Thanh Xuyên Làm Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 24: Trở về
Đào Lý Mặc Ngôn
22/11/2021
Mạnh Hinh dọn đến Tĩnh Ninh Các, để nữ nhân hậu viện bí mật nghiến răng nghiến lợi.
Hôm sau Lý trắc phúc tấn động thai khí, thái y bận bịu vào phủ hầu hạ, Dận Chân mặc dù không tự mình đi thăm Lý trắc phúc tấn, nhưng tứ phúc tấn thưởng Lý thị một khối noãn ngọc an thai.
Khối noãn ngọc này là Khang Hi Hoàng đế ban thưởng cho Dận Chân, bây giờ ở trong tay Lý thị, không phải Dận Chân gật đầu, tứ phúc tấn vạn vạn sẽ không đem noãn ngọc cho Lý thị.
Thái độ của các khanh khách thị thiếp đối Mạnh Hinh đa phần là âm dương quái khí, Mạnh Hinh căn bản cũng không muốn cái "lời" này, cả ngày suy nghĩ làm sao bịt kín con đường thông đến phật đường, thuận tiện trốn tránh con mắt bốc lên lục quang vì ghen tị của đám thị thiếp.
Nhưng lúc nào cũng có mấy người muốn ngăn cản đời sống sinh hoạt của Mạnh Hinh tốt hơn.
Phiền phức trốn không thoát, Ô Nhã thị lần nữa dẫn người ngăn Mạnh Hinh, các thị thiếp sung làm tay chân, thi nhau trào phúng cô, Mạnh Hinh thật sự là trốn không nổi, đẩy một cô thị thiếp đang ngăn lại trước mặt mình, dữ dằn nói:
– Các người đến cùng có bao nhiêu không thỏa mãn, bao nhiêu đói khát? Ở Tĩnh Ninh Các các ngươi cũng có mong chiếm được chỗ tốt? Không thích thì đi tìm chủ tử gia, nói với chủ tử gia đi, ta còn đang muốn đem cái Tĩnh Ninh Các tặng cho các người còn chẳng được, không gặp được chủ tử gia thì thành thực ngậm miệng vào, khó xử ta thì có thể thay đổi chuyện gì? Không có mệnh lệnh của chủ tử, ta có thể vào ở Tĩnh Ninh Các?
Các nàng bị Mạnh Hinh hù dọa, người này thật sự miệng quá độc ··· Mạnh Hinh phủi phủi ống tay áo, nhìn về phía Ô Nhã thị yếu đuối,
– Ô Nhã khanh khách ngài gần đây chép bao nhiêu kinh thư rồi mà vẫn chẳng thay đổi chút nào. Chủ tử gia lễ Phật, chính là giới sắc giới dục, ta cũng chưa nghe nói kinh phật làm người túng dục bao giờ đâu.
Mạnh Hinh che mắt, nghẹn ngào nói:
– Chủ tử gia là chán ghét ta, muốn đuổi ta ra xa, các ngươi lại cho là ta chiếm tiện nghi...ôi ta đáng thương, ta vẫn là quay về nghĩ cách lấy lòng chủ tử gia đi thôi.
Mạnh Hinh "thương tâm" xông ra khỏi vòng vây, chạy về Tĩnh Ninh Các, thứ đồ không biết bao nhiêu người dùng chung, còn bảo ta cướp đi? Mạnh Hinh còn đang ước gì đời này không phải nhìn mặt Dận Chân.
Phiền phức của Mạnh Hinh chỉ là việc nhỏ, từ khi Vương khanh khách đốt phòng Mạnh Hinh, Ô Lạp Na Lạp thị một lần nữa chỉnh đốn hậu trạch, từng khanh khách đều bị cảnh cáo chỉnh đốn một phen.
Hành động của Ô Lạp Na Lạp thị làm cho tất cả mọi người minh bạch, trong phủ đến cùng ai là đương gia, không phải ai cũng có thể tùy tiện thu mua nô tỳ, cho dù không ảnh hưởng đến hai vị trắc phúc tấn, Đông Giai thị cùng Lý thị cũng câm như hến, không dám bất kính với tứ phúc tấn.
Hạ nhân hầu hạ Mạnh Hinh, chỉ có Lan Thúy đi theo chuyển vào Tĩnh Ninh Các, các nô tỳ ma ma kia, Mạnh Hinh cuối cùng cả đời cũng không gặp lại các nàng.
Đến cùng ai là chủ mưu, tứ phúc tấn không nói cho Mạnh Hinh, chuyện này xem như ngoài ý muốn, hậu viện khôi phục bình lặng.
Mạnh Hinh ngoại trừ mỗi ngày sớm chiều thỉnh an tứ phúc tấn, cơ hồ không bước khỏi Tĩnh Ninh Các một bước.
Một hôm đang dâng trà cho tứ phúc tấn, nghe thấy tứ phúc tấn cảm thán:
– Ngày mai Dũng Nghị tướng quân khải hoàn, tại cửa cung hiến tù binh, vạn tuế gia lệnh bách quan cùng nghênh đón Dũng Nghị tướng quân.
Thấy Mạnh Hinh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tứ phúc tấn không hiểu trong lòng mình là tư vị gì, lầm bầm lầu bầu nói:
– Toàn bộ kinh thành đều hứng khởi, vạn tuế gia phá lệ coi trọng Dũng Nghị tướng quân, nhà ai nuôi được hảo nhi tử như Dũng Nghị tướng quân, thật sự là phúc khí tu luyện mấy đời.
Ánh mắt Tứ phúc tấn chăm chú nhìn Mạnh Hinh, Mạnh Hinh không thể không đáp, cong đầu gối:
– Ngài nói đúng, Tây Lâm Giác La đại nhân là có phúc khí, nhưng nô tỳ cùng Dũng Nghị tướng quân chỉ một biểu ba ngàn dặm thân thích.
Tứ phúc tấn bên môi nhiều hơn một phần cay đắng,
– Thôi, các ngươi đều lui đi, mấy ngày nữa vạn tuế gia sẽ thiết yến khoản đãi Dũng Nghị tướng quân chinh chiến ba năm, Đông Giai muội muội theo ta cùng vào cung.
– Tuân mệnh.
Đông Giai thị uốn gối ứng, Mạnh Hinh cúi đầu rời khỏi phòng tứ phúc tấn, luôn luôn cảm giác phía sau ngưng một ánh mắt...
– Đại a ca ngài chậm một chút, chậm một chút.
Mạnh Hinh vội vàng né sang bên cạnh, tránh đi Hoằng Huy đang xông thẳng lại, Mạnh Hinh cúi đầu uốn gối, Hoằng Huy lại dừng trước mặt nàng.
– Ngươi họ Tây Lâm Giác La?
– Bẩm đại a ca, nô tỳ họ Tây Lâm Giác La.
– Hừ, ngươi đừng tưởng rằng cùng họ Tây Lâm Giác La với Dũng Nghị tướng quân liền tùy tiện, dám to gan lấn lướt khinh nhục ngạch nương gia, gia sẽ không tha cho ngươi.
Mạnh Hinh giương mắt nhìn Hoằng Huy uy hiếp mình, Hoằng Huy giữa lông mày nhiều hơn một phần mệt mòi, là thân thể hư nhược...
– Nô tỳ luôn nghe lời tứ phúc tấn, một thị thiếp nho nhỏ nào dám cuồng vọng? Dũng Nghị tướng quân có chiến công với Đại Thanh, nhưng cũng là nô tài của Hoàng Thượng, vạn tuế gia cho Dũng Nghị tướng quân phong thưởng thích hợp, nhưng sẽ không ân trạch toàn bộ Tây Lâm Giác La nhất tộc.
Hoằng Huy nghiêng đầu dò xét Mạnh Hinh, Mạnh Hinh uốn gối đáp:
– Nô tỳ cáo lui.
Sau khi Mạnh Hinh đi, ma ma bên người tứ phúc tấn đẩy màn cửa, nhìn qua bóng lưng Mạnh Hinh thật lâu không cách nào hoàn hồn, Tây Lâm Giác La thị ngược lại là kẻ nhìn rõ ràng...chỉ là nếu như Dũng Nghị tướng quân là ca ca ruột của nàng, nàng còn giữ được phân tự mình hiểu lấy này nữa hay không?
Về phần Mạnh Hinh hiện tại, cô có hôm nay, có thể bảo toàn ít nhiều là do may mắn mà có Dũng Nghị tướng quân, nhưng Mạnh Hinh không muốn dính dáng đến hắn, người như Dũng Nghị tướng quân – công thần danh tướng, kết quả cũng sẽ không quá tốt, Mạnh Hinh muốn bình an sống đến già, đấu trí với Khang Hi cùng Dận Chân hoàn toàn không phải điều cô mong muốn.
____
Ở Tĩnh Ninh Các, ưu điểm lớn nhất là nước nóng đủ dùng,
Mạnh Hinh không cần lo âu khoản sinh hoạt nhiều, hạ nhân phòng bếp không dám bằng mặt không bằng lòng lừa gạt, Mạnh Hinh mỗi ngày cơm nước đều đặn, mỗi ngày đều có thể tắm nhiều nước nóng.
Ngâm mình trong nước nóng xong, chỉ có một từ thôi, sảng.
