Thanh Xuyên Hoàng Phi Muốn Được Kiều Dưỡng

Chương 9:

Ảm Hương

04/06/2023

Editor: Nhược Thủy

Lời nói châm chọc mỉa mai trực tiếp truyền ra, làm sắc mặt Cảnh cách cách trong phút chốc trở nên tái nhợt, thân mình hơi hơi run lên, thiếu chút nữa ngã quỵ trên mặt đất.

Nàng biết dung mạo chính mình không quá xinh đẹp, chỉ là bị người trực tiếp nói ra như vậy, tư vị khó chịu này quả thực làm nàng xấu hổ và giận dữ, hận không thể lập tức rời đi.

Nhưng nàng không dám.

Chỉ có thể đứng ở nơi đó, ngay cả cãi lại cũng không được, tùy ý Lý thị chế nhạo.

Lúc này Ôn Hinh hơi đảo mắt qua Tống cách cách vẫn luôn không có cảm giác tồn tại, liền thấy nàng ta do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.

Trong lòng nàng liền hiểu rõ, Tống cách cách không muốn vì một người vừa vào phủ chống đối lại Lý thị.

Hơn nữa mọi người lại không có giao tình, Tống cách cách cũng không cần phải vì Cảnh cách cách, khiến bản thân rơi vào tình cảnh bị Lý thị công kích.

Im lặng giữ mình, ai cũng như vậy.

Ôn Hinh càng sẽ không mở miệng, vốn dĩ nàng đã bị Lý thị âm thầm đè ép, lúc này mở miệng sẽ bị Lý thị bắt được nhược điểm.

Hơn nữa thời điểm mới vừa vào phủ , Cảnh cách cách đối với nàng có địch ý, nàng hiện tại vẫn nhớ rõ ràng, người như vậy…… Nói thật, nàng không muốn có quá nhiều giao hảo cùng nàng ta.

Huống chi, người này trong lịch sử có thể sống sót đến cuối cùng, còn có phong cảnh như vậy, thủ đoạn khẳng định lợi hại hơn chính mình, nàng vẫn không cần thay cổ nhân lo lắng.

Cảnh cách cách đứng nơi đó, vốn tưởng rằng có người có thể giúp nàng nói một câu, nhưng Tống cách cách vào phủ đã lâu giống như không nhìn thấy, Ôn cách cách cùng nàng vào phủ càng không có giao tình, hai người không mở miệng, trong lòng nàng vừa tức vừa giận, nhưng lại không có cách nào.

May mắn lúc này phúc tấn ra tới, Cảnh thị cuối cùng cũng được cứu .

“Trắc phúc tấn muốn làm cái gì, Cảnh cách cách mới vào phủ không bao lâu, dù quy củ có chút sai cũng nên từ từ dạy bảo mới phải.” Sau khi Phúc tấn ngồi xuống thong thả ung dung mở miệng, nâng chung trà lên nhấp một ngụm, nói tiếp: “Ta thấy Cảnh cách cách cũng không sai, nàng xinh đẹp lại trẻ trung nên trang điểm rực rỡ như hoa. Chúng ta nhìn thấy thích, chủ tử gia thấy được cũng có thể vui vẻ.”

Trên mặt Lý thị cứng đờ, câu nói xinh đẹp lại trẻ trung… đây là mắng nàng già rồi phải không?

Trong lòng không phục, liền nói thẳng nói: “Nô tỳ còn không phải nghĩ đến đại a ca mới mất không bao lâu sao, ăn mặc rực rỡ thực sự quá không hợp.”

Sắc mặt Phúc tấn trong nháy mắt liền trầm xuống, nhìn Lý thị thêm vài phần sắc bén.

Trong lòng Ôn Hinh thật sự phải khen Lý thị, đây không phải kiêu ngạo, mà là không có đầu óc không phải sao?

Nàng ta đừng quên, bản thân còn có nhi tử chưa sinh ra.



Quả nhiên, lúc này Ôn Hinh liền nghe phúc tấn cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói: “Năm đó lúc Hoằng Phân không còn, thật ra không nhớ rõ trắc phúc tấn có quy củ như vậy.”

Lý thị nghe xong sắc mặt tái nhợt, nhớ tới nhi tử trước đây không qua đầy tháng, theo bản năng đỡ bụng chính mình.

Tức giận trong lòng phúc tấn phát ra bên ngoài, nhìn bộ dạng Lý thị hiện tại tâm tình mới thoải mái vài phần.

Đều có nhi tử đã chết như nhau, ngươi có thể cầm đao đâm ta, ta còn không có biện pháp trị ngươi sao?

Một trận đấu võ mồm, ngươi tới ta đi, Ôn Hinh thật sự mở rộng tầm mắt.

Nhìn Tống cách cách giả chết, lại nhìn Cảnh cách cách làm đầu gỗ, cuối cùng chính mình cũng giả thành người câm.

Phúc tấn cùng trắc phúc tấn tranh phong, các nàng là cá trong chậu vẫn cẩn thận mới tốt.

Phúc tấn kiềm chế lửa giận, nhìn Ôn Hinh cùng Cảnh thị cúi đầu im lặng: "Chủ tử gia hiện giờ đã hồi kinh, hai người các muội cũng phải chuẩn bị thật tốt, hầu hạ chủ tử gia là bổn phận của cả hai, cũng phải nhớ rõ thân phận chính mình.”

