Chương 38
Ma Mị Hồng Trần
28/01/2024
Đang lúc Lăng Thiên bị Triệu Thủ Minh chặn lại trước cửa thì quản lý cửa hàng 4S đi tới. Cô ta là phụ nữ, cũng là người bạn đã sắp xếp công việc cho Triệu Thủ Minh.
Các mối quan hệ xã hội của Triệu Thủ Minh rất hỗn loạn. Người phụ nữ này từng đeo bám Triệu Thủ Minh. Bây giờ lại thành Triệu Thủ Minh kiếm ăn dưới tay cô ta.
“Tiểu Mỹ, cái thằng này không mua xe mà còn muốn đi vào tiệm.” Triệu Thủ Minh khinh thường nhìn Lăng Thiên nói.
Người phụ nữ tên Tiểu Mỹ nhìn Lăng Thiên: “Thưa anh, hôm nay cửa hàng chúng tôi phải tiếp một khách hàng quan trọng. Nếu anh không muốn mua xe thì mời anh ra ngoài, đừng làm lỡ chuyện tiếp một khách hàng quan trọng của chúng tôi.” Dù sao cô ta cũng là quản lý, nên nói năng khách sáo hơn, nhưng trong lòng lại tràn đầy khinh thường Lăng Thiên.
Một người đàn ông mặc bộ đồ ngụy trang rách nát như vậy, không phải là công nhân xây dựng, thì chính là công nhân bốc vác, vừa thấy là biết cái loại đàn ông không tiền đồ.
Nhưng lời nói của Lăng Thiên lại trực tiếp chặn họng cô ta.
“Ai nói tôi không mua xe?”
Tuy nhiên, Triệu Thủ Minh lại cười nhạo nói: “Anh mua xe? Mua xe gì? Xe đạp hả? Ở đây là cửa hàng Hummer 4S, một chiếc xe trị giá mấy trăm nghìn tệ, với cái bộ dáng tàn tạ này của anh mà cũng mua nổi nữa hả?”
Chỉ là một chiếc Hummer giá mấy trăm nghìn tệ mà thôi, Lăng Thiên thật sự không coi ra gì. Trước đây anh toàn lái việt dã quân dụng Unimog giá mấy chục triệu tệ. Nếu không phải sợ bại lộ thân phận, sợ vợ nghi ngờ, thì anh đã sớm bảo Cương Long lái xe của anh lại đây, cần gì phải tới một cửa hàng 4S nhỏ nhoi lái một chiếc Hummer cà tàng?
Loại xe này hoàn toàn không mang lại cho anh cảm giác như đang ở trên chiến trường. Nó chỉ giống như là lái xe lắc cho bé, thật sự rất nhàm chán.
“Thưa anh, nếu anh muốn mua xe thì chúng tôi hoan nghênh anh. Nhưng chiếc xe rẻ nhất ở đây cũng có giá mấy trăm nghìn tệ, anh xác định mình có nhiều tiền như vậy sao?” Cô ta nhìn Lăng Thiên bằng ánh mắt nghi ngờ. Nếu không phải vì thân phận của mình, thì cô ta thật sự sẽ chửi chết Lăng Thiên.
“Không có.”
“Haha, anh muốn chọc cười chết tôi phải không? Không có tiền thì mua xe kiểu gì? Tôi thấy anh tới đây để gây chuyện thì đúng hơn. Mau cút cho tôi!” Triệu Thủ Minh chế giễu nói.
Chuyện nhà họ Triệu bị càn quét không làm cho anh ta khôn ra?
Xem ra anh ta là kiểu chưa thấy quan tài chưa rơi nước mắt?
“Thưa anh, anh quá đáng lắm rồi, chúng tôi rất bận, không có thời gian ở đây đùa giỡn với anh. Nếu anh còn cứ làm loạn như thế này thì thật xin lỗi, tôi phải nhờ bảo vệ đuổi anh đi.” Người phụ nữ giận dữ nói.
