Thanh Xuyên Hoàng Phi Muốn Được Kiều Dưỡng

Chương 39:

Ảm Hương

10/08/2023

Editor: Mặc Nam

Ở hoa lâu ăn cơm xong, Ôn Hinh cảm thấy mỹ mãn đi theo Tứ gia trở về, mới vừa vào cửa liền có người tới thỉnh Tứ gia đi, nói rằng Tam gia bên kia mở tiệc.

Ôn Hinh thầm nghĩ trong lòng không sao cả, về phòng thay đổi xiêm y, liền cầm trâm ngọc thoải mái dựa người vào nệm mềm.

Từ ánh sáng chiếu ra bên ngoài có thể thấy chất ngọc thật không tồi, giá cũng rất phù hợp.

“Cách cách.” Vân Linh bưng trà tiến vào, nhìn trong tay cách cách cầm trâm cài đầu, trên mặt cũng mang theo cười: “Nghe nói Cảnh cách cách bị bệnh.”

“Sao?” Ôn Hinh sửng sốt: “Bị bệnh?”

Hôm trước nhìn thấy Cảnh thị còn rất khỏe mạnh, sao mới qua một đêm liền bị bệnh?

“Đúng vậy, nói là tối hôm qua bị cảm lạnh, buổi sáng hôm nay đầu liền thấy choáng váng, buổi trưa còn thỉnh lang trung tới.” Vân Linh nhíu mày nói.

Vẫn cảm thấy Cảnh cách cách bệnh cũng thật không phải lúc, ở phủ Thái Nguyên phủ dừng chân hai ngày, sinh bệnh ngã xuống làm sao lên đường?

Ôn Hinh như suy tư gì, một hồi lâu mới nói: “Nếu như vậy, ngươi liền thay ta đi thăm hỏi Cảnh cách cách.”

Ôn Hinh không thích Cảnh thị, nàng tự nhiên sẽ không tự mình đi qua, không chừng Cảnh thị nhìn thấy nàng liền tức giận khiến bệnh trầm trọng hơn.

Vân Linh liền gật đầu: “Vâng, nô tỳ liền đi một chuyến.”

Ôn Hinh gật đầu, Vân Linh liền vội vàng đi.

Chỉ qua thời gian một chén trà nhỏ, Vân Linh liền trở lại, mở miệng trả lời: “Nô tỳ vào nhà vấn an Cảnh cách cách , nhìn sắc mặt nàng bị nóng đến đỏ bừng thật sự bị bệnh không nhẹ. Nghe người bên cạnh Cảnh cách cách nói, là buổi tối hôm qua cửa sổ phòng ngủ không biết bị gió thổi mở ra lúc nào. Buổi tối lại lạnh như vậy, gió thổi cả đêm, ai chịu nổi.”

“Người hầu hạ bên cạnh cũng không tỉ mỉ, chuyện như vậy cũng không chú ý sao?”. Ôn Hinh không quá tin tưởng, liền giống như nàng lúc không ở bên người Tứ gia, buổi tối sau khi nàng ngủ, thị nữ gác đêm đều luôn kiểm tra cửa sổ, sao có thể xuất hiện việc gió thổi mở cửa sổ.

“Cũng không phải như vậy, nô tỳ cũng có chút không hiểu rõ, chuyện này nếu ở trong viện chúng ta tuyệt đối sẽ không phát sinh.” Vân Linh cảm thán một hồi: “Nhìn Cảnh cách cách có tâm kế, nào nghĩ đến người bên cạnh thật ra thiếu tận tâm.”

Ôn Hinh liền cười: “Lời này cũng đúng, cũng không phải tất cả đều có vận khí tốt như ta, gặp được các người chiếu cố như tri kỷ.”

Vân Linh giúp cách cách thay đổi trà nóng, nghe xong lời này mặt mày đều cười rực rỡ: “Đi theo cách cách mới là phúc khí của chúng nô tỳ.”

Chuyện Cảnh thị sinh bệnh tới không thích hợp, nhưng Ôn Hinh cũng không để nhiều ở trong lòng.

Rốt cuộc quan hệ của nàng cùng Cảnh thị, cũng không đáng để nàng đóng giả tâm địa từ bi.

Buổi tối Tứ gia trở về có chút say khướt, nhưng sắc mặt nhìn khá tốt, Ôn Hinh chỉ lo chăm sóc Tứ gia đang say mông lung, cũng quên nhắc chuyện Cảnh thị.

