Chương 6:
Nguyệt Bán Miêu
03/04/2024
Hắn trầm mặt xuống, khẩu khí có chút giễu cợt nói, "Ta biết ngươi không phục, cũng chướng mắt một tên thô lỗ hán tử như ta, nhưng mà thế đạo này chính là cá lớn nuốt cá bé, ngươi không đánh lại được ta, con đường duy nhất để được giải thoát chính là cái chết, lại phải đâm đầu vào vách tường để chết thêm một lần nữa."
Hắn không quên vết thương ở trên trán nàng, bê bết máu me như vậy, rõ ràng là đã đâm đầu không hề nhẹ.
Nữ nhân nghe thấy câu cuối cùng, thân thể trần trụi bại lộ trong không khí liền trở nên cứng đờ, không tiếng động mà siết chặt đôi tay lại thành nắm đấm thể hiện sự phẫn nộ.
Tiêu Kinh để ý thấy được phản ứng nhỏ của nàng, tiếp tục nói, "Ta biết ngươi không muốn chết. Nếu như ngươi thật sự muốn chết thì đã sớm tự sát lúc bị bọn chúng bắt đi, cần gì phải cố gắng sống tiếp cho đến tận bây giờ, cũng hà tất gì phải túm lấy ống quần của ta ở trên đường? Nếu như ngươi đã lựa chọn ta, mà ta cũng đã lựa chọn ngươi, vậy thì ngươi nhất định phải sống dựa theo quy củ của ta."
Từng câu từng chữ hắn nói ra đều tác động nặng nề mà đánh thẳng vào trong lòng nàng.
Đúng như Tiêu Kinh nói, vết thương trên đầu nàng không phải do nàng muốn tự sát mà cố tình đâm vào cột.
Lúc trước nàng lưu lạc vào thanh lâu, bị tú bà ép tiếp khách, vì để giữ được sự trong sạch, nàng bất đắc dĩ không thể không làm như vậy.
Máu chảy đầy mặt, tú bà tưởng là nàng đã chết, sai người ném ra bãi tha ma.
Nàng thật vất vả mới tỉnh lại được, vừa mới bắt đầu lên đường, lại vì mất quá nhiều máu mà lăn ra hôn mê ngất xỉu, khi tỉnh lại thì đã rơi vào tay bọn buôn người rồi.
Nửa tháng trời, nàng bị bọn buôn người hành hạ ngược xuôi, cũng không biết lúc này đang lưu lạc đến nơi nào, cũng không hiểu vì lí do gì mà vừa rồi ở trên đường khi nhìn thấy Tiêu Kinh từ xa đi lại gần, nàng lại vươn tay ra...
Người nam nhân này, là do chính tay nàng lựa chọn.
Lần này, nữ nhân cảm thấy trong lòng có chút dao động, im lặng mà thu liễm.
Tiêu Kinh đợi một lúc, thấy nàng không khóc không nháo nữa, lúc này mới vừa lòng mà nói, “Nhớ cho thật kĩ, ta tên là Tiêu Kinh ”
Hắn vừa nói vừa bóp eo ôm nàng dậy, tách hai chân nàng ra để ngồi trên đùi hắn, nhìn thấy đôi mắt nữ nhân hơi ướt, hắn đưa ngón tay thô ráp lên xoa, còn thô lỗ nói, "Khóc cái gì mà khóc, nếu mà khóc có tác dụng thì làm sao ngươi lại có thể bị bọn người đó bán đi như gia súc thế được? Sau này mà ngươi có muốn khóc thì cũng chỉ có thể bị lão tử thao khóc ở trên giường."
Nghe thấy thế, đôi mắt ảm đạm của nữ nhân lại một lần nữa loé lên, hung hăng trừng Tiêu Kinh.
Mắt của nàng bị động tác thô lỗ của hắn xoa đỏ lên.
Tiêu Kinh cao lớn thô kệch, đương nhiên sẽ không để ý này đó, hắn bế nữ nhân trần trụi lên, đứng dậy rồi đi vài bước, thả nàng vào trong bồn gỗ đã có sẵn nước.
Bồn gỗ cực trông có vẻ thấp đến mức dùng để tắm cho tiểu hài tử, nhưng mà dáng người của nàng lại rất nhỏ nhắn, miễn cưỡng có thể ngồi được.
Bồn gỗ đầy nước, Tiêu Kinh lại không có kinh nghiệm, thả nàng vào trong lập tức hơn nửa thùng nước bị tràn ra ngoài làm ướt đẫm mặt đất.
Hơn nữa bọn họ vật lộn cũng đã lâu, nước cũng đã lạnh, nữ nhân dính vào nước lạnh liền run lẩy bẩy, sắc mặt trở nên trắng nhợt.
Hắn không quên vết thương ở trên trán nàng, bê bết máu me như vậy, rõ ràng là đã đâm đầu không hề nhẹ.
Nữ nhân nghe thấy câu cuối cùng, thân thể trần trụi bại lộ trong không khí liền trở nên cứng đờ, không tiếng động mà siết chặt đôi tay lại thành nắm đấm thể hiện sự phẫn nộ.
Tiêu Kinh để ý thấy được phản ứng nhỏ của nàng, tiếp tục nói, "Ta biết ngươi không muốn chết. Nếu như ngươi thật sự muốn chết thì đã sớm tự sát lúc bị bọn chúng bắt đi, cần gì phải cố gắng sống tiếp cho đến tận bây giờ, cũng hà tất gì phải túm lấy ống quần của ta ở trên đường? Nếu như ngươi đã lựa chọn ta, mà ta cũng đã lựa chọn ngươi, vậy thì ngươi nhất định phải sống dựa theo quy củ của ta."
Từng câu từng chữ hắn nói ra đều tác động nặng nề mà đánh thẳng vào trong lòng nàng.
Đúng như Tiêu Kinh nói, vết thương trên đầu nàng không phải do nàng muốn tự sát mà cố tình đâm vào cột.
Lúc trước nàng lưu lạc vào thanh lâu, bị tú bà ép tiếp khách, vì để giữ được sự trong sạch, nàng bất đắc dĩ không thể không làm như vậy.
Máu chảy đầy mặt, tú bà tưởng là nàng đã chết, sai người ném ra bãi tha ma.
Nàng thật vất vả mới tỉnh lại được, vừa mới bắt đầu lên đường, lại vì mất quá nhiều máu mà lăn ra hôn mê ngất xỉu, khi tỉnh lại thì đã rơi vào tay bọn buôn người rồi.
Nửa tháng trời, nàng bị bọn buôn người hành hạ ngược xuôi, cũng không biết lúc này đang lưu lạc đến nơi nào, cũng không hiểu vì lí do gì mà vừa rồi ở trên đường khi nhìn thấy Tiêu Kinh từ xa đi lại gần, nàng lại vươn tay ra...
Người nam nhân này, là do chính tay nàng lựa chọn.
Lần này, nữ nhân cảm thấy trong lòng có chút dao động, im lặng mà thu liễm.
Tiêu Kinh đợi một lúc, thấy nàng không khóc không nháo nữa, lúc này mới vừa lòng mà nói, “Nhớ cho thật kĩ, ta tên là Tiêu Kinh ”
Hắn vừa nói vừa bóp eo ôm nàng dậy, tách hai chân nàng ra để ngồi trên đùi hắn, nhìn thấy đôi mắt nữ nhân hơi ướt, hắn đưa ngón tay thô ráp lên xoa, còn thô lỗ nói, "Khóc cái gì mà khóc, nếu mà khóc có tác dụng thì làm sao ngươi lại có thể bị bọn người đó bán đi như gia súc thế được? Sau này mà ngươi có muốn khóc thì cũng chỉ có thể bị lão tử thao khóc ở trên giường."
Nghe thấy thế, đôi mắt ảm đạm của nữ nhân lại một lần nữa loé lên, hung hăng trừng Tiêu Kinh.
Mắt của nàng bị động tác thô lỗ của hắn xoa đỏ lên.
Tiêu Kinh cao lớn thô kệch, đương nhiên sẽ không để ý này đó, hắn bế nữ nhân trần trụi lên, đứng dậy rồi đi vài bước, thả nàng vào trong bồn gỗ đã có sẵn nước.
Bồn gỗ cực trông có vẻ thấp đến mức dùng để tắm cho tiểu hài tử, nhưng mà dáng người của nàng lại rất nhỏ nhắn, miễn cưỡng có thể ngồi được.
Bồn gỗ đầy nước, Tiêu Kinh lại không có kinh nghiệm, thả nàng vào trong lập tức hơn nửa thùng nước bị tràn ra ngoài làm ướt đẫm mặt đất.
Hơn nữa bọn họ vật lộn cũng đã lâu, nước cũng đã lạnh, nữ nhân dính vào nước lạnh liền run lẩy bẩy, sắc mặt trở nên trắng nhợt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.