“À phải rồi, lúc nãy tôi nói nhầm, không phải tôi mua xe, là người khác mua xe cho tôi, tôi đến đây để lấy xe.” Lăng Thiên nói.
“Người khác mua xe cho anh? Haha, sao anh không tự nhìn lại mình, rồi nhìn lại đức hạnh của mình đi? Nói gì mà người khác mua xe cho anh? Sao anh không nói là người khác nịnh bợ anh, kêu anh là cha đâu?”
“Anh có gọi tôi thì tôi cũng sẽ không đồng ý. Bởi vì anh không xứng!” Lăng Thiên hờ hững nói.
“Anh tìm chết hả!” Triệu Thủ Minh tức giận mắng.
Lúc này người phụ nữ cũng tức giận, rốt cuộc lát nữa cô ta còn phải tiếp một vị khách hàng quan trọng. Đây là người mà ngay cả thống đốc thành phố Vân cũng phải tôn kính. Cô ta không muốn đắc tội một nhân vật lớn như vậy. Nếu có sai sót gì đó thì sau này cô ta cũng không cần làm ăn ở thành phố Vân nữa.
“Bảo vệ, đuổi tên khốn này đi cho tôi!” Cô ta không kiềm nén được nữa.
Lăng Thiên mỉm cười: “Cô không cần đuổi tôi đi. Tôi sẽ tự mình đi. Nếu các người có hối hận thì cũng đừng trách tôi.”
“Chúng tôi hối hận? Haha, hôm nay anh uống lộn thuốc hả? Khoác lác tới tận Thái Bình Dương cơ đấy!”
Lăng Thiên mặc kệ Triệu Thủ Minh cười nhạo mình. Bởi vì anh biết lát nữa Triệu Thủ Minh sẽ cực kì thảm. Khi ấy, cho dù là Thiên Vương lão tử* cũng không cứu được anh ta.
(*) Thiên Vương lão tử: chỉ người có địa vị và quyền lực cao.
Vì anh muốn chơi, nên tôi sẽ cho anh một cơ hội chơi cho đã.
Lăng Thiên lên xe, từ từ đạp về phía trước.
Các mối quan hệ xã hội của Triệu Thủ Minh rất hỗn loạn. Người phụ nữ này từng đeo bám Triệu Thủ Minh. Bây giờ lại thành Triệu Thủ Minh kiếm ăn dưới tay cô ta.
“Tiểu Mỹ, cái thằng này không mua xe mà còn muốn đi vào tiệm.” Triệu Thủ Minh khinh thường nhìn Lăng Thiên nói.
Người phụ nữ tên Tiểu Mỹ nhìn Lăng Thiên: “Thưa anh, hôm nay cửa hàng chúng tôi phải tiếp một khách hàng quan trọng. Nếu anh không muốn mua xe thì mời anh ra ngoài, đừng làm lỡ chuyện tiếp một khách hàng quan trọng của chúng tôi.” Dù sao cô ta cũng là quản lý, nên nói năng khách sáo hơn, nhưng trong lòng lại tràn đầy khinh thường Lăng Thiên.
Một người đàn ông mặc bộ đồ ngụy trang rách nát như vậy, không phải là công nhân xây dựng, thì chính là công nhân bốc vác, vừa thấy là biết cái loại đàn ông không tiền đồ.
Nhưng lời nói của Lăng Thiên lại trực tiếp chặn họng cô ta.
“Ai nói tôi không mua xe?”
Tuy nhiên, Triệu Thủ Minh lại cười nhạo nói: “Anh mua xe? Mua xe gì? Xe đạp hả? Ở đây là cửa hàng Hummer 4S, một chiếc xe trị giá mấy trăm nghìn tệ, với cái bộ dáng tàn tạ này của anh mà cũng mua nổi nữa hả?”
Chỉ là một chiếc Hummer giá mấy trăm nghìn tệ mà thôi, Lăng Thiên thật sự không coi ra gì. Trước đây anh toàn lái việt dã quân dụng Unimog giá mấy chục triệu tệ. Nếu không phải sợ bại lộ thân phận, sợ vợ nghi ngờ, thì anh đã sớm bảo Cương Long lái xe của anh lại đây, cần gì phải tới một cửa hàng 4S nhỏ nhoi lái một chiếc Hummer cà tàng?
Loại xe này hoàn toàn không mang lại cho anh cảm giác như đang ở trên chiến trường. Nó chỉ giống như là lái xe lắc cho bé, thật sự rất nhàm chán.
“Thưa anh, nếu anh muốn mua xe thì chúng tôi hoan nghênh anh. Nhưng chiếc xe rẻ nhất ở đây cũng có giá mấy trăm nghìn tệ, anh xác định mình có nhiều tiền như vậy sao?” Cô ta nhìn Lăng Thiên bằng ánh mắt nghi ngờ. Nếu không phải vì thân phận của mình, thì cô ta thật sự sẽ chửi chết Lăng Thiên.
“Không có.”
“Haha, anh muốn chọc cười chết tôi phải không? Không có tiền thì mua xe kiểu gì? Tôi thấy anh tới đây để gây chuyện thì đúng hơn. Mau cút cho tôi!” Triệu Thủ Minh chế giễu nói.
Chuyện nhà họ Triệu bị càn quét không làm cho anh ta khôn ra?
Xem ra anh ta là kiểu chưa thấy quan tài chưa rơi nước mắt?
“Thưa anh, anh quá đáng lắm rồi, chúng tôi rất bận, không có thời gian ở đây đùa giỡn với anh. Nếu anh còn cứ làm loạn như thế này thì thật xin lỗi, tôi phải nhờ bảo vệ đuổi anh đi.” Người phụ nữ giận dữ nói.
“À phải rồi, lúc nãy tôi nói nhầm, không phải tôi mua xe, là người khác mua xe cho tôi, tôi đến đây để lấy xe.” Lăng Thiên nói.
“Người khác mua xe cho anh? Haha, sao anh không tự nhìn lại mình, rồi nhìn lại đức hạnh của mình đi? Nói gì mà người khác mua xe cho anh? Sao anh không nói là người khác nịnh bợ anh, kêu anh là cha đâu?”
“Anh có gọi tôi thì tôi cũng sẽ không đồng ý. Bởi vì anh không xứng!” Lăng Thiên hờ hững nói.
“Anh tìm chết hả!” Triệu Thủ Minh tức giận mắng.
Lúc này người phụ nữ cũng tức giận, rốt cuộc lát nữa cô ta còn phải tiếp một vị khách hàng quan trọng. Đây là người mà ngay cả thống đốc thành phố Vân cũng phải tôn kính. Cô ta không muốn đắc tội một nhân vật lớn như vậy. Nếu có sai sót gì đó thì sau này cô ta cũng không cần làm ăn ở thành phố Vân nữa.
“Bảo vệ, đuổi tên khốn này đi cho tôi!” Cô ta không kiềm nén được nữa.
Lăng Thiên mỉm cười: “Cô không cần đuổi tôi đi. Tôi sẽ tự mình đi. Nếu các người có hối hận thì cũng đừng trách tôi.”
“Chúng tôi hối hận? Haha, hôm nay anh uống lộn thuốc hả? Khoác lác tới tận Thái Bình Dương cơ đấy!”
Lăng Thiên mặc kệ Triệu Thủ Minh cười nhạo mình. Bởi vì anh biết lát nữa Triệu Thủ Minh sẽ cực kì thảm. Khi ấy, cho dù là Thiên Vương lão tử* cũng không cứu được anh ta.
(*) Thiên Vương lão tử: chỉ người có địa vị và quyền lực cao.
Vì anh muốn chơi, nên tôi sẽ cho anh một cơ hội chơi cho đã.
Lăng Thiên lên xe, từ từ đạp về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.