Thập Niên 50 Đoàn Sủng Mang Theo Tiệm Lương Vượt Qua Nạn Đói
Chương 1: Thai Xuyên
llx Phi Ngư
19/06/2024
Trên con đường tối đen như mực, Triệu Quảng Thúc vội vàng xách hành lý về nhà. Ông nhận được thư của vợ, đoán chừng vợ sắp sinh, bèn xin nghỉ phép nghỉ đông từ quân đội trở về.
Nửa đêm đến huyện thành, mí mắt Triệu Quảng Thúc cứ giật liên hồi, ông quyết định đi đường đêm về nhà luôn, như vậy có thể sớm gặp vợ con.
Từ xa, ông đã nhìn thấy ánh đèn le lói trong sân nhà mình. Mí mắt vẫn giật mạnh, ông rảo bước nhanh hơn. Khi vừa định gõ cửa thì nghe tiếng chị dâu thứ hai khóc lóc van xin.
"Mẹ ơi, Tú Hòa sắp không xong rồi, mẹ đưa em ấy đi bệnh viện đi."
"Em dâu hai, mày nói gì vậy, em dâu ba đẻ đứa thứ ba rồi, có gì mà làm quá lên thế." Giọng nói chua ngoa là của chị dâu cả.
"Dâu cả, đi gọi anh cả mày dậy..." Ông Triệu chưa dứt lời.
Triệu Quảng Thúc nghe thấy vợ mình gặp nguy, lập tức đạp tung cửa lớn.
"Rầm" một tiếng, cánh cửa lớn đổ sập xuống đất, mọi người trong nhà đều ngơ ngác nhìn Triệu Quảng Thúc.
Ông bà Triệu ngạc nhiên, chị dâu cả chột dạ, chị dâu thứ hai mừng rỡ, hai đứa con trai đứng cạnh khóc thút thít.
"Em ba, anh về rồi, mau đưa vợ anh đi viện đi, đẻ cả ngày rồi mà vẫn chưa xong." Chị dâu thứ hai vội vàng giục giã.
Triệu Quảng Thúc lao vào phòng mình, nhìn thấy vợ đang nằm mê man trên giường.
Ông vơ vội chiếc chăn rồi chạy ra sân tìm xe bò, trải tấm chăn lên xe. Chị dâu thứ hai chạy đến giúp đỡ: "Để chị, em mau vào bế em dâu ra đây."
"Cảm ơn chị dâu." Triệu Quảng Thúc nói lời cảm tạ, vội vàng quay vào phòng, bế thốc Trần Tú Hòa ra ngoài.
Nhìn hai con trai đứng ở cửa, ông dặn dò: "Các con ở nhà, khóa cửa cẩn thận."
Hai anh em Triệu Lập Văn và Triệu Lập Võ cũng hiểu tình hình nguy cấp của mẹ, Triệu Lập Văn gật đầu: "Vâng ạ."
Nói xong, Triệu Lập Văn dắt tay em trai Triệu Lập Võ trở về phòng, khóa chặt cửa.
"Con ba, con vừa..." Bà Triệu thấy con trai trở về không nói với mình câu nào, có chút chột dạ lên tiếng.
Chưa để bà dứt lời, Triệu Quảng Thúc đã đẩy xe chở vợ rời đi.
"Bà xem, thằng ba chắn nghe thấy hết rồi." Ông Triệu nhìn cánh cửa đổ trên mặt đất, thở dài.
"Tôi làm sao, đâu phải tôi khiến vợ nó đẻ khó." Bà Triệu gắt gỏng.
"Lần này chắc chắn không yên ổn đâu, chờ thằng ba về còn náo loạn." Ông Triệu rít một hơi thuốc lào, bỏ vào phòng.
Trong sân chỉ còn lại Lưu Chiêu Đệ, mặt mày tái mét. Ánh mắt sắc lạnh của Triệu Quảng Thúc khiến bà ta sợ hãi, vội vã chạy về phòng, ôm chặt con trai, định bụng sẽ đưa Triệu Lập Kim về nhà mẹ đẻ lánh nạn một thời gian.
Triệu Lập Văn và Triệu Lập Võ ở cửa sổ, trừng mắt nhìn sang nhà bác cả, chờ bố về.
Triệu Tuệ Tuệ tỉnh lại, phát hiện mình đang trong một không gian chật hẹp, cảm giác ngột ngạt, khó thở.
Hôm đó, cô về quê ăn Tết, trên đường đi ngang qua cửa hàng gạo của dì, cô bị dì gọi giật lại nhờ trông hàng giúp.
Đang lúc nằm trên ghế đu xem video trên điện thoại, bỗng nhiên một thiên thạch từ trên trời rơi xuống, đập trúng người cô. Sau đó, cô chìm vào bóng tối.
Lúc này, cô không kịp suy nghĩ nhiều, bản năng sinh tồn khiến cô vùng vẫy tìm kiếm dưỡng khí. Cô cảm giác như đôi chân mình đang đạp lên đầu ai đó. Cô lấy hết sức đạp mạnh rồi cảm nhận được nhiều dưỡng khí hơn. Triệu Tuệ Tuệ tiếp tục vùng vẫy, cuối cùng cũng có thể thở được. Cô nhắm mắt lại, kiệt sức thiếp đi.
Lần nữa tỉnh lại, bên tai cô là tiếng khóc nức nở của một cậu bé. Cậu bé bị một cậu bé khác đè xuống đất đánh: "Dám bắt nạt em gái tao, tao đánh chết mày."
Cậu bé dưới đất bị đánh đau, khóc ré lên nhưng không thể nào chống cự.
Tiếng khóc lóc inh ỏi thu hút sự chú ý của một bà lão. Thấy hai đứa cháu trai đang đánh nhau, bà lão vớ lấy cây chổi, định bụng sẽ cho đứa cháu đang đánh người một trận.
Cậu bé kia nhanh chân chạy thoát, cây chổi vô tình giáng xuống người cậu bé dưới đất: "Ôi chao, bà nội, sao bà lại đánh cháu?"
"Lập Kim, cháu ngoan của bà, có sao không? Để bà xem nào."
Triệu Tuệ Tuệ còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì bị cậu bé kia kéo vào một căn phòng, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.
"Tuế Tuế, đầu còn đau không? Để anh thổi cho." Nói xong, cậu bé thổi phù phù vào trán Triệu Tuệ Tuệ.
Không thổi thì thôi, vừa thổi, Triệu Tuệ Tuệ lại càng thấy đau đầu: "Oa, đau quá."
Triệu Lập Võ giật mình, từ khi sinh ra, em gái cậu chưa bao giờ nói chuyện, ngay cả khóc cũng không, lúc nào cũng im thin thít, đến ăn cũng phải đút.
"Tuế Tuế, em biết nói rồi sao?"
Triệu Tuệ Tuệ ôm đầu ngồi thụp xuống, trong đầu hiện lên những ký ức của ba năm qua.
Thì ra, lần đầu tiên cô tỉnh lại là lúc đang ở trong bụng mẹ, đôi chân đạp cô chính là của chị gái song sinh Triệu Niên Niên. Thế nhưng, trước khi cô được sinh ra, Triệu Niên Niên đã chết ngạt trong bụng mẹ. Bác sĩ kết luận là do thai ở trong bụng mẹ quá lâu, bị thiếu dưỡng khí dẫn đến chết não.
Nếu không phải bố cô kịp thời đưa mẹ cô đến bệnh viện, có lẽ cô cũng không giữ được mạng sống.
Hai đứa con gái chỉ còn lại một đứa, lại còn bị ngốc, Trần Tú Hòa căm hận nhà bác cả, căm hận Triệu Lập Kim, nếu không phải do bị Triệu Lập Kim đụng trúng, làm sao cô ấy phải sinh non.
Nửa đêm đến huyện thành, mí mắt Triệu Quảng Thúc cứ giật liên hồi, ông quyết định đi đường đêm về nhà luôn, như vậy có thể sớm gặp vợ con.
Từ xa, ông đã nhìn thấy ánh đèn le lói trong sân nhà mình. Mí mắt vẫn giật mạnh, ông rảo bước nhanh hơn. Khi vừa định gõ cửa thì nghe tiếng chị dâu thứ hai khóc lóc van xin.
"Mẹ ơi, Tú Hòa sắp không xong rồi, mẹ đưa em ấy đi bệnh viện đi."
"Em dâu hai, mày nói gì vậy, em dâu ba đẻ đứa thứ ba rồi, có gì mà làm quá lên thế." Giọng nói chua ngoa là của chị dâu cả.
"Dâu cả, đi gọi anh cả mày dậy..." Ông Triệu chưa dứt lời.
Triệu Quảng Thúc nghe thấy vợ mình gặp nguy, lập tức đạp tung cửa lớn.
"Rầm" một tiếng, cánh cửa lớn đổ sập xuống đất, mọi người trong nhà đều ngơ ngác nhìn Triệu Quảng Thúc.
Ông bà Triệu ngạc nhiên, chị dâu cả chột dạ, chị dâu thứ hai mừng rỡ, hai đứa con trai đứng cạnh khóc thút thít.
"Em ba, anh về rồi, mau đưa vợ anh đi viện đi, đẻ cả ngày rồi mà vẫn chưa xong." Chị dâu thứ hai vội vàng giục giã.
Triệu Quảng Thúc lao vào phòng mình, nhìn thấy vợ đang nằm mê man trên giường.
Ông vơ vội chiếc chăn rồi chạy ra sân tìm xe bò, trải tấm chăn lên xe. Chị dâu thứ hai chạy đến giúp đỡ: "Để chị, em mau vào bế em dâu ra đây."
"Cảm ơn chị dâu." Triệu Quảng Thúc nói lời cảm tạ, vội vàng quay vào phòng, bế thốc Trần Tú Hòa ra ngoài.
Nhìn hai con trai đứng ở cửa, ông dặn dò: "Các con ở nhà, khóa cửa cẩn thận."
