Chương 33:
Phiên Gia Thang
23/07/2021
Lãnh Tịch lòng tràn đầy phẫn nộ đá cửa mà đi, kết quả tiếng “bạch bạch bạch” sau lưng vẫn không dừng, Lãnh Tịch giận dỗi về trường học, trực tiếp ở lại trong trường.
Thật ra cũng không phải lần đầu nữa, lần trước mặc dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng dấu vết trên người anh hai cậu cũng thấy rồi, trong lòng cũng không phải chưa từng có băn khoăn này, nhưng bản thân cậu không dám nghĩ, cố ý né tránh cái vấn đề này, cho nên lâu như vậy cậu cũng không nói đến chuyện này, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Kết quả là không trốn được, cuối cùng gặp phải rồi. Căm tức và kinh ngạc tấn công thần kinh của cậu, nhưng lúc cậu về trường học từ từ bình tĩnh lại, sau khi tức giận chỉ còn cảm giác không yên to lớn, mất mát nói không nên lời, Lãnh Tịch nhận ra cậu từ nhỏ lãnh khốc kiêu ngạo bá đạo không sợ trời không sợ đất lại không dám đối mặt.
Cậu hiểu rất rõ tình yêu của anh hai dành cho cậu, vì vậy nếu như anh hai thật sự thích người đàn ông Chu Uý Kì kia, cậu nhận ra mình không có tư cách giành với anh hai, cũng không nên tranh giành với anh hai. Vì Lãnh Tiêu đối với cậu mà nói chình là một người cha yêu thương cậu vô hạn, vừa là anh vừa là cha, tất cả mọi thứ cậu hưởng thụ từ nhỏ bao gồm cả tính mạng của cậu có thể nói đều là anh hai cho.
Vì vậy, nếu như anh hai thích người đàn ông của mình, cậu có thể ngăn cản sao? Cậu không thể, cũng không nên.
Một mặt khác, Lãnh Tịch không có cảm giác an toàn với Chu Uý Kì, mặc dù mỗi ngày buộc anh ở bên người, mỗi ngày nghe anh nói thích mình yêu mình, nhưng càng ở chung cậu càng không nhìn thấu được tâm của người đàn ông này, cậu càng lún càng sâu, nhưng tâm của người đó dường như từ đầu đến cuối đều ung dung trấn định chưa từng thay đổi, điều này khiến cậu sợ hãi.
Mà anh hai xuất sắc như vậy, Chu Uý Kì chắc chắn thích, thử hỏi người như Chu Uý Kì sẽ chạm vào một người anh không thích sao? Anh là người nguyện ý bị ép buộc sao? Đáp án là không, điều này chỉ có thể chứng tỏ Chu Uý Kì chủ động chạm vào anh hai, anh thích anh hai.
Nhớ đến ngày đó lúc bọn họ bị mình bắt gặp, mắt Chu Uý Kì cũng chưa từng nâng lên một chút, động tác dưới eo càng không hề có ý dừng lại, đừng nói là níu giữ cậu hay là giải thích với cậu cái gì đó, Lãnh Tịch vừa nghĩ đến điểm này chỉ cảm thấy lòng đau xót khó chịu.
Do đó càng thêm không dám đối mặt, dứt khoát ở lại trong trường, tất cả liên lạc của anh hai đều không quan tâm. Nhưng khiến cậu tức giận và khó chịu là, tên khốn nạn kia không chủ động gọi một cuộc điện thoại, nhắn một cái tin cho mình, lẽ nào thật sự chọn anh hai không cần mình nữa sao? Lãnh Tịch sắp trốn ở trong chăn khóc rồi.
Chuyện phát sinh đêm đó, Chu Uý Kì không lo lắng gì ngủ ở trong phòng Lãnh Tịch, đến buổi chiều hôm sau anh mới lái xe đi thẳng đến trường của Lãnh Tịch.
