Chương 26: Người Chết
Sát Trùng Đội Đội Viên
22/11/2024
"Nói là mười ngày sau, vậy bây giờ có lẽ nên gọi là 'ngày 0 nhỉ?" Lâm Cầm đổi tay che miệng và mũi, rồi nói tiếp, "Mọi người ra ngoài bây giờ thì chẳng mấy chốc sẽ không nhìn thấy đường đâu, dù sao nơi này cũng không có đèn đường."
Tề Hạ biết Lâm Cầm nói đúng, nên lặng lẽ đi sang một bên, tìm một kệ hàng sạch sẽ để ngồi xuống.
Hắn xác thực đã có chút nóng ruột, đến nỗi suýt quên cả xem giờ.
Nhưng hắn không kịp chờ đợi muốn rời khỏi cái địa phương quỷ quái này, để gặp lại vợ mình.
Gặp lại Dư Niệm An.
Gặp lại cô gái thích mặc áo trắng ấy.
"Tiểu An, anh sắp thoát khỏi nơi quỷ quái này rồi." Hắn lẩm bẩm tự nói, "Em chờ anh nhé, chúng ta sẽ có tiền ngay thôi."
Biểu lộ của Tề Hạ từ đầu đến cuối luôn khác biệt với những người khác, hắn không hề hoảng loạn, cũng không hề buồn bã, chỉ có chút vội vàng.
Khi trời dần tối, mọi người cũng lần lượt tìm chỗ sạch sẽ để ngồi xuống.
May mắn là ban đêm ở đây không quá lạnh, chỉ có điều mọi người đều khá đói, gần như cả ngày không ăn uống gì rồi nên ai cũng cảm thấy kiệt sức.
Không ai mở miệng nói chuyện nữa, bọn họ chỉ lặng lẽ nhìn vầng mặt trời màu vàng đất trên bầu trời lặn dần, thế giới hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Với tất cả mọi người, trải nghiệm trong ngày hôm nay giống như một cơn ác mộng kinh hoàng, ai cũng mong khi mở mắt ra lần nữa, mọi dị tượng trước mắt sẽ tan biến.
Toàn bộ thành phố như chìm vào im lặng, không biết đang ẩn chứa điều gì, mọi người dường như còn nghe loáng thoáng tiếng rì rào từ xa, nhưng không thể nghe rõ.
Nơi đây quá tối, tối đến mức không thể phân biệt được mắt mình có đang mở hay không.
Đám người này từ nhỏ lớn lên ở thành phố, chưa bao giờ chứng kiến màn đêm đen kịt đến mức không nhìn thấy gì như thế này.
"Lừa đảo, anh ngủ rồi à?" Kiều Gia Kình cách đó không xa bỗng nhiên mở miệng hỏi Tề Hạ.
"Sao vậy?"
"Anh nghĩ ở nơi này… có những 'người tham gia' khác không?"
Tề Hạ im lặng một lúc rồi trả lời: "Tôi cũng đã nghĩ về vấn đề này rồi. 'Nhân Long' nói đã có hơn vạn người từ trong cửa bước ra, theo lý mà ở đây không chỉ có chín người chúng ta..."
Kiều Gia Kính im lặng một lúc, lại hỏi: "Cô nhân viên bán hàng đó, có thể là người từ trong cửa đi ra không?"
"Hử?" Tề Hạ khẽ sửng sốt, hắn chưa từng nghĩ về phương diện này, dù sao thì người phụ nữ kia thoạt nhìn đã ở đây rất nhiều năm.
Nhưng ngẫm lại thì cũng không mâu thuẫn, bắt người trước mười năm hay bắt trước mười ngày cũng không quan trọng. Quan trọng là theo lời "Nhân Long", nơi này mười ngày sau sẽ bị chôn vùi.
Có thể xuất phát điểm của bọn họ khác nhau, nhưng điểm cuối cùng đều giống nhau.
Điều đáng mừng là, bọn họ hẳn sẽ không hoàn toàn phát điên như cô nhân viên bán hàng đó, dù sao thì bọn họ cũng chỉ ở đây mười ngày.
Bất luận thế nào, mười ngày sau sẽ nhìn thấy "kết quả" thôi.
"Lừa đảo? Anh ngủ chưa?" Kiều Gia Kính hỏi.
Tề Hạ không để ý đến hắn nữa, ngược lại còn quay đầu sang chỗ khác, nghiêm túc suy nghĩ chuyện xảy ra hôm nay.
Tất cả những tình huống kỳ lạ này rốt cuộc là vì sao?
Không nhận được câu trả lời từ Tề Hạ, Kiều Gia Kình cũng không tiếp tục tự chuốc nhục, dần dần im lặng.
Một lát sau, lại có hai người trong bóng tối cất tiếng nói chuyện, nghe có vẻ là bác sĩ Triệu và cảnh sát Lý.
"Bác sĩ Triệu..."
"Sao vậy?"
"Tôi muốn hỏi... nếu một người phụ nữ thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài, liệu có thể mang thai được không?"
Bác sĩ Triệu im lặng một lúc, hiểu ý của cảnh sát Lý. Nữ nhân viên cửa hàng bên trong trông như đã lâu rồi không ăn uống, nhưng tại sao lại có thể sinh con?
Những người khác dường như cũng rất quan tâm đến câu hỏi này, đều đang im lặng chờ đợi hắn trả lời.
Bác sĩ Triệu sắp xếp lại mạch suy nghĩ, nói: "Câu hỏi này rất phức tạp, nếu phụ nữ thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài, rất dễ dẫn đến rối loạn kinh nguyệt, thậm chí mãn kinh, mất kinh. Nói cách khác, việc thiếu các nguyên tố vi lượng cơ bản sẽ khiến bọn họ không thể rụng trứng, tự nhiên là không thể thụ thai."
"Cho nên... đây lại là một điều mà khoa học không thể giải thích được sao?" Cảnh sát Lý trầm giọng hỏi, "Tình trạng cơ thể của nữ nhân viên cửa hàng trông rất tệ."
"Không thể kết luận cụ thể, ở một số khu vực châu Phi, lượng dinh dưỡng nạp vào của người dân cũng rất thấp, nhưng tỷ lệ sinh lại cao..." Bác sĩ Triệu thở dài, "Nhưng đây dù sao cũng không phải lĩnh vực chuyên môn của tôi, tôi cũng không biết nhiều về mấy chuyện thể chất của mỗi người cùng chuyện nạp vào các chất dinh dưỡng quan trọng."
Cảnh sát Lý nghe xong không nói thêm gì nữa, cũng không có động tĩnh gì.
Mọi người trong phòng lại chìm vào im lặng.
Tề Hạ vốn dĩ không muốn ngủ, nhưng trong tình trạng hoàn toàn mất đi thị giác, nhận thức của con người sẽ trở nên mơ hồ, cuối cùng dần dần ngừng suy nghĩ.
Cùng với tiếng "sột soạt" trên đường phố tĩnh lặng, mí mắt Tề Hạ nặng trĩu.
Hắn không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, trong mơ, hắn lại thấy bóng hình của Dư Niệm An.
"Hạ, anh biết không? Trên đời này có rất nhiều con đường, mà mỗi người đều có con đường riêng thuộc về mình."
"Đúng thế, Tiểu An, anh biết." Tề Hạ trong mơ gật đầu, "Anh sắp ra ngoài được rồi, em chờ anh nhé."
Không biết đã bao lâu, chỉ nghe một tiếng vang to, tiếng chuông cơ hồ gần bên tai như tiếng sấm vang.
Tề Hạ mở mắt, vội vàng đứng dậy, phát hiện trời bên ngoài đã sáng.
Vừa quay đầu lại, đám người đều chưa tỉnh hồn đang nhìn quanh bốn phía như Tề Hà, tiếng chuông này quá lớn, đã đánh thức bọn họ rồi.
"Chuyện gì vậy?!" Tiêu Nhiễm theo bản năng trốn sau lưng cảnh sát Lý.
Còn chưa kịp để mọi người phản ứng thì từ góc phòng đã vang lên tiếng ho khan quỷ dị.
Tiếng ho khan này như thể đang ngậm một ngụm nước.
Bác sĩ Triệu phát hiện âm thanh phát ra từ phía sau, thế là từ từ quay người lại, nhưng đập vào mắt hắn là một cảnh tượng kinh hoàng.
Hàn Nhất Mặc nằm trên mặt đất, bụng của hắn bị đâm một thanh kiếm khổng lồ đen tuyền. Thanh kiếm to lớn ấy giống như một cái đinh, đóng chặt hắn xuống đất, toàn bộ lưỡi kiếm dường như đã khí lực rất lớn cắm xuống, hơn một nửa đã đâm thẳng vào trong đất.
Miệng hắn phun ra máu tươi, liên tục ho khan.
"Này! Nhà văn!" Kiều Gia Kình vội vã chạy lại kiểm tra tình hình của hắn.
"Khục khục... Tề... Tề Hạ..." Hàn Nhất Mặc giơ tay ra, thanh âm không được tự nhiên, nghe không giống đau đớn, cũng không giống sợ hãi, càng giống nghi hoặc.
Tề Hạ khẽ nhíu mày, sau đó đi qua ngồi xổm người xuống, nắm lấy tay Hàn Nhất Mặc.
"Tôi ở đây." Hắn vừa trả lời, vừa ngẩng đầu nhìn kiến trúc trần nhà.
Toàn bộ trần nhà hoàn hảo không chút tổn hại, thanh kiếm đen khổng lồ đó không hề giống rơi từ trên trời xuống.
Môi Hàn Nhất Mặc khẽ nhúc nhích, mắt bắt đầu phát sáng, sau một tiếng rên rỉ thì bắt đầu khóc nức nở.
"Chỗ... chỗ này không ổn... Tề Hạ... khụ khụ... chuyện này không thể xảy ra... thanh 'Thất Hắc Kiếm' này... tuyệt đối... khụ khụ... không thể... Tề Hạ... 'Thất Hắc Kiếm' là không..."
Tiếng ho của hắn ngày càng lớn, không nói được một câu hoàn chỉnh, máu phun ra từ miệng rồi lại chảy ngược vào mũi.
Hàn Nhất Mặc ho lớn vài tiếng, ngay sau đó toàn thân cứng đờ, đã mất đi sinh cơ.
Trong tình trạng khó thở, chỉ vài tiếng nói ngắn ngủi cũng đã cạn hết sức lực.
Đúng vậy... người thực sự sắp chết, đâu có nhiều thời gian để dặn dò di ngôn chứ?
Kế tiếp là một mảnh trầm mặc.
Trầm mặc rất lâu.
Mọi người đều biết Hàn Nhất Mặc có lẽ còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng thời gian dành cho hắn không đủ, một sinh mệnh tươi trẻ cứ thế ra đi trước mắt mọi người.
Tề Hạ nhìn thấy đôi mắt vô hồn của Hàn Nhất Mặc, nhíu mày, đột nhiên cảm thấy đầu như muốn nứt ra.
Hắn ôm đầu ngồi xuống, có cảm giác như thể có thứ gì đó muốn chui ra khỏi đầu, rồi bất ngờ hét lên thảm thiết.
"Ah——!!"
Mọi người vẫn chưa kịp định thật trước sự thật Hàn Nhất Mặc đã qua đời, thì tiếp theo lại bị giật mình bởi tiếng hét của Tề Hạ.
"Lừa đảo, anh không sao chứ?" Kiều Gia Kình cẩn trọng hỏi.
Im lặng nửa phút, Tề Hạ mới từ từ bình tĩnh lại nhịp thở, nói: "Tôi không sao... trước xem Hàn Nhất Mặc đã..."
Mọi người thấy Tề Hạ thực sự không có gì khác lạ, mới quay lại nhìn thi thể của Hàn Nhất Mặc, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Một luồng suy nghĩ cứ luẩn quẩn trong đầu họ.
Bọn họ thực sự đã chết rồi sao?
Con người sau khi chết, còn có thể chết lần nữa à?
"Hàn Nhất Mặc... bị giết..." Tiêu Nhiễm lẩm bẩm.
Câu "bị giết" đó đã lập tức kéo tỉnh mọi người.
Đúng vậy, điều cần suy nghĩ bây giờ không phải là "chết rồi có chết nữa không", mà là vấn đề "hung thủ".
Lúc được phát hiện, Hàn Nhất Mặc vẫn còn ý thức, nghĩa là thanh kiếm khổng lồ kia mới chỉ đâm vào bụng hắn thôi.
Nói cách khác, kẻ giết hắn vẫn chưa đi xa, thậm chí có thể đang ẩn nấp trong 8 người còn lại.
Tề Hạ biết Lâm Cầm nói đúng, nên lặng lẽ đi sang một bên, tìm một kệ hàng sạch sẽ để ngồi xuống.
Hắn xác thực đã có chút nóng ruột, đến nỗi suýt quên cả xem giờ.
Nhưng hắn không kịp chờ đợi muốn rời khỏi cái địa phương quỷ quái này, để gặp lại vợ mình.
Gặp lại Dư Niệm An.
Gặp lại cô gái thích mặc áo trắng ấy.
"Tiểu An, anh sắp thoát khỏi nơi quỷ quái này rồi." Hắn lẩm bẩm tự nói, "Em chờ anh nhé, chúng ta sẽ có tiền ngay thôi."
Biểu lộ của Tề Hạ từ đầu đến cuối luôn khác biệt với những người khác, hắn không hề hoảng loạn, cũng không hề buồn bã, chỉ có chút vội vàng.
Khi trời dần tối, mọi người cũng lần lượt tìm chỗ sạch sẽ để ngồi xuống.
May mắn là ban đêm ở đây không quá lạnh, chỉ có điều mọi người đều khá đói, gần như cả ngày không ăn uống gì rồi nên ai cũng cảm thấy kiệt sức.
Không ai mở miệng nói chuyện nữa, bọn họ chỉ lặng lẽ nhìn vầng mặt trời màu vàng đất trên bầu trời lặn dần, thế giới hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Với tất cả mọi người, trải nghiệm trong ngày hôm nay giống như một cơn ác mộng kinh hoàng, ai cũng mong khi mở mắt ra lần nữa, mọi dị tượng trước mắt sẽ tan biến.
Toàn bộ thành phố như chìm vào im lặng, không biết đang ẩn chứa điều gì, mọi người dường như còn nghe loáng thoáng tiếng rì rào từ xa, nhưng không thể nghe rõ.
Nơi đây quá tối, tối đến mức không thể phân biệt được mắt mình có đang mở hay không.
Đám người này từ nhỏ lớn lên ở thành phố, chưa bao giờ chứng kiến màn đêm đen kịt đến mức không nhìn thấy gì như thế này.
"Lừa đảo, anh ngủ rồi à?" Kiều Gia Kình cách đó không xa bỗng nhiên mở miệng hỏi Tề Hạ.
"Sao vậy?"
"Anh nghĩ ở nơi này… có những 'người tham gia' khác không?"
Tề Hạ im lặng một lúc rồi trả lời: "Tôi cũng đã nghĩ về vấn đề này rồi. 'Nhân Long' nói đã có hơn vạn người từ trong cửa bước ra, theo lý mà ở đây không chỉ có chín người chúng ta..."
Kiều Gia Kính im lặng một lúc, lại hỏi: "Cô nhân viên bán hàng đó, có thể là người từ trong cửa đi ra không?"
"Hử?" Tề Hạ khẽ sửng sốt, hắn chưa từng nghĩ về phương diện này, dù sao thì người phụ nữ kia thoạt nhìn đã ở đây rất nhiều năm.
Nhưng ngẫm lại thì cũng không mâu thuẫn, bắt người trước mười năm hay bắt trước mười ngày cũng không quan trọng. Quan trọng là theo lời "Nhân Long", nơi này mười ngày sau sẽ bị chôn vùi.
Có thể xuất phát điểm của bọn họ khác nhau, nhưng điểm cuối cùng đều giống nhau.
Điều đáng mừng là, bọn họ hẳn sẽ không hoàn toàn phát điên như cô nhân viên bán hàng đó, dù sao thì bọn họ cũng chỉ ở đây mười ngày.
Bất luận thế nào, mười ngày sau sẽ nhìn thấy "kết quả" thôi.
"Lừa đảo? Anh ngủ chưa?" Kiều Gia Kính hỏi.
Tề Hạ không để ý đến hắn nữa, ngược lại còn quay đầu sang chỗ khác, nghiêm túc suy nghĩ chuyện xảy ra hôm nay.
Tất cả những tình huống kỳ lạ này rốt cuộc là vì sao?
Không nhận được câu trả lời từ Tề Hạ, Kiều Gia Kình cũng không tiếp tục tự chuốc nhục, dần dần im lặng.
Một lát sau, lại có hai người trong bóng tối cất tiếng nói chuyện, nghe có vẻ là bác sĩ Triệu và cảnh sát Lý.
"Bác sĩ Triệu..."
"Sao vậy?"
"Tôi muốn hỏi... nếu một người phụ nữ thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài, liệu có thể mang thai được không?"
Bác sĩ Triệu im lặng một lúc, hiểu ý của cảnh sát Lý. Nữ nhân viên cửa hàng bên trong trông như đã lâu rồi không ăn uống, nhưng tại sao lại có thể sinh con?
Những người khác dường như cũng rất quan tâm đến câu hỏi này, đều đang im lặng chờ đợi hắn trả lời.
Bác sĩ Triệu sắp xếp lại mạch suy nghĩ, nói: "Câu hỏi này rất phức tạp, nếu phụ nữ thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài, rất dễ dẫn đến rối loạn kinh nguyệt, thậm chí mãn kinh, mất kinh. Nói cách khác, việc thiếu các nguyên tố vi lượng cơ bản sẽ khiến bọn họ không thể rụng trứng, tự nhiên là không thể thụ thai."
"Cho nên... đây lại là một điều mà khoa học không thể giải thích được sao?" Cảnh sát Lý trầm giọng hỏi, "Tình trạng cơ thể của nữ nhân viên cửa hàng trông rất tệ."
"Không thể kết luận cụ thể, ở một số khu vực châu Phi, lượng dinh dưỡng nạp vào của người dân cũng rất thấp, nhưng tỷ lệ sinh lại cao..." Bác sĩ Triệu thở dài, "Nhưng đây dù sao cũng không phải lĩnh vực chuyên môn của tôi, tôi cũng không biết nhiều về mấy chuyện thể chất của mỗi người cùng chuyện nạp vào các chất dinh dưỡng quan trọng."
Cảnh sát Lý nghe xong không nói thêm gì nữa, cũng không có động tĩnh gì.
Mọi người trong phòng lại chìm vào im lặng.
Tề Hạ vốn dĩ không muốn ngủ, nhưng trong tình trạng hoàn toàn mất đi thị giác, nhận thức của con người sẽ trở nên mơ hồ, cuối cùng dần dần ngừng suy nghĩ.
Cùng với tiếng "sột soạt" trên đường phố tĩnh lặng, mí mắt Tề Hạ nặng trĩu.
Hắn không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, trong mơ, hắn lại thấy bóng hình của Dư Niệm An.
"Hạ, anh biết không? Trên đời này có rất nhiều con đường, mà mỗi người đều có con đường riêng thuộc về mình."
"Đúng thế, Tiểu An, anh biết." Tề Hạ trong mơ gật đầu, "Anh sắp ra ngoài được rồi, em chờ anh nhé."
Không biết đã bao lâu, chỉ nghe một tiếng vang to, tiếng chuông cơ hồ gần bên tai như tiếng sấm vang.
Tề Hạ mở mắt, vội vàng đứng dậy, phát hiện trời bên ngoài đã sáng.
Vừa quay đầu lại, đám người đều chưa tỉnh hồn đang nhìn quanh bốn phía như Tề Hà, tiếng chuông này quá lớn, đã đánh thức bọn họ rồi.
"Chuyện gì vậy?!" Tiêu Nhiễm theo bản năng trốn sau lưng cảnh sát Lý.
Còn chưa kịp để mọi người phản ứng thì từ góc phòng đã vang lên tiếng ho khan quỷ dị.
Tiếng ho khan này như thể đang ngậm một ngụm nước.
Bác sĩ Triệu phát hiện âm thanh phát ra từ phía sau, thế là từ từ quay người lại, nhưng đập vào mắt hắn là một cảnh tượng kinh hoàng.
Hàn Nhất Mặc nằm trên mặt đất, bụng của hắn bị đâm một thanh kiếm khổng lồ đen tuyền. Thanh kiếm to lớn ấy giống như một cái đinh, đóng chặt hắn xuống đất, toàn bộ lưỡi kiếm dường như đã khí lực rất lớn cắm xuống, hơn một nửa đã đâm thẳng vào trong đất.
