Chương 9:
Nguyệt Bán Miêu
13/04/2024
“Mẹ nó Tiêu Kinh, ngươi cũng đâu phải là súc sinh ”
Tiêu Kinh đè thấp giọng tự chửi chính mình, sau đó cầm lấy miếng vải thô tuỳ tiện lau qua vài cái cho xong, tránh được phía trên nhưng cũng không tránh được bên dưới.
Hắn lau bàn chân cho nàng, không chỉ nhỏ hơn cả lòng bàn tay của hắn mà còn trắng nõn, mỗi một ngón chân đều trông giống như châu ngọc, tròn trịa nõn nà chẳng khác gì những chiếc bánh trôi mà hắn ăn vào mỗi dịp Tết Nguyên Tiêu.
Bàn chân của nàng đã ngâm lâu ở trong nước, phủ thêm một tầng nước mà trở nên mềm nhũn, thật là xinh đẹp.
Ngón tay của Tiêu Kinh không ngừng xoa bóp giữa các ngón chân của nàng, lúc này đâu còn là hỗ trợ tắm rửa nữa, rõ ràng là hành động dâm uế bỉ ổi.
“Thao Ngươi rõ ràng là người của lão tử, vậy mà lại...”
Chỉ có thể nhìn mà không được ăn.
Cổ họng hắn khô khốc, giọng nói cũng trở nên khàn đục.
Cuối cùng, hắn hít sâu vào một hơi, nhắm hai mắt lại ôm nữ nhân lên, cầm đại lấy một bộ quần áo của hắn, lau qua người rồi nhét nàng lại vào trong ổ chăn.
Nữ nhân vẫn không hề tỉnh lại, nàng mơ màng túm lấy chăn, trong cổ họng còn phát ra thanh âm nghẹn ngào, không nghe rõ được nàng đang muốn nói cái gì.
Tiêu Kinh đứng ở mép giường, nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn tựa như trứng gà kia đang cọ xát vào cái chăn chứa đầy hơi thở của hắn, khiến cho lòng hắn có một loại cảm giác tê dại không nói nên lời.
Hắn đứng nhìn chăm chú một lúc, sau đó bắt đầu xoay người dọn dẹp bồn gỗ cùng với sàn nhà ướt dầm dề, cố gắng làm thật khẽ, không tạo ra tiếng động lớn.
Nhìn đến bộ quần áo của nữ nhân bị hắn lột xuống vừa nãy, Tiêu Kinh dừng lại một chút, cầm lấy đi vào bếp, vứt toàn bộ vào trong đống lửa, cũng không thèm liếc mắt nhìn lấy nổi một lần.
Cuối cùng, Tiêu Kinh lấy ra một cái hộp sứ ở trong ngăn tủ, nghiêng người ngồi xuống mép giường, bóp lấy cằm của nữ nhân xoay mặt nàng hướng vết sẹo về phía hắn.
Toàn bộ vết máu ở trên mặt nàng đều đã được rửa sạch sẽ, để lộ ra một vết cắt từ trên trán xuống đuôi mắt, vì miệng vết thương bị dính nước lúc gội đầu mà trở nên trương phồng đáng sợ.
Một khuôn mặt đẹp như vậy mà lại bị một vết thương làm hỏng
Đối với Tiêu Kinh mà nói, hắn chỉ cần một nương tử có thể cùng sinh hoạt, cùng ăn cùng ngủ, cùng sinh hài tử, hắn căn bản cũng không để bụng đến việc nàng có xinh đẹp hay không.
Hơn nữa ở trên người hắn cũng không thiếu những vết sạo càng khủng bố dữ tợn hơn vết thương của nàng, cũng không có gì to tát cả.
Tiêu Kinh mở hộp sứ ra, bên trong tràn đầy mùi hương dược thảo nồng đậm, hắn thò tay vào trong hộp moi ra một đống thuốc mỡ bôi lên miệng vết thương ở trên trán nàng.
Thuốc mỡ có màu xanh lục rất đậm, Tiêu Kinh cũng không thèm quan tâm đến việc nữ nhân có để ý hay không, cứ thế bôi một lớp thuốc xanh lè thật dày lên mặt nàng.
Bôi xong vết thương ở trên mặt, Tiêu Kinh duỗi tay xuống phía dưới chăn, lôi đôi tay của nàng ra.
Vừa rồi khi tắm rửa cho nữ nhân, hắn đã để ý thấy mười đầu ngón tay của nàng đều bị thương, vụn gỗ cắm đầy ở trong thịt ngón tay, chắc hẳn là do lúc bị nhốt ở trong lồng, nàng đã không ngừng cào lên mấy thanh gỗ.
Người ta đều nói là tay đứt xót ruột, nữ nhân này đối xử với chính mình cũng thật là tàn nhẫn.
Tiêu Kinh đè thấp giọng tự chửi chính mình, sau đó cầm lấy miếng vải thô tuỳ tiện lau qua vài cái cho xong, tránh được phía trên nhưng cũng không tránh được bên dưới.
Hắn lau bàn chân cho nàng, không chỉ nhỏ hơn cả lòng bàn tay của hắn mà còn trắng nõn, mỗi một ngón chân đều trông giống như châu ngọc, tròn trịa nõn nà chẳng khác gì những chiếc bánh trôi mà hắn ăn vào mỗi dịp Tết Nguyên Tiêu.
Bàn chân của nàng đã ngâm lâu ở trong nước, phủ thêm một tầng nước mà trở nên mềm nhũn, thật là xinh đẹp.
Ngón tay của Tiêu Kinh không ngừng xoa bóp giữa các ngón chân của nàng, lúc này đâu còn là hỗ trợ tắm rửa nữa, rõ ràng là hành động dâm uế bỉ ổi.
“Thao Ngươi rõ ràng là người của lão tử, vậy mà lại...”
Chỉ có thể nhìn mà không được ăn.
Cổ họng hắn khô khốc, giọng nói cũng trở nên khàn đục.
Cuối cùng, hắn hít sâu vào một hơi, nhắm hai mắt lại ôm nữ nhân lên, cầm đại lấy một bộ quần áo của hắn, lau qua người rồi nhét nàng lại vào trong ổ chăn.
Nữ nhân vẫn không hề tỉnh lại, nàng mơ màng túm lấy chăn, trong cổ họng còn phát ra thanh âm nghẹn ngào, không nghe rõ được nàng đang muốn nói cái gì.
Tiêu Kinh đứng ở mép giường, nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn tựa như trứng gà kia đang cọ xát vào cái chăn chứa đầy hơi thở của hắn, khiến cho lòng hắn có một loại cảm giác tê dại không nói nên lời.
Hắn đứng nhìn chăm chú một lúc, sau đó bắt đầu xoay người dọn dẹp bồn gỗ cùng với sàn nhà ướt dầm dề, cố gắng làm thật khẽ, không tạo ra tiếng động lớn.
Nhìn đến bộ quần áo của nữ nhân bị hắn lột xuống vừa nãy, Tiêu Kinh dừng lại một chút, cầm lấy đi vào bếp, vứt toàn bộ vào trong đống lửa, cũng không thèm liếc mắt nhìn lấy nổi một lần.
Cuối cùng, Tiêu Kinh lấy ra một cái hộp sứ ở trong ngăn tủ, nghiêng người ngồi xuống mép giường, bóp lấy cằm của nữ nhân xoay mặt nàng hướng vết sẹo về phía hắn.
Toàn bộ vết máu ở trên mặt nàng đều đã được rửa sạch sẽ, để lộ ra một vết cắt từ trên trán xuống đuôi mắt, vì miệng vết thương bị dính nước lúc gội đầu mà trở nên trương phồng đáng sợ.
Một khuôn mặt đẹp như vậy mà lại bị một vết thương làm hỏng
Đối với Tiêu Kinh mà nói, hắn chỉ cần một nương tử có thể cùng sinh hoạt, cùng ăn cùng ngủ, cùng sinh hài tử, hắn căn bản cũng không để bụng đến việc nàng có xinh đẹp hay không.
Hơn nữa ở trên người hắn cũng không thiếu những vết sạo càng khủng bố dữ tợn hơn vết thương của nàng, cũng không có gì to tát cả.
Tiêu Kinh mở hộp sứ ra, bên trong tràn đầy mùi hương dược thảo nồng đậm, hắn thò tay vào trong hộp moi ra một đống thuốc mỡ bôi lên miệng vết thương ở trên trán nàng.
Thuốc mỡ có màu xanh lục rất đậm, Tiêu Kinh cũng không thèm quan tâm đến việc nữ nhân có để ý hay không, cứ thế bôi một lớp thuốc xanh lè thật dày lên mặt nàng.
Bôi xong vết thương ở trên mặt, Tiêu Kinh duỗi tay xuống phía dưới chăn, lôi đôi tay của nàng ra.
Vừa rồi khi tắm rửa cho nữ nhân, hắn đã để ý thấy mười đầu ngón tay của nàng đều bị thương, vụn gỗ cắm đầy ở trong thịt ngón tay, chắc hẳn là do lúc bị nhốt ở trong lồng, nàng đã không ngừng cào lên mấy thanh gỗ.
Người ta đều nói là tay đứt xót ruột, nữ nhân này đối xử với chính mình cũng thật là tàn nhẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.