Chu Uý Kì không biết Lãnh Tịch ở đâu, nhưng người như Lãnh Tịch ở trong trường chắc chắn là nhân vật nổi tiếng, cho nên định tìm một người hỏi thử.
Chắc là tiểu thuyết bá tổng Mary Sue có sức mạnh thần bí đi, Chu Uý Kì lái xe đến cửa đã nhìn thấy nữ chính Doãn Huyên Huyên của cuốn tiểu thuyết này.
Doãn Huyên Huyên nhìn thấy Chu Uý Kì cũng ngây ngốc rồi, vì cô ta luôn cho rằng Chu Uý Kì đã chết, sau khi cô ta chạy đến chất vấn anh thì căn nhà đó đã xảy ra hoả hoạn, toàn bộ đều cháy sạch, cho nên tất cả oán hận đều kết thúc vào lúc đó.
Không ngờ rằng gặp lại lần nữa, cả người Chu Uý Kì đều đã thay đổi, từ trong ra ngoài, khí chất này, ánh mắt này, cho dù so sánh với thiếu chủ hắc đạo Lãnh Tịch cũng chỉ hơn chứ không kém. Lái xe sang, cách ăn mặc cũng thay đổi, Chu Uý Kì vốn dĩ vừa cao vừa soái, trước đây mặc giống một tên côn đồ, bây giờ lắc mình một cái phảng phất như ông chủ tập đoàn xuyên quốc gia nào đó.
Nhất thời không chỉ Doãn Huyên Huyên mở to mắt, ánh mắt xung quanh cũng đều phát sáng.
“Tôi đưa anh qua đó đi.” Doãn Huyên Huyên tâm tư phức tạp, dù sao Chu Uý Kì là bạn trai cũ cô ta cho rằng đã chết rồi.
Chu Uý Kì cũng không từ chối, trước mắt bao người đi theo cô ta.
Lãnh Tịch ở chung cư xa hoa nào đó ngoài trường học, thân phận đó của cậu chắc chắn sẽ không ở trong kí túc xá trường. Ở đây là nơi chuyên cung cấp cho con ông cháu cha, môi trường ưu việt, Doãn Huyên Huyên cũng chỉ từng nghe nói, biết Lãnh Tịch ở đây, nhưng cụ thể ở đâu thì cô ta cũng không biết.
“Được rồi, vậy cảm ơn cô.” Chu Uý Kì không có ý làm khó cô gái nhỏ, nói lời cảm ơn chuẩn bị tự mình đi tìm.
Nhưng không ngờ rằng đúng lúc này Lãnh Tịch bị mấy phú nhị đại vây quanh đi ra từ chỗ rẽ vườn hoa, bọn họ chuẩn bị đi ra ngoài chơi, kết quả vừa ra đã nhìn thấy Chu Uý Kì, ánh mắt Lãnh Tịch lập tức dừng ở trên người Doãn Huyên Huyên mặc một bộ váy đứng bên cạnh Chu Uý Kì.
Lúc đó lòng Lãnh Tịch sắp nổ tung rồi, lần đầu cậu tìm Chu Uý Kì là vì cái gì? Chu Uý Kì cường bạo cậu lại là vì cái gì? Mẹ nó không phải vì người phụ nữ này sao!
Lãnh Tịch kinh ngạc, tức giận, cũng vội vàng. Anh hai cậu có thể tiếp nhận, nhưng người khác tuyệt đối không được, trừ anh hai ra thì ai cũng không được!
Lãnh Tịch nghĩ cũng không nghĩ đã bước dài đi qua, sau đó đổ ập xuống đầu chính là một tràng chất vấn: “Tại sao hai người lại đi cùng nhau?”
“Lãnh Tịch? Chu Uý Kì anh ấy…” Doãn Huyên Huyên vừa muốn giải thích.
Ánh mắt hình viên đạn của Lãnh Tịch bắn qua: “Cô câm mồm!” Sau đó nhìn Chu Uý Kì.
