Thanh Xuyên: Ngũ Phúc Tấn Chỉ Muốn Làm Ruộng
Chương 28:
Mê Đồ Vị Phản
06/10/2024
Trở lại chỗ của a ca, Dận Kỳ đi thẳng đến thư phòng tiền viện, An Thanh dẫn Tử Tô trở về hậu viện.
Trong viện còn có một đống việc đang chờ nàng, việc cấp bách trước mắt là phải làm quen với người trong viện này của nàng.
Thân là Phúc Tấn, An Thanh có thể mang theo thị nữ bồi giá vào cung hầu hạ, dựa theo quy định nàng dẫn theo bốn người, ngoại trừ Tử Tô và Thúy Liễu ra, còn có hai người theo thứ tự là Mạch Đông và Xuân Hiểu.
Bốn người các nàng ngày thường phụ trách chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của nàng, tính cách với sở trường của mỗi người mỗi khác, nhưng đều có thể một mình đảm đương một phía.
Tử Tô tính tình chững chạc, làm việc chu toàn, quản lý mọi việc lớn nhỏ bên cạnh An Thanh, đồng thời cũng phụ trách quản lý tiểu kim khố của nàng.
Thúy Liễu tính tình hoạt bát, năng lực xã giao rất mạnh, am hiểu nhất là nghe ngóng các loại tin tức.
Xuân Hiểu thì am hiểu trù nghệ, những năm này có thể nói là được An Thanh rèn luyện một thân bản lĩnh.
Không có cách nào, ẩm thực Mông Cổ quá đơn giản, thỉnh thoảng ăn còn được, chứ ăn quanh năm suốt tháng nàng thật sự là không thích ứng được, chỉ có thể ‘vận dụng đầu óc’ mày mò đủ loại món ăn.
Cũng may Xuân Hiểu có ngộ tính rất cao trong lĩnh vực nấu ăn, cơ bản nàng có thể miêu tả ra thì nàng ấy đều có thể từ từ suy nghĩ ra cách làm.
Về phần Mạch Đông, khác với ba người bọn họ, các nàng lớn lên bên cạnh An Thanh từ nhỏ, Mạch Đông thì mười mấy tuổi mới tới.
Ngoài ra, Mạch Đông là người Hán, nghe nói là bởi vì người trong nhà đắc tội với đầu sỏ nơi đó, mấy năm trước theo tổ tông chạy nạn đến quan ngoại, sau đó trưởng bối trong nhà bệnh nặng không có tiền bạc mua dược liệu, nàng ấy liền tự bán mình làm nô, được a nương An Thanh mua về, đưa đến bên người nàng.
Trong nhà Mạch Đông nhiều thế hệ tập y, từ nhỏ nàng ấy đã đi theo bên cạnh trưởng bối trong nhà, mưa dầm thấm đất, cũng coi như có chút thành tựu.
Dựa theo ý tứ của An Thanh, nàng vốn không muốn mang Mạch Đông tới, muốn nàng ấy ở lại bên cạnh a nương chăm sóc bà ấy, nhưng a nương nàng làm sao cũng không đồng ý, nói là trong thâm cung lục đục với nhau khó lòng phòng bị, có nha hoàn hiểu chút y thuật ở bên người mới có thể yên tâm.
Trở lại trong phòng, chuyện thứ nhất An Thanh làm chính là để người giúp nàng cởi cát phục phúc tấn rườm rà trên người xuống, đổi thành thường phục, trên người lập tức cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Cách cách, nô tỳ đã hỏi thăm rõ ràng, nghe nói những người trong viện chúng ta đều là chủ tử gia tự mình lựa chọn từ phủ nội vụ."
Từ hôm qua tới đây Thúy Liễu cũng không nhàn rỗi, hiện nay cũng coi như là đã thăm dò tình huống trong trong ngoài ngoài viện này mấy lần.
An Thanh nghe vậy nhướng mày, Dận Kỳ chọn?
Cũng tốt, những người này nếu qua cửa ải của hắn, chí ít ở một mức độ nào đó có thể sàng lọc ra những cái đinh mà người khác chôn, dùng đến cũng có thể yên tâm hơn một chút.
Về phần dùng ra sao, dùng thế nào, An Thanh mấy năm nay ở phương diện dùng người ngược lại cũng coi là có chút tâm đắc.
Tổng kết lại chỉ có mấy chữ chữ, chỉ dùng người mình biết, vừa ban ân vừa giữ uy, thưởng phạt phân minh.
An Thanh bảo Tử Tô gọi mọi người đến bãi đất trống ở tiền viện, ngoại trừ những tạp dịch thô sử kia ra, cung nữ có bốn người, thái giám thì có sáu người.
Tỷ lệ này hẳn là cân nhắc đến nguyên nhân nàng sẽ mang thị nữ hồi môn tới.
Trong viện còn có một đống việc đang chờ nàng, việc cấp bách trước mắt là phải làm quen với người trong viện này của nàng.
Thân là Phúc Tấn, An Thanh có thể mang theo thị nữ bồi giá vào cung hầu hạ, dựa theo quy định nàng dẫn theo bốn người, ngoại trừ Tử Tô và Thúy Liễu ra, còn có hai người theo thứ tự là Mạch Đông và Xuân Hiểu.
Bốn người các nàng ngày thường phụ trách chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của nàng, tính cách với sở trường của mỗi người mỗi khác, nhưng đều có thể một mình đảm đương một phía.
Tử Tô tính tình chững chạc, làm việc chu toàn, quản lý mọi việc lớn nhỏ bên cạnh An Thanh, đồng thời cũng phụ trách quản lý tiểu kim khố của nàng.
Thúy Liễu tính tình hoạt bát, năng lực xã giao rất mạnh, am hiểu nhất là nghe ngóng các loại tin tức.
Xuân Hiểu thì am hiểu trù nghệ, những năm này có thể nói là được An Thanh rèn luyện một thân bản lĩnh.
Không có cách nào, ẩm thực Mông Cổ quá đơn giản, thỉnh thoảng ăn còn được, chứ ăn quanh năm suốt tháng nàng thật sự là không thích ứng được, chỉ có thể ‘vận dụng đầu óc’ mày mò đủ loại món ăn.
Cũng may Xuân Hiểu có ngộ tính rất cao trong lĩnh vực nấu ăn, cơ bản nàng có thể miêu tả ra thì nàng ấy đều có thể từ từ suy nghĩ ra cách làm.
Về phần Mạch Đông, khác với ba người bọn họ, các nàng lớn lên bên cạnh An Thanh từ nhỏ, Mạch Đông thì mười mấy tuổi mới tới.
Ngoài ra, Mạch Đông là người Hán, nghe nói là bởi vì người trong nhà đắc tội với đầu sỏ nơi đó, mấy năm trước theo tổ tông chạy nạn đến quan ngoại, sau đó trưởng bối trong nhà bệnh nặng không có tiền bạc mua dược liệu, nàng ấy liền tự bán mình làm nô, được a nương An Thanh mua về, đưa đến bên người nàng.
Trong nhà Mạch Đông nhiều thế hệ tập y, từ nhỏ nàng ấy đã đi theo bên cạnh trưởng bối trong nhà, mưa dầm thấm đất, cũng coi như có chút thành tựu.
Dựa theo ý tứ của An Thanh, nàng vốn không muốn mang Mạch Đông tới, muốn nàng ấy ở lại bên cạnh a nương chăm sóc bà ấy, nhưng a nương nàng làm sao cũng không đồng ý, nói là trong thâm cung lục đục với nhau khó lòng phòng bị, có nha hoàn hiểu chút y thuật ở bên người mới có thể yên tâm.
Trở lại trong phòng, chuyện thứ nhất An Thanh làm chính là để người giúp nàng cởi cát phục phúc tấn rườm rà trên người xuống, đổi thành thường phục, trên người lập tức cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Cách cách, nô tỳ đã hỏi thăm rõ ràng, nghe nói những người trong viện chúng ta đều là chủ tử gia tự mình lựa chọn từ phủ nội vụ."
Từ hôm qua tới đây Thúy Liễu cũng không nhàn rỗi, hiện nay cũng coi như là đã thăm dò tình huống trong trong ngoài ngoài viện này mấy lần.
An Thanh nghe vậy nhướng mày, Dận Kỳ chọn?
Cũng tốt, những người này nếu qua cửa ải của hắn, chí ít ở một mức độ nào đó có thể sàng lọc ra những cái đinh mà người khác chôn, dùng đến cũng có thể yên tâm hơn một chút.
Về phần dùng ra sao, dùng thế nào, An Thanh mấy năm nay ở phương diện dùng người ngược lại cũng coi là có chút tâm đắc.
Tổng kết lại chỉ có mấy chữ chữ, chỉ dùng người mình biết, vừa ban ân vừa giữ uy, thưởng phạt phân minh.
An Thanh bảo Tử Tô gọi mọi người đến bãi đất trống ở tiền viện, ngoại trừ những tạp dịch thô sử kia ra, cung nữ có bốn người, thái giám thì có sáu người.
Tỷ lệ này hẳn là cân nhắc đến nguyên nhân nàng sẽ mang thị nữ hồi môn tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.