Thảo Long Nương Tử

Chương 15

Lê Hoa Yên Vũ

12/02/2017

CHƯƠNG 14

Bỗng nhiên từ trong động san hô một con bạch tuột thật lớn bơi ra, có tám cái xúc tu chống đỡ thân hình mập mạp của hắn. Như Mặc đang cảm thấy lo lắng thay cho đám xúc tu, lại nghe Long Triển cười ha hả:

“Thiên a, con bạch tuột ngu ngốc này đã tu luyện năm trăm năm vẫn không thế thành người, ha ha, Mặc Mặc, chúng ta bắt nó làm mực viên được không?”

Như Mặc còn kịp chưa trả lời, bạch tuột ú kia đã mở miệng phản bác:

“Đường đường là thái tử, đã không bảo vệ Đông hải Thuỷ tộc thì thôi, lại còn muốn ăn con dân của mình, đây là đạo đức Long điện hạ nên có sao ?”

Hắn nhìn Long Triển bằng nửa con mắt, chậm rãi tiến lên nhìn Như Mặc đang đứng bên cạnh, cẩn thận đánh giá hắn.

Long Triển tức giận:

“Con bạch tuột mập chết tiệt kia, ngươi nói cái gì? Ngươi cũng thấy nhiều năm như vậy, ngoại trừ càng ngày càng mập ra ngươi có cái gì hả? Công lực một chút cũng không tiến bộ, hừ, hình dáng ngươi “tươi tốt” như vậy, nhất định là đã ăn không ít cá, ta ăn ngươi, cũng xem là trừ hại cho ngư tộc, bọn hắn nhất định sẽ rất cảm kích ta.”

Hắn vừa nói xong, Như Mặc mới ngộ ra hai người này đã quen biết từ lâu. Bạch tuột tinh cũng giận dữ không kém:

“ Ai nói ta không có tiến bộ, ta bây giờ đã có thể biến thành hình người, còn luyện được pháp bảo.”

“Nga, phải vậy không? Tiến bộ lớn như vậy ?” Long Triển kiêu ngạo hỏi lại: “Tốt lắm, ngươi mau biến thành hình người, còn pháp bảo gì đó cũng mang ra đây đi, cho ta và Mặc Mặc cùng xem, pháp bảo của bạch tuột nhất định là không giống người thường.”

Bạch tuột tinh nghe xong toàn thân đều đỏ lừ lên, Long Triển ác ý cười to:

“ Làm sao vậy bạch tuột mập chết tiệt, ngươi bị người ta bỏ vào nồi rồi sao? Biến a, biến a, biến cho bọn ta xem.”

Như Mặc kéo kéo ống tay áo của Long Triển, vừa định bảo hắn kiêu ngạo như vậy sẽ không tốt, lại nghe thấy bạch tuột tinh kia hét lớn:

“Biến thì biến, ngươi nghĩ ta sợ ngươi sao.”

Hắn nói xong xoay người có chút ngốc nghếch, sau đó hiện ra một nam tử thấp bé nhưng là xinh đẹp vô cùng.

“Ha ha ha ha ha ha…..”



Long Triển liền phá ra cười. Hắn chỉ vào bạch tuột tinh đang đỏ bừng cười đến thắt lưng đã muốn gập xuống, hại nương tử đứng kế bên cũng cảm thấy lo lắng thay cho hắn.

“Ha ha ha ha ha, bạch tuột mập, đây…. Đây là hình người của ngươi sao? A ha ha ha, không nghĩ tộc của ngươi lại có một cái yêu tinh như vậy….ha ha ha…..Một mỹ nhân tuột a, tộc trưởng sẽ vì ngươi mà tự hào đến chết mất…. ha ha ha”

Bạch tuộc tinh thẹn quá hoá giận, chỉ vào mặt Long Triển hét to:

“Cười cái gì mà cười, ngươi tưởng ta biến thành dạng này là ta muốn sao? Ngươi không giúp thì thôi, lại còn cười trên nỗi đau người khác”.

Hắn nhìn lướt qua Như Mặc, cười khẩy vài tiếng, khinh thường nói:

“Có bản lĩnh thì đừng cười ta, nhìn nương tử nhà ngươi kìa, ngươi cười ta chẳng khác nào chê cười hắn, có biết không ?”

Hắn còn khoác vai Như Mặc ra dáng bạn thân lâu năm tâm sự chuyện đời:

“Ngươi là thảo long sao? Hiện tại ngươi nhìn ra bộ mặt thật của phu quân ngươi chưa? Hắn căn bản không thích diện mạo xinh đẹp quyến rũ của chúng ta, ta nói ngươi a, tốt hơn hết vẫn là rời khỏi hắn đi.”

Tốt hơn hết là rời khỏi hắn đi, những lời này làm đáy lòng Như Mặc run lên. Hắn liếc mắt nhìn Long thái tử uy vũ hiên ngang đứng bên cạnh, tự dưng cảm thấy có chút không nỡ. Nhưng mà bản thân sắp phải phi tiên a, sớm hay muộn cũng sẽ rời khỏi đối phương, nếu hiện tại đã không bỏ được, tương lai sẽ phải làm sao đây??

Nghĩ kỹ lại, còn có thời gian năm năm mà, Ngưu ca ca có nói, thời gian sẽ làm lành tất cả, có lẽ năm năm sau, ta sẽ bỏ được chăng, nghĩ đến đây Như Mặc cảm thấy nhẹ nhõm không ít.

Thế nhưng Long Triển lại gấp gáp ôm Như Mặc vào lòng, tức giận nói:

“Bạch tuột chết tiệt, ngươi cố ý chia rẽ chúng ta sao, hừ, Mặc Mặc cùng ta là phu thê đồng tâm, tình cảm đằm thắm. Huống chi Mặc Mặc của ta là cá chép thành long, cá chép căn bản phong thái đã xinh đẹp, nhan sắc mỹ lệ nổi danh, cho nên hắn biến thành dạng này một chút cũng không kỳ quái. Còn ngươi thì sao hả, bạch tuột tám chân? Toàn thân cao thấp chỗ nào cũng toàn là mỡ, tất cả Thuỷ tộc trông thấy ngươi đều phải tránh xa ba dặm. Nếu ngươi biến thành một tên hung thần xấu xí ta còn thông cảm được, đằng này lại thành một mỹ nam nhân, không biết có phải kiếp trước tu thân tích đức hay là làm nhiều chuyện thất đức quá mới biến thành ra như vậy hay không hả ?!”

Dường như vượt quá sức chịu đựng của hắn, bạch tuột tinh nhảy dựng lên, đỏ mặt tía tai, rút pháp bảo ra, hét lớn:

“Long Triển, ta thấy ngươi là đã ngứa ngáy tay chân lắm rồi, bớt nhiều lời đi, muốn đánh nhau thì ta tiếp, không cần dùng cách hèn hạ đó chọc tức ta.”

Hắn cầm pháp bảo trong tay, nhất thời làm cho hai vợ chồng nhà long xem đến ngây người.

“Triển…cái kia…là phi kiếm sao?”

Nửa ngày sau, Như Mặc phục hồi tinh thần trước, nhìn chằm chằm pháp bảo trong tay bạch tuột tinh, tự hỏi, chẳng lẽ Đông hải thuỷ tộc luyện phi kiếm đều ra cái hình dạng này sao?

“Ha ha ha ha ha ha………..”



Long Triển lần thứ hai cười đến kinh thiên động địa, hắn ôm cổ Như Mặc kéo vào lòng, cười đến không thở nổi. Nghe thấy tiếng cười của Long Triển, bạch tuột tinh bừng tỉnh, hấp tấp thu hồi lại pháp bảo. Hành động này làm Long Triển lại càng cười to hơn.

“Chương Du, đây là pháp bảo của ngươi luyện thành sao ?”

Long Triển rốt cuộc đã ngừng cười, một khắc đã trôi qua….

Rốt cuộc Long Triển cũng gọi đích danh của bạch tuột tinh, cũng có nghĩa là hắn đã bắt đầu cảm thông với Chương Du.

Hắn xoay người lại, vỗ vỗ vai Như Mặc:

“Mặc Mặc, ngàn vạn lần đừng vũ nhục phi kiếm, pháp bảo kia nếu gọi nó là chuỷ thủ, cũng sẽ làm cho toàn bộ chuỷ thủ còn lại trên thế gian này phẫn nộ. Ân, miễn cưỡng gọi là liễu diệp bạc đao (thanh đao mỏng như lá liễu)đi.”

Hắn quay sang nhìn Chương Du:

“Ta đã bảo ngươi luyện ám khí rồi mà? Nếu nhớ không lầm ta cũng đưa ngươi rất nhiều tài liệu, tuỳ tiện tìm vật liệu ở dãy san hô này cũng có, không đến mức luyện thành cái thứ vô cùng thê thảm như vậy a.”

“Hôm nay ngươi đến đây chê cười ta có phải không?”

Chương Du đặt mông ngồi xuống đất, khí thế phẫn nộ lúc nãy đã hoàn toàn biến mất, chán nản nói :

“Ta cũng không biết tại sao lại thế vậy. Dùng rất nhiều nguyên liệu, kết quả lại thành ra cái dạng này, ngươi muốn gọi nó là ám khí cũng không sai. Tuy số lượng không nhiều lắm nhưng cũng đủ biến ngươi thành con nhím rồi. Ngươi lại muốn phi kiếm gì đó, ô ô ô, ta cũng đâu muốn mất mặt chứ.”

Long Triển thở dài nhìn Như Mặc:

“Mặc Mặc, nhớ kỹ, về sau ngàn vạn lần không được đem chuyện này kể cho các yêu tinh bằng hữu nghe, biết không, sẽ làm mất mặt Đông hải Thuỷ tộc chúng ta.”

Hắn lại chuyển hướng sang Chương Du:

“Được rồi, cùng lắm sau này ta cho ngươi một cây, nhưng mà, ai bảo ngươi mỗi lúc quay về đều làm bộ thanh cao, nói phải tự mình tu thành phi kiếm. Còn chuyện này nữa, trước lúc ta qua thiên kiếp thứ bảy, ngươi có nói Đông hải thuỷ tộc có đại sự phát sinh, phải chờ ta thành Long Thần mới nói cho ta biết. Hôm nay ta muốn biết đáp án, ngươi mau nói đi.”

Chương Du đứng dậy:

“Ân, thực ra ta không nghĩ ngươi có thể vượt qua đại thiên kiếp, cho nên cái kia là nói chơi với ngươi thôi.” Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thảo Long Nương Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook