Thập Niên 50 Đoàn Sủng Mang Theo Tiệm Lương Vượt Qua Nạn Đói
Chương 41: Hạt Dẻ
llx Phi Ngư
20/06/2024
Trần Tú Hòa có đồng hồ sinh học của riêng mình, chỉ ngủ nửa tiếng đã tự động tỉnh lại, cùng bà tỉnh lại còn có con trai cả.
"Trông chừng em trai em gái, mẹ đi làm việc." Trần Tú Hòa dặn dò con trai cả một tiếng, đội nón ra ngoài làm việc.
Buổi tối, Lý Vân mang theo một bao đường đỏ cùng 8 quả trứng gà đến nhà họ làm quà cảm ơn.
"Nhiều quá, chị cầm về cho Lập Bản tẩm bổ đi." Trần Tú Hòa từ chối, con cái nhà bà chỉ cho Triệu Lập Bản uống một chén nước đường mà thôi.
"Cầm lấy đi, nếu không phải Lập Văn đưa nó vào, Lập Bản đã bị bắt đi rồi." Lý Vân nói đến đây, vừa đau lòng vừa tức giận.
"Kẻ buôn người bắt được chưa?"
"Bị Bạch Chính - chú của nó bắt được rồi, người của đồn cảnh sát đã tới áp giải đi rồi." Lý Vân và Trần Tú Hòa trò chuyện một hồi, đứng dậy rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Tuế Tuế dụi mắt rửa mặt ăn cơm, được đặt trong gùi rồi đi theo lên núi.
Chờ đến khi cô bé tỉnh lại, phát hiện mình ở trong gùi cũng quen rồi, nhìn vị trí mặt trời, bây giờ là khoảng 8 giờ.
Dưới một gốc cây hạt dẻ, mẹ, anh cả và Trần Tú Mai đang đứng, chờ Triệu Lập Võ trên cây đánh hạt dẻ xuống.
Triệu Lập Võ cầm gậy bắt đầu gõ cây, hạt dẻ rơi xuống ào ào, qua một hồi mới ngừng gõ.
Triệu Lập Văn phát hiện ra ánh mắt của em gái, đi qua ôm cô bé ra khỏi gùi.
Triệu Tuế Tuế xoa xoa cổ mình, may quá không bị mỏi. Cô bé ngồi xổm trên mặt đất nhặt hạt dẻ cùng mọi người, việc vận chuyển đều là mẹ cô bé làm, ba anh em bọn họ phụ trách nhặt hạt dẻ vào gùi.
Cây dẻ trong khu rừng này đều có người trong thôn đang nhặt, Trần Tú Hòa không có gì không yên tâm, cõng gùi hạt dẻ đầy bắt đầu xuống núi.
Triệu Tuế Tuế nhìn mẹ xuống núi, vội vàng chạy đến dưới gốc cây hạt dẻ: "Anh, đỡ em với."
Hiếm khi được lên núi, Triệu Tuế Tuế dự định quan sát hoàn cảnh xung quanh, để sau này đi săn.
Cây hạt dẻ trước mặt Triệu Tuế Tuế cao khoảng 10 mét, cành cây đầu tiên đã cao 4 mét.
Triệu Tuế Tuế bắt đầu leo, cuối cùng cũng leo đến cành cây đầu tiên. Nhìn lên, cô bé cảm thấy chưa đủ cao, lại tiếp tục leo lên cành cây thứ hai, vị trí này được rồi.
"Tuế Tuế, cẩn thận một chút." Triệu Lập Võ ở dưới gốc cây có chút lo lắng nhìn em gái.
"Không sao đâu anh, em bám chắc lắm."
Triệu Tuế Tuế đứng ở trên cao nhìn xa, lấy chiếc kính viễn vọng anh trai tặng từ trong túi ra, phát hiện một đàn lợn rừng lớn nhỏ ở đằng xa, động vào bọn chúng không được, cô bé chỉ định săn thỏ rừng và gà rừng thôi.
Cô bé còn nhìn thấy quả thông trên cây thông đỏ trong rừng thông, sau khi nhặt hết hạt dẻ và quả hạch, có thể thu xếp đi nhặt quả thông.
"Tuế Tuế, mau xuống đây." Trần Tú Hòa mới trở lại trên núi, liền phát hiện con gái út không thấy đâu, đi theo chỉ dẫn của con trai cả mới phát hiện cô bé đang ở trên cây.
Triệu Tuế Tuế nghe lời bò xuống, lúc đến cành cây đầu tiên, cô bé nhìn thấy một con thỏ chạy vụt qua.
Cô bé lập tức lấy chiếc ná cao su ở thắt lưng ra, đặt hòn đá lên rồi bắn về phía con thỏ.
Triệu Lập Võ nghe thấy tiếng con thỏ kêu thảm thiết, lập tức chạy qua tìm kiếm. Một lát sau, cậu bé xách một con thỏ rừng trở về: "Tuế Tuế, em giỏi quá!"
"To như vậy, chắc phải được 6, 7 cân." Trần Tú Hòa nhận lấy con thỏ rừng, hài lòng vỗ vỗ bụng nó, khá béo, hẳn là có thể rán được không ít mỡ.
"Tú Hòa, Tuế Tuế nhà chị lợi hại thật đấy, chim sẻ cũng bắn được không ít." Trần Tú Mai ở bên cạnh hâm mộ nói.
"Tiểu Võ nhà chị dạy tốt đấy, đến lúc đó cho em một bát." Trần Tú Hòa đặt con thỏ vào trong gùi, tự hào nhìn ba đứa con.
Khả năng bắn ná của con trai út cũng rất tốt, nhưng không có sự cảnh giác nhạy bén như con gái út. Con gái út đánh lén, ra tay nhanh cộng thêm khả năng ngắm bắn tốt, rất dễ dàng bắn trúng con mồi.
Năm người nhặt hết hạt dẻ dưới gốc cây này, liền đi tìm những cây hạt dẻ khác.
Buổi trưa về nhà ăn cơm trước, buổi chiều lại tiếp tục.
Mấy ngày nay trong thôn không có việc gì làm, điểm công cũng không có bao nhiêu, đa số phụ nữ đều sẽ lựa chọn lên núi nhặt hạt dẻ, nấm gì đó, phơi khô có thể bảo quản được lâu.
Một buổi sáng, mẹ cô bé đã cõng hai gùi đầy, Triệu Lập Văn và Triệu Lập Võ mỗi người một gùi nhỏ, ước chừng thu hoạch được 200 cân hạt dẻ, Triệu Tuế Tuế thì săn được một con thỏ rừng lớn.
Trên đường xuống núi, Triệu Tuế Tuế rõ ràng phát hiện ánh mắt của Triệu Nam Đệ không thích hợp, nghĩ gần đây mình cũng không chọc gì đến cô ta, liền trừng mắt nhìn cô ta một cái, rồi tiếp tục đi theo sau mẹ.
Triệu Nam Đệ vất vả cõng gùi hạt dẻ đầy ắp, vừa tức giận vừa hâm mộ nhìn Triệu Tuế Tuế.
"Trông chừng em trai em gái, mẹ đi làm việc." Trần Tú Hòa dặn dò con trai cả một tiếng, đội nón ra ngoài làm việc.
Buổi tối, Lý Vân mang theo một bao đường đỏ cùng 8 quả trứng gà đến nhà họ làm quà cảm ơn.
"Nhiều quá, chị cầm về cho Lập Bản tẩm bổ đi." Trần Tú Hòa từ chối, con cái nhà bà chỉ cho Triệu Lập Bản uống một chén nước đường mà thôi.
"Cầm lấy đi, nếu không phải Lập Văn đưa nó vào, Lập Bản đã bị bắt đi rồi." Lý Vân nói đến đây, vừa đau lòng vừa tức giận.
"Kẻ buôn người bắt được chưa?"
"Bị Bạch Chính - chú của nó bắt được rồi, người của đồn cảnh sát đã tới áp giải đi rồi." Lý Vân và Trần Tú Hòa trò chuyện một hồi, đứng dậy rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Tuế Tuế dụi mắt rửa mặt ăn cơm, được đặt trong gùi rồi đi theo lên núi.
Chờ đến khi cô bé tỉnh lại, phát hiện mình ở trong gùi cũng quen rồi, nhìn vị trí mặt trời, bây giờ là khoảng 8 giờ.
Dưới một gốc cây hạt dẻ, mẹ, anh cả và Trần Tú Mai đang đứng, chờ Triệu Lập Võ trên cây đánh hạt dẻ xuống.
Triệu Lập Võ cầm gậy bắt đầu gõ cây, hạt dẻ rơi xuống ào ào, qua một hồi mới ngừng gõ.
Triệu Lập Văn phát hiện ra ánh mắt của em gái, đi qua ôm cô bé ra khỏi gùi.
Triệu Tuế Tuế xoa xoa cổ mình, may quá không bị mỏi. Cô bé ngồi xổm trên mặt đất nhặt hạt dẻ cùng mọi người, việc vận chuyển đều là mẹ cô bé làm, ba anh em bọn họ phụ trách nhặt hạt dẻ vào gùi.
