Chương 21: Dạy dỗ kiểu "Dương Hỏa"
Virusbdsm
02/01/2023
Phòng dụng cụ của Dương Hỏa. 16
Dương Hỏa nhẹ nhàng đặt cậu xuống trước cửa phòng, sau đó chẳng cần lấy chìa khóa, trực tiếp dùng người tông cửa vào luôn. Cánh cửa bị hắn thô bạo đánh ầm một tiếng rõ to lên vách, không gian tối đen ở bên trong lập tức mở ra. Hắn thô bạo kéo cậu vào phòng, xô ngã xuống giường rồi mạnh mẽ phủ người lên, tùy tiện giơ chân đạp mạnh cánh cửa đóng uỳnh một tiếng. Tuy không ở đó gần hai năm, nhưng vị trí đặt điều khiển điều hòa nhiệt độ vẫn không hề thay đổi, hắn thuận tay chỉnh đến nhiệt độ thấp nhất rồi ném đi thật xa.
Trong bóng đêm, hắn nóng giận tự cởi áo của mình rồi áp cả thân người vừa nóng vừa nặng xuống. Môi của hắn áp xuống mặt cậu, rồi tìm đúng môi cậu mà ngoạm lấy, ngấu nghiến hôn. Vani bị hôn tới nỗi mụ mị đầu óc, hắn vừa cắn vừa đá lưỡi loạn xạ trong khoang miệng cậu, đợi đến khi gần rút hết khí oxi trong lồng ngực của ai kia thì mới chịu giữ lại chút lý trí mà thả ra.
Vani khó khăn lắm mới được có cảm giác không khí tràn lại vào phổi, nửa phần tức giận nửa phần ai oán cất giọng hỏi:
"Đây là đâu vậy? Sao không bật đèn... Hỏa ca..."
Từ trên đỉnh đầu cậu, Dương Hỏa khinh thường nói vọng xuống:
"Sợ sao?"
Vani cố vùng ra, khó chịu trả lời lại:
"Không thích bóng tối! Anh bật đèn lên đi rồi nói!"
Dương Hỏa áp sát cậu, kề bên tai cậu, lãng khốc quyết: "Sẽ không bật đèn!" 3
Vani đưa tay đẩy hắn ra: "Anh đừng có vô lý như vậy." 3
Cánh tay Dương Hỏa như xích sắt, dùng lực một chút đã thuận lợi ấn mạnh cậu xuống giường. Hắn chỉ dùng một bàn tay đã siết chặt được hai cổ tay nhỏ nhắn của cậu cố định qua khỏi đầu, trầm giọng hỏi:"Chạy đi đâu?"
"Bỏ ra, đau!" Vani vừa quấy vừa đạp. Cậu ghét bị đàn áp thế này.
Tiếng Dương Hỏa mỉa mai từ trên vọng xuống:
"Đau sao? Vậy lúc em đọc mấy lời thoại đó, em có nghĩ tới việc anh cũng đau không?" 30
Hai người lăn qua lộn lại trên giường, đầu Vani vô tình va trúng thành giường một tiếng rõ lớn, cậu quát lên hậm hực:
"Dương Hỏa, anh đừng quá đáng! Em không muốn làm tình với anh! Anh để em đi, anh như vầy chẳng khác gì cưỡng bức!"
Hắn đưa tay xoa xoa nhẹ chỗ đau, nhưng lòng vẫn như có gì đó khứa đi khứa lại, khinh thường hỏi:
"Sao vậy, hôm qua thì đòi thao, hôm nay nghe người thao em không phải Tiểu Quỷ nên thất vọng lắm?"
Vani nghe vậy có chút đau lòng, lòng chùn xuống, khó chịu đáp:
"Anh nói cái quỷ gì vậy?"
Dương Hỏa nhếch môi cười, tiếng của hắn cất lên trong bóng tối lúc gần lúc xa:
"Em thà tin rằng em lên giường với Tiểu Quỷ chứ không tin rằng anh đã trở vể bên em?"
Vani im lặng, không chống cự không vùng vẫy nữa. Cậu nằm yên một lúc, không nói gì. Tiếng thở nóng hừng hực của Dương Hỏa phía trên phả từng hồi vào má cậu. Hắn rất gần, nhưng lại không làm bất cứ điều gì khác. Hắn đang chờ cậu trả lời, một hành động tôn trọng đáng ngạc nhiên.
Vani nhằm hờ mắt, buông hết mọi sự phòng bị, thật lòng buông nhẹ một câu:
"Nếu anh đã trở về, vậy tại sao lại lẳng lặng rời đi. Chẳng hề để lại tin nhắn hay bất cứ dấu hiệu gì cho em?"
"..."
Giọng Vani lạnh băng cất lên trong đêm tối:
"Vì anh thuộc về Đào Nhã!"
Dương Hỏa như con thú hoang bị đạp trúng đuôi. Hai tiếng " Đào Nhã" khiến hắn ngồi nhỏm dậy, dừng hết mọi động tác đang làm lại, ngờ vực hỏi:
"Ai nói với em điều đó?"
Vani cũng nhỏm dậy, trong bóng tối, cũng thật tốt, không ai nhìn thấy đôi mắt đỏ rưng rưng sắp khóc của cậu. Khi nghe cậu nói điều đó, hắn phản ứng mạnh như vậy, có chăng là điều BJ nói là đúng. Vani cảm thấy rất đau lòng, chỉ là vẫn muốn cố chấp nhận câu trả lời từ hắn. Cậu miễn cưỡng điều chỉnh giọng nói cho thật tự nhiên để trả lời hắn:
"Anh không cần biết. Em hỏi anh, anh dùng thuật thôi miên lên Đào Nhã đúng không?"
"Phải."
"Tại sao chứ?"
"Vani... Có rất nhiều chuyện, không biết sẽ không đau lòng."
"Vậy tại sao anh bỏ rơi em 2 năm!?"
"Vì muốn tốt cho em. Em ngày đó còn quá nhỏ để "chơi" với anh. Anh trước giờ không hề biết kiếm chế... Anh sợ một lúc nào đó dục vọng của mình... Sẽ thiêu chết tên ngốc như em... Chuyện có người hãm hại anh, đưa anh đến chỗ Đào Nhã... Anh sẽ không nhắc đến nữa." 2
Vani cau mày, cố nhìn rõ biểu cảm của Dương Hỏa trong bóng tối. Nhưng mắt cậu thật sự chẳng tìm được phương hướng nào, cả một mảng tối vô tận. Ngoài tiếng máy lạnh đang chạy re re ra, cậu chẳng cảm nhận thêm được gì hết. Lắng lòng lại, cậu chỉ nghe thấy hơi thở gấp gáp của hắn, cánh tay hắn lại đang cố ôm lấy cậu.
Cậu đột nhiên cảm thấy anh thật đáng ghét!
Vani vùng vẫy hết sức, lúc này không kiềm chế được đưa răng cắn phập lên cánh tay của hắn. Tay hắn có chút gồng lên, nhưng sau đó hắn không hề kêu thành tiếng.
"..." Mọi thứ chìm vào yên lặng tối đen.
Cậu ra sức cắn, đem hàm răng sắc nhọn của mình dùng lực ấn xuống cánh tay hắn. Mãi cho tới khi miệng cậu nếm được vị tanh tưởi của máu, cậu mới hoảng hốt nhả ra.
"Sao anh không phải ứng gì?"
Dương Hỏa gằn giọng, dùng đôi tay bấu chặt lên hai bên vai của người bên dưới:
"Em thật rất giống con chó nhỏ Tiểu Khương hôm nay em phối âm đấy, dám cắn anh, em là người đầu tiên. Em hôm nay chạm đến giới hạn nhân nhượng của anh rồi!"
Cậu mơ hồ cảm thấy anh trong bóng tối ngập tràn sự nguy hiểm, chỉ vừa kịp kêu ré lên:
"Ahh... Dương Hỏa! Đau..." 2
Một cái búng vang lên: - "Nhập miên!" 49
Cả thế giới lại yên tĩnh rồi...
Dương Hỏa rời khỏi giường, mệt mỏi bật đèn lên, đập vào mắt hắn là vết răng ứa máu trên cánh tay mình.
Dám cắn anh! Em gan thật đấy!
Hắn liếc mắt nhìn cậu. Vani lúc này như con búp bê vô hồn nằm bất động. Hắn thật sự đã quá mệt mỏi với các cuộc tranh luận, thuyết phục, nhượng bộ giữa người với người. Hắn từ chối việc kiên nhẫn nói rõ tâm tư của mình, cũng không muốn dò đoán tâm tư của kẻ khác. Hắn chỉ muốn đem cậu khảm vào cơ thể mình, đem tình cảm và tình dục hòa lại thành khí, trực tiếp phát tác lên người cậu. 2
Cậu cảm nhận được ngay thì thật tốt. Không cảm nhận được thì lại đem đè ra gặm nhắm thêm vài lần nữa. Hắn không tin là cậu không nhận ra được nỗi lòng của hắn. 2
Dương Hỏa nằm xuống bên cạnh, nửa nằm nửa ngồi quay sang vuốt má Vani, cất giọng trầm ổn: "Vani, bây giờ em là con chó nhỏ, sủa vài tiếng xem nào." 1
Cậu nhóc bên dưới ngoan ngoãn kêu lên: "Woof, woof!" 6
Hắn vụng về đưa tay vuốt ve từ cằm xuống cổ, hắn nhẹ nhàng hôn một dấu rất rõ lên đấy rồi hài lỏng thả ra. Vani vẫn im lặng, vô hồn, không nói một lời.
Hắn trầm ngầm thì thầm với cậu, nhưng dường như đang nói chuyện với chính mình:
"Anh vẫn thích em ngoan thế này hơn. Dù có mất đi vài phần kích thích."
*Chát*
Một cái tát mông đỏ lựng lên một cánh mông vừa trắng vừa vểnh của ai kia, hắn đùa cợt nói:
"Chổng mông lên, anh gắn đuôi chó cho em." 1
Cậu mơ hồ tuân theo mệnh lệnh, đưa thân người lật lại, mông vểnh lên thật cao. Hắn nhanh chóng tuột quần cậu xuống, bóp mạnh một cái rồi lại vỗ một bên mông đánh chát:
"Mông cong thiếu thao!"
"ưm..." Trong vô thức, cậu rên nhẹ lên một tiếng.
Dương Hỏa bước về phía tủ, nhìn lại bộ sưu tập đồ sộ của mình, cảm khái nói:
"Băng đeo tai chó giả, xích chó, anh đều có đủ hết. Chỉ là anh không muốn sớm như vậy đã áp dụng lên người em. Là anh cố kéo dài sự thuần khiết của em, tiếc là em không hiểu được!"
Dương Hỏa nhanh chóng trói cậu lại, quá trình trói thuần thục tới nỗi chính hắn phải bất ngờ:
"Hai năm rồi không trói mà cũng còn thuận tay phết!" 8
Hắn lùi lại đến chân giường để ngắm nhìn thành quả của mình. Vani được trói trong tư thế bò sấp, hai khuỷu tay và đầu gối chống trên giường, còn cổ tay và cổ chân đều được cố định trong lớp xích da màu nâu đậm. Hắn đứng ngắm nhìn tuyệt tác của mình một hồi lâu mới chịu lên tiếng nói:
"Em phải tỉnh dậy để nhìn thấy cảnh này, rất hợp với em! Vani!"
Một cái búng tay,một hiệu lệnh: "Xuất miên!"
Vani hoảng loạn khi mình ý thức quay về. Vừa nãy vẫn còn đang tự do nằm dưới thân hắn. Khi tỉnh lại thì cơ thể đã bị trói trong tư thế gợi dục thế này, cậu kêu lên đầy lo sợ:
"Ưm... Dương Hỏa, anh muốn làm gì... Ahhh... cúc huyệt... cái vật đó, to quá... khó chịu ah~..."
Dương Hỏa cười:
"Rất giống con chó nhỏ hôm nay em phối âm đó. Có muốn anh dắt em ra công viên dạo một vòng, để em cảm nhận được sâu sắc góc nhìn của nhân vật, hôm sau phối âm tốt hơn không?"
Vani míu môi, giọng nghẹn ngào rụt rè như sắp khóc tới nơi:
"Dương Hỏa... Đừng như thế..."
Dương Hỏa bước đến bên giường, vuốt ve cặp mông căng tròn của cậu, không nhanh không chậm cất giọng hỏi lại:
"Đừng chuyện gì?"
Vani run run méo mó nặn từng chữ:
"Đừng trở nên "hắc hóa" như thế... em không quen..."
Dương Hỏa nhìn gương mặt đáng yêu của cậu, tiến đến gần hôn lên má, rồi ấm áp thì thầm:
"Không quen... Không phải đâu, đây mới là Dương Hỏa thật sự mà em nên biết. Trước giờ là vì anh không muốn em chiu thiệt thòi, rời xa em là vì muốn tốt cho em. Tần Huy nói em còn quá nhỏ để "phối hợp chơi đùa" với anh. Anh đã cho em hai năm để lớn, anh thật sự nghĩ nếu em muốn trở thành một người bình thường như thế, anh nhất định sẽ thành toàn cho em.Tình cảm của anh, cảm xúc của anh đối với em, anh sẽ phủ định nó hết!
Nhưng hôm nay, em lại khiến cho anh cảm thấy... Không "hắc hóa" em hoàn toàn là lỗi của anh! Để em bị tên Tiểu Qủy đó "hắc hóa" vớ vẩn, chi bằng tự tay anh đem em nhấn chìm xuống dục vọng. Thế giới này của anh, không có em là không được!"
Hắn đưa tay kéo chiếc đuôi cho ra vào rất nhanh, không chỉ là đẩy vào kéo ra mà còn không ngừng ngoáy tròn, nút đít khi thì như mũi khoan cắm thẳng vào huyệt nhỏ, khi lại như piston không ngừng ra vào mãnh liệt khiến vị trí đó trào đầy dịch nhờn. Cơn khoái cảm từ bên dưới truyền dọc cả xương sống khiến Vani cong người kêu đến khản giọng:
"Đừng mà... Chỗ đó của em... tê quá... Hỏa ca... Em không phải là con chó đực hứng tình đâu mà..."
Dương Hỏa đưa cậu vào thế 69, đem nam căn to dài đến ngang miệng Vani, mỉa mai nói:
"Bây giờ em tỉnh táo để chăm sóc nó rồi chứ. Em đã ý thức được ai sắp thao em chưa?"
Vani vụng về gật đầu, khẽ khàng gọi tên hắn: "Dương Hỏa..."
Dương Hỏa quắp chân qua cổ cậu, ấn nhẹ xuống, nửa dìu nửa ép cậu mở miệng ngốn lấy nam căn to lớn của mình:
"Trước giờ người thao em chỉ có 1 người, là anh! Dù em bị thôi miên hay không, điều đó chưa từng thay đổi! em nhớ rõ cho anh, Vani!"
Cậu miễn cưỡng mở miệng ngậm lấy côn thịt, nhẹ nhàng bú mút. Côn thịt vừa to vừa dài kia phút chốc trượt vào một nửa, miệng cậu rỉ nước ra hai mép và rên từng tiếng tao lãng không ngừng. Hắn cảm nhận được sự thích thú trong khoang miệng của cậu, vui vẻ chơi đùa với hậu huyệt:
"Cái huyệt này thật đáng bị phạt."
Hắn tóm lấy đuôi chó của cậu không báo trước mà dứt khoát rút mạnh ra ngoài. Dịch nhờn từ hậu huyệt vô thức bắn mạnh ra, để lại miệng huyệt vừa đỏ vừa rộng đang không ngừng co thắt nhớp nháp. Đột ngột bị "đứt đuôi" như thế, cậu chẳng biết làm gì ngoài việc rú lên kinh hãi:
"Đừng mà... đau quá..."
Dương Hỏa lẳng lặng đưa một ngón, hai ngón, ba ngón, rồi cả bốn ngón vào ngoáy huyệt. Bốn ngón tay như cái khoan lớn, không ngừng xoáy vào sâu tận cùng rồi lại rút mạnh ra. Vì dịch nhờn sớm đã trào ướt miệng huyệt nên bốn ngón tay của hắn ra vào dễ dàng, tiếng óc ách từ hạ bộ phát ra khiến Vani mụ mị đầu óc. Cả người cậu vừa đau vừa thốn đến mức đổ cả mồ hôi lạnh, rên rỉ không ngừng: 5
"Không được, đau quá... Dương Hỏa... huhu, xin anh đấy... nhẹ thôi... Tha cho em... Tha cho em đi mà... Cúc huyệt... đau quá... Nó rách toạc ra mất."
Dương Hỏa vừa đùa giỡn với cái cúc huyệt nhỏ, vừa cười khoái chí:
"Đó là điều anh muốn mà!"
Vani cố dạng chân ra, mếu máo nói:
"Đừng mà... xin anh... anh rốt cuộc muốn thế nào?"
"Muốn trông thấy em yếu đuối van xin anh như vậy đó... Còn một ngón nữa chưa vào..."
Vani run người bần bật, yếu ớt nài nỉ hắn: "Xin anh... anh muốn gì cũng được... Đừng vào thêm nữa."
Dương Hỏa chợt dừng lại, hỏi vặn:
"Vậy em nói xem, em sai chỗ nào..."
Vani míu môi, câu hỏi này, thật quen... Ngày đó, hắn cũng thao không ngừng vào hạ huyệt sâu hoắc của cậu, rổi hỏi : "Em sai chỗ nào..."
Cậu cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng cố nén tiếng rên rỉ, đứt quãng nói:
"Không nên nói chuyện... không rõ ràng với Tiểu Quỷ..."
"Còn gì nữa...?" Dương Hỏa kéo một ngón tay ra... Còn ba ngón trong cúc huyệt.
"Không nên nhận lời phối âm cho kịch truyền thanh đó..."
Lại thêm một ngón được dời đi. Dương Hỏa lặp lại câu hỏi:
"Còn gì nữa...?"
"Không nên nói là mình chưa từng bị ai thao..."
"Mà phải nói thế nào?"
Vani ngập ngừng nói:
"Em bị... Đại Côn thao qua rồi."
Dương Hỏa rất hài lòng, hỏi tiếp:
"Thao đến thế nào?"
"Thao đến nát rồi... ưm... Xin anh... nhẹ chút..."
Dương Hỏa rút lại thêm một ngón nữa, còn hai ngón tay vẫn đang chôn trong huyệt nhỏ, Vani vẫn khó chịu không thôi. 1
"Còn sai chỗ nào nữa?"
"Không nên tự xử ở phòng vệ sinh..." 9
"Em tự giải quyết ở phòng vệ sinh à?"
"Ưm..."
"Nghĩ về Tề Bạch hay nghĩ về anh?" – Dương Hỏa đẩy tay vào sâu trong cúc huyệt nhỏ, thuận thế móc ngược lên.
"Về... anh!" Vani mếu máo nói, cảm giác từ bên dưới truyền lên thật khiến người ta đau thốn quá... Chỗ bên dưới sao lại nhạy cảm như vậy chứ...
Dương Hỏa hài lòng rút nhẹ tay ra, chỗ huyệt ấy rộng ra như một cái hố nhỏ, đen và sâu hoắc, không ngừng co thắt.
Vani trong tư thế khó coi – lắc mông qua lại vài lần rồi khẽ hỏi:
"Anh sắp thao em phải không?"
Dương Hỏa dùng tay đánh lên hai bên mông chan chát, nhếch mép cười hỏi:
"Em mong chờ hay không mong chờ?"
"Em..."
Hắn ngắt lời, đưa côn thịt to lớn đến trước huyệt:
"Anh chưa bao giờ làm chuyện giờ dở dang cả!"
"Anh đã bỏ rơi em..."
Dương Hỏa khựng lại đôi chút, nét mặt thoáng buồn, nhưng đôi mắt hắn vẫn tỏ ra vẻ kiên định thâm sâu. Hắn đưa môi hôn nhẹ lên bờ vai trần của cậu, thì thầm nói:
"Không, anh vẫn luôn theo dõi em, việc em đi đâu, làm gì, anh đều biết cả. Đến ngay cả việc Lão Hoàng dê xồm đó sàm sỡ em, anh cũng đã biết!"
Vani rên rỉ từng tiếng đứt quãng, dường như không tin được vào tai mình, lên tiếng hỏi ngược lại:
"Anh... theo dõi em?"
Dương Hỏa ấm áp cười, ý xuân lộ rõ trên mặt:
"Mọi nhấc cử nhấc động của em, đều thu vào tầm mắt của anh hết!"
"ưm..."
Hắn hạ thân người, chống bàn tay lớn đến bên cạnh khuỷu tay của Vani, mạnh bạo áp ngực sát lưng cậu, trừu sát vài lần rồi cắn nhẹ lên tai trái, thì thầm nói:
"Thả lỏng ra, để anh vào..."
Vani míu môi, rên rỉ: "Nó to quá!"
Dương Hỏa lại cười, hắn nhấp vào từng đoạn từng đoạn rất ngắn. Kỳ lạ thay, giây phút này hắn lại không muốn cậu chịu đau: "Vì huyệt của em nhỏ." 11
Cậu động đậy dưới thân hắn, nhất thời không thể tìm được tư thế dễ chịu:
"... Ưm... vào không vừa..."
"Thả lỏng ra, để anh vào. Hay em lại muốn anh dùng phễu cắm vào thêm một đêm?"
"Không... không muốn..."
"Không muốn gì?"
"Không muốn bị phễu cắm vào cúc huyệt đâu..."
"Vậy còn nam căn của anh?" Dương Hỏa khúc khích cười.
Vani ngượng ngịu úp mặt vào gối, tiếng trả lời nhỏ như muỗi kêu: "Muốn..."
Hắn khảng khái cười, ấn thẳng vào:
"Được, cho em..."
Vani rướn người né tránh, nhưng chẳng thể chạy được đi đâu, chỉ biết trân mình kêu lên trong ủy khuất: "To và nóng quá!"
"Dễ chịu quá..." Hắn phóng túng thốt lên một câu. Bên trong cậu, thật ấm, thật trơn và mềm mại.
Vani ôm chặt lấy gối nằm, buông lời nói:
"Tiểu Quỷ nói, anh rất thích tư thế doggy này. Ahhh"
"Khi làm tình với anh, đừng nhắc tên con trai khác! Thật hư hỏng, phải phạt."
"Đừng mà... Chẳng phải anh nói anh sẽ nhẹ nhàng với em sao?" 23
Nam căn của hắn trừu sát dần thành quen, cả hạ bộ hai bên cũng bắt đầu tìm được nhịp, ra vào dễ dàng hơn đôi chút, cảm giác sung sướng bắt đầu truyền khắp tế bào. Hắn nói với ý cười rất sâu:
"Đó chỉ là trước đây thôi. Nuông chiều hay nhẹ nhàng với em, đều không có tác dụng. Anh cảm thấy phải dùng biện pháp mạnh thì em mới nghe lời hơn..." 2
Hắn vừa dứt lời đã ấn sâu lún cán, Vani thốt một tiếng rất dài:
"Đừng..."
Dương Hỏa bắt đầu tìm được nhịp điệu của bản thân, cực lực ra vào chiếm hữu, hắn vui vẻ buông nhẹ một câu:
"Không ai nói với em sao? Tiếng vô dụng nhất mà anh từng nghe trên giường: "Đừng mà!". 11
End chap.
Dương Hỏa nhẹ nhàng đặt cậu xuống trước cửa phòng, sau đó chẳng cần lấy chìa khóa, trực tiếp dùng người tông cửa vào luôn. Cánh cửa bị hắn thô bạo đánh ầm một tiếng rõ to lên vách, không gian tối đen ở bên trong lập tức mở ra. Hắn thô bạo kéo cậu vào phòng, xô ngã xuống giường rồi mạnh mẽ phủ người lên, tùy tiện giơ chân đạp mạnh cánh cửa đóng uỳnh một tiếng. Tuy không ở đó gần hai năm, nhưng vị trí đặt điều khiển điều hòa nhiệt độ vẫn không hề thay đổi, hắn thuận tay chỉnh đến nhiệt độ thấp nhất rồi ném đi thật xa.
Trong bóng đêm, hắn nóng giận tự cởi áo của mình rồi áp cả thân người vừa nóng vừa nặng xuống. Môi của hắn áp xuống mặt cậu, rồi tìm đúng môi cậu mà ngoạm lấy, ngấu nghiến hôn. Vani bị hôn tới nỗi mụ mị đầu óc, hắn vừa cắn vừa đá lưỡi loạn xạ trong khoang miệng cậu, đợi đến khi gần rút hết khí oxi trong lồng ngực của ai kia thì mới chịu giữ lại chút lý trí mà thả ra.
Vani khó khăn lắm mới được có cảm giác không khí tràn lại vào phổi, nửa phần tức giận nửa phần ai oán cất giọng hỏi:
"Đây là đâu vậy? Sao không bật đèn... Hỏa ca..."
Từ trên đỉnh đầu cậu, Dương Hỏa khinh thường nói vọng xuống:
"Sợ sao?"
Vani cố vùng ra, khó chịu trả lời lại:
"Không thích bóng tối! Anh bật đèn lên đi rồi nói!"
Dương Hỏa áp sát cậu, kề bên tai cậu, lãng khốc quyết: "Sẽ không bật đèn!" 3
Vani đưa tay đẩy hắn ra: "Anh đừng có vô lý như vậy." 3
Cánh tay Dương Hỏa như xích sắt, dùng lực một chút đã thuận lợi ấn mạnh cậu xuống giường. Hắn chỉ dùng một bàn tay đã siết chặt được hai cổ tay nhỏ nhắn của cậu cố định qua khỏi đầu, trầm giọng hỏi:"Chạy đi đâu?"
"Bỏ ra, đau!" Vani vừa quấy vừa đạp. Cậu ghét bị đàn áp thế này.
Tiếng Dương Hỏa mỉa mai từ trên vọng xuống:
"Đau sao? Vậy lúc em đọc mấy lời thoại đó, em có nghĩ tới việc anh cũng đau không?" 30
Hai người lăn qua lộn lại trên giường, đầu Vani vô tình va trúng thành giường một tiếng rõ lớn, cậu quát lên hậm hực:
"Dương Hỏa, anh đừng quá đáng! Em không muốn làm tình với anh! Anh để em đi, anh như vầy chẳng khác gì cưỡng bức!"
Hắn đưa tay xoa xoa nhẹ chỗ đau, nhưng lòng vẫn như có gì đó khứa đi khứa lại, khinh thường hỏi:
"Sao vậy, hôm qua thì đòi thao, hôm nay nghe người thao em không phải Tiểu Quỷ nên thất vọng lắm?"
Vani nghe vậy có chút đau lòng, lòng chùn xuống, khó chịu đáp:
"Anh nói cái quỷ gì vậy?"
Dương Hỏa nhếch môi cười, tiếng của hắn cất lên trong bóng tối lúc gần lúc xa:
"Em thà tin rằng em lên giường với Tiểu Quỷ chứ không tin rằng anh đã trở vể bên em?"
Vani im lặng, không chống cự không vùng vẫy nữa. Cậu nằm yên một lúc, không nói gì. Tiếng thở nóng hừng hực của Dương Hỏa phía trên phả từng hồi vào má cậu. Hắn rất gần, nhưng lại không làm bất cứ điều gì khác. Hắn đang chờ cậu trả lời, một hành động tôn trọng đáng ngạc nhiên.
Vani nhằm hờ mắt, buông hết mọi sự phòng bị, thật lòng buông nhẹ một câu:
"Nếu anh đã trở về, vậy tại sao lại lẳng lặng rời đi. Chẳng hề để lại tin nhắn hay bất cứ dấu hiệu gì cho em?"
"..."
Giọng Vani lạnh băng cất lên trong đêm tối:
"Vì anh thuộc về Đào Nhã!"
Dương Hỏa như con thú hoang bị đạp trúng đuôi. Hai tiếng " Đào Nhã" khiến hắn ngồi nhỏm dậy, dừng hết mọi động tác đang làm lại, ngờ vực hỏi:
"Ai nói với em điều đó?"
Vani cũng nhỏm dậy, trong bóng tối, cũng thật tốt, không ai nhìn thấy đôi mắt đỏ rưng rưng sắp khóc của cậu. Khi nghe cậu nói điều đó, hắn phản ứng mạnh như vậy, có chăng là điều BJ nói là đúng. Vani cảm thấy rất đau lòng, chỉ là vẫn muốn cố chấp nhận câu trả lời từ hắn. Cậu miễn cưỡng điều chỉnh giọng nói cho thật tự nhiên để trả lời hắn:
"Anh không cần biết. Em hỏi anh, anh dùng thuật thôi miên lên Đào Nhã đúng không?"
"Phải."
"Tại sao chứ?"
"Vani... Có rất nhiều chuyện, không biết sẽ không đau lòng."
"Vậy tại sao anh bỏ rơi em 2 năm!?"
"Vì muốn tốt cho em. Em ngày đó còn quá nhỏ để "chơi" với anh. Anh trước giờ không hề biết kiếm chế... Anh sợ một lúc nào đó dục vọng của mình... Sẽ thiêu chết tên ngốc như em... Chuyện có người hãm hại anh, đưa anh đến chỗ Đào Nhã... Anh sẽ không nhắc đến nữa." 2
Vani cau mày, cố nhìn rõ biểu cảm của Dương Hỏa trong bóng tối. Nhưng mắt cậu thật sự chẳng tìm được phương hướng nào, cả một mảng tối vô tận. Ngoài tiếng máy lạnh đang chạy re re ra, cậu chẳng cảm nhận thêm được gì hết. Lắng lòng lại, cậu chỉ nghe thấy hơi thở gấp gáp của hắn, cánh tay hắn lại đang cố ôm lấy cậu.
Cậu đột nhiên cảm thấy anh thật đáng ghét!
Vani vùng vẫy hết sức, lúc này không kiềm chế được đưa răng cắn phập lên cánh tay của hắn. Tay hắn có chút gồng lên, nhưng sau đó hắn không hề kêu thành tiếng.
"..." Mọi thứ chìm vào yên lặng tối đen.
Cậu ra sức cắn, đem hàm răng sắc nhọn của mình dùng lực ấn xuống cánh tay hắn. Mãi cho tới khi miệng cậu nếm được vị tanh tưởi của máu, cậu mới hoảng hốt nhả ra.
"Sao anh không phải ứng gì?"
Dương Hỏa gằn giọng, dùng đôi tay bấu chặt lên hai bên vai của người bên dưới:
"Em thật rất giống con chó nhỏ Tiểu Khương hôm nay em phối âm đấy, dám cắn anh, em là người đầu tiên. Em hôm nay chạm đến giới hạn nhân nhượng của anh rồi!"
Cậu mơ hồ cảm thấy anh trong bóng tối ngập tràn sự nguy hiểm, chỉ vừa kịp kêu ré lên:
"Ahh... Dương Hỏa! Đau..." 2
Một cái búng vang lên: - "Nhập miên!" 49
Cả thế giới lại yên tĩnh rồi...
Dương Hỏa rời khỏi giường, mệt mỏi bật đèn lên, đập vào mắt hắn là vết răng ứa máu trên cánh tay mình.
Dám cắn anh! Em gan thật đấy!
Hắn liếc mắt nhìn cậu. Vani lúc này như con búp bê vô hồn nằm bất động. Hắn thật sự đã quá mệt mỏi với các cuộc tranh luận, thuyết phục, nhượng bộ giữa người với người. Hắn từ chối việc kiên nhẫn nói rõ tâm tư của mình, cũng không muốn dò đoán tâm tư của kẻ khác. Hắn chỉ muốn đem cậu khảm vào cơ thể mình, đem tình cảm và tình dục hòa lại thành khí, trực tiếp phát tác lên người cậu. 2
Cậu cảm nhận được ngay thì thật tốt. Không cảm nhận được thì lại đem đè ra gặm nhắm thêm vài lần nữa. Hắn không tin là cậu không nhận ra được nỗi lòng của hắn. 2
Dương Hỏa nằm xuống bên cạnh, nửa nằm nửa ngồi quay sang vuốt má Vani, cất giọng trầm ổn: "Vani, bây giờ em là con chó nhỏ, sủa vài tiếng xem nào." 1
Cậu nhóc bên dưới ngoan ngoãn kêu lên: "Woof, woof!" 6
Hắn vụng về đưa tay vuốt ve từ cằm xuống cổ, hắn nhẹ nhàng hôn một dấu rất rõ lên đấy rồi hài lỏng thả ra. Vani vẫn im lặng, vô hồn, không nói một lời.
Hắn trầm ngầm thì thầm với cậu, nhưng dường như đang nói chuyện với chính mình:
"Anh vẫn thích em ngoan thế này hơn. Dù có mất đi vài phần kích thích."
*Chát*
Một cái tát mông đỏ lựng lên một cánh mông vừa trắng vừa vểnh của ai kia, hắn đùa cợt nói:
"Chổng mông lên, anh gắn đuôi chó cho em." 1
Cậu mơ hồ tuân theo mệnh lệnh, đưa thân người lật lại, mông vểnh lên thật cao. Hắn nhanh chóng tuột quần cậu xuống, bóp mạnh một cái rồi lại vỗ một bên mông đánh chát:
"Mông cong thiếu thao!"
"ưm..." Trong vô thức, cậu rên nhẹ lên một tiếng.
Dương Hỏa bước về phía tủ, nhìn lại bộ sưu tập đồ sộ của mình, cảm khái nói:
"Băng đeo tai chó giả, xích chó, anh đều có đủ hết. Chỉ là anh không muốn sớm như vậy đã áp dụng lên người em. Là anh cố kéo dài sự thuần khiết của em, tiếc là em không hiểu được!"
Dương Hỏa nhanh chóng trói cậu lại, quá trình trói thuần thục tới nỗi chính hắn phải bất ngờ:
"Hai năm rồi không trói mà cũng còn thuận tay phết!" 8
Hắn lùi lại đến chân giường để ngắm nhìn thành quả của mình. Vani được trói trong tư thế bò sấp, hai khuỷu tay và đầu gối chống trên giường, còn cổ tay và cổ chân đều được cố định trong lớp xích da màu nâu đậm. Hắn đứng ngắm nhìn tuyệt tác của mình một hồi lâu mới chịu lên tiếng nói:
"Em phải tỉnh dậy để nhìn thấy cảnh này, rất hợp với em! Vani!"
Một cái búng tay,một hiệu lệnh: "Xuất miên!"
Vani hoảng loạn khi mình ý thức quay về. Vừa nãy vẫn còn đang tự do nằm dưới thân hắn. Khi tỉnh lại thì cơ thể đã bị trói trong tư thế gợi dục thế này, cậu kêu lên đầy lo sợ:
"Ưm... Dương Hỏa, anh muốn làm gì... Ahhh... cúc huyệt... cái vật đó, to quá... khó chịu ah~..."
Dương Hỏa cười:
"Rất giống con chó nhỏ hôm nay em phối âm đó. Có muốn anh dắt em ra công viên dạo một vòng, để em cảm nhận được sâu sắc góc nhìn của nhân vật, hôm sau phối âm tốt hơn không?"
Vani míu môi, giọng nghẹn ngào rụt rè như sắp khóc tới nơi:
"Dương Hỏa... Đừng như thế..."
Dương Hỏa bước đến bên giường, vuốt ve cặp mông căng tròn của cậu, không nhanh không chậm cất giọng hỏi lại:
"Đừng chuyện gì?"
Vani run run méo mó nặn từng chữ:
"Đừng trở nên "hắc hóa" như thế... em không quen..."
Dương Hỏa nhìn gương mặt đáng yêu của cậu, tiến đến gần hôn lên má, rồi ấm áp thì thầm:
"Không quen... Không phải đâu, đây mới là Dương Hỏa thật sự mà em nên biết. Trước giờ là vì anh không muốn em chiu thiệt thòi, rời xa em là vì muốn tốt cho em. Tần Huy nói em còn quá nhỏ để "phối hợp chơi đùa" với anh. Anh đã cho em hai năm để lớn, anh thật sự nghĩ nếu em muốn trở thành một người bình thường như thế, anh nhất định sẽ thành toàn cho em.Tình cảm của anh, cảm xúc của anh đối với em, anh sẽ phủ định nó hết!
Nhưng hôm nay, em lại khiến cho anh cảm thấy... Không "hắc hóa" em hoàn toàn là lỗi của anh! Để em bị tên Tiểu Qủy đó "hắc hóa" vớ vẩn, chi bằng tự tay anh đem em nhấn chìm xuống dục vọng. Thế giới này của anh, không có em là không được!"
Hắn đưa tay kéo chiếc đuôi cho ra vào rất nhanh, không chỉ là đẩy vào kéo ra mà còn không ngừng ngoáy tròn, nút đít khi thì như mũi khoan cắm thẳng vào huyệt nhỏ, khi lại như piston không ngừng ra vào mãnh liệt khiến vị trí đó trào đầy dịch nhờn. Cơn khoái cảm từ bên dưới truyền dọc cả xương sống khiến Vani cong người kêu đến khản giọng:
"Đừng mà... Chỗ đó của em... tê quá... Hỏa ca... Em không phải là con chó đực hứng tình đâu mà..."
Dương Hỏa đưa cậu vào thế 69, đem nam căn to dài đến ngang miệng Vani, mỉa mai nói:
"Bây giờ em tỉnh táo để chăm sóc nó rồi chứ. Em đã ý thức được ai sắp thao em chưa?"
Vani vụng về gật đầu, khẽ khàng gọi tên hắn: "Dương Hỏa..."
Dương Hỏa quắp chân qua cổ cậu, ấn nhẹ xuống, nửa dìu nửa ép cậu mở miệng ngốn lấy nam căn to lớn của mình:
"Trước giờ người thao em chỉ có 1 người, là anh! Dù em bị thôi miên hay không, điều đó chưa từng thay đổi! em nhớ rõ cho anh, Vani!"
Cậu miễn cưỡng mở miệng ngậm lấy côn thịt, nhẹ nhàng bú mút. Côn thịt vừa to vừa dài kia phút chốc trượt vào một nửa, miệng cậu rỉ nước ra hai mép và rên từng tiếng tao lãng không ngừng. Hắn cảm nhận được sự thích thú trong khoang miệng của cậu, vui vẻ chơi đùa với hậu huyệt:
"Cái huyệt này thật đáng bị phạt."
Hắn tóm lấy đuôi chó của cậu không báo trước mà dứt khoát rút mạnh ra ngoài. Dịch nhờn từ hậu huyệt vô thức bắn mạnh ra, để lại miệng huyệt vừa đỏ vừa rộng đang không ngừng co thắt nhớp nháp. Đột ngột bị "đứt đuôi" như thế, cậu chẳng biết làm gì ngoài việc rú lên kinh hãi:
"Đừng mà... đau quá..."
Dương Hỏa lẳng lặng đưa một ngón, hai ngón, ba ngón, rồi cả bốn ngón vào ngoáy huyệt. Bốn ngón tay như cái khoan lớn, không ngừng xoáy vào sâu tận cùng rồi lại rút mạnh ra. Vì dịch nhờn sớm đã trào ướt miệng huyệt nên bốn ngón tay của hắn ra vào dễ dàng, tiếng óc ách từ hạ bộ phát ra khiến Vani mụ mị đầu óc. Cả người cậu vừa đau vừa thốn đến mức đổ cả mồ hôi lạnh, rên rỉ không ngừng: 5
"Không được, đau quá... Dương Hỏa... huhu, xin anh đấy... nhẹ thôi... Tha cho em... Tha cho em đi mà... Cúc huyệt... đau quá... Nó rách toạc ra mất."
Dương Hỏa vừa đùa giỡn với cái cúc huyệt nhỏ, vừa cười khoái chí:
"Đó là điều anh muốn mà!"
Vani cố dạng chân ra, mếu máo nói:
"Đừng mà... xin anh... anh rốt cuộc muốn thế nào?"
"Muốn trông thấy em yếu đuối van xin anh như vậy đó... Còn một ngón nữa chưa vào..."
Vani run người bần bật, yếu ớt nài nỉ hắn: "Xin anh... anh muốn gì cũng được... Đừng vào thêm nữa."
Dương Hỏa chợt dừng lại, hỏi vặn:
"Vậy em nói xem, em sai chỗ nào..."
Vani míu môi, câu hỏi này, thật quen... Ngày đó, hắn cũng thao không ngừng vào hạ huyệt sâu hoắc của cậu, rổi hỏi : "Em sai chỗ nào..."
Cậu cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng cố nén tiếng rên rỉ, đứt quãng nói:
"Không nên nói chuyện... không rõ ràng với Tiểu Quỷ..."
"Còn gì nữa...?" Dương Hỏa kéo một ngón tay ra... Còn ba ngón trong cúc huyệt.
"Không nên nhận lời phối âm cho kịch truyền thanh đó..."
Lại thêm một ngón được dời đi. Dương Hỏa lặp lại câu hỏi:
"Còn gì nữa...?"
"Không nên nói là mình chưa từng bị ai thao..."
"Mà phải nói thế nào?"
Vani ngập ngừng nói:
"Em bị... Đại Côn thao qua rồi."
Dương Hỏa rất hài lòng, hỏi tiếp:
"Thao đến thế nào?"
"Thao đến nát rồi... ưm... Xin anh... nhẹ chút..."
Dương Hỏa rút lại thêm một ngón nữa, còn hai ngón tay vẫn đang chôn trong huyệt nhỏ, Vani vẫn khó chịu không thôi. 1
"Còn sai chỗ nào nữa?"
"Không nên tự xử ở phòng vệ sinh..." 9
"Em tự giải quyết ở phòng vệ sinh à?"
"Ưm..."
"Nghĩ về Tề Bạch hay nghĩ về anh?" – Dương Hỏa đẩy tay vào sâu trong cúc huyệt nhỏ, thuận thế móc ngược lên.
"Về... anh!" Vani mếu máo nói, cảm giác từ bên dưới truyền lên thật khiến người ta đau thốn quá... Chỗ bên dưới sao lại nhạy cảm như vậy chứ...
Dương Hỏa hài lòng rút nhẹ tay ra, chỗ huyệt ấy rộng ra như một cái hố nhỏ, đen và sâu hoắc, không ngừng co thắt.
Vani trong tư thế khó coi – lắc mông qua lại vài lần rồi khẽ hỏi:
"Anh sắp thao em phải không?"
Dương Hỏa dùng tay đánh lên hai bên mông chan chát, nhếch mép cười hỏi:
"Em mong chờ hay không mong chờ?"
"Em..."
Hắn ngắt lời, đưa côn thịt to lớn đến trước huyệt:
"Anh chưa bao giờ làm chuyện giờ dở dang cả!"
"Anh đã bỏ rơi em..."
Dương Hỏa khựng lại đôi chút, nét mặt thoáng buồn, nhưng đôi mắt hắn vẫn tỏ ra vẻ kiên định thâm sâu. Hắn đưa môi hôn nhẹ lên bờ vai trần của cậu, thì thầm nói:
"Không, anh vẫn luôn theo dõi em, việc em đi đâu, làm gì, anh đều biết cả. Đến ngay cả việc Lão Hoàng dê xồm đó sàm sỡ em, anh cũng đã biết!"
Vani rên rỉ từng tiếng đứt quãng, dường như không tin được vào tai mình, lên tiếng hỏi ngược lại:
"Anh... theo dõi em?"
Dương Hỏa ấm áp cười, ý xuân lộ rõ trên mặt:
"Mọi nhấc cử nhấc động của em, đều thu vào tầm mắt của anh hết!"
"ưm..."
Hắn hạ thân người, chống bàn tay lớn đến bên cạnh khuỷu tay của Vani, mạnh bạo áp ngực sát lưng cậu, trừu sát vài lần rồi cắn nhẹ lên tai trái, thì thầm nói:
"Thả lỏng ra, để anh vào..."
Vani míu môi, rên rỉ: "Nó to quá!"
Dương Hỏa lại cười, hắn nhấp vào từng đoạn từng đoạn rất ngắn. Kỳ lạ thay, giây phút này hắn lại không muốn cậu chịu đau: "Vì huyệt của em nhỏ." 11
Cậu động đậy dưới thân hắn, nhất thời không thể tìm được tư thế dễ chịu:
"... Ưm... vào không vừa..."
"Thả lỏng ra, để anh vào. Hay em lại muốn anh dùng phễu cắm vào thêm một đêm?"
"Không... không muốn..."
"Không muốn gì?"
"Không muốn bị phễu cắm vào cúc huyệt đâu..."
"Vậy còn nam căn của anh?" Dương Hỏa khúc khích cười.
Vani ngượng ngịu úp mặt vào gối, tiếng trả lời nhỏ như muỗi kêu: "Muốn..."
Hắn khảng khái cười, ấn thẳng vào:
"Được, cho em..."
Vani rướn người né tránh, nhưng chẳng thể chạy được đi đâu, chỉ biết trân mình kêu lên trong ủy khuất: "To và nóng quá!"
"Dễ chịu quá..." Hắn phóng túng thốt lên một câu. Bên trong cậu, thật ấm, thật trơn và mềm mại.
Vani ôm chặt lấy gối nằm, buông lời nói:
"Tiểu Quỷ nói, anh rất thích tư thế doggy này. Ahhh"
"Khi làm tình với anh, đừng nhắc tên con trai khác! Thật hư hỏng, phải phạt."
"Đừng mà... Chẳng phải anh nói anh sẽ nhẹ nhàng với em sao?" 23
Nam căn của hắn trừu sát dần thành quen, cả hạ bộ hai bên cũng bắt đầu tìm được nhịp, ra vào dễ dàng hơn đôi chút, cảm giác sung sướng bắt đầu truyền khắp tế bào. Hắn nói với ý cười rất sâu:
"Đó chỉ là trước đây thôi. Nuông chiều hay nhẹ nhàng với em, đều không có tác dụng. Anh cảm thấy phải dùng biện pháp mạnh thì em mới nghe lời hơn..." 2
Hắn vừa dứt lời đã ấn sâu lún cán, Vani thốt một tiếng rất dài:
"Đừng..."
Dương Hỏa bắt đầu tìm được nhịp điệu của bản thân, cực lực ra vào chiếm hữu, hắn vui vẻ buông nhẹ một câu:
"Không ai nói với em sao? Tiếng vô dụng nhất mà anh từng nghe trên giường: "Đừng mà!". 11
End chap.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.