Chương 87: Trên thế giới
Ma Cô Diện Nhân
24/10/2020
[ Ta vì sao lại ở chỗ này, ta vì sao lại là cái dạng này. ]
Cố Thính Ngữ lại một lần nữa từ trong mê man tỉnh lại, cả người vô lực, tứ chi xụi lơ. Thế nhưng trong trạng thái đến cả hô hấp cũng là một chuyện xa xỉ, thì suy nghĩ của hắn lại bình tĩnh tới dị thường.
Có người đã dệt ra chiếc lưới có tên là sợ hãi, rồi đem người nọ gắt gao bao vây trong đó. Thế nhưng trong cảm xúc cực đoan tàn nhẫn kia, Cố Thính Ngữ mơ hồ phát hiện người nọ có ý thức
Y một lần lại một lần hỏi Cố Thính Ngữ, vì sao y từ nhỏ lại có hình dạng khiến người khác phải sợ hãi, y vì sao lại bị nhốt dưới đáy biển trong sương mù dày đặc này.
Cố Thính Ngữ tất nhiên là không trả lời đựơc.
Chỉ là, ý thức không tự chủ đựơc bay về tình cảnh lúc trước khi hắn tới dị giới này. Mỗi ngày, khi hắn nhìn đoàn người muôn màu muôn vẻ qua lại trên đưòng qua cửa sổ xe, Cố Thính Ngữ cũng thường tự hỏi bọn họ là từ đâu tới đây, và muốn đi về đâu.
Qua cách ăn mặc bên ngoài của những người đó, tựa hồ có thể ám chỉ nghề nghiệp, chuyện đời của họ, một bên quan sát bọn họ, một bên suy đoán đến tột cùng sinh hoạt của bọn họ là như thế nào, là tươi cười ám áp, là tịch mịch đau thương, một lần lại một lần tái hiên lên trên những khuôn mặt dó.
Nhìn rất lâu, thì lại có loại cảm giác không hiểu. Chúng ta lúc sinh ra giống nhau đều có một thân thể trần trụi, vì sao nhân sinh (cuộc đời con người) sau đó lại không hề giống nhau, trên thế giới này, có hay không có người đã cố gắng an bài hình dạng chúng ta biến thành ngày hôm nay, có hay không có người tỉ mỉ bày ra những màn gặp gỡ thoáng qua này.
Vấn đề này là không có lời đáp, vì thế mới làm như không thấy, là bởi vì nghĩ không ra, nếu không nghĩ ra sẽ không hao tâm tốn sức mà suy nghĩ nữa: [Sống, sống hồ đồ, thì càng dễ dàng hoà nhập vào thế giới thuộc về chúng ta]
Xung quanh truyền đến những tiếng gọi quen thuộc kéo Cố Thính Ngữ về hiện thực. Trong ánh sáng mông lung nhàn nhat, hắn có thể nhận ra thàn tình lo lắng của Trọc âm
Xin lỗi, Cố Thính Ngữ nghĩ: lại làm cho các ngươi phải lo lắng
Ở sâu trong đầu dường như có một cái động đen ngòm thật lớn, mấy ngày liền số lần đi vào giấc ngủ càng ngày càng nhiều. Hôm nay Cố Thính Ngữ vừa giãy dụa từ trong mộng tỉnh lại, mà hiện tại lại cảm giác không thể chống đỡ mí mắt nặng nề.
Vì vậy, hắn lại một lần nữa rơi vào ý thức của lớp sương mù dày đặc
Trong mộng một lần lại một lần gắng sức tiếp cận nam nhân kia, hắn gian nan bò về phía trước mặt nam nhân, những xúc tua mềm dẻo như bụi gai quấn xung quanh bọn họ. Dùng hết tất cả khí lực di động một chút, một lát sau những xúc tua quấn quanh thân thể lại ép lui về sau nhiều hơn.
“ô…” Thân thể đơn bạc trong tầng tầng xúc tua áp bách vẫn cố chấp đi về phía trước, chạm rãi nhưng kiến quyết.
Người kia, từ đầu tới cuối vẫn duy trì ánh mắt trống rỗng, y như nhìn Cố Thính Ngữ, như phảng phất xuyên qua Cố Thính Ngữ để nhìn tới một thế giới không biết tên.
Cố Thính Ngữ cắn chặt răng, hai cánh tay run rẩy nắm lấy cổ chân nam nhân kia. Coi đó như là điểm tựa, mặc cho xúc tua quấn lấy than thể, hắn vẫn nắm chặt không buông.
tại một khắc khi chạm vào thân thể nam nhân kia, Cố Thính Ngữ cảm giác được phía sau hình dạng kinh khủng cùng đờng nhìn trống rỗng chết lặng …
Y đang run.
Lúc đầu, vóc dáng tiều tuỵ của Cố Thính Ngữ giống như một giáo đồ đang cúi đầu dưới chân nam nhân, chậm rãi, hắn dùng đôi tay run rẩy một chút lại một chút bám lấy nam nhân đứng dần lên, đầu gối, đùi, eo… Các xúc tua xàng thêm đien cuồng giãy dụa, giống như cây liễu trong cơn lốc giay dụa múa loạn lần cuối cùng, nỗ lực muốn đem Cố Thính Ngữ tách xa khỏi nam nhân.
Xúc tua xiết chặt lấy cổ của Cố Thính Ngữ, cảm giác hít thở không thông tột độ khiến đưòng nhìn của hắn dần dần tối sầm…
Trước khi mất đi ý thức, Cố Thính Ngữ không khỏi thở dài, chỉ còn có một chút nữa là hắn có thể tìm kiếm đựơc ý thức đã bị niêm phong ở sâu bên trong nam nhân kia rồi…
———-
“Khụ khụ!!!….” Cố Thính Ngữ ôm cổ kịch liệt ho khan, cái loại cảm giác hít thửo không thông này vẫn như cũ đọng lại trong thân thể. Mở mắt, trời đã tảng sáng, ba gương mặt không có chút máu nào đang nhìn hắn thân thiết. Chân núi, còn có một ánh mắt lo nghĩ đang hươớn về bên này nhìn lại. Đồng Ảnh tựa bên sơn động, chỉ yên lặng nhìn Cố Thính Ngữ, chứ không hề tới gần.
Tập trung nhìn lại, sơn động kia chính là cửa vào của kết giới.
Bởi vì nguyên nhân của bản thân, đã lãng phí nhiều thời gian như vậy, hiện tại cuối cùng cũng đã quay lại nơi đây rồi. Cố Thính Ngữ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Thính Ngữ… Ngươi… Có khoẻ không?” Mắt Thanh Tước đã đầy tơ máu, y cắn chặt đôi môi đã chết lặng, trong thanh âm lộ ra sự ghẹn ngào
Cố Thính Ngữ mở miệng, cố gắng muốn nói không có gì đáng lo, nhưng lại phát sinh thanh âm khàn khàn khiến kẻ khác lo sợ, bất đắc dĩ, hắn chỉ lắc đầu.
“Tiểu Ngữ…” Niệm hành mím môi, nửa ngày chỉ thì thào với hắn “… Tiểu Ngữ.”
Bờ môi tái nhợt đựoc thả ra, Cố Thính Ngữ đỡ lấy gương mặt Niệm hành, lộ ra một nụ cười thoái mái.
Lúc này mặt trời chậm rãi từ phương Đông bước len, không giống với tia nắng sớm ấm áp, mặt trời ở đây mọc lên dị thường chói chang. Dựa vào đỉnh núi hoang vắng, mặt trời như máu này toả ra những tía sáng ảm đạm đau thương.
Nó giống như là màu sắc của ngày tận thế.
Trọc âm không đành lòng nhìn Cố Thính Ngữ suy nhược, y đồng dạng dùng một thanh âm khàn khàn trầm tháp hỏi “Chúng ta… Tiếp tục đi chứ.”
Đồng Ảnh ở một bên nở nụ cười điên dại, nhưng trong cặp mắt màu đỏ quỷ dị lại không có chút ý cười, trong ánh mắt hỗn loạn chỉ có uỷ khuất thống khổ cùng phức tạp tột cùng
“Ngươi đáng ghét…”
Bỗng nhiên, một câu nói rất khẽ theo gió thổi tới.
Cố Thính Ngữ nghi hoặc nhìn về phía Đồng Ảnh.
Bắt gặp ánh mắt Cố Thính Ngữ, Đồng Ảnh kiên định nói với hắn, thanh âm sơ với vừa rồi lớn gấp đôi “Ta rất chán ghét ngươi, Cố Thính Ngữ.”
“…” Biểu tình của Cố Thính Ngữ có chút mờ mịt.
“Ta ghét ngươi!! Ta ghét nhất cái kiểu ngươi tự cho mình là đúng, ghét nhất cái kiểu ngươi cái gì cũng muốn tự mình gánh lấy… Thật đáng ghét!!! Ta, ta bị ngươi làm cho phiền muốn chết rồi!!!”
Tiếng hét vang khắp toàn bộ trời đất, thanh âm quanh quẩn trên núi, trong không trung.
Những người xung quanh nhất thời bị hình dạng kích động của Đồng Ảnh làm cho kinh sợ, đều không lý giải đựoc nhìn về phía y. Chỉ thấy Đồng Ảnh ba bước đã tới trước mặt Cố Thính Ngữ, không thể khống chế đem y phục của Cố Thính Ngữ xé tan.
“Ngươi vì sao không nói?!! Vì sao không nói đến tột cùng ngươi gặp phải chuyện gì???… Ngươi dựa vào cái gì mà không nói???”
… Ngươi dựa vào cái gì mà khiến cho ta phải khó chịu như vậy.
“Xoẹt” Thanh âm vải vóc bị xé rách vang lên.
Nhìn thấy được, trên thân thể gầy gò dày đặc những dấu vết xanh tím đan xen lẫn nhau, Đồng Ảnh đã hoàn toàn rơi vào đien cuồng, con ngươi như lửa lúc này đã u ám như mực
Nhan thạch nóng chảy cuồn cuộn, bùng phát ngạp trời.
Mặc kệ người dưới thân suy yếu giãy dụa, Đồng Ảnh cứng rắn mở rộng hai chân Cố Thính Ngữ ra, quả nhiên địa phương mềm mại kia đã sưng đỏ đến không thể chịu nổi, hỗn loạn đầy tơ máu cùng với dịch thể không rõ ràng.
Tâm trạng Đồng Ảnh lúc này như nuốt phải một cái bàn ủi cực nóng, toàn thân y bốc cháy một ngọn lửa loá mắt. Nhưng mà, ngọn lửa vây xung quanh Đồng Ảnh không hề giống với những ngọn lửa đỏ đậm bình thường, đó là một loại lửa màu xanh tối gần như là trong suốt.
Ngọn lửa nhanh chóng tạo thành một vòng tròn, nhanh chóng xoay tròn, gắt gao bao vây Đồng Ảnh cùng Cố Thính Ngữ.
“Đồng Ảnh Dừng tay!!!!!”
Trcọ Âm dưới sự kinh hãi lập tức muốn nhảy vào trong ngọn lửa, nhưng đầu ngón tay còn chưa có chạm vào ngọn lửa, đã bị một cỗ năng lực cường đại đánh bay, Trọc Âm té ngã xuống đất, ngạc nhiên nhìn ánh sáng xanh rực rỡ đang vây quanh hai người ở phía xa xa. Ngọn lửa có màu sắc xanh tối như vậy chính là lần đầu tiên y thấy, lẽ nào Đồng Ảnh…
Trọc Âm lúc này bị một niệm lực thật lớn áp bách xuống, nhất thời không thể đứng dậy.
KHông sai đựơc, năng lực cường đại như vậy ngưng tụ, Đồng Ảnh… là đang thiêu đốt linh hồn sao…
“A…”
Cố Thính Ngữ ở trung tâm ánh sáng xanh chỉ cảm thấy trong thân thể có hai nguồn năng lượng đang giằng xé nhau, khi thì mềm nhẹ khi thì cuồng loạn, khi thì thân như ở trong lòng biển lửa khi thì như chìm trong hố băng
“A, a,a …”
Mồ hôi chảy trên da, tuỳ theo mà đến, có một loại năng lực kì lạ muốn đem sự sợ hãi dơ bẩn chiếm giữ trong thân thể trục xuất ra ngoài. Bên tai vang lên tiếng ấm ầm rung động, là ai đang phẫn nộ gào thét, là ai đang toát ra nhãn thần vô cùng đau đớn.
Trong mông lung, có một con hồ ly toàn thân rực lửa đỏ lao vào hải quái (quái vật biển) khổng lồ như thiêu thân lao đầu vào lửa, những xúc tua quấn quanh hồ như dường như bị ngọn lửa cực nóng tổn thương, từ trong cơ thể hồ ly thoát ra chín cái bóng màu đen, bọn chúng điên cuồng cắn xé xúc tua dính nháp, mặc kệ những xúc tua mang theo bọn chúng cuôồncuộn kéo lên không trung, sau đó lại mạnh mẽ đập xuống đất
KHông lay chuyển được chiêu thức tự sát sắc bén này, hải quái khổng lồ thu các xúc tua phân tán lại, ngưng tụ sức mạnh toàn thân cùng hồ ly giao đấu chính diện…
“Ngao -”
Hồ ly kêu lên một tiếng toàn thân liền bốc cháy tạo thành một quả cầu lửa, không hề chùn chân lao thẳng vào giữa khuôn mặt của hải quái.
Ầm ầm một tiếng, ngọn lửa biến mất, sớng mù dày đặc cũng biến mất, cả hồ ly và hải quái đều không tháy bóng dáng.
Thế giới yên tĩnh trở lại
Thân thể trở lên rất nhẹ, Cố Thính Ngữ suy yếu rơi vào một cái ôm ấp ấm áp
Cố Thính Ngữ mở mắt, ngọn lửa màu xanh bốc cháy đã hầu như không còn, ôm lấy hắn là Đồng Ảnh đang kịch liệt thở hổn hển “Hộc hộc… hộc hộc… ” Cố Thính Ngữ tự nhiên có thể nghe thấy tiếng tim đập gáp gấp mà rất rõ ràng.
Nhưng mà khi đường nhìn xuyên qua bờ vai rộng của Đồng Ảnh, thì thấy bóng người kia đứng yên phía sau lưng bọn họ, Cố Thính Ngữ ngạc nhiên mở to hai mắt.
Hơn mười cái xúc tua mềm mại dấp dínhdang ở giữa không trung, chậm rãi phủ xuống một con người nhỏ bé đang đứng trên mặt đất, gương mặt nam nhân đứng ở trung tâm các xúc tua vẫn như trước không hề có biểu tình gì, nhãn thân yên tĩnh của y hầu như khiến cho người ta có ảo giác vô hại
Thực thể của Miên, đã hiện thân rồi.
Cố Thính Ngữ lại một lần nữa từ trong mê man tỉnh lại, cả người vô lực, tứ chi xụi lơ. Thế nhưng trong trạng thái đến cả hô hấp cũng là một chuyện xa xỉ, thì suy nghĩ của hắn lại bình tĩnh tới dị thường.
Có người đã dệt ra chiếc lưới có tên là sợ hãi, rồi đem người nọ gắt gao bao vây trong đó. Thế nhưng trong cảm xúc cực đoan tàn nhẫn kia, Cố Thính Ngữ mơ hồ phát hiện người nọ có ý thức
Y một lần lại một lần hỏi Cố Thính Ngữ, vì sao y từ nhỏ lại có hình dạng khiến người khác phải sợ hãi, y vì sao lại bị nhốt dưới đáy biển trong sương mù dày đặc này.
Cố Thính Ngữ tất nhiên là không trả lời đựơc.
Chỉ là, ý thức không tự chủ đựơc bay về tình cảnh lúc trước khi hắn tới dị giới này. Mỗi ngày, khi hắn nhìn đoàn người muôn màu muôn vẻ qua lại trên đưòng qua cửa sổ xe, Cố Thính Ngữ cũng thường tự hỏi bọn họ là từ đâu tới đây, và muốn đi về đâu.
Qua cách ăn mặc bên ngoài của những người đó, tựa hồ có thể ám chỉ nghề nghiệp, chuyện đời của họ, một bên quan sát bọn họ, một bên suy đoán đến tột cùng sinh hoạt của bọn họ là như thế nào, là tươi cười ám áp, là tịch mịch đau thương, một lần lại một lần tái hiên lên trên những khuôn mặt dó.
Nhìn rất lâu, thì lại có loại cảm giác không hiểu. Chúng ta lúc sinh ra giống nhau đều có một thân thể trần trụi, vì sao nhân sinh (cuộc đời con người) sau đó lại không hề giống nhau, trên thế giới này, có hay không có người đã cố gắng an bài hình dạng chúng ta biến thành ngày hôm nay, có hay không có người tỉ mỉ bày ra những màn gặp gỡ thoáng qua này.
Vấn đề này là không có lời đáp, vì thế mới làm như không thấy, là bởi vì nghĩ không ra, nếu không nghĩ ra sẽ không hao tâm tốn sức mà suy nghĩ nữa: [Sống, sống hồ đồ, thì càng dễ dàng hoà nhập vào thế giới thuộc về chúng ta]
Xung quanh truyền đến những tiếng gọi quen thuộc kéo Cố Thính Ngữ về hiện thực. Trong ánh sáng mông lung nhàn nhat, hắn có thể nhận ra thàn tình lo lắng của Trọc âm
Xin lỗi, Cố Thính Ngữ nghĩ: lại làm cho các ngươi phải lo lắng
Ở sâu trong đầu dường như có một cái động đen ngòm thật lớn, mấy ngày liền số lần đi vào giấc ngủ càng ngày càng nhiều. Hôm nay Cố Thính Ngữ vừa giãy dụa từ trong mộng tỉnh lại, mà hiện tại lại cảm giác không thể chống đỡ mí mắt nặng nề.
Vì vậy, hắn lại một lần nữa rơi vào ý thức của lớp sương mù dày đặc
Trong mộng một lần lại một lần gắng sức tiếp cận nam nhân kia, hắn gian nan bò về phía trước mặt nam nhân, những xúc tua mềm dẻo như bụi gai quấn xung quanh bọn họ. Dùng hết tất cả khí lực di động một chút, một lát sau những xúc tua quấn quanh thân thể lại ép lui về sau nhiều hơn.
“ô…” Thân thể đơn bạc trong tầng tầng xúc tua áp bách vẫn cố chấp đi về phía trước, chạm rãi nhưng kiến quyết.
Người kia, từ đầu tới cuối vẫn duy trì ánh mắt trống rỗng, y như nhìn Cố Thính Ngữ, như phảng phất xuyên qua Cố Thính Ngữ để nhìn tới một thế giới không biết tên.
Cố Thính Ngữ cắn chặt răng, hai cánh tay run rẩy nắm lấy cổ chân nam nhân kia. Coi đó như là điểm tựa, mặc cho xúc tua quấn lấy than thể, hắn vẫn nắm chặt không buông.
tại một khắc khi chạm vào thân thể nam nhân kia, Cố Thính Ngữ cảm giác được phía sau hình dạng kinh khủng cùng đờng nhìn trống rỗng chết lặng …
Y đang run.
Lúc đầu, vóc dáng tiều tuỵ của Cố Thính Ngữ giống như một giáo đồ đang cúi đầu dưới chân nam nhân, chậm rãi, hắn dùng đôi tay run rẩy một chút lại một chút bám lấy nam nhân đứng dần lên, đầu gối, đùi, eo… Các xúc tua xàng thêm đien cuồng giãy dụa, giống như cây liễu trong cơn lốc giay dụa múa loạn lần cuối cùng, nỗ lực muốn đem Cố Thính Ngữ tách xa khỏi nam nhân.
Xúc tua xiết chặt lấy cổ của Cố Thính Ngữ, cảm giác hít thở không thông tột độ khiến đưòng nhìn của hắn dần dần tối sầm…
Trước khi mất đi ý thức, Cố Thính Ngữ không khỏi thở dài, chỉ còn có một chút nữa là hắn có thể tìm kiếm đựơc ý thức đã bị niêm phong ở sâu bên trong nam nhân kia rồi…
———-
“Khụ khụ!!!….” Cố Thính Ngữ ôm cổ kịch liệt ho khan, cái loại cảm giác hít thửo không thông này vẫn như cũ đọng lại trong thân thể. Mở mắt, trời đã tảng sáng, ba gương mặt không có chút máu nào đang nhìn hắn thân thiết. Chân núi, còn có một ánh mắt lo nghĩ đang hươớn về bên này nhìn lại. Đồng Ảnh tựa bên sơn động, chỉ yên lặng nhìn Cố Thính Ngữ, chứ không hề tới gần.
Tập trung nhìn lại, sơn động kia chính là cửa vào của kết giới.
Bởi vì nguyên nhân của bản thân, đã lãng phí nhiều thời gian như vậy, hiện tại cuối cùng cũng đã quay lại nơi đây rồi. Cố Thính Ngữ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Thính Ngữ… Ngươi… Có khoẻ không?” Mắt Thanh Tước đã đầy tơ máu, y cắn chặt đôi môi đã chết lặng, trong thanh âm lộ ra sự ghẹn ngào
Cố Thính Ngữ mở miệng, cố gắng muốn nói không có gì đáng lo, nhưng lại phát sinh thanh âm khàn khàn khiến kẻ khác lo sợ, bất đắc dĩ, hắn chỉ lắc đầu.
“Tiểu Ngữ…” Niệm hành mím môi, nửa ngày chỉ thì thào với hắn “… Tiểu Ngữ.”
Bờ môi tái nhợt đựoc thả ra, Cố Thính Ngữ đỡ lấy gương mặt Niệm hành, lộ ra một nụ cười thoái mái.
Lúc này mặt trời chậm rãi từ phương Đông bước len, không giống với tia nắng sớm ấm áp, mặt trời ở đây mọc lên dị thường chói chang. Dựa vào đỉnh núi hoang vắng, mặt trời như máu này toả ra những tía sáng ảm đạm đau thương.
Nó giống như là màu sắc của ngày tận thế.
Trọc âm không đành lòng nhìn Cố Thính Ngữ suy nhược, y đồng dạng dùng một thanh âm khàn khàn trầm tháp hỏi “Chúng ta… Tiếp tục đi chứ.”
Đồng Ảnh ở một bên nở nụ cười điên dại, nhưng trong cặp mắt màu đỏ quỷ dị lại không có chút ý cười, trong ánh mắt hỗn loạn chỉ có uỷ khuất thống khổ cùng phức tạp tột cùng
“Ngươi đáng ghét…”
Bỗng nhiên, một câu nói rất khẽ theo gió thổi tới.
Cố Thính Ngữ nghi hoặc nhìn về phía Đồng Ảnh.
Bắt gặp ánh mắt Cố Thính Ngữ, Đồng Ảnh kiên định nói với hắn, thanh âm sơ với vừa rồi lớn gấp đôi “Ta rất chán ghét ngươi, Cố Thính Ngữ.”
“…” Biểu tình của Cố Thính Ngữ có chút mờ mịt.
“Ta ghét ngươi!! Ta ghét nhất cái kiểu ngươi tự cho mình là đúng, ghét nhất cái kiểu ngươi cái gì cũng muốn tự mình gánh lấy… Thật đáng ghét!!! Ta, ta bị ngươi làm cho phiền muốn chết rồi!!!”
Tiếng hét vang khắp toàn bộ trời đất, thanh âm quanh quẩn trên núi, trong không trung.
Những người xung quanh nhất thời bị hình dạng kích động của Đồng Ảnh làm cho kinh sợ, đều không lý giải đựoc nhìn về phía y. Chỉ thấy Đồng Ảnh ba bước đã tới trước mặt Cố Thính Ngữ, không thể khống chế đem y phục của Cố Thính Ngữ xé tan.
“Ngươi vì sao không nói?!! Vì sao không nói đến tột cùng ngươi gặp phải chuyện gì???… Ngươi dựa vào cái gì mà không nói???”
… Ngươi dựa vào cái gì mà khiến cho ta phải khó chịu như vậy.
“Xoẹt” Thanh âm vải vóc bị xé rách vang lên.
Nhìn thấy được, trên thân thể gầy gò dày đặc những dấu vết xanh tím đan xen lẫn nhau, Đồng Ảnh đã hoàn toàn rơi vào đien cuồng, con ngươi như lửa lúc này đã u ám như mực
Nhan thạch nóng chảy cuồn cuộn, bùng phát ngạp trời.
Mặc kệ người dưới thân suy yếu giãy dụa, Đồng Ảnh cứng rắn mở rộng hai chân Cố Thính Ngữ ra, quả nhiên địa phương mềm mại kia đã sưng đỏ đến không thể chịu nổi, hỗn loạn đầy tơ máu cùng với dịch thể không rõ ràng.
Tâm trạng Đồng Ảnh lúc này như nuốt phải một cái bàn ủi cực nóng, toàn thân y bốc cháy một ngọn lửa loá mắt. Nhưng mà, ngọn lửa vây xung quanh Đồng Ảnh không hề giống với những ngọn lửa đỏ đậm bình thường, đó là một loại lửa màu xanh tối gần như là trong suốt.
Ngọn lửa nhanh chóng tạo thành một vòng tròn, nhanh chóng xoay tròn, gắt gao bao vây Đồng Ảnh cùng Cố Thính Ngữ.
“Đồng Ảnh Dừng tay!!!!!”
Trcọ Âm dưới sự kinh hãi lập tức muốn nhảy vào trong ngọn lửa, nhưng đầu ngón tay còn chưa có chạm vào ngọn lửa, đã bị một cỗ năng lực cường đại đánh bay, Trọc Âm té ngã xuống đất, ngạc nhiên nhìn ánh sáng xanh rực rỡ đang vây quanh hai người ở phía xa xa. Ngọn lửa có màu sắc xanh tối như vậy chính là lần đầu tiên y thấy, lẽ nào Đồng Ảnh…
Trọc Âm lúc này bị một niệm lực thật lớn áp bách xuống, nhất thời không thể đứng dậy.
KHông sai đựơc, năng lực cường đại như vậy ngưng tụ, Đồng Ảnh… là đang thiêu đốt linh hồn sao…
“A…”
Cố Thính Ngữ ở trung tâm ánh sáng xanh chỉ cảm thấy trong thân thể có hai nguồn năng lượng đang giằng xé nhau, khi thì mềm nhẹ khi thì cuồng loạn, khi thì thân như ở trong lòng biển lửa khi thì như chìm trong hố băng
“A, a,a …”
Mồ hôi chảy trên da, tuỳ theo mà đến, có một loại năng lực kì lạ muốn đem sự sợ hãi dơ bẩn chiếm giữ trong thân thể trục xuất ra ngoài. Bên tai vang lên tiếng ấm ầm rung động, là ai đang phẫn nộ gào thét, là ai đang toát ra nhãn thần vô cùng đau đớn.
Trong mông lung, có một con hồ ly toàn thân rực lửa đỏ lao vào hải quái (quái vật biển) khổng lồ như thiêu thân lao đầu vào lửa, những xúc tua quấn quanh hồ như dường như bị ngọn lửa cực nóng tổn thương, từ trong cơ thể hồ ly thoát ra chín cái bóng màu đen, bọn chúng điên cuồng cắn xé xúc tua dính nháp, mặc kệ những xúc tua mang theo bọn chúng cuôồncuộn kéo lên không trung, sau đó lại mạnh mẽ đập xuống đất
KHông lay chuyển được chiêu thức tự sát sắc bén này, hải quái khổng lồ thu các xúc tua phân tán lại, ngưng tụ sức mạnh toàn thân cùng hồ ly giao đấu chính diện…
“Ngao -”
Hồ ly kêu lên một tiếng toàn thân liền bốc cháy tạo thành một quả cầu lửa, không hề chùn chân lao thẳng vào giữa khuôn mặt của hải quái.
Ầm ầm một tiếng, ngọn lửa biến mất, sớng mù dày đặc cũng biến mất, cả hồ ly và hải quái đều không tháy bóng dáng.
Thế giới yên tĩnh trở lại
Thân thể trở lên rất nhẹ, Cố Thính Ngữ suy yếu rơi vào một cái ôm ấp ấm áp
Cố Thính Ngữ mở mắt, ngọn lửa màu xanh bốc cháy đã hầu như không còn, ôm lấy hắn là Đồng Ảnh đang kịch liệt thở hổn hển “Hộc hộc… hộc hộc… ” Cố Thính Ngữ tự nhiên có thể nghe thấy tiếng tim đập gáp gấp mà rất rõ ràng.
Nhưng mà khi đường nhìn xuyên qua bờ vai rộng của Đồng Ảnh, thì thấy bóng người kia đứng yên phía sau lưng bọn họ, Cố Thính Ngữ ngạc nhiên mở to hai mắt.
Hơn mười cái xúc tua mềm mại dấp dínhdang ở giữa không trung, chậm rãi phủ xuống một con người nhỏ bé đang đứng trên mặt đất, gương mặt nam nhân đứng ở trung tâm các xúc tua vẫn như trước không hề có biểu tình gì, nhãn thân yên tĩnh của y hầu như khiến cho người ta có ảo giác vô hại
Thực thể của Miên, đã hiện thân rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.