Cây dẻ trong khu rừng này đều có người trong thôn đang nhặt, Trần Tú Hòa không có gì không yên tâm, cõng gùi hạt dẻ đầy bắt đầu xuống núi.
Triệu Tuế Tuế nhìn mẹ xuống núi, vội vàng chạy đến dưới gốc cây hạt dẻ: "Anh, đỡ em với."
Hiếm khi được lên núi, Triệu Tuế Tuế dự định quan sát hoàn cảnh xung quanh, để sau này đi săn.
Cây hạt dẻ trước mặt Triệu Tuế Tuế cao khoảng 10 mét, cành cây đầu tiên đã cao 4 mét.
Triệu Tuế Tuế bắt đầu leo, cuối cùng cũng leo đến cành cây đầu tiên. Nhìn lên, cô bé cảm thấy chưa đủ cao, lại tiếp tục leo lên cành cây thứ hai, vị trí này được rồi.
"Tuế Tuế, cẩn thận một chút." Triệu Lập Võ ở dưới gốc cây có chút lo lắng nhìn em gái.
"Không sao đâu anh, em bám chắc lắm."
Triệu Tuế Tuế đứng ở trên cao nhìn xa, lấy chiếc kính viễn vọng anh trai tặng từ trong túi ra, phát hiện một đàn lợn rừng lớn nhỏ ở đằng xa, động vào bọn chúng không được, cô bé chỉ định săn thỏ rừng và gà rừng thôi.
Cô bé còn nhìn thấy quả thông trên cây thông đỏ trong rừng thông, sau khi nhặt hết hạt dẻ và quả hạch, có thể thu xếp đi nhặt quả thông.
"Tuế Tuế, mau xuống đây." Trần Tú Hòa mới trở lại trên núi, liền phát hiện con gái út không thấy đâu, đi theo chỉ dẫn của con trai cả mới phát hiện cô bé đang ở trên cây.
Triệu Tuế Tuế nghe lời bò xuống, lúc đến cành cây đầu tiên, cô bé nhìn thấy một con thỏ chạy vụt qua.
Cô bé lập tức lấy chiếc ná cao su ở thắt lưng ra, đặt hòn đá lên rồi bắn về phía con thỏ.
Triệu Lập Võ nghe thấy tiếng con thỏ kêu thảm thiết, lập tức chạy qua tìm kiếm. Một lát sau, cậu bé xách một con thỏ rừng trở về: "Tuế Tuế, em giỏi quá!"
"To như vậy, chắc phải được 6, 7 cân." Trần Tú Hòa nhận lấy con thỏ rừng, hài lòng vỗ vỗ bụng nó, khá béo, hẳn là có thể rán được không ít mỡ.
"Tú Hòa, Tuế Tuế nhà chị lợi hại thật đấy, chim sẻ cũng bắn được không ít." Trần Tú Mai ở bên cạnh hâm mộ nói.
"Tiểu Võ nhà chị dạy tốt đấy, đến lúc đó cho em một bát." Trần Tú Hòa đặt con thỏ vào trong gùi, tự hào nhìn ba đứa con.
Khả năng bắn ná của con trai út cũng rất tốt, nhưng không có sự cảnh giác nhạy bén như con gái út. Con gái út đánh lén, ra tay nhanh cộng thêm khả năng ngắm bắn tốt, rất dễ dàng bắn trúng con mồi.
Năm người nhặt hết hạt dẻ dưới gốc cây này, liền đi tìm những cây hạt dẻ khác.
Buổi trưa về nhà ăn cơm trước, buổi chiều lại tiếp tục.
Mấy ngày nay trong thôn không có việc gì làm, điểm công cũng không có bao nhiêu, đa số phụ nữ đều sẽ lựa chọn lên núi nhặt hạt dẻ, nấm gì đó, phơi khô có thể bảo quản được lâu.
Một buổi sáng, mẹ cô bé đã cõng hai gùi đầy, Triệu Lập Văn và Triệu Lập Võ mỗi người một gùi nhỏ, ước chừng thu hoạch được 200 cân hạt dẻ, Triệu Tuế Tuế thì săn được một con thỏ rừng lớn.
Trên đường xuống núi, Triệu Tuế Tuế rõ ràng phát hiện ánh mắt của Triệu Nam Đệ không thích hợp, nghĩ gần đây mình cũng không chọc gì đến cô ta, liền trừng mắt nhìn cô ta một cái, rồi tiếp tục đi theo sau mẹ.
Triệu Nam Đệ vất vả cõng gùi hạt dẻ đầy ắp, vừa tức giận vừa hâm mộ nhìn Triệu Tuế Tuế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.