Sau khi tỉnh dậy vào sáng ngày hôm sau, liền phát hiện Tứ gia đã không bên cạnh, nàng vội đứng dậy rửa mặt chải đầu thay quần áo, liền nghe Triệu Bảo tới nói Cảnh thị cho người thỉnh Tứ gia đi qua.

Cảnh thị bị bệnh, việc muốn khởi hành rời phủ Thái Nguyên như thế nào cũng là vấn đề.

“Tứ gia liền đi qua sao?”. Ôn Hinh thuận miệng hỏi một câu, nàng cũng không thể ngăn cản Tứ gia đi gặp người khác.

Nhưng nếu người kia là Cảnh thị, trong lòng luôn muốn hắn tránh xa.

“Không có, Tứ gia vội vã ra cửa, nghe xong Tiền Lâm trong viện Cảnh cách cách nói, chỉ lệnh Tô công công đi xem ra sao liền đi rồi.” Triệu Bảo nói đến đây trong lòng có chút vui sướng khi người gặp họa, hắn đã sớm nhìn không quen Cảnh cách cách cố làm ra vẻ, luôn âm thầm làm việc ngáng chân cách cách.

Đáng đời!

Tay Vân Linh nhanh nhẹn chải đầu cho cách cách, nghe vậy liền nói một câu: “Ai da, sợ là Cảnh cách cách phải thất vọng, vận khí cũng thật không tốt, trời vừa rạng sáng chủ tử gia đã vội vã ra cửa.”

Ha hả, bị bệnh cũng không thể được chủ tử gia thương tiếc.

Nghe Vân Linh nói, Ôn Hinh thật sự dở khóc dở cười.

Những người bên cạnh nàng, còn nhớ hận Cảnh thị hơn cả nàng.

“Ở bên ngoài không thể tùy ý, lời này về sau không thể tùy tiện nói ra.” Ôn Hinh nhẹ giọng nói: “Chúng ta nên chuẩn bị thỏa đáng, hôm nay nếu ra khỏi thành, cũng không thể trì hoãn thời gian của chủ tử gia.”

“Dạ.” Triệu Bảo cùng Vân Linh đều biết nặng nhẹ, nào dám hồ nháo.

Triệu Bảo đến nhìn chằm chằm người thu thập hòm tư trang, Vân Linh nơi này hầu hạ cách cách tốt là được, bên kia kim chỉ phòng đưa xiêm y tới đầy một cái rương.

Vân Linh có chút phát sầu, làm sao có thể mang theo được?

Thời điểm đang khó xử, Vương Đức Hải liền đến, nói là chủ tử gia phân phó, rương tư trang của Ôn cách cách mang theo xa giá của chủ tử gia.

Triệu Bảo tới ngàn ân vạn tạ mang theo người ra bên ngoài nâng hòm tư trang, ở Thái Nguyên phủ ngừng hai ngày, cách cách liền thêm ba bốn hòm trang, trên xe của nàng chỉ có thể cất giữ hai cái, dư lại hai cái liền theo Vương Đức Hải đưa đến xe chủ tử gia.

Ôn Hinh nghe được lời này cũng không ngoài ý muốn, hôm qua Tứ gia không ngăn cản nàng mua đồ, tất nhiên đã có chuẩn bị.

Bên này náo nhiệt thu thập đồ vật, bên kia Cảnh cách cách liền có chút gió thảm mưa sầu.

Hòm trang thật ra lén lút thu thập, nhưng lúc trước Tô công công nói ba phải rằng thế nào cũng được, trong lòng chủ tớ bọn họ đều thấp thỏm, đoán không rõ ràng ý chủ tử gia.

Cảnh thị sắc mặt ửng hồng dựa vào gối mềm, đầu ong ong vang lên lời Tô công công, hắn nói nàng hiểu rõ, kỳ thật muốn nàng lưu lại dưỡng bệnh, dưỡng bệnh tốt lại đi theo sau.

Chỉ là lời này nói quá dễ nghe, nếu nàng thật sự lưu lại dưỡng bệnh, chờ hết bệnh lại không có ý của chủ tử gia, nàng thật sự dám một mình đuổi theo sao?



Nàng không dám.

Nàng luôn luôn cảm thấy bệnh chính mình tới thật kỳ quặc, nhưng tối hôm qua gác đêm chính là Thu Lăng đối với nàng rất trung thành, tuyệt đối sẽ không làm chuyện bất lợi với nàng.

Hơn nữa Thu Lăng canh giữ ở bên trong, bên ngoài còn có Tiền Lâm nhìn.

Chỉ là cửa sổ kia xác thật không đóng tốt, Cảnh thị tuy rằng tâm cơ thâm trầm, nhưng nhất thời cũng nghĩ không rõ rốt cuộc không đúng chỗ nào.

“Cách cách…” Thu Lăng luôn do dự, vẫn là mở miệng khuyên nhủ: “Không bằng trước tiên ngài lưu lại dưỡng bệnh, phải dưỡng thân thể cho tốt, nếu cứ như hiện tại đi theo, không may thân mình sốt hỏng vậy phải làm sao bây giờ?”

Cảnh thị trầm mặt không mở miệng.

Thu Lăng sốt ruột trừng mắt nhìn Tiền Lâm.

Tiền Lâm liền vội tiếp một câu: “Thu Lăng nói đúng, cách cách có câu nói nói tương lai còn dài. Hơn nữa, liền tính là ngài ở chỗ này dưỡng bệnh, thời điểm chủ tử gia hồi kinh phải đi ngang qua nơi này đón ngài. Đến lúc đó chủ tử gia biết ngài vì dưỡng bệnh mới trì hoãn ở Thái Nguyên phủ, trong lòng chỉ càng thương tiếc cách cách.”

Cảnh thị biết Tiền Lâm nói lời này để dỗ nàng, trong mắt chủ tử gia trừ Ôn thị thì còn nơi nào có thể nhìn đến nàng?

Ngày hôm qua, chủ tử gia thật sự mang nàng ta ra cửa.

Nàng cùng Ôn thị cùng nhau ra cửa phụng dưỡng chủ tử gia, liền tính là chủ tử gia không thích, chỉ cần phái người tới hỏi một câu, cho nàng chút thể diện thì thế nào?

Nhưng chủ tử gia thật sự không hỏi một câu, trực tiếp mang theo Ôn thị ra cửa.

Nàng còn có thể diện gì?

“Đi gặp Tô công công, liền nói ta bệnh tật quấn thân không chịu nổi bôn ba trên đường, thỉnh chủ tử gia rủ lòng thương cho ta ở phủ Thái Nguyên dưỡng bệnh.” Cảnh thị nói xong liền nhắm hai mắt lại.

Tô Bồi Thịnh nói không rõ ràng, còn không phải muốn nàng chính mình mở miệng lưu lại sao?

Thật là cẩu nô tài!

Nhưng nàng không thể không tuân theo tâm ý của hắn!

Thật không cam lòng.

Thời điểm Tứ gia trở về sắc mặt không tốt lắm, chỉ kịp cùng Ôn Hinh nói một câu: “Gia lệnh Vương Đức Hải mang theo nàng đi trước một bước, gia sẽ theo sau.”

Ôn Hinh nhìn sắc mặt Tứ gia, lúc này cũng không dám hỏi nguyên do, vội vàng mở miệng đáp ứng: “Được, ngài trên đường phải chú ý thân thể, cũng không nên nóng vội, từ từ tới là được.”

Tứ gia lau mặt, nhìn vẻ mặt Ôn Hinh bất an còn cố kiên cường trấn định, liền duỗi tay ôm nàng một chút: “Không có việc gì, đi thôi.”

Ôn Hinh liền thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, để Vân Linh khoác áo choàng cho nàng, không tránh được nhìn Tứ gia một cái, lúc này mới xoay người rời đi.

Tứ gia nhìn Ôn Hinh rời đi, lại gọi Tô Bồi Thịnh tới: “Cảnh thị hiện tại như thế nào?”

“Hồi chủ tử gia, Cảnh cách cách nói bệnh phong hàn đến bất ngờ, tự cầu lưu lại dưỡng bệnh, nói không dám trì hoãn hành trình của chủ tử gia.” Tô Bồi Thịnh vội cúi đầu nói.

Mặt Tứ gia vô biểu tình gật đầu: “Thỉnh lang trung xem kỹ, làm nàng an tâm ở Thái Nguyên phủ dưỡng bệnh.”

Tứ gia nói xong liền xoay người đi, Tô Bồi Thịnh vội gọi Vương Đức Hải truyền lời lại, chính mình vội vàng đuổi theo chủ tử gia.

Vương Đức Hải phụ trách vận chuyển lương thực, mỗi lần đều đi muộn nhất, bởi vậy một chút cũng không gấp gáp.

Nhìn sân Cảnh cách cách, trong lòng cười nhạo một tiếng, đây cũng là người không có ánh mắt.

Ngươi rõ ràng biết rõ chủ tử gia lúc này xem Ôn cách cách như bảo bối, còn không biết sống chết đụng vào làm cho người ghét.

