Thập Niên 50 Đoàn Sủng Mang Theo Tiệm Lương Vượt Qua Nạn Đói
Chương 22: Củ Sắn (2)
llx Phi Ngư
20/06/2024
Triệu Quảng Thúc chống gậy đi theo ba đứa con vào bếp, nhìn thấy củ sắn dây nằm trên đất, tưởng bọn trẻ đã lên núi sâu, vội vàng lo lắng hỏi: "Tìm ở đâu vậy?".
Triệu Lập Văn nói địa điểm cho cha nghe, Triệu Quảng Thúc mới yên tâm: "Củ sắn là thức ăn khoái khẩu của lợn rừng đấy."
"Cha, chúng con không tự ý lên núi đâu.", Triệu Lập Văn vội vàng cam đoan.
Triệu Quảng Thúc nghe con trai cả cam đoan, gật đầu. Con trai cả luôn chín chắn, ông rất yên tâm.
"Có nhiều không?". Đồ trên núi đều thuộc về thôn, nếu ít thì ai tìm được là của người đó, còn nhiều thì phải báo cáo lên thôn.
"Chắc là không nhiều, con đã nói với mẹ rồi ạ." Quả thực không nhiều, Triệu Lập Văn đã quan sát, ước chừng khoảng 300 đến 500 cân, có thể là do ai đó vô tình đánh rơi một miếng nhỏ ở đó, rồi nó lớn dần thành một mảng nhỏ.
Triệu Quảng Thúc nhìn chân trái của mình, ước gì nó nhanh khỏi để có thể tự mình đi đào về.
"Trưa nay ăn gì?". Mấy ngày nay, bữa trưa và bữa tối đều do ba bố con cùng làm, vợ đi làm đã vất vả rồi, ông có thể đỡ đần được phần nào hay phần đó.
"Khoai lang nướng ạ."
"Khoai tây nướng ạ."
Khoai lang nướng là Triệu Tuế Tuế nói, khoai tây nướng là Triệu Lập Văn và Triệu Lập Võ nói.
"Tiểu Văn, con đi rửa hai củ khoai lang và bốn củ khoai tây. Tiểu Võ, con đi nhóm lửa." Triệu Quảng Thúc phân công nhiệm vụ cho hai con trai xong, cầm hai quả mướp hương bắt đầu gọt vỏ.
Triệu Tuế Tuế đứng bên cạnh nhìn cha dùng dao gọt vỏ, không khỏi thán phục, cho dù là đầu bếp chuyên nghiệp ở thế kỷ 21 cũng phải bái cha cô làm thầy.
"Tuế Tuế, con còn nhỏ, không được động vào dao.", Triệu Quảng Thúc thấy con gái út cứ nhìn mình gọt vỏ, tưởng con bé muốn nghịch dao.
"Vâng ạ, con không cầm nổi đâu.", Triệu Tuế Tuế gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Đến khi Trần Tú Hòa tan ca về đến nhà, đã thấy chồng nấu cơm xong, cũng nhìn thấy củ Củ sắn chất đống trong bếp.
Bữa trưa gồm khoai lang nướng, khoai tây nướng và một bát canh mướp hương nấu trứng.
Khoai lang rất to, mỗi củ nặng khoảng 8 lạng, Triệu Tuế Tuế bẻ một nửa, nửa còn lại để vào rổ, vừa ăn vừa húp canh trứng.
"Nấm hương sắp hết rồi, không biết khi nào trời mưa." Trần Tú Hòa uống canh trong chén, nhìn về phía bầu trời ngoài cửa sổ.
"Khoảng bốn ngày nữa trời sẽ mưa." Triệu Quảng Thúc cũng nhìn lên bầu trời, trả lời vợ.
"Thật tốt quá, trời mưa là có thể lên núi hái nấm rồi!" Triệu Lập Võ reo lên, đây là cơ hội hiếm hoi được danh chính ngôn thuận lên núi của cậu.
"Lúc đó đi sát anh, không được tự tiện chạy loạn." Trần Tú Hòa biết con trai út thích lên núi nên cũng không ngăn cản.
Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Văn nhìn nhau, trong lòng đều nghĩ đến lúc đó có thể tranh thủ lén lút chuyển một ít vào không gian.
Ăn cơm trưa xong, Trần Tú Hòa dẫn hai con trai đi đào củ sắn, Triệu Tuế Tuế ở nhà.
Ban đầu, cô bé định đợi ba người họ về nhưng Triệu Quảng Thúc quạt mát cho cô bé rất dễ chịu, ngủ lúc nào không hay.
Lúc tỉnh dậy lần nữa, mẹ cô bé đã đào củ sắn về nhà.
"Mẹ?"
"Mẹ đi làm rồi." Triệu Lập Văn trả lời.
Trong bếp, ba bố con đang cọ rửa sắn.
Triệu Tuế Tuế được anh hai giúp rửa mặt, cũng kéo ghế đẩu nhỏ lại muốn cùng rửa.
Triệu Quảng Thúc coi như con bé muốn chơi, cũng không ngăn cản.
"Đều luộc hết rồi sao?"
"Sau khi hấp chín có thể phơi thành củ sắn khô, một phần làm thành bột sắn."
Triệu Tuế Tuế nhìn củ sắn chất đầy bếp: "Nhiều thế này chắc phải được năm trăm cân?"
"Chắc vậy, mẹ để lại một ít ở chỗ cũ, hy vọng sang năm còn đào được." Triệu Lập Văn vừa cọ Củ sắn trên tay vừa trả lời em gái.
Triệu Quảng Thúc dùng lưỡi hái và gỗ làm một dụng cụ nạo vỏ đơn giản, ở nhà có một cối đá nhỏ để xay Củ sắn, sau đó ông sang nhà trưởng thôn mượn thêm một cái cối nữa.
Bận rộn cả buổi chiều mới xay được hai trăm cân.
Sau khi ăn tối qua loa, mọi người tiếp tục xay dưới ánh đèn dầu, tổng cộng xay được ba trăm cân Củ sắn, số còn lại sau khi luộc chín thì thái lát phơi khô.
Sáng hôm sau, lúc Triệu Tuế Tuế thức dậy, Triệu Quảng Thúc đang thái Củ sắn đã luộc chín thành từng lát, Triệu Lập Văn và Triệu Lập Võ thì đang phơi.
"Tuế Tuế, dậy rửa mặt ăn sáng nào." Cậu em trai kiêm bảo mẫu Triệu Lập Võ múc cho em gái một chậu nước, còn lấy khăn mặt trên sào trúc đưa cho cô bé.
Bữa sáng nay của Triệu Tuế Tuế là Củ sắn luộc, một quả trứng gà và một cốc sữa mạch nha.
Triệu Tuế Tuế ăn hết Củ sắn và sữa mạch nha, đi đến bên cạnh Triệu Quảng Thúc gọi một tiếng "Cha", nhân lúc ông ngẩng đầu lên, cô bé nhét ngay quả trứng gà trong tay vào miệng ông rồi chạy mất.
Triệu Quảng Thúc không kịp đề phòng con gái nhỏ, bị cô nhét cho quả trứng, trong lòng ấm áp, động tác trên tay cũng nhanh hơn không ít.
Triệu Tuế Tuế đi dạo một vòng quanh nhà, nhìn thấy Triệu Nam Đệ đang gánh củi về, vội vàng chạy về nhà.
Từ sau lần trước cô bé từ chối chơi cùng, mỗi lần Triệu Nam Đệ nhìn thấy cô bé là lại lườm nguýt.
Triệu Lập Văn nói địa điểm cho cha nghe, Triệu Quảng Thúc mới yên tâm: "Củ sắn là thức ăn khoái khẩu của lợn rừng đấy."
"Cha, chúng con không tự ý lên núi đâu.", Triệu Lập Văn vội vàng cam đoan.
Triệu Quảng Thúc nghe con trai cả cam đoan, gật đầu. Con trai cả luôn chín chắn, ông rất yên tâm.
"Có nhiều không?". Đồ trên núi đều thuộc về thôn, nếu ít thì ai tìm được là của người đó, còn nhiều thì phải báo cáo lên thôn.
"Chắc là không nhiều, con đã nói với mẹ rồi ạ." Quả thực không nhiều, Triệu Lập Văn đã quan sát, ước chừng khoảng 300 đến 500 cân, có thể là do ai đó vô tình đánh rơi một miếng nhỏ ở đó, rồi nó lớn dần thành một mảng nhỏ.
Triệu Quảng Thúc nhìn chân trái của mình, ước gì nó nhanh khỏi để có thể tự mình đi đào về.
"Trưa nay ăn gì?". Mấy ngày nay, bữa trưa và bữa tối đều do ba bố con cùng làm, vợ đi làm đã vất vả rồi, ông có thể đỡ đần được phần nào hay phần đó.
"Khoai lang nướng ạ."
"Khoai tây nướng ạ."
Khoai lang nướng là Triệu Tuế Tuế nói, khoai tây nướng là Triệu Lập Văn và Triệu Lập Võ nói.
"Tiểu Văn, con đi rửa hai củ khoai lang và bốn củ khoai tây. Tiểu Võ, con đi nhóm lửa." Triệu Quảng Thúc phân công nhiệm vụ cho hai con trai xong, cầm hai quả mướp hương bắt đầu gọt vỏ.
Triệu Tuế Tuế đứng bên cạnh nhìn cha dùng dao gọt vỏ, không khỏi thán phục, cho dù là đầu bếp chuyên nghiệp ở thế kỷ 21 cũng phải bái cha cô làm thầy.
"Tuế Tuế, con còn nhỏ, không được động vào dao.", Triệu Quảng Thúc thấy con gái út cứ nhìn mình gọt vỏ, tưởng con bé muốn nghịch dao.
"Vâng ạ, con không cầm nổi đâu.", Triệu Tuế Tuế gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Đến khi Trần Tú Hòa tan ca về đến nhà, đã thấy chồng nấu cơm xong, cũng nhìn thấy củ Củ sắn chất đống trong bếp.
Bữa trưa gồm khoai lang nướng, khoai tây nướng và một bát canh mướp hương nấu trứng.
Khoai lang rất to, mỗi củ nặng khoảng 8 lạng, Triệu Tuế Tuế bẻ một nửa, nửa còn lại để vào rổ, vừa ăn vừa húp canh trứng.
"Nấm hương sắp hết rồi, không biết khi nào trời mưa." Trần Tú Hòa uống canh trong chén, nhìn về phía bầu trời ngoài cửa sổ.
"Khoảng bốn ngày nữa trời sẽ mưa." Triệu Quảng Thúc cũng nhìn lên bầu trời, trả lời vợ.
"Thật tốt quá, trời mưa là có thể lên núi hái nấm rồi!" Triệu Lập Võ reo lên, đây là cơ hội hiếm hoi được danh chính ngôn thuận lên núi của cậu.
"Lúc đó đi sát anh, không được tự tiện chạy loạn." Trần Tú Hòa biết con trai út thích lên núi nên cũng không ngăn cản.
Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Văn nhìn nhau, trong lòng đều nghĩ đến lúc đó có thể tranh thủ lén lút chuyển một ít vào không gian.
Ăn cơm trưa xong, Trần Tú Hòa dẫn hai con trai đi đào củ sắn, Triệu Tuế Tuế ở nhà.
Ban đầu, cô bé định đợi ba người họ về nhưng Triệu Quảng Thúc quạt mát cho cô bé rất dễ chịu, ngủ lúc nào không hay.
Lúc tỉnh dậy lần nữa, mẹ cô bé đã đào củ sắn về nhà.
"Mẹ?"
"Mẹ đi làm rồi." Triệu Lập Văn trả lời.
Trong bếp, ba bố con đang cọ rửa sắn.
Triệu Tuế Tuế được anh hai giúp rửa mặt, cũng kéo ghế đẩu nhỏ lại muốn cùng rửa.
Triệu Quảng Thúc coi như con bé muốn chơi, cũng không ngăn cản.
"Đều luộc hết rồi sao?"
"Sau khi hấp chín có thể phơi thành củ sắn khô, một phần làm thành bột sắn."
Triệu Tuế Tuế nhìn củ sắn chất đầy bếp: "Nhiều thế này chắc phải được năm trăm cân?"
"Chắc vậy, mẹ để lại một ít ở chỗ cũ, hy vọng sang năm còn đào được." Triệu Lập Văn vừa cọ Củ sắn trên tay vừa trả lời em gái.
Triệu Quảng Thúc dùng lưỡi hái và gỗ làm một dụng cụ nạo vỏ đơn giản, ở nhà có một cối đá nhỏ để xay Củ sắn, sau đó ông sang nhà trưởng thôn mượn thêm một cái cối nữa.
Bận rộn cả buổi chiều mới xay được hai trăm cân.
Sau khi ăn tối qua loa, mọi người tiếp tục xay dưới ánh đèn dầu, tổng cộng xay được ba trăm cân Củ sắn, số còn lại sau khi luộc chín thì thái lát phơi khô.
Sáng hôm sau, lúc Triệu Tuế Tuế thức dậy, Triệu Quảng Thúc đang thái Củ sắn đã luộc chín thành từng lát, Triệu Lập Văn và Triệu Lập Võ thì đang phơi.
"Tuế Tuế, dậy rửa mặt ăn sáng nào." Cậu em trai kiêm bảo mẫu Triệu Lập Võ múc cho em gái một chậu nước, còn lấy khăn mặt trên sào trúc đưa cho cô bé.
Bữa sáng nay của Triệu Tuế Tuế là Củ sắn luộc, một quả trứng gà và một cốc sữa mạch nha.
Triệu Tuế Tuế ăn hết Củ sắn và sữa mạch nha, đi đến bên cạnh Triệu Quảng Thúc gọi một tiếng "Cha", nhân lúc ông ngẩng đầu lên, cô bé nhét ngay quả trứng gà trong tay vào miệng ông rồi chạy mất.
Triệu Quảng Thúc không kịp đề phòng con gái nhỏ, bị cô nhét cho quả trứng, trong lòng ấm áp, động tác trên tay cũng nhanh hơn không ít.
Triệu Tuế Tuế đi dạo một vòng quanh nhà, nhìn thấy Triệu Nam Đệ đang gánh củi về, vội vàng chạy về nhà.
Từ sau lần trước cô bé từ chối chơi cùng, mỗi lần Triệu Nam Đệ nhìn thấy cô bé là lại lườm nguýt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.