Mạnh Hinh mặc quần áo trắng rộng thùng thình vào phòng, ánh nến lay lắt phản chiếu không rõ gương mặt Dận Chân, không đợi Mạnh Hinh phản ứng, cô đã nghe thấy giọng Dận Chân cực kì kiềm chế, trầm thấp nói:
– Lôi xuống.
Mạnh Hinh theo bản năng nhìn phía sau, không có người nào xông đến kéo cô ra ngoài, lôi ai xuống?
Dận Chân bên này sắc mặt càng âm u,
– Khăn bọc trên đầu ngươi... lôi xuống cho gia.
Mạnh Hinh lập tức bỏ khăn lau trên đầu xuống, uốn gối đáp:
– Nô tỳ không biết chủ tử gia đến.
– Nô tỳ đi nhóm lửa huân hương, chủ tử gia chờ một lát.
Mạnh Hinh đầu óc lu bù lên, Dận Chân đến ngồi một chút, hay là để cô thị tẩm?
Mạnh Hinh đem hương liệu bỏ vào bên trong lư hương, Dũng Nghị tướng quân ngày mai hồi kinh, Dận Chân hôm nay đến, đậu xanh rau má, Dũng Nghị tướng quân có bao nhiêu quan hệ với cô chứ, cô có thể không đi đón hay không?
– Chủ tử gia, dùng trà.
Dận Chân nhấp miệng, Mạnh Hinh thức thời đem chén trà đặt lên trên bàn, Dận Chân nói:
– Chủ tử gia? Gia nghe hơn hai mươi năm, ngươi ngược lại có chút không giống với các nàng.
Mạnh Hinh thân thể cứng đờ, không dám nghênh tiếp ánh mắt Dận Chân, đối với tính cách tỉ mỉ của Dận Chân càng có nhận thức sâu hơn, cô thà rằng làm nô làm tỳ, cũng không muốn làm thị thiếp củaDận Chân.
– Nô tỳ nghĩ gọi ngài "gia", nô tỳ thân phận không thích hợp, phúc tấn để cho người ta dạy dỗ nô tỳ, nô tỳ không dám phá hỏng quy củ của ngài.
– Phải không?
– Vâng.
Cánh tay Mạnh Hinh bị níu lại, lập tức cả người rơi vào trong ngực Dận Chân, tay Dận Chân thuận theo vạt áo lỏng lẻo trượt vào, thân thể Mạnh Hinh đầu tiên là cứng đơ, sau đó buông lỏng, chối bỏ thì được gì cơ chứ, Dận Chân vẫn là Dận Chân, cô vẫn là thị thiếp của hắn, Tây Lâm Giác La Mộng Hinh.
Dận Chân vốn là muốn trêu chọc cô, để Mạnh Hinh minh bạch cho dù tương lai có thay đổi gì, hắn vẫn là chủ tử của cô, là chúa tể của cô, Mạnh Hinh đương nhiên phải kính dâng hết thảy.
Thân thể vừa thanh tẩy qua phá lệ tinh tế nhu nhuận, Dận Chân yêu thích không buông tay, cơ thể hắn nhiều thêm một tia nhiệt khí, hắn cũng không phải người thích ủy khuất chính mình, nữ tử trong ngực thở gấp tùy ý hắn bài bố...Mạnh Hinh nháy mắt trời đất quay cuồng, trên thân nhiều thêm trọng lượng không thuộc về mình.
Mạnh Hinh cùng Dận Chân – trên người cô – nhìn nhau, Dận Chân cũng không có bất kỳ cử động gì, hắn đang chờ cái gì?
Mạnh Hinh buồn bực, ánh mắt Dận Chân lóe lên thất vọng,
– Quy củ ngươi đúng là học được một ít, hôm nay gia tha thứ ngươi, lần tiếp theo nhớ kỹ vì gia cởi áo.
Dận Chân tự mình cởi quần áo, nhìn thấy cánh tay Mạnh Hinh trơn bóng, hỏi:
– Gia thưởng vòng tay, ngươi không thích?
Mạnh Hinh lắc đầu, Dận Chân khó được tính tình tốt cười, kéo quần áo Mạnh Hinh, vùi đầu trước ngực cô, cô không dám phản kháng,
– Một hồi gia lại thưởng ngươi một đôi vòng tai, thân thể này gia rất vừa ý.
– Chủ tử! Chủ tử! Đại a ca ngất xỉu!
Dận Chân lập tức từ trên người Mạnh Hinh ngẩng dậy, cao giọng hỏi:
– Cái gì? Ngươi nói ai ngất?
Mạnh Hinh lăn vào bên trong, sắc mặt Dận Chân thật là đáng sợ, con trai trưởng duy nhất của hắn...
