Chương 23: Một Dương Hỏa khác 2
Virusbdsm
02/01/2023
Sau cuộc giao hoan kịch liệt, Vani thiếp đi trong vòng tay của Dương Hỏa. Không biết vì sao, mỗi lần cậu bị hắn thao đến rã rời, hắn lại đem cậu ôm vào lòng, âu yếm như báu vật.
Rất lâu sau này, Vani mới hiểu ra, dường như đó là một sự bù đắp. Hắn dù có thô bạo mãnh liệt đến thế nào, sau mỗi cuộc vui, hắn đều ôm lấy cậu, dỗ dành từng tấc da thịt của cậu, hôn rất nhẹ từng vị trí trên người cậu. 10
Ba giờ sáng, Dương Hỏa vẫn chẳng hề chợp mắt. Hắn thật sự để tâm đến những lời Vani nói khi nãy. Chuyện hắn thôi miên Đào Nhã không phải dễ dàng qua mắt được người khác. Những người càng hiểu hắn thì càng dễ nhận ra – Vani là một trong số đó. Hắn đột nhiên cất giọng trầm mặc trong đêm tối:
"Vani... Có một hôm, sau 2 tháng anh rời xa em, Đào Nhã đến tìm anh. Ả nói ả có ảnh khỏa thân của em. Nếu anh không muốn ngày hôm sau cả trường học của em nhìn thấy được mấy bức ảnh đó, anh buộc phải trở thành người phục vụ tình dục cho ả - hai năm trời. Anh đã đồng ý. Anh bị giam lỏng trong một biệt thự, phục vụ mọi nhu cầu biến thái của ả. Cho tới một ngày của tháng 11, Tề Bạch đã giúp anh giải quyết chuyện của Đào Nhã. Chuyện thôi miên đó, chỉ là... một hành vi báo thù nhỏ bé thôi. Em đừng để tâm..." 5
Giữa không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng Vani thở đều thở đều trong vòng tay hắn... Hắn nực cười bản thân, nói thầm:
"Nếu anh có thể trước mặt em nói rõ ràng như thế thì tốt rồi! Phải không?"
Đột nhiên, Dương Hỏa nghe tiếng gõ cửa:
"A Hỏa, còn thức không?"
Là giọng của Tần Huy.
Vani cựa quậy trong vòng tay hắn, trở mình tìm một tư thế khác dễ chịu hơn. Dương Hỏa xoa đầu cậu, cẩn trọng ngồi dậy, tròng đại một chiếc áo to sụ vào người rồi lười nhác ra mở cửa, cau mày khó chịu nói:
"Lão Tần, anh khuya như vậy lại đến gõ cửa phòng ngủ của em? Cầu thao?"
"Cậu điên à, tinh binh lên tới não hay sao mà hỏi tôi như vậy. Tiểu Quỷ báo tôi cậu lại đụng vào Vani, kêu tôi đến "bảo trì" cho tên nhóc ấy."
"Lần này thì không cần đâu..." Làm chật lại thì mắc công tôi nong rộng nữa.
Tần Huy nhếch môi cười, trêu ghẹo:
"Yo! Cậu có chắc là không chơi tới nhiễm trùng hay bệnh lậu không?"
Dương Hỏa cau mày khó chịu bảo: "Nè nè, nói lại lần nữa xem?"
Tần Huy nhanh trí lách người bước vào trong, thở dài ngao ngán:
"Vẫn là nên để lương y như tôi đến xem đi, cũng đã tốn một chuyến rồi."
-------o0o--------
Năm phút sau khi xem bệnh trở ra...
Tần Huy day day thái dương, ngán ngẩm làu bàu:
"A Hỏa này, sao cậu lại trở về vậy? Còn làm thành ra như vậy, có muốn người ta sống nữa không?"
Dương Hỏa tặng cho bác sĩ Tần một cái lườm thiệt sắc: "..." Có nói ra anh cũng không hiểu.
Tần Huy nhấc gọng kính mảnh dẻ, nghiêm túc hỏi: "A Hỏa, cậu nói thật đi, cậu thật sự động lòng với cậu nhóc này?"
Dương Hỏa đứng ở cuối giường, nhìn về phía cậu nhóc đang ôm gối ngủ say, thành thật nói với Tần Huy:
"Chơi rất thoải mái, hiếm khi tìm được một cái huyệt vừa ý như vậy. Những người phụ nữ khác, người thì lỏng quá người thì chặt quá, thao xong còn phải để ý đến tâm tình của họ. Rất phiền phức. Vani thì khác, đơn thuần, dễ dỗ dễ thao, thao xong lại thấy sảng khoái." 29
Bác sĩ Tần lúc này rơi vào trầm mặc, một lúc sau mới chịu cất lời: 1
"Không phải ai cũng có thể chấp nhận được nghề nghiệp của cậu, cậu hiểu mà phải không? Phụ nữ đã khó, nam nhân càng khó. Cậu đã nghiêm túc ra mắt gia đình cậu nhóc ấy chưa? Họ có đồng ý không? Còn nữa, cậu ấy chưa có thành tựu hay sự nghiệp gì ổn định, có rất nhiều thứ cậu cần phải cân nhắc trước khi đặt gạch tình cảm đấy..."
Hắn gật đầu thừa nhận, lo lắng của Tần Huy không phải không có lý, cũng không phải là việc hắn chưa từng nghĩ tới. Dương Hỏa ngồi thừ người một lúc lâu, thận trọng dè dặt hỏi:
"Lão Tần, anh thật sự cảm thấy em và nhóc đó không có cơ hội bên nhau?"
Tần Huy cũng đanh mặt, khó khăn đáp lời:
"Chuyện này không phải là anh có cảm thấy như vậy hay không, mà sự việc vốn dĩ đang thể hiện như vậy."
Dương Hỏa cất giọng trầm ổn:
"Hai năm qua em đã rời xa Vani, dành cho nhóc ấy thời gian đủ lâu để lớn. Em đã làm hết mọi việc – kể cả ngừng xuất hiện trước mặt Vani – để thuyết phục cậu ấy, và cũng thuyết phục mình rằng cả hai sẽ tốt hơn nếu không có nhau. Nhưng hôm qua, khi nghe nhóc ấy phối âm cho đoạn kịch truyền thanh đó, đột nhiên cảm thấy... muốn phá bỏ sự cố chấp của hai năm qua... Muốn "hắc hóa" triệt để cậu ấy, thay vì để người khác "hắc hóa" Vani. Chẳng ai "hắc" hơn em đâu, anh biết mà!" 2
Tần Huy nhếch môi cười, gật gù thừa nhận: "..." Cái này thì tôi biết!
Anh vẫn không sao an tâm được, cố hỏi rõ:
"Nhóc đó có chấp nhận không? Có oán giận cậu không?"
Dương Hỏa cười buồn:
"Tạm thời cũng có chút chống trả, nhưng như mèo cào, chẳng thấm vào đâu!"
Tần Huy nhìn về cậu nhóc nọ, đột nhiên lương tâm trỗi dậy, dặn dò người anh em trước mặt: 2
"Đừng đùa chết người ta đó!"
Hắn cười cười, tỏ vẻ bông đùa:
"Nhóc ấy dễ dỗ lắm, còn nữa, rất dâm... Từ cơ thể đến tinh thần, đều rất dâm! Em rất thích."
Bác sĩ Tần quay lại vị trí lương y như "từ phụ" (vị cha nhân từ) , nghiêm túc nhắc nhở: 2
"Được rồi, dù đã nhắc 100 lần rồi nhưng tôi vẫn đứng ở vị trí bác sĩ mà nhắc lại. Tuyệt đối không được đút mấy cái dị vật chưa sát trùng vào cúc huyệt, mỗi lần thao xong phải dùng dung dịch chuyên dụng rửa sạch sẽ. Không được qua loa nhé!" 3
"Ừm, biết rồi."
Tần Huy tỏ ra hồ hởi nhiệt tình lạ thường, liếc mắt nhìn vào vị trí lồ lộ giữa chân nọ, lo lắng hỏi:
"Nam căn của cậu thế nào, có cần tôi xem qua luôn cho không?"
Dương Hỏa vô thức khép chân, lườm lườm anh:
"Không cần! Nó rất khỏe, cảm ơn!" Tần Huy biến thái, suốt ngày đòi xem hạ bộ người khác!
5
"Này này, đừng có nhìn tôi như thể tôi là tên biến thái nhé! Đảm bảo sức khỏe của mọi người là y đức của bác sĩ nhé!"
"Biết rồi biết rồi, cảm ơn cảm ơn!"
Bên trong chăn ấm, có người tưởng nãy giờ ai kia đã ngủ say. Nhưng ai kia chỉ là không mở mắt dậy nổi thôi, nhưng ý thức vẫn còn minh mẫn lắm. Dương Hỏa vội vàng đi tiễn bác sĩ Tần về, nào biết trên giường kia, có một đường cong thật đẹp trên khóe môi của ai kia dần dần xuất hiện. 13
-------o0o-------
Sáng hôm sau... Vani cựa mình ngồi dậy, bên dưới hạ thân vẫn còn đang đau âm ỉ.
Dương Hỏa thấy người bên cạnh rên không thành tiếng, hé mắt dậy, chòng ghẹo:
"Tiểu dâm đãng, em tỉnh rồi? Cả đêm qua luôn miệng rên rỉ, sáng ra lại giả vờ không nhớ gì, hay thật!"
Vani nhớ rất rõ những gì Dương Hỏa và bác sĩ Tần nói hôm qua... Cậu đột nhiên quay sang ôm chầm lấy người bên cạnh, khẽ gọi:
"Dương Hỏa..."
Dương Hỏa cau mày, lần đầu tiên cậu nhóc này chủ động ôm lấy hắn, hắn mơ màng đáp:
"Ừm?"
Cậu thành thật giải bày:
"Sau này, đừng thôi miên em nữa... Em không thích mơ mơ màng màng bị anh khống chế. Sau khi ý thức bị mất đi, em không thể nhớ rốt cuộc em đã làm gì, đã nói gì. Điều đó không công bằng với em. Xin anh hãy tôn trọng cảm xúc của em.
Nếu một lúc nào đó anh thôi miên mà em không biết, em thật sự không thể tha thứ được cho anh, em sợ là... Em không biết mình sẽ làm ra những hành động khó coi thế nào đâu. Tề Bạch nói, mỗi khi anh dùng thuật thôi miên, là một lần anh đang đối diện với nỗi sợ, nỗi sợ đánh mất một thứ gì đó... Những lần anh dùng thôi miên lên người em, là vì sợ... mất em?"
Dương Hỏa nhìn vào mắt Vani, kiên định thừa nhận một chữ: "Phải!"
Là vì sợ mất em, sợ không đối diện được với việc em sẽ từ chối, chống đối với anh, nên anh đành khống chế tinh thần của em. Việc này không phải dễ dàng. Nếu không phải em lúc đo quá kích động, thì việc thôi miên của anh của gần như không có tác dụng.
Vani thở dài, cúi đầu nhìn những vết đỏ hằn trên cổ tay mình. Có lẽ cần mua thêm vài chiếc áo hoodie tay dài kín cổ để che giấu mấy dấu vết "tội lỗi" này mới được. Vani cân nhắc cất lời:
"Nhưng em thật sự không thể chấp nhận được việc mình bị thôi miên, nhất là mỗi lần chúng ta có tranh cãi."
"Được!"
Cả hai người đột nhiên rơi vào trầm mặc.
-------o0o-------
Trên bàn ăn sáng...
Vani vừa gặm bánh mì sandwich vừa gợi chuyện:
"Hôm qua... anh thao em bao lâu...?"
"Tầm 2 tiếng." 4
"..."
"Chê ít?"
"Quá nhiều rồi... Cả người em... muốn rã rời..."
"Anh đã rất kiềm chế rồi!"
"Kiềm chế, anh đã thao em đến vậy rồi mà còn bảo... kiềm chế... Nếu không kiếm chế thì thao đến độ nào?" 11
"Em hỏi rất giống Tần Huy. Hai năm trước... Sau khi chữa trị cho em, Tần Huy cũng hỏi anh một câu như vậy."
"Anh trả lời anh ấy thế nào?"
"Em muốn thử không?"
"Dạ?"
"Muốn thử bị anh thao mà không kiềm chế không?"
"À... Không, em còn muốn giữ cái mạng nhỏ bé này."
"Được anh thao, sướng lắm phải không?"
"Ừm..."
"Thế mỗi ngày đều bị thao, em thấy thế nào?"
"Sao anh lại hỏi vậy?"
"Anh sẽ quay về ở với em. Anh sẽ thao em mỗi ngày." 9
"À... không cần đâu... Em cảm thấy, nếu như với cường độ đêm qua, anh chỉ cần cách ngày về là được... Em chịu không nổi..."
"Vậy mấy ngày còn lại anh phải phát tiết ở đâu? Em không để ý anh đi thao người khác à?"
"Anh chẳng phải là diễn viên khiêu dâm à? Chẳng phải chuyện anh đi thao kẻ khác là rất bình thường rồi sao?"
"Ồ, không ngờ vợ anh thoáng thế!" 1
"Ai đồng ý làm vợ anh?"
"Vậy em không chịu làm vợ anh?"
"Anh đang cầu hôn em đấy à?"
"Vani... Anh thật sự nghiêm túc, em có thể... gả cho anh không?"
"Anh nuôi em sao?"
"Ừm, anh nuôi, cát-xê phim nào về anh cũng đưa em hết." 20
"Haha, nghe thật thích đó. Vậy Dương Hỏa, em hỏi thật, anh không đồng ý em đi phối âm cho kịch truyền thanh đến độ nào?" 1
"Em vẫn muốn tham gia?"
"Ừm... Em lỡ hứa với Tiểu Quỷ rồi."
"Hmm, trông em chẳng giống với người nhất mực giữ chữ "tín"."
"Ơ..."
"Khai thật đi!"
"Ahhh, đừng vậy mà... Em cảm thấy... chương trình đó rất có tính thử thách. Em cũng muốn... thử... thử xem... Dù sao thì anh cũng đã... là... diễn viên phim đen rồi... Em... chỉ làm truyền thanh thôi... chắc... ko có vấn đề gì chứ?"
"Hmm, không có vấn đề gì lớn! Nếu em thích thì vẫn có thể tiếp tục làm. Với một điều kiện."
"Dạ?"
"Thỏa mãn được dục vọng của anh."
"Hả?! Dục vọng của anh vô biên như vậy, em làm sao... phục vụ nổi?"
"Thế... có muốn để anh huấn luyện thêm không?"
"Từ từ... từ từ thích nghi... Từ từ thích nghi..."
"Được, vậy bắt đầu thích nghi là vừa. Hôm qua 2 tiếng, hôm nay 3 tiếng!"
"Á! Dương Hỏa! Em còn chưa ăn sáng!"
End truyện. 1
(Lời tác giả: Vì ban đầu đã hứa chỉ viết trong 20 chương thôi, nên tất cả những từ khóa chưa được giải quyết hoặc những vấn đề còn là dấu hỏi sẽ được bổ sung vào phần ngoại truyện... Độ gần đây có nhiều đọc giả ngóng chờ nên tác giả cảm thấy... nếu không hoàn thành sớm sẽ có lỗi với mn... :'( Ngoại truyện dự là sẽ có 8 phần nhé. Tác giả up truyện từ khung giờ 10~11h khuya, mn đừng đợi sớm quá tớ thấy có lỗi lắm... >.< Chúc mọi người đọc truyện vui.)
Trên đây là phần tạm kết thôi, ngoại truyện sẽ hứa hẹn nhiều cảnh H hơn nhé :3
Rất lâu sau này, Vani mới hiểu ra, dường như đó là một sự bù đắp. Hắn dù có thô bạo mãnh liệt đến thế nào, sau mỗi cuộc vui, hắn đều ôm lấy cậu, dỗ dành từng tấc da thịt của cậu, hôn rất nhẹ từng vị trí trên người cậu. 10
Ba giờ sáng, Dương Hỏa vẫn chẳng hề chợp mắt. Hắn thật sự để tâm đến những lời Vani nói khi nãy. Chuyện hắn thôi miên Đào Nhã không phải dễ dàng qua mắt được người khác. Những người càng hiểu hắn thì càng dễ nhận ra – Vani là một trong số đó. Hắn đột nhiên cất giọng trầm mặc trong đêm tối:
"Vani... Có một hôm, sau 2 tháng anh rời xa em, Đào Nhã đến tìm anh. Ả nói ả có ảnh khỏa thân của em. Nếu anh không muốn ngày hôm sau cả trường học của em nhìn thấy được mấy bức ảnh đó, anh buộc phải trở thành người phục vụ tình dục cho ả - hai năm trời. Anh đã đồng ý. Anh bị giam lỏng trong một biệt thự, phục vụ mọi nhu cầu biến thái của ả. Cho tới một ngày của tháng 11, Tề Bạch đã giúp anh giải quyết chuyện của Đào Nhã. Chuyện thôi miên đó, chỉ là... một hành vi báo thù nhỏ bé thôi. Em đừng để tâm..." 5
Giữa không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng Vani thở đều thở đều trong vòng tay hắn... Hắn nực cười bản thân, nói thầm:
"Nếu anh có thể trước mặt em nói rõ ràng như thế thì tốt rồi! Phải không?"
Đột nhiên, Dương Hỏa nghe tiếng gõ cửa:
"A Hỏa, còn thức không?"
Là giọng của Tần Huy.
Vani cựa quậy trong vòng tay hắn, trở mình tìm một tư thế khác dễ chịu hơn. Dương Hỏa xoa đầu cậu, cẩn trọng ngồi dậy, tròng đại một chiếc áo to sụ vào người rồi lười nhác ra mở cửa, cau mày khó chịu nói:
"Lão Tần, anh khuya như vậy lại đến gõ cửa phòng ngủ của em? Cầu thao?"
"Cậu điên à, tinh binh lên tới não hay sao mà hỏi tôi như vậy. Tiểu Quỷ báo tôi cậu lại đụng vào Vani, kêu tôi đến "bảo trì" cho tên nhóc ấy."
"Lần này thì không cần đâu..." Làm chật lại thì mắc công tôi nong rộng nữa.
Tần Huy nhếch môi cười, trêu ghẹo:
"Yo! Cậu có chắc là không chơi tới nhiễm trùng hay bệnh lậu không?"
Dương Hỏa cau mày khó chịu bảo: "Nè nè, nói lại lần nữa xem?"
Tần Huy nhanh trí lách người bước vào trong, thở dài ngao ngán:
"Vẫn là nên để lương y như tôi đến xem đi, cũng đã tốn một chuyến rồi."
-------o0o--------
Năm phút sau khi xem bệnh trở ra...
Tần Huy day day thái dương, ngán ngẩm làu bàu:
"A Hỏa này, sao cậu lại trở về vậy? Còn làm thành ra như vậy, có muốn người ta sống nữa không?"
Dương Hỏa tặng cho bác sĩ Tần một cái lườm thiệt sắc: "..." Có nói ra anh cũng không hiểu.
Tần Huy nhấc gọng kính mảnh dẻ, nghiêm túc hỏi: "A Hỏa, cậu nói thật đi, cậu thật sự động lòng với cậu nhóc này?"
Dương Hỏa đứng ở cuối giường, nhìn về phía cậu nhóc đang ôm gối ngủ say, thành thật nói với Tần Huy:
"Chơi rất thoải mái, hiếm khi tìm được một cái huyệt vừa ý như vậy. Những người phụ nữ khác, người thì lỏng quá người thì chặt quá, thao xong còn phải để ý đến tâm tình của họ. Rất phiền phức. Vani thì khác, đơn thuần, dễ dỗ dễ thao, thao xong lại thấy sảng khoái." 29
Bác sĩ Tần lúc này rơi vào trầm mặc, một lúc sau mới chịu cất lời: 1
"Không phải ai cũng có thể chấp nhận được nghề nghiệp của cậu, cậu hiểu mà phải không? Phụ nữ đã khó, nam nhân càng khó. Cậu đã nghiêm túc ra mắt gia đình cậu nhóc ấy chưa? Họ có đồng ý không? Còn nữa, cậu ấy chưa có thành tựu hay sự nghiệp gì ổn định, có rất nhiều thứ cậu cần phải cân nhắc trước khi đặt gạch tình cảm đấy..."
Hắn gật đầu thừa nhận, lo lắng của Tần Huy không phải không có lý, cũng không phải là việc hắn chưa từng nghĩ tới. Dương Hỏa ngồi thừ người một lúc lâu, thận trọng dè dặt hỏi:
"Lão Tần, anh thật sự cảm thấy em và nhóc đó không có cơ hội bên nhau?"
Tần Huy cũng đanh mặt, khó khăn đáp lời:
"Chuyện này không phải là anh có cảm thấy như vậy hay không, mà sự việc vốn dĩ đang thể hiện như vậy."
Dương Hỏa cất giọng trầm ổn:
"Hai năm qua em đã rời xa Vani, dành cho nhóc ấy thời gian đủ lâu để lớn. Em đã làm hết mọi việc – kể cả ngừng xuất hiện trước mặt Vani – để thuyết phục cậu ấy, và cũng thuyết phục mình rằng cả hai sẽ tốt hơn nếu không có nhau. Nhưng hôm qua, khi nghe nhóc ấy phối âm cho đoạn kịch truyền thanh đó, đột nhiên cảm thấy... muốn phá bỏ sự cố chấp của hai năm qua... Muốn "hắc hóa" triệt để cậu ấy, thay vì để người khác "hắc hóa" Vani. Chẳng ai "hắc" hơn em đâu, anh biết mà!" 2
Tần Huy nhếch môi cười, gật gù thừa nhận: "..." Cái này thì tôi biết!
Anh vẫn không sao an tâm được, cố hỏi rõ:
"Nhóc đó có chấp nhận không? Có oán giận cậu không?"
Dương Hỏa cười buồn:
"Tạm thời cũng có chút chống trả, nhưng như mèo cào, chẳng thấm vào đâu!"
Tần Huy nhìn về cậu nhóc nọ, đột nhiên lương tâm trỗi dậy, dặn dò người anh em trước mặt: 2
"Đừng đùa chết người ta đó!"
Hắn cười cười, tỏ vẻ bông đùa:
"Nhóc ấy dễ dỗ lắm, còn nữa, rất dâm... Từ cơ thể đến tinh thần, đều rất dâm! Em rất thích."
Bác sĩ Tần quay lại vị trí lương y như "từ phụ" (vị cha nhân từ) , nghiêm túc nhắc nhở: 2
"Được rồi, dù đã nhắc 100 lần rồi nhưng tôi vẫn đứng ở vị trí bác sĩ mà nhắc lại. Tuyệt đối không được đút mấy cái dị vật chưa sát trùng vào cúc huyệt, mỗi lần thao xong phải dùng dung dịch chuyên dụng rửa sạch sẽ. Không được qua loa nhé!" 3
"Ừm, biết rồi."
Tần Huy tỏ ra hồ hởi nhiệt tình lạ thường, liếc mắt nhìn vào vị trí lồ lộ giữa chân nọ, lo lắng hỏi:
"Nam căn của cậu thế nào, có cần tôi xem qua luôn cho không?"
Dương Hỏa vô thức khép chân, lườm lườm anh:
"Không cần! Nó rất khỏe, cảm ơn!" Tần Huy biến thái, suốt ngày đòi xem hạ bộ người khác!
5
"Này này, đừng có nhìn tôi như thể tôi là tên biến thái nhé! Đảm bảo sức khỏe của mọi người là y đức của bác sĩ nhé!"
"Biết rồi biết rồi, cảm ơn cảm ơn!"
Bên trong chăn ấm, có người tưởng nãy giờ ai kia đã ngủ say. Nhưng ai kia chỉ là không mở mắt dậy nổi thôi, nhưng ý thức vẫn còn minh mẫn lắm. Dương Hỏa vội vàng đi tiễn bác sĩ Tần về, nào biết trên giường kia, có một đường cong thật đẹp trên khóe môi của ai kia dần dần xuất hiện. 13
-------o0o-------
Sáng hôm sau... Vani cựa mình ngồi dậy, bên dưới hạ thân vẫn còn đang đau âm ỉ.
Dương Hỏa thấy người bên cạnh rên không thành tiếng, hé mắt dậy, chòng ghẹo:
"Tiểu dâm đãng, em tỉnh rồi? Cả đêm qua luôn miệng rên rỉ, sáng ra lại giả vờ không nhớ gì, hay thật!"
Vani nhớ rất rõ những gì Dương Hỏa và bác sĩ Tần nói hôm qua... Cậu đột nhiên quay sang ôm chầm lấy người bên cạnh, khẽ gọi:
"Dương Hỏa..."
Dương Hỏa cau mày, lần đầu tiên cậu nhóc này chủ động ôm lấy hắn, hắn mơ màng đáp:
"Ừm?"
Cậu thành thật giải bày:
"Sau này, đừng thôi miên em nữa... Em không thích mơ mơ màng màng bị anh khống chế. Sau khi ý thức bị mất đi, em không thể nhớ rốt cuộc em đã làm gì, đã nói gì. Điều đó không công bằng với em. Xin anh hãy tôn trọng cảm xúc của em.
Nếu một lúc nào đó anh thôi miên mà em không biết, em thật sự không thể tha thứ được cho anh, em sợ là... Em không biết mình sẽ làm ra những hành động khó coi thế nào đâu. Tề Bạch nói, mỗi khi anh dùng thuật thôi miên, là một lần anh đang đối diện với nỗi sợ, nỗi sợ đánh mất một thứ gì đó... Những lần anh dùng thôi miên lên người em, là vì sợ... mất em?"
Dương Hỏa nhìn vào mắt Vani, kiên định thừa nhận một chữ: "Phải!"
Là vì sợ mất em, sợ không đối diện được với việc em sẽ từ chối, chống đối với anh, nên anh đành khống chế tinh thần của em. Việc này không phải dễ dàng. Nếu không phải em lúc đo quá kích động, thì việc thôi miên của anh của gần như không có tác dụng.
Vani thở dài, cúi đầu nhìn những vết đỏ hằn trên cổ tay mình. Có lẽ cần mua thêm vài chiếc áo hoodie tay dài kín cổ để che giấu mấy dấu vết "tội lỗi" này mới được. Vani cân nhắc cất lời:
"Nhưng em thật sự không thể chấp nhận được việc mình bị thôi miên, nhất là mỗi lần chúng ta có tranh cãi."
"Được!"
Cả hai người đột nhiên rơi vào trầm mặc.
-------o0o-------
Trên bàn ăn sáng...
Vani vừa gặm bánh mì sandwich vừa gợi chuyện:
"Hôm qua... anh thao em bao lâu...?"
"Tầm 2 tiếng." 4
"..."
"Chê ít?"
"Quá nhiều rồi... Cả người em... muốn rã rời..."
"Anh đã rất kiềm chế rồi!"
"Kiềm chế, anh đã thao em đến vậy rồi mà còn bảo... kiềm chế... Nếu không kiếm chế thì thao đến độ nào?" 11
"Em hỏi rất giống Tần Huy. Hai năm trước... Sau khi chữa trị cho em, Tần Huy cũng hỏi anh một câu như vậy."
"Anh trả lời anh ấy thế nào?"
"Em muốn thử không?"
"Dạ?"
"Muốn thử bị anh thao mà không kiềm chế không?"
"À... Không, em còn muốn giữ cái mạng nhỏ bé này."
"Được anh thao, sướng lắm phải không?"
"Ừm..."
"Thế mỗi ngày đều bị thao, em thấy thế nào?"
"Sao anh lại hỏi vậy?"
"Anh sẽ quay về ở với em. Anh sẽ thao em mỗi ngày." 9
"À... không cần đâu... Em cảm thấy, nếu như với cường độ đêm qua, anh chỉ cần cách ngày về là được... Em chịu không nổi..."
"Vậy mấy ngày còn lại anh phải phát tiết ở đâu? Em không để ý anh đi thao người khác à?"
"Anh chẳng phải là diễn viên khiêu dâm à? Chẳng phải chuyện anh đi thao kẻ khác là rất bình thường rồi sao?"
"Ồ, không ngờ vợ anh thoáng thế!" 1
"Ai đồng ý làm vợ anh?"
"Vậy em không chịu làm vợ anh?"
"Anh đang cầu hôn em đấy à?"
"Vani... Anh thật sự nghiêm túc, em có thể... gả cho anh không?"
"Anh nuôi em sao?"
"Ừm, anh nuôi, cát-xê phim nào về anh cũng đưa em hết." 20
"Haha, nghe thật thích đó. Vậy Dương Hỏa, em hỏi thật, anh không đồng ý em đi phối âm cho kịch truyền thanh đến độ nào?" 1
"Em vẫn muốn tham gia?"
"Ừm... Em lỡ hứa với Tiểu Quỷ rồi."
"Hmm, trông em chẳng giống với người nhất mực giữ chữ "tín"."
"Ơ..."
"Khai thật đi!"
"Ahhh, đừng vậy mà... Em cảm thấy... chương trình đó rất có tính thử thách. Em cũng muốn... thử... thử xem... Dù sao thì anh cũng đã... là... diễn viên phim đen rồi... Em... chỉ làm truyền thanh thôi... chắc... ko có vấn đề gì chứ?"
"Hmm, không có vấn đề gì lớn! Nếu em thích thì vẫn có thể tiếp tục làm. Với một điều kiện."
"Dạ?"
"Thỏa mãn được dục vọng của anh."
"Hả?! Dục vọng của anh vô biên như vậy, em làm sao... phục vụ nổi?"
"Thế... có muốn để anh huấn luyện thêm không?"
"Từ từ... từ từ thích nghi... Từ từ thích nghi..."
"Được, vậy bắt đầu thích nghi là vừa. Hôm qua 2 tiếng, hôm nay 3 tiếng!"
"Á! Dương Hỏa! Em còn chưa ăn sáng!"
End truyện. 1
(Lời tác giả: Vì ban đầu đã hứa chỉ viết trong 20 chương thôi, nên tất cả những từ khóa chưa được giải quyết hoặc những vấn đề còn là dấu hỏi sẽ được bổ sung vào phần ngoại truyện... Độ gần đây có nhiều đọc giả ngóng chờ nên tác giả cảm thấy... nếu không hoàn thành sớm sẽ có lỗi với mn... :'( Ngoại truyện dự là sẽ có 8 phần nhé. Tác giả up truyện từ khung giờ 10~11h khuya, mn đừng đợi sớm quá tớ thấy có lỗi lắm... >.< Chúc mọi người đọc truyện vui.)
Trên đây là phần tạm kết thôi, ngoại truyện sẽ hứa hẹn nhiều cảnh H hơn nhé :3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.