Chương 9: Lớp Nguyền Rủa ~ Misa (Phần 2)
Yonoko Hime
07/05/2017
Bây giờ, tôi đã đứng trước của lớp Nguyền Rủa. Trên tay tôi còn có một
quyển sách giáo khoa dày cộp. Có lẽ nó phải dày bằng ba, bốn quyển từ
điển tiếng Anh chụm lại. Mà bạn biết quyển từ điển tiếng Anh nó dày thế
nào rồi đấy. Nặng phát khiếp đi được. Tôi chỉ muốn vứt quách đi cho rảnh nợ.
- Công chúa Lucia?! Người là học sinh mới phải không ạ? _ Tiếng cô giáo vang lên khiến tôi giật mình quay lại
- Dạ! Mà cô đừng gọi em là công chúa nữa. Gọi em là Lucia là được rồi!
- Nếu thế thần xin mạn phép gọi công chúa là Lucia-hime (Hime: Công chúa theo tiếng Nhật) được không ạ?
- Tất nhiên là được rồi! _ Tôi cười híp cả mắt
- À, thần tên Furaku Zuzuna. Giáo viên chủ nhiệm lớp Nguyền Rủa
- Rất vui được gặp cô. Mong sau này cô giúp đỡ _ Toi nhẹ nhàng nói
- Vâng
Cô giáo đáp không nói gì nữa, cô ấy đi vào lớp, nói gì đó rồi vẫy tay gọi tôi vào
- Xin chào mọi người! Tôi là Lucia Kira. Cứ gọi tôi là Lucia là được rồi. Mong các bạn giúp đỡ!
Lập tức, các học viện hết đứng lên, sau đó cúi người 90°, đồng thanh ca một câu làm tôi muốn đánh người:
- Kính chào công chúa!
Tôi ngán ngẩm nhưng vẫn nhẹ nhẹ nhàng nhàng nói:
- Ừm. Đứng lên đi Lần sau không cần hành lễ đâu!
Các học viên cứ như rô bốt được lập trình sẵn, răm rắp đứng dậy, ngồi vào chỗ và không nói thêm bất cứ từ nào. Hơ, cũng ngoan quá nhể?!
- Lucia-hime. Người sẽ ngồi cạnh em Misa Hirumi ạ
- Vâng ạ
Khi tôi vừa đặt mông xuống ghế thì cô bạn Misa Hirumi bên cạnh quay sang, vừa cười vừa nói:
- Thần bỏ qua màn hành lễ được không ạ? Thần có chuyện muốn nói!
- Ừ. Nói đi _ Tôi tỏ ra không quan tâm, tay vẫn xoay xoay cái bút
- À... Thần... Thần... Thần tên là Misa Hirumi! Và thần... thần... có thể làm bạn của cậu được không? _ Cô bạn tên Misa kia cứ ngập ngà ngập ngừng là tôi có chút bực nhưng khi nghe cô ấy nói muốn là bạn với tôi, tôi giật mình đến đánh rơi luôn cả cây bút
- Hả??
- Thần... _ Không hiểu sao, mặt Misa bỗng đỏ ửng hết cả lên. Nhìn nó mà tôi thấy có chút mắc cười
- Ừ _ Tôi đột nhiên lên tiếng
- Hả? _ Đến lượt cô ấy ngạc nhiên
- Ừ. Tôi... À không, tớ đồng ý _ Tôi cười nhẹ. Nó thật hơn bất cứ nụ cười nào từ trước đến nay. Kể cả khi còn quen với Ren _ Chúng ta là bạn tốt nhé! Hì
- Thật ạ?! Tuyệt quá! Yêu công chúa quá đi! _ Misa nhổm qua ôm lấy cổ tôi. Tôi hơi cau mày một chút. Vẫn còn dùng ngữ kính à?
- Bỏ ngữ kính đi! _ Tôi nhắc
- Ừm... Ok! _ Misa bỏ tay ra khỏi cổ tôi, cười tươi, gật đầu
Tôi chẳng quan tâm tới cô bạn Misa đó nữa. Cô ấy cũng chú ý vào bài giảng của cô giáo, không để tâm đến tôi. Như kiểu chúng tôi là người lạ ý.
Tôi chăm chú nhìn vào mấy lời nguyền rủa trong sách giáo khoa. Chợt tôi cảm thấy chán. Toàn bộ lời nguyền trong này, ông già đã dạy cho tôi từ khi tôi còn bé tí rồi. Aiz, từ giờ tôi đến trường làm gì đây??!!
Mất hứng, tôi quay sang nhìn những đám mây trôi lững thững ngoài cửa sổ. Tôi muốn thoát khỏi đây. Tôi muốn thành mây! Huhuhu
Một con chim bỗng bay tới, đậu trên cành cây nơi cửa sổ. Lông nó sặc sỡ nhiều màu, vô cùng đẹp. Không hiểu sao, nó quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào tôi. Thú thực là tôi không thích cái ánh nhìn đó. Một lúc sau, nó vỗ cánh bay đi. Hình như là hướng về phía nhà kho. Tôi bất giác rùng mình. Cảm giác ghê sợ từ đâu chuyền tới. Lắc đầu lia lịa để xua tan những ý nghĩ không tốt, tôi gục đầu xuống bàn đánh một giấc.
- Công chúa Lucia?! Người là học sinh mới phải không ạ? _ Tiếng cô giáo vang lên khiến tôi giật mình quay lại
- Dạ! Mà cô đừng gọi em là công chúa nữa. Gọi em là Lucia là được rồi!
- Nếu thế thần xin mạn phép gọi công chúa là Lucia-hime (Hime: Công chúa theo tiếng Nhật) được không ạ?
- Tất nhiên là được rồi! _ Tôi cười híp cả mắt
- À, thần tên Furaku Zuzuna. Giáo viên chủ nhiệm lớp Nguyền Rủa
- Rất vui được gặp cô. Mong sau này cô giúp đỡ _ Toi nhẹ nhàng nói
- Vâng
Cô giáo đáp không nói gì nữa, cô ấy đi vào lớp, nói gì đó rồi vẫy tay gọi tôi vào
- Xin chào mọi người! Tôi là Lucia Kira. Cứ gọi tôi là Lucia là được rồi. Mong các bạn giúp đỡ!
Lập tức, các học viện hết đứng lên, sau đó cúi người 90°, đồng thanh ca một câu làm tôi muốn đánh người:
- Kính chào công chúa!
Tôi ngán ngẩm nhưng vẫn nhẹ nhẹ nhàng nhàng nói:
- Ừm. Đứng lên đi Lần sau không cần hành lễ đâu!
Các học viên cứ như rô bốt được lập trình sẵn, răm rắp đứng dậy, ngồi vào chỗ và không nói thêm bất cứ từ nào. Hơ, cũng ngoan quá nhể?!
- Lucia-hime. Người sẽ ngồi cạnh em Misa Hirumi ạ
- Vâng ạ
Khi tôi vừa đặt mông xuống ghế thì cô bạn Misa Hirumi bên cạnh quay sang, vừa cười vừa nói:
- Thần bỏ qua màn hành lễ được không ạ? Thần có chuyện muốn nói!
- Ừ. Nói đi _ Tôi tỏ ra không quan tâm, tay vẫn xoay xoay cái bút
- À... Thần... Thần... Thần tên là Misa Hirumi! Và thần... thần... có thể làm bạn của cậu được không? _ Cô bạn tên Misa kia cứ ngập ngà ngập ngừng là tôi có chút bực nhưng khi nghe cô ấy nói muốn là bạn với tôi, tôi giật mình đến đánh rơi luôn cả cây bút
- Hả??
- Thần... _ Không hiểu sao, mặt Misa bỗng đỏ ửng hết cả lên. Nhìn nó mà tôi thấy có chút mắc cười
- Ừ _ Tôi đột nhiên lên tiếng
- Hả? _ Đến lượt cô ấy ngạc nhiên
- Ừ. Tôi... À không, tớ đồng ý _ Tôi cười nhẹ. Nó thật hơn bất cứ nụ cười nào từ trước đến nay. Kể cả khi còn quen với Ren _ Chúng ta là bạn tốt nhé! Hì
- Thật ạ?! Tuyệt quá! Yêu công chúa quá đi! _ Misa nhổm qua ôm lấy cổ tôi. Tôi hơi cau mày một chút. Vẫn còn dùng ngữ kính à?
- Bỏ ngữ kính đi! _ Tôi nhắc
- Ừm... Ok! _ Misa bỏ tay ra khỏi cổ tôi, cười tươi, gật đầu
Tôi chẳng quan tâm tới cô bạn Misa đó nữa. Cô ấy cũng chú ý vào bài giảng của cô giáo, không để tâm đến tôi. Như kiểu chúng tôi là người lạ ý.
Tôi chăm chú nhìn vào mấy lời nguyền rủa trong sách giáo khoa. Chợt tôi cảm thấy chán. Toàn bộ lời nguyền trong này, ông già đã dạy cho tôi từ khi tôi còn bé tí rồi. Aiz, từ giờ tôi đến trường làm gì đây??!!
Mất hứng, tôi quay sang nhìn những đám mây trôi lững thững ngoài cửa sổ. Tôi muốn thoát khỏi đây. Tôi muốn thành mây! Huhuhu
Một con chim bỗng bay tới, đậu trên cành cây nơi cửa sổ. Lông nó sặc sỡ nhiều màu, vô cùng đẹp. Không hiểu sao, nó quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào tôi. Thú thực là tôi không thích cái ánh nhìn đó. Một lúc sau, nó vỗ cánh bay đi. Hình như là hướng về phía nhà kho. Tôi bất giác rùng mình. Cảm giác ghê sợ từ đâu chuyền tới. Lắc đầu lia lịa để xua tan những ý nghĩ không tốt, tôi gục đầu xuống bàn đánh một giấc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.