Hai anh em Triệu Lập Văn và Triệu Lập Võ cũng hiểu tình hình nguy cấp của mẹ, Triệu Lập Văn gật đầu: "Vâng ạ."
Nói xong, Triệu Lập Văn dắt tay em trai Triệu Lập Võ trở về phòng, khóa chặt cửa.
"Con ba, con vừa..." Bà Triệu thấy con trai trở về không nói với mình câu nào, có chút chột dạ lên tiếng.
Chưa để bà dứt lời, Triệu Quảng Thúc đã đẩy xe chở vợ rời đi.
"Bà xem, thằng ba chắn nghe thấy hết rồi." Ông Triệu nhìn cánh cửa đổ trên mặt đất, thở dài.
"Tôi làm sao, đâu phải tôi khiến vợ nó đẻ khó." Bà Triệu gắt gỏng.
"Lần này chắc chắn không yên ổn đâu, chờ thằng ba về còn náo loạn." Ông Triệu rít một hơi thuốc lào, bỏ vào phòng.
Trong sân chỉ còn lại Lưu Chiêu Đệ, mặt mày tái mét. Ánh mắt sắc lạnh của Triệu Quảng Thúc khiến bà ta sợ hãi, vội vã chạy về phòng, ôm chặt con trai, định bụng sẽ đưa Triệu Lập Kim về nhà mẹ đẻ lánh nạn một thời gian.
Triệu Lập Văn và Triệu Lập Võ ở cửa sổ, trừng mắt nhìn sang nhà bác cả, chờ bố về.
Triệu Tuệ Tuệ tỉnh lại, phát hiện mình đang trong một không gian chật hẹp, cảm giác ngột ngạt, khó thở.
Hôm đó, cô về quê ăn Tết, trên đường đi ngang qua cửa hàng gạo của dì, cô bị dì gọi giật lại nhờ trông hàng giúp.
Đang lúc nằm trên ghế đu xem video trên điện thoại, bỗng nhiên một thiên thạch từ trên trời rơi xuống, đập trúng người cô. Sau đó, cô chìm vào bóng tối.
Lúc này, cô không kịp suy nghĩ nhiều, bản năng sinh tồn khiến cô vùng vẫy tìm kiếm dưỡng khí. Cô cảm giác như đôi chân mình đang đạp lên đầu ai đó. Cô lấy hết sức đạp mạnh rồi cảm nhận được nhiều dưỡng khí hơn. Triệu Tuệ Tuệ tiếp tục vùng vẫy, cuối cùng cũng có thể thở được. Cô nhắm mắt lại, kiệt sức thiếp đi.
Lần nữa tỉnh lại, bên tai cô là tiếng khóc nức nở của một cậu bé. Cậu bé bị một cậu bé khác đè xuống đất đánh: "Dám bắt nạt em gái tao, tao đánh chết mày."
Cậu bé dưới đất bị đánh đau, khóc ré lên nhưng không thể nào chống cự.
Tiếng khóc lóc inh ỏi thu hút sự chú ý của một bà lão. Thấy hai đứa cháu trai đang đánh nhau, bà lão vớ lấy cây chổi, định bụng sẽ cho đứa cháu đang đánh người một trận.
Cậu bé kia nhanh chân chạy thoát, cây chổi vô tình giáng xuống người cậu bé dưới đất: "Ôi chao, bà nội, sao bà lại đánh cháu?"
"Lập Kim, cháu ngoan của bà, có sao không? Để bà xem nào."
Triệu Tuệ Tuệ còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì bị cậu bé kia kéo vào một căn phòng, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.
"Tuế Tuế, đầu còn đau không? Để anh thổi cho." Nói xong, cậu bé thổi phù phù vào trán Triệu Tuệ Tuệ.
Không thổi thì thôi, vừa thổi, Triệu Tuệ Tuệ lại càng thấy đau đầu: "Oa, đau quá."
Triệu Lập Võ giật mình, từ khi sinh ra, em gái cậu chưa bao giờ nói chuyện, ngay cả khóc cũng không, lúc nào cũng im thin thít, đến ăn cũng phải đút.
"Tuế Tuế, em biết nói rồi sao?"
Triệu Tuệ Tuệ ôm đầu ngồi thụp xuống, trong đầu hiện lên những ký ức của ba năm qua.
Thì ra, lần đầu tiên cô tỉnh lại là lúc đang ở trong bụng mẹ, đôi chân đạp cô chính là của chị gái song sinh Triệu Niên Niên. Thế nhưng, trước khi cô được sinh ra, Triệu Niên Niên đã chết ngạt trong bụng mẹ. Bác sĩ kết luận là do thai ở trong bụng mẹ quá lâu, bị thiếu dưỡng khí dẫn đến chết não.
Nếu không phải bố cô kịp thời đưa mẹ cô đến bệnh viện, có lẽ cô cũng không giữ được mạng sống.
Hai đứa con gái chỉ còn lại một đứa, lại còn bị ngốc, Trần Tú Hòa căm hận nhà bác cả, căm hận Triệu Lập Kim, nếu không phải do bị Triệu Lập Kim đụng trúng, làm sao cô ấy phải sinh non.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.