Chương 12: Ngoại truyện 1: Cuộc gặp gỡ của Dương Hỏa và Tề Bạch
Virusbdsm
02/01/2023
Gun Pub -Hội chợ tính nô - 6 năm trước. 3
Tiếng nhạc xập xình, Dương Hỏa ngồi trên ghế bành, tay xoay xoay ly mojito sóng sánh, hắn trơ cặp mắt vô hồn nhìn mấy cô em xinh đẹp đang uốn éo không ngừng với cái cột sắt lạnh ngắt kia. Dương Hỏa – khi đó vẫn chỉ là một cậu nhóc chưa đủ mười tám tuổi, không tinh ranh bá khí như bây giờ. Hắn còn chưa vào nghề, nhưng đối với những chuyển trai gái, 419 thì đã có kinh nghiệm nhất định. 8
Hắn không biết đi đâu, làm gì, từ bảy giờ tối đến ba giờ sáng, hắn đến Gun Pub ngồi. Trước hắn theo ba hắn đến đây làm việc, giờ thì vẫn là thói quen, chỉ là, hắn chẳng them nối nghiệp ba hắn, chịu cảnh thất nghiệp.
Hắn rút từ trong túi quần ra chiếc thẻ tín dụng nhũ vàng rất đẹp, xoay xoay trong tay, nhớ lại lời của ba hắn trước khi vào tù:
"Mày làm bất cứ nghề gì cũng được, đừng bán ma túy như tao!" 4
Hắn cười nhạt, chợt nghĩ: "Có khi bao nhiêu vốn liếng một thời của lão đều ở đây hết." Tiền, hắn không thiếu, đủ để hắn có thể không làm gì cả, chỉ việc thuê một khách sạn hạng sang ăn chơi thêm vài năm, sau đó, đi chết. Vì hắn cảm thấy ngoài cái dương cụ ngoại cỡ ra thì hắn chẳng có gì hay ho. Ngoài cái bề ngoài có chút ưa nhìn ra, học vấn không có, tiền thì có hạn nhưng nếu đem đi đầu tư có mà bị lừa sạch.
Đang suy nghĩ rất mông lung thì một cô gái không biết từ đâu ngã ngớn giả vờ té nhào vào người hắn, dụ hoặc:
"Anh đẹp trai ơi, sao anh ngồi có một mình vậy?"
Hắn tiện tay sờ vào cặp ngực to lớn của ả, bóp nhẹ vài cái rồi cười khẩy:
"Chị à, em còn chưa đủ 18 tuổi."
Bà chị này hoàn toàn không tin vào câu nói vừa rồi, lại nhìn hành động sờ soạng của hắn như một tín hiệu tốt, bạo dạn trực tiếp dang chân ngồi lên đùi hắn, mặt đối mặt với hắn, ngực đưa sát tới mặt hắn, ám mị cười cợt nói:
"Đùa tôi chắc. Trông cậu thế này, cũng phải qua 20." 1
Dương Hỏa cau mày, mùi nước hoa của ả thật sự khiến hắn không chịu được, hắn đẩy nhẹ ả ra khỏi người mình, làm động tác lấy ví, giả vờ khờ khạo thành thật nói:
"Chị có muốn xem thẻ căn cước không?"
Bà chị õng ẹo cuối cùng cũng cảm thấy không thể đùa, đành chỉnh lại chiếc áo con bên trong, hất tóc xoay lưng nện đôi giày cao gót hơn 1 tấc của mình rời đi, không quên quăng lại một câu:
"Xì, giỡn với cưng chút thôi. Khuya rồi về với mẹ đi."
Dương Hỏa cười, tốt cho chị thôi. Tôi không nghĩ 19 cm hoa huyệt của chị có thể chịu nổi. 3
Chưa đầy mười phút sau, lại thêm một cô gái lặng lẽ bước đến ngồi cạnh hắn. Dương Hỏa chẳng thèm liếc mắt nhìn, xoay xoay chiếc thẻ tín dụng trên tay và đắm chìm vào thế giới của riêng mình.
Cô gái bên cạnh rụt rè nhích đến cạnh hắn thêm một chút, rồi lại nhích đến gần hắn thêm nữa. Dương Hỏa thở dài, hắn đã cố tình tìm cái góc khuất nhất ở khu này rồi. Phụ nữ về đêm thật đáng sợ. Cậu thanh niên còn vài ngày nữa mới bước qua 18 tuổi vừa tính rút căn cước ra để làm "kim bài miễn gạ" thì đột nhiên nghe cô gái ấy hỏi:
"Anh có muốn em không?" 1
"Hả?"
Tiếng nhạc xập xình quá hắn nghe không rõ. Khoảnh khắc hắn xoay người nhìn lại, mới thấy cô bé dáng người nhỏ nhắn, thấp hơn hắn rất nhiều, ngước đôi mắt ầng ậc nước long lanh u uất nhìn về phía hắn, một tay giữ chặt lấy cổ áo sơ mi học sinh màu trắng, tay còn lại cuộn chặt lại giấu sau nếp váy voan mỏng. Cô nghẹn ngào hỏi hắn:
"Lần đầu tiên của em, anh có muốn không?"
Trước đó, hắn thề sống chết là sẽ không chủ động thao bất kỳ ai, trước khi hắn qua mười tám tuổi. Vì sao ư, vì như vậy sẽ không phiền phức. Nhưng, khi đứng trước lời đề nghị này, hắn nhíu mày rất chặt, đột nhiên buộc miệng nói:
"Muốn..."
Cô bé đứng trước mặt hắn vừa mừng lại vừa muốn khóc, không hiểu trong đầu suy nghĩ chuyện gì, rốt cuộc vẫn quyết định run run kéo cổ áo ra. Bên dưới lớp áo sơ mi mỏng manh là một đoạn dây thừng đỏ chằn chịt, thít chặt tới nỗi hằn trên da cô bé những đường nét rất sâu. Là bondage. 2
(Lời tác giả: Ai chưa biết bondage là gì xin vui lòng bật chế độ web ẩn danh tìm hiểu...) 3
Hắn nuốt khan một tiếng, thầm nghĩ:
Trông còn nhỏ hơn tôi mà chơi lớn như vậy, kích tình như vậy sao?
Dương Hỏa nhìn trạng thái của cô gái này, lại tiếp tục cau mày.
Trông em chẳng có gì là tình nguyện lắm thì phải?! 1
Hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe cô bé đề nghị:
"Anh có muốn... làm ở đây luôn không?"
Dương Hỏa cau mày, đôi mắt ngó quanh, trong cái không gian ồn ào hỗn tạp, hắn đưa ra một lời đề nghị vừa đủ lớn:
"Đi cùng tôi đến khách sạn, thế nào?"
"Vâng..." Đôi mắt của cô bé sáng lên tức thì, sau đó cúi thấp đầu gật nhẹ xem như chấp thuận.
---------o0o---------
Khách sạn năm sao – THE KING.
Dương Hỏa rút giấy chứng minh thư của mẹ kế quăng lên quầy tiếp tân, quăng luôn chiếc thẻ tín dụng nhũ vàng trong túi quần mình ra, lười nhác lèm bèm nói:
"Khách quen của khách sạn mấy người. Đừng làm khó, đưa chìa khóa phòng!"
Trưởng ca tiếp tân của khách sạn vừa nhìn thấy cái thẻ căn cước kia bèn ghé tai nói với cô gái tiếp tân vừa đến làm việc:
"Người của chị Y Nhã, đừng làm khó..."
Phía sau lưng hắn, có vài nhân viên tạp vụ đang chỉ trỏ to nhỏ với nhau:
"Con của hồ ly tinh có khác, mới tí tuổi đã biết mướn phòng chơi gái."
"Con bé còn nhỏ như thế..."
Một bà thím lớn tuổi mạnh dạn lo lắng chạy đến hỏi cô gái đi cùng hắn:
"Cô bé à, cô có cần tôi gọi cảnh sát không?"
Dương Hỏa cười khẩy, giữ chặt cổ tay người kia không rời đi rồi khinh khỉnh nói:
"Tôi cũng chưa đủ tuổi thành niên, thím có ngon thì gọi tóm cả hai chúng tôi?" 2
Một lời nói, một hành động bất chấp của hắn đã khiến bà thím tạp vụ kia chậc lưỡi, quay người đi thẳng.
Tuổi trẻ bây giờ thật là bạo quá...
Dương Hỏa bỏ qua hết những cặp mắt kỳ quặc khác, cầm lấy chìa khóa cửa rồi khoác tay cô gái xinh đẹp bước về sảnh chờ thang máy.
Thang máy vừa đến, đột nhiên có hai tên thanh niên chặn cửa, xin phép vào cùng.
Từ gương phản chiếu của thang máy, hắn để ý thấy ánh mắt giám sát của hai tên đi cùng đang dán chặt về phía cô gái trong vòng tay mình.
Người tôi có hứng thú mà các người cũng muốn cướp?
Dương Hỏa nhíu mày, dựa hẳn lên vai người bên cạnh, giả vờ lèm bèm say rượu nói:
"Tới chưa, tầng của chúng ta là tầng mấy?"
Cô gái nọ nhất thời chưa kịp thích nghi với hành động thân mật của hắn, có chút khước từ. Nhưng vì hai người đi cùng tỏ ra sự uy hiếp vô hình về phía cô, cô bèn cắn môi dưới, run run trả lời:
"Tầng 7, chúng ta đến tầng 7."
Dương Hỏa hướng mắt về số tầng, đã đến lầu 4 rồi, còn vài giây nữa thôi. Hắn áp môi đến cổ cô, thì thầm hỏi:
"Tôi không muốn em, tôi biết em bị ép buộc. Em tên gì?"
Khi nghe hắn chủ động nói thế, cô gái bèn thả lỏng cơ thể, thở phào một tiếng rất nhẹ rồi đáp lời hắn: "Tiểu Nhiễm."
"Ting"
Thang máy kêu lên một tiếng, cánh cửa mở ra. Hai người thanh niên kia cũng lót tót theo sau hắn và Tiểu Nhiễm. Dương Hỏa quay lại trừng mắt một phát, hai tên nọ đã thấy chột dạ, giả vờ hỏi nhau số phòng rồi rẽ về hướng khác.
Hắn biết không dễ như vậy mà đối phó được họ. Chỉ e là sau khi vào phòng còn có nhiều trò hay.
Nhưng vì đang diễn kẻ lưu manh đang say nên hắn giả vờ đi xiu vẹo, khó nhọc tra chìa khóa vào cửa.
"Tách tách"
Hắn thật sự hi vọng sau khi giúp cô gái này cởi dây trói rồi, có thể đưa cô ấy thuận lợi rời khỏi đây. Để không khí tự nhiên hơn, hắn cố bắt chuyện với Tiểu Nhiễm:
"Ừm, hai người khi nãy đi cùng thang máy với chúng ta... Là hai kẻ ép em à?"
Cô gái khẽ gật đầu, ngập ngừng hỏi lại:
"Sao anh biết được vậy?"
Dương Hỏa cười khẩy:
"Có hai thằng con trai nào đi khách sạn cùng nhau kiểu đấy không? Đi khách sạn cùng nhau mà lại dán chặt mắt vào người con gái khác. Còn nữa, khi nãy em còn cố ý nép sát vào người tôi, ôm tôi chặt đến vậy. Em sợ họ lắm à?"
Tự cảm thấy mình hơi thô thiển, hắn cuối nhẹ đầu, gỡ giày bước vào phòng. Cô gái phía sau an tâm gỡ giày bước theo, vừa tiến vào phòng vừa giải thích:
"Em thiếu nợ... Họ ép em..."
*Ầm*
Một cái đấm từ đâu xông tới, Dương Hỏa vì lo tập trung nói chuyện nên chẳng kịp tránh, lơ là lãnh trọn một quả đau điếng. Tiểu Nhiễm bên này cũng thất kinh, sau khi định thần nhìn rõ người vung tay giở trò bạo lực bèn thốt lên:
"Anh Tề Bạch..."
Dương Hỏa cau mày nhìn tên thanh niên xa lạ vừa đánh mình rồi nhìn về cô gái bondage nọ.
Người quen?!
Cậu thanh niên đứng trước mắt hắn trạc tuổi 20, cao hơn anh một cái đầu. Anh chàng mặc áo thun trắng đơn giản, quần Jeans đen, xem chừng cũng là người có học thức. Nhưng biểu cảm gương mặt thì có hơi gay gắt một chút, ánh mắt long sồng sộc, đầu mày nhíu chặt như sắp giết người. Có vẻ như còn đang hận cú đấm vừa nãy rơi trên má hắn còn quá nhẹ.
Anh ta manh động tóm lấy cổ áo hắn, gằn lên từng tiếng: "Mẹ kiếp thằng khốn, dám đụng tới em gái tao!"
Dương Hỏa không hề nào núng, vừa định bồi trả lại một cú đấm thì Tiểu Nhiễm đã cất giọng hối hả van nài: "Xin hai anh dừng tay đi mà... Hiểu lầm rồi!"
-----o0o------
[Phòng thượng hạng khách sạn 5 sao THE KING]
Dương Hỏa xoa xoa cái mặt bị đau, trừng trừng nhìn sang phía đối diện, tay Tề Bạch cũng sưng lên không ít. Cô bé Tiểu Nhiễm ngồi trên giường, vừa khóc thút thít vừa giải thích:
"Anh ấy là anh trai cùng mẹ khác cha của em - Tề Bạch. Anh Tề Bạch, vì đại ca này là người tốt, không phải là muốn mua em, chỉ là giúp em thoát khỏi mấy tên khốn nạn kia. Hai anh đều là người tốt, đều là do em không tốt, ba em đánh bạc thua sạch rồi nên họ mới tìm em trả nợ. Em thấy anh ấy có vẻ giàu có nên mới định... lừa anh ấy vào khách sạn rồi đánh ngất anh ấy, trộm thẻ tín dụng để rút tiền trả nợ... Em... không tính bán thân thật đâu mà..."
Dương Hỏa nhếch mép cười, mới tí tuổi đã bạo gan đập đầu kẻ khác giựt thẻ tín dụng. Cũng phải, thằng anh chưa biết rõ sự tình đã bồi cho người tốt 1 cú choáng váng. Con em còn lên kế hoạch đánh ngất người tốt để trộm tiền cơ. Báo hại tôi còn tưởng mình là anh hùng cứu mỹ nhân, không những không làm được anh hùng còn bị "anh hùng" khác đấm cho xanh mặt. Vớ vẩn!
Anh chàng đối diện nhìn về phía hắn, sau khi nghe lời cô em gái giải thích rõ ràng thì hạ thấp giọng hỏi:
"Anh tên gì?"
Ồ, giọng điệu dễ nghe hơn ban nãy rất nhiều đấy. Tính tôi đã nóng rồi không ngờ còn có người xốc nổi hơn cả tôi.
Suy cho cùng cũng là vì anh trai nóng lòng bảo vệ em gái. Cái lý do này, hắn suy đi nghĩ lại vẫn là chẳng thể trách người khác triệt để được. Có trách thì trách hắn diễn tốt quá, lừa được luôn cả kẻ xấu lẫn người tốt. Hắn buộc miệng tùy tiện trả lời:
"Dương Hỏa."
Tề Bạch nhìn vào đôi mắt bất cần của người đối diện, chân thành nói một câu:
"Xin lỗi..."
Ờ, đường đột ghê. Tự nhiên đấm tôi rồi tự nhiên xin lỗi.
Dương Hỏa nghe thấy anh ta nói vậy bèn không so đo tính toán nữa, chán nản xua tay:
"Ừm, không sao, quản em gái anh cho tốt."
Tề Bạch cười cười, một hồi sau mới cất giọng tò mò hỏi:
"Anh làm nghề gì?"
Dương Hỏa nhìn về phía anh ta. Bạn bè của hắn không nhiều, quanh đi quẩn lại cũng là mấy tên chơi game cùng, khi không có gì giải trí thì kéo nhau đi săn phim đồi trụy. Những kiểu bạn không hẹn mà gặp như anh chàng này, xem như cũng là duyên tốt. Bảo vệ em gái là chuyện nên làm. Nếu hắn có em gái thì hắn cũng bất chấp bảo vệ như vậy.
Đáng tiếc, em gái không có mà lại có một tên anh trai cùng cha khác mẹ phiền phức chết đi được!
Hắn lười nhác đáp:
"Chuẩn bị mười tám tuổi, thất nghiệp."
Tề Bạch quan sát kỹ càng thân hình cường tráng của người phía trước, càng nhìn càng thuận mắt, hỏi thẳng:
"Tôi chuẩn bị xin việc, anh đi cùng không?"
Dương Hỏa nhướng mày tò mò, kiêu ngạo hỏi lại:
"Làm gì?"
Anh chàng đối diện nở một nụ cười nham hiểm, buộc miệng nhả một từ rất tự nhiên:
"Làm tình!" 22
End Ngoại truyện 1.
Tiếng nhạc xập xình, Dương Hỏa ngồi trên ghế bành, tay xoay xoay ly mojito sóng sánh, hắn trơ cặp mắt vô hồn nhìn mấy cô em xinh đẹp đang uốn éo không ngừng với cái cột sắt lạnh ngắt kia. Dương Hỏa – khi đó vẫn chỉ là một cậu nhóc chưa đủ mười tám tuổi, không tinh ranh bá khí như bây giờ. Hắn còn chưa vào nghề, nhưng đối với những chuyển trai gái, 419 thì đã có kinh nghiệm nhất định. 8
Hắn không biết đi đâu, làm gì, từ bảy giờ tối đến ba giờ sáng, hắn đến Gun Pub ngồi. Trước hắn theo ba hắn đến đây làm việc, giờ thì vẫn là thói quen, chỉ là, hắn chẳng them nối nghiệp ba hắn, chịu cảnh thất nghiệp.
Hắn rút từ trong túi quần ra chiếc thẻ tín dụng nhũ vàng rất đẹp, xoay xoay trong tay, nhớ lại lời của ba hắn trước khi vào tù:
"Mày làm bất cứ nghề gì cũng được, đừng bán ma túy như tao!" 4
Hắn cười nhạt, chợt nghĩ: "Có khi bao nhiêu vốn liếng một thời của lão đều ở đây hết." Tiền, hắn không thiếu, đủ để hắn có thể không làm gì cả, chỉ việc thuê một khách sạn hạng sang ăn chơi thêm vài năm, sau đó, đi chết. Vì hắn cảm thấy ngoài cái dương cụ ngoại cỡ ra thì hắn chẳng có gì hay ho. Ngoài cái bề ngoài có chút ưa nhìn ra, học vấn không có, tiền thì có hạn nhưng nếu đem đi đầu tư có mà bị lừa sạch.
Đang suy nghĩ rất mông lung thì một cô gái không biết từ đâu ngã ngớn giả vờ té nhào vào người hắn, dụ hoặc:
"Anh đẹp trai ơi, sao anh ngồi có một mình vậy?"
Hắn tiện tay sờ vào cặp ngực to lớn của ả, bóp nhẹ vài cái rồi cười khẩy:
"Chị à, em còn chưa đủ 18 tuổi."
Bà chị này hoàn toàn không tin vào câu nói vừa rồi, lại nhìn hành động sờ soạng của hắn như một tín hiệu tốt, bạo dạn trực tiếp dang chân ngồi lên đùi hắn, mặt đối mặt với hắn, ngực đưa sát tới mặt hắn, ám mị cười cợt nói:
"Đùa tôi chắc. Trông cậu thế này, cũng phải qua 20." 1
Dương Hỏa cau mày, mùi nước hoa của ả thật sự khiến hắn không chịu được, hắn đẩy nhẹ ả ra khỏi người mình, làm động tác lấy ví, giả vờ khờ khạo thành thật nói:
"Chị có muốn xem thẻ căn cước không?"
Bà chị õng ẹo cuối cùng cũng cảm thấy không thể đùa, đành chỉnh lại chiếc áo con bên trong, hất tóc xoay lưng nện đôi giày cao gót hơn 1 tấc của mình rời đi, không quên quăng lại một câu:
"Xì, giỡn với cưng chút thôi. Khuya rồi về với mẹ đi."
Dương Hỏa cười, tốt cho chị thôi. Tôi không nghĩ 19 cm hoa huyệt của chị có thể chịu nổi. 3
Chưa đầy mười phút sau, lại thêm một cô gái lặng lẽ bước đến ngồi cạnh hắn. Dương Hỏa chẳng thèm liếc mắt nhìn, xoay xoay chiếc thẻ tín dụng trên tay và đắm chìm vào thế giới của riêng mình.
Cô gái bên cạnh rụt rè nhích đến cạnh hắn thêm một chút, rồi lại nhích đến gần hắn thêm nữa. Dương Hỏa thở dài, hắn đã cố tình tìm cái góc khuất nhất ở khu này rồi. Phụ nữ về đêm thật đáng sợ. Cậu thanh niên còn vài ngày nữa mới bước qua 18 tuổi vừa tính rút căn cước ra để làm "kim bài miễn gạ" thì đột nhiên nghe cô gái ấy hỏi:
"Anh có muốn em không?" 1
"Hả?"
Tiếng nhạc xập xình quá hắn nghe không rõ. Khoảnh khắc hắn xoay người nhìn lại, mới thấy cô bé dáng người nhỏ nhắn, thấp hơn hắn rất nhiều, ngước đôi mắt ầng ậc nước long lanh u uất nhìn về phía hắn, một tay giữ chặt lấy cổ áo sơ mi học sinh màu trắng, tay còn lại cuộn chặt lại giấu sau nếp váy voan mỏng. Cô nghẹn ngào hỏi hắn:
"Lần đầu tiên của em, anh có muốn không?"
Trước đó, hắn thề sống chết là sẽ không chủ động thao bất kỳ ai, trước khi hắn qua mười tám tuổi. Vì sao ư, vì như vậy sẽ không phiền phức. Nhưng, khi đứng trước lời đề nghị này, hắn nhíu mày rất chặt, đột nhiên buộc miệng nói:
"Muốn..."
Cô bé đứng trước mặt hắn vừa mừng lại vừa muốn khóc, không hiểu trong đầu suy nghĩ chuyện gì, rốt cuộc vẫn quyết định run run kéo cổ áo ra. Bên dưới lớp áo sơ mi mỏng manh là một đoạn dây thừng đỏ chằn chịt, thít chặt tới nỗi hằn trên da cô bé những đường nét rất sâu. Là bondage. 2
(Lời tác giả: Ai chưa biết bondage là gì xin vui lòng bật chế độ web ẩn danh tìm hiểu...) 3
Hắn nuốt khan một tiếng, thầm nghĩ:
Trông còn nhỏ hơn tôi mà chơi lớn như vậy, kích tình như vậy sao?
Dương Hỏa nhìn trạng thái của cô gái này, lại tiếp tục cau mày.
Trông em chẳng có gì là tình nguyện lắm thì phải?! 1
Hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe cô bé đề nghị:
"Anh có muốn... làm ở đây luôn không?"
Dương Hỏa cau mày, đôi mắt ngó quanh, trong cái không gian ồn ào hỗn tạp, hắn đưa ra một lời đề nghị vừa đủ lớn:
"Đi cùng tôi đến khách sạn, thế nào?"
"Vâng..." Đôi mắt của cô bé sáng lên tức thì, sau đó cúi thấp đầu gật nhẹ xem như chấp thuận.
---------o0o---------
Khách sạn năm sao – THE KING.
Dương Hỏa rút giấy chứng minh thư của mẹ kế quăng lên quầy tiếp tân, quăng luôn chiếc thẻ tín dụng nhũ vàng trong túi quần mình ra, lười nhác lèm bèm nói:
"Khách quen của khách sạn mấy người. Đừng làm khó, đưa chìa khóa phòng!"
Trưởng ca tiếp tân của khách sạn vừa nhìn thấy cái thẻ căn cước kia bèn ghé tai nói với cô gái tiếp tân vừa đến làm việc:
"Người của chị Y Nhã, đừng làm khó..."
Phía sau lưng hắn, có vài nhân viên tạp vụ đang chỉ trỏ to nhỏ với nhau:
"Con của hồ ly tinh có khác, mới tí tuổi đã biết mướn phòng chơi gái."
"Con bé còn nhỏ như thế..."
Một bà thím lớn tuổi mạnh dạn lo lắng chạy đến hỏi cô gái đi cùng hắn:
"Cô bé à, cô có cần tôi gọi cảnh sát không?"
Dương Hỏa cười khẩy, giữ chặt cổ tay người kia không rời đi rồi khinh khỉnh nói:
"Tôi cũng chưa đủ tuổi thành niên, thím có ngon thì gọi tóm cả hai chúng tôi?" 2
Một lời nói, một hành động bất chấp của hắn đã khiến bà thím tạp vụ kia chậc lưỡi, quay người đi thẳng.
Tuổi trẻ bây giờ thật là bạo quá...
Dương Hỏa bỏ qua hết những cặp mắt kỳ quặc khác, cầm lấy chìa khóa cửa rồi khoác tay cô gái xinh đẹp bước về sảnh chờ thang máy.
Thang máy vừa đến, đột nhiên có hai tên thanh niên chặn cửa, xin phép vào cùng.
Từ gương phản chiếu của thang máy, hắn để ý thấy ánh mắt giám sát của hai tên đi cùng đang dán chặt về phía cô gái trong vòng tay mình.
Người tôi có hứng thú mà các người cũng muốn cướp?
Dương Hỏa nhíu mày, dựa hẳn lên vai người bên cạnh, giả vờ lèm bèm say rượu nói:
"Tới chưa, tầng của chúng ta là tầng mấy?"
Cô gái nọ nhất thời chưa kịp thích nghi với hành động thân mật của hắn, có chút khước từ. Nhưng vì hai người đi cùng tỏ ra sự uy hiếp vô hình về phía cô, cô bèn cắn môi dưới, run run trả lời:
"Tầng 7, chúng ta đến tầng 7."
Dương Hỏa hướng mắt về số tầng, đã đến lầu 4 rồi, còn vài giây nữa thôi. Hắn áp môi đến cổ cô, thì thầm hỏi:
"Tôi không muốn em, tôi biết em bị ép buộc. Em tên gì?"
Khi nghe hắn chủ động nói thế, cô gái bèn thả lỏng cơ thể, thở phào một tiếng rất nhẹ rồi đáp lời hắn: "Tiểu Nhiễm."
"Ting"
Thang máy kêu lên một tiếng, cánh cửa mở ra. Hai người thanh niên kia cũng lót tót theo sau hắn và Tiểu Nhiễm. Dương Hỏa quay lại trừng mắt một phát, hai tên nọ đã thấy chột dạ, giả vờ hỏi nhau số phòng rồi rẽ về hướng khác.
Hắn biết không dễ như vậy mà đối phó được họ. Chỉ e là sau khi vào phòng còn có nhiều trò hay.
Nhưng vì đang diễn kẻ lưu manh đang say nên hắn giả vờ đi xiu vẹo, khó nhọc tra chìa khóa vào cửa.
"Tách tách"
Hắn thật sự hi vọng sau khi giúp cô gái này cởi dây trói rồi, có thể đưa cô ấy thuận lợi rời khỏi đây. Để không khí tự nhiên hơn, hắn cố bắt chuyện với Tiểu Nhiễm:
"Ừm, hai người khi nãy đi cùng thang máy với chúng ta... Là hai kẻ ép em à?"
Cô gái khẽ gật đầu, ngập ngừng hỏi lại:
"Sao anh biết được vậy?"
Dương Hỏa cười khẩy:
"Có hai thằng con trai nào đi khách sạn cùng nhau kiểu đấy không? Đi khách sạn cùng nhau mà lại dán chặt mắt vào người con gái khác. Còn nữa, khi nãy em còn cố ý nép sát vào người tôi, ôm tôi chặt đến vậy. Em sợ họ lắm à?"
Tự cảm thấy mình hơi thô thiển, hắn cuối nhẹ đầu, gỡ giày bước vào phòng. Cô gái phía sau an tâm gỡ giày bước theo, vừa tiến vào phòng vừa giải thích:
"Em thiếu nợ... Họ ép em..."
*Ầm*
Một cái đấm từ đâu xông tới, Dương Hỏa vì lo tập trung nói chuyện nên chẳng kịp tránh, lơ là lãnh trọn một quả đau điếng. Tiểu Nhiễm bên này cũng thất kinh, sau khi định thần nhìn rõ người vung tay giở trò bạo lực bèn thốt lên:
"Anh Tề Bạch..."
Dương Hỏa cau mày nhìn tên thanh niên xa lạ vừa đánh mình rồi nhìn về cô gái bondage nọ.
Người quen?!
Cậu thanh niên đứng trước mắt hắn trạc tuổi 20, cao hơn anh một cái đầu. Anh chàng mặc áo thun trắng đơn giản, quần Jeans đen, xem chừng cũng là người có học thức. Nhưng biểu cảm gương mặt thì có hơi gay gắt một chút, ánh mắt long sồng sộc, đầu mày nhíu chặt như sắp giết người. Có vẻ như còn đang hận cú đấm vừa nãy rơi trên má hắn còn quá nhẹ.
Anh ta manh động tóm lấy cổ áo hắn, gằn lên từng tiếng: "Mẹ kiếp thằng khốn, dám đụng tới em gái tao!"
Dương Hỏa không hề nào núng, vừa định bồi trả lại một cú đấm thì Tiểu Nhiễm đã cất giọng hối hả van nài: "Xin hai anh dừng tay đi mà... Hiểu lầm rồi!"
-----o0o------
[Phòng thượng hạng khách sạn 5 sao THE KING]
Dương Hỏa xoa xoa cái mặt bị đau, trừng trừng nhìn sang phía đối diện, tay Tề Bạch cũng sưng lên không ít. Cô bé Tiểu Nhiễm ngồi trên giường, vừa khóc thút thít vừa giải thích:
"Anh ấy là anh trai cùng mẹ khác cha của em - Tề Bạch. Anh Tề Bạch, vì đại ca này là người tốt, không phải là muốn mua em, chỉ là giúp em thoát khỏi mấy tên khốn nạn kia. Hai anh đều là người tốt, đều là do em không tốt, ba em đánh bạc thua sạch rồi nên họ mới tìm em trả nợ. Em thấy anh ấy có vẻ giàu có nên mới định... lừa anh ấy vào khách sạn rồi đánh ngất anh ấy, trộm thẻ tín dụng để rút tiền trả nợ... Em... không tính bán thân thật đâu mà..."
Dương Hỏa nhếch mép cười, mới tí tuổi đã bạo gan đập đầu kẻ khác giựt thẻ tín dụng. Cũng phải, thằng anh chưa biết rõ sự tình đã bồi cho người tốt 1 cú choáng váng. Con em còn lên kế hoạch đánh ngất người tốt để trộm tiền cơ. Báo hại tôi còn tưởng mình là anh hùng cứu mỹ nhân, không những không làm được anh hùng còn bị "anh hùng" khác đấm cho xanh mặt. Vớ vẩn!
Anh chàng đối diện nhìn về phía hắn, sau khi nghe lời cô em gái giải thích rõ ràng thì hạ thấp giọng hỏi:
"Anh tên gì?"
Ồ, giọng điệu dễ nghe hơn ban nãy rất nhiều đấy. Tính tôi đã nóng rồi không ngờ còn có người xốc nổi hơn cả tôi.
Suy cho cùng cũng là vì anh trai nóng lòng bảo vệ em gái. Cái lý do này, hắn suy đi nghĩ lại vẫn là chẳng thể trách người khác triệt để được. Có trách thì trách hắn diễn tốt quá, lừa được luôn cả kẻ xấu lẫn người tốt. Hắn buộc miệng tùy tiện trả lời:
"Dương Hỏa."
Tề Bạch nhìn vào đôi mắt bất cần của người đối diện, chân thành nói một câu:
"Xin lỗi..."
Ờ, đường đột ghê. Tự nhiên đấm tôi rồi tự nhiên xin lỗi.
Dương Hỏa nghe thấy anh ta nói vậy bèn không so đo tính toán nữa, chán nản xua tay:
"Ừm, không sao, quản em gái anh cho tốt."
Tề Bạch cười cười, một hồi sau mới cất giọng tò mò hỏi:
"Anh làm nghề gì?"
Dương Hỏa nhìn về phía anh ta. Bạn bè của hắn không nhiều, quanh đi quẩn lại cũng là mấy tên chơi game cùng, khi không có gì giải trí thì kéo nhau đi săn phim đồi trụy. Những kiểu bạn không hẹn mà gặp như anh chàng này, xem như cũng là duyên tốt. Bảo vệ em gái là chuyện nên làm. Nếu hắn có em gái thì hắn cũng bất chấp bảo vệ như vậy.
Đáng tiếc, em gái không có mà lại có một tên anh trai cùng cha khác mẹ phiền phức chết đi được!
Hắn lười nhác đáp:
"Chuẩn bị mười tám tuổi, thất nghiệp."
Tề Bạch quan sát kỹ càng thân hình cường tráng của người phía trước, càng nhìn càng thuận mắt, hỏi thẳng:
"Tôi chuẩn bị xin việc, anh đi cùng không?"
Dương Hỏa nhướng mày tò mò, kiêu ngạo hỏi lại:
"Làm gì?"
Anh chàng đối diện nở một nụ cười nham hiểm, buộc miệng nhả một từ rất tự nhiên:
"Làm tình!" 22
End Ngoại truyện 1.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.