Thanh Xuyên: Ngũ Phúc Tấn Chỉ Muốn Làm Ruộng
Chương 43:
Mê Đồ Vị Phản
09/10/2024
Thụy Quyên yên lặng thở dài, cũng không biết hôm nay ở viện Phúc Tấn có gây ra chuyện gì không.
Bên này cửa phòng đóng lại, Lưu trắc phúc tấn liền nói với Triệu ma ma vài câu, bảo bà ta về sau đừng gây khó dễ với Thụy Quyên, nàng ta ở trong cung vốn cũng không có người để dùng.
Triệu ma ma cũng không phản bác, mà là thuận theo lời của nàng ta: "Ta chính là cảm thấy nha đầu kia quá non, nào hiểu được chuyện hậu trạch này, chỉ biết là một mực khuyên ngài tránh né, nhưng không tranh lại có thể có tiền đồ gì."
"Không nói chuyện khác, chỉ xem di nương của chúng ta, nếu nàng không tranh thì nàng và Tú Nương ở nhà nào có phong quang như vậy."
Lưu trắc phúc tấn nghe Triệu ma ma nhắc tới mẫu thân của mình, lại gọi nhũ danh của mình, sắc mặt cũng không khỏi tốt hơn chút.
Nói trắng ra, từ tận đáy lòng nàng ta cũng tán thành những lời này.
"Nhưng nha đầu kia nói cũng đúng, Tú Nương ngài cũng đừng nổi giận trong viện, đừng vô duyên vô cớ để người ta truyền đến chỗ gia, chọc gia không vui thì không đáng."
Lưu trắc phúc tấn làm sao không biết những thứ này, nhưng nghĩ đến cảnh tượng ngày ấy đồ cưới được mang vào như nước chảy, trong lòng nàng ta không thoải mái.
Trước kia ở nhà, có một lần di nương nàng ta và đích mẫu xảy ra tranh chấp, đích mẫu nàng ta chỉ vào hai mẫu nữ các nàng mắng, nói các nàng chính là mệnh làm thiếp, cả một đời cũng đừng nghĩ đến biết cái gì là tư vị cưới hỏi đàng hoàng.
Những lời này giống như một cái gai được chôn giấu trong lòng nàng ta rất nhiều năm.
Thẳng đến sau này nàng ta tiến cung, làm cách cách của hoàng tử, còn âm thầm cảm thấy làm thiếp cho hoàng gia, so với đi tiểu môn tiểu hộ làm chính thê thì tốt hơn nhiều.
Nhưng từ ngày đó nhìn thấy đồ cưới của Phúc Tấn vào cửa, nàng ta mới rốt cục cảm nhận được ý tứ của đích mẫu nàng ta.
Triệu ma ma vỗ vỗ tay nàng ta, tiếp tục khuyên nhủ: "Người phải nhìn lâu dài một chút, phải nghĩ cách nắm chặt gia mới được, gia chúng ta là hoàng tử, về sau nói thế nào cũng là Vương Gia, Phúc Tấn có nhiều đồ cưới hơn nữa thì như thế nào, còn có thể có sản nghiệp lớn như Vương Phủ sau này sao, ngày sau chỉ cần tiểu a ca chúng ta thừa kế tước vị, những thứ này đều là của mẫu tử người đó..."
*
Theo quy củ, ngày thứ hai sau đại hôn, buổi tối Dận Kỳ phải dùng bữa và ngủ lại trong viện đích phúc tấn An Thanh này.
Lúc hắn tới, An Thanh đang phân phó người đi ngự thiện trà phòng xách bữa, giữa trưa sẽ là một mình nàng dùng bữa, không tiện quá phô trương, nhưng lúc này có mặt Dận Kỳ, vậy tự nhiên có thể tùy tâm sở dục chút.
Đừng hỏi, hỏi chính là chủ tử gia các ngươi muốn ăn!
Đương nhiên, mượn tên tuổi người ta, nàng cũng không quên hỏi ý kiến của Dận Kỳ.
Từ trước đến nay, Dận Kỳ vẫn luôn tùy ý ăn uống, cũng không suy nghĩ nhiều, thuận miệng trả lời: "Nàng xem rồi sắp xếp là được."
An Thanh yên lặng nhìn hắn một cái, trong lòng không khỏi giật mình.
Hắn trả lời này sợ là ở đời sau cao thấp đều phải dấy lên một hồi phong ba gia đình, càng nhớ rõ kiếp trước có một vị sư huynh tiến sĩ sinh có một ngày mặt mày ủ rũ than thở ở ruộng thực nghiệm, sau khi hỏi vị sư huynh đó một hồi mới biết được, thì ra là bạn gái tức giận.
Còn nguyên nhân tức giận là vì hai người đi ăn cơm, bạn gái hỏi ăn cái gì, hắn thuận miệng đáp lại câu "Ăn gì cũng được", sau đó bạn gái hắn lại tức giận một cách khó hiểu, nói hắn có lệ, không muốn ra ngoài ăn cơm với nàng thì cứ nói thẳng.
Bên này cửa phòng đóng lại, Lưu trắc phúc tấn liền nói với Triệu ma ma vài câu, bảo bà ta về sau đừng gây khó dễ với Thụy Quyên, nàng ta ở trong cung vốn cũng không có người để dùng.
Triệu ma ma cũng không phản bác, mà là thuận theo lời của nàng ta: "Ta chính là cảm thấy nha đầu kia quá non, nào hiểu được chuyện hậu trạch này, chỉ biết là một mực khuyên ngài tránh né, nhưng không tranh lại có thể có tiền đồ gì."
"Không nói chuyện khác, chỉ xem di nương của chúng ta, nếu nàng không tranh thì nàng và Tú Nương ở nhà nào có phong quang như vậy."
Lưu trắc phúc tấn nghe Triệu ma ma nhắc tới mẫu thân của mình, lại gọi nhũ danh của mình, sắc mặt cũng không khỏi tốt hơn chút.
Nói trắng ra, từ tận đáy lòng nàng ta cũng tán thành những lời này.
"Nhưng nha đầu kia nói cũng đúng, Tú Nương ngài cũng đừng nổi giận trong viện, đừng vô duyên vô cớ để người ta truyền đến chỗ gia, chọc gia không vui thì không đáng."
Lưu trắc phúc tấn làm sao không biết những thứ này, nhưng nghĩ đến cảnh tượng ngày ấy đồ cưới được mang vào như nước chảy, trong lòng nàng ta không thoải mái.
Trước kia ở nhà, có một lần di nương nàng ta và đích mẫu xảy ra tranh chấp, đích mẫu nàng ta chỉ vào hai mẫu nữ các nàng mắng, nói các nàng chính là mệnh làm thiếp, cả một đời cũng đừng nghĩ đến biết cái gì là tư vị cưới hỏi đàng hoàng.
Những lời này giống như một cái gai được chôn giấu trong lòng nàng ta rất nhiều năm.
Thẳng đến sau này nàng ta tiến cung, làm cách cách của hoàng tử, còn âm thầm cảm thấy làm thiếp cho hoàng gia, so với đi tiểu môn tiểu hộ làm chính thê thì tốt hơn nhiều.
Nhưng từ ngày đó nhìn thấy đồ cưới của Phúc Tấn vào cửa, nàng ta mới rốt cục cảm nhận được ý tứ của đích mẫu nàng ta.
Triệu ma ma vỗ vỗ tay nàng ta, tiếp tục khuyên nhủ: "Người phải nhìn lâu dài một chút, phải nghĩ cách nắm chặt gia mới được, gia chúng ta là hoàng tử, về sau nói thế nào cũng là Vương Gia, Phúc Tấn có nhiều đồ cưới hơn nữa thì như thế nào, còn có thể có sản nghiệp lớn như Vương Phủ sau này sao, ngày sau chỉ cần tiểu a ca chúng ta thừa kế tước vị, những thứ này đều là của mẫu tử người đó..."
*
Theo quy củ, ngày thứ hai sau đại hôn, buổi tối Dận Kỳ phải dùng bữa và ngủ lại trong viện đích phúc tấn An Thanh này.
Lúc hắn tới, An Thanh đang phân phó người đi ngự thiện trà phòng xách bữa, giữa trưa sẽ là một mình nàng dùng bữa, không tiện quá phô trương, nhưng lúc này có mặt Dận Kỳ, vậy tự nhiên có thể tùy tâm sở dục chút.
Đừng hỏi, hỏi chính là chủ tử gia các ngươi muốn ăn!
Đương nhiên, mượn tên tuổi người ta, nàng cũng không quên hỏi ý kiến của Dận Kỳ.
Từ trước đến nay, Dận Kỳ vẫn luôn tùy ý ăn uống, cũng không suy nghĩ nhiều, thuận miệng trả lời: "Nàng xem rồi sắp xếp là được."
An Thanh yên lặng nhìn hắn một cái, trong lòng không khỏi giật mình.
Hắn trả lời này sợ là ở đời sau cao thấp đều phải dấy lên một hồi phong ba gia đình, càng nhớ rõ kiếp trước có một vị sư huynh tiến sĩ sinh có một ngày mặt mày ủ rũ than thở ở ruộng thực nghiệm, sau khi hỏi vị sư huynh đó một hồi mới biết được, thì ra là bạn gái tức giận.
Còn nguyên nhân tức giận là vì hai người đi ăn cơm, bạn gái hỏi ăn cái gì, hắn thuận miệng đáp lại câu "Ăn gì cũng được", sau đó bạn gái hắn lại tức giận một cách khó hiểu, nói hắn có lệ, không muốn ra ngoài ăn cơm với nàng thì cứ nói thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.