Ngoài cửa Cao Vô Dung gấp đến sắp khóc:
– Là đại a ca, Hoằng Huy đại ca.
Dận Chân khoác y phục, Mạnh Hinh không nghĩ an ủi Dận Chân, chậm rãi đứng dậy, nhàn nhạt nói:
– Gia đi thong thả.
Dận Chân bước chân ngừng một cái, rồi lại rời đi như bay, Mạnh Hinh búi lại tóc, bên kia tự nhiên sẽ có người an ủi hắn, còn Hoằng Huy, vẫn là không thoát khỏi được số mệnh lịch sử?
Mạnh Hinh mặc quần áo, đi theo, đến viện tứ phúc tấn, lúc này hiển nhiên cô không thể trèo lại lên giường được, một khi Hoằng Huy có nguy hiểm, tứ phúc tấn phát điên mất.
Cô đứng tại cổng hành lang, nghe thấy tiếng khóc không đè nén được của tứ phúc tấn, nghe thấy tiếng Dận Chân gầm thét với thái y, cũng nghe thấy Đông Giai thị ôn nhu trấn an Dận Chân...
Một đêm hỗn loạn trôi qua, thái y cuối cùng cũng cứu được Hoằng Huy, cơn nguy kịch đã qua, Mạnh Hinh đứng một đêm, trở lại trong phòng liền ngủ, mà đồng dạng thức một đêm – Dận Chân dùng nước lạnh rửa mặt, mặc quần áo chỉnh tề đi ra ngoài.
Hôm nay Dũng Nghị tướng quân về kinh, Khang Hi hạ lệnh vô luận là hoàng tử đại ca, hay là trọng thần hoàng thân quốc thích, tất cả mọi người nhất định phải trình diện.
_____
Bên ngoài kinh thành người đông như mắc cửi, Thiện Bảo đã sớm được ra tù, Trang thân vương cũng không có truy cứu trách nhiệm, ngược lại là thưởng hắn một ngàn lượng bạc, Thiện Bảo bị người dắt lấy, lão giãy dụa lấy nói:
– Quai Nữ nhà ta không cho ta đi đến những chỗ nhiều người.
– Dũng Nghị tướng quân không phải cháu ngươi sao? Ngươi không muốn xem xem hắn có bao nhiêu uy phong sao? Nhanh lên, nghe nói còn có nữ nhân phiên bang, ngực lớn, Thiện Bảo, nhanh lên đi thôi.
Thiện Bảo trong mắt sáng lên, trong miệng lại khó xử:
– Không tốt, con gái nói ta không được gây họa nữa.
Nhưng cuối cùng lão vẫn bị hồ bằng cẩu hữu túm đi, đứng ở trong đám người, Thiện Bảo nghe thấy tiếng hoan hô ầm ầm bên tai,
– Dũng Nghị tướng quân, Hoắc Phiêu Diêu tại thế, Dũng Nghị tướng quân ···
Một hàng kỵ binh khôi minh giáp lượng mở đường, binh sĩ uy phong lẫm liệt vây quanh tướng quân đeo mặt nạ Hải Đông Thanh, Thiện Bảo nhón mũi chân, nam nhân trước mắt – dáng người khôi ngô cường tráng – chính là Dũng Nghị tướng quân?
– Á, đừng đẩy, đừng đẩy ta nữa!
Thời điểm Dũng Nghị tướng quân đi ngang qua trước mặt Thiện Bảo, người phía sau bầy bầy kích động, Thiện Bảo trực tiếp bị đẩy ra đường lớn, cũng không biết ai giở trò, dùng chân đạp Thiện Bảo một cái, hắn lão tiếp nằm ra đất.
Thiện Bảo mắt thấy móng ngựa chuẩn bị đạp lên người mình, thầm nghĩ, không nghe lời con gái ngoan, quả nhiên sẽ gặp nguy hiểm, lão lấy hai tay ôm đầu, bị ngựa Dũng Nghị tướng quân đá xem có phúc khí đi, lão nhắm mắt lại...
Nhưng cuối cùng móng ngựa cũng không rơi trên người lão, mơ hồ cảm nhận được trước mặt có bóng người, Thiện Bảo mở mắt ra, vội vàng quỳ xuống:
– Dũng Nghị tướng quân.
Lão được Dũng Nghị tướng quân nâng lên, chỉ thấy Dũng Nghị tướng quân đưa tay gỡ mặt nạ trên mặt xuống, thân hình cao lớn chậm rãi quỳ gối trước mặt Thiện Bảo, mắt một dòng nước rưng rưng:
– A mã!
Thiện Bảo, cùng tất cả mọi người đều ngẩn ra, Dũng Nghị tướng quân cất cao giọng nói:
– A mã, Cẩu Đản nhi trở về, a mã!
Hôm sau Lý trắc phúc tấn động thai khí, thái y bận bịu vào phủ hầu hạ, Dận Chân mặc dù không tự mình đi thăm Lý trắc phúc tấn, nhưng tứ phúc tấn thưởng Lý thị một khối noãn ngọc an thai.
Khối noãn ngọc này là Khang Hi Hoàng đế ban thưởng cho Dận Chân, bây giờ ở trong tay Lý thị, không phải Dận Chân gật đầu, tứ phúc tấn vạn vạn sẽ không đem noãn ngọc cho Lý thị.
Thái độ của các khanh khách thị thiếp đối Mạnh Hinh đa phần là âm dương quái khí, Mạnh Hinh căn bản cũng không muốn cái "lời" này, cả ngày suy nghĩ làm sao bịt kín con đường thông đến phật đường, thuận tiện trốn tránh con mắt bốc lên lục quang vì ghen tị của đám thị thiếp.
Nhưng lúc nào cũng có mấy người muốn ngăn cản đời sống sinh hoạt của Mạnh Hinh tốt hơn.
Phiền phức trốn không thoát, Ô Nhã thị lần nữa dẫn người ngăn Mạnh Hinh, các thị thiếp sung làm tay chân, thi nhau trào phúng cô, Mạnh Hinh thật sự là trốn không nổi, đẩy một cô thị thiếp đang ngăn lại trước mặt mình, dữ dằn nói:
– Các người đến cùng có bao nhiêu không thỏa mãn, bao nhiêu đói khát? Ở Tĩnh Ninh Các các ngươi cũng có mong chiếm được chỗ tốt? Không thích thì đi tìm chủ tử gia, nói với chủ tử gia đi, ta còn đang muốn đem cái Tĩnh Ninh Các tặng cho các người còn chẳng được, không gặp được chủ tử gia thì thành thực ngậm miệng vào, khó xử ta thì có thể thay đổi chuyện gì? Không có mệnh lệnh của chủ tử, ta có thể vào ở Tĩnh Ninh Các?
Các nàng bị Mạnh Hinh hù dọa, người này thật sự miệng quá độc ··· Mạnh Hinh phủi phủi ống tay áo, nhìn về phía Ô Nhã thị yếu đuối,
– Ô Nhã khanh khách ngài gần đây chép bao nhiêu kinh thư rồi mà vẫn chẳng thay đổi chút nào. Chủ tử gia lễ Phật, chính là giới sắc giới dục, ta cũng chưa nghe nói kinh phật làm người túng dục bao giờ đâu.
Mạnh Hinh che mắt, nghẹn ngào nói:
– Chủ tử gia là chán ghét ta, muốn đuổi ta ra xa, các ngươi lại cho là ta chiếm tiện nghi...ôi ta đáng thương, ta vẫn là quay về nghĩ cách lấy lòng chủ tử gia đi thôi.
Mạnh Hinh "thương tâm" xông ra khỏi vòng vây, chạy về Tĩnh Ninh Các, thứ đồ không biết bao nhiêu người dùng chung, còn bảo ta cướp đi? Mạnh Hinh còn đang ước gì đời này không phải nhìn mặt Dận Chân.
Phiền phức của Mạnh Hinh chỉ là việc nhỏ, từ khi Vương khanh khách đốt phòng Mạnh Hinh, Ô Lạp Na Lạp thị một lần nữa chỉnh đốn hậu trạch, từng khanh khách đều bị cảnh cáo chỉnh đốn một phen.
Hành động của Ô Lạp Na Lạp thị làm cho tất cả mọi người minh bạch, trong phủ đến cùng ai là đương gia, không phải ai cũng có thể tùy tiện thu mua nô tỳ, cho dù không ảnh hưởng đến hai vị trắc phúc tấn, Đông Giai thị cùng Lý thị cũng câm như hến, không dám bất kính với tứ phúc tấn.
Hạ nhân hầu hạ Mạnh Hinh, chỉ có Lan Thúy đi theo chuyển vào Tĩnh Ninh Các, các nô tỳ ma ma kia, Mạnh Hinh cuối cùng cả đời cũng không gặp lại các nàng.
Đến cùng ai là chủ mưu, tứ phúc tấn không nói cho Mạnh Hinh, chuyện này xem như ngoài ý muốn, hậu viện khôi phục bình lặng.
Mạnh Hinh ngoại trừ mỗi ngày sớm chiều thỉnh an tứ phúc tấn, cơ hồ không bước khỏi Tĩnh Ninh Các một bước.