Người đàn ông chết tiệt mặt không đổi sắc cười với cậu: “Đến tìm em nha.”
Thật ra cũng không phải lần đầu nữa, lần trước mặc dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng dấu vết trên người anh hai cậu cũng thấy rồi, trong lòng cũng không phải chưa từng có băn khoăn này, nhưng bản thân cậu không dám nghĩ, cố ý né tránh cái vấn đề này, cho nên lâu như vậy cậu cũng không nói đến chuyện này, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Kết quả là không trốn được, cuối cùng gặp phải rồi. Căm tức và kinh ngạc tấn công thần kinh của cậu, nhưng lúc cậu về trường học từ từ bình tĩnh lại, sau khi tức giận chỉ còn cảm giác không yên to lớn, mất mát nói không nên lời, Lãnh Tịch nhận ra cậu từ nhỏ lãnh khốc kiêu ngạo bá đạo không sợ trời không sợ đất lại không dám đối mặt.
Cậu hiểu rất rõ tình yêu của anh hai dành cho cậu, vì vậy nếu như anh hai thật sự thích người đàn ông Chu Uý Kì kia, cậu nhận ra mình không có tư cách giành với anh hai, cũng không nên tranh giành với anh hai. Vì Lãnh Tiêu đối với cậu mà nói chình là một người cha yêu thương cậu vô hạn, vừa là anh vừa là cha, tất cả mọi thứ cậu hưởng thụ từ nhỏ bao gồm cả tính mạng của cậu có thể nói đều là anh hai cho.
Vì vậy, nếu như anh hai thích người đàn ông của mình, cậu có thể ngăn cản sao? Cậu không thể, cũng không nên.
Một mặt khác, Lãnh Tịch không có cảm giác an toàn với Chu Uý Kì, mặc dù mỗi ngày buộc anh ở bên người, mỗi ngày nghe anh nói thích mình yêu mình, nhưng càng ở chung cậu càng không nhìn thấu được tâm của người đàn ông này, cậu càng lún càng sâu, nhưng tâm của người đó dường như từ đầu đến cuối đều ung dung trấn định chưa từng thay đổi, điều này khiến cậu sợ hãi.
Mà anh hai xuất sắc như vậy, Chu Uý Kì chắc chắn thích, thử hỏi người như Chu Uý Kì sẽ chạm vào một người anh không thích sao? Anh là người nguyện ý bị ép buộc sao? Đáp án là không, điều này chỉ có thể chứng tỏ Chu Uý Kì chủ động chạm vào anh hai, anh thích anh hai.
Nhớ đến ngày đó lúc bọn họ bị mình bắt gặp, mắt Chu Uý Kì cũng chưa từng nâng lên một chút, động tác dưới eo càng không hề có ý dừng lại, đừng nói là níu giữ cậu hay là giải thích với cậu cái gì đó, Lãnh Tịch vừa nghĩ đến điểm này chỉ cảm thấy lòng đau xót khó chịu.
Do đó càng thêm không dám đối mặt, dứt khoát ở lại trong trường, tất cả liên lạc của anh hai đều không quan tâm. Nhưng khiến cậu tức giận và khó chịu là, tên khốn nạn kia không chủ động gọi một cuộc điện thoại, nhắn một cái tin cho mình, lẽ nào thật sự chọn anh hai không cần mình nữa sao? Lãnh Tịch sắp trốn ở trong chăn khóc rồi.
Chuyện phát sinh đêm đó, Chu Uý Kì không lo lắng gì ngủ ở trong phòng Lãnh Tịch, đến buổi chiều hôm sau anh mới lái xe đi thẳng đến trường của Lãnh Tịch.
Chu Uý Kì không biết Lãnh Tịch ở đâu, nhưng người như Lãnh Tịch ở trong trường chắc chắn là nhân vật nổi tiếng, cho nên định tìm một người hỏi thử.
