Thập Nhị Thánh Thú Cung

Chương 64: Hải đăng

Ma Cô Diện Nhân

24/10/2020

Cái chai tinh xảo trong suốt, lờ mờ phát ra ánh sáng xanh yếu ớt

Sau khi mở nút chai, Cố Thính Ngữ dốc cái chai xuống, từ giấy ở trong chai liền thuận thế rơi ra khỏi miệng chai. Bất ngờ, tờ giấy mở rộng, mặt trong dĩ nhiên lại là một bức tranh đầy màu sắc đẹp đẽ lạ thường.

Đáy biển tinh khiết màu xanh lạnh lẽo, những tảng lớn san hô màu đỏ như ngọn lửa đang thiêu đốt mạnh mẽ lan toả, vô số những con cá nhỏ màu vàng cam xếp thành hàng bơi về trước, này hình ảnh phảng phất như đang sống, Cố Thính Như như thấy bọn chúng đang di động rất nhanh, nghe thấy thanh âm “ùm ùm” của đuôi cá khuấy động nước biển…

Bức tranh này đặc biệt ở chỗ, trong cả bầy cá đang bơi về phía trước, lại có một con cá nhỏ màu hồng có cánh.

Cặp cánh kia gắn trên người cá nhỏ rất không đựơc tự nhiên, nó khác với lông cánh của loài chim, kết cấu của cái cánh giống với cánh của con dơi

Cố Thính Ngữ ngẩng đầu nhìn khoảng không của bầu trời, ngàn dặm không mây, đầu kia của bầu trời cùng mặt biển như gắn liền thành một thể…. Một lát sau, hắn lần thứ hai cúi đầu nhìn bức tranh cuộn tròn.

Là ai đã vẽ bức tranh này?

Y muốn biểu đạt cái gì?

Cố Thính Ngữ đem bức tranh cuộn tròn cẩn thận bỏ vào lại trong chai, sau đó để bên người đi về phía trước. Kể từ lúc đến nơi đây cho tới bây giờ, đã qua nửa ngày, Cố Thính Ngữ vẫn ngồi đờ tại chỗ, không hề chú ý tới nơi bản thân đang đứng là một hòn đảo hoang

đảo nhỏ không lớn, dọc theo bãi cát đã đi hết một vòng của tiểu đảo, màn đêm đúng hẹn buông xuống. Cố Thính Ngữ không tìm thấy những người khác hoặc động vật khác, nhưng tiếng sóng biển của thuỷ triều cũng khiến cho thế giới này sau khi mặt trời lặn cũng không có vẻ cô tịch bất thường.

Hắn không ngừng ở bờ biển nhặt đựơc những chiếc chai nhỏ bị trôi dạt mà tới,mở mỗi chai, bên trong đèu là những bức tranh mỹ lệ về thế giới cuộc sống ở đáy biển. Này tia sáng như ảo như mộng, bầy cá nối đuôi nhau, cùng với con cá nhỏ mang đôi cánh quái dị toàn bộ đều rõ ràng sôi động trên mặt giấy.

Sau khi đêm xuống, Cố Thính Ngữ nhìn tìm thấy bên kia của đảo nhỏ…. Có một tia sáng

Ở phía trời biển giao nhau chính là một ngọn hải đăng.

Hải đăng… Hải đăng… Chẳng biết vì sao, Cố Thính Ngữ khi nhìn phương xa có một tia sáng nhạt, bỗng nhiên lại có một loại ảo giác Nơi này là tận cùng của đêm tối. Hắn ngồi xuống, sáu bảy chiếc chai nhỏ va vào nhau lách cách

Gió đêm, sóng biển, hải đăng, nội tâm dần dần tĩnh lặng lại

Cố Thính Ngữ bỗng nhiên thấy rất may mắn, hắn đã từng rất e ngại phải cô độc, thế nhưng hiện tại hắn rất cảm kích điều này. Một người, có thể yên tĩnh ngẫm lại mọi chuyện đã qua, có thể ngẫm xem tiếp theo nên làm gì. Hoặc, dứt khoát cái gì cũng không muốn.

