Chương 25:
Nguyệt Bán Miêu
13/04/2024
“Làm phiền ngươi.”
Tiêu Kinh còn chưa cảm ơn đã tiếp nhận lấy đồ vật trong tay Song Nương.
Hắn đang muốn chạy đi, Song Nương lại mở miệng hỏi.
“A Viễn còn nói nương tử của ngươi bị đổ mồ hôi trộm nhiều, quần áo mặc trên người sẽ bị ướt nên cần thay đổi thường xuyên nếu không sẽ bị cảm lạnh, còn phải thường xuyên lau khô người, ngươi làm được không? Hay là để ta giúp ngươi một tay?”
Những việc này để cho nữ nhân làm đương nhiên sẽ cẩn thận thoả đáng hơn, nhưng mà Tiêu Kinh nghĩ đến việc để cho thân mình trắng nõn non mịn kia của nàng bị người khác nhìn thấy, cho dù là nữ nhân cũng làm cho hắn cảm thấy khó chịu.
Hắn chỉ đáp ngắn gọn, “Ta nhớ rồi.”
Nói xong hắn xoay người mặc kệ Song Nương, cứ thế đi thẳng vào trong bếp.
Song Nương đang trên đường trở về nhà thì bắt gặp được Lê Viễn đang vội vã đuổi theo nàng mà đến đây.
Nhìn thấy nàng, hắn liền lập tức dừng lại giả vờ nhìn đông ngó tây.
Song Nương lại gần hỏi, “Tới để tìm ta sao?”
“Không phải... Ừ ”
Lê Viễn lắc đầu rồi lại gật, nét mặt của nam nhân thuần thục mà thần sắc thì tỏ vẻ khó chịu, rõ ràng là cơ trí như vậy, tính tình lại giống như trẻ con, phồng má lên mà nói với nàng, “Cái ấm sắc thuốc trong nhà không thấy đâu cho nên ta mới ra đây để tìm.”
“Tìm ấm ở trên đường?”
Song Nương tức giận hỏi, lại thoả hiệp nói, “Ta mang sang đưa cho Tiêu Kinh rồi.”
Nói xong, Song Nương cũng mặc kệ nam nhân đang tỏ vẻ khó chịu, quay người đi nhanh về nhà.
Lê Viễn bị bỏ lại ở phía sau, vừa tức lại vừa bực, bị Song Nương cướp lời cho nên nhất thời hắn cũng không biết phải nói cái gì.
Nhìn thấy bóng dáng Song Nương đi ngày càng xa, hắn vội vàng đuổi theo, chạy lại gần nói với nàng, “Bây giờ Tiêu Kinh đã có nương tử rồi.”
Song Nương không nói gì, nét mặt lại tươi cười.
Nàng cũng đã có tướng công rồi, vậy mà có người nào đó còn không yên tâm, ở bên nhau đã lâu như vậy mà còn ăn dấm linh tinh.
Tưởng rằng hắn là nam nhân 40 tuổi thì sẽ thành thục ổn trọng, thế nhưng mà ở phương diện tình cảm thì lại hoàn toàn ngược lại.
Hắn vẫn luôn bám theo quấn lấy Song Nương, đợi nàng nói vài câu ngon ngọt dỗ dành hắn coi như cho qua chuyện.
Thế nhưng mấy ngày nay lúc Song Nương bận rộn chạy ra chạy vào để phơi rau dại cùng với thảo dược, rất nhiều lần vừa mới xoay người liền suýt chút nữa đụng phải Lê Viễn vẫn luôn lẽo đẽo đi theo phía sau.
Song Nương nhíu mày quát hắn vài câu, nếu hắn rảnh như vậy thì ngồi xuống một bên mà chơi đi, đừng có cản trở nàng làm việc.
Sắc mặt Lê Viễn lúc ấy trầm xuống, Song Nương đang bận làm việc cho nên không chú ý tới.
Tối hôm đấy, với thịt thái lát mà hắn thích nhất, bình thường hắn có thể ăn với mấy bát cơm đầy, thế nhưng hôm nay hắn lại không thèm động đũa dù chỉ một chút nào, cứ thế cúi đầu hậm hực ăn cơm không.
Ăn cơm xong, hắn cũng không đọc sách như mọi khi, rửa chân xong liền lên giường nằm xuống, nghiêng người quay vào tường không cho Song Nương nhìn thấy mặt hắn.
Ở trước mặt các hương thân phụ lão, hắn là một người có uy nghiêm, từ trước đến nay nói một không hai, đến cả các trưởng bối ở trong thôn cũng không dám cãi lại hắn, lúc vào phòng chỉ còn có hai người thì hắn lại như thay đổi thành một người hoàn toàn khác vậy.
Song Nương chỉ cảm thấy buồn cười, lại có chút bất đắc dĩ, đi ra ngoài rửa bát, tắm rửa xong liền quay trở lại, thấy hắn vẫn đang còn nằm dỗi ở đấy.
Tiêu Kinh còn chưa cảm ơn đã tiếp nhận lấy đồ vật trong tay Song Nương.
Hắn đang muốn chạy đi, Song Nương lại mở miệng hỏi.
“A Viễn còn nói nương tử của ngươi bị đổ mồ hôi trộm nhiều, quần áo mặc trên người sẽ bị ướt nên cần thay đổi thường xuyên nếu không sẽ bị cảm lạnh, còn phải thường xuyên lau khô người, ngươi làm được không? Hay là để ta giúp ngươi một tay?”
Những việc này để cho nữ nhân làm đương nhiên sẽ cẩn thận thoả đáng hơn, nhưng mà Tiêu Kinh nghĩ đến việc để cho thân mình trắng nõn non mịn kia của nàng bị người khác nhìn thấy, cho dù là nữ nhân cũng làm cho hắn cảm thấy khó chịu.
Hắn chỉ đáp ngắn gọn, “Ta nhớ rồi.”
Nói xong hắn xoay người mặc kệ Song Nương, cứ thế đi thẳng vào trong bếp.
Song Nương đang trên đường trở về nhà thì bắt gặp được Lê Viễn đang vội vã đuổi theo nàng mà đến đây.
Nhìn thấy nàng, hắn liền lập tức dừng lại giả vờ nhìn đông ngó tây.
Song Nương lại gần hỏi, “Tới để tìm ta sao?”
“Không phải... Ừ ”
Lê Viễn lắc đầu rồi lại gật, nét mặt của nam nhân thuần thục mà thần sắc thì tỏ vẻ khó chịu, rõ ràng là cơ trí như vậy, tính tình lại giống như trẻ con, phồng má lên mà nói với nàng, “Cái ấm sắc thuốc trong nhà không thấy đâu cho nên ta mới ra đây để tìm.”
“Tìm ấm ở trên đường?”
Song Nương tức giận hỏi, lại thoả hiệp nói, “Ta mang sang đưa cho Tiêu Kinh rồi.”
Nói xong, Song Nương cũng mặc kệ nam nhân đang tỏ vẻ khó chịu, quay người đi nhanh về nhà.
Lê Viễn bị bỏ lại ở phía sau, vừa tức lại vừa bực, bị Song Nương cướp lời cho nên nhất thời hắn cũng không biết phải nói cái gì.
Nhìn thấy bóng dáng Song Nương đi ngày càng xa, hắn vội vàng đuổi theo, chạy lại gần nói với nàng, “Bây giờ Tiêu Kinh đã có nương tử rồi.”
Song Nương không nói gì, nét mặt lại tươi cười.
Nàng cũng đã có tướng công rồi, vậy mà có người nào đó còn không yên tâm, ở bên nhau đã lâu như vậy mà còn ăn dấm linh tinh.
Tưởng rằng hắn là nam nhân 40 tuổi thì sẽ thành thục ổn trọng, thế nhưng mà ở phương diện tình cảm thì lại hoàn toàn ngược lại.
Hắn vẫn luôn bám theo quấn lấy Song Nương, đợi nàng nói vài câu ngon ngọt dỗ dành hắn coi như cho qua chuyện.
Thế nhưng mấy ngày nay lúc Song Nương bận rộn chạy ra chạy vào để phơi rau dại cùng với thảo dược, rất nhiều lần vừa mới xoay người liền suýt chút nữa đụng phải Lê Viễn vẫn luôn lẽo đẽo đi theo phía sau.
Song Nương nhíu mày quát hắn vài câu, nếu hắn rảnh như vậy thì ngồi xuống một bên mà chơi đi, đừng có cản trở nàng làm việc.
Sắc mặt Lê Viễn lúc ấy trầm xuống, Song Nương đang bận làm việc cho nên không chú ý tới.
Tối hôm đấy, với thịt thái lát mà hắn thích nhất, bình thường hắn có thể ăn với mấy bát cơm đầy, thế nhưng hôm nay hắn lại không thèm động đũa dù chỉ một chút nào, cứ thế cúi đầu hậm hực ăn cơm không.
Ăn cơm xong, hắn cũng không đọc sách như mọi khi, rửa chân xong liền lên giường nằm xuống, nghiêng người quay vào tường không cho Song Nương nhìn thấy mặt hắn.
Ở trước mặt các hương thân phụ lão, hắn là một người có uy nghiêm, từ trước đến nay nói một không hai, đến cả các trưởng bối ở trong thôn cũng không dám cãi lại hắn, lúc vào phòng chỉ còn có hai người thì hắn lại như thay đổi thành một người hoàn toàn khác vậy.
Song Nương chỉ cảm thấy buồn cười, lại có chút bất đắc dĩ, đi ra ngoài rửa bát, tắm rửa xong liền quay trở lại, thấy hắn vẫn đang còn nằm dỗi ở đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.