Chủ tử gia nhìn ngươi thấy không vui, dạng người này hắn tự nhiên có rất nhiều biện pháp làm chủ tử gia vui vẻ.

Nhân lúc các vị chủ tử chưa tiến vào phòng, trên hai then cài cửa đục lỗ lớn một chút, chuyện này không khó.

Gió phía tây lớn, thổi mở cửa sổ hết sức hiếm lạ sao?

***

Ôn Hinh ngồi xe ngựa lung lay đi phía trước, sau khi ra khỏi thành, tại đường nhỏ ngoài quan đạo xe ngựa liền bất động.

Không uổng công mấy ngày nay Triệu Bảo xum xoe có hiệu quả, được Tô Bồi Thịnh nhắc nhở một chút, trong xe ngựa chuẩn bị nước ấm cùng điểm tâm.

Dùng đồng làm thành bình nước to, bên trong thêm sợi bông thật dày, bên ngoài lại phủ một tầng áo bông, buổi sáng rót nước ấm vào đến buổi tối vẫn còn ấm.

Thứ này là chủ tử gia cố ý tìm cho cách cách, hôm qua mới đưa đến, Triệu Bảo cùng Vân Linh nhìn hiếm lạ cực kỳ.

Đây chính là thứ tốt.

“Nghe Tô công công nói, chờ thêm mấy ngày nữa sẽ lạnh hơn liền không thể dùng sợi bông, thay bằng ngân sương đỏ rực, cái này là bình nước bằng đồng, đến buổi tối vẫn nóng. Chỉ là hiện tại trời không quá lạnh, thùng xe quá nhỏ, bên trong thêm than nóng, sợ người chịu không nổi nhiệt khí.” Vân Linh cười nói.

Ôn Hinh cũng cảm thấy hiếm lạ, cho nên trí tuệ cổ nhân thật không thể xem thường, thứ này nàng thích.

Dọc theo đường đi nàng thật không thích uống nước lạnh.

“Xe ngựa sao lại ngừng ở nơi này không đi?”. Ôn Hinh xem qua bình đồng đựng nước, xe ngựa vẫn không có động tĩnh, liền hỏi một câu.



Vân Linh liền xuống xe đi hỏi thăm, qua một hồi lâu mới trở về, liền nói: “Bá tánh Thái Nguyên nghe nói Thánh Giá hồi cung, tụ tập trước hành cung khẩn cầu lưu lại mấy ngày, lúc này Thánh Giá còn chưa ra khỏi thành.”

Ôn Hinh liền không biết nói gì cho phải, vậy sáng sớm khiến cho các nàng ra khỏi thành chờ làm gì?

Khởi đầu đều là Thánh Giá đi trước, các nàng ở phía sau đi theo, lúc này cũng không biết tại sao các nàng cùng gia quyến quân hậu cần lại ra khỏi thành trước.

Nhớ đến sắc mặt Tứ gia lúc đó, Ôn Hinh luôn có loại cảm giác không tốt.

Chờ chính là hơn nửa ngày.

Qua nửa ngày nhận một tin tức, Hoàng Thượng bãi bỏ hết nợ ngân lượng gạo thảo dược ba năm trước của huyện Sơn Tây, bá tánh một mực gọi Thánh Thượng từ bi, nước mắt lưng tròng cung tiễn Thánh Giá rời đi.

Một lần đưa liền đưa ra khỏi thành mấy chục dặm.

Khang Hi gia còn khen một câu bá tánh Thái Nguyên phủ nếp sống mộc mạc lương thiện.

Ôn Hinh:…

Nàng ở trong xe ngựa đợi gần một ngày, đã chết lặng không biết nói cái gì cho phải.

Chờ đến xe ngựa rốt cuộc lăn bánh, nàng đã ngủ một giấc, tinh thần rất tốt cũng là lúc Tứ gia lên xe.

Đôi mắt Ôn Hinh lập tức sáng, dịch dịch thân mình vào bên trong, đây cũng không phải lúc phê bình mọi thứ, nếu không bắt đầu lên đường trời sẽ tối.

“Gia, trước tiên uống trà đi?”. Ôn Hinh rót chén trà liền đưa qua, nhìn vẻ mặt Tứ gia lạnh băng, nhất định đã ở bên ngoài chờ Thánh Giá nửa ngày.

Tứ gia thật sự khát, liền uống hai ngụm, cũng không rảnh lo có phải nuốt vội hay không.

Ôn Hinh vừa thấy tư thế này, vội từ ngăn bí mật mang điểm tâm sáng tới cho Tứ gia dùng.

Tứ gia không có khẩu vị, lắc đầu không ăn.

Ôn Hinh liền thu hồi lại, thật cẩn thận đánh giá sắc mặt Tứ gia.

Tứ gia bị động tác nhỏ của nàng làm có chút không được tự nhiên: “Nhìn cái gì vậy?”

" Nô tỳ nhìn gia thật sự thấy càng ngày càng đẹp.”

Tứ gia:…

Biết Ôn Hinh chưa nói lời thật, đây là dỗ hắn vui vẻ.

Ôn Hinh là cách cách của hắn, cho nên nhìn hắn không vui liền sẽ cố ý dỗ hắn vui.

Cát Lễ là tâm phúc của Hoàng Thượng, cố ý khiến bá tánh bày ra tư thế cầu Thánh Giá lưu lại, có phải cũng vì khiến Hoàng Thượng vui vẻ không?

Vấn đề ở Sơn Tây vẫn luôn tồn tại, Cát Lễ lập tức dỗ Hoàng Thượng vui vẻ, ngân lượng gạo thảo dược nhiều năm thiếu nợ lập tức đều bãi bỏ.

Hoàng Thượng tây tuần, Hộ Bộ vốn căng thẳng, hiện tại lại bãi bỏ ngân lượng thiếu nợ.

Ngực Tứ gia nhảy thình thịch, hắn càng ngày càng không hiểu tâm tư Hoàng a mã.

Nhớ tới hôm nay Trực Quận vương trước mặt bọn họ ám chỉ, lại hồi tưởng Cát Lễ ngẩn đầu cuồng vọng đắc ý tươi cười.

Tức giận trong lòng Tứ gia như thế nào cũng không buông bỏ được.

Sẽ có một ngày……Sẽ có một ngày, gia muốn bọn tiểu nhân phải trả giá đại giới!

Ôn Hinh nhìn ra được tâm tình Tứ gia không tốt, phi thường không tốt, cũng sẽ không tìm đường chết lúc này làm hoa giải ngữ. Nghĩ nghĩ liền đơn giản dựa vào Tứ gia nhắm mắt dưỡng thần, ai ngờ xe ngựa lay động liền làm nàng ngủ mất.

Chờ đến khi Tứ gia cứng rắn nuốt hỏa khí xuống, lúc muốn cùng Ôn Hinh trò chuyện, cúi đầu liền nhìn thấy Ôn Hinh đã ngủ.

Vừa tức giận vừa buồn cười, thật là lớn gan!

Biết hắn tâm tình không tốt, cư nhiên dám ngủ như vậy!

Hôm nay trì hoãn nửa ngày, đêm nay tự nhiên không có hạ trại ăn ngủ ngoài trời mà suốt đêm lên đường.

Một đường gấp rút, qua huyện Linh Thạch, lại qua huyện Hoắc Châu, tiếp tục đi về phía tây, trên đường vài lần quan viên các nơi tiến đến yết kiến. Qua sông Hoàng Hà, lại lên liên tục mấy ngày, cuối cùng đóng quân ở phủ Tây An.

Quan binh bao quanh một vòng thành, quan viên binh sĩ quỳ nghênh đón Thánh Giá, ngày đó xa giá của Ôn Hinh cũng vào bên trong thành.

Rốt cuộc có thể đặt chân nghỉ ngơi, Ôn Hinh nhẹ nhàng thở ra.

Thánh Giá dừng chân ở hành cung Tây An, Ôn Hinh cùng a ca lẫn gia quyến tự nhiên ở tại nơi hương thân quan viên chuẩn bị.

Lúc này phòng của Ôn Hinh còn lớn hơn khi ở Thái Nguyên, phong cảnh cũng càng tốt.

Nơi của nàng còn chưa thu thập thỏa đáng, Triệu Bảo liền đi đến với vẻ mặt kỳ lạ.

" Có chuyện gì vậy?” Mấy ngày liền lên đường không nghỉ khiến Ôn Hinh có chút đau đầu, nâng tay ra khỏi thau đồng để Vân Linh lau tay cho nàng.

Triệu Bảo tới thật cẩn thận nói: “Bên ngoài có người đưa tới mấy mỹ nhân, nói là hiếu kính chủ tử gia. Chủ tử gia không ở trong phủ, người nọ liền nói thỉnh cách cách nhận lấy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Xuyên Hoàng Phi Muốn Được Kiều Dưỡng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook