Thảo Long Nương Tử

Chương 12

Lê Hoa Yên Vũ

12/02/2017

CHƯƠNG 11

“A, đó là thái tử phi sao? Thật là xinh đẹp a, khó trách làm cho thái tử của chúng ta thần hồn điên đảo.”

“Đúng vậy, đúng vậy. Ngươi xem bộ dáng của thái tử, còn thiếu chút nữa là phi thiên rồi…”

“Đúng vậy, thái tử đã thành thần long, lại có thêm thái tử phi xinh đẹp như vậy, đúng là song hỷ, bất quá… Có thể cao hứng như vậy sao? Ta xem nếu hắn trở về long thân, có lẽ sẽ bay lên tận tầng mây thứ chín.”

Loại chuyện vui này không ngừng lan truyền trong Thuỷ tộc, mà Long Triển một mực làm lơ, kiêu ngạo ngẩng cao đầu ôm thảo long nương tử đáng yêu của hắn. Theo lẽ thường, nếu gặp Thuỷ tộc vụt qua trước mặt, ngươi phải tươi cười chào hỏi thể hiện bản thân hấp dẫn ôn nhu như một làn xuân phong nhè nhẹ. Nghe nói trước kia đã có chín long nữ vì nụ cười của hắn mà ngất xỉu, dẫn đến một trận hỗn loạn không nhỏ.

Như Mặc nói mình cười rộ lên đẹp, hắn nói hắn xem đến ngây người, Long Triển lúc này hoàn toàn chìm trong lời khen của nương tử:

“Ha ha ha ha…”

Hắn cất tiếng cười to, Thuỷ tộc đang đi bên cạnh đều sợ hãi nhường đường. Không phải chứ? Tiếng cười đó… không thế nào… thái tử… thái tử chẳng lẽ quá cao hứng nên phát điên rồi sao ?!

“Triển… Triển…” Như Mặc khẽ kéo ống tay áo của hắn:

“Triển, ta… ta biết ngươi cười rất dễ nhìn. Bất quá… bất quá cũng không cần cười ra tiếng đi, có điểm… có điểm…” Như Mặc lúng túng nói không nên lời.

Long Triển lúc này đã bị lời khen của Như Mặc làm cho “chới với”, còn tham lam muốn nghe nhiều hơn nữa, vì thế hắn tích cực cổ vũ nương tử:

“Không sao đâu Như Mặc, có điểm gì? Ngươi cứ việc nói, ân, ngươi có phải hay không cảm thấy tiếng cười của ta cũng thực êm tai?”



Thật tốt quá thật tốt quá, hình tượng của ta trong lòng Như Mặc càng lúc càng hoàn mỹ, còn phải lo chuyện hắn rời bỏ ta phi thăng yêu giới gì đó nữa sao ?

Như Mặc vốn không định nói ra. Đây chính là Long thái tử a, là vị anh hùng từ nhỏ mình đã rất kính ngưỡng. Nhưng nhìn đến Long Triển đang rất cao hứng, nếu còn không nói, dường như chính là mình không đúng. Hắn khụ khụ vài tiếng, cuối cùng lấy hết dũng khí…nói nhỏ:

“Có điểm… có điểm đáng sợ nga, hơn nữa ngươi bỗng nhiên cười to lên, giống như… giống như là phát điên vậy…” Lần này thanh âm của hắn còn nhỏ hơn tiếng muỗi.

Long Triển vẫn cứ đắm chìm ở thế giới thần tiên, tất nhiên không nghe thấy.

“Như Mặc, ngươi nói lớn lên, ta thích nghe.”

Phía trước dường như có rất nhiều Thuỷ tộc đang tụ tập. Long Triển vỗ vai Như Mặc, muốn hắn đối diện dân chúng nói ra lời ca ngợi mình, như vậy mọi người sẽ biết bọn hắn chính là hai cái phu thê tình thâm như biển a.

Như Mặc ngạc nhiên nhìn Long Triển: không thể nào! Dốt nát như mình đây cũng biết lời này không phải hay ho gì, vì cái gì điện hạ lại nói là hắn thích nghe chứ… Suy nghĩ một hồi, hắn bỗng nhiên ngộ ra, trong lòng càng thêm sùng bái Long Triển, ngẩng đầu ưỡn ngực lớn tiếng:

“Ta nói, thái tử điện hạ ngươi không nên động một tí là cười to tiếng, sẽ làm người khác cảm thấy rất đáng sợ. Hơn nữa… hơn nữa giống như là phát điên vậy!”

Thuỷ tộc đang nói chuyện rộn ràng đột nhiên im lặng, Long Triển cứng người, ngay cả dòng thuỷ lưu đang di chuyển kia cũng không dám phát ra âm thanh. Mọi ánh mắt đều chăm chú đặt tại hai cái phu thê tình thâm như biển.

