Thanh Xuyên Hoàng Phi Muốn Được Kiều Dưỡng
Chương 16:
Ảm Hương
18/06/2023
Editor: Nhược Thủy
" Cách cách cũng phải nhìn thấy chủ tử gia mới được.” Vân Tú đáp lại, nếu giống như hôm nay chủ tử gia bị Lý trắc phúc tấn mời đi, không quá nửa tháng, chủ tử gia chưa chắc có thể nhớ rõ cách cách.
Sau khi nàng vào phủ liền hỏi thăm qua, nữ nhân trong viện chủ tử gia ít nhất trong các vị a ca, đối với nữ sắc xưa nay luôn nhàn nhạt.
Cho dù cách cách lớn lên xinh đẹp, nếu thời gian dài không thấy được chủ tử gia thì có ích lợi gì.
Vân Linh liền đẩy Vân Tú một cái, Vân Tú không dám nói tiếp, chỉ là trong lòng không ngừng hỏi thăm Lý trắc phúc tấn.
Ôn Hinh hơi hơi nhíu mày, kỳ thật Vân Tú tuy rằng nghĩ sao nói vậy, nhưng lại nói không sai, liền nói: “Các ngươi yên tâm, dù ta thất sủng cũng nuôi nổi các ngươi.”
Tứ gia ngoài cửa đen mặt, đây là nói cái gì?
Một phòng chủ tử không giống chủ tử, nô tài không giống nô tài, cái gì cũng đều có thể nói ra ngoài!
Hít sâu một hơi, duỗi tay vén mành bước vào.
Không gian nhỏ đột nhiên xuất hiện một người, hù dọa đến người trong phòng, vừa thấy là Tứ gia, Vân Tú cùng Vân Linh sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nháy mắt liền quỳ xuống.
Ôn Hinh cũng kinh sợ, Tứ gia không phải đi Đông viện sao?
Như thế nào xuất hiện ở chỗ này?
Các nàng vừa rồi chưa nói cái gì phạm kiêng kị đúng không?
Nỗ lực nghĩ nghĩ, giống như chưa nói cái gì nguy hại đến tính mạng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, động tác lại không dám chậm, đứng dậy liền uốn thân hành lễ, nhưng do khẩn trương đã quên trên đầu gối bị thương, mãnh mẽ uốn thân, đầu gối không chịu đựng được thân thể, cả người tức khắc ngã về phía trước.
Đáng chết!
Tứ gia vốn dĩ đen mặt, đang nghĩ tới giáo huấn một chút quy củ cho chủ tớ trong phòng này, liền nhìn thấy Ôn Hinh vội vã hành lễ, chân mềm nhũn, cả người hướng tới phương hướng của hắn.
Trong đầu nháy mắt hiện lên chuyện đầu gối nàng bị thương, theo bản năng nghiêng người duỗi tay đỡ.
Ôn Hinh bị cánh tay Tứ gia túm một chút, lực đạo đầy mạnh mẽ, nàng lại không phải kẻ ngốc, tức khắc tương kế tựu kế, thuận thế liền ngã vào trong ngực Tứ gia.
Mỹ nhân kế nàng cũng sẽ dùng.
Ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, Tứ gia cũng ngại ngùng trực tiếp phát hỏa, trong lòng nghĩ Ôn thị lúc này mới mười lăm tuổi, vẫn là tiểu nha đầu. Mới vừa rồi dáng vẻ khẩn trương, nhìn cũng quá đáng thương.
Suy nghĩ như vậy, lại thuận tay ôm người lên đặt trên giường.
Ôn Hinh:……
Tứ gia giống như có nhân tình hơn so với trong tưởng tượng của nàng, còn có chút ôn nhu.
Nếu như vậy, không nhào lên còn chờ cái gì?
Ôn Hinh liền lộ ra một gương mặt tươi cười vui vẻ ngốc nghếch, không nhắc tới chuyện xảy ra hôm nay, một đôi mắt sáng như bầu trời đầy trời đầy, nhẹ nhàng nắm lấy tay áo Tứ gia kéo kéo: “Lúc này sao gia lại đến đây?”
Tứ gia liền nhìn vui mừng trên mặt tiểu cô nương cũng không giấu được mà lộ ra, đôi tay trắng như bạch ngọc lôi kéo tay áo hắn, giống như đang trêu đùa, từng chút từng chút làm tâm ngứa ngáy.
Nhìn lén hắn một cái, lại lén lút liếc hắn một cái, gương mặt như phù dung nhiễm tầng tầng đỏ ửng.
Nóng bỏng vui mừng, lại nồng đậm như vậy làm hắn có chút trở tay không kịp, nhưng sâu trong lòng lại ẩn ẩn có vài phần đắc ý.
“Gia không thể tới nơi này của nàng sao?” Tứ gia vốn đang đứng, nhưng sức lực Ôn Hinh nắm ống tay áo hắn càng lúc càng lớn, hắn không thể không ngồi xuống nhìn nàng nói chuyện.
Nhìn Tứ gia vẻ mặt nghiêm túc, Ôn Hinh trong lòng trợn trắng mắt, quả nhiên tính tình khó chịu, nàng làm nũng như vậy, hắn cũng có thể giữ được dáng vẻ này.
Phúc tấn đi chiêu chính thê đoan trang, Lý trắc phúc tấn là một đóa hoa kiều mỵ quyến rũ lòng người, Tống thị giống như đóa hoa mềm yếu, Cảnh thị còn chưa thị tẩm được trừ ra bên ngoài.
Cho nên Ôn Hinh liền cảm thấy chính mình chỉ có thể đi theo con đường mỹ nhân xinh đẹp ngọt ngào.
“Không phải, nô tỳ ước gì gia mỗi ngày đều tới, nhưng người lại mắng nô tỳ không quy củ.” Ôn Hinh nhíu mày làm ra bộ dáng buồn rầu, giả vờ oán giận nói.
Chân mày nhíu lại, môi anh đào hơi mím, cố tình đôi con ngươi đẹp như đá quý mang theo vài phần giảo hoạt, cứ như vậy nhìn người, thật là làm người không thể làm gì.
Lời này làm Tứ gia cũng không biết như thế nào trả lời nàng mới đúng, thật là lời hay đều bị nàng chiếm toàn bộ.
“Nghe nói nàng hôm nay cùng Lý thị tranh luận?”
Ôn Hinh nhìn Tứ gia nghiêm trang hỏi chuyện, khóe mắt thoáng nhìn hai nha đầu còn quỳ, tâm tư xoay chuyển, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc, ngay sau đó lại mang vài phần sợ hãi, sắc mặt không còn thẹn thùng, dần dần trở nên trắng bệch.
Nhìn nàng bị dọa thành như vậy, Tứ gia cũng sửng sốt, đang muốn mở miệng hỏi một câu, liền nhìn Ôn Hinh đột nhiên đứng lên, “Thình thịch” quỳ xuống.
“Cách cách, trên chân người còn có thương tích!”
“Cách cách, cẩn thận chân.”
Vân Linh cùng Vân Tú đều bị thanh âm vang lên hù dọa, vội vàng bò lại đỡ Ôn Hinh.
Tứ gia nơi nào nghĩ đến tính tình Ôn Hinh mạnh bạo như vậy, nói quỳ liền quỳ, một tiếng vang khi gối chạm đất, hắn nghe đều có chút không thoải mái, mặt cũng đen theo.
“Nàng làm gì vậy?” Tứ gia thật sự có chút tức giận nói.
Mặt Ôn Hinh trắng bệch, lại thẳng thắt lưng, cũng không nhìn Tứ gia, đôi mắt nhìn về phía trước, một chữ một chữ nói: “Nô tỳ thỉnh tội với chủ tử gia.”
“Nàng……” Tứ gia nổi giận, nhìn Ôn Hinh hỏi: “Nàng nói, nàng thỉnh tội gì?”
“Chủ tử gia không phải đã nói, nô tỳ tranh luận cùng Lý trắc phúc tấn.” Ôn Hinh nói.
Tứ gia:……
Một câu này làm hắn giận đến đỉnh điểm, tâm can phổi đều muốn nổ tung, liền nhìn Ôn Hinh: “Là ai nói muốn tự biện?”
Trong lòng Ôn Hinh “Lộp bộp”, Tứ gia quả nhiên nghe góc tường, trong lòng có chút lo lắng, ngoài miệng lại nói: “Chủ tử gia đến liền hỏi tội, một mực chắc chắn nô tỳ tranh chấp cùng Lý trắc phúc tấn, nô tỳ còn có thể nói cái gì? Đơn giản trực tiếp nhận tội là được.”
“Nàng còn có gì để nói?”. Dù là phúc tấn cũng không dám cùng hắn nói như vậy, Ôn thị quả nhiên là…… Gan lớn!
Ôn Hinh nghe xong lời này, hốc mắt liền đỏ, trong ánh mắt hàm chứa nước mắt, lại lộ ra vài phần quật cường, mở miệng nói: “Nếu chủ tử gia công bằng, nên hỏi nô tỳ một câu hôm nay đã xảy ra chuyện gì, trời tối ngài đến liền nói nô tỳ tranh phong cùng trắc phúc tấn, đây là định tội nô tỳ, nô tỳ còn có thể nói cái gì?”
Nhìn nàng miệng lưỡi sắc bén, lại một câu cũng không nói được.
Tứ gia bị nàng làm tức giận đến không thể phát hỏa, lại cảm thấy có vài phần buồn cười.
Nhìn bộ dáng nàng nghiêm túc, bỗng nhiên nhớ tới thời điểm chính mình giống nàng như vậy, mọi việc cũng yêu tích cực như thế này. Mặc kệ làm cái gì, đều muốn làm ra bộ dáng tốt nhất.
Bỗng nhiên liền có tâm tình trêu chọc nàng, nói: “Nếu nàng nói như vậy, tức đã nhận tội, nên phạt nàng như thế nào?”
Ôn Hinh trừng lớn đôi mắt nhìn về phía Tứ gia, một bộ dáng sợ ngây người: “Ta không nhận tội, rõ ràng là chủ tử gia định tội cho ta, sao lại có thể đổi trắng thay đen được chứ?”
Tứ gia khó thở nhìn Ôn Hinh, ngay cả "nô tài" đều đã quên, mở miệng liền xưng "ta", còn dám nói hắn đổi trắng thay đen.
Thật sự có chút tức giận, liền nhìn nàng, nói: " Nàng nói gia đổi trắng thay đen như thế nào? Nếu nói không rõ, hai tội cùng phạt, nàng chịu phục không?”
" Cách cách cũng phải nhìn thấy chủ tử gia mới được.” Vân Tú đáp lại, nếu giống như hôm nay chủ tử gia bị Lý trắc phúc tấn mời đi, không quá nửa tháng, chủ tử gia chưa chắc có thể nhớ rõ cách cách.
Sau khi nàng vào phủ liền hỏi thăm qua, nữ nhân trong viện chủ tử gia ít nhất trong các vị a ca, đối với nữ sắc xưa nay luôn nhàn nhạt.
Cho dù cách cách lớn lên xinh đẹp, nếu thời gian dài không thấy được chủ tử gia thì có ích lợi gì.
Vân Linh liền đẩy Vân Tú một cái, Vân Tú không dám nói tiếp, chỉ là trong lòng không ngừng hỏi thăm Lý trắc phúc tấn.
Ôn Hinh hơi hơi nhíu mày, kỳ thật Vân Tú tuy rằng nghĩ sao nói vậy, nhưng lại nói không sai, liền nói: “Các ngươi yên tâm, dù ta thất sủng cũng nuôi nổi các ngươi.”
Tứ gia ngoài cửa đen mặt, đây là nói cái gì?
Một phòng chủ tử không giống chủ tử, nô tài không giống nô tài, cái gì cũng đều có thể nói ra ngoài!
Hít sâu một hơi, duỗi tay vén mành bước vào.
Không gian nhỏ đột nhiên xuất hiện một người, hù dọa đến người trong phòng, vừa thấy là Tứ gia, Vân Tú cùng Vân Linh sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nháy mắt liền quỳ xuống.
Ôn Hinh cũng kinh sợ, Tứ gia không phải đi Đông viện sao?
Như thế nào xuất hiện ở chỗ này?
Các nàng vừa rồi chưa nói cái gì phạm kiêng kị đúng không?
Nỗ lực nghĩ nghĩ, giống như chưa nói cái gì nguy hại đến tính mạng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, động tác lại không dám chậm, đứng dậy liền uốn thân hành lễ, nhưng do khẩn trương đã quên trên đầu gối bị thương, mãnh mẽ uốn thân, đầu gối không chịu đựng được thân thể, cả người tức khắc ngã về phía trước.
Đáng chết!
Tứ gia vốn dĩ đen mặt, đang nghĩ tới giáo huấn một chút quy củ cho chủ tớ trong phòng này, liền nhìn thấy Ôn Hinh vội vã hành lễ, chân mềm nhũn, cả người hướng tới phương hướng của hắn.
Trong đầu nháy mắt hiện lên chuyện đầu gối nàng bị thương, theo bản năng nghiêng người duỗi tay đỡ.
Ôn Hinh bị cánh tay Tứ gia túm một chút, lực đạo đầy mạnh mẽ, nàng lại không phải kẻ ngốc, tức khắc tương kế tựu kế, thuận thế liền ngã vào trong ngực Tứ gia.
Mỹ nhân kế nàng cũng sẽ dùng.
Ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, Tứ gia cũng ngại ngùng trực tiếp phát hỏa, trong lòng nghĩ Ôn thị lúc này mới mười lăm tuổi, vẫn là tiểu nha đầu. Mới vừa rồi dáng vẻ khẩn trương, nhìn cũng quá đáng thương.
Suy nghĩ như vậy, lại thuận tay ôm người lên đặt trên giường.
Ôn Hinh:……
Tứ gia giống như có nhân tình hơn so với trong tưởng tượng của nàng, còn có chút ôn nhu.
Nếu như vậy, không nhào lên còn chờ cái gì?
Ôn Hinh liền lộ ra một gương mặt tươi cười vui vẻ ngốc nghếch, không nhắc tới chuyện xảy ra hôm nay, một đôi mắt sáng như bầu trời đầy trời đầy, nhẹ nhàng nắm lấy tay áo Tứ gia kéo kéo: “Lúc này sao gia lại đến đây?”
Tứ gia liền nhìn vui mừng trên mặt tiểu cô nương cũng không giấu được mà lộ ra, đôi tay trắng như bạch ngọc lôi kéo tay áo hắn, giống như đang trêu đùa, từng chút từng chút làm tâm ngứa ngáy.
Nhìn lén hắn một cái, lại lén lút liếc hắn một cái, gương mặt như phù dung nhiễm tầng tầng đỏ ửng.
Nóng bỏng vui mừng, lại nồng đậm như vậy làm hắn có chút trở tay không kịp, nhưng sâu trong lòng lại ẩn ẩn có vài phần đắc ý.
“Gia không thể tới nơi này của nàng sao?” Tứ gia vốn đang đứng, nhưng sức lực Ôn Hinh nắm ống tay áo hắn càng lúc càng lớn, hắn không thể không ngồi xuống nhìn nàng nói chuyện.
Nhìn Tứ gia vẻ mặt nghiêm túc, Ôn Hinh trong lòng trợn trắng mắt, quả nhiên tính tình khó chịu, nàng làm nũng như vậy, hắn cũng có thể giữ được dáng vẻ này.
Phúc tấn đi chiêu chính thê đoan trang, Lý trắc phúc tấn là một đóa hoa kiều mỵ quyến rũ lòng người, Tống thị giống như đóa hoa mềm yếu, Cảnh thị còn chưa thị tẩm được trừ ra bên ngoài.
Cho nên Ôn Hinh liền cảm thấy chính mình chỉ có thể đi theo con đường mỹ nhân xinh đẹp ngọt ngào.
“Không phải, nô tỳ ước gì gia mỗi ngày đều tới, nhưng người lại mắng nô tỳ không quy củ.” Ôn Hinh nhíu mày làm ra bộ dáng buồn rầu, giả vờ oán giận nói.
Chân mày nhíu lại, môi anh đào hơi mím, cố tình đôi con ngươi đẹp như đá quý mang theo vài phần giảo hoạt, cứ như vậy nhìn người, thật là làm người không thể làm gì.
Lời này làm Tứ gia cũng không biết như thế nào trả lời nàng mới đúng, thật là lời hay đều bị nàng chiếm toàn bộ.
“Nghe nói nàng hôm nay cùng Lý thị tranh luận?”
Ôn Hinh nhìn Tứ gia nghiêm trang hỏi chuyện, khóe mắt thoáng nhìn hai nha đầu còn quỳ, tâm tư xoay chuyển, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc, ngay sau đó lại mang vài phần sợ hãi, sắc mặt không còn thẹn thùng, dần dần trở nên trắng bệch.
Nhìn nàng bị dọa thành như vậy, Tứ gia cũng sửng sốt, đang muốn mở miệng hỏi một câu, liền nhìn Ôn Hinh đột nhiên đứng lên, “Thình thịch” quỳ xuống.
“Cách cách, trên chân người còn có thương tích!”
“Cách cách, cẩn thận chân.”
Vân Linh cùng Vân Tú đều bị thanh âm vang lên hù dọa, vội vàng bò lại đỡ Ôn Hinh.
Tứ gia nơi nào nghĩ đến tính tình Ôn Hinh mạnh bạo như vậy, nói quỳ liền quỳ, một tiếng vang khi gối chạm đất, hắn nghe đều có chút không thoải mái, mặt cũng đen theo.
“Nàng làm gì vậy?” Tứ gia thật sự có chút tức giận nói.
Mặt Ôn Hinh trắng bệch, lại thẳng thắt lưng, cũng không nhìn Tứ gia, đôi mắt nhìn về phía trước, một chữ một chữ nói: “Nô tỳ thỉnh tội với chủ tử gia.”
“Nàng……” Tứ gia nổi giận, nhìn Ôn Hinh hỏi: “Nàng nói, nàng thỉnh tội gì?”
“Chủ tử gia không phải đã nói, nô tỳ tranh luận cùng Lý trắc phúc tấn.” Ôn Hinh nói.
Tứ gia:……
Một câu này làm hắn giận đến đỉnh điểm, tâm can phổi đều muốn nổ tung, liền nhìn Ôn Hinh: “Là ai nói muốn tự biện?”
Trong lòng Ôn Hinh “Lộp bộp”, Tứ gia quả nhiên nghe góc tường, trong lòng có chút lo lắng, ngoài miệng lại nói: “Chủ tử gia đến liền hỏi tội, một mực chắc chắn nô tỳ tranh chấp cùng Lý trắc phúc tấn, nô tỳ còn có thể nói cái gì? Đơn giản trực tiếp nhận tội là được.”
“Nàng còn có gì để nói?”. Dù là phúc tấn cũng không dám cùng hắn nói như vậy, Ôn thị quả nhiên là…… Gan lớn!
Ôn Hinh nghe xong lời này, hốc mắt liền đỏ, trong ánh mắt hàm chứa nước mắt, lại lộ ra vài phần quật cường, mở miệng nói: “Nếu chủ tử gia công bằng, nên hỏi nô tỳ một câu hôm nay đã xảy ra chuyện gì, trời tối ngài đến liền nói nô tỳ tranh phong cùng trắc phúc tấn, đây là định tội nô tỳ, nô tỳ còn có thể nói cái gì?”
Nhìn nàng miệng lưỡi sắc bén, lại một câu cũng không nói được.
Tứ gia bị nàng làm tức giận đến không thể phát hỏa, lại cảm thấy có vài phần buồn cười.
Nhìn bộ dáng nàng nghiêm túc, bỗng nhiên nhớ tới thời điểm chính mình giống nàng như vậy, mọi việc cũng yêu tích cực như thế này. Mặc kệ làm cái gì, đều muốn làm ra bộ dáng tốt nhất.
Bỗng nhiên liền có tâm tình trêu chọc nàng, nói: “Nếu nàng nói như vậy, tức đã nhận tội, nên phạt nàng như thế nào?”
Ôn Hinh trừng lớn đôi mắt nhìn về phía Tứ gia, một bộ dáng sợ ngây người: “Ta không nhận tội, rõ ràng là chủ tử gia định tội cho ta, sao lại có thể đổi trắng thay đen được chứ?”
Tứ gia khó thở nhìn Ôn Hinh, ngay cả "nô tài" đều đã quên, mở miệng liền xưng "ta", còn dám nói hắn đổi trắng thay đen.
Thật sự có chút tức giận, liền nhìn nàng, nói: " Nàng nói gia đổi trắng thay đen như thế nào? Nếu nói không rõ, hai tội cùng phạt, nàng chịu phục không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.