Chương 12: Lệ Quỷ
Tiết Mặc Thành Hải
06/03/2022
Thấy Lý Giao không biến đổi sắc mặt, bảo vệ Kiên nói tiếp. "Mày thấy cây bàng bên ngoài không? Có vấn đề."
"Vấn đề gì?"
"Nghe nói hai tháng trước, bên xây dựng muốn đem gốc bàng chuyển qua chỗ khác. Chỗ đó họ làm thành mặt sân, là hướng đi vào cửa chính, không để cây bàng che cửa. Lúc dời đi, còn chưa kịp dời, người trên xe cẩu chết."
Lý Giao rặn hỏi. "Làm sao chết?"
"Đột quỵ. Ông chủ lo chuyện này xong, tuần sau có người khác định dời cây bàng cũng chết, từ đó không ai dám làm chuyện này nữa."
"Chết hai người." Lý Giao dựa lưng cho thoải mái, liền giết chết người, nói không chừng họ đã đụng phải Lệ Quỷ.
"Nói sợ mày không tin, người ta chết... Còn mỉm cười!" Bảo vệ Kiên né qua sợ hãi trong ánh mắt nói.
Lý Giao nhồi điếu thuốc trong gạt tàn, nói. "Sau này còn phát sinh chuyện gì nữa không?"
"Người chết thứ ba là làm bảo vệ. Ngày đầu bị phá, ngày thứ hai cũng bị phá, ngày thứ ba đập đầu tự tử. Hôm sau, người ta vào phòng thì thấy người chết đang cười, nói mà nổi da gà!" Bảo vệ Kiên xoa xoa cánh tay hưởng ứng.
Anh ta cố nói tiếp. "Từ đó trở đi mới cần hai người vào ca đêm, tao chỉ mới làm hai ngày thôi! Nay đúng ngày thứ ba, nhớ lại sợ quá mày!"
Lý Giao nghẹn ngào nói. "Mới làm hai ngày, còn tưởng anh làm lâu năm!"
Bảo vệ Kiên mạo hiểm uống miếng nước. "Tao làm lâu nhất rồi, thằng làm chung tao mới xin nghỉ hôm qua, nay mới có mày. Bữa đầu tao và nó mơ cùng ác mộng, thấy hơi sợ, hôm qua nghe tiếng cười con gái quanh đây. Moá nó, mày nghĩ đi, từ mười hai giờ đến ba giờ sáng, hai thằng cứ mười phút nghe tiếng cười, thôi tao không nói nữa!"
"Phải phải, đừng nói!" Lý Giao dùng biện pháp cắn móng tay tỏ ra lo âu.
Đột nhiên, "Cộc cộc cộc." Tiếng gõ cửa bên ngoài như có như không, bóng đèn trên đầu tắt một cái rồi gào thét sáng lên. Lý Giao và bảo vệ Kiên nhìn nhau, ngồi cứng đờ một chỗ.
"Chắc, chắc... Chắc cái gì rơi trúng cửa!" Bảo vệ Kiên run tay nâng ly nước như vận nội công, uống một miếng nước.
"Phải... Không?" Lý Giao thấy anh ta rất biết trấn an, cái gì rơi trúng cửa mà đều đặn như vậy. Hắn cũng uống hớp trà đá, trong đầu nhớ lại bóng cô gái trên cây bàng.
"Cộc cộc cộc."
Hai người nhìn ra cửa. Lại nói về Lý Giao, hắn cảm giác âm khí rất rõ ràng nhưng không nói lên được điều gì. Cơ bản hơn mười hai giờ, công trường vắng tanh, xung quanh ít nhà dân, sân khấu như vậy tất có nhiều âm khí. Hắn sở hữu Âm Dương Nhãn cũng không thể nhìn xuyên tường, lỡ có người gõ cửa thì sao.
"Cộc cộc cộc."
Woa! Người này không mở miệng kêu, hay là bị câm. Lý Giao nói. "Anh thử mở cửa xem, có ai tìm thì sao?"
Không ngoài sở liệu, bảo vệ Kiên nói. "Bộ bị câm sao mà không biết mở miệng?"
"Hoặc là có việc gì khó nói, hoặc là người ta lịch sự, chỉ gõ cửa. Có khi bên cấp trên xuống kiểm tra, anh không mở cửa thì cho rằng anh đi ngủ, mai lại báo với cấp trên. Còn nếu không thì có người phá chúng ta, giả ma giả quỷ."
Lý Giao loại ra mấy khả năng, không nghe tiếng động nữa. Bảo vệ Kiên nghĩ cũng đúng, nếu có người phá, anh bắt được sẽ lập công, còn sợ thì khác nào bị người ta dắt mũi. Nhưng đợi anh thức tỉnh thì không còn ai gõ cửa, lấy cớ này, anh đứng dậy đi lên.
Nói thì hay, Lý Giao cũng sợ. Nhưng hắn khích lệ cho bảo vệ Kiên mở cửa thì hắn mới biết là có thứ gì.
Bảo vệ Kiên điều phối tâm trạng, vẫn không dám mở cửa. Anh bèn lách qua cửa sổ. Cửa sổ không phải cửa kính, phòng bảo vệ tạm bợ, là cửa bằng gỗ. Anh giở nhẹ cánh cửa, áp sát một bên mặt, đưa mắt nhìn qua phía trước cửa chính.
Nhìn thấy một người, tức khắc như mê man không thể rời mắt: Một cô gái vóc người nhỏ nhắn mặc bộ lễ phục đỏ tươi, thêu rồng thêu phụng, đội tấm vải trùm đầu của cô dâu thời xưa.
Một cơn gió thổi qua cuốn tấm vải bay đi mất, lộ ra mặt hoa da phấn, bờ môi đỏ, cặp mắt sắc sảo. Dù biết lành ít dữ nhiều, bảo vệ Kiên như mất cảm giác không thể quay đầu.
Bên trong, Lý Giao thấy anh ta cứ đứng yên, trong lòng nói không ổn nên đi đến.
Trước cửa, cô gái quay mặt về cửa sổ nhìn bảo vệ Kiên. Nửa gương mặt bên kia của cô mất hết da, một mớ thịt nhăn nheo, điểm mấy con giòi lít nha lít nhít. Đặc biệt là không có mí mắt, con mắt cô to tròn nhìn như nổi đoá.
"A!!!"
Lý Giao đến gần, bảo vệ Kiên hét lên, ép cánh cửa lại. Anh ta quay cái gương mặt tái nhợt, thân thể vô lực ngồi tuột xuống, một cánh tay níu lấy cửa sổ ở trên cũng không tác dụng đưa anh đứng lên.
Phàm đã trải qua chuyện kinh khủng đây. Lý Giao định đỡ bảo vệ Kiên, từ cửa sổ chui vào làn hương thơm son phấn. Lý Giao nhột nhột mũi, vội rút ra ba tấm bùa, một tấm dán cửa sổ, hai tấm dán cửa chính. Bùa của hắn không cần keo dán vẫn dính chặt phá lệ.
Xong, hắn kéo bảo vệ Kiên sâu vào trong phòng. Hắn biết gặp phải Lệ Quỷ thật rồi.
"Vấn đề gì?"
"Nghe nói hai tháng trước, bên xây dựng muốn đem gốc bàng chuyển qua chỗ khác. Chỗ đó họ làm thành mặt sân, là hướng đi vào cửa chính, không để cây bàng che cửa. Lúc dời đi, còn chưa kịp dời, người trên xe cẩu chết."
Lý Giao rặn hỏi. "Làm sao chết?"
"Đột quỵ. Ông chủ lo chuyện này xong, tuần sau có người khác định dời cây bàng cũng chết, từ đó không ai dám làm chuyện này nữa."
"Chết hai người." Lý Giao dựa lưng cho thoải mái, liền giết chết người, nói không chừng họ đã đụng phải Lệ Quỷ.
"Nói sợ mày không tin, người ta chết... Còn mỉm cười!" Bảo vệ Kiên né qua sợ hãi trong ánh mắt nói.
Lý Giao nhồi điếu thuốc trong gạt tàn, nói. "Sau này còn phát sinh chuyện gì nữa không?"
"Người chết thứ ba là làm bảo vệ. Ngày đầu bị phá, ngày thứ hai cũng bị phá, ngày thứ ba đập đầu tự tử. Hôm sau, người ta vào phòng thì thấy người chết đang cười, nói mà nổi da gà!" Bảo vệ Kiên xoa xoa cánh tay hưởng ứng.
Anh ta cố nói tiếp. "Từ đó trở đi mới cần hai người vào ca đêm, tao chỉ mới làm hai ngày thôi! Nay đúng ngày thứ ba, nhớ lại sợ quá mày!"
Lý Giao nghẹn ngào nói. "Mới làm hai ngày, còn tưởng anh làm lâu năm!"
Bảo vệ Kiên mạo hiểm uống miếng nước. "Tao làm lâu nhất rồi, thằng làm chung tao mới xin nghỉ hôm qua, nay mới có mày. Bữa đầu tao và nó mơ cùng ác mộng, thấy hơi sợ, hôm qua nghe tiếng cười con gái quanh đây. Moá nó, mày nghĩ đi, từ mười hai giờ đến ba giờ sáng, hai thằng cứ mười phút nghe tiếng cười, thôi tao không nói nữa!"
"Phải phải, đừng nói!" Lý Giao dùng biện pháp cắn móng tay tỏ ra lo âu.
Đột nhiên, "Cộc cộc cộc." Tiếng gõ cửa bên ngoài như có như không, bóng đèn trên đầu tắt một cái rồi gào thét sáng lên. Lý Giao và bảo vệ Kiên nhìn nhau, ngồi cứng đờ một chỗ.
"Chắc, chắc... Chắc cái gì rơi trúng cửa!" Bảo vệ Kiên run tay nâng ly nước như vận nội công, uống một miếng nước.
"Phải... Không?" Lý Giao thấy anh ta rất biết trấn an, cái gì rơi trúng cửa mà đều đặn như vậy. Hắn cũng uống hớp trà đá, trong đầu nhớ lại bóng cô gái trên cây bàng.
"Cộc cộc cộc."
Hai người nhìn ra cửa. Lại nói về Lý Giao, hắn cảm giác âm khí rất rõ ràng nhưng không nói lên được điều gì. Cơ bản hơn mười hai giờ, công trường vắng tanh, xung quanh ít nhà dân, sân khấu như vậy tất có nhiều âm khí. Hắn sở hữu Âm Dương Nhãn cũng không thể nhìn xuyên tường, lỡ có người gõ cửa thì sao.
"Cộc cộc cộc."
Woa! Người này không mở miệng kêu, hay là bị câm. Lý Giao nói. "Anh thử mở cửa xem, có ai tìm thì sao?"
Không ngoài sở liệu, bảo vệ Kiên nói. "Bộ bị câm sao mà không biết mở miệng?"
"Hoặc là có việc gì khó nói, hoặc là người ta lịch sự, chỉ gõ cửa. Có khi bên cấp trên xuống kiểm tra, anh không mở cửa thì cho rằng anh đi ngủ, mai lại báo với cấp trên. Còn nếu không thì có người phá chúng ta, giả ma giả quỷ."
Lý Giao loại ra mấy khả năng, không nghe tiếng động nữa. Bảo vệ Kiên nghĩ cũng đúng, nếu có người phá, anh bắt được sẽ lập công, còn sợ thì khác nào bị người ta dắt mũi. Nhưng đợi anh thức tỉnh thì không còn ai gõ cửa, lấy cớ này, anh đứng dậy đi lên.
Nói thì hay, Lý Giao cũng sợ. Nhưng hắn khích lệ cho bảo vệ Kiên mở cửa thì hắn mới biết là có thứ gì.
Bảo vệ Kiên điều phối tâm trạng, vẫn không dám mở cửa. Anh bèn lách qua cửa sổ. Cửa sổ không phải cửa kính, phòng bảo vệ tạm bợ, là cửa bằng gỗ. Anh giở nhẹ cánh cửa, áp sát một bên mặt, đưa mắt nhìn qua phía trước cửa chính.
Nhìn thấy một người, tức khắc như mê man không thể rời mắt: Một cô gái vóc người nhỏ nhắn mặc bộ lễ phục đỏ tươi, thêu rồng thêu phụng, đội tấm vải trùm đầu của cô dâu thời xưa.
Một cơn gió thổi qua cuốn tấm vải bay đi mất, lộ ra mặt hoa da phấn, bờ môi đỏ, cặp mắt sắc sảo. Dù biết lành ít dữ nhiều, bảo vệ Kiên như mất cảm giác không thể quay đầu.
Bên trong, Lý Giao thấy anh ta cứ đứng yên, trong lòng nói không ổn nên đi đến.
Trước cửa, cô gái quay mặt về cửa sổ nhìn bảo vệ Kiên. Nửa gương mặt bên kia của cô mất hết da, một mớ thịt nhăn nheo, điểm mấy con giòi lít nha lít nhít. Đặc biệt là không có mí mắt, con mắt cô to tròn nhìn như nổi đoá.
"A!!!"
Lý Giao đến gần, bảo vệ Kiên hét lên, ép cánh cửa lại. Anh ta quay cái gương mặt tái nhợt, thân thể vô lực ngồi tuột xuống, một cánh tay níu lấy cửa sổ ở trên cũng không tác dụng đưa anh đứng lên.
Phàm đã trải qua chuyện kinh khủng đây. Lý Giao định đỡ bảo vệ Kiên, từ cửa sổ chui vào làn hương thơm son phấn. Lý Giao nhột nhột mũi, vội rút ra ba tấm bùa, một tấm dán cửa sổ, hai tấm dán cửa chính. Bùa của hắn không cần keo dán vẫn dính chặt phá lệ.
Xong, hắn kéo bảo vệ Kiên sâu vào trong phòng. Hắn biết gặp phải Lệ Quỷ thật rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.