Chương 17: Dê Và Chó
Sát Trùng Đội Đội Viên
22/11/2024
“Dê và Chó…” Tề Hạ nheo mắt, suy nghĩ cẩn thận về mọi chuyện.
Lúc đầu, người tự xưng là "Nhân Dương" muốn bọn họ tự sát hại lẫn nhau, nhưng giờ đây "Nhân Dương" lại nói rất lo lắng cho mấy người họ, và không thể nhắm mắt làm ngơ nhìn bọn họ chết.
“Đây không phải là đang nói dối sao…”
Bỗng nhiên, một tia sáng lóe lên trong tâm trí Tề Hạ.
Đúng vậy!
Chính là cái này!
Nói dối!
Mọi thứ đều diễn ra như dự đoán của Tề Hạ, "Dê" và "Chó" không phải là tên người, mà là "loại trò chơi"!
"Dê" rất có thể đại diện cho câu chuyện "Sói đến rồi", cậu bé chăn dê vì nói dối nhiều lần nên không ai cứu, vì vậy "Dê" là trò chơi "nói dối".
"Chó" đại diện cho sự trung thành, giống như trò chơi bắn lao ban nãy, nếu bọn họ không hợp tác, giờ đây không ai có thể sống sót, cho nên có thể nò là ‘Hợp tác’ không?
Tề Hạ lại cầm mũi lao nhìn một chút, hắn biết "Dê" có thể đã nói dối khi giải thích luật chơi.
Nhưng trong vài câu nói ngắn ngủi đó, câu nào mới là dối trá đây?
"Tôi không thể trơ mắt nhìn các người chết", nếu câu nói này là dối trá…
“Chờ đã…” Tề Hạ từ từ mở to mắt, “Đoạn văn này không phải là ‘đáp án’, mà là cái bẫy hại chết mọi người.”
“Anh đang nói gì vậy?” Kiều Gia Kình bối rối hỏi.
“Đoạn văn này toàn là dối trá!” Tề Hạ quả quyết nói, “Đứng sát tường sẽ ‘chết’, đứng dưới lỗ thông hơi mới là ‘sống’!”
Bác sĩ Triệu và cảnh sát Lý nhìn nhau, không hiểu Tề Hạ muốn nói gì.
“Các vị, còn nhớ không? ‘Dê’ sẽ nói dối!” Tề Hạ đứng giữa nhà, cố gắng để mọi người đến gần mình, “Chúng ta làm theo luật chơi của nó, cuối cùng sẽ tự hại bản thân, đây chính là sự khác biệt giữa ‘Dê’ và ‘Chó’!”
“Nhưng như vậy có hợp lý không?” Tiêu Nhiễm hơi sợ hãi hỏi, “Cả căn phòng chỉ có chỗ trên đầu anh có lỗ thông hơi, theo suy luận thì đó cũng là nơi nguy hiểm nhất…”
Về điều này, Tề Hạ cũng không hiểu rõ.
Lỗ thông hơi trên đầu này rốt cuộc sẽ rơi xuống thứ gì, mới thể hại chết những người ở sát tường?
“Ừm…” Tề Hạ suy nghĩ một lúc rồi sửa lời, “Không sao, sau khi vượt qua màn này, chúng ta có khả năng cao sẽ thoát ra ngoài, vì vậy các người cứ lựa chọn theo suy nghĩ của riêng mình là được.”
“Sao anh biết chúng ta có thể thoát ra ngoài?” Cảnh sát Lý cảnh giác hỏi.
“Vì trong lời nhắc lần này, không có ‘báo trước’ cho trò chơi tiếp theo.” Tề Hạ trả lời, “Như vậy có hai khả năng, hoặc đây là trò chơi cuối cùng, hoặc chủ trì rất tự tin có thể tiêu diệt hết chúng ta trong trò chơi này.”
Mọi người nghe xong đều mặt mày nặng nề, nhưng cũng không thể phản bác.
“Tóm lại, tôi sẽ đứng đây.” Tề Hạ lại chỉ vào chân mình, “Còn các người chọn thế nào, tùy thuộc vào các người.”
Nghe xong lời Tề Hạ, Kiều Gia Kình từ từ bước đến bên cạnh hắn, nói: “Tôi đã nói rồi, tôi tin anh.”
“Nhưng tôi là kẻ lừa đảo.” Tề Hạ lạnh lùng trả lời.
“Không sao cả.”
Lâm Cầm suy nghĩ cẩn thận một hồi, cũng che miệng mũi đi về phía trung tâm căn phòng.
“Này! Cô làm gì vậy?” Tiêu Nhiễm bám vào tường hét lớn, “Cô thực sự tin hắn à?”
Lâm Cầm gật đầu nhẹ, nói: “Đúng vậy, mọi người suy nghĩ kỹ xem, ai đã giúp chúng ta sống đến bây giờ?”
Tiêu Nhiễm nghe xong ngẩn ra, bỗng nhiên thấy lời Lâm Cầm nói cũng có lý, sau một hồi đấu tranh tư tưởng cũng đi theo.
Hàn Nhất Mặc che vết thương trên vai, cũng đi qua.
“Anh tên... Tề Hạ phải không? Tôi cũng tin anh.”
Điềm Điềm, Chương Thần Trạch cũng đi theo.
Lúc này chỉ còn lại bác sĩ Triệu và cảnh sát Lý bám sát vào tường.
“Này, hai người không qua đây à?” Điềm Điềm hét lên.
“Tôi...” Bác sĩ Triệu có vẻ do dự, dường như không quyết định được nên chọn thế nào.
“Không cần ép buộc người khác.” Tề Hạ giơ tay ra vẫy vẫy, “Vòng này không liên quan đến hợp tác, chỉ cần bản thân có thể sống sót là được.”
Đồng hồ trên mặt đất dần đến một giờ hai mươi tám phút.
Cảnh sát Lý nheo mắt nhìn chằm chằm vào Tề Hạ.
Hắn không tin kẻ lừa đảo sẽ chọn chết vào lúc này, nhưng tại sao hắn lại dẫn mọi người đứng dưới lỗ hổng chữ?
Lúc này Lâm Cầm nhìn ra tâm tư của hai người, liền nói với họ: “Tề Hạ không giống như đang nói dối, hai người có muốn qua đây không?”
“Cô có thể nhìn ra được à?” Cảnh sát Lý nhỏ giọng hỏi.
“Đúng vậy.” Lâm Cầm gật đầu, “Do tính chất công việc nên tôi thường có thể phân biệt được đối phương có đang nói dối hay không.”
“Vậy thì...” Cảnh sát Lý và bác sĩ Triệu nhìn nhau, thầm bước đến trước, nói với Lâm Cầm: “Có chuyên gia lên tiếng rồi, chúng tôi liền tin cô.”
Mặc dù nói vậy, nhưng hai người bọn họ vẫn cầm tấm bảng bị vỡ trong tay.
Hai người đi đến dưới lỗ hổng, giơ tay che tấm bảng lên trên đỉnh đầu, như vậy bất kể thứ gì rơi xuống từ lỗ hổng, bọn họ cũng có thể đề phòng ngay lập tức.
“Hai người cũng khá có tâm cơ đấy.” Kiều Gia Kình hùng hùng hổ hổ, cũng muốn nhặt một tấm ván trên mặt đất lên.
Tề Hạ liếc nhìn đồng hồ, kéo lại Kiều Gia Kình.
"Đừng đi nữa, không kịp rồi."
Vừa dứt lời, tiếng chuông đồng hồ vang lên báo hiệu một giờ ba mươi phút, từ trên mái nhà vang lên tiếng xích sắt khổng lồ như có thứ vô hình gì đó đang lên dây.
"Thật sự không sao chứ, lừa đảo à?" Giọng nói của Kiều Gia Kình có chút khiếp đảm, ngước nhìn lên cao, cảm giác như cảnh tượng hiện tại giống như đang đánh bạc, chỉ có điều lần này tiền cược lớn hơn, là chín mạng người.
Tề Hạ lắc đầu: "Tôi cũng chỉ đoán thôi, chỉ hy vọng đoán đúng."
Bỗng nhiên, cả căn phòng rung chuyển nhẹ, khiến cả chín người rùng mình lo sợ.
Điềm Điềm vô thức dựa sát vào cảnh sát Lý và bác sĩ Triệu.
Tề Hạ ngước nhìn, chăm chú quan sát chín lỗ hổng cạnh nhau, đôi mắt như muốn nhìn thấu bóng tối, tìm kiếm bí mật ẩn giấu bên trong.
Một giây sau, từ chín lỗ hổng phun ra vài thứ màu đen sẫm, mọi người sợ hãi nhắm chặt mắt lại.
Chỉ có Tề Hạ nhìn rõ hình dạng thực sự của những thứ màu đen sẫm đó.
Hóa ra đó là chín sợi dây thừng cũ kỹ, bẩn thỉu.
Hắn đưa tay ra đón, nắm lấy một sợi dây thừng.
Những sợi dây thừng này to bằng khoảng hai ngón tay, vừa đủ để cầm nắm chắc chắn.
"Hỏng rồi…" Sắc mặt Tề Hạ biến đổi, "Tệ hơn tôi tưởng tượng nhiều."
Mọi người từ từ mở mắt ra, nhìn thấy trước mặt là những sợi dây thừng bốc mùi hôi thối.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Chưa kịp để mọi người hiểu rõ tình hình hiện tại, Tề Hạ đã lập tức hét lên: "Cầm chặt dây thừng!!"
Ba, bốn người có phản xạ nhanh nhất lập tức đưa tay ra nắm lấy dây thừng, những người còn lại cũng vội vàng bắt chước, đưa tay ra nắm lấy.
Tề Hạ quay đầu nhìn lại, thấy Hàn Nhất Mặc do bị thương ở vai phải, lúc này chỉ có thể dùng tay trái yếu ớt bám lấy dây thừng.
"Không được, anh…"
Tề Hạ vừa định nói gì đó thì sàn nhà dưới chân mọi người bỗng nhiên vỡ ra thành từng mảnh vụn.
"Ah!"
"Chết tiệt!"
Tiếng kinh hô cùng lúc đó bạo phát ra.
Cơ thể mọi người đồng loạt rơi xuống dưới, may là có sợi dây thừng trong tay, lúc này mới không bị rơi thẳng xuống.
Hàn Nhất Mặc nghiến răng, dùng tay trái siết chặt dây thừng, nhưng hắn đã bắt đầu mất máu, sức lực trên người đang dần tuột dốc. Lúc này, Tề Hạ trơ mắt nhìn bàn tay trái của hắn từng chút từng chút nới lỏng.
Lúc đầu, người tự xưng là "Nhân Dương" muốn bọn họ tự sát hại lẫn nhau, nhưng giờ đây "Nhân Dương" lại nói rất lo lắng cho mấy người họ, và không thể nhắm mắt làm ngơ nhìn bọn họ chết.
“Đây không phải là đang nói dối sao…”
Bỗng nhiên, một tia sáng lóe lên trong tâm trí Tề Hạ.
Đúng vậy!
Chính là cái này!
Nói dối!
Mọi thứ đều diễn ra như dự đoán của Tề Hạ, "Dê" và "Chó" không phải là tên người, mà là "loại trò chơi"!
"Dê" rất có thể đại diện cho câu chuyện "Sói đến rồi", cậu bé chăn dê vì nói dối nhiều lần nên không ai cứu, vì vậy "Dê" là trò chơi "nói dối".
"Chó" đại diện cho sự trung thành, giống như trò chơi bắn lao ban nãy, nếu bọn họ không hợp tác, giờ đây không ai có thể sống sót, cho nên có thể nò là ‘Hợp tác’ không?
Tề Hạ lại cầm mũi lao nhìn một chút, hắn biết "Dê" có thể đã nói dối khi giải thích luật chơi.
Nhưng trong vài câu nói ngắn ngủi đó, câu nào mới là dối trá đây?
"Tôi không thể trơ mắt nhìn các người chết", nếu câu nói này là dối trá…
“Chờ đã…” Tề Hạ từ từ mở to mắt, “Đoạn văn này không phải là ‘đáp án’, mà là cái bẫy hại chết mọi người.”
“Anh đang nói gì vậy?” Kiều Gia Kình bối rối hỏi.
“Đoạn văn này toàn là dối trá!” Tề Hạ quả quyết nói, “Đứng sát tường sẽ ‘chết’, đứng dưới lỗ thông hơi mới là ‘sống’!”
Bác sĩ Triệu và cảnh sát Lý nhìn nhau, không hiểu Tề Hạ muốn nói gì.
“Các vị, còn nhớ không? ‘Dê’ sẽ nói dối!” Tề Hạ đứng giữa nhà, cố gắng để mọi người đến gần mình, “Chúng ta làm theo luật chơi của nó, cuối cùng sẽ tự hại bản thân, đây chính là sự khác biệt giữa ‘Dê’ và ‘Chó’!”
“Nhưng như vậy có hợp lý không?” Tiêu Nhiễm hơi sợ hãi hỏi, “Cả căn phòng chỉ có chỗ trên đầu anh có lỗ thông hơi, theo suy luận thì đó cũng là nơi nguy hiểm nhất…”
Về điều này, Tề Hạ cũng không hiểu rõ.
Lỗ thông hơi trên đầu này rốt cuộc sẽ rơi xuống thứ gì, mới thể hại chết những người ở sát tường?
“Ừm…” Tề Hạ suy nghĩ một lúc rồi sửa lời, “Không sao, sau khi vượt qua màn này, chúng ta có khả năng cao sẽ thoát ra ngoài, vì vậy các người cứ lựa chọn theo suy nghĩ của riêng mình là được.”
“Sao anh biết chúng ta có thể thoát ra ngoài?” Cảnh sát Lý cảnh giác hỏi.
“Vì trong lời nhắc lần này, không có ‘báo trước’ cho trò chơi tiếp theo.” Tề Hạ trả lời, “Như vậy có hai khả năng, hoặc đây là trò chơi cuối cùng, hoặc chủ trì rất tự tin có thể tiêu diệt hết chúng ta trong trò chơi này.”
Mọi người nghe xong đều mặt mày nặng nề, nhưng cũng không thể phản bác.
“Tóm lại, tôi sẽ đứng đây.” Tề Hạ lại chỉ vào chân mình, “Còn các người chọn thế nào, tùy thuộc vào các người.”
Nghe xong lời Tề Hạ, Kiều Gia Kình từ từ bước đến bên cạnh hắn, nói: “Tôi đã nói rồi, tôi tin anh.”
“Nhưng tôi là kẻ lừa đảo.” Tề Hạ lạnh lùng trả lời.
“Không sao cả.”
Lâm Cầm suy nghĩ cẩn thận một hồi, cũng che miệng mũi đi về phía trung tâm căn phòng.
“Này! Cô làm gì vậy?” Tiêu Nhiễm bám vào tường hét lớn, “Cô thực sự tin hắn à?”
Lâm Cầm gật đầu nhẹ, nói: “Đúng vậy, mọi người suy nghĩ kỹ xem, ai đã giúp chúng ta sống đến bây giờ?”
Tiêu Nhiễm nghe xong ngẩn ra, bỗng nhiên thấy lời Lâm Cầm nói cũng có lý, sau một hồi đấu tranh tư tưởng cũng đi theo.
Hàn Nhất Mặc che vết thương trên vai, cũng đi qua.
“Anh tên... Tề Hạ phải không? Tôi cũng tin anh.”
Điềm Điềm, Chương Thần Trạch cũng đi theo.
Lúc này chỉ còn lại bác sĩ Triệu và cảnh sát Lý bám sát vào tường.
“Này, hai người không qua đây à?” Điềm Điềm hét lên.
“Tôi...” Bác sĩ Triệu có vẻ do dự, dường như không quyết định được nên chọn thế nào.
“Không cần ép buộc người khác.” Tề Hạ giơ tay ra vẫy vẫy, “Vòng này không liên quan đến hợp tác, chỉ cần bản thân có thể sống sót là được.”
Đồng hồ trên mặt đất dần đến một giờ hai mươi tám phút.
Cảnh sát Lý nheo mắt nhìn chằm chằm vào Tề Hạ.
Hắn không tin kẻ lừa đảo sẽ chọn chết vào lúc này, nhưng tại sao hắn lại dẫn mọi người đứng dưới lỗ hổng chữ?
Lúc này Lâm Cầm nhìn ra tâm tư của hai người, liền nói với họ: “Tề Hạ không giống như đang nói dối, hai người có muốn qua đây không?”
“Cô có thể nhìn ra được à?” Cảnh sát Lý nhỏ giọng hỏi.
“Đúng vậy.” Lâm Cầm gật đầu, “Do tính chất công việc nên tôi thường có thể phân biệt được đối phương có đang nói dối hay không.”
“Vậy thì...” Cảnh sát Lý và bác sĩ Triệu nhìn nhau, thầm bước đến trước, nói với Lâm Cầm: “Có chuyên gia lên tiếng rồi, chúng tôi liền tin cô.”
Mặc dù nói vậy, nhưng hai người bọn họ vẫn cầm tấm bảng bị vỡ trong tay.
Hai người đi đến dưới lỗ hổng, giơ tay che tấm bảng lên trên đỉnh đầu, như vậy bất kể thứ gì rơi xuống từ lỗ hổng, bọn họ cũng có thể đề phòng ngay lập tức.
“Hai người cũng khá có tâm cơ đấy.” Kiều Gia Kình hùng hùng hổ hổ, cũng muốn nhặt một tấm ván trên mặt đất lên.
Tề Hạ liếc nhìn đồng hồ, kéo lại Kiều Gia Kình.
"Đừng đi nữa, không kịp rồi."
Vừa dứt lời, tiếng chuông đồng hồ vang lên báo hiệu một giờ ba mươi phút, từ trên mái nhà vang lên tiếng xích sắt khổng lồ như có thứ vô hình gì đó đang lên dây.
"Thật sự không sao chứ, lừa đảo à?" Giọng nói của Kiều Gia Kình có chút khiếp đảm, ngước nhìn lên cao, cảm giác như cảnh tượng hiện tại giống như đang đánh bạc, chỉ có điều lần này tiền cược lớn hơn, là chín mạng người.
Tề Hạ lắc đầu: "Tôi cũng chỉ đoán thôi, chỉ hy vọng đoán đúng."
Bỗng nhiên, cả căn phòng rung chuyển nhẹ, khiến cả chín người rùng mình lo sợ.
Điềm Điềm vô thức dựa sát vào cảnh sát Lý và bác sĩ Triệu.
Tề Hạ ngước nhìn, chăm chú quan sát chín lỗ hổng cạnh nhau, đôi mắt như muốn nhìn thấu bóng tối, tìm kiếm bí mật ẩn giấu bên trong.
Một giây sau, từ chín lỗ hổng phun ra vài thứ màu đen sẫm, mọi người sợ hãi nhắm chặt mắt lại.
Chỉ có Tề Hạ nhìn rõ hình dạng thực sự của những thứ màu đen sẫm đó.
Hóa ra đó là chín sợi dây thừng cũ kỹ, bẩn thỉu.
Hắn đưa tay ra đón, nắm lấy một sợi dây thừng.
Những sợi dây thừng này to bằng khoảng hai ngón tay, vừa đủ để cầm nắm chắc chắn.
"Hỏng rồi…" Sắc mặt Tề Hạ biến đổi, "Tệ hơn tôi tưởng tượng nhiều."
Mọi người từ từ mở mắt ra, nhìn thấy trước mặt là những sợi dây thừng bốc mùi hôi thối.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Chưa kịp để mọi người hiểu rõ tình hình hiện tại, Tề Hạ đã lập tức hét lên: "Cầm chặt dây thừng!!"
Ba, bốn người có phản xạ nhanh nhất lập tức đưa tay ra nắm lấy dây thừng, những người còn lại cũng vội vàng bắt chước, đưa tay ra nắm lấy.
Tề Hạ quay đầu nhìn lại, thấy Hàn Nhất Mặc do bị thương ở vai phải, lúc này chỉ có thể dùng tay trái yếu ớt bám lấy dây thừng.
"Không được, anh…"
Tề Hạ vừa định nói gì đó thì sàn nhà dưới chân mọi người bỗng nhiên vỡ ra thành từng mảnh vụn.
"Ah!"
"Chết tiệt!"
Tiếng kinh hô cùng lúc đó bạo phát ra.
Cơ thể mọi người đồng loạt rơi xuống dưới, may là có sợi dây thừng trong tay, lúc này mới không bị rơi thẳng xuống.
Hàn Nhất Mặc nghiến răng, dùng tay trái siết chặt dây thừng, nhưng hắn đã bắt đầu mất máu, sức lực trên người đang dần tuột dốc. Lúc này, Tề Hạ trơ mắt nhìn bàn tay trái của hắn từng chút từng chút nới lỏng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.