn thấy tên của mình, xếp vào ban hai với Y Tuệ. Hình như bất đồng với lúc trước, Tống Hàng Hàng nghi ngờ, trước kia cô được xếp vào ban nào nhỉ? Dù sao cũng không phải là ban hai, cũng không có bạn học từ thời sơ trung tên là Y Tuệ học cùng lớp? Nếu không tại sao chút ấn tượng cô cũng không có? Chẳng lẽ khi đó cô thực sự mê sách đến ngây ngốc?

Y Tuệ không phát hiện ra sự khác lạ của Tống Hàng Hàng, chỉ mải hưng phấn kéo tay Tống Hàng Hàng, vừa há miệng định nói, lại a ôi hồi lâu mà chưa nói ra lời.

Y Tuệ này, bây giờ đã trở thành cái đuôi của cô, được xếp vào cùng một ban cũng không cần vui mừng đến nói không ra lời như vậy chứ! Tống Hàng Hàng khinh bỉ liếc mắt nhìn Y Tuệ.

"Mình thấy điều gì chứ…, hai đứa mình cũng ban hai đó!"

"Không, không, không phải!" Cuối cùng Y Tuệ cũng nói ra tiếng, hung hăng kéo tay áo Tống Hàng Hàng, "Bạn xem, Cố, Cố Ngự Lâm!"

"Đâu?" Tống Hàng Hàng nhìn chung quanh, thằng nhóc mặt thối đó?

"Kia!" Y Tuệ chỉ hướng kia, cuối cùng cũng nói có đầu có đuôi, "Cậu ấy cùng một ban với chúng ta!"

Được rồi, Tống Hàng Hàng xác định lúc cô học cao trung không cùng lớp với tên nhóc này, xem ra vấn đề không phải vì cô, cô vừa trùng sinh, rất nhiều chuyện không giống trước kia!

Thần Linh Phù Hộ, đây cũng không phải là lỗi của Tống Hàng Hàng cô. Có người nào vì cô trùng sinh, hoặc chết hoặc bị thương hoặc không thi đậu trường tốt, ngàn vạn lần không được tìm cô tính sổ nhé!

Sao cô lại có cảm giác lạnh lẽo phía sau lưng vậy!

Đi rất lâu, cuối cùng thì Tống Hàng Hàng và Y Tuệ cũng tìm được phòng học ban hai. Vào cửa, hai người tìm hai vị trí bàn thứ ba ngồi xuống.

Hôm nay là ngày đầu tiên bọn cô tập trung, nên chưa được xem là ngày khai giảng chính thức, chỉ phát sách vở và đồng phục học sinh, sắp xếp chỗ ngồi và dặn dò mấy việc vụn vặt khác, các học sinh lần lượt tự giới thiệu bản thân với chủ nhiệm lớp và các bạn học khác mà thôi.

Hai người Tống Hàng Hàng tới hơi trễ, đã phát sách giáo khoa hơn phân nửa, cô cầm một quyển sách đại số lên nhẹ nhàng lật xem, ha ha, cơ bản đều là nội dung khi nghỉ hè cô đã xem qua, lại lật xem sách giáo khoa mấy môn khoa học tự nhiên Hóa học Vật lý, nhất định có khó khăn nhưng trụ cột cũng không tệ. Cô rất có tự tin là mình học thoải mái hơn những học sinh khác.

Về phần những những môn học khác như Ngữ văn, tiếng Anh, cô cũng lười nhìn, nói nhảm, dựa vào trình độ của cô thì sợ gì mấy môn này. Ngữ văn, ở nhà rảnh rỗi cô đã đọc xong mấy tác phẩm nổi tiếng, thuộc lòng tiểu thuyết, cũng thường xuyên luyện chữ; mà tiếng Anh, chuyện cười, làm việc ở công ty mấy năm, cô ngoại giao trao đổi không ít, khẩu ngữ rất tốt; lịch sử chính trị đều cần sự tích lũy, sao cô có thể không bằng những đứa nhóc kia?

Điều khiến cô buồn bực chính là đồng phục học sinh, đồng phục học sinh! Nhìn đồng phục đen trắng quen thuộc trên bục giảng, cô đã có ý định liều chết, trong ấn tượng, đồng phục của cô trông vừa béo lại vừa dày, mặc vào đã có thể trở thành Đôrêmon rồi…

Tống Hàng Hàng đang chìm trong than phiền của mình, Y Tuệ lại đẩy cô.



"Đại mỹ nữ Hàng Hàng, thật nhiều người nhìn bạn!" Kể từ sau khi cô thay đổi ngoại hình, Y Tuệ luôn gọi cô như vậy, dù sao Tống Hàng Hàng cô rất hưởng thụ.

"Ưm?" Tống Hàng Hàng ngẩng đầu lên, nghi ngờ nghiêng đầu nhìn Y Tuệ. Nhất thời phía sau phòng học truyền đến một loạt tiếng hô.

"Ừ, phía sau, phía sau, đều đang nhìn bạn." Y Tuệ nhỏ giọng nói với Tống Hàng Hàng.

"Nhìn mình? Mình làm sao?" Tống Hàng Hàng vội vàng lấy gương nhỏ từ trong túi xách ra, trên mặt không có vết bẩn gì, nhìn mình làm gì?

"Nói nhảm, bạn thật ngu ngốc! Bạn xem trong lớp có người nào xinh đẹp bằng bạn?"

"A… Cái này…" Nhất thời Tống Hàng Hàng cứng họng, mặc dù cô biết trải qua một kỳ nghỉ hè rèn luyện, cộng thêm lưu lại mái tóc dài cùng chú ý ăn mặc một chút, hẳn là trông cô không tệ, nhưng dù sao trước kia cô chưa từng được xem là mỹ nữ, trong khoảng thời gian ngắn không biết phản ứng như thế nào.

"Ngồi yên ngồi yên, chớ lo lắng ngu ngốc, phá hư hình tượng mỹ nữ!" Y Tuệ nhỏ giọng trách cứ cô.

"Á." Bạn học Tống Hàng Hàng rất im lặng.

"Bạn học tóc dài bên kia, không được nói chuyện!" Chủ nhiệm lớp Nguyên Điền đứng trên bục giảng nhẹ nhàng gõ bàn. Tống Hàng Hàng vội vàng ngồi thẳng, chóng mặt, bên này chỉ có cô và Y Tuệ để tóc dài, cũng không thể để lại ấn tượng không tốt với giáo viên.

"Tôi tự giới thiệu, tôi là chủ nhiệm lớp của các em." Nguyên Điền rồng bay phượng múa viết tên mình lên bảng đen, "Tên tôi là Nguyên Điền, “Nguyên” trong “khởi đầu”, “Điền” trong “ruộng vườn”, trong năm học tới đây, tôi sẽ dạy tiếng Anh cho các em."

"Hôm nay là ngày đầu tiên các em đến trường cao trung Trường Thanh, có thể thi vào đây, tôi tin tưởng các em đều là những học sinh nổi bật so với đồng trang lứa. Nhưng tôi muốn nhắc nhở các em, ở Trường Thanh, người mạnh còn có người mạnh hơn, không nên quá kiêu ngạo! Rất nhanh các em sẽ phải nếm mùi thất bại! Phải có tinh thần thắng không kiêu bại không nản! Cùng tôi hô to: Thắng không kiêu! Bại không nản!"

Ôi, Tống Hàng Hàng hết chỗ nói, sao giáo viên này giống nhân viên bán hàng tiếp thị vậy…

"Bên kia, bạn tóc dài , sao không hô, mau hô!"

Ừm, được rồi, Tống Hàng Hàng không thể làm gì ngoài việc giả vờ kích động hô to.

"Ừ, rất tốt, còn nữa, tôi hi vọng mọi người có thể chuyên tâm cho việc học, tôi không phản đối việc nam nữ giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau, nhưng không được ồn ào chuyện yêu sớm! Quy củ trường cao trung Trường Thanh rất nghiêm, nếu như bị giám thị bắt được, tôi cũng không thể bảo vệ các em, biết chưa?!"

"Thưa – biết”

"Tốt lắm, các học sinh phía dưới lần lượt tự giới thiệu bản thân đi. Ừm, bắt đầu từ nữ sinh tóc dài kia!" Nguyên Điền chỉ thẳng vào Tống Hàng Hàng.

Được rồi, xem ra cô đã lưu lại ấn tượng sâu sắc không thể phai mờ trong lòng cô giáo Nguyên Điền. Tống Hàng Hàng bất đắc dĩ đứng lên, bước lên bục giảng.

Dưới đài nhốn nha nhốn nháo, ha ha, rất nhiều nam sinh cũng xoa xoa tay, muốn biết tên tiểu nữ sinh xinh đẹp này.

"Mọi người khỏe, tên mình là…"

"Báo cáo!"

Ôi, người nào vậy! Tống Hàng Hàng tức giận nghiêng đầu nhìn về ngoài cửa.

Tưởng người nào! Tiểu Chính Thái sao!

A? Cậu ta tới trễ hơn bọn cô!

"Vào đi, sau này không được đến trễ." Nguyên Điền gật đầu với Cố Ngự Lâm.

Cố Ngự Lâm bình tĩnh bước vào phòng học, đặt mông ngồi xuống hàng thứ nhất.



Ôi, cậu nhóc thật dũng mãnh, trừ cậu ra, hàng thứ nhất chỉ có một người là cô giáo Nguyên Điền…

Tống Hàng Hàng tiếp tục tự giới thiệu về mình ——

"Cái đó, mọi người khỏe, mình tên là Tống Hàng Hàng, “Tống” trong “triều Tống”, “Hàng” trong “Hàng Châu”, mình đến từ trường sơ trung Quảng Hoa, sở thích là… xà kép, roller skating, nhảy dây, ừm, còn có bóng bàn… Rất vui khi được làm quen với mọi người, cám ơn!"

Cô mới không nói cô có sở thích là đọc sách đâu, nói mấy chục năm, bây giờ nhất định phải đổi! Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt cô giáo Nguyên Điền, đoán chừng đã xem cô là một học sinh không đàng hoàng, không chừng đã có ấn tượng xấu về cô rồi.

Để tâm làm gì, dù sao cũng dùng thành tích để nói chuyện, chờ đến kì thi, cô có thể chứng minh thực lực của mình rồi!

Tống Hàng Hàng vừa xuống bục giảng, một nam sinh đã chạy như bay lên, thiếu chút nữa Tống Hàng Hàng đã đụng vào cậu ta.

Đứng vững, ngược lại nam sinh kia hơi nhăn nhó.

"Mọi, mọi, mọi người khỏe, tên mình là Lý Hoa Hưởng, năm, năm nay 16. Ừm, mình tốt nghiệp trường Quân Hoa, sở thích cũng là xà kép, còn có bóng rổ cùng bóng bàn, có thời gian sẽ chơi cùng mọi người."

Sau khi nói xong, nam sinh kia còn không biết xấu hổ nhìn Tống Hàng Hàng, rước lấy tiếng cười to dưới bục giảng, trong nháy mắt khuôn mặt của nam sinh tên Lý Hoa Hưởng lập tức đỏ bừng.

Tống Hàng Hàng cũng cười, không chú ý đến “thằng nhóc” Cố Ngự Lâm liếc mắt “hừ” một tiếng.

Một tiếng “hừ” này, chỉ có cô giáo Nguyên Điền ngồi hàng thứ nhất nghe được, lập tức thầm khen trong lòng, đứa bé này không tệ, có tiền đồ!

Các bạn học dần dần hăng hái lên, cũng nói nhiều hơn, Tống Hàng Hàng mới phát hiện rất nhiều người đều con cháu của ban ủy hoặc cán bộ hội học sinh gì đó, còn có rất nhiều người đoạt giải nhất giải hai các cuộc thi Olympic Toán học, tiếng Anh cả nước. Trong lòng cảm thán: Vào trường cao trung Trường Thanh, ai ai cũng không đơn giản! Lúc trước cô cũng chỉ chú ý vùi đầu vào học, không hề chú ý người chung quanh, thật đúng là đủ cô độc!

Cảm thấy các bạn học đã lên bục giảng tự giới thiệu mình xong, Cố Ngự Lâm ngồi hàng thứ nhất đứng lên, đi lên đài, cậu mặc một bộ quần áo cầu thủ bóng rổ, trông rất xuất sắc.

"Mọi người khỏe, tên tôi là Cố Ngự Lâm, “Ngự” trong “chỉ huy”, “Lâm” trong “dài lâu”, nhỏ tuổi hơn mọi người, sau này vẫn cần mọi người quan tâm nhiều hơn."

Ơ, còn rất lễ phép , sao lần trước lại bày ra bộ mặt thối không để ý tới người nào? Chẳng lẽ là bề ngoài đáng yêu lễ phép, nội tâm lại lạnh như băng thiếc, trong ngoài trái ngược, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rửa…

Nhưng hình như có cao hơn trước… Đừng cao hơn nữa, cao hơn nữa thì không còn giống cậu nhóc nữa rồi.

Dưới bục giảng có người nhỏ giọng nghị luận, "Ngoại hình cậu ấy thật đáng yêu."

"Ừ, mình thấy cậu ấy rất khốc."

"Ha ha, vừa khốc vừa đáng yêu."

. . . . . .

"Khụ! Khụ!" Nguyên Điền dùng sức ho hai tiếng, "Tốt lắm tốt lắm, cả lớp im lặng nào, các bạn học trong lớp cũng đã tự giới thiệu mình rồi, tất cả mọi người làm quen nhau đi, hiện tại tôi tuyên bố một tin khác, cả lớp chú ý lắng nghe!"

"Ngày mồng hai tháng chín, cũng chính là ngày mai, chính thức khai giảng, lát nữa cả lớp đến nhận chìa khóa phòng kí túc xá, xế chiều hôm nay phải đi chuẩn bị giường chiếu của mình, dọn dẹp túc xá, buổi tối còn lên phòng học tự học. Nghe rõ chưa?"

"Nghe – rõ."

Giọng nói các bạn học đều có phần mệt mỏi, đến khi dọn dẹp xong ký túc xá cũng đã mệt sắp chết rồi, còn phải lên phòng tự học, người nào vui vẻ nổi? Nhưng mọi người đều là những học sinh top đầu, đều hiểu được tự học cũng là vì bản thân, không thể bị đẩy về phía sau, vì vậy cũng nhất trí đáp ứng.

Nguyên Điền cũng không chú ý đến bộ dáng ủ rũ của cả lớp, trực tiếp tuyên bố học sinh giải tán.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Xuân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook