Thanh Xuyên Chi Mãn Hán Toàn Tịch
Chương 39: Món ăn thứ ba mươi chín
Nguyệt Phi Phàm
15/10/2020
Ngày thứ ba sau khi Hà Hương được sắc phong làm quý nhân, Hòa Tháp mang theo lễ vật Khang Hy tặng rời đi. Lần này xuất hành vô cùng thuận lợi, không chỉ có làm tăng thêm quan hệ hữu hảo giữa Đại Thanh và Mông Cổ mà còn tìm được ý trung nhân tốt cho nữ nhi nhà mình. Tuy Khang Hy vẫn chưa sủng hạnh Hà Hương nhưng thời gian còn dài, bọn họ cũng chưa cần phải nóng vội.
Vì tránh cho Hà Hương cảm thấy lạc lõng tại nơi ở mới, Khang Hy cố tình cho phép Hà Hương giữ lại hai cung nữ người Mông Cổ. Từ thái độ của Khang Hy đối đãi với Hà Hương thì có thể thấy, Hoàng đế vẫn vô cùng có tâm.
Nơi Hà Hương được ban cho ở là Thừa Hi Điện, cách Dưỡng Tâm Điện của Hoàng đế không quá xa. Cho dù Khang Hy vẫn chưa lâm hạnh nàng nhưng thỉnh thoảng vẫn đến thăm nàng vài lần.
Dần dần, Hà Hương đã đại khái nắm được quy luật sinh hoạt của Khang Hy. Điều khiến cho nàng chú ý nhất chính là mỗi đêm đều có một ngự trù tự tay mang bữa tối đến cho Khang Hy. Ngự trù này tên là Lâm Tử Tu, là ngự trù chuyên dụng của Thái Hoàng Thái Hậu, rất được Hoàng thượng sủng ái. Vì thế Hà Hương liền đánh chủ ý lên người Tử Tu.
Ngày hôm nay, Tử Tu vừa làm xong bữa tối đinh mang đến cho Khang Hy thì bên ngoài đột nhiên có tiếng người thông truyền, “Tuyên quý nhân đến.” Tử Tu sửng sốt, vội vàng đi ra nghênh đón.
“Nô tài thỉnh an Tuyên quý nhân.” Tử Tu và Tùng Viễn cùng hành lễ vấn an, Tùng Viễn mặt mũi đỏ bừng, trái tim đập thình thịch, đầu cúi thật thấp.
“Đứng lên đi, vị nào là Lâm ngự trù Lâm Tử Tu?” Thanh âm của Hà Hương trong trẻo mà lạnh lùng, manh theo vẻ cao ngạo, nếu không phải vì Hoàng thượng thì còn lâu nàng mới đến nơi này.
“Hồi bẩm quý nhân, nô tài là Lâm Tử Tu.” Tử Tu thì rất nghi hoặc, không nghĩ ra vị Tuyên quý nhân này tìm mình để làm gì.
“À, nghe nói mỗi ngày ngươi đều mang bữa tối đến cho Hoàng thượng phải không?” Hà Hương đánh giá Tử Tu vài lần thì thấy Tử Tu ngoại trừ dung mạo thanh tú ra còn lại không có gì đặc sắc.
“Vâng.”
Hà Hương thấy Tử Tu ngoan ngoãn đáp lời thì nỗi khó chịu trong lòng tiêu đi một chút, nàng thản nhiên hỏi: “Bữa tối nay đã làm xong chưa?”
“Đã xong rồi ạ, nô tài đang định mang đến cho Hoàng thượng.” Tử Tu đã lờ mờ đoán được mục đích đến đây của Hà Hương, không khỏi có chút khó xử. Nếu như suy nghĩ của y là đúng thì không biết y phải trả lời thế nào đây.
Giây tiếp theo, Hà Hương lập tức chứng minh suy đoán của Tử Tu: “Được rồi, ngươi giao thức ăn cho ta đi, hôm nay để ta mang đến cho Hoàng thượng là được rồi.”
Tùng Viễn ở một bên không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn Hà Hương, trong lòng hơi trầm xuống, sao nàng có thể làm như vậy được?
Tử Tu nhíu mày, im lặng một lúc rồi hỏi: “Không biết đây là ý của Hoàng thượng hay là…”
“Là ý của ta, thế nào? Ngươi muốn kháng mệnh?” Giọng nói của Hà Hương mang theo vài phần tức giận, nàng không tin được là tên ngự trù thoạt nhìn ngây ngô này lại dám cãi lại lời nàng.
“Nô tài không dám, nhưng mà nếu như Hoàng thượng hỏi đến thì nô tài biết làm sao bây giờ?” Tử Tu vô cùng khó xử, vốn mỗi ngày y cũng chỉ có khoảng thời gian này mới có thể nhìn thấy Khang Hy. Bởi vậy chẳng phải ngày hôm nay y sẽ không thể gặp được Khang Hy à? Hơn nữa, chỉ cần nghĩ đến nữ nhân này lại lấy món ăn do chính tay y làm để lấy lòng Khang Hy thì y liền cảm thấy khó chịu. Y vốn không phải là người keo kiệt nhưng chuyện này thì y không muốn nhượng bộ.
Hà Hương cười lạnh một tiếng: “Ngươi chỉ cần đưa thức ăn cho ta, chuyện còn lại không cần phải xen vào. Nếu như Hoàng thượng có hỏi thì ta sẽ nói ngươi bị bệnh không thể tự mình mang đi là được.”
Tử Tu thở dài một hơi, cuối cùng đành đáp: “Vậy được rồi, để nô tài cho thức ăn vào hộp rồi mang ra cho người.”
Tử Tu không vui nhưng không thể làm gì được Tuyên quý nhân, thôi thì cứ để cho nàng ta mang đi để xem Khang Hy xử lý như thế nào.
Nhìn bóng dáng Tử Tu quay đi, Hà Hương khẽ hừ lạnh, xem như tên này cũng biết thức thời.
Tùng Viễn tâm tình rất phức tạp nhìn trộm Hà Hương, nữ nhân mà hắn thích đang uy hiếp sư phụ mà hắn tôn kính nhất nên hắn thật sự không biết nên hướng về ai. Bất quá Tùng Viễn có hơi không thích hành động này của Hà Hương. (thằng phản đồ =”=)
Lát sau Tử Tu ôm hộp thức ăn đi ra, Hà Hương bảo cung nữ cầm lấy, lại liếc Tử Tu một cái rồi mới xoay người nghênh ngang bỏ đi.
“Sư phụ, sao Tuyên quý nhân lại làm như vậy chứ?” Tùng Viễn nhịn không được oán giận.
Tử Tu xoa đầu Tùng Viễn, cười khổ: “Đừng để ý, tiếp tục tập luyện đi.”
“Ai, sư phụ à, tính cách của người thật là quá tốt, chỉ toàn để cho người ta khi dễ…” Thấy Tử Tu trừng sang thì Tùng Viễn thức thời ngậm miệng.
Mang theo bữa tối, Hà Hương vui vẻ đi đến Càn Thanh Cung. Nam nhân mà, luôn thích được nữ nhân quan tâm, cho dù là Hoàng đế cũng vậy thôi. Nàng một đường hưởng thụ cung nữ thái giám đi ngang qua vấn an, không khỏi cảm thấy lâng lâng.
Tiến vào Càn Thanh Cung, nàng cầm lấy hộp thức ăn trong tay cung nữ, cho bọn họ đứng lại ở ngoài. Các tiểu thái giám gác trước cửa cung liếc nhìn nhau, đồng thời thỉnh an nàng. Một tiểu thái giám vừa định thông báo thì bị Hà Hương ngăn cản.
“Hoàng thượng ở bên trong à?” Hà Hương hỏi.
“Hồi bẩm Tuyên quý nhân, Hoàng thượng đang ở bên trong, mời quý nhân vào.” Tiểu thái giám thông minh mở cửa cho nàng, Hà Hương hài lòng gật đầu lập tức bước vào trong.
Hai tiểu thái giám đóng cửa lại, nhìn nhau lắc đầu, ai, lại một ả đàn bà ngu xuẩn.
“Tử Tu, ngươi đến rồi?” Khang Hy mỉm cười ngẩng đầu, lập tức nụ cười cứng lại trên mặt, trầm giọng hỏi: “Tuyên quý nhân, tại sao lại là nàng?”
“Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường.” Tuyên quý nhân hành lễ vấn an Khang Hy, mỉm cười đáp: “Hôm nay Lâm ngự trù bị ốm, thần thiếp lại vừa vặn đi ngang qua Ngự Thiện Phòng, vì vậy nên giúp Lâm ngự trù mang sang. Hoàng thượng, người muốn dùng bữa luôn không ạ?”
Nàng thỏ thẻ nói, một đôi mắt sáng long lanh nhìn Khang Hy tràn đầy mong chờ.
Khang Hy cười như không cười, Tuyên quý nhân này nói dối đúng là cực kỳ vụng về không chịu nổi. Bất quá hắn lười vạch trần nàng, vì thế đáp: “Quý nhân có lòng, để thức ăn xuống đi. Sau này không được trẫm cho phép thì không được đến đây!”
“Hoàng thượng, thần thiếp cũng là muốn gặp Hoàng thượng nên mới… Hoàng thượng, hôm nay để thần thiếp hầu hạ người dùng bữa được không?” Hà Hương không cam lòng, lại mở miệng khẩn cầu.
Khang Hy hơi khó chịu, vốn tưởng rằng Tuyên quý nhân này biết thời biết thế, hôm nay mới biết nàng ta thuộc kiểu người khiến cho người khác chán ghét. Thanh âm của Khang Hy lạnh đi vài phần: “Đừng để trẫm phải nói lại lần thứ hai, ra ngoài!”
“Hoàng…vâng, thần thiếp cáo lui.” Hà Hương hít mũi, đặt hộp thức ăn lên bàn, môi giật giật, cuối cùng không dám nói gì nữa lui ra.
Hà Hương cắn môi, đem cơn giận này đều ném lên đầu Lâm Tử Tu. Nhất định là tên Lâm Tử Tu kia đã cho Hoàng thượng dùng thuốc mê gì rồi, bằng không Hoàng thượng vì sao chỉ ăn thức ăn do chính tay y mang đến?
Lâm Tử Tu này xem ra không thể xem thường được!
Nhìn hộp thức ăn trên bàn, nháy mắt khẩu vị của Khang Hy mất sạch. Tuyên quý nhân này đúng là lộng hành quá mức, chỉ hy vọng nàng ta đừng có tái phạm. Mà không biết nàng ta có định gây khó dễ gì cho Tử Tu không, nếu để cho hắn phát hiện ra thì hắn nhất định sẽ không để yên!
Khang Hy đứng dậy, truyền Lương Cửu Công đến, bảo Lương Cửu Công mang hộp thức ăn, hai người một đường đi đến Ngự Thiện Phòng. Lương Cửu Công một bước không rời đi theo sau Khang Hy, trong lòng ân cần thăm hỏi Hà Hương cả trăm lần. Vị quý nhân này rảnh rỗi quá hay sao mà động ai không động, lại đi động đến Lâm ngự trù, nàng ta không biết Lâm ngự trù là tâm can bảo bối của Hoàng thượng sao?
Đến Ngự Thiện Phòng, Khang Hy phát hiện bên trong chỉ có hai sư đồ Tử Tu, hai người đang thảo luận cái gì đó, dường như là Tử Tu đang dạy Tùng Viễn nấu ăn.
Khang Hy im lặng đứng nghe trước cửa hơn nửa ngày thì Tử Tu mới phát hiện ra hắn.
“Hoàng thượng, sao ngươi lại tới đây?” Tử Tu kinh ngạc, không phải lúc này Khang Hy đang phê duyệt tấu chương sao?
“Nghe Tuyên quý nhân bảo ngươi bị bệnh nên trẫm đến xem có phải là thật không.” Khang Hy bước vào, nhìn Tử Tu hai má đỏ hồng, không khỏi tâm tình tốt lên rất nhiều.
Tử Tu cho Tùng Viễn tự mình luyện tập, cùng Khang Hy đi ra ngoài sân. Lương Cửu Công mở hộp thức ăn, mang các đĩa thức ăn vẫn còn nguyên ra.
“Hoàng thượng, mấy món ăn này…” Tử Tu thấy đồ ăn bên trong vẫn còn nguyên thì không khỏi hoài nghi có phải mình lại nấu hỏng. Hẳn là không đâu, mấy ngày nay y đều tâm bình khí hòa, hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến hương vị của món ăn.
Khang Hy cầm lấy đôi đũa chọc chọc, đáp: “Nhìn ngon lắm, ai, chắc là phải thấy được ngươi thì mới ăn nổi. Hôm nay Tuyên quý nhân có làm khó cho ngươi không?”
Tử Tu lắc đầu, cái kia cũng không tính là bị khó xử, chẳng qua chỉ là trong lòng không thoải mái thôi. Thấy thái độ của Khang Hy như thế này thì xem ra Tuyên quý nhân kia vẫn chưa chiếm được ưu việt trước mặt hắn.
“Vậy là tốt rồi, ta đã nói với nàng ta, nếu nàng ta thông minh thì sau này sẽ không đến làm phiền ngươi. Cái đám phi tử đó, đúng là không khiến người khác bớt lo.”
Tử Tu phì cười, nghe Khang Hy oán than nhóm nữ nhân của mình thì chẳng hiểu sao lại cảm thấy rất vui.
“Ngươi còn cười, gần đây ta rất lười đến hậu cung, nhìn thấy mặt họ là đã phiền chán rồi.” Khang Hy kéo tay Tử Tu nắm chạt trong tay mình. Tay của Tử Tu thật lạnh, Khang Hy lại nói tiếp: “Hai ngày nữa ta sẽ cho người mang thêm mấy bộ y phục nữa đến, ngươi ăn mặc mỏng manh như vậy, bị bệnh thì phải làm sao?”
“Nào có dễ bị bệnh như vậy?” Tử Tu rất cảm động, mặc cho Khang Hy nắm tay mình.
“Dù sao cũng cần phải có thêm quần áo mới, còn không đến một tháng nữa là tới tân niên rồi. Tính ra thì ngươi vào cung cũng gần được chín tháng rồi nhỉ?”
“Ừm, đã chín tháng rồi, thời gian trôi qua thật mau.” Tử Tu cảm khái, đến thế giới này gần một năm nhưng bản thân đối với món ăn thứ một trăm lẻ chín vẫn không có được chút tin tức nào. Bất quá chuyện gì rồi cũng sẽ xong, tuy rằng không biết sẽ phải đợi bao lâu.
“Đúng thế, thời gian qua thật mau.” Khang Hy không biết đang nghĩ gì, hai người yên lặng không ai lên tiếng, lâm vào trầm tư.
Hai người không biết là, tin tức Khang Hy đến đây đã truyền tới tai Hà Hương. Hà Hương tức giận nghiến răng, lập tức mặc định Tử Tu chính là kẻ địch lớn nhất của mình.
Vì tránh cho Hà Hương cảm thấy lạc lõng tại nơi ở mới, Khang Hy cố tình cho phép Hà Hương giữ lại hai cung nữ người Mông Cổ. Từ thái độ của Khang Hy đối đãi với Hà Hương thì có thể thấy, Hoàng đế vẫn vô cùng có tâm.
Nơi Hà Hương được ban cho ở là Thừa Hi Điện, cách Dưỡng Tâm Điện của Hoàng đế không quá xa. Cho dù Khang Hy vẫn chưa lâm hạnh nàng nhưng thỉnh thoảng vẫn đến thăm nàng vài lần.
Dần dần, Hà Hương đã đại khái nắm được quy luật sinh hoạt của Khang Hy. Điều khiến cho nàng chú ý nhất chính là mỗi đêm đều có một ngự trù tự tay mang bữa tối đến cho Khang Hy. Ngự trù này tên là Lâm Tử Tu, là ngự trù chuyên dụng của Thái Hoàng Thái Hậu, rất được Hoàng thượng sủng ái. Vì thế Hà Hương liền đánh chủ ý lên người Tử Tu.
Ngày hôm nay, Tử Tu vừa làm xong bữa tối đinh mang đến cho Khang Hy thì bên ngoài đột nhiên có tiếng người thông truyền, “Tuyên quý nhân đến.” Tử Tu sửng sốt, vội vàng đi ra nghênh đón.
“Nô tài thỉnh an Tuyên quý nhân.” Tử Tu và Tùng Viễn cùng hành lễ vấn an, Tùng Viễn mặt mũi đỏ bừng, trái tim đập thình thịch, đầu cúi thật thấp.
“Đứng lên đi, vị nào là Lâm ngự trù Lâm Tử Tu?” Thanh âm của Hà Hương trong trẻo mà lạnh lùng, manh theo vẻ cao ngạo, nếu không phải vì Hoàng thượng thì còn lâu nàng mới đến nơi này.
“Hồi bẩm quý nhân, nô tài là Lâm Tử Tu.” Tử Tu thì rất nghi hoặc, không nghĩ ra vị Tuyên quý nhân này tìm mình để làm gì.
“À, nghe nói mỗi ngày ngươi đều mang bữa tối đến cho Hoàng thượng phải không?” Hà Hương đánh giá Tử Tu vài lần thì thấy Tử Tu ngoại trừ dung mạo thanh tú ra còn lại không có gì đặc sắc.
“Vâng.”
Hà Hương thấy Tử Tu ngoan ngoãn đáp lời thì nỗi khó chịu trong lòng tiêu đi một chút, nàng thản nhiên hỏi: “Bữa tối nay đã làm xong chưa?”
“Đã xong rồi ạ, nô tài đang định mang đến cho Hoàng thượng.” Tử Tu đã lờ mờ đoán được mục đích đến đây của Hà Hương, không khỏi có chút khó xử. Nếu như suy nghĩ của y là đúng thì không biết y phải trả lời thế nào đây.
Giây tiếp theo, Hà Hương lập tức chứng minh suy đoán của Tử Tu: “Được rồi, ngươi giao thức ăn cho ta đi, hôm nay để ta mang đến cho Hoàng thượng là được rồi.”
Tùng Viễn ở một bên không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn Hà Hương, trong lòng hơi trầm xuống, sao nàng có thể làm như vậy được?
Tử Tu nhíu mày, im lặng một lúc rồi hỏi: “Không biết đây là ý của Hoàng thượng hay là…”
“Là ý của ta, thế nào? Ngươi muốn kháng mệnh?” Giọng nói của Hà Hương mang theo vài phần tức giận, nàng không tin được là tên ngự trù thoạt nhìn ngây ngô này lại dám cãi lại lời nàng.
“Nô tài không dám, nhưng mà nếu như Hoàng thượng hỏi đến thì nô tài biết làm sao bây giờ?” Tử Tu vô cùng khó xử, vốn mỗi ngày y cũng chỉ có khoảng thời gian này mới có thể nhìn thấy Khang Hy. Bởi vậy chẳng phải ngày hôm nay y sẽ không thể gặp được Khang Hy à? Hơn nữa, chỉ cần nghĩ đến nữ nhân này lại lấy món ăn do chính tay y làm để lấy lòng Khang Hy thì y liền cảm thấy khó chịu. Y vốn không phải là người keo kiệt nhưng chuyện này thì y không muốn nhượng bộ.
Hà Hương cười lạnh một tiếng: “Ngươi chỉ cần đưa thức ăn cho ta, chuyện còn lại không cần phải xen vào. Nếu như Hoàng thượng có hỏi thì ta sẽ nói ngươi bị bệnh không thể tự mình mang đi là được.”
Tử Tu thở dài một hơi, cuối cùng đành đáp: “Vậy được rồi, để nô tài cho thức ăn vào hộp rồi mang ra cho người.”
Tử Tu không vui nhưng không thể làm gì được Tuyên quý nhân, thôi thì cứ để cho nàng ta mang đi để xem Khang Hy xử lý như thế nào.
Nhìn bóng dáng Tử Tu quay đi, Hà Hương khẽ hừ lạnh, xem như tên này cũng biết thức thời.
Tùng Viễn tâm tình rất phức tạp nhìn trộm Hà Hương, nữ nhân mà hắn thích đang uy hiếp sư phụ mà hắn tôn kính nhất nên hắn thật sự không biết nên hướng về ai. Bất quá Tùng Viễn có hơi không thích hành động này của Hà Hương. (thằng phản đồ =”=)
Lát sau Tử Tu ôm hộp thức ăn đi ra, Hà Hương bảo cung nữ cầm lấy, lại liếc Tử Tu một cái rồi mới xoay người nghênh ngang bỏ đi.
“Sư phụ, sao Tuyên quý nhân lại làm như vậy chứ?” Tùng Viễn nhịn không được oán giận.
Tử Tu xoa đầu Tùng Viễn, cười khổ: “Đừng để ý, tiếp tục tập luyện đi.”
“Ai, sư phụ à, tính cách của người thật là quá tốt, chỉ toàn để cho người ta khi dễ…” Thấy Tử Tu trừng sang thì Tùng Viễn thức thời ngậm miệng.
Mang theo bữa tối, Hà Hương vui vẻ đi đến Càn Thanh Cung. Nam nhân mà, luôn thích được nữ nhân quan tâm, cho dù là Hoàng đế cũng vậy thôi. Nàng một đường hưởng thụ cung nữ thái giám đi ngang qua vấn an, không khỏi cảm thấy lâng lâng.
Tiến vào Càn Thanh Cung, nàng cầm lấy hộp thức ăn trong tay cung nữ, cho bọn họ đứng lại ở ngoài. Các tiểu thái giám gác trước cửa cung liếc nhìn nhau, đồng thời thỉnh an nàng. Một tiểu thái giám vừa định thông báo thì bị Hà Hương ngăn cản.
“Hoàng thượng ở bên trong à?” Hà Hương hỏi.
“Hồi bẩm Tuyên quý nhân, Hoàng thượng đang ở bên trong, mời quý nhân vào.” Tiểu thái giám thông minh mở cửa cho nàng, Hà Hương hài lòng gật đầu lập tức bước vào trong.
Hai tiểu thái giám đóng cửa lại, nhìn nhau lắc đầu, ai, lại một ả đàn bà ngu xuẩn.
“Tử Tu, ngươi đến rồi?” Khang Hy mỉm cười ngẩng đầu, lập tức nụ cười cứng lại trên mặt, trầm giọng hỏi: “Tuyên quý nhân, tại sao lại là nàng?”
“Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường.” Tuyên quý nhân hành lễ vấn an Khang Hy, mỉm cười đáp: “Hôm nay Lâm ngự trù bị ốm, thần thiếp lại vừa vặn đi ngang qua Ngự Thiện Phòng, vì vậy nên giúp Lâm ngự trù mang sang. Hoàng thượng, người muốn dùng bữa luôn không ạ?”
Nàng thỏ thẻ nói, một đôi mắt sáng long lanh nhìn Khang Hy tràn đầy mong chờ.
Khang Hy cười như không cười, Tuyên quý nhân này nói dối đúng là cực kỳ vụng về không chịu nổi. Bất quá hắn lười vạch trần nàng, vì thế đáp: “Quý nhân có lòng, để thức ăn xuống đi. Sau này không được trẫm cho phép thì không được đến đây!”
“Hoàng thượng, thần thiếp cũng là muốn gặp Hoàng thượng nên mới… Hoàng thượng, hôm nay để thần thiếp hầu hạ người dùng bữa được không?” Hà Hương không cam lòng, lại mở miệng khẩn cầu.
Khang Hy hơi khó chịu, vốn tưởng rằng Tuyên quý nhân này biết thời biết thế, hôm nay mới biết nàng ta thuộc kiểu người khiến cho người khác chán ghét. Thanh âm của Khang Hy lạnh đi vài phần: “Đừng để trẫm phải nói lại lần thứ hai, ra ngoài!”
“Hoàng…vâng, thần thiếp cáo lui.” Hà Hương hít mũi, đặt hộp thức ăn lên bàn, môi giật giật, cuối cùng không dám nói gì nữa lui ra.
Hà Hương cắn môi, đem cơn giận này đều ném lên đầu Lâm Tử Tu. Nhất định là tên Lâm Tử Tu kia đã cho Hoàng thượng dùng thuốc mê gì rồi, bằng không Hoàng thượng vì sao chỉ ăn thức ăn do chính tay y mang đến?
Lâm Tử Tu này xem ra không thể xem thường được!
Nhìn hộp thức ăn trên bàn, nháy mắt khẩu vị của Khang Hy mất sạch. Tuyên quý nhân này đúng là lộng hành quá mức, chỉ hy vọng nàng ta đừng có tái phạm. Mà không biết nàng ta có định gây khó dễ gì cho Tử Tu không, nếu để cho hắn phát hiện ra thì hắn nhất định sẽ không để yên!
Khang Hy đứng dậy, truyền Lương Cửu Công đến, bảo Lương Cửu Công mang hộp thức ăn, hai người một đường đi đến Ngự Thiện Phòng. Lương Cửu Công một bước không rời đi theo sau Khang Hy, trong lòng ân cần thăm hỏi Hà Hương cả trăm lần. Vị quý nhân này rảnh rỗi quá hay sao mà động ai không động, lại đi động đến Lâm ngự trù, nàng ta không biết Lâm ngự trù là tâm can bảo bối của Hoàng thượng sao?
Đến Ngự Thiện Phòng, Khang Hy phát hiện bên trong chỉ có hai sư đồ Tử Tu, hai người đang thảo luận cái gì đó, dường như là Tử Tu đang dạy Tùng Viễn nấu ăn.
Khang Hy im lặng đứng nghe trước cửa hơn nửa ngày thì Tử Tu mới phát hiện ra hắn.
“Hoàng thượng, sao ngươi lại tới đây?” Tử Tu kinh ngạc, không phải lúc này Khang Hy đang phê duyệt tấu chương sao?
“Nghe Tuyên quý nhân bảo ngươi bị bệnh nên trẫm đến xem có phải là thật không.” Khang Hy bước vào, nhìn Tử Tu hai má đỏ hồng, không khỏi tâm tình tốt lên rất nhiều.
Tử Tu cho Tùng Viễn tự mình luyện tập, cùng Khang Hy đi ra ngoài sân. Lương Cửu Công mở hộp thức ăn, mang các đĩa thức ăn vẫn còn nguyên ra.
“Hoàng thượng, mấy món ăn này…” Tử Tu thấy đồ ăn bên trong vẫn còn nguyên thì không khỏi hoài nghi có phải mình lại nấu hỏng. Hẳn là không đâu, mấy ngày nay y đều tâm bình khí hòa, hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến hương vị của món ăn.
Khang Hy cầm lấy đôi đũa chọc chọc, đáp: “Nhìn ngon lắm, ai, chắc là phải thấy được ngươi thì mới ăn nổi. Hôm nay Tuyên quý nhân có làm khó cho ngươi không?”
Tử Tu lắc đầu, cái kia cũng không tính là bị khó xử, chẳng qua chỉ là trong lòng không thoải mái thôi. Thấy thái độ của Khang Hy như thế này thì xem ra Tuyên quý nhân kia vẫn chưa chiếm được ưu việt trước mặt hắn.
“Vậy là tốt rồi, ta đã nói với nàng ta, nếu nàng ta thông minh thì sau này sẽ không đến làm phiền ngươi. Cái đám phi tử đó, đúng là không khiến người khác bớt lo.”
Tử Tu phì cười, nghe Khang Hy oán than nhóm nữ nhân của mình thì chẳng hiểu sao lại cảm thấy rất vui.
“Ngươi còn cười, gần đây ta rất lười đến hậu cung, nhìn thấy mặt họ là đã phiền chán rồi.” Khang Hy kéo tay Tử Tu nắm chạt trong tay mình. Tay của Tử Tu thật lạnh, Khang Hy lại nói tiếp: “Hai ngày nữa ta sẽ cho người mang thêm mấy bộ y phục nữa đến, ngươi ăn mặc mỏng manh như vậy, bị bệnh thì phải làm sao?”
“Nào có dễ bị bệnh như vậy?” Tử Tu rất cảm động, mặc cho Khang Hy nắm tay mình.
“Dù sao cũng cần phải có thêm quần áo mới, còn không đến một tháng nữa là tới tân niên rồi. Tính ra thì ngươi vào cung cũng gần được chín tháng rồi nhỉ?”
“Ừm, đã chín tháng rồi, thời gian trôi qua thật mau.” Tử Tu cảm khái, đến thế giới này gần một năm nhưng bản thân đối với món ăn thứ một trăm lẻ chín vẫn không có được chút tin tức nào. Bất quá chuyện gì rồi cũng sẽ xong, tuy rằng không biết sẽ phải đợi bao lâu.
“Đúng thế, thời gian qua thật mau.” Khang Hy không biết đang nghĩ gì, hai người yên lặng không ai lên tiếng, lâm vào trầm tư.
Hai người không biết là, tin tức Khang Hy đến đây đã truyền tới tai Hà Hương. Hà Hương tức giận nghiến răng, lập tức mặc định Tử Tu chính là kẻ địch lớn nhất của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.