Long Triển quay lại nhìn Như Mặc đầy “ẩn ý”, đáng tiếc đồ ngốc ấy căn bản không có tiếp thu được “ẩn ý”. Không cần phải nói, cho dù Như Mặc có tiếp thu được chỉ sợ cũng không hiểu nổi ánh mắt người ta là có ý gì. Hắn còn duy trì cái tư thế kiêu ngạo, dùng ánh mắt sùng bái sáng lấp lánh nhìn Long Triển:

“Điện hạ, không… Không đúng, Triển, ta… ta thật là ngày càng bội phục ngươi! Đối với khuyết điểm của bản thân ngươi cũng có thể vui vẻ đón nhận. Ta đã nghĩ là ngươi sẽ tức giận, ai dè không những không tức, ngươi còn cổ vũ ta nói to ra. Ngươi có thể vui lòng nghe người khác phê bình như vậy, làm cho ta thực bội phục.”

Sắc mặt Long Triển luân chuyển bốn màu liên tục: từ đen sang đỏ qua trắng chuyển xanh. Hắn rất muốn nhéo tai Như Mặc, nghiêm khắc hỏi lại một lần nữa Như Mặc vừa nói cái gì. Nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt trong xanh lấp lánh của nương tử, loại hành động thô bạo này… hắn làm không được.



Long Triển cảm thấy cục tức nghẽn lại ở cổ họng, nuốt xuống không được mà ói ra cũng không xong, thiếu chút nữa nghẹn chết hắn. Cuối cùng hắn dùng hạ sách, trút giận lên Thuỷ tộc vô tội xung quanh:

“Nhìn cái gì vậy? Tụ tập ở trong này làm gì? Có phải hay không cảm thấy ngư dân đánh cá rất cực khổ, cho nên gom lại một chỗ giúp người ta đỡ mệt nhọc sao? Còn không đi mau !!”

Long Triển hướng mực tôm hải mã sứa đang ngây ngốc xung quanh gào to, hại bọn chúng vắt giò lên cổ bỏ trốn mất dạng. Sợ đến mức thậm chí không ai dám ở lại nhắc hắn, nơi này là cận Thuỷ cung, là có giăng kết giới bảo hộ, căn bản là không thể có người phàm tác oai tác quái ở đây được.

“Điện hạ luôn luôn lo lắng cho an nguy của Thuỷ tộc, thật sự làm người ta cảm phục vô cùng.”

Như Mặc vòng hai tay cung kính, chân thành nói với Long Triển, hại hắn suýt tí nữa đã sặc nước bọt mà hi sinh.

“Nếu một ngàn năm trước ta gặp thái tử, ta sẽ không cần đến Vụ Ẩn Sơn. Bất quá hiện tại thế này cũng tốt, nếu không đến đó, ta sẽ không gặp được nhiều hảo bằng hữu như vậy.”

Nhắc đến bằng hữu, trong giọng nói Như Mặc gợn thêm chút ưu thương.

Long Triển gãi gãi đầu, oán hận một khắc trước đều bị thổi bay mất, chỉ còn lại thương tiếc cho nương tử nhà mình. Bằng hữu của hắn không phải là dân Thuỷ tộc nhìn không vừa mắt Long Triển, bọn họ là một phần sinh mệnh của Như Mặc, là người cho hắn tình bằng hữu chân chính.

Dục vọng độc chiếm của hắn tuy mạnh, nhưng cũng không thể gạt bỏ tình cảm của Như Mặc đối các bằng hữu của hắn. Long Triển ôm lấy Như Mặc, nhưng không biết làm cách nào an ủi, cuối cùng chỉ có thể vỗ vỗ bờ vai, im lặng an ủi nương tử.

Tâm khảm nhẹ nhàng run lên, Như Mặc từ trước đên nay luôn luôn ngưỡng mộ thái tử điện hạ nhưng lúc này hắn có một loại cảm giác bất đồng, không thể nói rõ là cái gì. Cảm thấy tim dường như động một chút, cảm thấy hình như vừa mới nhận thức được cái gì gọi là tư vị của hạnh phúc, cảm thấy Long Triển bây giờ, trong nháy mắt cùng với Long Triển lúc trước có chút không giống. Như Mặc cũng không hiểu tại sao, rõ ràng Long Triển không có gì thay đổi, vì cái gì lại thấy như vậy?

“Như Mặc, Như Mặc…”

Phía sau truyền đến âm thanh kinh hỉ làm cho Long Triển và Như Mặc cùng quay đầu lại. Một cái tạm coi như tú lệ nam tử cùng vài người khác nữa đang hướng phía này bước tới, trên mặt còn hiện rõ xúc động vui mừng khôn xiết. Đôi mắt hẹp dài kia hiện lên tia kiêu ngạo không thèm che dấu. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thảo Long Nương Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook