Chương 33: Bách Quỷ Dạ Hành
Tiết Mặc Thành Hải
20/03/2022
"Anh chị, chân tôi đau quá..." Ông Can nằm ôm chân, đưa gương mặt nhăn nhó cầu cứu hai người kia.
"Đừng giả bộ nữa... Con Ma Xương này!" Đương nhiên Lý Giao không dám nói to. Hiện tại trông ông Can vô dụng như vậy, thực chất Ma Xương có thể tấn công hắn ngay bây giờ.
Ông Can im lặng nhìn hắn, cái nhìn đã khác đi. Tiếp theo ông ta nở nụ cười méo mó, gió lạnh xung quanh bắt đầu gào thét.
Black hoảng sợ nấp sau lưng Lý Giao, Lý Giao cảm thấy không ổn, nhìn xung quanh, hắn nhận ra không chỉ có mình ông Can trong nghĩa địa.
"Ông ta là thứ gì? Có cần trị thương không? Ai... Giờ này tôi quên mang thuốc rồi!"
Lý Giao quay lại nhìn Black đang lúng túng, nàng thật hồn nhiên thảo luận.
"Có canxi thì tốt hơn!" Lý Giao cũng thảo luận, bước lùi ra xa cùng với Black.
Đằng kia, ông Can lê lết trên mặt đất, kéo theo cái chân toàn máu. Lý Giao biết lão này đã thật đạp phải đinh, nếu không mau kéo Ma Xương ra khỏi cơ thể lão, không bị mất sức chết cũng nhiễm trùng chết.
"Đứng đây đợi tôi, không được đi đâu!" Lý Giao đưa Black đến một góc trong nghĩa địa, không an toàn lắm. Hắn đặt kế bên nàng cái hộp thiếc lúc ở công trường đã sử dụng. Tiếp theo hắn lại cho nàng cái lọ thủy tinh quen thuộc và đoá hoa hồng pha lê bên trong.
Hộp thiếc chỉ chứa một viên ngọc, gọi là Linh Bảo. Trước đây, Lý Giao mang nó từ tiệm sắt vụn đem về nhà. Sự cố là, khi hắn còn nhỏ, dù theo thầy Tư học làm thầy pháp vẫn chỉ là trẻ con. Mà dưới thôn hắn, trẻ con thì vẫn thích ăn kem, hắn cũng không ngoại lệ.
Cho nên muốn ăn kem, hắn đã lấy vài thứ trong nhà thầy Tư mà hắn cho là đã cũ kỹ không còn dùng đến. Thế là từng thứ thay phiên thay phiên ra đi đổi lấy tiền mua kem.
Thật bất ngờ, Lý Giao đã bán đi một món pháp bảo quan trọng. Kết quả, thầy Toàn thoải mái phun nước bọt, hắn phải quay lại tiệm sắt vụn tìm mua lại. Nhưng đến nơi rồi hắn quên mất phải tìm cái gì, vớ ẩu vài thứ, lẫn lộn cái hộp thiếc trong đó. Bất ngờ hơn, hộp thiếc này đã có vật gì chết bên trong, âm khí lâu ngày tích tụ biến nó thành Linh Bảo.
Về nguồn gốc nó thì thầy Tư cũng không biết. Nó chết lâu rồi, chấp niệm bám vào hộp thiếc, nên nó chỉ thích làm một cái hộp thôi. Lý Giao được thầy Tư hướng dẫn nuôi nó, cho nó ăn viên ngọc. Nguyên nhân nó thích được người ta tôn trọng, cho nó giữ món đồ quý giá.
Những ngày đầu bắt gặp Linh Bảo quanh quẩn trong nhà, Lý Giao không còn tâm tư nào để mà hình dung. Dần dần thành quen, Linh Bảo không có ý hại đến hắn.
Chỉ cần viên ngọc còn bên trong cái hộp, Linh Bảo sẽ không cho bất kỳ ai đến gần. Nó đơn thuần bảo vệ cái thứ bên trong, Lý Giao áp dụng nó bảo vệ chính mình. Hắn thường dùng một loại nước phép lau chùi cho viên ngọc, chính là cái lọ thủy tinh ngâm hoa hồng pha lê. Cầm lọ thủy tinh thì Linh Bảo nhận diện chủ nhân như Lý Giao, người đó có thể đứng gần với nó.
Quay trở lại. Lý Giao đã thấy những cái bóng trắng xa xa, tất cả cùng nhìn về phía hắn như đòi mạng. Không! Phải nói là rất nhiều. Hắn lại nhìn ông Can chậm chạp bò đến, đấu tranh nội tâm một phen, rốt cuộc đốt lên một cây nhang.
Nửa đêm canh Tý, bách quỷ dạ hành...
Lý Giao xé một tấm bùa trống, bên phải một chút, bên trái một chút. Bàn tay giũ một cái giấy vàng rụng xuống như hoa, trên tay hắn có một người giấy.
Tiếp theo hắn xoay đầu nhang, châm vào giữa mặt người giấy. "Mở mắt, không nhìn ô uế nhân gian!" Lại đâm hai bên đầu người giấy. "Mở tai, không nghe xàm ngôn nhân gian!" Sau đó đâm vào bụng người giấy. "Mở thân, không ăn gạo thóc nhân gian!"
Hắn ném người giấy lên cao, hai ngón tay chỉ về người giấy, bắt Kiếm Ấn, niệm chú. "Sắc thỉnh âm linh lai pháp đàn, tam hồn thất phách hồi khứ lai, vân đầu bích lạc lai thọ hưởng, hồi hoàn hướng thượng bảo đàn trung. Âm giả tự nhiên lai, âm giả tự nhiên lai..."
Người giấy đang bay tưởng chừng như rớt, đột nhiên có sức sống đứng thẳng người trên không trung. Nó đưa một cái tay lên, sau đó phấp phới trong gió, động tác như người ta ngoắc tay.
Ông Can nhìn thấy cảnh tượng này, nằm lăn lộn trên mặt đất như không cam tâm. Cuối cùng thấy một bóng trắng từ cơ thể ông kéo ra, ông liền ngất xỉu. Bóng trắng có hình dáng rất quen mắt, toàn thân đều là xương trắng.
Người giấy trên cao càng ngoắc ác liệt, Ma Xương càng đi về phía nó. Lý Giao cũng chỉ muốn đem nó ra khỏi cơ thể ông Can. Nhưng... Dừng lại đã, tất cả vong hồn trong nghĩa địa đều di chuyển về phía hắn. Đủ loại hình thái, cao thấp gầy ốm, mặt mày dị dạng ngũ quan không đủ vô cùng ghê rợn.
Lý Giao cũng đã biết trước chuyện này nhưng hắn không còn cách nào khác. Tận bao nhiêu đây quỷ hồn, không cần đoái hoài đạo hạnh của chúng, số lượng cũng đủ bóp chết hắn.
Nhưng mà, phía sau còn có Black. Nếu hắn có chuyện gì thì nàng cũng không thể rời khỏi đây. Ánh mắt hắn nhìn trăm quỷ mà thoáng qua rung động, có tiết tấu bắt chó đi cày.
"Đừng giả bộ nữa... Con Ma Xương này!" Đương nhiên Lý Giao không dám nói to. Hiện tại trông ông Can vô dụng như vậy, thực chất Ma Xương có thể tấn công hắn ngay bây giờ.
Ông Can im lặng nhìn hắn, cái nhìn đã khác đi. Tiếp theo ông ta nở nụ cười méo mó, gió lạnh xung quanh bắt đầu gào thét.
Black hoảng sợ nấp sau lưng Lý Giao, Lý Giao cảm thấy không ổn, nhìn xung quanh, hắn nhận ra không chỉ có mình ông Can trong nghĩa địa.
"Ông ta là thứ gì? Có cần trị thương không? Ai... Giờ này tôi quên mang thuốc rồi!"
Lý Giao quay lại nhìn Black đang lúng túng, nàng thật hồn nhiên thảo luận.
"Có canxi thì tốt hơn!" Lý Giao cũng thảo luận, bước lùi ra xa cùng với Black.
Đằng kia, ông Can lê lết trên mặt đất, kéo theo cái chân toàn máu. Lý Giao biết lão này đã thật đạp phải đinh, nếu không mau kéo Ma Xương ra khỏi cơ thể lão, không bị mất sức chết cũng nhiễm trùng chết.
"Đứng đây đợi tôi, không được đi đâu!" Lý Giao đưa Black đến một góc trong nghĩa địa, không an toàn lắm. Hắn đặt kế bên nàng cái hộp thiếc lúc ở công trường đã sử dụng. Tiếp theo hắn lại cho nàng cái lọ thủy tinh quen thuộc và đoá hoa hồng pha lê bên trong.
Hộp thiếc chỉ chứa một viên ngọc, gọi là Linh Bảo. Trước đây, Lý Giao mang nó từ tiệm sắt vụn đem về nhà. Sự cố là, khi hắn còn nhỏ, dù theo thầy Tư học làm thầy pháp vẫn chỉ là trẻ con. Mà dưới thôn hắn, trẻ con thì vẫn thích ăn kem, hắn cũng không ngoại lệ.
Cho nên muốn ăn kem, hắn đã lấy vài thứ trong nhà thầy Tư mà hắn cho là đã cũ kỹ không còn dùng đến. Thế là từng thứ thay phiên thay phiên ra đi đổi lấy tiền mua kem.
Thật bất ngờ, Lý Giao đã bán đi một món pháp bảo quan trọng. Kết quả, thầy Toàn thoải mái phun nước bọt, hắn phải quay lại tiệm sắt vụn tìm mua lại. Nhưng đến nơi rồi hắn quên mất phải tìm cái gì, vớ ẩu vài thứ, lẫn lộn cái hộp thiếc trong đó. Bất ngờ hơn, hộp thiếc này đã có vật gì chết bên trong, âm khí lâu ngày tích tụ biến nó thành Linh Bảo.
Về nguồn gốc nó thì thầy Tư cũng không biết. Nó chết lâu rồi, chấp niệm bám vào hộp thiếc, nên nó chỉ thích làm một cái hộp thôi. Lý Giao được thầy Tư hướng dẫn nuôi nó, cho nó ăn viên ngọc. Nguyên nhân nó thích được người ta tôn trọng, cho nó giữ món đồ quý giá.
Những ngày đầu bắt gặp Linh Bảo quanh quẩn trong nhà, Lý Giao không còn tâm tư nào để mà hình dung. Dần dần thành quen, Linh Bảo không có ý hại đến hắn.
Chỉ cần viên ngọc còn bên trong cái hộp, Linh Bảo sẽ không cho bất kỳ ai đến gần. Nó đơn thuần bảo vệ cái thứ bên trong, Lý Giao áp dụng nó bảo vệ chính mình. Hắn thường dùng một loại nước phép lau chùi cho viên ngọc, chính là cái lọ thủy tinh ngâm hoa hồng pha lê. Cầm lọ thủy tinh thì Linh Bảo nhận diện chủ nhân như Lý Giao, người đó có thể đứng gần với nó.
Quay trở lại. Lý Giao đã thấy những cái bóng trắng xa xa, tất cả cùng nhìn về phía hắn như đòi mạng. Không! Phải nói là rất nhiều. Hắn lại nhìn ông Can chậm chạp bò đến, đấu tranh nội tâm một phen, rốt cuộc đốt lên một cây nhang.
Nửa đêm canh Tý, bách quỷ dạ hành...
Lý Giao xé một tấm bùa trống, bên phải một chút, bên trái một chút. Bàn tay giũ một cái giấy vàng rụng xuống như hoa, trên tay hắn có một người giấy.
Tiếp theo hắn xoay đầu nhang, châm vào giữa mặt người giấy. "Mở mắt, không nhìn ô uế nhân gian!" Lại đâm hai bên đầu người giấy. "Mở tai, không nghe xàm ngôn nhân gian!" Sau đó đâm vào bụng người giấy. "Mở thân, không ăn gạo thóc nhân gian!"
Hắn ném người giấy lên cao, hai ngón tay chỉ về người giấy, bắt Kiếm Ấn, niệm chú. "Sắc thỉnh âm linh lai pháp đàn, tam hồn thất phách hồi khứ lai, vân đầu bích lạc lai thọ hưởng, hồi hoàn hướng thượng bảo đàn trung. Âm giả tự nhiên lai, âm giả tự nhiên lai..."
Người giấy đang bay tưởng chừng như rớt, đột nhiên có sức sống đứng thẳng người trên không trung. Nó đưa một cái tay lên, sau đó phấp phới trong gió, động tác như người ta ngoắc tay.
Ông Can nhìn thấy cảnh tượng này, nằm lăn lộn trên mặt đất như không cam tâm. Cuối cùng thấy một bóng trắng từ cơ thể ông kéo ra, ông liền ngất xỉu. Bóng trắng có hình dáng rất quen mắt, toàn thân đều là xương trắng.
Người giấy trên cao càng ngoắc ác liệt, Ma Xương càng đi về phía nó. Lý Giao cũng chỉ muốn đem nó ra khỏi cơ thể ông Can. Nhưng... Dừng lại đã, tất cả vong hồn trong nghĩa địa đều di chuyển về phía hắn. Đủ loại hình thái, cao thấp gầy ốm, mặt mày dị dạng ngũ quan không đủ vô cùng ghê rợn.
Lý Giao cũng đã biết trước chuyện này nhưng hắn không còn cách nào khác. Tận bao nhiêu đây quỷ hồn, không cần đoái hoài đạo hạnh của chúng, số lượng cũng đủ bóp chết hắn.
Nhưng mà, phía sau còn có Black. Nếu hắn có chuyện gì thì nàng cũng không thể rời khỏi đây. Ánh mắt hắn nhìn trăm quỷ mà thoáng qua rung động, có tiết tấu bắt chó đi cày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.