Thanh Xuyên Hoàng Phi Muốn Được Kiều Dưỡng
Chương 29:
Ảm Hương
14/07/2023
Editor: Nhược Thủy
Tứ gia cầm thú thể hiện triệt để nghẹn khuất trên giường, đến khi trời sáng Ôn Hinh đều muốn mắng nương.
Tứ gia đã sớm tiến cung, nàng xoa eo đứng lên, rửa mặt chải đầu dùng xong đồ ăn sáng, La mama chính viện liền đến.
Lời nói thân cận, thái độ nhu hòa báo cho Ôn Hinh biết sẽ đi theo Tứ gia tây tuần, cũng cho biết đi cùng còn có Cảnh cách cách.
Sau khi La mama rời đi, Ôn Hinh ngồi trong phòng cười lạnh một tiếng.
Phúc tấn sợ nàng đi ra ngoài lại hợp tâm ý Tứ gia, cho nên mạnh mẽ đưa thêm một người đi cùng tranh sủng.
Thủ đoạn này…… Tuy rằng làm người ghê tởm nhưng xác thực hữu dụng.
Ba người đồng hành sao có thể so được với hai người dễ dàng bồi dưỡng cảm tình?
Nhưng nghĩ đến Lý thị Ôn Hinh lại cảm thấy thư thái vài phần, lúc này sợ Lý thị ở Đông viện tức giận muốn quăng chén đập bàn.
Trong viện Cảnh cách cách từ trong ra ngoài đều vui mừng, nha đầu thái giám hưng phấn không dừng được, liền bắt đầu chuẩn bị trang phục vật dụng dùng khi ra ngoài.
Cảnh thị ngồi trong phòng thở phào nhẹ nhõm nhìn người tiễn La mama đi, mấy ngày qua cũng không uổng phí ở trước mặt phúc tấn khom lưng cúi đầu, cùng cho La mama chỗ tốt.
Ở trong phủ trên có phúc tấn, trắc phúc tấn áp chế, dưới có Ôn cách cách khí thế hung mãnh, nàng thật sự không có điểm gì xuất sắc.
Chỉ là đi ra ngoài liền không giống lúc trước, chỉ có nàng cùng Ôn thị, liền tính trường hợp xấu nhất thì lại thế nào, trong mắt chủ tử gia cũng sẽ không nhìn thấy nàng như xưa.
Chỉ cần nhìn nàng, nàng liền có cơ hội.
Tây tuần cũng mất mấy tháng.
Tứ gia từ trong cung đi ra, thời điểm xuất cung gặp Trực Quận vương, liền dừng bước: “Đại ca.”
Trực Quận vương khẽ cười: “Lão tứ, lần này tây tuần huynh đệ chúng ta phải làm bạn.”
Tứ gia chắp tay, nói: “Một chuyến này đi về phải mấy tháng, không thiếu được việc phiền toái đại ca.”
" Huynh đệ một nhà, giúp nhau là việc đương nhiên.” Trực Quận vương cười đáp, chỗ sâu trong đôi mắt lại mang theo đánh giá dò xét nhìn chằm chằm Tứ gia: “ Đệ có biết ban đầu Hoàng Thượng định ra danh sách không có đệ cũng không có ta không?”
Trong lòng Tứ gia căng thẳng, trên mặt lại bất động thanh sắc (không thay đổi, không biểu hiện), mang theo vài phần nghi hoặc nhìn Trực Quận vương: “Đại ca lời này có ý gì? Đệ đệ không hiểu rõ.”
Nhìn Tứ gia giả ngu, Trực Quận vương liền biết hỏi không được gì, trong các đệ đệ, miệng kín nhất chính là lão tứ.
Ha hả cười, Trực Quận vương liền dùng tay vỗ bả vai Tứ gia, tùy tiện nói: “Không biết cũng không có gì, đại ca chỉ nghe người khác nói nên thuận miệng hỏi một câu.” Nói xong nhìn Tứ gia liếc mắt một cái: “ Tuần phủ (chức quan đứng đầu một tỉnh, chức quan thuộc bộ Hộ) Thiểm Tây cùng tuần phủ Hà Nam Sơn Tây và mọi người tấu thỉnh Hoàng Thượng tây tuần, đệ nói vì điều gì?”
Tứ gia nhìn không ra ý tứ trong lời Trực Quận vương, liền nói: “Thiểm Tây chính là biên cương trọng địa, Hoàng Thượng nhanh chóng đến xem cũng là theo lẽ thường.”
Đáp lời tránh nặng tìm nhẹ, tươi cười trên mặt Trực Quận vương liền giảm vài phần, nhàn nhạt nói: “Ta đi trước một bước.”
Trực Quận vương cứ như vậy không coi ai ra gì rời đi, sắc mặt Tứ gia cũng không dễ nhìn.
So với đại ca phong vương, hắn vẫn có phân lượng quá nhẹ.
Tứ gia đen mặt một đường trở về phủ, trên đường hồi phủ còn suy nghĩ lời Trực Quận vương nói.
Người trên danh sách ban đầu đi tây tuần là ai hắn biết, Hoàng Thượng vốn định chính là Thái Tử, tam ca cùng thập tam đệ, nhưng trước đó vài ngày trong cung lại có người đề cập chuyện Tác Ngạch Đồ, chọc giận Hoàng Thượng.
Thái Tử liền ở tại kinh thành, thập tam cũng bị liên lụy, nhưng Trực Quận vương cùng hắn còn có lão bát được chọn, tam ca như cũ tùy giá.
Từ ngày Long Khoa Đa truyền tin tức cho hắn, mấy ngày nay hắn tự nhiên đang âm thầm bố trí việc này.
Sợ rằng Trực Quận vương đã nhận ra điều gì, lúc này mới tới thử hắn.
Tứ gia thật ra không sợ Trực Quận vương, hắn có điểm bất an là hắn cùng Thái Tử luôn quan hệ hòa thuận, lúc này Hoàng Thượng mang theo hắn lại lưu Thái Tử ở kinh thành, liền sợ trong lòng Thái Tử sẽ có nghi kỵ.
Tô Bồi Thịnh nhìn sắc mặt Tứ gia không tốt, cũng không dám đi quấy rầy, đứng ở cửa giống như môn thần.
Hậu viện việc Ôn Hinh cùng Cảnh thị đi theo tây tuần đã sớm truyền khắp phủ, Ôn Hinh sớm tránh trong viện không ra khỏi cửa, chỉ nghe nói Cảnh thị vận khí không tốt, không biết như thế nào gặp Lý thị, bị phạt quỳ một canh giờ.
Sau khi Ôn Hinh biết cũng chỉ nghe một chút xem như không có việc gì.
Âm thầm nghĩ, đại khái Lý thị ở hậu viện chờ nàng tới nhưng nàng không ra khỏi cửa, cuối cùng Cảnh thị xúi quẩy.
Chính viện đang chuẩn bị đồ vật Tứ gia dùng dọc theo đường đi tây tuần, cũng không có thời gian cùng tinh lực quản việc Lý thị xử phạt Cảnh thị.
Ôn Hinh cũng thu thập đồ vật của chính mình, vì nàng cùng Cảnh thị đều là cách cách, nên có thể mang theo cũng chỉ có ba cái hòm xiểng ( cái rương).
Mấy cái hòm xiểng phải chuẩn bị trang phục giày vớ dùng trong mấy tháng, còn phải có một ít đồ vật dùng hằng ngày, Vân Tú cùng Vân Linh cơ hồ sầu trắng đầu.
Mặc kệ sắp xếp như thế nào, rương đều không đủ dùng.
Tứ gia vào Thính Trúc Các, liền nhìn thấy bộ dáng chủ tớ các nàng rối ren, không khỏi nhíu mày.
Trên trán Ôn Hinh toát ra mồ hôi, nhìn Tứ gia tới liền vội đi đón, cười mở miệng: “Gia, sao lúc này lại tới?”
Không đến giờ cơm cũng không đến buổi tối, đột nhiên tới nơi này của nàng, thật ngoài ý muốn.
Tứ gia chính là phiền lòng, tản bộ đi đến đây liền vào cửa.
Ôn Hinh hỏi hắn như vậy, thiếu chút nữa hỏi khó hắn, liền thuận miệng hỏi: “Làm gì vậy?”
“ Chuẩn bị đồ dùng trên đường.” Ôn Hinh cười mời Tứ gia đi vào: “Phúc tấn nói trên đường nô tỳ có thể mang ba cái hòm xiểng, cho nên trước tiên chuẩn bị một chút.”
Tứ gia nhìn ba cái hòm xiểng được xếp đầy, bên ngoài còn có ấm lò sưởi tay, ấm trà chung trà bát nhỏ rải rác bày một bàn, đồ vật đều là phân lệ cách cách dùng trong phủ không thể nói tinh xảo (tốt).
Tứ gia nhìn liền nhíu mày, lại nhìn bên người nàng chỉ có ba người, liền nói: “ Sao chỉ có mấy người này?”
Ôn Hinh sửng sốt, nhìn thoáng qua ba người Triệu Bảo, trong lòng cân nhắc ra vẻ ngu ngơ nói: “Trong phủ phân như vậy.”
Tứ gia nhìn thoáng qua Ôn Hinh, liền thấy nàng bộ dáng ngây ngốc, dường như nghe không hiểu ý hắn.
Hắn lại chỉ vào mấy cái cái rương cùng đồ vật trên bàn: “ Chứa không hết sao?”
Ôn Hinh liền rất "phiền não" mở miệng: “Nô tỳ quá ngu ngốc, sắp xếp như thế nào cũng không hết, chỉ là đồ vật không thể thiếu, nếu không có trên đường sẽ không tiện.” Nói xong liền có vài phần ủy khuất bĩu môi: “Ngay cả y phục nô tỳ cũng chỉ chứa một nửa rương, không dám lấy nhiều.”
Đến khi trở về liền vào trời đông giá rét, áo choàng y phục dày cần phải mang, nhưng nó quá chiếm diện tích, một cái áo khoác phải chiếm hơn nửa cái rương.
Ôn Hinh thật sự cảm thấy ủy khuất, một bộ y phục cổ đại trong ngoài ít nhất bảy tám cái, chỉ cho ba cái rương, có thể chứa cái gì!
Tuy rằng biết phân lệ cách cách ít như vậy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy tức giận.
Nếu Tứ gia chính mình đụng tới cửa, không khó xử hắn thì khó xử ai?
Tứ gia cũng là đầu gặp chuyện như vậy, trước kia ra cửa, đồ vật của hắn đều do phúc tấn chuẩn bị, người đi theo thu thập đồ vật hắn cũng chưa từng gặp qua.
Nay thấy mới biết được vấn đề rương không đủ dùng.
Cư nhiên còn có vấn đề như vậy.
Đối với ánh mắt chờ mong của tiểu cách cách, Tứ gia lập tức cứng người.
Nên làm cái gì bây giờ?
Thật không có kinh nghiệm.
Tứ gia cầm thú thể hiện triệt để nghẹn khuất trên giường, đến khi trời sáng Ôn Hinh đều muốn mắng nương.
Tứ gia đã sớm tiến cung, nàng xoa eo đứng lên, rửa mặt chải đầu dùng xong đồ ăn sáng, La mama chính viện liền đến.
Lời nói thân cận, thái độ nhu hòa báo cho Ôn Hinh biết sẽ đi theo Tứ gia tây tuần, cũng cho biết đi cùng còn có Cảnh cách cách.
Sau khi La mama rời đi, Ôn Hinh ngồi trong phòng cười lạnh một tiếng.
Phúc tấn sợ nàng đi ra ngoài lại hợp tâm ý Tứ gia, cho nên mạnh mẽ đưa thêm một người đi cùng tranh sủng.
Thủ đoạn này…… Tuy rằng làm người ghê tởm nhưng xác thực hữu dụng.
Ba người đồng hành sao có thể so được với hai người dễ dàng bồi dưỡng cảm tình?
Nhưng nghĩ đến Lý thị Ôn Hinh lại cảm thấy thư thái vài phần, lúc này sợ Lý thị ở Đông viện tức giận muốn quăng chén đập bàn.
Trong viện Cảnh cách cách từ trong ra ngoài đều vui mừng, nha đầu thái giám hưng phấn không dừng được, liền bắt đầu chuẩn bị trang phục vật dụng dùng khi ra ngoài.
Cảnh thị ngồi trong phòng thở phào nhẹ nhõm nhìn người tiễn La mama đi, mấy ngày qua cũng không uổng phí ở trước mặt phúc tấn khom lưng cúi đầu, cùng cho La mama chỗ tốt.
Ở trong phủ trên có phúc tấn, trắc phúc tấn áp chế, dưới có Ôn cách cách khí thế hung mãnh, nàng thật sự không có điểm gì xuất sắc.
Chỉ là đi ra ngoài liền không giống lúc trước, chỉ có nàng cùng Ôn thị, liền tính trường hợp xấu nhất thì lại thế nào, trong mắt chủ tử gia cũng sẽ không nhìn thấy nàng như xưa.
Chỉ cần nhìn nàng, nàng liền có cơ hội.
Tây tuần cũng mất mấy tháng.
Tứ gia từ trong cung đi ra, thời điểm xuất cung gặp Trực Quận vương, liền dừng bước: “Đại ca.”
Trực Quận vương khẽ cười: “Lão tứ, lần này tây tuần huynh đệ chúng ta phải làm bạn.”
Tứ gia chắp tay, nói: “Một chuyến này đi về phải mấy tháng, không thiếu được việc phiền toái đại ca.”
" Huynh đệ một nhà, giúp nhau là việc đương nhiên.” Trực Quận vương cười đáp, chỗ sâu trong đôi mắt lại mang theo đánh giá dò xét nhìn chằm chằm Tứ gia: “ Đệ có biết ban đầu Hoàng Thượng định ra danh sách không có đệ cũng không có ta không?”
Trong lòng Tứ gia căng thẳng, trên mặt lại bất động thanh sắc (không thay đổi, không biểu hiện), mang theo vài phần nghi hoặc nhìn Trực Quận vương: “Đại ca lời này có ý gì? Đệ đệ không hiểu rõ.”
Nhìn Tứ gia giả ngu, Trực Quận vương liền biết hỏi không được gì, trong các đệ đệ, miệng kín nhất chính là lão tứ.
Ha hả cười, Trực Quận vương liền dùng tay vỗ bả vai Tứ gia, tùy tiện nói: “Không biết cũng không có gì, đại ca chỉ nghe người khác nói nên thuận miệng hỏi một câu.” Nói xong nhìn Tứ gia liếc mắt một cái: “ Tuần phủ (chức quan đứng đầu một tỉnh, chức quan thuộc bộ Hộ) Thiểm Tây cùng tuần phủ Hà Nam Sơn Tây và mọi người tấu thỉnh Hoàng Thượng tây tuần, đệ nói vì điều gì?”
Tứ gia nhìn không ra ý tứ trong lời Trực Quận vương, liền nói: “Thiểm Tây chính là biên cương trọng địa, Hoàng Thượng nhanh chóng đến xem cũng là theo lẽ thường.”
Đáp lời tránh nặng tìm nhẹ, tươi cười trên mặt Trực Quận vương liền giảm vài phần, nhàn nhạt nói: “Ta đi trước một bước.”
Trực Quận vương cứ như vậy không coi ai ra gì rời đi, sắc mặt Tứ gia cũng không dễ nhìn.
So với đại ca phong vương, hắn vẫn có phân lượng quá nhẹ.
Tứ gia đen mặt một đường trở về phủ, trên đường hồi phủ còn suy nghĩ lời Trực Quận vương nói.
Người trên danh sách ban đầu đi tây tuần là ai hắn biết, Hoàng Thượng vốn định chính là Thái Tử, tam ca cùng thập tam đệ, nhưng trước đó vài ngày trong cung lại có người đề cập chuyện Tác Ngạch Đồ, chọc giận Hoàng Thượng.
Thái Tử liền ở tại kinh thành, thập tam cũng bị liên lụy, nhưng Trực Quận vương cùng hắn còn có lão bát được chọn, tam ca như cũ tùy giá.
Từ ngày Long Khoa Đa truyền tin tức cho hắn, mấy ngày nay hắn tự nhiên đang âm thầm bố trí việc này.
Sợ rằng Trực Quận vương đã nhận ra điều gì, lúc này mới tới thử hắn.
Tứ gia thật ra không sợ Trực Quận vương, hắn có điểm bất an là hắn cùng Thái Tử luôn quan hệ hòa thuận, lúc này Hoàng Thượng mang theo hắn lại lưu Thái Tử ở kinh thành, liền sợ trong lòng Thái Tử sẽ có nghi kỵ.
Tô Bồi Thịnh nhìn sắc mặt Tứ gia không tốt, cũng không dám đi quấy rầy, đứng ở cửa giống như môn thần.
Hậu viện việc Ôn Hinh cùng Cảnh thị đi theo tây tuần đã sớm truyền khắp phủ, Ôn Hinh sớm tránh trong viện không ra khỏi cửa, chỉ nghe nói Cảnh thị vận khí không tốt, không biết như thế nào gặp Lý thị, bị phạt quỳ một canh giờ.
Sau khi Ôn Hinh biết cũng chỉ nghe một chút xem như không có việc gì.
Âm thầm nghĩ, đại khái Lý thị ở hậu viện chờ nàng tới nhưng nàng không ra khỏi cửa, cuối cùng Cảnh thị xúi quẩy.
Chính viện đang chuẩn bị đồ vật Tứ gia dùng dọc theo đường đi tây tuần, cũng không có thời gian cùng tinh lực quản việc Lý thị xử phạt Cảnh thị.
Ôn Hinh cũng thu thập đồ vật của chính mình, vì nàng cùng Cảnh thị đều là cách cách, nên có thể mang theo cũng chỉ có ba cái hòm xiểng ( cái rương).
Mấy cái hòm xiểng phải chuẩn bị trang phục giày vớ dùng trong mấy tháng, còn phải có một ít đồ vật dùng hằng ngày, Vân Tú cùng Vân Linh cơ hồ sầu trắng đầu.
Mặc kệ sắp xếp như thế nào, rương đều không đủ dùng.
Tứ gia vào Thính Trúc Các, liền nhìn thấy bộ dáng chủ tớ các nàng rối ren, không khỏi nhíu mày.
Trên trán Ôn Hinh toát ra mồ hôi, nhìn Tứ gia tới liền vội đi đón, cười mở miệng: “Gia, sao lúc này lại tới?”
Không đến giờ cơm cũng không đến buổi tối, đột nhiên tới nơi này của nàng, thật ngoài ý muốn.
Tứ gia chính là phiền lòng, tản bộ đi đến đây liền vào cửa.
Ôn Hinh hỏi hắn như vậy, thiếu chút nữa hỏi khó hắn, liền thuận miệng hỏi: “Làm gì vậy?”
“ Chuẩn bị đồ dùng trên đường.” Ôn Hinh cười mời Tứ gia đi vào: “Phúc tấn nói trên đường nô tỳ có thể mang ba cái hòm xiểng, cho nên trước tiên chuẩn bị một chút.”
Tứ gia nhìn ba cái hòm xiểng được xếp đầy, bên ngoài còn có ấm lò sưởi tay, ấm trà chung trà bát nhỏ rải rác bày một bàn, đồ vật đều là phân lệ cách cách dùng trong phủ không thể nói tinh xảo (tốt).
Tứ gia nhìn liền nhíu mày, lại nhìn bên người nàng chỉ có ba người, liền nói: “ Sao chỉ có mấy người này?”
Ôn Hinh sửng sốt, nhìn thoáng qua ba người Triệu Bảo, trong lòng cân nhắc ra vẻ ngu ngơ nói: “Trong phủ phân như vậy.”
Tứ gia nhìn thoáng qua Ôn Hinh, liền thấy nàng bộ dáng ngây ngốc, dường như nghe không hiểu ý hắn.
Hắn lại chỉ vào mấy cái cái rương cùng đồ vật trên bàn: “ Chứa không hết sao?”
Ôn Hinh liền rất "phiền não" mở miệng: “Nô tỳ quá ngu ngốc, sắp xếp như thế nào cũng không hết, chỉ là đồ vật không thể thiếu, nếu không có trên đường sẽ không tiện.” Nói xong liền có vài phần ủy khuất bĩu môi: “Ngay cả y phục nô tỳ cũng chỉ chứa một nửa rương, không dám lấy nhiều.”
Đến khi trở về liền vào trời đông giá rét, áo choàng y phục dày cần phải mang, nhưng nó quá chiếm diện tích, một cái áo khoác phải chiếm hơn nửa cái rương.
Ôn Hinh thật sự cảm thấy ủy khuất, một bộ y phục cổ đại trong ngoài ít nhất bảy tám cái, chỉ cho ba cái rương, có thể chứa cái gì!
Tuy rằng biết phân lệ cách cách ít như vậy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy tức giận.
Nếu Tứ gia chính mình đụng tới cửa, không khó xử hắn thì khó xử ai?
Tứ gia cũng là đầu gặp chuyện như vậy, trước kia ra cửa, đồ vật của hắn đều do phúc tấn chuẩn bị, người đi theo thu thập đồ vật hắn cũng chưa từng gặp qua.
Nay thấy mới biết được vấn đề rương không đủ dùng.
Cư nhiên còn có vấn đề như vậy.
Đối với ánh mắt chờ mong của tiểu cách cách, Tứ gia lập tức cứng người.
Nên làm cái gì bây giờ?
Thật không có kinh nghiệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.