Thật là vô tội nằm không cũng trúng đạn!

Ôn Hinh cùng Cảnh thị vội vàng đứng dậy nghe dạy bảo, đồng thanh đáp ứng.

Lý thị ngẩng đầu liền nhìn gương mặt Ôn Hinh, thiếu chút nữa không thở nổi, nàng có thai không thể thị tẩm, chỉ sợ tiểu chủ tử muốn bò lên trên.

Phúc tấn cố ý nói như vậy trước mặt nàng, còn không phải là đang mắng nàng không tuân thủ bổn phận, không nhớ rõ thân phận chính mình?

Phúc tấn tựa hồ còn chưa nói hết, lại nói thêm: " Nơi này của ta còn có chút vải dệt năm nay đưa tới, đặt trong nhà kho cũng không dùng đến. Lại để La mama mang mấy cuộn đi qua, màu vải tươi sáng, thích hợp làm vài bộ trang phục xinh đẹp, cũng làm cho gia thấy cao hứng.”

Hai người lại vội vàng cảm tạ phúc tấn ban thưởng, La mama cũng là người biết làm việc, lập tức mang theo người ôm bảy tám cuộn vải màu hồng đào, màu hồng hải đường, hồng thạch lựu cùng màu hồng sa tanh đi vào, các màu hoa dệt chỉ bạc, liếc mắt một cái nhìn như có ánh sáng hiện lên, thật là thứ tốt.

Ôn Hinh đối với ánh mắt Lý thị nhìn nàng như muốn giết người, lộ ra sắc mặt sợ hãi lập tức cúi đầu.

Trong lòng lại cười nhạo một tiếng, thủ đoạn của Lý thị thật kém xa phúc tấn, có thể được sủng nhiều năm như vậy thật sự dựa vào gương mặt.

Ôm nhiều vải dệt như vậy trở về Thính Trúc Các, Vân Tú cùng Triệu Bảo lưu lại trong viện đều sợ ngây người.

Vân Linh lại có chút lo lắng nhìn cách cách, hỏi: “Cách cách, những nguyên liệu này……”

“Đều may thành trang phục.” Ôn Hinh đáp.

“Cứ như vậy, Lý trắc phúc tấn chỉ sợ là……”

“Dù ta không làm, nàng có thể buông tha ta sao?”



Tự nhiên sẽ không.

Vân Linh suy nghĩ, cũng nhanh chóng hiểu rõ.

Đúng vậy, Lý trắc phúc tấn sẽ không giơ cao đánh khẽ, như vậy cách cách của các nàng cũng chỉ có thể dựa vào che chở của phúc tấn.

Nếu phúc tấn thưởng nguyên liệu, vậy theo ý phúc tấn đi làm là được.

Nô tài trong Thính Trúc Các ôm vải dệt phúc tấn vừa thưởng rêu rao đi phòng may vá, chỉ chốc lát liền truyền khắp toàn phủ.

Nghe xong La mama nói, phúc tấn cười nhạt: “Như thế mới ngoan.”

La mama cũng cười theo: “Từ khi Ôn cách cách vào phủ, đối với lời phúc tấn nói luôn luôn nói gì nghe nấy, cũng giữ bổn phận.”

Phúc tấn nhàn nhạt gật đầu, trước mắt tuân thủ bổn phận, sau khi được sủng sẽ thế nào?

Năm đó Lý thị còn không phải luôn khom lưng cúi đầu, chỉ là có hài tử không phải liền lộ nguyên hình?

“Chờ gia trở về, thỉnh hắn tới chính viện dùng bữa.”

La mama vừa nghe trong lòng liền hiểu rõ, phúc tấn muốn ra tay: “Dạ, nô tỳ sai người canh chừng, khi có tin tức liền tới hồi bẩm.”

Vẫy tay cho La mama lui ra, phúc tấn dựa vào gối mềm sau người, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm rèm che, Hoằng Huy của nàng không còn, tuy không có chứng cứ chứng minh Lý thị ra tay nhưng tuyệt đối không thoát được quan hệ cùng nàng ta.

Hiện giờ chủ tử gia đối với Lý thị xem như ân sủng, nàng phải nghĩ biện pháp phân chia sủng ái, mới xuống tay với Lý thị.

Ôn thị…… Sinh ra một gương mặt như hoa như nguyệt, ít nhất trước mắt còn vâng lời nàng, nàng liền nâng đỡ nàng ta.

Đêm nay chủ tử gia sẽ không lại ngủ ở tiền viện, khiến cho Ôn thị hầu hạ liền tốt.

Nàng đã mở miệng, gia cũng sẽ không dẫm lên mặt mũi của nàng, chỉ cần Ôn thị là người thông minh, có thể vào mắt gia, về sau chuyện này liền dễ làm.

Nếu Ôn thị là người vô năng, vẫn còn có Cảnh thị.

Hôm nay trời còn sáng, Tứ gia liền trở về phủ, tâm tình hiển nhiên không tốt như cũ, thay đổi trang phục đi ra, Tô Bồi Thịnh liền tiến lên hồi bẩm.

Phúc tấn mời hắn qua dùng bữa?

Tứ gia do dự một chút, vẫn nhấc chân đi ra ngoài, mặt mũi phúc tấn vẫn phải cho.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Xuyên Hoàng Phi Muốn Được Kiều Dưỡng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook