Thanh Xuyên: Ngũ Phúc Tấn Chỉ Muốn Làm Ruộng
Chương 1:
Mê Đồ Vị Phản
20/09/2024
Mùa đông năm Khang Hi thứ 35.
Cánh trái phía sau cờ Khoa Nhĩ Thấm, trong lều lớn của thảo nguyên.
Một thiếu nữ trẻ tuổi mặc trang phục Mông Cổ đang cúi người múa bút thành văn trước bàn, bên cạnh còn bày một chồng sách, nàng thỉnh thoảng nghiêng người lật sách tìm đọc cái gì đó.
Thị nữ đi tới nhìn một chút, quay người lại thêm than vào trong lò lửa, khuyên nhủ: "Cách Cách, người đã viết hai canh giờ rồi, nghỉ một chút đi."
An Thanh ngẩng đầu nhìn nàng ấy một cái, dưới tay cũng không có ý dừng lại, chỉ thuận miệng trả lời: "Không vội, không còn bao nhiêu là có thể kết thúc công việc rồi."
Tử Tô yên lặng thở dài, lời này nàng ấy đã nghe qua từ một canh giờ trước.
Thân là thị nữ thiếp thân, đối với bộ dạng qua loa này của Cách Cách, Tử Tô cũng đã sớm thấy không còn kinh ngạc, nhưng khuyên nhủ vẫn phải khuyên, chỉ là không đợi nàng ấy mở miệng, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận thanh âm ồn ào.
"Toàn bộ tránh ra cho Bản Cách Cách, ban ngày ban mặt cản cánh cửa gì, chẳng lẽ bên trong có chuyện gì không thể để người khác biết sao..."
Tử Tô quay đầu nhìn về phía An Thanh, "Là A Na Nhật Cách Cách."
Nàng ấy vừa dứt lời, cửa lại truyền đến tiếng A Na Nhật.
"Cát Nhật Cách Lạp, ta biết ngươi nghe thấy, đừng giả chết!"
Cát Nhật Cách Lạp là tên Mông Cổ của An Thanh, nhưng từ sau khi nàng tự đặt cho mình cái tên "An Thanh", người bên cạnh đều dần dần thay đổi cách xưng hô, chỉ có A Na Nhật, người luôn không quá hợp nhau với nàng là sống chết không đổi.
"Cách Cách, có cần nô tỳ ra cửa cản không?" Tử Tô hỏi.
An Thanh giơ tay lên, lập tức buông bút lông trong tay xuống, trả lời: "Không cần."
A Na Nhật là nữ nhi của nhị thúc nàng, từ trước đến nay làm việc ngang ngược bá đạo, nếu không để nàng ta tiến vào, đoán chừng sẽ có ầm ĩ.
"Lục Liễu, để nàng vào đi." An Thanh đứng dậy rời bàn, hướng về phía cửa hô một tiếng.
Dứt lời, rèm cửa đại trướng "Vèo" một cái bị vén lên một cách bạo lực, một thân ảnh chói mắt diễm lệ đập vào mi mắt.
A Na Nhật nổi giận đùng đùng đi đến trước người An Thanh, giọng điệu quái gở nói: "Hôm nay thân phận của đường tỷ quả nhiên là khác biệt."
An Thanh lười tranh cãi với nàng ta, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Tìm ta có chuyện gì?"
A Na Nhật có thể có chuyện gì, hôm nay tới đây chỉ là để kiếm chuyện với An Thanh mà thôi.
"Thế nào, không có việc gì thì không thể tới?" Nàng ta cắn răng nói: "Đường tỷ còn chưa gả vào Tử Cấm Thành đã bắt đầu phô bày điệu bộ quý nhân."
An Thanh liếc nhìn nàng ta, trong lòng yên lặng thở dài.
Ý đồ A Na Nhật đến đây nàng đương nhiên biết rõ, từ một tháng trước, sau khi Tử Cấm Thành đưa tới đạo thánh chỉ tứ hôn kia, nàng ta vẫn luôn không yên tĩnh, ba ngày hai ngày không đến đâm chọc nàng hai câu, trong lòng liền khó chịu.
"Hừ! Cho dù có thể gả đến hoàng gia thì như thế nào, đường tỷ ngươi cũng đừng quên, đến lúc đó cũng là Khoa Nhĩ Thấm chúng ta chống đỡ khí thế của ngươi ở Tử Cấm thành, ngài ngàn vạn lần đừng làm lạnh lòng tộc nhân chúng ta!"
A Na Nhật cảm thấy mình đã tìm lại được mặt mũi, vênh váo tự đắc ngẩng đầu, bộ dáng không ai bì nổi.
Nhưng khi tầm mắt của nàng ta rơi vào trên gương mặt xinh đẹp trắng trẻo của An Thanh, trong lòng nhịn không được nổi lên một trận ghen ghét.
Cánh trái phía sau cờ Khoa Nhĩ Thấm, trong lều lớn của thảo nguyên.
Một thiếu nữ trẻ tuổi mặc trang phục Mông Cổ đang cúi người múa bút thành văn trước bàn, bên cạnh còn bày một chồng sách, nàng thỉnh thoảng nghiêng người lật sách tìm đọc cái gì đó.
Thị nữ đi tới nhìn một chút, quay người lại thêm than vào trong lò lửa, khuyên nhủ: "Cách Cách, người đã viết hai canh giờ rồi, nghỉ một chút đi."
An Thanh ngẩng đầu nhìn nàng ấy một cái, dưới tay cũng không có ý dừng lại, chỉ thuận miệng trả lời: "Không vội, không còn bao nhiêu là có thể kết thúc công việc rồi."
Tử Tô yên lặng thở dài, lời này nàng ấy đã nghe qua từ một canh giờ trước.
Thân là thị nữ thiếp thân, đối với bộ dạng qua loa này của Cách Cách, Tử Tô cũng đã sớm thấy không còn kinh ngạc, nhưng khuyên nhủ vẫn phải khuyên, chỉ là không đợi nàng ấy mở miệng, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận thanh âm ồn ào.
"Toàn bộ tránh ra cho Bản Cách Cách, ban ngày ban mặt cản cánh cửa gì, chẳng lẽ bên trong có chuyện gì không thể để người khác biết sao..."
Tử Tô quay đầu nhìn về phía An Thanh, "Là A Na Nhật Cách Cách."
Nàng ấy vừa dứt lời, cửa lại truyền đến tiếng A Na Nhật.
"Cát Nhật Cách Lạp, ta biết ngươi nghe thấy, đừng giả chết!"
Cát Nhật Cách Lạp là tên Mông Cổ của An Thanh, nhưng từ sau khi nàng tự đặt cho mình cái tên "An Thanh", người bên cạnh đều dần dần thay đổi cách xưng hô, chỉ có A Na Nhật, người luôn không quá hợp nhau với nàng là sống chết không đổi.
"Cách Cách, có cần nô tỳ ra cửa cản không?" Tử Tô hỏi.
An Thanh giơ tay lên, lập tức buông bút lông trong tay xuống, trả lời: "Không cần."
A Na Nhật là nữ nhi của nhị thúc nàng, từ trước đến nay làm việc ngang ngược bá đạo, nếu không để nàng ta tiến vào, đoán chừng sẽ có ầm ĩ.
"Lục Liễu, để nàng vào đi." An Thanh đứng dậy rời bàn, hướng về phía cửa hô một tiếng.
Dứt lời, rèm cửa đại trướng "Vèo" một cái bị vén lên một cách bạo lực, một thân ảnh chói mắt diễm lệ đập vào mi mắt.
A Na Nhật nổi giận đùng đùng đi đến trước người An Thanh, giọng điệu quái gở nói: "Hôm nay thân phận của đường tỷ quả nhiên là khác biệt."
An Thanh lười tranh cãi với nàng ta, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Tìm ta có chuyện gì?"
A Na Nhật có thể có chuyện gì, hôm nay tới đây chỉ là để kiếm chuyện với An Thanh mà thôi.
"Thế nào, không có việc gì thì không thể tới?" Nàng ta cắn răng nói: "Đường tỷ còn chưa gả vào Tử Cấm Thành đã bắt đầu phô bày điệu bộ quý nhân."
An Thanh liếc nhìn nàng ta, trong lòng yên lặng thở dài.
Ý đồ A Na Nhật đến đây nàng đương nhiên biết rõ, từ một tháng trước, sau khi Tử Cấm Thành đưa tới đạo thánh chỉ tứ hôn kia, nàng ta vẫn luôn không yên tĩnh, ba ngày hai ngày không đến đâm chọc nàng hai câu, trong lòng liền khó chịu.
"Hừ! Cho dù có thể gả đến hoàng gia thì như thế nào, đường tỷ ngươi cũng đừng quên, đến lúc đó cũng là Khoa Nhĩ Thấm chúng ta chống đỡ khí thế của ngươi ở Tử Cấm thành, ngài ngàn vạn lần đừng làm lạnh lòng tộc nhân chúng ta!"
A Na Nhật cảm thấy mình đã tìm lại được mặt mũi, vênh váo tự đắc ngẩng đầu, bộ dáng không ai bì nổi.
Nhưng khi tầm mắt của nàng ta rơi vào trên gương mặt xinh đẹp trắng trẻo của An Thanh, trong lòng nhịn không được nổi lên một trận ghen ghét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.