Một hôm đang dâng trà cho tứ phúc tấn, nghe thấy tứ phúc tấn cảm thán:
– Ngày mai Dũng Nghị tướng quân khải hoàn, tại cửa cung hiến tù binh, vạn tuế gia lệnh bách quan cùng nghênh đón Dũng Nghị tướng quân.
Thấy Mạnh Hinh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tứ phúc tấn không hiểu trong lòng mình là tư vị gì, lầm bầm lầu bầu nói:
– Toàn bộ kinh thành đều hứng khởi, vạn tuế gia phá lệ coi trọng Dũng Nghị tướng quân, nhà ai nuôi được hảo nhi tử như Dũng Nghị tướng quân, thật sự là phúc khí tu luyện mấy đời.
Ánh mắt Tứ phúc tấn chăm chú nhìn Mạnh Hinh, Mạnh Hinh không thể không đáp, cong đầu gối:
– Ngài nói đúng, Tây Lâm Giác La đại nhân là có phúc khí, nhưng nô tỳ cùng Dũng Nghị tướng quân chỉ một biểu ba ngàn dặm thân thích.
Tứ phúc tấn bên môi nhiều hơn một phần cay đắng,
– Thôi, các ngươi đều lui đi, mấy ngày nữa vạn tuế gia sẽ thiết yến khoản đãi Dũng Nghị tướng quân chinh chiến ba năm, Đông Giai muội muội theo ta cùng vào cung.
– Tuân mệnh.
Đông Giai thị uốn gối ứng, Mạnh Hinh cúi đầu rời khỏi phòng tứ phúc tấn, luôn luôn cảm giác phía sau ngưng một ánh mắt...
– Đại a ca ngài chậm một chút, chậm một chút.
Mạnh Hinh vội vàng né sang bên cạnh, tránh đi Hoằng Huy đang xông thẳng lại, Mạnh Hinh cúi đầu uốn gối, Hoằng Huy lại dừng trước mặt nàng.
– Ngươi họ Tây Lâm Giác La?
– Bẩm đại a ca, nô tỳ họ Tây Lâm Giác La.
– Hừ, ngươi đừng tưởng rằng cùng họ Tây Lâm Giác La với Dũng Nghị tướng quân liền tùy tiện, dám to gan lấn lướt khinh nhục ngạch nương gia, gia sẽ không tha cho ngươi.
Mạnh Hinh giương mắt nhìn Hoằng Huy uy hiếp mình, Hoằng Huy giữa lông mày nhiều hơn một phần mệt mòi, là thân thể hư nhược...
– Nô tỳ luôn nghe lời tứ phúc tấn, một thị thiếp nho nhỏ nào dám cuồng vọng? Dũng Nghị tướng quân có chiến công với Đại Thanh, nhưng cũng là nô tài của Hoàng Thượng, vạn tuế gia cho Dũng Nghị tướng quân phong thưởng thích hợp, nhưng sẽ không ân trạch toàn bộ Tây Lâm Giác La nhất tộc.
Hoằng Huy nghiêng đầu dò xét Mạnh Hinh, Mạnh Hinh uốn gối đáp:
– Nô tỳ cáo lui.
Sau khi Mạnh Hinh đi, ma ma bên người tứ phúc tấn đẩy màn cửa, nhìn qua bóng lưng Mạnh Hinh thật lâu không cách nào hoàn hồn, Tây Lâm Giác La thị ngược lại là kẻ nhìn rõ ràng...chỉ là nếu như Dũng Nghị tướng quân là ca ca ruột của nàng, nàng còn giữ được phân tự mình hiểu lấy này nữa hay không?
Về phần Mạnh Hinh hiện tại, cô có hôm nay, có thể bảo toàn ít nhiều là do may mắn mà có Dũng Nghị tướng quân, nhưng Mạnh Hinh không muốn dính dáng đến hắn, người như Dũng Nghị tướng quân – công thần danh tướng, kết quả cũng sẽ không quá tốt, Mạnh Hinh muốn bình an sống đến già, đấu trí với Khang Hi cùng Dận Chân hoàn toàn không phải điều cô mong muốn.
____
Ở Tĩnh Ninh Các, ưu điểm lớn nhất là nước nóng đủ dùng,
Mạnh Hinh không cần lo âu khoản sinh hoạt nhiều, hạ nhân phòng bếp không dám bằng mặt không bằng lòng lừa gạt, Mạnh Hinh mỗi ngày cơm nước đều đặn, mỗi ngày đều có thể tắm nhiều nước nóng.
Ngâm mình trong nước nóng xong, chỉ có một từ thôi, sảng.
Mạnh Hinh mặc quần áo trắng rộng thùng thình vào phòng, ánh nến lay lắt phản chiếu không rõ gương mặt Dận Chân, không đợi Mạnh Hinh phản ứng, cô đã nghe thấy giọng Dận Chân cực kì kiềm chế, trầm thấp nói:
– Lôi xuống.
Mạnh Hinh theo bản năng nhìn phía sau, không có người nào xông đến kéo cô ra ngoài, lôi ai xuống?
Dận Chân bên này sắc mặt càng âm u,
– Khăn bọc trên đầu ngươi... lôi xuống cho gia.
Mạnh Hinh lập tức bỏ khăn lau trên đầu xuống, uốn gối đáp:
– Nô tỳ không biết chủ tử gia đến.
– Nô tỳ đi nhóm lửa huân hương, chủ tử gia chờ một lát.
Mạnh Hinh đầu óc lu bù lên, Dận Chân đến ngồi một chút, hay là để cô thị tẩm?
Mạnh Hinh đem hương liệu bỏ vào bên trong lư hương, Dũng Nghị tướng quân ngày mai hồi kinh, Dận Chân hôm nay đến, đậu xanh rau má, Dũng Nghị tướng quân có bao nhiêu quan hệ với cô chứ, cô có thể không đi đón hay không?
– Chủ tử gia, dùng trà.
Dận Chân nhấp miệng, Mạnh Hinh thức thời đem chén trà đặt lên trên bàn, Dận Chân nói:
– Chủ tử gia? Gia nghe hơn hai mươi năm, ngươi ngược lại có chút không giống với các nàng.
Mạnh Hinh thân thể cứng đờ, không dám nghênh tiếp ánh mắt Dận Chân, đối với tính cách tỉ mỉ của Dận Chân càng có nhận thức sâu hơn, cô thà rằng làm nô làm tỳ, cũng không muốn làm thị thiếp củaDận Chân.
– Nô tỳ nghĩ gọi ngài "gia", nô tỳ thân phận không thích hợp, phúc tấn để cho người ta dạy dỗ nô tỳ, nô tỳ không dám phá hỏng quy củ của ngài.
– Phải không?
– Vâng.
Cánh tay Mạnh Hinh bị níu lại, lập tức cả người rơi vào trong ngực Dận Chân, tay Dận Chân thuận theo vạt áo lỏng lẻo trượt vào, thân thể Mạnh Hinh đầu tiên là cứng đơ, sau đó buông lỏng, chối bỏ thì được gì cơ chứ, Dận Chân vẫn là Dận Chân, cô vẫn là thị thiếp của hắn, Tây Lâm Giác La Mộng Hinh.
Dận Chân vốn là muốn trêu chọc cô, để Mạnh Hinh minh bạch cho dù tương lai có thay đổi gì, hắn vẫn là chủ tử của cô, là chúa tể của cô, Mạnh Hinh đương nhiên phải kính dâng hết thảy.
Thân thể vừa thanh tẩy qua phá lệ tinh tế nhu nhuận, Dận Chân yêu thích không buông tay, cơ thể hắn nhiều thêm một tia nhiệt khí, hắn cũng không phải người thích ủy khuất chính mình, nữ tử trong ngực thở gấp tùy ý hắn bài bố...Mạnh Hinh nháy mắt trời đất quay cuồng, trên thân nhiều thêm trọng lượng không thuộc về mình.
Mạnh Hinh cùng Dận Chân – trên người cô – nhìn nhau, Dận Chân cũng không có bất kỳ cử động gì, hắn đang chờ cái gì?
Mạnh Hinh buồn bực, ánh mắt Dận Chân lóe lên thất vọng,
– Quy củ ngươi đúng là học được một ít, hôm nay gia tha thứ ngươi, lần tiếp theo nhớ kỹ vì gia cởi áo.
Dận Chân tự mình cởi quần áo, nhìn thấy cánh tay Mạnh Hinh trơn bóng, hỏi:
– Gia thưởng vòng tay, ngươi không thích?
Mạnh Hinh lắc đầu, Dận Chân khó được tính tình tốt cười, kéo quần áo Mạnh Hinh, vùi đầu trước ngực cô, cô không dám phản kháng,
– Một hồi gia lại thưởng ngươi một đôi vòng tai, thân thể này gia rất vừa ý.
– Chủ tử! Chủ tử! Đại a ca ngất xỉu!
Dận Chân lập tức từ trên người Mạnh Hinh ngẩng dậy, cao giọng hỏi:
– Cái gì? Ngươi nói ai ngất?
Mạnh Hinh lăn vào bên trong, sắc mặt Dận Chân thật là đáng sợ, con trai trưởng duy nhất của hắn...
Ngoài cửa Cao Vô Dung gấp đến sắp khóc:
– Là đại a ca, Hoằng Huy đại ca.
Dận Chân khoác y phục, Mạnh Hinh không nghĩ an ủi Dận Chân, chậm rãi đứng dậy, nhàn nhạt nói:
– Gia đi thong thả.
Dận Chân bước chân ngừng một cái, rồi lại rời đi như bay, Mạnh Hinh búi lại tóc, bên kia tự nhiên sẽ có người an ủi hắn, còn Hoằng Huy, vẫn là không thoát khỏi được số mệnh lịch sử?
Mạnh Hinh mặc quần áo, đi theo, đến viện tứ phúc tấn, lúc này hiển nhiên cô không thể trèo lại lên giường được, một khi Hoằng Huy có nguy hiểm, tứ phúc tấn phát điên mất.
Cô đứng tại cổng hành lang, nghe thấy tiếng khóc không đè nén được của tứ phúc tấn, nghe thấy tiếng Dận Chân gầm thét với thái y, cũng nghe thấy Đông Giai thị ôn nhu trấn an Dận Chân...
Một đêm hỗn loạn trôi qua, thái y cuối cùng cũng cứu được Hoằng Huy, cơn nguy kịch đã qua, Mạnh Hinh đứng một đêm, trở lại trong phòng liền ngủ, mà đồng dạng thức một đêm – Dận Chân dùng nước lạnh rửa mặt, mặc quần áo chỉnh tề đi ra ngoài.
Hôm nay Dũng Nghị tướng quân về kinh, Khang Hi hạ lệnh vô luận là hoàng tử đại ca, hay là trọng thần hoàng thân quốc thích, tất cả mọi người nhất định phải trình diện.
_____
Bên ngoài kinh thành người đông như mắc cửi, Thiện Bảo đã sớm được ra tù, Trang thân vương cũng không có truy cứu trách nhiệm, ngược lại là thưởng hắn một ngàn lượng bạc, Thiện Bảo bị người dắt lấy, lão giãy dụa lấy nói:
– Quai Nữ nhà ta không cho ta đi đến những chỗ nhiều người.
– Dũng Nghị tướng quân không phải cháu ngươi sao? Ngươi không muốn xem xem hắn có bao nhiêu uy phong sao? Nhanh lên, nghe nói còn có nữ nhân phiên bang, ngực lớn, Thiện Bảo, nhanh lên đi thôi.
Thiện Bảo trong mắt sáng lên, trong miệng lại khó xử:
– Không tốt, con gái nói ta không được gây họa nữa.
Nhưng cuối cùng lão vẫn bị hồ bằng cẩu hữu túm đi, đứng ở trong đám người, Thiện Bảo nghe thấy tiếng hoan hô ầm ầm bên tai,
– Dũng Nghị tướng quân, Hoắc Phiêu Diêu tại thế, Dũng Nghị tướng quân ···
Một hàng kỵ binh khôi minh giáp lượng mở đường, binh sĩ uy phong lẫm liệt vây quanh tướng quân đeo mặt nạ Hải Đông Thanh, Thiện Bảo nhón mũi chân, nam nhân trước mắt – dáng người khôi ngô cường tráng – chính là Dũng Nghị tướng quân?
– Á, đừng đẩy, đừng đẩy ta nữa!
Thời điểm Dũng Nghị tướng quân đi ngang qua trước mặt Thiện Bảo, người phía sau bầy bầy kích động, Thiện Bảo trực tiếp bị đẩy ra đường lớn, cũng không biết ai giở trò, dùng chân đạp Thiện Bảo một cái, hắn lão tiếp nằm ra đất.
Thiện Bảo mắt thấy móng ngựa chuẩn bị đạp lên người mình, thầm nghĩ, không nghe lời con gái ngoan, quả nhiên sẽ gặp nguy hiểm, lão lấy hai tay ôm đầu, bị ngựa Dũng Nghị tướng quân đá xem có phúc khí đi, lão nhắm mắt lại...
Nhưng cuối cùng móng ngựa cũng không rơi trên người lão, mơ hồ cảm nhận được trước mặt có bóng người, Thiện Bảo mở mắt ra, vội vàng quỳ xuống:
– Dũng Nghị tướng quân.
Lão được Dũng Nghị tướng quân nâng lên, chỉ thấy Dũng Nghị tướng quân đưa tay gỡ mặt nạ trên mặt xuống, thân hình cao lớn chậm rãi quỳ gối trước mặt Thiện Bảo, mắt một dòng nước rưng rưng:
– A mã!
Thiện Bảo, cùng tất cả mọi người đều ngẩn ra, Dũng Nghị tướng quân cất cao giọng nói:
– A mã, Cẩu Đản nhi trở về, a mã!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.