Miệng hắn phun ra máu tươi, liên tục ho khan.
"Này! Nhà văn!" Kiều Gia Kình vội vã chạy lại kiểm tra tình hình của hắn.
"Khục khục... Tề... Tề Hạ..." Hàn Nhất Mặc giơ tay ra, thanh âm không được tự nhiên, nghe không giống đau đớn, cũng không giống sợ hãi, càng giống nghi hoặc.
Tề Hạ khẽ nhíu mày, sau đó đi qua ngồi xổm người xuống, nắm lấy tay Hàn Nhất Mặc.
"Tôi ở đây." Hắn vừa trả lời, vừa ngẩng đầu nhìn kiến trúc trần nhà.
Toàn bộ trần nhà hoàn hảo không chút tổn hại, thanh kiếm đen khổng lồ đó không hề giống rơi từ trên trời xuống.
Môi Hàn Nhất Mặc khẽ nhúc nhích, mắt bắt đầu phát sáng, sau một tiếng rên rỉ thì bắt đầu khóc nức nở.
"Chỗ... chỗ này không ổn... Tề Hạ... khụ khụ... chuyện này không thể xảy ra... thanh 'Thất Hắc Kiếm' này... tuyệt đối... khụ khụ... không thể... Tề Hạ... 'Thất Hắc Kiếm' là không..."
Tiếng ho của hắn ngày càng lớn, không nói được một câu hoàn chỉnh, máu phun ra từ miệng rồi lại chảy ngược vào mũi.
Hàn Nhất Mặc ho lớn vài tiếng, ngay sau đó toàn thân cứng đờ, đã mất đi sinh cơ.
Trong tình trạng khó thở, chỉ vài tiếng nói ngắn ngủi cũng đã cạn hết sức lực.
Đúng vậy... người thực sự sắp chết, đâu có nhiều thời gian để dặn dò di ngôn chứ?
Kế tiếp là một mảnh trầm mặc.
Trầm mặc rất lâu.
Mọi người đều biết Hàn Nhất Mặc có lẽ còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng thời gian dành cho hắn không đủ, một sinh mệnh tươi trẻ cứ thế ra đi trước mắt mọi người.
Tề Hạ nhìn thấy đôi mắt vô hồn của Hàn Nhất Mặc, nhíu mày, đột nhiên cảm thấy đầu như muốn nứt ra.
Hắn ôm đầu ngồi xuống, có cảm giác như thể có thứ gì đó muốn chui ra khỏi đầu, rồi bất ngờ hét lên thảm thiết.
"Ah——!!"
Mọi người vẫn chưa kịp định thật trước sự thật Hàn Nhất Mặc đã qua đời, thì tiếp theo lại bị giật mình bởi tiếng hét của Tề Hạ.
"Lừa đảo, anh không sao chứ?" Kiều Gia Kình cẩn trọng hỏi.
Im lặng nửa phút, Tề Hạ mới từ từ bình tĩnh lại nhịp thở, nói: "Tôi không sao... trước xem Hàn Nhất Mặc đã..."
Mọi người thấy Tề Hạ thực sự không có gì khác lạ, mới quay lại nhìn thi thể của Hàn Nhất Mặc, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Một luồng suy nghĩ cứ luẩn quẩn trong đầu họ.
Bọn họ thực sự đã chết rồi sao?
Con người sau khi chết, còn có thể chết lần nữa à?
"Hàn Nhất Mặc... bị giết..." Tiêu Nhiễm lẩm bẩm.
Câu "bị giết" đó đã lập tức kéo tỉnh mọi người.
Đúng vậy, điều cần suy nghĩ bây giờ không phải là "chết rồi có chết nữa không", mà là vấn đề "hung thủ".
Lúc được phát hiện, Hàn Nhất Mặc vẫn còn ý thức, nghĩa là thanh kiếm khổng lồ kia mới chỉ đâm vào bụng hắn thôi.
Nói cách khác, kẻ giết hắn vẫn chưa đi xa, thậm chí có thể đang ẩn nấp trong 8 người còn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.