Thanh Xuyên: Ngũ Phúc Tấn Chỉ Muốn Làm Ruộng
Chương 15:
Mê Đồ Vị Phản
03/10/2024
Ánh nến đỏ chiếu rọi huy hoàng, sáng ngời như bạch quang.
Khăn voan bỗng dưng bị xốc lên, trước mắt An Thanh trong nháy mắt không có vật che chắn, nàng sững sờ một lát, tầm mắt theo bản năng rơi vào trên người Dận Kỳ ở ngay phía trước.
Thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, thân hình thon gầy, khuôn mặt thanh tú tuấn tú, trên người có một cỗ khí chất trầm ổn anh tuấn, nhưng trong mơ hồ vẫn mang theo chút ngây ngô.
An Thanh vẫn luôn biết mình có chút thuộc tính nhan khống trên người, không thể nghi ngờ, tướng mạo của Dận Kỳ ở chỗ nàng là đã qua cửa.
Tạm thời không đề cập tới những cái khác, nếu không có gì ngoài ý muốn, ngày sau người sớm chiều ở chung vài chục năm, nhìn không vừa mắt chung quy cũng không phải chuyện tốt.
Dận Kỳ kinh ngạc nhìn nữ tử trước mặt, đây chính là phúc tấn của hắn?
Dáng vẻ khác với tất cả những gì hắn dự đoán.
Hoàn toàn trái ngược với cái gọi là "mặt như than đen" trong đồn đại, da thịt nàng trắng nõn sáng bóng, so với những nữ tử Giang Nam hắn từng gặp còn trắng hơn một chút.
Ánh nến chập chờn, hai người bốn mắt nhìn nhau.
An Thanh hơi ngẩng đầu, lông mi rậm run rẩy, trong lòng không khỏi nổi lên một tia nghi hoặc.
Hắn đây là vẻ mặt gì?
Không phải là không hài lòng với gương mặt này của nàng đấy chứ.
An Thanh vẫn rất tự mình hiểu lấy mình, căn bản sẽ không cảm thấy Dận Kỳ đây là bị vẻ đẹp của nàng làm cho kinh sợ.
Nói một câu không khiêm tốn, tướng mạo của nàng có thể tính tới hàng ngũ xinh đẹp, nhưng tuyệt đối không phải là loại tuyệt sắc, quốc sắc thiên hương kia.
Dận Kỳ là hoàng tử, lớn lên trong cung từ nhỏ, mỹ nhân nào mà chưa từng thấy chứ đừng nói đến chuyện còn có một mẫu thân là sủng phi, xinh đẹp áp đảo hậu cung như Nghi phi.
Hắn cũng không phải là loại tiểu tử vắt mũi chưa sạch, không có kiến thức gì.
Lúc này tất cả tâm tư của An Thanh đều đặt ở trên mặt, nàng căn bản không muốn che giấu.
Dận Kỳ cũng lấy lại tinh thần, ý thức được sự thất thố vừa rồi của mình, đáy mắt không khỏi hiện lên một tia ảo não.
Hắn ho nhẹ một tiếng, có chút không được tự nhiên mở miệng nói: "Nàng... đói không, ta hỏi ma ma, bà ấy nói nàng cả một ngày đều không ăn cái gì, có muốn dùng chút đồ ăn hay không?"
An Thanh giật mình, có chút ngoài ý muốn hắn lại đi hỏi ma ma những thứ này, "Cảm ơn gia."
Dận Kỳ nhẹ gật đầu, xoay người đi gọi người truyền thiện (bữa ăn).
Không bao lâu thái giám mang theo hộp đồ ăn tới, đều là chút đồ ăn thanh đạm dễ tiêu, từng đĩa từng đĩa bày đầy bàn, nhìn rất tinh xảo.
An Thanh quả thật có chút đói bụng, tuy rằng không quên những quy củ cô cô giáo dưỡng đã dạy, nhưng tốc độ ăn vẫn nhanh hơn không ít.
Trước đó Dận Kỳ đã dùng vài thứ trên bàn rượu, lúc này cũng không quá đói, ăn không nhanh không chậm.
Sau một lúc lâu, hắn buông đũa xuống, nhìn về phía An Thanh, trong thần sắc giống như là có chút do dự, "Chuyện lúc trước, thật xin lỗi."
An Thanh vừa gắp một cái sủi cảo thủy tinh hấp, đang chuẩn bị ăn, bỗng dưng nghe được lời của Dận Kỳ, có chút không kịp phản ứng.
Nàng trừng mắt hạnh tròn xoe nhìn qua, vẻ mặt mờ mịt.
Chuyện lúc trước, là chuyện gì?
An Thanh đột nhiên phản ứng lại, hắn nói hẳn là chuyện vừa nãy mở khăn voan.
Nàng đặt sủi cảo hấp vào trong chén, nghiêm trang hỏi: "Vậy ta có thể hỏi nguyên nhân một chút không?"
Tuy nói là các hoa nhập các nhãn[1], nhưng thiếu niên khuyên ngươi tốt nhất không nên quá nông cạn.
[1] Câu này tương đương với vẻ đẹp của người phụ nữ nằm trong đôi mắt kẻ si tình. Tức là mỗi người sẽ cảm nhận vẻ đẹp khác nhau.
Tầm mắt của Dận Kỳ ngừng lại, không khỏi có chút né tránh.
Trước đó trong bữa tiệc bị các huynh đệ lôi kéo uống rượu, đại ca luôn hữu ý vô ý nhắc tới Y Đức Nhật, Dận Kỳ làm sao có thể nhìn không ra hắn ta là cố ý.
Đây là ghi hận chuyện trước đó bị Hoàng A Mã trách mắng.
Nhờ có đại a ca ban tặng, đêm nay trong đầu óc Dận Kỳ đều là gương mặt của Y Đức Nhật, trước khi vạch khăn voan hắn giãy dụa, cũng là bởi vì đang cố gắng khuyên bảo chính mình, vô luận như thế nào cũng không thể lộ ra một tia khác thường.
Nhưng không thể không thừa nhận, hắn đúng là bị ảnh hưởng, thật ra một khắc đó đã ngầm thừa nhận An Thanh cũng sẽ đen như Y Đức Nhật, cho nên, vào lúc thấy rõ mặt của nàng mới giật mình trong nháy mắt đó.
Khăn voan bỗng dưng bị xốc lên, trước mắt An Thanh trong nháy mắt không có vật che chắn, nàng sững sờ một lát, tầm mắt theo bản năng rơi vào trên người Dận Kỳ ở ngay phía trước.
Thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, thân hình thon gầy, khuôn mặt thanh tú tuấn tú, trên người có một cỗ khí chất trầm ổn anh tuấn, nhưng trong mơ hồ vẫn mang theo chút ngây ngô.
An Thanh vẫn luôn biết mình có chút thuộc tính nhan khống trên người, không thể nghi ngờ, tướng mạo của Dận Kỳ ở chỗ nàng là đã qua cửa.
Tạm thời không đề cập tới những cái khác, nếu không có gì ngoài ý muốn, ngày sau người sớm chiều ở chung vài chục năm, nhìn không vừa mắt chung quy cũng không phải chuyện tốt.
Dận Kỳ kinh ngạc nhìn nữ tử trước mặt, đây chính là phúc tấn của hắn?
Dáng vẻ khác với tất cả những gì hắn dự đoán.
Hoàn toàn trái ngược với cái gọi là "mặt như than đen" trong đồn đại, da thịt nàng trắng nõn sáng bóng, so với những nữ tử Giang Nam hắn từng gặp còn trắng hơn một chút.
Ánh nến chập chờn, hai người bốn mắt nhìn nhau.
An Thanh hơi ngẩng đầu, lông mi rậm run rẩy, trong lòng không khỏi nổi lên một tia nghi hoặc.
Hắn đây là vẻ mặt gì?
Không phải là không hài lòng với gương mặt này của nàng đấy chứ.
An Thanh vẫn rất tự mình hiểu lấy mình, căn bản sẽ không cảm thấy Dận Kỳ đây là bị vẻ đẹp của nàng làm cho kinh sợ.
Nói một câu không khiêm tốn, tướng mạo của nàng có thể tính tới hàng ngũ xinh đẹp, nhưng tuyệt đối không phải là loại tuyệt sắc, quốc sắc thiên hương kia.
Dận Kỳ là hoàng tử, lớn lên trong cung từ nhỏ, mỹ nhân nào mà chưa từng thấy chứ đừng nói đến chuyện còn có một mẫu thân là sủng phi, xinh đẹp áp đảo hậu cung như Nghi phi.
Hắn cũng không phải là loại tiểu tử vắt mũi chưa sạch, không có kiến thức gì.
Lúc này tất cả tâm tư của An Thanh đều đặt ở trên mặt, nàng căn bản không muốn che giấu.
Dận Kỳ cũng lấy lại tinh thần, ý thức được sự thất thố vừa rồi của mình, đáy mắt không khỏi hiện lên một tia ảo não.
Hắn ho nhẹ một tiếng, có chút không được tự nhiên mở miệng nói: "Nàng... đói không, ta hỏi ma ma, bà ấy nói nàng cả một ngày đều không ăn cái gì, có muốn dùng chút đồ ăn hay không?"
An Thanh giật mình, có chút ngoài ý muốn hắn lại đi hỏi ma ma những thứ này, "Cảm ơn gia."
Dận Kỳ nhẹ gật đầu, xoay người đi gọi người truyền thiện (bữa ăn).
Không bao lâu thái giám mang theo hộp đồ ăn tới, đều là chút đồ ăn thanh đạm dễ tiêu, từng đĩa từng đĩa bày đầy bàn, nhìn rất tinh xảo.
An Thanh quả thật có chút đói bụng, tuy rằng không quên những quy củ cô cô giáo dưỡng đã dạy, nhưng tốc độ ăn vẫn nhanh hơn không ít.
Trước đó Dận Kỳ đã dùng vài thứ trên bàn rượu, lúc này cũng không quá đói, ăn không nhanh không chậm.
Sau một lúc lâu, hắn buông đũa xuống, nhìn về phía An Thanh, trong thần sắc giống như là có chút do dự, "Chuyện lúc trước, thật xin lỗi."
An Thanh vừa gắp một cái sủi cảo thủy tinh hấp, đang chuẩn bị ăn, bỗng dưng nghe được lời của Dận Kỳ, có chút không kịp phản ứng.
Nàng trừng mắt hạnh tròn xoe nhìn qua, vẻ mặt mờ mịt.
Chuyện lúc trước, là chuyện gì?
An Thanh đột nhiên phản ứng lại, hắn nói hẳn là chuyện vừa nãy mở khăn voan.
Nàng đặt sủi cảo hấp vào trong chén, nghiêm trang hỏi: "Vậy ta có thể hỏi nguyên nhân một chút không?"
Tuy nói là các hoa nhập các nhãn[1], nhưng thiếu niên khuyên ngươi tốt nhất không nên quá nông cạn.
[1] Câu này tương đương với vẻ đẹp của người phụ nữ nằm trong đôi mắt kẻ si tình. Tức là mỗi người sẽ cảm nhận vẻ đẹp khác nhau.
Tầm mắt của Dận Kỳ ngừng lại, không khỏi có chút né tránh.
Trước đó trong bữa tiệc bị các huynh đệ lôi kéo uống rượu, đại ca luôn hữu ý vô ý nhắc tới Y Đức Nhật, Dận Kỳ làm sao có thể nhìn không ra hắn ta là cố ý.
Đây là ghi hận chuyện trước đó bị Hoàng A Mã trách mắng.
Nhờ có đại a ca ban tặng, đêm nay trong đầu óc Dận Kỳ đều là gương mặt của Y Đức Nhật, trước khi vạch khăn voan hắn giãy dụa, cũng là bởi vì đang cố gắng khuyên bảo chính mình, vô luận như thế nào cũng không thể lộ ra một tia khác thường.
Nhưng không thể không thừa nhận, hắn đúng là bị ảnh hưởng, thật ra một khắc đó đã ngầm thừa nhận An Thanh cũng sẽ đen như Y Đức Nhật, cho nên, vào lúc thấy rõ mặt của nàng mới giật mình trong nháy mắt đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.