Chắc là tiểu thuyết bá tổng Mary Sue có sức mạnh thần bí đi, Chu Uý Kì lái xe đến cửa đã nhìn thấy nữ chính Doãn Huyên Huyên của cuốn tiểu thuyết này.
Doãn Huyên Huyên nhìn thấy Chu Uý Kì cũng ngây ngốc rồi, vì cô ta luôn cho rằng Chu Uý Kì đã chết, sau khi cô ta chạy đến chất vấn anh thì căn nhà đó đã xảy ra hoả hoạn, toàn bộ đều cháy sạch, cho nên tất cả oán hận đều kết thúc vào lúc đó.
Không ngờ rằng gặp lại lần nữa, cả người Chu Uý Kì đều đã thay đổi, từ trong ra ngoài, khí chất này, ánh mắt này, cho dù so sánh với thiếu chủ hắc đạo Lãnh Tịch cũng chỉ hơn chứ không kém. Lái xe sang, cách ăn mặc cũng thay đổi, Chu Uý Kì vốn dĩ vừa cao vừa soái, trước đây mặc giống một tên côn đồ, bây giờ lắc mình một cái phảng phất như ông chủ tập đoàn xuyên quốc gia nào đó.
Nhất thời không chỉ Doãn Huyên Huyên mở to mắt, ánh mắt xung quanh cũng đều phát sáng.
“Tôi đưa anh qua đó đi.” Doãn Huyên Huyên tâm tư phức tạp, dù sao Chu Uý Kì là bạn trai cũ cô ta cho rằng đã chết rồi.
Chu Uý Kì cũng không từ chối, trước mắt bao người đi theo cô ta.
Lãnh Tịch ở chung cư xa hoa nào đó ngoài trường học, thân phận đó của cậu chắc chắn sẽ không ở trong kí túc xá trường. Ở đây là nơi chuyên cung cấp cho con ông cháu cha, môi trường ưu việt, Doãn Huyên Huyên cũng chỉ từng nghe nói, biết Lãnh Tịch ở đây, nhưng cụ thể ở đâu thì cô ta cũng không biết.
“Được rồi, vậy cảm ơn cô.” Chu Uý Kì không có ý làm khó cô gái nhỏ, nói lời cảm ơn chuẩn bị tự mình đi tìm.
Nhưng không ngờ rằng đúng lúc này Lãnh Tịch bị mấy phú nhị đại vây quanh đi ra từ chỗ rẽ vườn hoa, bọn họ chuẩn bị đi ra ngoài chơi, kết quả vừa ra đã nhìn thấy Chu Uý Kì, ánh mắt Lãnh Tịch lập tức dừng ở trên người Doãn Huyên Huyên mặc một bộ váy đứng bên cạnh Chu Uý Kì.
Lúc đó lòng Lãnh Tịch sắp nổ tung rồi, lần đầu cậu tìm Chu Uý Kì là vì cái gì? Chu Uý Kì cường bạo cậu lại là vì cái gì? Mẹ nó không phải vì người phụ nữ này sao!
Lãnh Tịch kinh ngạc, tức giận, cũng vội vàng. Anh hai cậu có thể tiếp nhận, nhưng người khác tuyệt đối không được, trừ anh hai ra thì ai cũng không được!
Lãnh Tịch nghĩ cũng không nghĩ đã bước dài đi qua, sau đó đổ ập xuống đầu chính là một tràng chất vấn: “Tại sao hai người lại đi cùng nhau?”
“Lãnh Tịch? Chu Uý Kì anh ấy…” Doãn Huyên Huyên vừa muốn giải thích.
Ánh mắt hình viên đạn của Lãnh Tịch bắn qua: “Cô câm mồm!” Sau đó nhìn Chu Uý Kì.
Người đàn ông chết tiệt mặt không đổi sắc cười với cậu: “Đến tìm em nha.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.