Chỉ là nhìn ánh sáng nhạt trong màn đêm, cho tới lúc viền mắt không rõ…

Hắn bất tri bất giác mê man trong quá khứ, trong mộng ánh sáng nhạt của ngọn hải đăng dần biến mất, hắn trong đêm đen liên tục đi về phía trước, đến tột cùng bao giờ mới có thể đi tới nơi kết thúc… Mang theo lo lắng cùng sợ hãi, rồi lại ép buộc bản thân phải kiên định

Khi còn bé, mụ mụ đã từng hỏi Cố Thính Ngữ “Nếu như dùng chỉ một từ ngữ để hình dung con, con mong muốn bản thân là loại người gì?”

Ấn tượng của bản thân về câu trả lời lúc đó, không phải là kiên cường, không phải là sâu sắc, cũng không phải là cường đại…

“Con mong muốn bản thân là một người…”

Cố Thính Ngữ mở mắt

Sắc trời vừa tảng sáng, hắn ngồi yên trên bãi cát ngửa mặt ngắm sao sớm, ánh sáng màu xanh, một chút lại một chút dần dày đặc lên. Mỗi lần nhìn thấy ánh bình minh tới, hắn có cảm giác cảm thụ được nhịp sống của nhân gian đang thức dậy.



Thân thể có chút tê dại, đêm quá gió lớn, tay chân hắn lúc này lạnh lẽo, nếu như không có Minh lệ hộ thể, hắn phỏng chừng đã bị gió biển thổi cho mắc bệnh rồi

Hắn đứng lên, hoạt động thân thể, bỗng nhiên nhìn thấy một cái chai nhỏ nằm im trên bãi cát cách đó vài bước chân. Cố Thính Ngữ đi tới, cúi đầu đếm số chai đã nhặt được, sau đó xác định cái chai này là một cái chai mới trôi dạt tới đây.

Theo quán tính mở nút chai, chờ sau khi hắn thấy bức tranh, bỗng nhiên cả người bắt đầu run rẩy, hắn giật mình nhìn xung quanh mình, nhưng mà ngoại trừ nước biển bao bọc hòn đảo hoang, xung quanh không hề có gì khác lạ.

“… Trùng hợp sao…”

Đến cả ngữ khí của bản thân cũng mang theo sự hoài nghi, chỉ thấy trên bức hoạ cuộn tròn nho nhỏ kia, lần đầu tiên vẽ cảnh sắc khác ngoài đáy biển. Đó là bức tranh trong màn đêm tĩnh lặng, một người nam nhân đang nhìn ngọn hải đăng ở phía xa nam nhân tuy đựơc vẽ không rõ ràng, chỉ là vẽ phác thảo bề ngoài một cách mơ hồ, nhưng số lượng chai nhỏ bên người nam nhân, cùng với màu sắc y phục của nam nhân, cùng Cố Thính Ngữ hiện tại giống hệt nhau.

Là ai, đêm qua đã đem Cố Thính Ngữ vẽ vào bức tranh này

Là cái sức mạnh gì, đã đem những chiếc chai nhỏ trôi dạt tới chân hắn.

Cố Thính Ngữ lần thứ hai trên đảo nhỏ này tỉ mỉ tìm kiếm lần nữa, thế nhưng ngoại trừ thực vật nhiệt đới thưa thớt cùng với đá vụn lẻ loi ở ngoài, nơi này căn bản không có bất kì dấu hiệu nào cho thấy có loài động vật nào sinh sống

Ngày này trôi qua vội vã trong tìm kiếm cùng lo lắng vô cùng, tới chạng vạng, hải đăng lại phát ra ánh sáng nhạt, Cố Thính Ngữ mơ hồ nghĩ bản thân đã quên cái gì, thẳng đến khi hắn nhìn ngọn hải đăng ở nới giao kết giữa trời và biển, đột nhiên hiểu ra

Ban ngày, ánh sáng hải đăng tắt gần tới chạng vạng, hải đăng lại lần nữa phát sáng…

Như vậy ở chỗ hải đăng nhất định có người đang sống!

——————

Ngoài khơi xuất hiện một màn sương, xa xa có một chút ánh sáng nhạt chỉ dẫn phương hướng

Cố Thính Ngữ thật lâu không có bơi một đoạn đường xa như thế. Chỉ là trong cơ thể có một nguồn sức mạnh ấm áp không ngừng chống đỡ cho hắn, hắn không thể dừng lại ở giữa đường, chỉ có thể một hơi bơi về phía hải đăng.

Sức mạnh Minh lệ ôn nhuận nhu hoà, Cố Thính Ngữ hoàn toàn không rõ Minh lệ đến tột cùng có lợi ích gì, thế nhưng hắn cảm giác thân thể quen thuộc với cỗ năng lượng này một cách khác thường, nó từ lúc dung nhập vào xương tuỷ cùng máu huyết của bản thân, quả thực tựa như người bảo vệ tương thông với huyết mạch bản thân.

Hải đăng là một toá tháp hình nón màu trắng. Phía dưới tháp có một bục hình vuông nhô cao, đợi Cố Thính Ngữ bơi tới dưới hải đăng, hắn cố sức bò lên cái bục đó, toàn thân duỗi hình chữa đại nằm thở dốc.

Thật vất vả, Cố Thính Ngữ toàn thân ướt sũng chậm rãi đứng lên, hắn đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, thậm chí dự đoán sẽ cùng một con ác long quỷ thú trong truyền thuyết đấu một trận tử chiến, thì xuất hiện trong đừơng nhìn của hắn lúc đó, chính là một thứ vô cùng bình thường và quen thuộc: chiếc chai nhỏ.

Cố Thính Ngữ ngửa đầu nhìn phía trên tháp, sau đó cúi người nhạt cái chai lên, lúc này đây, trong chai không có bức tranh nào, chỉ có chứa một chiếc chìa khoá đồng đã gỉ sét.

Cố Thính Ngữ đi dạo một vòng quanh hải đăng, cuối cùng tìm thấy một lỗ khoá nho nhỏ, cánh cửa màu trắng cùng bức tường tháp màu trắng như hoà cùng một thể, rất khó phát hiện ra ở đầy có một cửa đi vào. Cố thính Ngữ đem chìa cắm vào lỗ khoá, xoay chìa khoá

“Click” Cửa mở.

Tiến vào hải đăng, đập vào mắt đầu tiên là màu xanh thẳm rực rỡ ở mọi nơi, những vòng tròn nhỏ hẹp trên vách tường, vẽ chi chít những bức tranh về thế giới đáy biển. Ngẩng đầu không thấy đựơc đầu kia của cầu thang, cầu thanh xoắn ốc đi lên đỉnh tháp đựơc làm bằng đá cẩm thạch, một một bước đi lên, trước mắt lại thấy một bức tranh mang một cảnh sắc mới

Màu lam u buồn, người trong tranh trở nên mạnh mẽ và cực nóng. Phong cách của bức tranh tinh tế trước mắt, màu sắc dùng đạm đặc hơn, bút pháp có hồn tự nhiên, đều là do một ai đó đã từng nét từng nét vẽ lên bức tranh.



Cố Thính Ngữ bỗng nhiên sản sinh ra một loại cảm giác rất kì quái

Hình ảnh người trong tranh này, hắn đã gặp qua không phải là trước khi trông thấy những bức tranh cuộn tròn trong chai trôi dạt, mà là từ thạt lâu thật lâu trước đây…

Bỗng nhiên, Cố Thính Ngữ ngây ngẩn cả người, trên hình ảnh xuất hiện một đám vui đùa ầm ĩ đuổi theo một nhân ngữ, mái tóc phiêu dật, nhãn thần linh hoạt kì ảo, còn có dáng tươi cừời đầy vui sớng của bọn họ …

Hình ảnh của nhân ngư thoáng cái đã kéo Cố Thính Ngữ về sâu trong ký ức, trở về cái đêm trước khi hắn tới thế giới khác này…

Khi hắn ở nhà bảo tàng thần thoại cổ đại, có tìm thấy một bức hoạ cuộn tròn cổ xưa, trong bức hoạ mười hai thánh thú đang vậy quanh một nam tử nhân loại… Trong đó, có một thánh thú nửa trên là người cùng nửa dưới là cá nhân ngư. Mà hình ảnh trong cuộn tranh cổ xưa kia, cùng hình ảnh trong bức tranh trước mắt lại trùng khớp

“Thình thịch….thình thịch…” Cố Thính Ngữ nghe thấy thanh âm trái tim bản thân đang đập Hắn rốt cục tìm thấy đầu mối của con đừơng mê man này rồi.

Chạy lên phía trên đỉnh tháp, qua những bức tranh màu xanh như đang gào thét, mơ hồ có một cảm giác đang ở trong đáy biển cuồn cuộn

Càng đi lên cao hải đăng hình nón càng chật hẹp, rốt cục, Cố Thính Ngữ cũng đi tới nơi cao nhất, có một cánh cửa nhỏ màu trắng đang lẳng lặng chờ hắn

Trên cánh cửa có treo một cái chai nhỏ đang lay động, cùng với những cái chai lúc trước giống nhau, Cố Thính Ngữ thở hồng hộc, suy nghĩ trong chốc lát, mở nút chai lấy bức hoạ cuộn tròn bên trong ra

Trong bức tranh chính là hình ảnh bản thân bịt mắt tiến vào căn phòng

… Có ý gì?

Cố Thính Ngữ xoay cánh cửa, cánh cửa nhỏ màu trắng không suy chuyển, một lát sau, từ dưới khe cửa có một tấm vải màu đen thò ra

“Nếu như ta muốn đi vào, thì phải bịt kín mắt, đúng không?”

Trầm mặc thật lâu, sau cùng từ phái bên kia cánh cửa truyền tới một tiếng nhàn nhạt “Ân.”

Cố Thính Ngữ dùng miếng vải đen che lên mắt “Được rồi.”

… Nhưng cánh cửa vẫn không mở ra, Cố Thính Ngữ bắt đầu gõ cửa “Ta đã che mắt rồi, xin mở cửa ra, ta có chuyện rất quan trọng muốn hỏi ngươi”

“Ngươi phải bảo chứng sẽ không nhìn ta”

Cố Thính Ngữ gật đầu, mặc dù cách ván cửa đối phương sẽ không nhìn thấy

Cánh cửa nhẹ nhàng mở, đập vào mặt là mùi vị của đại dương, không phải là vị tanh của cá, mà là mùi vị mặn nhàn nhạt của muối trắng chìm trong bãi cát. Sạch sẽ mà thoải mái

Cố Thính Ngữ cảm thấy khô miệng, hắn muốn hỏi y là ai, hắn muốn hỏi bản thân vì sao sẽ đến nơi này, hắn muốn hỏi y đến tột cùng biết hắn là gì…

Nhưng mà, hắn còn chưa nói ra miệng, nương theo một tiếng kêu đau nhức, Cố Thính Ngữ nghe thấy thanh âm của một thứ gì đó đổ xuống

———————

là nhân ngư a, các nàng chắc bít nhân vật này chứ. ta đã cố kiếm hình nhân ngư nhưng chỉ toàm thấy nữ nhân ngư thui hà, tìm được một nam nhân ngư thì chỉ được tính là thiếu niên thui, nhưng cũng đẹp lắm, các nàng tự tưởng tượng típ nhá

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Nhị Thánh Thú Cung

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook