Thanh Xuân

Chương 62: Xuất hiện

Diệp Thất Nhĩ

16/04/2015

Edit: August97

Tống Hàng Hàng giữ chức trợ lý biên tập cũng không lâu. Một tháng sau, có một lần không đủ nhân thủ, quản lý tài vụ tạm thời điều cô tới phòng tài vụ làm chút việc vặt, lại ngoài ý muốn phát hiện cô hết sức quen thuộc với công việc, hoàn toàn không giống như một người mới vừa tốt nghiệp trung học không có kinh nghiệm gì. D~Đ~.L~Q~Đ

Quản lý đặc biệt hỏi thăm cô, câu trả lời của cô là khi nghỉ hè hồi Cao trung, họ hàng trong nhà mở công ty nhỏ, cô có đến giúp nên cũng có chút kinh nghiệm. Quản lý nửa tin nửa ngờ, sau đó liền điều cô đến tổ công tác của mình.

Hôm nay không quá nửa năm có thừa, mặc dù Tống Hàng Hàng cũng không dám biểu lộ nhiều những kinh nghiệm quản lý cao cấp kiếp trước, nhưng dựa vào thái độ làm việc chịu khó học hỏi, rất nhanh liền trở thành tâm phúc trong phòng tài vụ. Trải qua kỳ khảo sát ban đầu, quản lý cũng rất yên lòng giao nhiều công việc cho cô làm.

Kể từ đó, cô càng thêm ngày ngày đi sớm về trễ, hơn nữa gần đây Y Tuệ luôn kêu khổ với cô, Nháo Nháo đã hơn một tuổi rồi, có thể bò có thể đi, thường thường chơi đùa náo loạn khắp nhà. Hai người suy nghĩ, cũng nên để bé đi nhà trẻ rồi.

Ngày hôm nay hết giờ làm, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, đã tám giờ tối, không biết trăng đã lên từ khi nào.

Tống Hàng Hàng đưa tay che miệng đánh ngáp một cái, xoa xoa hai mắt có chút mỏi, quay đầu lại nhìn tòa soạn trống rỗng, trong lòng không khỏi nảy sinh chút cảm xúc không hiểu.

Cũng không phải oán giận, gần đây thường là như vậy, quản lý luôn để lại cho cô đống lớn công việc, rồi làm dáng vẻ nghiêm túc với cô, cô biết quản lý là coi trọng cô, lo lắng kinh nghiệm cô chưa đủ mới để cho cô tích lũy kinh nghiệm từ thực tiễn. Tống Hàng Hàng chỉ là cảm khái, quanh đi quẩn lại, cư nhiên mình lại bước vào cùng một nghề, làm công việc tương tự, thậm chí là đồng dạng ca đêm. D~Đ~.L~Q~Đ

Cả tòa soạn, không phải không có ai cũng tăng ca giống cô. Tống Hàng Hàng xoay người nhìn sang bên phải, thấy đèn trong phòng còn sáng, giật mình, tiến lên nhẹ nhàng gõ cửa.

“Ngải quản lý.”

“Hàng Hàng, vào đi.” Mấy điều hòa trong phòng làm việc bị hỏng, Ngải Sầm ngẩng đầu cười cười với cô, xin lỗi sửa sang lại cà vạt đang buông lỏng, chỉ vào một cái ghế đối diện, “Ngồi đi, hiện tại đã muộn, bên ngoài không an toàn, công việc của tôi cũng không sai biệt lắm, lát nữa sẽ đưa cô về.”

“Không cần, tôi ngồi tàu điện ngầm là được rồi. Ngải quản lý, tôi đã hoàn thành bản thảo, anh có cần xem qua trước không?” Cô đi tới bàn làm việc đối diện, tiếp tục đứng hỏi anh.



Đối phương cũng không miễn cưỡng, chỉ lắc đầu một cái, “Không cần, cô làm việc tôi rất yên tâm.” D~Đ~.L~Q~Đ

“Vậy được.” Tống Hàng Hàng nhẹ nhàng đặt tài liệu lên trên bàn làm việc, “Quản lý cũng sớm tan làm đi, tôi về trước.”

“Được, đi đường cẩn thận.”

Từ tòa soạn ra ngoài, ngồi xe điện ngầm 20 phút, đi bộ thêm mười phút nữa thì đến nhà rồi, cũng thuận tiện.

Từ xe điện ngầm miệng về nhà, dọc đường là một công viên xanh, bên kia thưa thớt mấy quán ăn cùng cửa tiệm bán lẻ, mặc dù yên tĩnh, nhưng trị an cũng không kém. Dù sao đây cũng là thủ đô, hơn nữa thế vận hội Olimpic qua đi, Bắc Kinh một mảnh tường hòa yên bình, cho dù đây có phải chỉ là vỏ ngoài hay không.

Đến gần chỗ ở, Tống Hàng Hàng bước nhanh hơn, trong lòng có chút gấp gấp muốn ôm hôn bảo bối đã một ngày không thấy rồi.

Thình lình, dưới cây đại thụ chợt hiện ra một bóng dáng cao lớn.

Tống Hàng Hàng bị giật mình, giày cao gót dưới chân bị nghiêng, thân thể chợt ngã về phía trước. Mắt cá chân đau đớn, khiến cô phải “Ai ôi” kêu thành tiếng. D~Đ~.L~Q~Đ

Người nọ lập tức đỡ lấy cô, “Hàng Hàng, em không sao chứ?”

“Ừm… Anh?” Ngẩng đầu thấy khuôn mặt quen thuộc, cô có chút khó tin.

Hơn nửa năm, cô đã sắp quên mất, khi đó, cô bởi vì chờ đợi Cố Ngự Lâm, sợ người đang đứng trước mắt này cứng rắn tấn công, sẽ tạo nên cục diện khó cỏ thể thu thập, vì vậy lựa chọn rời đi.

Nửa năm nay, thoát khỏi thế giới kia, cô dần dần hiểu được một ít chuyện. Ban đầu Hứa Nghiêu Thực tiếp cận vốn đã hết sức quỷ dị, cô lại bị sự cảm kích che mắt; trước khi đi bạn cùng phòng của Cố Ngự Lâm đã để lại lý do thật kỳ quái, câu kia là không muốn để cô chân đứng hai thuyền, hôm nay nó lại rõ ràng hiện lên trong đầu.



Cô giống như lơ đãng tránh cánh tay muốn đỡ lấy cô của đối phương, nhẹ nhàng chuyển đến bên đường, một tay chống lấy thân cây, cúi đầu cẩn thận xoay xoay mắt cá chân. Đau đớn ban đầu dần dần đi qua, khớp chân chỉ còn hơi đau, chắc cũng không có gì đáng ngại.

“Em không sao.” Cô không ngẩng đầu, nhàn nhạt hỏi, “Sao anh tìm được em?”

“Anh… anh chỉ là lo lắng cho em…” D~Đ~.L~Q~Đ

“... Chẳng lẽ là Tiếu Tiếu?” Suy nghĩ một chút cô lại lắc đầu, “Sẽ không, Tiếu Tiếu sẽ không nói lung tung.”

“Em đừng đoán mò, căn bản Tiếu Tiếu không để ý tới anh.” Trong giọng nói Hứa Nghiêu Thực mang theo chút bất đắc dĩ, “Anh nhờ Trần Thư Sướng hỏi thăm giúp, em cũng biết đấy, mối quan hệ của cô ấy ở Bắc Kinh rất rộng.”

A, Trần Thư Sướng, cô nghĩ tới, bà chủ của “Nghệ tâm” ở Bắc Kinh chính là chị ta. Sao cô lại quên, cho tới bây giờ bản lãnh của Hứa Nghiêu Thực đều rất lớn.

“Tìm được em, sau đó thì sao???”

“Hàng Hàng, sao em lại tức giận như vậy?” Hứa Nghiêu Thực vừa bất đắc dĩ cười một tiếng, “Không mời anh lên nhà ngồi một chút?”

“Trong nhà loạn lắm.” Tống Hàng Hàng bĩu môi, “Chiêu đãi không tiện.”

“…” Anh nhất thời trầm mặc, hồi lâu mới mở miệng hỏi, “Chân của em, thật sự không có việc gì sao?” D~Đ~.L~Q~Đ

“Ha ha, thật ra thì rất đau, cho nên thật ngượng ngùng, em phải lên trước dán cao, Anh cứ tự nhiên đi.”

Tống Hàng Hàng không để ý đến anh nữa, cà nhắc bước lên cầu thang, bỏ lại sau lưng một bóng dáng cô độc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Xuân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook