Chương 31: Quỷ Hồn Tiếc Của
Tiết Mặc Thành Hải
19/03/2022
"Nè, có sao không? Sao liều quá vậy?"
"Tôi đi với anh, gặp nạn phải giúp rồi!" Black hậm hực nói, phủi phủi bụi đất trên người, sau đó lấy khăn lau miệng.
"Cũng tại tôi quá chủ quan." Lý Giao viện cớ nói, đi đến bộ xương. "Cô nhớ lúc nào cũng phải bình tĩnh, nơi đây dễ sinh ảo giác!"
Black đi đến, không sai, bộ nội tạng vừa rồi đã biến mất. Vừa rồi nàng tự hỏi xương người thì những thứ ấy làm sao mà có, hoá ra là ảo giác. Âm khí nặng nề, tác động lên não bộ con người, nếu không đủ ý chí sẽ lạc vào mê cung, tưởng đó là thật.
"Nó chết rồi?" Black hỏi.
"Không! Nó đã chết rất lâu, thứ này gọi là Ma Xương. Vừa rồi, chậm một chút là tôi bị nó nhập vào, Ma Xương có khả năng nhập xác rất mạnh." Lý Giao nhớ lại lúc đó suýt hôn Ma Xương, tận cùng đau khổ.
Lúc này, con sâu trùng bò khỏi miệng bộ xương, cái đầu tròn, hai mắt đen bóng, thân hình thì béo núc ních. Lý Giao ngồi xuống, lật bàn tay, sâu trùng thông minh lắm, bò lên tay hắn.
Black trông thấy tất cả, Lý Giao bỏ tay trước miệng hắn, sâu trùng chùng chục chùng chục chui vào mất hút. Black rùng mình. "Tôi mong đó cũng là ảo giác."
Lý Giao nhìn nàng, một trận cười to.
Trước mắt giải quyết mớ hỗ hốn này. Lý Giao bế đống xương người bỏ lại quan tài. Trong quan tài có một hộp vàng bạc, một tấm ngọc thạch. Nói nhiều không nhiều, nhưng trộm mộ vớ được đám này có thể nói như đi làm cho ngày lễ.
Black nhìn mấy vết tích, tỏ ra khinh thường bọn trộm mộ. "Chỉ có bao nhiêu đây phải cất công làm chuyện phạm pháp?"
"Họ đâu biết bên trong mộ có gì, nghề trộm mộ cũng may rủi."
Black lại nói. "Đã ăn trộm thì không phải nghề! Cái bọn này, dám đánh nhau với ta?"
Lý Giao thấy nàng đã đánh cho ba người đó tơi tả, còn mang hận người ta, không dám chọc nữa. Ngược lại hắn không nghĩ như vậy, nghề tốt hay xấu, được công nhận hay không công nhận, vẫn là nghề thôi.
Lý Giao đóng nắp quan tài, hai người trèo lên miệng hố. Lý Giao thở phào, nhưng còn chưa hết, ba người trộm mộ biến đâu mất. "Mấy tên đó đâu rồi?"
"Sợ quá nên chạy hết rồi! Anh cần bắt lại hả?" Black nói, như là muốn tìm chúng thì nhất định làm được.
Lý Giao lắc đầu, hắn không định truy kích người ta. Nhìn vào trong hố. Hắn là quản trang ở đây, chỉ một mình hắn. Đương nhiên cái hố này do hắn lãnh hết phận sự. Mặc dù tâm trạng có hơi khúc khuỷu, vẫn cầm xẻng lấp đất cho cái hố.
May là mộ mới, đất chưa sụp sâu xuống dưới, Lý Giao lấy đủ phần đất đắp lên. Nhưng hắn luôn lấy làm lạ, là mộ mới, người trong mộ rõ ràng chết đã lâu rồi.
Xong việc, hắn thọc cả chai nước vào mồm, nước ọc ọc đổ xuống, tràn vào lồng ngực. Thoáng chốc đã xử lý hết chai nước.
Black ngồi xuống quan tâm nói. "Trong miệng anh là con gì?"
"Có dịp tôi kể cho nghe, giờ mệt quá, tôi tìm chỗ ngủ đây!" Lý Giao lấy lon bia Black đã tặng hắn, tiếp tục uống.
Ánh mắt Black rơi xuống ba lô, rất hiếu kỳ. "Ba lô anh là cái gì mà chứa nhiều đồ như vậy? Nhìn nó không to quá?"
"Khi khác rồi nói đi!"
Lòng hiếu kỳ của nữ nhân thật sôi trào.
***
Sáng hôm sau. Lý Giao ngủ dậy, lúc này hắn đang ngồi trong xe hơi với Black. Nhớ lại lúc trước thầy Toàn dẫn hắn ra nghĩa địa, sau đó bỏ về. Hắn phải một mình ngủ trên mả, đúng là thảm kịch. Thầy Toàn muốn tập cho hắn quen dần, nhưng cho đến bây giờ hắn vẫn không thể làm điều đó.
Cạnh bên, Black vẫn còn ngủ. Lý Giao đánh thức nàng, nàng mở mắt còn đang mê man, mở điện thoại. "Còn sớm mà!"
Thôi thì ngủ tiếp.
Lý Giao trợn trắng mắt, lại kêu nàng thức dậy. Đây là nghĩa địa mà, một lát nữa sẽ có người vào, hắn khó ăn nói.
Black đành thức dậy, duỗi lưng. Lý Giao đẩy cửa bước ra ngoài, vội mở cổng, may là chưa có ai đến. Black thấy điệu bộ làm rộn của hắn thì bật cười.
Chứa chấp một cô gái qua đêm trong nghĩa địa thật biến thái, cho nên Lý Giao đuổi nàng về. Black hầm hầm, như chiều theo hắn lái xe ra khỏi nghĩa địa.
Lý Giao tự xoa bóp, cả người đều mỏi, cảm giác như ngọn đèn cạn dầu. Đợi cho ông làm ban ngày đến, ông ta đã năm mươi mấy tuổi, dáng cao liêu xiêu. Mà ông ta nói làm ở đây lâu rồi, Lý Giao khai thác thông tin từ ông.
Ông tên Can. Lý Giao và ông Can trôi dạt đến chỗ hôm qua. Ông Can nói. "Cái chỗ này đúng là mới cất, chưa kịp xây đá! Người trong mộ chết hơn một thế kỷ rồi, nghe nói lúc còn sống làm quan."
Lý Giao liền nói. "Quan thanh liêm hả?"
"Sao tôi biết? Chỉ biết làm quan thôi, không nổi tiếng gì."
Lý Giao ngẫm lại, có lẽ đêm qua, ba người trộm mộ đã đụng vào số vàng bạc nên làm Ma Xương nổi giận. Hắn cho rằng đây là một quỷ hồn tiếc của.
Ông Can tiếp tục nói. "Nghĩa địa trùng tu mới dời mộ phần sang chỗ khác, cả bia đá cũng được mang theo."
Ông chỉ tay vào tấm bia đá gần đó. Lý Giao nhìn theo, giờ mới để ý, hoá ra ngoài mộ thì còn có bia đá.
"Tôi đi với anh, gặp nạn phải giúp rồi!" Black hậm hực nói, phủi phủi bụi đất trên người, sau đó lấy khăn lau miệng.
"Cũng tại tôi quá chủ quan." Lý Giao viện cớ nói, đi đến bộ xương. "Cô nhớ lúc nào cũng phải bình tĩnh, nơi đây dễ sinh ảo giác!"
Black đi đến, không sai, bộ nội tạng vừa rồi đã biến mất. Vừa rồi nàng tự hỏi xương người thì những thứ ấy làm sao mà có, hoá ra là ảo giác. Âm khí nặng nề, tác động lên não bộ con người, nếu không đủ ý chí sẽ lạc vào mê cung, tưởng đó là thật.
"Nó chết rồi?" Black hỏi.
"Không! Nó đã chết rất lâu, thứ này gọi là Ma Xương. Vừa rồi, chậm một chút là tôi bị nó nhập vào, Ma Xương có khả năng nhập xác rất mạnh." Lý Giao nhớ lại lúc đó suýt hôn Ma Xương, tận cùng đau khổ.
Lúc này, con sâu trùng bò khỏi miệng bộ xương, cái đầu tròn, hai mắt đen bóng, thân hình thì béo núc ních. Lý Giao ngồi xuống, lật bàn tay, sâu trùng thông minh lắm, bò lên tay hắn.
Black trông thấy tất cả, Lý Giao bỏ tay trước miệng hắn, sâu trùng chùng chục chùng chục chui vào mất hút. Black rùng mình. "Tôi mong đó cũng là ảo giác."
Lý Giao nhìn nàng, một trận cười to.
Trước mắt giải quyết mớ hỗ hốn này. Lý Giao bế đống xương người bỏ lại quan tài. Trong quan tài có một hộp vàng bạc, một tấm ngọc thạch. Nói nhiều không nhiều, nhưng trộm mộ vớ được đám này có thể nói như đi làm cho ngày lễ.
Black nhìn mấy vết tích, tỏ ra khinh thường bọn trộm mộ. "Chỉ có bao nhiêu đây phải cất công làm chuyện phạm pháp?"
"Họ đâu biết bên trong mộ có gì, nghề trộm mộ cũng may rủi."
Black lại nói. "Đã ăn trộm thì không phải nghề! Cái bọn này, dám đánh nhau với ta?"
Lý Giao thấy nàng đã đánh cho ba người đó tơi tả, còn mang hận người ta, không dám chọc nữa. Ngược lại hắn không nghĩ như vậy, nghề tốt hay xấu, được công nhận hay không công nhận, vẫn là nghề thôi.
Lý Giao đóng nắp quan tài, hai người trèo lên miệng hố. Lý Giao thở phào, nhưng còn chưa hết, ba người trộm mộ biến đâu mất. "Mấy tên đó đâu rồi?"
"Sợ quá nên chạy hết rồi! Anh cần bắt lại hả?" Black nói, như là muốn tìm chúng thì nhất định làm được.
Lý Giao lắc đầu, hắn không định truy kích người ta. Nhìn vào trong hố. Hắn là quản trang ở đây, chỉ một mình hắn. Đương nhiên cái hố này do hắn lãnh hết phận sự. Mặc dù tâm trạng có hơi khúc khuỷu, vẫn cầm xẻng lấp đất cho cái hố.
May là mộ mới, đất chưa sụp sâu xuống dưới, Lý Giao lấy đủ phần đất đắp lên. Nhưng hắn luôn lấy làm lạ, là mộ mới, người trong mộ rõ ràng chết đã lâu rồi.
Xong việc, hắn thọc cả chai nước vào mồm, nước ọc ọc đổ xuống, tràn vào lồng ngực. Thoáng chốc đã xử lý hết chai nước.
Black ngồi xuống quan tâm nói. "Trong miệng anh là con gì?"
"Có dịp tôi kể cho nghe, giờ mệt quá, tôi tìm chỗ ngủ đây!" Lý Giao lấy lon bia Black đã tặng hắn, tiếp tục uống.
Ánh mắt Black rơi xuống ba lô, rất hiếu kỳ. "Ba lô anh là cái gì mà chứa nhiều đồ như vậy? Nhìn nó không to quá?"
"Khi khác rồi nói đi!"
Lòng hiếu kỳ của nữ nhân thật sôi trào.
***
Sáng hôm sau. Lý Giao ngủ dậy, lúc này hắn đang ngồi trong xe hơi với Black. Nhớ lại lúc trước thầy Toàn dẫn hắn ra nghĩa địa, sau đó bỏ về. Hắn phải một mình ngủ trên mả, đúng là thảm kịch. Thầy Toàn muốn tập cho hắn quen dần, nhưng cho đến bây giờ hắn vẫn không thể làm điều đó.
Cạnh bên, Black vẫn còn ngủ. Lý Giao đánh thức nàng, nàng mở mắt còn đang mê man, mở điện thoại. "Còn sớm mà!"
Thôi thì ngủ tiếp.
Lý Giao trợn trắng mắt, lại kêu nàng thức dậy. Đây là nghĩa địa mà, một lát nữa sẽ có người vào, hắn khó ăn nói.
Black đành thức dậy, duỗi lưng. Lý Giao đẩy cửa bước ra ngoài, vội mở cổng, may là chưa có ai đến. Black thấy điệu bộ làm rộn của hắn thì bật cười.
Chứa chấp một cô gái qua đêm trong nghĩa địa thật biến thái, cho nên Lý Giao đuổi nàng về. Black hầm hầm, như chiều theo hắn lái xe ra khỏi nghĩa địa.
Lý Giao tự xoa bóp, cả người đều mỏi, cảm giác như ngọn đèn cạn dầu. Đợi cho ông làm ban ngày đến, ông ta đã năm mươi mấy tuổi, dáng cao liêu xiêu. Mà ông ta nói làm ở đây lâu rồi, Lý Giao khai thác thông tin từ ông.
Ông tên Can. Lý Giao và ông Can trôi dạt đến chỗ hôm qua. Ông Can nói. "Cái chỗ này đúng là mới cất, chưa kịp xây đá! Người trong mộ chết hơn một thế kỷ rồi, nghe nói lúc còn sống làm quan."
Lý Giao liền nói. "Quan thanh liêm hả?"
"Sao tôi biết? Chỉ biết làm quan thôi, không nổi tiếng gì."
Lý Giao ngẫm lại, có lẽ đêm qua, ba người trộm mộ đã đụng vào số vàng bạc nên làm Ma Xương nổi giận. Hắn cho rằng đây là một quỷ hồn tiếc của.
Ông Can tiếp tục nói. "Nghĩa địa trùng tu mới dời mộ phần sang chỗ khác, cả bia đá cũng được mang theo."
Ông chỉ tay vào tấm bia đá gần đó. Lý Giao nhìn theo, giờ mới để ý, hoá ra ngoài mộ thì còn có bia đá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.