Chương 12: Quê Hương Của Các Người
Sát Trùng Đội Đội Viên
22/11/2024
Nếu như câu nói "Quy tắc là tuyệt đối" vẫn đúng trong "trò chơi" thứ hai này, thì những gì được viết trên mặt nạ chính là chìa khóa để giải mã.
Nhưng phải làm thế nào để giải mã?
Mà phóng lợn khi nào sẽ được bắn ra?
"Đồng hồ một khắc sẽ không ngừng…"
Chẳng lẽ là một giờ mười lăm phú?
Tề Hạ quay đầu nhìn đồng hồ trên bàn, bây giờ đã là một giờ năm phút, nếu "một giờ mười lăm phút" là thời điểm lưỡi dao nhọn được bắn ra, thì bây giờ chỉ còn chưa đầy mười phút.
"Xoay về quê hương một trăm vòng" ...
Quê hương của chín người có mặt tại đây đều khác nhau, huống hồ "một trăm vòng" cũng không phải là một con số nhỏ.
Nếu suy nghĩ sai hướng, bọn họ rất dễ lãng phí mười phút này.
Nhưng trong căn phòng này, ngoài bản thân mình, còn có thứ gì có thể "xoay" được nữa chứ?
Ánh mắt Tề Hạ dừng lại ở chiếc đồng hồ trên bàn.
Hắn cúi người, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc đồng hồ, nhưng lại phát hiện nó bị cố định chặt vào mặt bàn, không thể di chuyển được.
"Đồng hồ không thể di chuyển, chẳng lẽ là cái ghế?"
Tề Hạ cúi đầu nhìn chiếc ghế dưới người mình, đây là một chiếc ghế cũ kỹ, tỏa ra mùi mốc meo, rất bình thường, được đặt tùy ý trên sàn nhà, không hề có bất kỳ cơ quan nào.
Vậy thì chỉ còn lại ...
Tề Hạ đưa tay xoay mặt bàn, quả nhiên từ bên trong bàn truyền ra tiếng dây xích khe khẽ.
Nhưng chiếc bàn rất nặng, hắn dùng hết sức cũng chỉ có thể xoay được vài centimet.
"Một trăm vòng ..."
Con số này chắc chắn không thể hoàn thành chỉ với hai ba người, chín người có mặt tại đây cần phải đồng lòng xoay mặt bàn mới có thể có cơ hội sống sót.
Lâm Cầm nhạy bén nhận ra hành động của Tề Hạ, vì vậy đã gọi dừng mọi người.
Mọi người đều đi đến bên cạnh chiếc bàn để xem xét, phát hiện ra chiếc bàn này quả thực có thể xoay được.
"Anh giỏi thật đấy, tên lừa đảo." Kiều Gia Kình gật đầu nói, "Chúng ta xoay chiếc bàn này một trăm vòng, có lẽ sẽ có thể mở ra cánh cửa vô hình kia đấy."
Tề Hạ lại nhìn đồng hồ, mặc dù thời gian cấp bách nhưng bây giờ vấn đề đã trở nên đơn giản hơn rồi.
Xoay chiếc bàn tròn này về hướng "quê hương" một trăm vòng, đơn giản chỉ có hai câu trả lời.
Sang trái, hoặc sang phải.
Nhưng quê hương của mọi người lại nằm ở các hướng Đông Nam Tây Bắc khác nhau, làm thế nào để xác định hướng trái hay phải?
"Tề Hạ, có phải anh biết khi nào phóng lợn bắn ra chưa?" Lâm Cầm che miệng mũi hỏi.
"Lời nhắc là ‘Một khắc không ngừng’, có lẽ sẽ là một giờ mười lăm phút." Tề Hạ nhẹ giọng nói.
Kiều gia kình nghe xong biến sắc: "Vậy chẳng phải chỉ còn chưa đầy mười phút sao? Chúng ta mau bắt đầu xoay đi."
Bác sĩ Triệu di chuyển thi thể đang nằm trên bàn sang một bên, cũng từ từ ngồi xuống, đưa tay thử trọng lượng của chiếc bàn: "Nhưng chúng ta chỉ có một cơ hội, chiếc bàn nặng như vậy xoay một trăm vòng, nếu sai hướng thì phải làm sao?"
"Vận cũng có năm mươi phần trăm hy vọng sống còn mà!" Kiều Gia Kình sốt ruột nói, "Nếu không xoay thì sẽ chết chắc, xoay thì còn có năm mươi phần trăm hy vọng sống, tranh thủ thời gian đi!"
Nói xong, hắn liền dốc hết sức bắt đầu xoay mặt bàn sang trái.
Kiều Gia Kình tuy nhìn có vẻ gầy yếu, nhưng sức mạnh của hắn rất lớn, chỉ một mình hắn đã xoay được nửa vòng bàn.
"Còn ngẩn ra làm gì?! Trời ơi, giúp đỡ đi!" Kiều Gia Kình gào lên.
Những người còn lại biết Kiều Gia Kình nói có lý, có thể tạm thời giúp hắn xoay cùng.
Bây giờ căn bản không có câu trả lời chính xác, chỉ có thể đánh cược một phen.
Nhưng Tề Hạ lại từ đầu đến cuối không hề di chuyển.
Hắn không biết nên xoay hướng nào.
Trái hay là phải?
Tại sao từ khóa lại là "quê hương" chứ?
Mọi người đều là người Trung Quốc, cho nên là "phía đông"?
Trên bắc dưới nam, trái tây phải đông, câu trả lời là "phải"?
Vậy những người sống ở phía tây thì sao?
Hay là quê hương của tất cả mọi người có mặt đều liên quan đến "Tả Truyện" thời Xuân Thu, cho nên câu trả lời là "trái"?
Tề Hạ nhắm mắt lại, ban đầu muốn dùng hai xác chết để che chắn cho mình, nhưng nếu mọi người đều chết hết, vậy trò chơi tiếp theo đến thì phải làm thế nào?
"Bây giờ vẫn chưa phải lúc từ bỏ bọn họ."
Tề Hạ thầm nói một tiếng, sau đó đưa tay ra, lấy một tờ giấy trắng từ trên mặt bàn đang xoay, cầm bút đứng dậy đi đến một bên, tìm một chỗ trống ngồi xuống, bắt đầu "rẹt rẹt" viết gì đó.
Mọi người tuy có chút hoang mang, nhưng vẫn không ngừng tay, đến nay đã xoay mặt bàn được hơn mười vòng.
"Nếu không phải lúc tự giới thiệu hắn nói mình là 'kẻ lừa đảo', tôi còn tưởng anh bạn kia là một nhà toán học đó chứ." Kiều Gia Kình nói với Điềm Điềm bên cạnh.
Điềm Điềm vừa rồi tự xoay người nên giờ có hơi choáng váng, chỉ có thể gật đầu qua loa.
Lần này, Tề Hạ không vẽ sơ đồ cây nữa, mà chỉ vẽ sơ lược bản đồ quốc gia lên giấy.
"Quê hương... ?"
Đầu óc hắn quay cuồng, bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó.
"Chờ đã, chờ đã..." Tề Hạ mở to mắt, "Nếu như thần thông của 'người tổ chức' quảng đại đến vậy, có thể tìm ra những người có trải nghiệm tương tự nhau từ nhiều tỉnh, vậy 'tỉnh' cũng là một điểm quan trọng sao?"
Hắn quay đầu lại, nhìn những người đang xoay bàn, nghiêm túc hỏi: "Vừa rồi có ai nói dối về vấn đề 'quê hương' không?"
Mọi người đều lắc đầu.
Dù sao, "quê hương" liên quan đến khẩu âm và thói quen biểu đạt, nói dối sẽ rất dễ bị lộ.
"Tốt lắm." Tề Hạ nhẹ gật đầu, "Bây giờ xin lần lượt nói lại quê hương của các người lần nữa đi."
Cảnh sát Lý dẫn đầu nói: "Tôi là người Nội Mông."
Tề Hạ đưa tay vẽ một chấm đen ở vị trí Nội Mông.
"Tôi là người Tứ Xuyên." Luật sư Chương Thần Trạch lạnh lùng nói.
"Tôi ở Thiểm Tây..." Điềm Điềm nói.
"Đại Lý, Vân Nam." Giáo viên mầm non Tiêu Nhiễm nói.
"Quảng Đông." Kiều Gia Kình nói.
"Người Ninh Hạ." Chuyên gia tư vấn tâm lý Lâm Cầm nói.
"Tôi làm việc ở Giang Tô." Bác sĩ Triệu nói.
Tề Hạ đánh dấu quê hương của mọi người trên bản đồ từng cái một, còn viết thêm "Sơn Đông" của mình.
Lúc này, mọi người đều tập trung ánh mắt vào nhà văn Hàn Nhất Mặc, vì từ đầu hắn không hề nói về quê hương của mình.
"Hàn Nhất Mặc, anh là người Quảng Tây hay người Đài Loan?"
Hàn Nhất Mặc sững sờ, hỏi: "Sao anh biết?"
"Thời gian cấp bách, anh trả lời tôi trước."
"Tôi là người Quảng Tây..."
Tề Hạ gật đầu, lúc này chỉ còn hai tỉnh cho Hàn Nhất Mặc.
Tỉnh Quảng Tây và tỉnh Đài Loan.
Nếu câu trả lời của hắn không phải là một trong hai tỉnh này, thì hắn đã nói dối.
May mắn là, hắn đã nói sự thật.
Tề Hạ đánh dấu tỉnh cuối cùng lên bản đồ, lúc này trên bản đồ có chín điểm đen.
"Quả là thế."
Tề Hạ nói nhỏ: "Dừng lại nhanh, quay sang phải."
"Phải?"
Tề Hạ nhanh chóng chạy đến bàn, ném tờ giấy trắng xuống rồi bắt đầu xoay mặt bàn theo hướng ngược lại.
Mọi người tuy có chút hoang mang nhưng cũng làm theo hắn.
Bác sĩ Triệu nhìn vào bản đồ trên bàn cùng chín điểm đen đó.
"Tại sao lại là 'phải'?"
Nhưng phải làm thế nào để giải mã?
Mà phóng lợn khi nào sẽ được bắn ra?
"Đồng hồ một khắc sẽ không ngừng…"
Chẳng lẽ là một giờ mười lăm phú?
Tề Hạ quay đầu nhìn đồng hồ trên bàn, bây giờ đã là một giờ năm phút, nếu "một giờ mười lăm phút" là thời điểm lưỡi dao nhọn được bắn ra, thì bây giờ chỉ còn chưa đầy mười phút.
"Xoay về quê hương một trăm vòng" ...
Quê hương của chín người có mặt tại đây đều khác nhau, huống hồ "một trăm vòng" cũng không phải là một con số nhỏ.
Nếu suy nghĩ sai hướng, bọn họ rất dễ lãng phí mười phút này.
Nhưng trong căn phòng này, ngoài bản thân mình, còn có thứ gì có thể "xoay" được nữa chứ?
Ánh mắt Tề Hạ dừng lại ở chiếc đồng hồ trên bàn.
Hắn cúi người, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc đồng hồ, nhưng lại phát hiện nó bị cố định chặt vào mặt bàn, không thể di chuyển được.
"Đồng hồ không thể di chuyển, chẳng lẽ là cái ghế?"
Tề Hạ cúi đầu nhìn chiếc ghế dưới người mình, đây là một chiếc ghế cũ kỹ, tỏa ra mùi mốc meo, rất bình thường, được đặt tùy ý trên sàn nhà, không hề có bất kỳ cơ quan nào.
Vậy thì chỉ còn lại ...
Tề Hạ đưa tay xoay mặt bàn, quả nhiên từ bên trong bàn truyền ra tiếng dây xích khe khẽ.
Nhưng chiếc bàn rất nặng, hắn dùng hết sức cũng chỉ có thể xoay được vài centimet.
"Một trăm vòng ..."
Con số này chắc chắn không thể hoàn thành chỉ với hai ba người, chín người có mặt tại đây cần phải đồng lòng xoay mặt bàn mới có thể có cơ hội sống sót.
Lâm Cầm nhạy bén nhận ra hành động của Tề Hạ, vì vậy đã gọi dừng mọi người.
Mọi người đều đi đến bên cạnh chiếc bàn để xem xét, phát hiện ra chiếc bàn này quả thực có thể xoay được.
"Anh giỏi thật đấy, tên lừa đảo." Kiều Gia Kình gật đầu nói, "Chúng ta xoay chiếc bàn này một trăm vòng, có lẽ sẽ có thể mở ra cánh cửa vô hình kia đấy."
Tề Hạ lại nhìn đồng hồ, mặc dù thời gian cấp bách nhưng bây giờ vấn đề đã trở nên đơn giản hơn rồi.
Xoay chiếc bàn tròn này về hướng "quê hương" một trăm vòng, đơn giản chỉ có hai câu trả lời.
Sang trái, hoặc sang phải.
Nhưng quê hương của mọi người lại nằm ở các hướng Đông Nam Tây Bắc khác nhau, làm thế nào để xác định hướng trái hay phải?
"Tề Hạ, có phải anh biết khi nào phóng lợn bắn ra chưa?" Lâm Cầm che miệng mũi hỏi.
"Lời nhắc là ‘Một khắc không ngừng’, có lẽ sẽ là một giờ mười lăm phút." Tề Hạ nhẹ giọng nói.
Kiều gia kình nghe xong biến sắc: "Vậy chẳng phải chỉ còn chưa đầy mười phút sao? Chúng ta mau bắt đầu xoay đi."
Bác sĩ Triệu di chuyển thi thể đang nằm trên bàn sang một bên, cũng từ từ ngồi xuống, đưa tay thử trọng lượng của chiếc bàn: "Nhưng chúng ta chỉ có một cơ hội, chiếc bàn nặng như vậy xoay một trăm vòng, nếu sai hướng thì phải làm sao?"
"Vận cũng có năm mươi phần trăm hy vọng sống còn mà!" Kiều Gia Kình sốt ruột nói, "Nếu không xoay thì sẽ chết chắc, xoay thì còn có năm mươi phần trăm hy vọng sống, tranh thủ thời gian đi!"
Nói xong, hắn liền dốc hết sức bắt đầu xoay mặt bàn sang trái.
Kiều Gia Kình tuy nhìn có vẻ gầy yếu, nhưng sức mạnh của hắn rất lớn, chỉ một mình hắn đã xoay được nửa vòng bàn.
"Còn ngẩn ra làm gì?! Trời ơi, giúp đỡ đi!" Kiều Gia Kình gào lên.
Những người còn lại biết Kiều Gia Kình nói có lý, có thể tạm thời giúp hắn xoay cùng.
Bây giờ căn bản không có câu trả lời chính xác, chỉ có thể đánh cược một phen.
Nhưng Tề Hạ lại từ đầu đến cuối không hề di chuyển.
Hắn không biết nên xoay hướng nào.
Trái hay là phải?
Tại sao từ khóa lại là "quê hương" chứ?
Mọi người đều là người Trung Quốc, cho nên là "phía đông"?
Trên bắc dưới nam, trái tây phải đông, câu trả lời là "phải"?
Vậy những người sống ở phía tây thì sao?
Hay là quê hương của tất cả mọi người có mặt đều liên quan đến "Tả Truyện" thời Xuân Thu, cho nên câu trả lời là "trái"?
Tề Hạ nhắm mắt lại, ban đầu muốn dùng hai xác chết để che chắn cho mình, nhưng nếu mọi người đều chết hết, vậy trò chơi tiếp theo đến thì phải làm thế nào?
"Bây giờ vẫn chưa phải lúc từ bỏ bọn họ."
Tề Hạ thầm nói một tiếng, sau đó đưa tay ra, lấy một tờ giấy trắng từ trên mặt bàn đang xoay, cầm bút đứng dậy đi đến một bên, tìm một chỗ trống ngồi xuống, bắt đầu "rẹt rẹt" viết gì đó.
Mọi người tuy có chút hoang mang, nhưng vẫn không ngừng tay, đến nay đã xoay mặt bàn được hơn mười vòng.
"Nếu không phải lúc tự giới thiệu hắn nói mình là 'kẻ lừa đảo', tôi còn tưởng anh bạn kia là một nhà toán học đó chứ." Kiều Gia Kình nói với Điềm Điềm bên cạnh.
Điềm Điềm vừa rồi tự xoay người nên giờ có hơi choáng váng, chỉ có thể gật đầu qua loa.
Lần này, Tề Hạ không vẽ sơ đồ cây nữa, mà chỉ vẽ sơ lược bản đồ quốc gia lên giấy.
"Quê hương... ?"
Đầu óc hắn quay cuồng, bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó.
"Chờ đã, chờ đã..." Tề Hạ mở to mắt, "Nếu như thần thông của 'người tổ chức' quảng đại đến vậy, có thể tìm ra những người có trải nghiệm tương tự nhau từ nhiều tỉnh, vậy 'tỉnh' cũng là một điểm quan trọng sao?"
Hắn quay đầu lại, nhìn những người đang xoay bàn, nghiêm túc hỏi: "Vừa rồi có ai nói dối về vấn đề 'quê hương' không?"
Mọi người đều lắc đầu.
Dù sao, "quê hương" liên quan đến khẩu âm và thói quen biểu đạt, nói dối sẽ rất dễ bị lộ.
"Tốt lắm." Tề Hạ nhẹ gật đầu, "Bây giờ xin lần lượt nói lại quê hương của các người lần nữa đi."
Cảnh sát Lý dẫn đầu nói: "Tôi là người Nội Mông."
Tề Hạ đưa tay vẽ một chấm đen ở vị trí Nội Mông.
"Tôi là người Tứ Xuyên." Luật sư Chương Thần Trạch lạnh lùng nói.
"Tôi ở Thiểm Tây..." Điềm Điềm nói.
"Đại Lý, Vân Nam." Giáo viên mầm non Tiêu Nhiễm nói.
"Quảng Đông." Kiều Gia Kình nói.
"Người Ninh Hạ." Chuyên gia tư vấn tâm lý Lâm Cầm nói.
"Tôi làm việc ở Giang Tô." Bác sĩ Triệu nói.
Tề Hạ đánh dấu quê hương của mọi người trên bản đồ từng cái một, còn viết thêm "Sơn Đông" của mình.
Lúc này, mọi người đều tập trung ánh mắt vào nhà văn Hàn Nhất Mặc, vì từ đầu hắn không hề nói về quê hương của mình.
"Hàn Nhất Mặc, anh là người Quảng Tây hay người Đài Loan?"
Hàn Nhất Mặc sững sờ, hỏi: "Sao anh biết?"
"Thời gian cấp bách, anh trả lời tôi trước."
"Tôi là người Quảng Tây..."
Tề Hạ gật đầu, lúc này chỉ còn hai tỉnh cho Hàn Nhất Mặc.
Tỉnh Quảng Tây và tỉnh Đài Loan.
Nếu câu trả lời của hắn không phải là một trong hai tỉnh này, thì hắn đã nói dối.
May mắn là, hắn đã nói sự thật.
Tề Hạ đánh dấu tỉnh cuối cùng lên bản đồ, lúc này trên bản đồ có chín điểm đen.
"Quả là thế."
Tề Hạ nói nhỏ: "Dừng lại nhanh, quay sang phải."
"Phải?"
Tề Hạ nhanh chóng chạy đến bàn, ném tờ giấy trắng xuống rồi bắt đầu xoay mặt bàn theo hướng ngược lại.
Mọi người tuy có chút hoang mang nhưng cũng làm theo hắn.
Bác sĩ Triệu nhìn vào bản đồ trên bàn cùng chín điểm đen đó.
"Tại sao lại là 'phải'?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.